Chu Kỳ Yêu Đương – Thập Bất Dữ

Chương 51: Trắng tinh, ren, hai dây.



Sáng hôm sau, Cận Thương Châu lặng lẽ ghé vào phòng ngủ chính, cúi xuống hôn lên trán Hứa Chi Nhan một cái rồi rời khỏi nhà đến công ty, không nói một lời từ biệt.

Trước khi đi, anh đã chuẩn bị cho cô bữa sáng gồm hai lát bánh mì nướng, hai quả trứng lòng đào và một chai sữa chua nho trắng.

Vừa thấy anh đi khuất, Hứa Chi Nhan đã đứng bên cửa sổ dõi theo bóng dáng anh khuất dần.

Ngay sau đó, cô vội vàng chạy vào phòng thay đồ, chọn một bộ đồng phục công sở cùng tông màu với anh — váy vest xám đậm phối áo sơ mi đen bên trong, chân váy được viền ren tinh tế, vừa gọn gàng lại không kém phần quyến rũ.

Cô ăn sáng qua loa rồi lái xe đến tập đoàn Cận thị. Đúng mùa du lịch tháng tám, đường phố khu vực Tân Thần tắc nghẽn nghiêm trọng, khi cô đến nơi đã gần mười giờ sáng.

Lâu rồi không gặp, anh bảo vệ vẫn niềm nở như trước, còn đòi lái xe giúp cô xuống tầng hầm.

Cô dự định đi thẳng từ thang máy tầng hầm lên văn phòng tổng giám đốc nên đồng ý để anh ta đưa xe xuống bãi đỗ. Không ngờ người bảo vệ lại đỗ xe của cô ngay cạnh chiếc xe mới của Cận Thương Châu.

Trong lúc chờ thang máy đi xuống, một chiếc BMW ở đâu phát ra tiếng “bíp bíp”. Hứa Chi Nhan ngoái đầu lại thì trông thấy Jane đang đi về phía mình.

Đã lâu không gặp, Jane cũng thay đổi phong cách. Tóc uốn sóng giờ duỗi thẳng mượt mà, phong cách ăn mặc cũng kín đáo hơn trước. Nhìn thấy Hứa Chi Nhan đang đứng trước thang máy, cô chưa kịp phản ứng thì Hứa Chi Nhan đã lên tiếng trước: “Hi.”

Jane khoác túi trên vai, nghe tiếng chào liền ngoảnh lại nhưng không thấy ai, tưởng ai trêu ghẹo. Đến khi quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Chi Nhan thì lập tức bật cười, che miệng: “Nhan Nhan… à không, phu nhân tổng giám đốc, chào chị.” Cô ta trêu đùa cúi người hành lễ.

Hứa Chi Nhan cũng bật cười: “Đừng gọi trang trọng vậy, đều là người quen cả.”

Jane nghiêm túc lắc đầu: “Không được đâu, ở công ty phải có quy củ. Lỡ để Tổng giám đốc biết được, chắc tôi không còn đường sống.”

Câu này nghe quen thật, hình như có người nào đó cũng từng nói giống vậy.

Rõ ràng Hứa Chi Nhan chưa từng có ý nghĩ gì với Jane và trợ lý Trần, nên chủ động mời Jane cùng lên thang máy.

Cửa thang máy khép lại, hai bóng người phản chiếu trong gương.

Hứa Chi Nhan nhìn Jane trong gương, mỉm cười: “Phong cách này rất hợp với cô. Không biết là vì những người xinh đẹp như các cô, phong cách nào cũng đều có thể toát lên khí chất riêng?”

Bất ngờ được khen, Jane không giấu được niềm vui, vén tóc cười: “Cảm ơn phu nhân khen, nghe được lời này của chị là đủ tinh thần làm việc cả ngày rồi.”

“Cô dễ thương thật đấy.” Nhân viên Cận thị ai cũng đáng yêu, vô tư và thân thiện. Chỉ có người đáng yêu nhất hiện tại vẫn chưa biết vợ mình đang trên đường lên văn phòng.

Cận Thương Châu đang ở phòng họp tiếp khách, sắc mặt anh lạnh nhạt, nghiêng người ra phía ngoài, chẳng buồn nhìn người phụ nữ đối diện.

Không khí tràn ngập mùi nước hoa nồng nặc, anh khó chịu chỉnh lại cà vạt: “Cô nói xong chưa? Nếu rồi thì đến lượt tôi.”

“Hai điểm. Một, làm ơn bảo Phương Cảnh tiên sinh viết một bản kế hoạch thuyết phục tôi. Hai, nếu muốn hợp tác thì lần sau đừng xịt nước hoa.” Anh quay sang, “Trợ lý Trần, phần còn lại giao cho cậu.”

Trợ lý Trần ở ngoài nghe thấy Tổng giám đốc gọi, liền thu dọn đồ rồi đẩy cửa vào phòng họp.

Vừa bước ra ngoài, Cận Thương Châu bị trợ lý Trần gọi lại: “Tổng giám đốc, phu nhân đến rồi.”

“Hửm?” Vẻ nhíu mày của Cận Thương Châu chợt giãn ra, ánh mắt thờ ơ cũng trở nên nhẹ nhàng: “Vợ tôi đến công ty à? Trợ lý Trần, lịch trình của vợ tôi hình như cậu còn nắm rõ hơn cả tôi đấy.”

“…” Trần Phóng cứng họng, tự trách không nói thì hơn.

“Thôi được rồi.” Cận Thương Châu chỉnh lại cà vạt, buột miệng cười, “Trêu cậu thôi. Người trong kia giao cho cậu xử lý. Chút nữa không ai được phép vào văn phòng.”

“Rõ.”

Sau khi Jane rời đi ở tầng phòng thiết kế, Hứa Chi Nhan tiếp tục đi thang máy một mình lên tầng cao nhất.

Vừa bước ra, eo cô lập tức bị một cánh tay mạnh mẽ siết chặt, Cận Thương Châu bế ngang cô lên.

Cô lấy tay che mắt, giơ tay vỗ nhẹ một cái vào người anh, miệng lẩm bẩm: “Thả tôi xuống, nếu bị chồng tôi thấy, anh sẽ mất tay đấy.”

Người đàn ông khẽ bật cười: “Nếu anh hôn em, bị chồng em phát hiện, chắc sẽ bị cắt mất lưỡi?”

Giọng nói ấy, cô làm sao mà không nhận ra.

Nổi hứng trêu đùa, cô buông tay khỏi mắt, vòng tay ôm cổ anh: “Anh bế tôi chặt như vậy, còn định hôn tôi nữa. Nếu để chồng tôi biết, anh sẽ chết không toàn thây.”

“Thật vậy sao?” Anh cúi mắt nhìn cô, nửa đùa nửa thật, “Vậy thì chồng em tệ thật.”

“Anh dám nói xấu chồng tôi?”

“Không được à? Đến vợ cũng không giữ được, thì còn ra gì—”

Chưa nói hết câu, cô đã áp môi hôn nhẹ lên khóe miệng anh: “Đừng nói mấy lời giận dỗi đó nữa. Chồng tôi là người tốt nhất. Cận Thương Châu, em yêu anh.” Cô bắt chước cách nói của anh, “Hôm nay em yêu.”

Tai anh đỏ lên, ánh mắt rối loạn, lần đầu tiên nói năng lắp bắp: “Sao, sao không nói trước cho anh biết em đến?”

“Có cần thiết không? Anh lợi hại thế mà, em chưa nói mà anh đã đoán được rồi.” Cô sớm đoán Jane sẽ “mách” trong nhóm chat “Liên minh bảo vệ đường chân tóc”.

Không ngoài dự đoán, chắc chắn là Trần Phóng đã báo cho anh.

Dù sao anh ấy cũng là nhân viên ưu tú năm năm liền của tập đoàn Cận thị.

Giọng Cận Thương Châu ẩn chứa ẩn ý: “Em đánh giá trợ lý Trần còn cao hơn cả ông sếp như anh à?”

“Ghen rồi sao, Cận tiên sinh.” Cô giả vờ khàn giọng, “Anh thích ăn giấm như vậy à? Giấm thì tốt, nhưng không nên ăn mỗi ngày.”

“Cận phu nhân nói đủ chưa?”

“Chưa đâu.” Cô nhướn mày, “Gọi em là Tổng giám đốc Hứa đi.”

“Oh?”

“Hôm nay em đến là để bàn hợp tác.”

Hai người cứ ôm nhau đứng ngoài hành lang suốt gần mười phút, cuối cùng Cận Thương Châu bế cô vào văn phòng, khóa cửa lại, ngồi xuống ghế sofa, kéo cô ngồi vào lòng ôm chặt, từ đầu đến cuối không có ý định buông ra.

Anh hôn cô một lúc, tay lần đến mắt cá chân.

Cô dùng đầu ngón tay kéo lỏng cà vạt anh, tháo ra, vừa hôn vừa ngồi lên người anh, giữa cô và anh vẫn còn một lớp vải âu phục mỏng.

Cô giữ lấy hai cổ tay anh, đưa lên quá đầu rồi dùng cà vạt buộc thành một nút nơ bướm. Anh vừa hôn dọc lên cổ cô, vừa dùng cánh tay cuốn lấy eo cô, khóa cô vào lòng.

Cô tựa cằm lên ngực anh, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Dù bị trói, anh vẫn giữ thế chủ động. Vòng tay mạnh mẽ siết chặt eo cô, không hề có ý định buông lơi.

Hứa Chi Nhan giận dỗi lầm bầm: “Anh thả em ra.”

Anh lắc đầu, mỉm cười: “Cả đời này cũng không buông.”

“Anh điên à, lỡ có người nhìn thấy thì sao?”

“Thì cứ nhìn đi, chỉ ôm nhau thôi mà, hay là… Tổng giám đốc Hứa muốn người ta hiểu lầm chút gì đó?”

“Em… em…” Như bị đoán trúng tâm ý, cô chột dạ, “Anh đừng nói bậy, em không có như anh nghĩ đâu. Em đến công ty là có chuyện nghiêm túc.”

“Vậy chuyện này là không nghiêm túc?”

“…” Cô không thèm tranh cãi nữa, nói thẳng: “Em đến để bàn về thiết kế ứng dụng ‘Trung tâm mai mối thú cưng’. Trước đó anh nói sẽ ra mắt cuối tháng, em nghĩ hay là dời lên ngày 12 tháng này, anh thấy sao?”

“Hửm? Tại sao?”

Cô rời khỏi lòng anh, ngồi xuống cạnh bên, ánh mắt lấp lửng: “Thì… thì coi như là quà kỷ niệm anh tặng em đi.”

Cận Thương Châu lúc này mới sực nhớ ra, ngày 12 tháng 8 chính là kỷ niệm tháng kết hôn của họ. Người khác một năm chỉ có một lần kỷ niệm, còn bọn họ mới kết hôn chưa được bao lâu, mà đã có biết bao nhiêu cái “kỷ niệm”.

Nhưng với Cận Thương Châu, lời đề nghị ấy lại khiến anh rất vui.

Ít nhất, điều đó chứng minh rằng Hứa Chi Nhan đã bắt đầu coi trọng mối quan hệ này rồi.

Anh xoa nhẹ đầu cô, dịu dàng đáp: “Em là bên A mà, em quyết là được.”

Cuối cùng, anh gọi bốn nhà thiết kế phụ trách dự án ứng dụng của bộ phận thiết kế vào văn phòng, xác nhận bản đồ thiết kế lần cuối cùng, đồng thời ấn định thời gian ra mắt là ngày 12 tháng 8.

Khoảng thời gian sau đó, Hứa Chi Nhan bận đến mức không có thời gian thở.

Nhờ vào hiệu ứng “làm nóng” cho App, ngày càng có nhiều người hỏi về “Trung tâm mai mối thú cưng”, khiến cô mỗi ngày đều ra khỏi nhà từ sớm, về nhà rất muộn. So với trước, tâm trạng của Cận Thương Châu không khá hơn chút nào.

Anh đã nhịn đói suốt một tuần rồi.

Dù biết tuần đó là thời kỳ đặc biệt của cô.

Nhưng người phụ nữ đó, đến ngay cả một cơ hội ngủ cùng giường cũng không cho anh, mỗi đêm mười giờ đúng giờ “phát lệnh”, tống anh và Tai Nhỏ về phòng ngủ phụ.

Anh có chút bất mãn, nhưng thấy cô bận rộn vì công việc, lại không nỡ trách. Dù sao “Trung tâm mai mối thú cưng” là kết tinh của mười năm sáng tạo thiết kế của cô, không ai có thể thay thế được tâm huyết mà cô đã bỏ ra trong ngành này.

Ngày 12 tháng 8, ứng dụng “Trung tâm mai mối thú cưng” chính thức ra mắt.

Hứa Chi Nhan gần như không rời mắt khỏi bảng theo dõi dữ liệu người dùng, từng lượt tải xuống, từng đánh giá dù là tiêu cực hay tích cực, cô đều để tâm. Một bình luận chê bai cũng khiến cô lập tức tìm hiểu lý do, nhất quyết không để bất kỳ điều gì làm suy giảm sức nóng.

Cứ thế trôi qua vài tháng, công việc của cô dần ổn định và phát triển đều. Cuối cùng, cô chợt nhớ ra, hình như mình còn một ông chồng vẫn đang đợi được “cưng chiều”. Hơn nữa, nhịn quá lâu, cô cũng hơi… nhớ rồi.

Tối hôm đó, sau khi tắm xong, cô xịt nhẹ một lớp nước hoa.

Cô vào phòng thay đồ, chọn một bộ váy ngủ màu trắng tinh khiết, chất liệu ren mỏng, hai dây, mặc lên người đứng trước gương ngắm nghía, cảm thấy có phần hơi “lộ liễu”, liền khoác thêm áo choàng ngủ bên ngoài.

Chuẩn bị xong xuôi, cô rón rén đi đến trước cửa phòng ngủ phụ.

Cô ghé sát cửa, nhón mắt nhìn vào trong, chẳng thấy ai, liền thắc mắc: “Tai Nhỏ, người xấu đâu rồi?”

“Trong thư phòng.” Tai Nhỏ lười biếng quay đầu lại nhìn cô, mắt lim dim, giọng buồn ngủ rũ rượi. “Dạo này mẹ không để ý đến hắn, hắn đều trốn trong thư phòng, làm gì cũng không ai biết.”

“Thật à?” Hứa Chi Nhan liếc về phía cuối hành lang, quả nhiên, đèn thư phòng vẫn sáng.

Cô theo bản năng bước nhẹ từng bước, chậm rãi tiến đến cửa thư phòng, ghé mắt nhìn vào trong.

Người đàn ông đang tựa lưng vào ghế, mắt nhìn màn hình máy tính mà không tập trung. Từ loa truyền ra vài tiếng nói của mấy ông chú trung niên, chắc là đang họp.

Một ý nghĩ tinh nghịch lóe lên trong đầu cô.

Cô đứng giữa cửa, nghiêng người dựa vào khung cửa, một chân hơi nhấc lên đặt nhẹ vào mép cửa, giọng khàn khàn quyến rũ: “Chồng ơi.”

Cận Thương Châu không hề động đậy, mắt vẫn dán vào màn hình.

Không lẽ… nhịn lâu quá, giờ “hết tác dụng” rồi?

Cô hơi hoảng, khẽ ho một tiếng, lại cố tình dùng giọng mềm mại gọi tiếp: “Chồng ơi~”

Vẫn không có phản ứng. Cô bắt đầu cuống: “Cận Thương Châu, em đứng thế này mà chân muốn tê rồi đấy.”

Người đàn ông im lặng tắt cuộc họp video, đẩy ghế đứng dậy. Thấy cuối cùng anh cũng có phản ứng, cô vội vàng đứng thẳng lại, kéo chặt áo choàng, giả vờ mỉm cười: “Họp xong rồi à?”

Anh vừa đi về phía cô vừa nói: “Toàn mấy ông già cổ hủ, nghe phát mệt.” Anh cúi người ôm bổng cô lên, hôn nhẹ một cái, thì thầm: “Cần vợ an ủi.”

Cô bật cười: “Thấy anh vất vả quá, em đành miễn cưỡng cho anh một cơ hội vậy. Nói đi, muốn tiêm hay truyền nước biển, hôm nay em chiều anh hết.”

“Một tay truyền, một tay tiêm.”

“Này này, anh tham quá rồi đấy.”

“Vợ à.” Anh khẽ nuốt nước bọt, “Anh nói thật, em đã lâu rồi không thèm nhìn anh một cái.”

“Em bận mà.”

“Có thể gác mấy con cún khác sang một bên không?” Anh giọng có phần ấm ức, “Ngay trước mặt em, có một con đang rụt rè dụi cổ đây này.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...