Chủ Nợ Chủ Nợ, Tôi Yêu Anh!
Chương 12. Lời thật lòng hay đại mạo hiểm?
Một dạo tháng bảy, khi vừa mới đi công tác về, chưa kịp ngả lưng trên sofa thì hắn đã nghe tiếng bước chân lúc nhanh lúc chậm, gõ trên bậc thang ngoài cửa. Trịnh Hạo Thạc nghe động liền hướng mắt ra ngoài cửa, nhanh chân bước tới, nghe thấy cậu nhấn chuông bèn nhanh chóng mở cửa, thì thấy cậu đi vào với sắc mặt không được tốt. Vốn hắn đã muốn hỏi cậu bị làm sao thì đã trông thấy đằng sau là một chiếc Lexus đang quay đầu xe, hắn hết nhìn chiếc xe lại nhìn cậu. Híp mắt, hắn dò hỏi: "Không bắt xe bus về à?". Cậu nói được mấy câu, hắn liền đi vào trọng tâm, hỏi rằng ai đưa cậu về, Doãn Kỳ chưa trả lời xong đã ngất lịm đi, làm hắn cuống cuồng một phen. Sốt rồi, chắc lại dính mưa rồi đây. Bế cậu vào trong phòng, hắn sốt sắng đi lấy khăn ướt đắp lên trán cậu, lấy nhiệt kế đo cho cậu, 38,5°C, đúng là cái tên ngốc không biết giữ gìn sức khỏe. Trịnh Hạo Thạc cởi quần áo trên người cậu rồi thay bằng quần áo mỏng manh hơn. Trong khi đang cởi bộ đồ, một vật gì đó từ túi quần cậu rơi ra. Hắn thấy vậy liền nhặt lên xem, tấm danh thiếp màu xanh lá cây với hai chữ ĐIỀN THỊ được bố trí nổi bật bên góc trên cùng bên trái, và ở giữa là CEO: Điền Chính Quốc. Đôi lông mày nhíu chặt tạo nên những đường cong tựa sóng biển, hắn lập tức liên lạc với tay chân tra ra mọi thông tin của người tên Điền Chính Quốc ấy, kể cả việc Điền Chính Quốc có một cái nốt ruồi trên trán hắn cũng biết được. Về việc Điền Chính Quốc và Phác Chí Mẫn quen nhau cũng là hắn giăng bẫy. Điền Chính Quốc và Phác Chí Mẫn làm sao mà tự nhiên quen nhau được chứ? Đó đều là âm mưu của Trịnh Hạo Thạc hắn. Khi thấy Doãn Kỳ và Điền Chính Quốc càng ngày càng thân thiết, bộ não hắn đã báo động không ổn rồi. Vì thế, để loại bỏ được tình địch này, hắn đã sắp xếp một cuộc gặp gỡ hợp tác cùng Điền thị, thật ra là hắn đi nhưng đã cố tình đẩy Phác Chí Mẫn vào cuộc gặp gỡ này, cốt để hai người bọn họ gặp nhau. Đến Trịnh Hạo Thạc cũng không thể ngờ rằng họ lại yêu nhau nhanh đến vậy. Phác Chí Mẫn đã biết được chuyện của Điền Chính Quốc và cậu, thế nên khi Điền Chính Quốc hẹn cậu ở quán cà phê anh mới giận đến thế. Có người nào trông thấy người yêu mình và người mà người yêu mình từng say nắng gặp gỡ nhau, nói chuyện, cười đùa với nhau mà không ghen không? Có thể Điền Chính Quốc giờ đã coi Doãn Kỳ chỉ như một người bạn thân, nhưng giờ anh cũng đã có người yêu là Chí Mẫn rồi, việc thân thiết với cậu như thế cũng làm tổn thương Chí Mẫn không ít. Việc Trịnh Hạo Thạc làm vừa kết duyên được cho đôi bạn chẻ ( :v ) vừa loại bỏ được tình địch, thế mới biết hắn thâm sâu đến mức nào. Tuy đã đánh bay được Điền Chính Quốc ra khỏi trái tim của cậu, nhưng trước mắt lại xuất hiện thêm một cái Vạn Lý Trường Thành chắn đường hắn đi đến tim cậu, đó là Cao Minh. Đối với người này, hắn không thể không đề phòng. Vào thời khắc mà môi Trịnh Hạo Thạc chạm vào môi Doãn Kỳ, con tim cậu đột ngột hoạt động rất chi là sung sức, màu đỏ từ má lan đến tận mang tai. Đây là nụ hôn đầu đời của Doãn Kỳ, tuy rằng trong quá khứ cậu đã từng có người yêu. Vào năm học lớp mười hai, cậu và cô gái ấy trở thành người yêu của nhau, nhưng đã chia tay không lâu sau đó. Giữa cậu và cô ấy dường như có một khoảng cách vô hình, cậu lại là một con người nhút nhát, vì thế cô ấy nói rằng hai người làm bạn bè sẽ tốt hơn và chia tay cậu. Cuộc đời Doãn Kỳ từ nhỏ đến bây giờ đã hai lần bị con gái đá, một lần là hồi học mẫu giáo với cô bạn mới quen, lần thứ hai là cô người yêu thời trung học. Chắc hẳn là do đã hai lần bị đá nên cậu không có lòng tin vào con gái nữa, cậu cũng nghĩ rằng mình không đủ khả năng để làm người con gái mình yêu hạnh phúc, từ khi đó chưa yêu thêm một ai. "Này Tiểu Kỳ, tối nay đi ăn không?" Doãn Minh Huệ vỗ vai cậu làm cậu đang suy nghĩ mông lung về cái nụ hôn đầu bừng tỉnh. Khỉ thật, từ sau hôm qua là đầu óc cậu lúc nào cũng mơ mơ màng màng nghĩ về hắn, thật không thể hiểu nổi mà. "Ngày gì mà đi ăn?" Cậu biết rõ tính tình của mọi người trong phòng biên tập này mà, không có sự kiện gì thì sao tự nhiên rủ rê đi ăn uống này nọ được chứ. "Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Chung, mình cũng phải ăn mừng tí chứ." Bạch Diệp cất cao giọng đáp lại ngay, nói xong còn nháy nháy mắt. Đúng rồi, Tiểu Chung vào tòa soạn sau cậu một, hai tháng gì đó, cậu nhớ có lần Bạch Diệp đã rủ rê đi chúc mừng sinh nhật cậu ta, bất quá hôm ấy do ăn quá nhiều bánh bao hấp mà Doãn Minh Huệ bao nên đã dính chưởng, đầy bụng khó tiêu cả ngày. Vì thế cậu đã phải xin nghỉ phép cả ngày hôm ấy để ở nhà tĩnh dưỡng, không thể đi cùng với phòng biên tập được, hừ hừ, từ đấy cậu thề không bao giờ đụng tới bánh bao hấp nữa, cái thứ hại bụng cậu đau đớn cả ngày trời. Mặt khác, do không thân thiết với Tiểu Chung được như Bạch Diệp hay Doãn Minh Huệ nên cậu quên béng mất sinh nhật của Tiểu Chung. Không hay rồi, đi ăn chắc chắn mọi người sẽ mời rượu, mà tửu lượng của cậu phải gọi là rất thấp. Qua cái lần uống chưa được một chai rượu đã say lướt khướt ấy, cậu thực sự đã rút kinh nghiệm. Vấn đề không phải làm sao để uống được nhiều rượu mà không say, mà chính là làm sao để qua được mắt mọi người! Cũng từ cái lần ấy, trong thời gian rảnh rang tại Nhật Bản, cậu đã lên Baidu tìm kiếm những mẹo vặt khi uống rượu để không bị say. Đại thần Baidu rất nhanh đã hiện ra hàng tá kết quả tìm kiếm, khà khà. Lẩu, lẩu chính là phương pháp bậc nhất để chống say. Mỗi khi phải uống rượu thì hãy kèm theo nó là một bát canh nóng, một bài thuốc vô cùng vô cùng tốt để giải được rượu. Không những vậy, vào một đêm hè oi bức, khi Doãn Kỳ vừa bước ra ngoài ghế đá trước sân hóng gió, đã tình cờ nghe được mẹ và các bà hàng xóm buôn chuyện. Họ nói, đi ăn tiệc mà không muốn phải uống rượu, thì hãy giả vờ uống, giữ rượu trong miệng, sau đó đợi cơ hội khi mọi người không để ý thì dùng khăn giấy nhổ ra. Cách này tuy không được vệ sinh cho lắm, nhưng có thể chính là biện pháp giải cứu cho cậu. "Em đề nghị đi ăn lẩu!" Vừa nghĩ xong cậu đã nhanh nhẹn nói trước. "Hừm..." Doãn Minh Huệ còn đang suy xét. Bỗng chị Trần Ân Ân từ đầu phi tới nhập hội, ánh mắt tán thành với cậu: "Ý kiến của Doãn Kỳ được đấy, mùa đông này, ngồi quây quần với nhau ăn lẩu thì còn gì ấm áp bằng." Doãn Kỳ trong giây phút ấy thật sự cảm động bà chị Trần Ân Ân. "Vậy thì quyết định đi, tối nay tại nhà hàng lẩu XY, không say không về!" Doãn Kỳ nghe Bạch Diệp khí thế phừng phừng mà chợt rùng mình. Không say không về, hix hix. Phòng biên tập trở lại trạng thái yên bình như thường lệ. Trong giờ phút chán chường cậu bèn cẩn thận rút điện thoại mới mua ra mà xoa nắn, bảo bối, bảo bối a. Không ngờ điện thoại này còn có thể lên QQ, cậu vui mừng khấp khởi không thôi. Bỗng đâu Bạch Diệp "A!" lên một tiếng, cậu liền giật mình quay người lại. "Mẫn Doãn Kỳ, cậu đang làm gì vậy?" Bạch Diệp nheo mắt hướng vào cái điện thoại. "Mình... mình đang thở thô... thôi." Cậu trả lời lắp ba lắp bắp, chắc chắn là Bạch Diệp đã phát hiện ra chiếc iPhone cậu đang cầm trên tay rồi. "Cậu mua điện thoại mới từ bao giờ thế? Lại còn là iPhone 6 nhỉ." Bạch Diệp cố tình nói rõ to cho cả cái tòa soạn nghe thấy. Thế là hàng loạt ánh nhìn tò mò dán vào cậu, và mọi người bắt đầu tra hỏi về lai lịch cái điện thoại. "iPhone ở đâu ra thế?" Doãn Minh Huệ đã vào việc. "M.. mua chứ đâu ra." Cậu đáp. "Em mà có đủ tiền để mua cái này à?" Trần Ân Ân đã nhanh chóng vào chủ đề chính, phải, không có tiền mà lại mua chiếc điện thoại xa xỉ thế này, không thể tin được. "Đúng rồi, chị đây tin tiền của chú giờ chắc còn chưa quá năm ngàn tệ đâu." Chị Huệ, chị nói đúng rồi, giờ tiền trong ví của cậu chỉ còn có hơn ba trăm... "Em trả bằng thẻ ATM. Sao nào?" Vắt óc mới nghĩ ra lí do hợp tình hợp lí thế này, cậu đắc ý ngẩng cao đầu thách thức. Cả phòng bỗng im bặt. "Nhưng... cậu không có thẻ ATM." Ai, là ai đã hãm hại lão tử thế? Cao Minh, anh ta lại đổ thêm dầu vào lửa rồi. Cậu đã hối hận, hối hận sao lúc trước không đi làm thẻ ATM. Khi mọi người đi làm thì cậu ngồi chê bôi người ta với Cao Minh rằng họ tiêu xài phung phí, rằng cậu là một người tiết kiệm thế nào nên không cần dùng đến thẻ ATM, để bây giờ đến việc lấp liếm cho qua cái vụ này cũng không được trót lọt. Vừa nghe thấy lời Cao Minh, bao người đã đổ dồn mọi ánh mắt về phía cậu. Cậu run rẩy, chắc mẩm thế nào cũng bị hành rồi. Thế là họ hành cậu thật... Mười vạn câu hỏi vì sao liên tiếp được thốt ra, trời ơi... Bỗng đâu cậu trông thấy lấp ló một thân ảnh cao lớn bên ngoài cửa, một tiếng e hèm vang lên. Cậu sau đó liền kêu lên: "Trịnh, Trịnh tổng." Thế là ánh mắt mọi người nhất loạt phóng ra cửa. Nhân vật phong vân là Trịnh tổng đứng ngay trước cửa, mặt hơi nghiêm lại. "Bây giờ là giờ gì?" Ôi, cái câu này sao nghe nhẹ nhàng quá vậy? Nhưng chỉ vì một câu nói nhẹ nhàng ấy cũng khiến bao nhiêu con người cun cút chạy vào chỗ ngồi, làm việc hăng hái như chưa từng được làm việc. Mọi người đã giải tán hết, cậu ngơ ngác nhìn ra phía cửa. "Mẫn Doãn Kỳ." Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu. "Hả?" Cậu vẫn ngơ ngác từ nãy. "Trong giờ làm việc không được phép lên mạng, cậu chưa thuộc bảng quy định à?" Hắn hỏi. "A..." Cậu ngớ người luôn. Sao hắn lại biết cậu lên mạng? Trong phòng có gắn camera sao? Không đúng, nếu gắn camera thì sẽ biết tất cả mọi người đều lên mạng, cứ gì chỉ mỗi mình cậu? Hay là, hắn ta có hỏa nhãn kim tinh!? Chúa Amen Thánh Ala ơi, từ chỗ cậu đến chỗ hắn phải năm mét đó, hắn ta thật sự không phải người Trái Đất! Chắc chắn là thần tiên từ trên trời được đức chúa trời gửi xuống, ôi, nghĩ đến mà hãi quá. Nói xong hắn liền cười gian giảo, bỏ đi. "Ý, được bạn trai đến thăm thì vui lên chứ!" Bạch Diệp nhảy ra lay bả vai cậu, nhướng mày. "Bạn trai con khỉ! Hai đứa con trai mà yêu nhau được à, ghê tởm." Cậu liếc xéo Bạch Diệp. "Lúc trước tớ có đưa quyển Boku No Pico cho cậu mượn, bây giờ vẫn chưa thấy cậu trả là sao vậy?" Bạch Diệp thong thả hỏi. "Cậu đã đọc qua rồi chứ nhỉ?" Chết thật, hôm ấy sau khi bị hắn bắt quả tang, cậu ôm đống truyện chạy nhanh như tên lửa về phòng, kiểm tra lại thì không thấy quyển Boku No Pico đâu. Vậy nên cậu nghĩ chắc là hắn đã đem nó đi vứt rồi. Vì không trả cho Bạch Diệp nên chắc hẳn trong đầu cô đang nghĩ Doãn Kỳ giữ lại làm của riêng, nghĩ cậu có xu hướng đồng tính luyến ái, trời ạ. "Thật ra mình không có đọc, mình... làm mất rồi." Doãn Kỳ phân bua. "Bạn yêu, đến nước này rồi thì không phải thanh minh làm gì, hãy sống thật với giới tính của mình, cậu cứ giữ quyển truyện, mình không đòi nữa đâu hihi." Bạch Diệp liếc Doãn Kỳ cười gian. "A, tan làm rồi, thôi chúng ta đi nhanh lên, em đói sắp chết rồi!" Cậu đánh trống lảng, vỗ bàn. "Được rồi, đi thôi, đi thôi." Cả bọn lũ lượt kéo nhau đến nhà hàng. Đúng như những gì cậu đã dự đoán, Trần Ân Ân gọi tận ba chai rượu trắng. Thế là trong khi mọi người mời rượu, cậu chuẩn bị sẵn một bát canh và giấy ăn tác chiến. Mọi người cùng chúc mừng sinh nhật Tiểu Chung rồi cắt bánh sinh nhật, vô cùng vui vẻ. "Cậu có khó chịu gì à?" Cao Minh ngồi đối diện gặng hỏi khi thấy cậu đang dùng giấy ăn phi tang vật chứng. "Hả? Đâu, không sao." Cậu lóng ngóng vứt vội tờ giấy đẫm rượu vào thùng rác. "Thấy cậu lau miệng hơi nhiều, ổn thật chứ?" Anh ta vẫn có vẻ lo lắng. "Không sao, không sao, đừng lo quá, tôi vụng về, ăn bánh kem không cẩn thận bị dính tùm lum quanh miệng thôi." Cậu giả vờ lấy thêm một miếng bánh kem bỏ vào miệng, cố tình làm nó vương vãi trên bàn. Cao Minh thấy vậy cũng không nghi ngờ gì mà đưa cho cậu một tờ giấy ăn, haiz, không biết uống rượu là như thế đấy. Mọi người đã ngà ngà say, Tiểu Chung liền đề xuất chơi trò chơi khuấy động không khí. "Thôi được, tớ đề xuất nói thật lòng hay đại mạo hiểm!" Doãn Minh Huệ đứng lên đề xuất. Mọi người đều tán thành, trò chơi này đang khá hot dạo gần đây. Doãn Minh Huệ lấy chai rượu rỗng, lần đầu tiên là cô xoay. Không khí đang vô cùng cam go và hồi hộp. Cuối cùng, sau khi xoay được ba mươi bảy giây hai tíc tắc, đầu chai xoay về phía Tống Mai Mai. "Tiểu Mai, thật lòng hay đại mạo hiểm?" Doãn Minh Huệ hỏi. "...Thật lòng." Tống Mai Mai suy nghĩ khá kỹ lưỡng, sau đó mới nhẹ nhàng thốt ra câu trả lời. "Em vào tòa soạn đã lâu, vậy có thích ai trong tòa soạn không?" Minh Huệ tinh nghịch chống cằm, ghé sát Mai Mai đợi cô trả lời. "Có." Tống Mai Mai vẫn thẹn thùng như ban nãy, mắt lại hơi liếc sang Cao Minh, anh ta thấy vậy liền quay mặt sang chỗ Doãn Kỳ, gắp cho cậu một miếng đậu hũ. Cậu thì còn đang mải mê hóng chuyện, cơ hồ không để ý đến Cao MInh. "Ai đây, ai mà được mĩ nữ Tống Mai Mai để mắt đến thì là phúc mấy đời đó nha." Doãn Kỳ và Bạch Diệp phụ họa thêm. "Thật ra, người tôi thích chính là C.." Cô vừa nói vừa lén nhìn Cao Minh. Nhưng chưa kịp nói hết thì Cao Minh đã chen ngang, tựa như không muốn cho cô nói tiếp, "Cô ấy cũng đã trả lời xong rồi, nào, lần này là tôi xoay." Thế là Tống Mai Mai liền ngậm miệng. Cái chai xoay mấy vòng trên mặt bàn, định mệnh đưa đẩy thế nào lại xoay trúng Doãn Kỳ. "Ả?" Cậu tròn mắt. "Thật lòng hay đại mạo hiểm?" Cao Minh hỏi. "Đương nhiên là thật lòng!" Cậu hào hứng, cậu là một con người sống thật với bản thân đấy, sợ gì chứ. "Vậy... cậu thích ai?" Anh ta hồi hộp hỏi, mắt đăm đăm nhìn cậu. Chẳng hiểu sao trong đầu cậu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh Trịnh Hạo Thạc đứng tựa tấm lưng rộng lên chiếc Mercedes, nở nụ cười mê hoặc nhìn cậu. Trời ơi, hắn ta ám mình mãi không thôi. Không được, không phải hắn, ác ma tiên sinh, tránh xa ra! "Còn ai nữa, Tiểu Kỳ chắc chắn thích Trịnh tổng đẹp trai ngời ngời rồi." Doãn Minh Huệ cười lớn, vỗ vai cậu. "Đúng đó, mình là bạn thân của cậu nên mình hiểu rất rõ, còn ai ngoài Trịnh tổng bô giai nữa." Bạch Diệp và Doãn Minh Huệ hai người thêm mắm dặm muối, nói chuyện ăn ý làm cậu không biết phải nói gì nữa. "Thật vậy à, Tiểu Kỳ?" Cao Minh cất giọng hỏi, có vẻ hơi hụt hẫng. "Cứ cho là thế đi, ôi trời, phiền quá." Đến mệt với mấy con người này, đằng nào nói không thích Trịnh Hạo Thạc bọn họ cũng không tin, chẳng thà mặc kệ nó đi. Bầu không khí bỗng chùng xuống. Cao Minh và Tống Mai Mai mỗi người có một suy nghĩ riêng, chắc hẳn Cao Minh đã hiểu được tâm trạng của Tống Mai Mai lúc này, hai người họ, hoàn cảnh không khác nhau là mấy. Cảm ơn các bạn vìđãdànhnhiềusựquan tâm cái fic nhạt nhẽo này >< mình sẽ tiếp tục cố gắng, hãy ủng hộ mình nhé, mãi yêu ❤
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương