Chú Là Của Em
Chương 5: Mẹ vợ tương lai của chú chú cũng không quan tâm sao?
Bà Cố nhìn thấy dáng vẻ tức giận của "con sói nhỏ” trước mặt này, nhíu mày nói: "Cô có ý gì?"
"Chính là từ nay trở đi, tôi cùng với bà Cố đây không đội trời chung. Bà hãy nhớ cho kĩ, ngày hôm nay bà sỉ nhục hai mẹ con tôi, sau này tôi sẽ trả lại cho bà gấp bội! Cút! Hy vọng sau này bà vẫn có thể bảo vệ tốt cái vị trí mà bà đang có! Còn nữa, bà trở về nói với Cổ Minh Đức rằng cả đời Tô Noãn Tâm này đều mang họ Tô, từ trước tới nay chưa bao giờ chấp nhận ông ta là bố, hiện tại không chấp nhận, sau này cũng sẽ không bao giờ chấp nhận".
Đợi đến khi bà đây trở thành phu nhân của tập đoàn Quốc Doanh đi, ngày đó sẽ là ngày tận thế của các người!
Ngay lúc này, trong lòng Tổ Noãn Tâm ngập tràn thù hận. Trên đời này cô chỉ có duy nhất một người thân, suýt chút nữa bị người phụ nữ trước mặt này làm cho tức chết rồi. Đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy rùng mình. Vậy nên sau này, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ để những loại chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa!
Bà Cố nghe thấy vậy lập tức nở một nụ cười chế nhạo: "Tô Noãn Tâm, cô dựa vào cái gì mà đòi đấu với gia đình tôi? Cô đang nghĩ cái gì vậy chứ? Tôi nói cho cô biết, muốn đầu với tôi ư? Cô còn non lắm!”
Tô Noãn Tâm bình tĩnh đáp lại: "Vậy sao? Bà Cố đây có những thủ đoạn gì, xin cứ việc sử dụng" "Con khốn, chúng ta cùng chờ xem!" Tôi sẽ khiến cho cô cảm thấy hối hận cũng không kịp! Nửa tiếng sau. Tô Ngọc Mỹ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, trực tiếp bị giám đốc bệnh viện hạ lệnh cho xuất viện,
Đôi mắt của Tô Noãn Tâm đỏ lên vị tức giận. Thật đúng là khinh người quả đáng mà! Cô lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho Lệ Minh Viễn. Sau khi chuông điện thoại vang lên vài tiếng thì được nối máy. Tô Noãn Tâm khụt khịt mũi nói: "Chú... những lời buổi sáng chủ nói với tôi bây giờ có còn hiệu lực không?"
Cô vừa mới tìm hiểu một chút, Lệ Minh Viễn, là tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh, chưa kết hôn, hai mươi tám tuổi, lớn hơn cô chín tuổi. Gọi anh là chủ cũng không quả đáng chút nào.
ở đầu dây bên kia, Lệ Minh Viễn căn bản không để ý tới việc cô gọi mình là gì, chỉ nghe thấy giọng điệu nức nở sau tiếng nói của cô, anh nhíu mày nói: "Khóc?"
"Tôi đang hỏi chủ là lời nói có còn hiệu lực hay không?"
"Con
"Vậy mẹ vợ tương lai của chú chủ cũng không quan tâm sao?" Mẹ vợ tương lai? Cái trò quý gì thế?
Lệ Minh Viện trong nháy mắt có chút mơ hồ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cô nhóc này đang muốn mình giải quyết mọi việc, Nếu anh kết hôn với cô, mẹ của cô cũng chính là mẹ vợ tương lai của anh.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ vợ tương lai của chú hiện tại đang bị bệnh nặng phải nằm viện, nhưng lại bị bệnh viện đuổi ra ngoài rồi, chủ có tức giận không?"
"..." Giới trẻ bây giờ đều nói chuyện như thế này sao?
Tại sao anh lại phải tức giận chứ, còn chưa từng một lần gặp mặt. Tuy rằng buổi sáng chỉ gặp qua một lần, nhưng Lệ Minh Viễn biết tính tình của cô nhóc này quả thực là không tốt.
Nhưng mà.... "Không giận." "E hèm... Nhưng mẹ vợ tương lai của chủ lại đang rất tức giận, chủ nói xem phải làm sao đây!" Mẹ vợ... tương lai. Nhất thời Lê Minh Viễn không thích ứng được với kiểu xưng hô này. Im lặng một lúc, anh nói: "Cô nói xem" "Tôi nói như thế nào thì sẽ làm như thế sao?" "Cô nói đi".
"Tôi muốn khử tên giám đốc bệnh viện này, chú có làm được không?" Tô Noãn Tâm tức giận đến mức không kìm được nước måt.
Nghe giọng nói kích động của cô gái ở đầu dây bên kia, ngón tay của Lệ Minh Viễn gõ nhẹ hai cái lên bàn, cảm thấy có chút buồn cười không giải thích được.
Cô nhóc này cũng quả là bạo lực đi. "Giết người là phạm pháp, không được, đổi cái khác".
"Vậy đổi giám đốc khác đi, một con người không có lương tâm, lại dễ dàng cúi đầu trước lợi ích như thể không xứng đáng làm giám đốc bệnh viện". | Nghe những lời này, Lệ Minh Viễn lập tức biết mọi chuyện không hề đơn giản..
Hình như cô nhóc này bị người ta ức hiếp. Tên giám đốc bệnh viện kia là tay chân của người khác, ông ta không phải là chủ mưu. Anh bình tĩnh hỏi: "Là bệnh viện nào?"
- ---------------------------
"Chính là từ nay trở đi, tôi cùng với bà Cố đây không đội trời chung. Bà hãy nhớ cho kĩ, ngày hôm nay bà sỉ nhục hai mẹ con tôi, sau này tôi sẽ trả lại cho bà gấp bội! Cút! Hy vọng sau này bà vẫn có thể bảo vệ tốt cái vị trí mà bà đang có! Còn nữa, bà trở về nói với Cổ Minh Đức rằng cả đời Tô Noãn Tâm này đều mang họ Tô, từ trước tới nay chưa bao giờ chấp nhận ông ta là bố, hiện tại không chấp nhận, sau này cũng sẽ không bao giờ chấp nhận".
Đợi đến khi bà đây trở thành phu nhân của tập đoàn Quốc Doanh đi, ngày đó sẽ là ngày tận thế của các người!
Ngay lúc này, trong lòng Tổ Noãn Tâm ngập tràn thù hận. Trên đời này cô chỉ có duy nhất một người thân, suýt chút nữa bị người phụ nữ trước mặt này làm cho tức chết rồi. Đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy rùng mình. Vậy nên sau này, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ để những loại chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa!
Bà Cố nghe thấy vậy lập tức nở một nụ cười chế nhạo: "Tô Noãn Tâm, cô dựa vào cái gì mà đòi đấu với gia đình tôi? Cô đang nghĩ cái gì vậy chứ? Tôi nói cho cô biết, muốn đầu với tôi ư? Cô còn non lắm!”
Tô Noãn Tâm bình tĩnh đáp lại: "Vậy sao? Bà Cố đây có những thủ đoạn gì, xin cứ việc sử dụng" "Con khốn, chúng ta cùng chờ xem!" Tôi sẽ khiến cho cô cảm thấy hối hận cũng không kịp! Nửa tiếng sau. Tô Ngọc Mỹ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, trực tiếp bị giám đốc bệnh viện hạ lệnh cho xuất viện,
Đôi mắt của Tô Noãn Tâm đỏ lên vị tức giận. Thật đúng là khinh người quả đáng mà! Cô lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho Lệ Minh Viễn. Sau khi chuông điện thoại vang lên vài tiếng thì được nối máy. Tô Noãn Tâm khụt khịt mũi nói: "Chú... những lời buổi sáng chủ nói với tôi bây giờ có còn hiệu lực không?"
Cô vừa mới tìm hiểu một chút, Lệ Minh Viễn, là tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh, chưa kết hôn, hai mươi tám tuổi, lớn hơn cô chín tuổi. Gọi anh là chủ cũng không quả đáng chút nào.
ở đầu dây bên kia, Lệ Minh Viễn căn bản không để ý tới việc cô gọi mình là gì, chỉ nghe thấy giọng điệu nức nở sau tiếng nói của cô, anh nhíu mày nói: "Khóc?"
"Tôi đang hỏi chủ là lời nói có còn hiệu lực hay không?"
"Con
"Vậy mẹ vợ tương lai của chú chủ cũng không quan tâm sao?" Mẹ vợ tương lai? Cái trò quý gì thế?
Lệ Minh Viện trong nháy mắt có chút mơ hồ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cô nhóc này đang muốn mình giải quyết mọi việc, Nếu anh kết hôn với cô, mẹ của cô cũng chính là mẹ vợ tương lai của anh.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ vợ tương lai của chú hiện tại đang bị bệnh nặng phải nằm viện, nhưng lại bị bệnh viện đuổi ra ngoài rồi, chủ có tức giận không?"
"..." Giới trẻ bây giờ đều nói chuyện như thế này sao?
Tại sao anh lại phải tức giận chứ, còn chưa từng một lần gặp mặt. Tuy rằng buổi sáng chỉ gặp qua một lần, nhưng Lệ Minh Viễn biết tính tình của cô nhóc này quả thực là không tốt.
Nhưng mà.... "Không giận." "E hèm... Nhưng mẹ vợ tương lai của chủ lại đang rất tức giận, chủ nói xem phải làm sao đây!" Mẹ vợ... tương lai. Nhất thời Lê Minh Viễn không thích ứng được với kiểu xưng hô này. Im lặng một lúc, anh nói: "Cô nói xem" "Tôi nói như thế nào thì sẽ làm như thế sao?" "Cô nói đi".
"Tôi muốn khử tên giám đốc bệnh viện này, chú có làm được không?" Tô Noãn Tâm tức giận đến mức không kìm được nước måt.
Nghe giọng nói kích động của cô gái ở đầu dây bên kia, ngón tay của Lệ Minh Viễn gõ nhẹ hai cái lên bàn, cảm thấy có chút buồn cười không giải thích được.
Cô nhóc này cũng quả là bạo lực đi. "Giết người là phạm pháp, không được, đổi cái khác".
"Vậy đổi giám đốc khác đi, một con người không có lương tâm, lại dễ dàng cúi đầu trước lợi ích như thể không xứng đáng làm giám đốc bệnh viện". | Nghe những lời này, Lệ Minh Viễn lập tức biết mọi chuyện không hề đơn giản..
Hình như cô nhóc này bị người ta ức hiếp. Tên giám đốc bệnh viện kia là tay chân của người khác, ông ta không phải là chủ mưu. Anh bình tĩnh hỏi: "Là bệnh viện nào?"
- ---------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương