Chú Thạch Sư
Chương 122: Loạn Thế, Triệu Trọng Thủy.
“Bẩm, thiên tinh chiếu mệnh, hôm nay đã ra đời một tân thần, hào quang xuất chúng, chắc chắn là mang theo cự đại năng lực. Hơn nữa, tân thần ấy là xuất thân ở Triệu Quốc chúng ta.” Quan chiêm tinh Triệu Quốc tiến vào đại điện, lớn miệng bẩm báo.“Có chuyện tốt như vậy sao, lúc này hắn đang ở đâu ??” Triệu Đà sáng mắt, nói.“Âu Lạc.”“...”Cả nơi này lại chìm vào im lìm, mọi vật tựa như đang trôi qua, nhưng, cũng tựa như chẳng hề trôi chút nào, bởi rằng tất cả đã trầm ngâm mà quên cả di chuyển.“Ta quyết rồi, nếu như có thần Triệu Quốc ở Âu Lạc, chắc chắn tương quan lực lượng sẽ rất ổn, chúng ta có thể xuất...” Triệu Đà tiếng lớn như hổ, gào lên.“Chúng thần nhất nhất theo bệ hạ, dù chết không từ, ngày xuất binh xin ngài định đoạt !!” Ngay lập tức cả hàng võ quan quỳ xuống, đồng thanh nói.“Ta có nói xuất binh đâu, là xuất...” Triệu Đà bối rối.“Thần nguyện đi ngay lập tức, sớm ngày đem được đàm phán xuất khẩu về cho bệ hạ !!” Một vị văn quan quỳ xuống, dập đầu nói.“Ta cũng không nói là xuất khẩu, là xuất...” Triệu Đà hơi khó xử.“Nhẽ nào là, xuất...sản xuất...”“Tất cả đều không phải, Triệu Trọng Thủy tên ăn bám váy mẹ kia, mau ra đây, theo ta sang đó, ngươi chuẩn bị xuất giá !!!” Triệu Đà hít một hơi thật sâu, lớn tiếng.Triệu Trọng Thủy rúm người, mặt như viết mấy chữ ‘cái vẹo gì lại vòng sang ta ??’Triệu Đà cười nham hiểu, kiểu như ‘thế nào thì thế, ngươi ắt sẽ biết chuyện gì xảy ra’.“Nghe đây, khi Xương Cuồng giáng lâm, toàn bộ đội ngũ Hắc Bạch Cấm Vệ của chúng ta đã tận diệt, ta tưởng rằng cả hai bên đều tổn thất, ai ngờ tên Vô Danh kia trực tiếp lấy tàn dư của Xương Cuồng mà chế tạo ra một cái nỏ thần, còn đặt vào đó một cái móng rùa trắng. Bởi vậy mà chúng ta yếu thế, thành chúng chắc như vảy Kim Long, nỏ bắn đau như tử thần Thiên Lôi.Nay, nhân cơ hội khai sinh một tân thần, Triệu Trọng Thủy con trai ta sẽ sang đó, vì nước quên thân, cố gắng cưa đổ Mỵ Nương, sau đó cướp nỏ, giật thành, đem về đại thắng cho Tổ quốc !!!”Triệu Đà một hơi nói ra, chính mình còn thấy kế hoạch này hoang đường.— QUẢNG CÁO —Khi ấy Cuội tách thần hồn Xương Cuồng khỏi thân, đã nhắc sẵn là sẽ dư ra một phần vật chất cực kì kinh khủng. Vô Danh nghịch nghịch một lúc, thế là thành công tạo ra thần khí, đặt tên là Nỏ Liên Châu.Kĩ năng tự thân của Nỏ Liên Châu: Hấp Hối Oán Niệm: Sao chép kĩ năng mà nó nhận sát thương cuối cùng sau đó khuếch đại lên 100000 lần !!Còn nhớ, Lưu Phàm lúc xử Xương Cuồng, phút cuối để phá hủy nhiều ấn kí nhất có thể đã vô tình sử dụng Kim Quy Cung Vương...Nói cách khác, với tầng thứ 15 của Kim Quy Cung Vương được nhân lên 100000 lần, tương đương 1,5 triệu Tiễn Khí chỉ trong một lần bắn ra !!!An Dương Vương đột nhiên sử dụng được thứ thần khí này, không sớm thì muộn cũng có thể đạp nát Triệu Quốc, chỉ là hắn có muốn làm hay không mà thôi.“Phụ hoàng, ngươi...thực sự muốn hi sinh ta sao ??”“Ta cho ngươi sang làm con rể Thục Phán, ở rể rồi trộm nỏ thần, ai nói ngươi phải hi sinh ??”“Nhỡ người ta không gả con gái thì sao ??” Triệu Trọng Thủy ẻo lả nói.“Sẽ gả thôi, Thục Phán ư, hắn từng là tù trưởng một bộ lạc, khi ấy chiến tranh liên miên, hắn thà hi sinh con gái mình còn hơn để đánh mất hòa bình, ta hiểu rõ lắm, còn nữa, chắc chắn tân thần ấy sẽ đỡ lưng ngươi.” Triệu Đà đáp.An Dương Vương Thục Phán, khi Hùng Vương để mất nước, liền mới dẫn quân từ vùng núi phía bắc xuống đòi lại giang sơn, nói cách khác, hắn từng là môt tù trưởng, cũng từng phải sân si đong đếm từng bữa ăn giấc ngủ của nhân dân.“Vậy phụ hoàng, người bảo trọng.” Triệu Trọng Thủy bội phần yên lòng, cứ như vậy định tiến sang Âu Lạc.Bạch mã, thêm vào là hoàng tử, thế nhưng không lãng mạn đến vậy, người ta nhìn ra đây rõ ràng là một tên lừa đảo lên đường. Triệu Trọng Thủy đi người không, hảo hảo đi tới Cổ Loa Thành.Hỏi Trọng Thủy hắn vinh hay nhục sao, dĩ nhiên hắn đáp là vinh hạnh.Hỏi Trọng Thủy hắn có thấy có lỗi không, dĩ nhiên là không.Hắn đã và đang hết lòng vì hoàng triều, lừa thì sao, nếu như binh pháp cứ thẳng tuột mà đánh, việc gì phải sinh ra quân sư, nếu như chiếm thành chỉ có một con đường là lao đến bất chấp, việc gì mà phải tạo ra kế sách ??Triệu Trọng Thủy, xét cho cùng cũng không hẳn là người sai, chỉ là người không tốt thôi.Nhưng, Lưu Phàm không quan tâm đến chuyện ấy, hắn chỉ có một và chỉ một mục đích khi xuyên không, ấy là ngăn Trọng Thủy đến với Mỵ Châu, qua đó bảo vệ Âu Lạc.— QUẢNG CÁO —Vấn đề nan giải ở chỗ, hắn không biết phải làm như thế nào....“Lưu Phàm, nhẽ nào tân thần là ngươi ??” An Dương Vương nhìn bóng áo hạ xuống từ thiên giới, lớn tiếng hỏi.“Nói theo một cách nào đó, đúng là như vậy.” Lưu Phàm đáp.Hắn có thể cảm nhận từ thân mình tỏa ra từng luồng hào quang, giống như kĩ năng Hào Quang Chi Thần khi hệ thống đạt cấp 2 vậy. Điều này căn bản chính là xác nhận hắn là thần, nhưng, nghĩ đến việc tu vi còn xa mới đuổi kịp, hắn cũng không khỏi cảm thấy băn khoăn.“Khà khà, tiền đồ vô lượng, đột phá Thần Cấp khi mới hơn 20 tuổi, ấy là cực kì hiếm thấy !!”“Đa tạ, thực ra ta không hề đột phá Thần Cấp...ta chỉ được phong thần mà thôi.” Lưu Phàm đáp.“?!?!!”“Chuyện này kể ra rất khó hiểu, nhưng, ý ta muốn nói là đừng trông cậy nơi ta nhiều quá, năng lực trước sau không mấy khác biệt.” Lưu Phàm cười khổ.Đúng lúc ấy, một lính lao vào đại điện, quỳ rạp xuống, mặt hiện ra một nét sửng sốt cực kì lớn.“Báo !! Thái tử Triệu Quốc Triệu Trọng Thủy đang đợi ở cổng thành !!!”“Cái gì, mai phục với do thám đâu ??” An Dương Vương vung tay, căn bản không tin.“ Hắn đi người không, điều này ta có thể đảm bảo.” Lưu Phàm nói ra.“Lưu Phàm, cho dù thế nào cũng không thể có chuyện đó, lẽ nào Triệu Đà hắn không quan tâm đến Triệu Trọng Thủy sao, điều này rõ ràng là hoang đường !!!” An Dương Vương phản bác.“Còn nhớ, Mỹ Hầu Vương khi đại náo thiên cung đã xưng Hỏa Nhãn Kim Tinh hắn có thể nhìn xa ngàn dặm, dù là ma vật hay yêu tinh đều có thể thấu đạt. Ta mang Lôi Nhãn Kim Tinh, khẳng định không thể nào sai lệch, Triệu Trọng Thủy đơn độc đến đây !!” Lưu Phàm đáp lời.Con vẹo nó đây chính là cơ hội, lôi Triệu Trọng Thủy vào, tiếp đến đập hắn ra bã, vứt về Triệu Quốc liền hoàn thành !!!— QUẢNG CÁO —An Dương Vương khẽ suy nghĩ, cuối cùng lên tiếng:“Cho hắn vào, triệu toàn bộ doanh trại lên trạng thái cảnh giác cao nhất, bất kì động tĩnh nào đáng ngờ, lập tức trảm !!”“Rõ !!!”Cứ như vậy, Triệu Trọng Thủy ngựa trắng vào thành, trên đường đi còn cố sức lấy hình ảnh, xuống ngựa dắt bộ, bố thí tiền tài, chung quy không gì không thiếu.“Triệu Trọng Thủy, ngươi vì sao dám tới đây, rốt cuộc Triệu Vương đang tính toán gì !!!” Lưu Huyền Di đột nhiên xuất hiện, tay cầm Kim Kiếm, nhằm thẳng yết hầu Triệu Trọng Thủy mà chém đến.“Lưu lão gia, ta đến trong hòa bình và sẽ ở lại trong sự chân thành.” Trọng Thủy đáp, tựa như không hề lo sợ.Lưỡi kiếm Lưu Huyền Di vừa vặn ngự trên yết hầu Trọng Thủy liền dừng lại, cho dù hận Triệu Quốc, nhưng, nghĩa quy về nghĩa, Lưu Huyền Di không thể xuống tay được.“Lưu ái khanh, thái tử lúc này là khách quý của Âu Lạc, ngươi không được vô lễ !!” An Dương Vương theo tùy tùng tiến đến, nói.Lưu Huyền Di ngay lập tức lùi lại, Đỗ Xung tiến lên một bước, chắn trước Trọng Thủy với An Dương Vương, căn bản đề phòng cũng không thừa.“Nói đi, ngươi đến đây làm gì ??” An Dương Vương nói.“Thay mặt Triệu Vương Triệu Đà, ta tức Triệu Trọng Thủy xin được dâng lên ngài một bức tâm thư, trong đó giãi bày cảnh quan hai nước cũng như ước nguyện của hoàng triều Triệu Quốc. Phụ hoàng ta vốn cũng như ngài, yêu dân như con, nay nhìn thấy tương quan lực lượng đã quá sức chênh lệch, vì bá tính Triệu Quốc, chúng ta xin được phép nghị hòa vô thời hạn, hai bên mãi mãi kết thành một đồng minh vững chãi !!” Triệu Trọng Thủy nói ra.“Ngươi...muốn cầu thân nhi nữ ta ??” An Dương Vương mở thư, đọc lên trong sững sờ.“Bẩm, không sai, ta từ lâu đã mến mộ vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Mỵ Châu, đã từng sớm hôm mong chờ được gặp nàng, cho dù không thể với lấy cành vàng lá ngọc như vậy, ta cũng xin được một lần chiêm ngưỡng dung nhan ấy.”Lưu Phàm giật giật miệng, con vẹo nó tên Triệu Trọng Thủy này quá sức ngọt, những lời mà người thường đều không dám nói ra vì ngượng, hắn đều phun hết !!“Chuyện này không thể nói trong một sớm một chiều, ngươi tốt nhất theo người về phủ, nghỉ ngơi một thời gian hẵng tính tiếp.” An Dương Vương đáp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương