Chủ Mẫu Hầu Phủ
Chương 119: Phiên ngoại 10 (Danh xứng với thực)
Tạ Quyết bệnh tới như núi sập, chớ nói chi gần một năm trước hắn đang ở trên bờ vực sinh tử.
Nhìn thì thấy cơ thể Tạ Quyết cường tráng, nhưng nội thương vẫn chưa khỏi hẳn, cũng liều lĩnh hơn người khác, toàn bộ người nha môn đều tín phục hắn.
Ngày hôm nay lại mắc mưa, dù cho cơ thể làm bằng sắt cũng sẽ bị bệnh cảm mạo, cho nên trận phong hàn này cứ thế mà kéo đến.
Ông Cảnh Vũ bận trước bận sau chăm sóc hắn hơn nửa ngày, thẳng tới giữa trưa, nhiệt độ mới hạ xuống.
Đêm qua Ông Cảnh Vũ bởi vì lần đầu tiên ngủ cùng nam nhân, khẩn trương gần như cả đêm, hôm nay lại cực khổ hao tổn tinh thần chăm sóc người mang bệnh, hơn nửa ngày thì mỏi mệt không thôi, chống đỡ ở cạnh bàn ngủ thiếp đi.
Nghỉ ngơi hơn nửa ngày, tầm buổi chiều giờ thân, Tạ Quyết tỉnh lại sau giấc ngủ, tinh thần đã tốt lên rất nhiều.
Trong phòng yên tĩnh, hắn quay đầu liếc nhìn hướng bên ngoài giường, cách một tầng mạn trướng thấy bóng dáng một người ngồi ở trên bàn.
Tạ Quyết trầm ngâm một giây, hắn xốc chăn xuống giường, giẫm lên giày đi ra gian ngoài, đứng ở bên cạnh bàn.
Nàng có lẽ là mệt mỏi, ngay cả hắn đi tới bên cạnh, nàng đều không phát hiện ra.
Tạ Quyết nhìn về phía gương mặt thê tử đang ngủ say, ánh mắt từ mi chậm rãi dời xuống, dừng tại bờ môi không thoa son mà vẫn đỏ.
Vốn chỉ là kế sách tạm thời cho nên mới lấy thê tử, nhưng lúc quyết định thành thân với nàng, Tạ Quyết cũng suy tính kỹ qua rồi.
Nếu hai năm sau vẫn không khôi phục trí nhớ, sẽ dựa vào lời nhạc phụ nói, hòa ly trong hoà bình.
Nếu khôi phục trí nhớ, có gia thất hoặc có vị hôn thê, cũng hòa ly trong hòa bình.
Trong lúc này hắn cũng sẽ không chạm vào nàng.
Nếu khôi phục trí nhớ, hắn không gia thất hoặc chưa định thân, thì sẽ cùng nàng làm phu thê thật sự.
Bây giờ, hắn nhớ lại hết toàn bộ rồi.
Tạ Quyết yên lặng một lúc lâu, mới vươn tay lay nhẹ đầu vai của nàng.
Ông Cảnh Vũ chớp mắt bừng tỉnh: “ Sao, sao thế? ”
Đợi đến khi nhìn thấy là Tạ Quyết, nàng lập tức khôi phục tinh thần, vội vàng đứng lên đưa tay sờ trán hắn.
Tạ Quyết phát hiện được động tác của nàng, xưa nay cảnh giác khiến hắn vô ý thức muốn lui lại, nhưng rất nhanh liền phản ứng kịp mà khống chế động tác.
Mu bàn tay vẫn mềm mại ấm áp như đêm qua, động tác dịu dàng chạm vào trán hắn, ánh mắt Tạ Quyết lẳng lặng rơi vào khuôn mặt nhu hòa lại chuyên chú của nàng.
Hắn khôi phục trí nhớ, cũng đã lấy nàng, giờ đã không còn trở ngại gì, tất nhiên sẽ là phu thê thật sự.
Lương tri phủ kia, đợi hắn về Kim Đô sẽ tìm biện pháp giải quyết sau.
Ông Cảnh Vũ đối diện với đôi mắt đen của hắn, sửng sốt một chút, hơi không được tự nhiên thu tay về, dịu dàng nói: “ Độ nóng đã giảm, lại uống thêm mấy bát thuốc nữa thì có thể khỏi hẳn ”
Suy nghĩ thêm còn nói: “ Hiện tại đang là cuối thu, chàng đừng để bị mắc mưa thêm nữa ”
Nói lời này xong, nàng quay người đi vào trong phòng, đứng ở trước tủ, mở cửa tủ ra, sau đó lấy bộ quần áo được gấp gọn gàng ra.
Có áo bông, còn có áo dày mặc bên ngoài cùng áo choàng, không có gì ngoài quần áo ở bên ngoài.
Nàng bưng lên đi ra bên ngoài, bỏ vào trên mặt bàn, dịu dàng nói: “ Sắp sang đông, thiếp thấy quần áo chàng đang mặc vẫn là đồ mùa hè, cho nên chuẩn bị cho chàng mấy bộ mới ”
Tạ Quyết cúi đầu nhìn về quần áo trên mặt bàn, mơ hồ cảm thấy quen quen. Cẩn thận nghĩ lại, nhớ ra vài ngày trước nàng vẫn luôn tỉ tê thêu thùa, hình như là may những bộ quần áo này.
Hoá ra là may quần áo cho hắn.
Ông Cảnh Vũ nhìn hắn một cái, từ trên khuôn mặt lãnh đạm kia hoàn toàn nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, cũng không biết hắn thích hay không thích.
Lúc trong lòng có chút thấp thỏm, liền nghe được thanh âm trầm thấp: “ Cảm ơn nàng ”
Ông Cảnh Vũ nói khẽ: “ Thiếp là thê tử của chàng, không cần phải nói cảm ơn ”
Nàng cúi đầu xuống, khóe miệng hiện ra ý cười nhạt, có lẽ là xấu hổ cho nên muốn né tránh, thấp giọng nói: “ Thiếp đi nhìn xem thuốc của chàng đã nấu xong chưa ”
Dứt lời, nàng cúi đầu bước nhẹ nhàng qua người hắn, rồi đi ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Tạ Quyết, con ngươi đen hơi động một chút, ánh mắt rơi vào quần áo đặt ở mặt bàn.
Quần áo chia làm hai màu, nàng chưa hề đo đạc qua kích cỡ của hắn, nàng dựa theo kích cỡ a huynh mà làm.
Tạ Quyết giơ tay lên, lòng bàn tay rơi vào bên trên áo đen, nhẹ nhàng tinh tế chạm vào.
*
Lúc buổi tối đi ngủ, Ông Cảnh Vũ còn đang khó khăn nghĩ cách thuyết phục trượng phu vẫn còn bệnh lên ngủ trên giường thì hắn cũng đã ngâm nước nóng trở về, hắn đi vào trong phòng ngồi ở mép giường.
Ngồi ở mép giường?
Đêm nay hắn muốn ngủ ở trên giường?
Mắt hạnh của Ông Cảnh Vũ lộ ra mấy phần kinh ngạc cùng mờ mịt, hiển nhiên không biết Tạ Quyết vì sao bỗng nhiên đổi ý.
Sắc mặt Tạ Quyết nhàn nhạt, nói: “ Cần chúc ngủ ngon sao? ”
Ông Cảnh Vũ ngẩn người “a” một tiếng, mới phản ứng được nhẹ gật đầu: “ Vậy, vậy ngủ ngon ”
Nàng quay người bò lên giường, chui vào bên trong, rúc vào chăn của mình, chỉ lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp. Nhìn qua hắn, cặp mắt hạnh không khỏi chớp chớp.
Tầm mắt Tạ Quyết hơi hạ xuống, sau đó cũng xốc chăn lên giường.
Hai người đắp kín chăn, lại cách nhau một khoảng đủ để một người nằm nữa, vị trí cũng như tối hôm qua, một người dí sát bên trong tường, một người thì ngủ ở rìa giường.
Hai người đều không chìm vào giấc ngủ, trong phòng an tĩnh chỉ có thanh âm lá cây va chạm kêu sào sạt ngoài cửa sổ.
“ A Vũ ”
Mặc dù đã là lần thứ hai ngủ cùng nhau, Ông Cảnh Vũ vẫn rất khẩn trương, một chút buồn ngủ cũng đều không có, bỗng nhiên giọng nói trầm thấp rơi vào trong tai, hai tai trắng nõn như ngọc có chút dựng lên.
“ Sao thế? ”
Thanh âm của nàng rất mềm rất nhẹ, vừa nghe liền biết là một cô nương dịu dàng.
Tạ Quyết mở hai mắt ra, bình tĩnh nhìn đỉnh mạn trướng, thấp giọng hỏi: “ Chúng ta thật sự là phu thê sao? ”
Ông Cảnh Vũ khó hiểu, sau đó mở miệng: “ Chúng ta không phải đang là phu thê sao? ”
Đúng vậy, liên quan tới chuyện của Lương tri phủ, tất cả mọi người đều giấu nàng, nàng tất nhiên là không biết.
Hắn trầm mặc chầm ngâm hai giây, giải thích: “ Là phu thê danh xứng với thực ”
“ Danh xứng với thực… ”. Hình như ý thức được là ý gì, thanh âm đột nhiên ngừng lại, khuôn mặt đỏ lên, lặng lẽ đem cả khuôn mặt rúc vào trong chăn.
Trước khi thành thân, a nương nói cho nàng biết, giữa phu thê cần thân mật như nào.
“ Nàng nguyện ý không? ”. Hắn hỏi đơn giản nàng có nguyện ý hay không.
Thật lâu về sau, trong chăn truyền ra thanh âm giống như tiếng ruồi muỗi: “ Chúng ta vốn dĩ chính là phu thê… ”
Nói bóng nói gió, có cái gì không thể nữa
“ Vậy từ buổi tối hôm nay trở đi, như thế nào? ”
Phong hàn chưa khỏi, sợ sẽ đem bệnh qua cho nàng.
Ông Cảnh Vũ: …
Nào có người hỏi thẳng thắn như vậy!
Ông Cảnh Vũ ở bên trong chăn mặt đỏ tới mang tai, chỉ cảm thấy mặt của mình nóng hổi, nàng đánh chết cũng không tiếp tục nói chuyện cùng hắn nữa.
Tạ Quyết cũng không tiếp tục hỏi, chỉ nói: “ Không còn sớm, ngủ đi ”
Nói là dò hỏi, kỳ thật chỉ là cho nàng thời gian thích ứng thôi.
Đêm dần dần sâu, Ông Cảnh Vũ vốn dĩ không được ngủ, có thể là tối hôm qua cho đến bây giờ quá mệt mỏi, gần nửa canh giờ sau liền ngủ thiếp đi.
Mà Tạ Quyết lại không buồn ngủ chút nào, dựa vào ánh nến nhàn nhạt, hắn nhìn sang người bên cạnh.
Có lẽ là do hô hấp nên nóng, ban đầu đem mặt rúc vào trong chăn, hiện tại lại đem mặt đưa ra ngoài.
Da nàng trắng như tuyết hơi ửng đỏ, hai mắt nhắm nghiền, lông mi cong vút, dưới mí mắt rơi xuống cái bóng, lông mi có chút động, nhưng cũng không có dấu hiệu tỉnh.
Tạ Quyết cảm thấy nàng là thê tử của hắn cũng rất tốt.
Nhìn không biết bao lâu, hắn thu lại ánh mắt, nhắm hai mắt lại ngủ.
Thành thân mấy tháng, mặc dù không phải ngủ cùng giường, nhưng cũng là dưới một mái hiên, trên giường dưới đất khoảng cách cũng gần, cho nên nàng xuất hiện bên cạnh, Tạ Quyết sớm đã thành thói quen.
Nửa đêm, Tạ Quyết cũng dần dần ngủ.
*
Ông tri huyện biết hắn bị bệnh, cũng không cho hắn đi trực, mà trực tiếp cho hắn nghỉ mấy ngày.
Tạ Quyết không cần đi trực, nên ngày thứ hai vừa khỏi bệnh liền viết hai phong thư, gửi theo hai cách khác nhau để tới Kim Đô, giao đến tay Thạch Lang.
Bởi vì sợ thích khách hoặc Lương tri phủ sẽ thấy nội dung trong thư, cho nên trên thư hắn cũng không để lộ thân phận, chỉ viết một vài chữ —— Man Châu Vân huyện, mau tới.
Thạch Lang lớn lên cùng hắn, rõ nhất bút tích của hắn, mặc kệ thật giả, hắn vẫn sẽ đi Vân huyện một chuyến.
Hai phong thư đưa theo hai cách, một loại là thuê người đưa đến Kim Đô, loại thứ hai chính là ủy thác cho người đưa tin đưa tới Kim Đô.
Đưa tin gần như hao phí hết bổng lộc làm bộ khoái một năm ở Vân huyện của Tạ Quyết, cho nên hiện tại đường đường là hầu gia Vĩnh Ninh phủ, tiền bạc bây giờ túng quẫn đến mức mua cái bánh bao cũng phải cân nhắc một hai.
Chuyện đã sắp xếp đâu vào đấy, ước chừng một tháng sau, người từ Kim Đô sẽ tới.
Lại nói Ông Cảnh Vũ nơi này, từ cái hôm trượng phu nói làm phu thê danh xứng với thực, nàng mỗi lần đối diện với ánh mắt của hắn, đều sẽ mặt đỏ tới mang tai, cảm thấy bối rối không thôi, cho nên nàng vẫn trốn tránh hắn.
Mới tròn mười bảy, cả tay Ông Cảnh Vũ đều chưa cầm qua, làm sao có thể không khẩn trương?
Buổi tối tắm rửa trở về phòng, phát hiện trượng phu ngồi bên cạnh bàn đọc sách.
Nàng phát hiện, hắn rất thích đọc sách, thư tịch trong thư phòng của cha, hắn gần như đã lật qua đọc mấy lần.
Nàng còn phát hiện hắn không chỉ thích đọc sách, còn rất biết cách áp đặt bản thân, sáng sớm trời còn chưa sáng sẽ đi luyện quyền nửa canh giờ, mưa gió cũng không thay đổi, trực xong sẽ đi luyện chữ, sau đó buổi tối còn đọc sách, gần như mỗi ngày đều như vậy.
Có đôi khi, Ông Cảnh Vũ cũng rất thấp thỏm, hắn trước kia đến cùng là người như nào, nàng thành thân cùng hắn đến cùng là đúng hay sai.
Lúc muốn làm phu thê thật sự, nàng ngược lại hơi lưỡng lự, nàng sợ đồng ý liền không thể quay đầu lại được nữa.
Nàng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hướng phía gian ngoài ấm giọng kêu một tiếng “phu quân”.
Tạ Quyết ngẩng đầu ra khỏi sách, quay đầu nhìn về phía thê tử dịu dàng trong phòng.
“ Phu quân, lời chàng nói mấy ngày trước, vẫn là từ từ đã ”
Tạ Quyết nghe vậy, lông mày có chút nhăn lại, hắn suy tư một giây, đóng lại thư tịch bỏ vào trên mặt bàn, đứng dậy đi vào bên trong.
Đứng ở trước mặt nàng, cách nàng hai bước chân, thanh âm trầm thấp: “ Vì sao vậy? ”
Ông Cảnh Vũ cúi đầu, đem sầu tư trong lòng nói ra: “ Cha thiếp luôn nói có thể nhìn ra được chàng chưa có thê thất, thiếp lúc trước tin, nhưng dù chàng không có thê thất, vậy nhỡ đâu đã có người mình thích rồi thì sao? ”
“ Lại nói, chàng trước đây đến cùng là người như nào? Người trong nhà chàng phải chăng có thể chấp nhận nàng dâu như thiếp không? ”
“ Những điều này, nàng đều không cần. lo lắng ”. Hắn bình tĩnh mở miệng.
Ông Cảnh Vũ lẩm bẩm nói: “ Sao có thể không lo lắng… ”
Tạ Quyết trầm mặc nhìn nàng, sau một lúc lâu, hắn tiến lên hai bước, đứng ngay trước mắt nàng, gần trong gang tấc.
Hắn thấp giọng nói: “ Ngẩng đầu, nhìn ta ”
Ông Cảnh Vũ lưỡng lự một chút, cuối cùng ngẩng đầu, lúc ngẩng đầu nhìn hắn, lông mi khẽ run rẩy.
Hơn nửa gương mặt tuấn tú của hắn bị lưng che mất ánh sáng, nửa sáng nửa tối, phản chiếu khiến ngũ quan của hắn càng thêm lập thể, ngay cả hai mắt cũng thâm trầm hơn so với lúc trước.
Hắn đứng còn nàng ngồi, khiến nàng ẩn ẩn cảm thấy áp bách, nhưng ngay tại chớp mắt đó, hắn nửa ngồi xuống, ánh mắt gần như ngang bằng với nàng, thậm chí có thể nói là hắn thấp hơn một chút.
Ánh mắt chạm nhau, hắn nói: “ Mặc kệ ta là ai, ta có nhớ lại hay không, nửa đời về sau, nàng đều là thê tử của ta, cũng là thê tử duy nhất ”
Hai mắt Ông Cảnh Vũ chậm rãi trợn to, cảm thấy xúc động.
Tạ Quyết đứng lên, ngồi ở bên cạnh nàng, đưa tay ra hướng về phía nàng.
Ông Cảnh Vũ do dự một chút, vẫn đem tay để vào lòng bàn tay hắn.
Tạ Quyết lôi kéo tay nàng, đem nàng kéo tới một chút, sau đó chậm rãi nghiêng người, cúi đầu.
Tất cả đều dựa vào bản năng, đôi môi rơi xuống bờ môi phấn nộn hồng sắc, thời gian dần qua, tại lúc nàng có chút há miệng, liền chui vào trong miệng nàng, cuốn lấy cái lưỡi mềm mại.
Bóng hai người như hòa làm một, mạn trướng buông xuống trong chớp mắt, hai người cũng chậm rãi nằm xuống.
Ánh nến đặt trên bàn ở gian ngoài, ánh sáng chiếu xuống phía dưới, tên thư tịch trên mặt bàn rất là dễ thấy.
« Xuân cung đồ* – quyển đầu »
(*房中春事 – Fáng zhōng chūn shì: Dịch thô thì thành “ chuyện xuân sắc trong phòng “. Mình lái luôn thành “Xuân cung đồ”).
Nhìn thì thấy cơ thể Tạ Quyết cường tráng, nhưng nội thương vẫn chưa khỏi hẳn, cũng liều lĩnh hơn người khác, toàn bộ người nha môn đều tín phục hắn.
Ngày hôm nay lại mắc mưa, dù cho cơ thể làm bằng sắt cũng sẽ bị bệnh cảm mạo, cho nên trận phong hàn này cứ thế mà kéo đến.
Ông Cảnh Vũ bận trước bận sau chăm sóc hắn hơn nửa ngày, thẳng tới giữa trưa, nhiệt độ mới hạ xuống.
Đêm qua Ông Cảnh Vũ bởi vì lần đầu tiên ngủ cùng nam nhân, khẩn trương gần như cả đêm, hôm nay lại cực khổ hao tổn tinh thần chăm sóc người mang bệnh, hơn nửa ngày thì mỏi mệt không thôi, chống đỡ ở cạnh bàn ngủ thiếp đi.
Nghỉ ngơi hơn nửa ngày, tầm buổi chiều giờ thân, Tạ Quyết tỉnh lại sau giấc ngủ, tinh thần đã tốt lên rất nhiều.
Trong phòng yên tĩnh, hắn quay đầu liếc nhìn hướng bên ngoài giường, cách một tầng mạn trướng thấy bóng dáng một người ngồi ở trên bàn.
Tạ Quyết trầm ngâm một giây, hắn xốc chăn xuống giường, giẫm lên giày đi ra gian ngoài, đứng ở bên cạnh bàn.
Nàng có lẽ là mệt mỏi, ngay cả hắn đi tới bên cạnh, nàng đều không phát hiện ra.
Tạ Quyết nhìn về phía gương mặt thê tử đang ngủ say, ánh mắt từ mi chậm rãi dời xuống, dừng tại bờ môi không thoa son mà vẫn đỏ.
Vốn chỉ là kế sách tạm thời cho nên mới lấy thê tử, nhưng lúc quyết định thành thân với nàng, Tạ Quyết cũng suy tính kỹ qua rồi.
Nếu hai năm sau vẫn không khôi phục trí nhớ, sẽ dựa vào lời nhạc phụ nói, hòa ly trong hoà bình.
Nếu khôi phục trí nhớ, có gia thất hoặc có vị hôn thê, cũng hòa ly trong hòa bình.
Trong lúc này hắn cũng sẽ không chạm vào nàng.
Nếu khôi phục trí nhớ, hắn không gia thất hoặc chưa định thân, thì sẽ cùng nàng làm phu thê thật sự.
Bây giờ, hắn nhớ lại hết toàn bộ rồi.
Tạ Quyết yên lặng một lúc lâu, mới vươn tay lay nhẹ đầu vai của nàng.
Ông Cảnh Vũ chớp mắt bừng tỉnh: “ Sao, sao thế? ”
Đợi đến khi nhìn thấy là Tạ Quyết, nàng lập tức khôi phục tinh thần, vội vàng đứng lên đưa tay sờ trán hắn.
Tạ Quyết phát hiện được động tác của nàng, xưa nay cảnh giác khiến hắn vô ý thức muốn lui lại, nhưng rất nhanh liền phản ứng kịp mà khống chế động tác.
Mu bàn tay vẫn mềm mại ấm áp như đêm qua, động tác dịu dàng chạm vào trán hắn, ánh mắt Tạ Quyết lẳng lặng rơi vào khuôn mặt nhu hòa lại chuyên chú của nàng.
Hắn khôi phục trí nhớ, cũng đã lấy nàng, giờ đã không còn trở ngại gì, tất nhiên sẽ là phu thê thật sự.
Lương tri phủ kia, đợi hắn về Kim Đô sẽ tìm biện pháp giải quyết sau.
Ông Cảnh Vũ đối diện với đôi mắt đen của hắn, sửng sốt một chút, hơi không được tự nhiên thu tay về, dịu dàng nói: “ Độ nóng đã giảm, lại uống thêm mấy bát thuốc nữa thì có thể khỏi hẳn ”
Suy nghĩ thêm còn nói: “ Hiện tại đang là cuối thu, chàng đừng để bị mắc mưa thêm nữa ”
Nói lời này xong, nàng quay người đi vào trong phòng, đứng ở trước tủ, mở cửa tủ ra, sau đó lấy bộ quần áo được gấp gọn gàng ra.
Có áo bông, còn có áo dày mặc bên ngoài cùng áo choàng, không có gì ngoài quần áo ở bên ngoài.
Nàng bưng lên đi ra bên ngoài, bỏ vào trên mặt bàn, dịu dàng nói: “ Sắp sang đông, thiếp thấy quần áo chàng đang mặc vẫn là đồ mùa hè, cho nên chuẩn bị cho chàng mấy bộ mới ”
Tạ Quyết cúi đầu nhìn về quần áo trên mặt bàn, mơ hồ cảm thấy quen quen. Cẩn thận nghĩ lại, nhớ ra vài ngày trước nàng vẫn luôn tỉ tê thêu thùa, hình như là may những bộ quần áo này.
Hoá ra là may quần áo cho hắn.
Ông Cảnh Vũ nhìn hắn một cái, từ trên khuôn mặt lãnh đạm kia hoàn toàn nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, cũng không biết hắn thích hay không thích.
Lúc trong lòng có chút thấp thỏm, liền nghe được thanh âm trầm thấp: “ Cảm ơn nàng ”
Ông Cảnh Vũ nói khẽ: “ Thiếp là thê tử của chàng, không cần phải nói cảm ơn ”
Nàng cúi đầu xuống, khóe miệng hiện ra ý cười nhạt, có lẽ là xấu hổ cho nên muốn né tránh, thấp giọng nói: “ Thiếp đi nhìn xem thuốc của chàng đã nấu xong chưa ”
Dứt lời, nàng cúi đầu bước nhẹ nhàng qua người hắn, rồi đi ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Tạ Quyết, con ngươi đen hơi động một chút, ánh mắt rơi vào quần áo đặt ở mặt bàn.
Quần áo chia làm hai màu, nàng chưa hề đo đạc qua kích cỡ của hắn, nàng dựa theo kích cỡ a huynh mà làm.
Tạ Quyết giơ tay lên, lòng bàn tay rơi vào bên trên áo đen, nhẹ nhàng tinh tế chạm vào.
*
Lúc buổi tối đi ngủ, Ông Cảnh Vũ còn đang khó khăn nghĩ cách thuyết phục trượng phu vẫn còn bệnh lên ngủ trên giường thì hắn cũng đã ngâm nước nóng trở về, hắn đi vào trong phòng ngồi ở mép giường.
Ngồi ở mép giường?
Đêm nay hắn muốn ngủ ở trên giường?
Mắt hạnh của Ông Cảnh Vũ lộ ra mấy phần kinh ngạc cùng mờ mịt, hiển nhiên không biết Tạ Quyết vì sao bỗng nhiên đổi ý.
Sắc mặt Tạ Quyết nhàn nhạt, nói: “ Cần chúc ngủ ngon sao? ”
Ông Cảnh Vũ ngẩn người “a” một tiếng, mới phản ứng được nhẹ gật đầu: “ Vậy, vậy ngủ ngon ”
Nàng quay người bò lên giường, chui vào bên trong, rúc vào chăn của mình, chỉ lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp. Nhìn qua hắn, cặp mắt hạnh không khỏi chớp chớp.
Tầm mắt Tạ Quyết hơi hạ xuống, sau đó cũng xốc chăn lên giường.
Hai người đắp kín chăn, lại cách nhau một khoảng đủ để một người nằm nữa, vị trí cũng như tối hôm qua, một người dí sát bên trong tường, một người thì ngủ ở rìa giường.
Hai người đều không chìm vào giấc ngủ, trong phòng an tĩnh chỉ có thanh âm lá cây va chạm kêu sào sạt ngoài cửa sổ.
“ A Vũ ”
Mặc dù đã là lần thứ hai ngủ cùng nhau, Ông Cảnh Vũ vẫn rất khẩn trương, một chút buồn ngủ cũng đều không có, bỗng nhiên giọng nói trầm thấp rơi vào trong tai, hai tai trắng nõn như ngọc có chút dựng lên.
“ Sao thế? ”
Thanh âm của nàng rất mềm rất nhẹ, vừa nghe liền biết là một cô nương dịu dàng.
Tạ Quyết mở hai mắt ra, bình tĩnh nhìn đỉnh mạn trướng, thấp giọng hỏi: “ Chúng ta thật sự là phu thê sao? ”
Ông Cảnh Vũ khó hiểu, sau đó mở miệng: “ Chúng ta không phải đang là phu thê sao? ”
Đúng vậy, liên quan tới chuyện của Lương tri phủ, tất cả mọi người đều giấu nàng, nàng tất nhiên là không biết.
Hắn trầm mặc chầm ngâm hai giây, giải thích: “ Là phu thê danh xứng với thực ”
“ Danh xứng với thực… ”. Hình như ý thức được là ý gì, thanh âm đột nhiên ngừng lại, khuôn mặt đỏ lên, lặng lẽ đem cả khuôn mặt rúc vào trong chăn.
Trước khi thành thân, a nương nói cho nàng biết, giữa phu thê cần thân mật như nào.
“ Nàng nguyện ý không? ”. Hắn hỏi đơn giản nàng có nguyện ý hay không.
Thật lâu về sau, trong chăn truyền ra thanh âm giống như tiếng ruồi muỗi: “ Chúng ta vốn dĩ chính là phu thê… ”
Nói bóng nói gió, có cái gì không thể nữa
“ Vậy từ buổi tối hôm nay trở đi, như thế nào? ”
Phong hàn chưa khỏi, sợ sẽ đem bệnh qua cho nàng.
Ông Cảnh Vũ: …
Nào có người hỏi thẳng thắn như vậy!
Ông Cảnh Vũ ở bên trong chăn mặt đỏ tới mang tai, chỉ cảm thấy mặt của mình nóng hổi, nàng đánh chết cũng không tiếp tục nói chuyện cùng hắn nữa.
Tạ Quyết cũng không tiếp tục hỏi, chỉ nói: “ Không còn sớm, ngủ đi ”
Nói là dò hỏi, kỳ thật chỉ là cho nàng thời gian thích ứng thôi.
Đêm dần dần sâu, Ông Cảnh Vũ vốn dĩ không được ngủ, có thể là tối hôm qua cho đến bây giờ quá mệt mỏi, gần nửa canh giờ sau liền ngủ thiếp đi.
Mà Tạ Quyết lại không buồn ngủ chút nào, dựa vào ánh nến nhàn nhạt, hắn nhìn sang người bên cạnh.
Có lẽ là do hô hấp nên nóng, ban đầu đem mặt rúc vào trong chăn, hiện tại lại đem mặt đưa ra ngoài.
Da nàng trắng như tuyết hơi ửng đỏ, hai mắt nhắm nghiền, lông mi cong vút, dưới mí mắt rơi xuống cái bóng, lông mi có chút động, nhưng cũng không có dấu hiệu tỉnh.
Tạ Quyết cảm thấy nàng là thê tử của hắn cũng rất tốt.
Nhìn không biết bao lâu, hắn thu lại ánh mắt, nhắm hai mắt lại ngủ.
Thành thân mấy tháng, mặc dù không phải ngủ cùng giường, nhưng cũng là dưới một mái hiên, trên giường dưới đất khoảng cách cũng gần, cho nên nàng xuất hiện bên cạnh, Tạ Quyết sớm đã thành thói quen.
Nửa đêm, Tạ Quyết cũng dần dần ngủ.
*
Ông tri huyện biết hắn bị bệnh, cũng không cho hắn đi trực, mà trực tiếp cho hắn nghỉ mấy ngày.
Tạ Quyết không cần đi trực, nên ngày thứ hai vừa khỏi bệnh liền viết hai phong thư, gửi theo hai cách khác nhau để tới Kim Đô, giao đến tay Thạch Lang.
Bởi vì sợ thích khách hoặc Lương tri phủ sẽ thấy nội dung trong thư, cho nên trên thư hắn cũng không để lộ thân phận, chỉ viết một vài chữ —— Man Châu Vân huyện, mau tới.
Thạch Lang lớn lên cùng hắn, rõ nhất bút tích của hắn, mặc kệ thật giả, hắn vẫn sẽ đi Vân huyện một chuyến.
Hai phong thư đưa theo hai cách, một loại là thuê người đưa đến Kim Đô, loại thứ hai chính là ủy thác cho người đưa tin đưa tới Kim Đô.
Đưa tin gần như hao phí hết bổng lộc làm bộ khoái một năm ở Vân huyện của Tạ Quyết, cho nên hiện tại đường đường là hầu gia Vĩnh Ninh phủ, tiền bạc bây giờ túng quẫn đến mức mua cái bánh bao cũng phải cân nhắc một hai.
Chuyện đã sắp xếp đâu vào đấy, ước chừng một tháng sau, người từ Kim Đô sẽ tới.
Lại nói Ông Cảnh Vũ nơi này, từ cái hôm trượng phu nói làm phu thê danh xứng với thực, nàng mỗi lần đối diện với ánh mắt của hắn, đều sẽ mặt đỏ tới mang tai, cảm thấy bối rối không thôi, cho nên nàng vẫn trốn tránh hắn.
Mới tròn mười bảy, cả tay Ông Cảnh Vũ đều chưa cầm qua, làm sao có thể không khẩn trương?
Buổi tối tắm rửa trở về phòng, phát hiện trượng phu ngồi bên cạnh bàn đọc sách.
Nàng phát hiện, hắn rất thích đọc sách, thư tịch trong thư phòng của cha, hắn gần như đã lật qua đọc mấy lần.
Nàng còn phát hiện hắn không chỉ thích đọc sách, còn rất biết cách áp đặt bản thân, sáng sớm trời còn chưa sáng sẽ đi luyện quyền nửa canh giờ, mưa gió cũng không thay đổi, trực xong sẽ đi luyện chữ, sau đó buổi tối còn đọc sách, gần như mỗi ngày đều như vậy.
Có đôi khi, Ông Cảnh Vũ cũng rất thấp thỏm, hắn trước kia đến cùng là người như nào, nàng thành thân cùng hắn đến cùng là đúng hay sai.
Lúc muốn làm phu thê thật sự, nàng ngược lại hơi lưỡng lự, nàng sợ đồng ý liền không thể quay đầu lại được nữa.
Nàng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hướng phía gian ngoài ấm giọng kêu một tiếng “phu quân”.
Tạ Quyết ngẩng đầu ra khỏi sách, quay đầu nhìn về phía thê tử dịu dàng trong phòng.
“ Phu quân, lời chàng nói mấy ngày trước, vẫn là từ từ đã ”
Tạ Quyết nghe vậy, lông mày có chút nhăn lại, hắn suy tư một giây, đóng lại thư tịch bỏ vào trên mặt bàn, đứng dậy đi vào bên trong.
Đứng ở trước mặt nàng, cách nàng hai bước chân, thanh âm trầm thấp: “ Vì sao vậy? ”
Ông Cảnh Vũ cúi đầu, đem sầu tư trong lòng nói ra: “ Cha thiếp luôn nói có thể nhìn ra được chàng chưa có thê thất, thiếp lúc trước tin, nhưng dù chàng không có thê thất, vậy nhỡ đâu đã có người mình thích rồi thì sao? ”
“ Lại nói, chàng trước đây đến cùng là người như nào? Người trong nhà chàng phải chăng có thể chấp nhận nàng dâu như thiếp không? ”
“ Những điều này, nàng đều không cần. lo lắng ”. Hắn bình tĩnh mở miệng.
Ông Cảnh Vũ lẩm bẩm nói: “ Sao có thể không lo lắng… ”
Tạ Quyết trầm mặc nhìn nàng, sau một lúc lâu, hắn tiến lên hai bước, đứng ngay trước mắt nàng, gần trong gang tấc.
Hắn thấp giọng nói: “ Ngẩng đầu, nhìn ta ”
Ông Cảnh Vũ lưỡng lự một chút, cuối cùng ngẩng đầu, lúc ngẩng đầu nhìn hắn, lông mi khẽ run rẩy.
Hơn nửa gương mặt tuấn tú của hắn bị lưng che mất ánh sáng, nửa sáng nửa tối, phản chiếu khiến ngũ quan của hắn càng thêm lập thể, ngay cả hai mắt cũng thâm trầm hơn so với lúc trước.
Hắn đứng còn nàng ngồi, khiến nàng ẩn ẩn cảm thấy áp bách, nhưng ngay tại chớp mắt đó, hắn nửa ngồi xuống, ánh mắt gần như ngang bằng với nàng, thậm chí có thể nói là hắn thấp hơn một chút.
Ánh mắt chạm nhau, hắn nói: “ Mặc kệ ta là ai, ta có nhớ lại hay không, nửa đời về sau, nàng đều là thê tử của ta, cũng là thê tử duy nhất ”
Hai mắt Ông Cảnh Vũ chậm rãi trợn to, cảm thấy xúc động.
Tạ Quyết đứng lên, ngồi ở bên cạnh nàng, đưa tay ra hướng về phía nàng.
Ông Cảnh Vũ do dự một chút, vẫn đem tay để vào lòng bàn tay hắn.
Tạ Quyết lôi kéo tay nàng, đem nàng kéo tới một chút, sau đó chậm rãi nghiêng người, cúi đầu.
Tất cả đều dựa vào bản năng, đôi môi rơi xuống bờ môi phấn nộn hồng sắc, thời gian dần qua, tại lúc nàng có chút há miệng, liền chui vào trong miệng nàng, cuốn lấy cái lưỡi mềm mại.
Bóng hai người như hòa làm một, mạn trướng buông xuống trong chớp mắt, hai người cũng chậm rãi nằm xuống.
Ánh nến đặt trên bàn ở gian ngoài, ánh sáng chiếu xuống phía dưới, tên thư tịch trên mặt bàn rất là dễ thấy.
« Xuân cung đồ* – quyển đầu »
(*房中春事 – Fáng zhōng chūn shì: Dịch thô thì thành “ chuyện xuân sắc trong phòng “. Mình lái luôn thành “Xuân cung đồ”).
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương