Chủ Nợ Chủ Nợ, Tôi Yêu Anh!
Chương 32. Em đánh anh đau là anh mách má em đó
Mẫn Doãn Kỳ sau một đêm mệt mỏi mà ngủ đến quên trời quên đất, tới khi ánh mặt trời rọi tới mặt mới trở mình ngáp to, dụi dụi mắt bước ra khỏi cửa phòng. Đứng trước cầu thang, cậu vươn vai, định ngáp thêm cái nữa thì đột nhiên thấy Trịnh tiên sinh đang đứng dưới chân cầu thang, trên cổ vắt một chiếc khăn, nét mặt đầy sảng khoái, nhìn cậu cười tủm tỉm. Doãn Kỳ liền vội vội vàng vàng dùng tay che cái miệng hiện đang to bằng hai nắm tay của mình đi, xấu hổ định quay lại chui vào phòng. "Mọi dáng vẻ của em anh đều đã thấy qua, em xấu hổ cái gì chứ?" Hắn châm chọc. "Ai, ai thèm xấu hổ?" Mẫn Doãn Kỳ chu môi đáp lại. "Em ngáp ngủ trông cũng đáng yêu lắm." "..." "Anh có chụp lại vài tấm, em muốn xem không?" "Tự giữ lại mà YY đi!" Hừ hừ, cái gì cũng có thể thay đổi, duy chỉ có cái sự cợt nhả của hắn là không hề thay đổi tí nào. "Em nỡ đối xử với người yêu em thế sao?" Mẫn Doãn Kỳ đứng trước bồn rửa mặt đánh răng, vừa ngẩng lên đã bắt gặp ánh mắt hắn, liền nguýt hắn một cái. "Thì làm sao?" Mẫn Doãn Kỳ một miệng đầy bọt kem đánh răng đáp. "Tức giận nhiều sẽ gây tổn thọ." "Ai là kẻ khiến tôi bị tổn thọ đây hả?" Đúng là Trịnh tổng yêu vào một cái liền trở nên kì quặc, bám lấy cậu không rời nửa bước, hơn nữa còn nói linh ta linh tinh, nghe xong thật muốn động chân động tay. "Mẹ lì xì cho hai đứa này." Bà Mẫn trên tay cầm phong bao đỏ tươi lần lượt đưa cho Mẫn Doãn Kỳ và Trịnh Hạo Thạc. Ngồi ăn sáng, Mẫn Doãn Kỳ quay sang thì thầm với hắn: "Đêm qua, khi mẹ tôi chuẩn bị đi chùa, tôi đã nhờ mẹ xin cho anh một lá bùa may mắn. Ở trong phong bao lì xì đó, anh nhớ lấy ra rồi cất đi nha." Hắn mỉm cười: "Thật chu đáo quá." "Đấy, khen tôi một câu có phải đôi bên cùng dễ chịu hơn không?" "Em không thể thay đổi xưng hô được à?" Hắn ỉu xìu. "Sao?" "Nếu không thể gọi anh theo kiểu yêu thương như là honey hay ông xã, thì chí ít cũng nên xưng hô như những cặp đôi bình thường chứ?" "Éc, anh học đâu cái kiểu sến súa đó vậy?" Mẫn Doãn Kỳ nhăn mặt."Anh chỉ muốn đòi lại quyền lợi chính đáng." Mặt hắn vô tội đến lạ. "Kệ anh, tôi vẫn đang còn giận anh lắm.""Em định giận anh đến khi nào?" "Đến khi tôi cảm thấy không còn giận anh nữa." "..." Bà Mẫn bưng ra một đĩa sủi cảo, bảo hai đứa ăn lấy may đầu năm. Mẫn Doãn Kỳ thuận tay gắp một miếng, hắn cũng thuận tay gắp một miếng. Đầu răng vừa vượt qua khỏi vỏ bánh trắng ngần, cảm giác ngọt ngào như mật lan tỏa khắp khoang miệng. Là nhân đường phèn. Cậu và hắn trùng hợp cùng nhìn nhau, trong chốc lát hai má Doãn Kỳ đã đỏ hây hây. "Sao, hai đứa ăn bánh có nhân gì?" Bà Mẫn ngồi đối diện hỏi. "Là nhân đường." Doãn Kỳ miễn cưỡng đáp, nhân đường phèn nghĩa là chuyện tình cảm có tiến triển rất tốt."Đúng là ông trời không phụ ta, cuối cùng cũng có thể đợi đến lúc con trai ta mang con dâu ta về." Bà Mẫn vui vẻ nói. "..." Mẫn Doãn Kỳ không dám đáp lời, cũng không dám quay ngang quay ngửa, chỉ sợ sẽ nhìn thấy khuôn mặt ai đó đen đi mấy phần. Mẫn Doãn Kỳ nằm vắt chân xem chương trình ngày Tết, đầu gối lên đùi Trịnh Hạo Thạc, vừa cắn hạt dưa vừa rung chân. "Bao giờ có thể nói cho mẹ em về chuyện chúng ta?" Hắn cẩn thận vuốt vuốt tóc cậu. Mẫn Doãn Kỳ ngồi dậy, mặt do dự: "Tôi không biết có nên hay không.""Anh hiểu, mẹ em có lẽ sẽ không chịu được việc này, sẽ không cho ta qua lại, hay xấu nhất là chửi mắng em." "Hay đợi một thời gian nữa được không?" "Mẹ em là người hiểu em nhất, ta sẽ không giấu được lâu. Không cần lo lắng, anh sẽ lựa hôm nào đó nói chuyện với mẹ em, trong trường hợp xấu nhất như anh nói lúc nãy, anh sẽ chịu thay cho em." Trịnh Hạo Thạc kiên định đáp. "Anh có phải thấy tôi hèn nhát không?" Mẫn Doãn Kỳ cụp mắt. "Không." Ngón tay hắn vuốt lên má cậu. "Mọi chuyện sẽ ổn, anh hứa đấy." Mấy hôm sau, mọi chuyện vẫn diễn ra thuận lợi. Vào trước ngày Mẫn Doãn Kỳ phải lên Bắc Kinh để tiếp tục đi làm vì kì nghỉ Tết sắp hết, mới sáng sớm, bà Mẫn đã lên khua Mẫn Doãn Kỳ. "Cái thằng này, trưa trầy trưa trật rồi mà cứ ì ra đấy! Cứ phải để mẹ lên thì mới lôi dậy được." Mẫn Doãn Kỳ mắt nhắm mắt mở vớ lấy điện thoại để xem giờ, bảy giờ mười tám phút hai giây. Mẫn Doãn Kỳ: "..." "Mày thái độ cái gì, hết Tết rồi mà chưa dậy đánh răng rửa mặt, chuẩn bị hành lí để mai kia đi làm, ngủ nhiều không tốt đâu con ạ, cứ nằm mãi đấy!" Mẫn Doãn Kỳ nhăn nhó, hai ngón tay bịt hai tai lại, trùm chăn kín mặt, ngủ tiếp. "Dậy, dậy!" Bà Mẫn vỗ vỗ mông Mẫn Doãn Kỳ như thúc ngựa, tiếc là con ngựa này không những không chịu chạy mà còn chẳng chịu mở nửa con mắt. Bà thật sự hết cách, đành phải đi xuống nhà. Mẫn Doãn Kỳ nghe bước chân mẹ vang lên trên cầu thang, thở phào. Những tưởng mình đã có thể yên bình ngủ nướng, lát sau, cửa phòng mở ra lần nữa, Doãn Kỳ chưa kịp chợp mắt đã lại bị đánh thức, đành phải đưa bàn tay ra khỏi chăn, giơ năm ngón lên, giọng lèm nhèm: "Năm phút. Năm phút nữa con sẽ dậy." Vậy mà bà Mẫn chẳng đáp, Mẫn Doãn Kỳ thót tim nghĩ, bà đã quá điên tiết chăng? Đột nhiên, cái chăn cậu đang quấn lấy bị giật tung, ánh sáng chói lòa làm Doãn Kỳ nhắm tịt mắt lại. "A, mẹ à..." Bà Mẫn vẫn chẳng nói chẳng rằng, Mẫn Doãn Kỳ hơi run sợ, chưa kịp mở mắt ra xem xét tình hình đã bị bế thốc lên. Là Trịnh Hạo Thạc? Mắt vừa mở ra, gương mặt hắn đã gần ngay trước mặt. "Mẹ nó, anh vào sao chẳng thèm nói câu nào? Làm tôi..." Mẫn Doãn Kỳ tạm thời quên hắn thuộc tuýp hành động. "Em làm sao?" Hắn cười gian. "Tôi giật mình." Cậu ho khụ, không khí thật bức bối quá. "Thấy em ngủ ngon nên không nỡ đánh thức em, ở dưới nghe thấy mẹ em gọi em cực khổ quá, nên anh đành nhận nhiệm vụ đi gọi em dậy." "Thả xuống đi." "...""Mẹ tôi sẽ thấy mất." "Yên tâm, mẹ em đang ở trong bếp." Miệng thì một mực "Thả ra, thả ra", bất quá, chân Mẫn Doãn Kỳ lại rất tự nhiên quắp lấy lưng hắn. Trịnh Hạo Thạc: "..." Ờ thì dựa vào ngực hắn cũng thật êm đi, còn có thể thuận tiện ăn đậu hũ một chút. "Này, đêm qua tôi có mơ..." "Không muốn nghe." Chắc hẳn lại mấy giấc mơ lạ lùng đến đếch thể lạ lùng hơn của Mẫn Doãn Kỳ, tuy rằng hắn biết có bảo không muốn nghe thì người yêu hắn vẫn say sưa kể mà thôi. "Tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ, mở mắt ra thấy mình đang đứng trong chuồng gà, hốt hoảng giơ tay lên thì thấy tay đã biến thành cánh gà, giơ chân lên thì chân chỉ còn ba ngón, đến khi kêu cứu thì chỉ còn nghe tiếng ò ó o, con mẹ nó, tôi biến thành gà trống! Thật là quá sức tưởng tượng đi!" "..." "Chưa hết, gần ngay chuồng tôi có một chuồng chó, ngó vào thấy bên trong có một con ngao Tạng, tôi suýt nữa thì ngất xỉu. Sau đó, chẳng biết ma sai quỷ khiến thế nào mà tôi tự bay ra khỏi chuồng rồi té ngay trước mặt con chó kia. Tôi thề, tôi sợ muốn vãi ra quần. Khoảnh khắc con chó đang nằm ngủ đột nhiên thức giấc rồi trợn mắt nhìn con gà - là tôi, tôi biết cuộc đời mình chẳng đến mấy giây nữa mà kết thúc, thực sầu đến nỗi chỉ muốn cắn lưỡi tự tử, nhận ra gà còn chẳng có răng mà cắn, tôi càng sầu hơn. Nó đánh hơi, dáng vẻ đầy uy mãnh từ từ tiến đến gần tôi, tôi chỉ còn nước nằm im chờ chết. Con chó một phát ngoạm lấy lưng tôi nhấc lên, tôi biết chắc, chỉ hai giây sau thôi nó sẽ cắn một mảng to ở lưng tôi. Nhưng không, nó mang tôi đi đâu đó, tôi nghĩ là mang vào chỗ kín để ăn thịt cho dễ, chắc vậy. Đột nhiên nó dừng lại, nhả tôi ra. Tôi rơi xuống đất, đau điếng thân mình. Mở mắt, tôi nhận ra đây không phải là âm phủ liền sợ hãi nhìn quanh, con ngao đang đứng trước cửa chuồng gà chằm chằm nhìn tôi. Sống rồi sao? Tôi rất muốn dẩy, bất quá nhìn cái mặt hình sự của nó, tôi chỉ dám nuốt nước bọt nhìn nó. Chẳng biết vì sao nó không cắn chết tôi, có lẽ nó tưởng tôi không về chuồng được hay đại loại gì đó nên mang tôi vào. Người ta thường bảo sáng sớm tỉnh dậy sẽ không nhớ mình đã mơ gì đêm qua, thế mà tôi lại nhớ rõ mồn một, nghĩ thế nào cũng thấy đáng sợ quá!" Hắn trầm ngâm một lúc, chắc là để ngẫm kĩ về cái giấc mơ có một không hai này, lát sau, khóe miệng hắn cong lên. "Em thú vị, đến giấc mơ của em cũng thú vị đến kì lạ." Doãn Kỳ tựa cằm vào vai hắn, thủ thỉ: "Cơ mà Thạc à, tôi vẫn còn buồn ngủ quá." "Tối qua em làm gì mà không chịu ngủ sớm?" "..." Câu hỏi ám muội ghê. "Anh đừng có mà suy nghĩ đen tối." "Ai mới là người suy nghĩ đen tối đây?" "Anh... suốt ngày chỉ thích trêu người ta." Cậu bĩu môi. "Vì thích em nên mới trêu em." Trịnh Hạo Thạc nhẹ nhàng đáp. Mẫn Doãn Kỳ phút chốc mặt đỏ tim đập, a, thời tiết dạo này thay đổi thất thường, tự nhiên thấy nóng quá đi. Cậu tụt xuống, chạy vào trong phòng tắm vệ sinh cá nhân, đột ngột không cảm thấy buồn ngủ nữa. Cậu vệ sinh cá nhân xong, vừa bước ra đến phòng khách, bà Mẫn đã chờ sẵn. Với cái vẻ mặt nghiêm trọng của bà, cậu nghĩ mình sắp toi cơm con mẹ nó rồi. "Thay quần áo ra chợ mua cho mẹ vài thứ." Ặc, chỉ là đi chợ thôi mà sao mẹ làm như đi ra chiến trường thế? Hại cậu lo sợ nơm nớp. Bất quá, cậu đây hiện chẳng muốn bước chân ra khỏi nhà: "Năm mới năm me chợ hẵng còn nghỉ mẹ ạ." "Chợ mở hai hôm rồi, qua ta vừa thấy." "Vậy sao hôm qua mẹ không đi chợ luôn?" Cậu bất mãn."Lúc đó mẹ quên mang tiền." "..." Mẫn Doãn Kỳ cũng đến quỳ với mẹ cậu."Mau, mau, không trưa người ta nghỉ bây giờ." Con còn sợ chợ còn chưa mở cơ mẹ ạ. "Mẹ..." Cậu năn nỉ. "Đấy, sinh con sinh cái ra chả được cái tích sự gì! Chợ thì có cách nhà mấy bước chân mà nó..." "Chờ con hai phút, con lên thay đồ." Cậu thà đi ra ngoài còn hơn ở nhà nghe mẹ hát bài ca thằng con vô tích sự nhà tôi.Mẫn Doãn Kỳ thay xong quần áo chạy xuống lầu, nghe mẹ dặn mua đủ thứ, vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, chất giọng nghiêm túc của mẹ đã vang lên. "Hạo Thạc, ta cần nói chuyện với cháu một chút."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương