Chủ Tịch Đang Viết Chữ
Chương 47: Tỷ Tỷ Dạy
"Cốc Cốc Cốc "
Có người gõ cửa.
Cung Thanh Hạ ngoảnh mặt làm ngơ -------- nghĩ rằng là tiểu nữ sinh.
Ai biết ngoài cửa truyền đến giọng nói của Cổ Lệ Tiệp, "Bạo Quân! Cô muốn giả điếc hay muốn tôi phá cửa vào đây?"
Cung Thanh Hạ khép laptop lại, "Đã muộn còn có chuyện gì?" Giọng nói âm 40 độ.
"Là chuyện buổi chiều cô giao cho tôi a, ơ! Không đúng, là chuyện cô nhờ tôi, tôi cảm thấy cần phải bàn lại một vài chi tiết."
"Tôi ngủ rồi," Cung Thanh Hạ mở lắp laptop lên, "Cô muốn nói gì thì trở về phòng gửi mail cho tôi."
"Thái độ của cô là thế nào đây?" Cổ Lệ Tiệp một tay chống nạnh, một tay vỗ vào cửa, "Ầm!" "Muốn nhờ người ta thì đừng làm vẻ cao cao tại thượng như thế."
Khổng tước nữ này càng ngày càng lớn lối.
Cung Thanh Hạ hơi cắn môi, đang muốn nói lời khó nghe, chợt, giọng nói mềm nhẹ của tiểu nữ sinh vang lên ----------
"Cổ tỷ tỷ?"
"Ai hừm?! Đại tác giả --- Tiểu Ấu Ấu của chúng ta! Hai ngày trước nghe Diêu chủ tịch nói chuyện của em, nhị nãi cũng cảm thấy vinh dự thay! Đến, để nhị nãi hôn một cái, muazzzz!"
Bàn tay Sở Ấu Cơ che trước trán, cố gắng né tránh, "Không muốn."
Cổ Lệ Tiệp cũng không bỏ qua, "Đừng thẹn thùng, đến, một cái thôi." Như chim ưng vồ bắt gà con, dang ra đôi cánh vồ tới, rất nhanh vồ tới chiếc ghế, phát ra tiếng "Ầm!"
Cung Thanh Hạ bưng cốc uống trà từ phòng ngủ đi ra, tằng hắng một cái, "Khục!" Đi đến máy uống nước.
Cổ Lệ Tiệp làm như không nghe thấy, dồn tiểu nữ sinh vào góc tường, một tay đặt lên bả vai tiểu nữ sinh, áp sát tiểu nữ sinh vào tường, một tay khác đặt lên eo tiểu nữ sinh, thu hẹp khoảng cách giữa hai người lại, nhìn từ trên cao xuống, nheo lại đôi mắt hoa đào, lấy lưỡi quét một vòng môi, rất giống dáng vẻ sói xám muốn ăn cừu non.
"Ui!"
Cung Thanh Hạ bị nước nóng làm bỏng tay, phản xạ có điều kiện hất cốc ra.
Lão quản gia âm thầm đi tới máy uống nước, đóng máy lại, "Cung tổng, ngài không sao chứ?"
Cung Thanh Hạ lấy tay phải che đi vết bỏng trên tay trái, lắc đầu một cái, "Tôi không sao." Khóe mắt đảo qua hai người đang đứng góc tường, thấy Cổ Lệ Tiệp đang chậm rãi cúi đầu hôn về phía trán của tiểu nữ sinh, đại não còn chưa kịp phản ứng, cổ họng đã lên tiếng, "Thư kí Cổ!"
Cổ Lệ Tiệp xoay mặt nhìn sang, giả vờ giật mình, "Ồ? Cung tổng ra khỏi phòng từ lúc nào vậy? Tôi lại không để ý rồi."
Lão quản gia rót một chén Long Tĩnh cho Cung Thanh Hạ, hai tay đưa lên cho nàng.
Cung Thanh Hạ bưng cốc trà đi về phía sô pha gần hai người nhất, ngồi xuống, "Không phải cô có chuyện muốn nói với tôi sao?"
Sở Ấu Cơ đẩy Cổ Lệ Tiệp ra, cúi đầu ngồi bên cạnh Cung Thanh Hạ.
Cung Thanh Hạ nhàn nhạt nhìn tiểu nữ sinh chút, "Không phải em có bài tập muốn hỏi tôi sao? Tới phòng chờ tôi. Tôi với thư kí Cổ có chuyện muốn nói."
"......" Sở Ấu Cơ ngẩn ra, một lúc sau mới ý thức được mình trong họa có phúc, mở cờ trong bụng, cố gắng kìm nén vui sướng trong lòng, nhẹ nhàng, "Ân," đứng lên, đi đến phòng lão quản gia sắp xếp cho nàng để lấy cặp sách.
Cổ Lệ Tiệp dù bận vẫn ung dung nhìn ngắm tiểu nữ sinh đi vào phòng lấy cặp sách, rồi lại lon ton vào phòng ngủ của Cung Thanh Hạ, đóng cửa lại, lúc này mới đi tới ghế sô pha đối diện Cung Thanh Hạ, ngồi xuống.
Cung Thanh Hạ lạnh lùng liếc, "Có việc nói." Giọng nói lạnh đến âm 50 độ.
Cổ Lệ Tiệp rùng mình, "Cô muốn đông chết tôi sao? Xin hỏi tôi chọc dây thần kinh nào của cô?"
"........... Nói chính sự."
Một bên khác --
Lúc Cổ tỷ tỷ đi rồi, tỷ tỷ vào đây trở mặt như không quen biết mình, đuổi mình ra ngoài thì phải làm sao?
Sở Ấu Cơ đem cặp sách đặt lên ghế sa lông trước giường, thấp thỏm bất an trong lòng, đôi mắt đen láy đảo một vòng, nảy ra ý hay.
Một giờ sau.
Cung Thanh Hạ đẩy cửa đi vào, "Em có thể trở về phòng ngủ của mình rồi."
Quả nhiên. Cũng may mình sớm phòng bị.
Sở Ấu Cơ cố nén vui mừng trong lòng, treo ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, "Không muốn, người ta buồn ngủ rồi."
Cung Thanh Hạ đi tới bên giường, xốc chăn của tiểu nữ sinh lên, "Có thể ngủ cũng có thể........." Nói được nửa câu thì khựng lại ------------ dưới lớp chăn kia, tiểu nữ sinh hoàn toàn không mặc gì, thân thể trắng mịn của nàng lồ lộ trước mắt.
Thực không biết đây có phải thân thể người người phàm trần không? Ngây thơ đến kì lạ, là tiểu giai nhân bước ra từ trong truyện cổ tích sao?
Cung Thanh Hạ quay mặt đi, không biết tại sao lại cảm thấy bốc khói trong cổ họng, "Em đã không tiện trở về, vậy tôi đi."
"Không được!" Sở Ấu Cơ khoác chăn ôm lấy thân thể Cung Thanh Hạ, giơ lên đầu nhỏ, thật giống như bé gái đáng thương không tiền không tài không nơi nương tựa, ánh mắt đáng thương nhìn Cung Thanh Hạ, "Tỷ tỷ không cần đi." Xẹp miệng nhỏ, nước mắt cũng bắt đầu rưng rưng rơi xuống.
Nếu như trước đây, Cung Thanh Hạ nhất định bị vẻ mặt đáng thương của tiểu mỹ nhân đánh động, thế nhưng hiện tại ------------ người xuất hiện mỗi ngày trong giấc mộng đẹp của em hẳn là Trường Ninh công chúa!
Cung Thanh Hạ không chút lưu tình, dùng sức gỡ cánh tay của tiểu nữ sinh ra, "Buông tay."
Sở Ấu Cơ kiên quyết dị thường, "Không buông."
Tay nhỏ vẫn bám chặt, dĩ nhiên không buông ra.......
Cung Thanh Hạ nóng đến bỏng tai, "Bảo em buông ra."
"Đã nói không buông rồi." Tiểu nữ sinh giãy giụa, lại càng bám chặt lấy người Cung Thanh Hạ.
Cung Thanh Hạ giãy giụa kéo thân thể tiểu nữ sinh xuống, khiến cho chiếc chăn đang khoác trên người tiểu nữ sinh tụt xuống, tiểu nữ sinh không chút thẹn thùng, "Vụt!" Bò thân thể lên người Cung Thanh Hạ, như cây nhỏ ôm lấy cây cổ thụ Cung Thanh Hạ, hai tiểu trái cây kia cũng dán sát vào lưng Cung Thanh Hạ.
"Em.........."
Trên trần nhà treo tổ hợp đèn chùm bóng loáng, Cung Thanh Hạ nhìn thấy bàn tay trắng mịn như ngó sen của tiểu nữ sinh đang bám chặt lấy người mình, hai cẳng chân thon dài quặp chặt lấy eo mình, ánh mắt nhìn mình như mang theo hỏa thiêu rừng rực, thêm vào nữa hai tiểu trái cây kia không ngừng áp sát vào lưng, một dòng điện chạy dọc theo cột sống len lỏi đến từng dây thần kinh trong cơ thể, làm cho cơ thể dần dần tê dại......... Vô luận thế nào cũng phải mạnh mẽ lên.
"Càng ngày càng không coi ai ra gì phải không? Hả?" Lúc định lực sắp dùng hết, Cung Thanh Hạ thành công vung thân thể tiểu nữ sinh lên giường, nheo mắt lại, ánh mắt hung ác, "Tôi hỏi em -------- những thủ đoạn này là ai dạy em?"
"Tỷ tỷ dạy." Tiểu nữ sinh vừa trả lời, vừa nhanh nhẹn một lần nữa leo lên người Cung Thanh Hạ, chỉ khác lần trước là ------- lần này bám trước ngực Cung Thanh Hạ, hai tiểu trái cây cọ xát lấy hai đỉnh ngọc phong của Cung Thanh Hạ, "Hết thảy đều là tỷ tỷ dạy."
"Nếu như tôi nói cho em biết, trước khi gặp em, tôi chưa từng cởi quần áo trước mặt người nào, chưa từng có kinh nghiệm, cũng chưa từng làm những chuyện tương tự thế này..... Em muốn nói thế nào? Hả?" Sao tôi có thể dạy cho em chứ?!
Tiểu nữ sinh cũng không giải thích, "Ngược lại vẫn là tỷ tỷ dạy!" Lưỡi mềm nhẹ hôn lên thùy tai Cung Thanh Hạ, tay đồng thời thăm dò vào trong áo Cung Thanh Hạ, xoa xoa lấy đỉnh ngọc phong cao ngất.
"Ân..........."
Xuất ra tiếng than nhẹ, thân thể Cung Thanh Hạ đã sớm nóng bỏng, xụi lơ xuống.
Phòng ngủ tắt đèn, vang lên tiếng rên dài lâu, giống như tự nhiên.
Mây qua gió ngừng.
"Tại sao trên thế gian này lại có nhất kiến chung tình? Tất nhiên là do mấy đời tích duyên nối tiếp nhau, rất sâu rất sâu ghi tạc trong tiềm thức, mới có thể không một lý do yêu đến nhiệt liệt như vậy."
Tiểu nữ sinh nằm trên thân thể người mình yêu, lấy giọng nói mềm nhẹ thì thào tâm tình. Nhưng thật ra là đang trả lời nghi vấn trong lòng Cung Thanh Hạ.
Nhất kiến chung tình.......... Yêu nhiệt liệt ------ lẫn nhau........
Cung Thanh Hạ bật người ngồi dậy, đẩy thân thể tiểu nữ sinh trên người mình xuống, sau đó hẩy tay, thành công ném tiểu nữ sinh đang không đề phòng xuống giường, lăn xuống nền thảm, ai nhất kiến chung tình với em?! Ai yêu nhiệt tình với em?
Sở Ấu Cơ nằm nhoài trên tấm thảm, khiếp sợ tột đỉnh, "....... Tỷ tỷ?!" Vừa còn.....
Cung Thanh Hạ lấy chăn che đi thân thể mình, khẽ mở môi đỏ, lạnh lùng nói, "Cút."
"Tỷ tỷ, em lạnh quá."
"Tỷ tỷ, em không mặc quần áo."
"Tỷ tỷ, chỉ một đêm nay, ngày mai em sẽ về nhà, ngày kia sẽ đi học, để em ngủ ở đây được không?"
Tất cả cầu xin đều không có hồi âm.
Sở Ấu Cơ không thể làm gì khác ngoài việc mặc quần áo ngủ vào, cẩn thận đi ra ngoài -------- Cung Thanh Hạ nếu thực sự tức giận rồi, nàng cũng không dám chọc thêm.
"Chờ một chút."
Sau lưng bỗng truyền tới giọng nói lạnh lùng.
Sở Ấu Cơ lập tức quay người lại, cười tươi như hoa, "Tỷ tỷ!" Cho rằng Cung Thanh Hạ hồi tâm chuyển ý.
Không nghĩ tới ---------
"Vèo!"
Là cặp sách bay tới trước mặt.
Sở Ấu Cơ đeo balo đi trên đường đi học, hai hàng mi chất chứa ưu sầu -------- mình rốt cục làm gì chọc tỷ tỷ tức giận chứ? Nếu như tỷ tỷ vẫn không để ý đến mình thì sao bây giờ?
"Ấu Cơ!"
Có người ôm lấy vai nàng từ phía sau, vò vò tóc nàng.
Sở Ấu Cơ không nhìn cũng biết là Chu Tiểu Kiều giá lâm, không khỏi mỉm cười, "Chu lão sư."
Chu Tiểu Kiều nhéo mũi Sở Ấu Cơ, "Tôi nghe nói 《 Xuân Thu nơi đây 》sắp cải biên làm phim hoạt hình hả?"
Sở Ấu Cơ gật đầu, "Biên tập có nói qua với em, còn cụ thể thế nào em cũng không rõ lắm, đã ủy thác quyền cho biên tập rồi."
Chu Tiểu Kiều cười, "Là vàng chung quy vẫn phát sáng, hành văn của trạng nguyên Đại Tề ta quả thực không thể khinh thường!" Dừng một chút, thu lại ý cười khóe môi, "Qua kì nghỉ xuân rồi, em đã suy nghĩ kĩ vấn đề tôi từng nói chưa?"
Sở Ấu Cơ đương nhiên hiểu Chu Tiểu Kiều đang muốn nói gì, không chút nghĩ ngợi bật thốt lên, "Chu lão sư yên tâm, em chắc chắn không chỉ yêu vẻ bề ngoài của một người." Tôi yêu thân thể nàng, yêu linh hồn nàng, yêu cái cách nàng lạnh lùng thốt một chữ "Cút." Cùng tất cả mọi thứ của nàng.
"Vậy thì tốt," Chu Tiểu Kiều ngẩng cao đầu, "Tôi cũng biết em không phải người nông cạn như vậy."
Sở Ấu cơ đổi chủ đề, "Sau tết, Cổ tỷ tỷ, Tuyết tỷ tỷ, còn có...... Chúng em tụ tập một chỗ đều nói đến Chu lão sư."
"Nói xấu tôi sao?"
"Không phải, nói Chu lão sư thông minh."
"Ha ha, tôi tin mới là lạ." Chu Tiểu Kiều cười lắc đầu, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt trở lên xa xăm, "Lúc nào tôi có thể cùng với em ăn tết....... Thật là chuyện tốt nhất trên thế gian này."
"Em cũng muốn có cơ hội gặp người nhà của Chu lão sư." Sở Ấu Cơ nhẹ nhàng đung đưa ánh mắt, vô cùng ngóng trông, "........ Sau này sẽ có cơ hội chứ?"
"Kỳ thực...... Ấu Cơ!"
"Hả?"
"Em có nghĩ đến chuyện sau này thi đại học B không?"
"........ Không ạ!"
"Sau này có thể cân nhắc."
Có người gõ cửa.
Cung Thanh Hạ ngoảnh mặt làm ngơ -------- nghĩ rằng là tiểu nữ sinh.
Ai biết ngoài cửa truyền đến giọng nói của Cổ Lệ Tiệp, "Bạo Quân! Cô muốn giả điếc hay muốn tôi phá cửa vào đây?"
Cung Thanh Hạ khép laptop lại, "Đã muộn còn có chuyện gì?" Giọng nói âm 40 độ.
"Là chuyện buổi chiều cô giao cho tôi a, ơ! Không đúng, là chuyện cô nhờ tôi, tôi cảm thấy cần phải bàn lại một vài chi tiết."
"Tôi ngủ rồi," Cung Thanh Hạ mở lắp laptop lên, "Cô muốn nói gì thì trở về phòng gửi mail cho tôi."
"Thái độ của cô là thế nào đây?" Cổ Lệ Tiệp một tay chống nạnh, một tay vỗ vào cửa, "Ầm!" "Muốn nhờ người ta thì đừng làm vẻ cao cao tại thượng như thế."
Khổng tước nữ này càng ngày càng lớn lối.
Cung Thanh Hạ hơi cắn môi, đang muốn nói lời khó nghe, chợt, giọng nói mềm nhẹ của tiểu nữ sinh vang lên ----------
"Cổ tỷ tỷ?"
"Ai hừm?! Đại tác giả --- Tiểu Ấu Ấu của chúng ta! Hai ngày trước nghe Diêu chủ tịch nói chuyện của em, nhị nãi cũng cảm thấy vinh dự thay! Đến, để nhị nãi hôn một cái, muazzzz!"
Bàn tay Sở Ấu Cơ che trước trán, cố gắng né tránh, "Không muốn."
Cổ Lệ Tiệp cũng không bỏ qua, "Đừng thẹn thùng, đến, một cái thôi." Như chim ưng vồ bắt gà con, dang ra đôi cánh vồ tới, rất nhanh vồ tới chiếc ghế, phát ra tiếng "Ầm!"
Cung Thanh Hạ bưng cốc uống trà từ phòng ngủ đi ra, tằng hắng một cái, "Khục!" Đi đến máy uống nước.
Cổ Lệ Tiệp làm như không nghe thấy, dồn tiểu nữ sinh vào góc tường, một tay đặt lên bả vai tiểu nữ sinh, áp sát tiểu nữ sinh vào tường, một tay khác đặt lên eo tiểu nữ sinh, thu hẹp khoảng cách giữa hai người lại, nhìn từ trên cao xuống, nheo lại đôi mắt hoa đào, lấy lưỡi quét một vòng môi, rất giống dáng vẻ sói xám muốn ăn cừu non.
"Ui!"
Cung Thanh Hạ bị nước nóng làm bỏng tay, phản xạ có điều kiện hất cốc ra.
Lão quản gia âm thầm đi tới máy uống nước, đóng máy lại, "Cung tổng, ngài không sao chứ?"
Cung Thanh Hạ lấy tay phải che đi vết bỏng trên tay trái, lắc đầu một cái, "Tôi không sao." Khóe mắt đảo qua hai người đang đứng góc tường, thấy Cổ Lệ Tiệp đang chậm rãi cúi đầu hôn về phía trán của tiểu nữ sinh, đại não còn chưa kịp phản ứng, cổ họng đã lên tiếng, "Thư kí Cổ!"
Cổ Lệ Tiệp xoay mặt nhìn sang, giả vờ giật mình, "Ồ? Cung tổng ra khỏi phòng từ lúc nào vậy? Tôi lại không để ý rồi."
Lão quản gia rót một chén Long Tĩnh cho Cung Thanh Hạ, hai tay đưa lên cho nàng.
Cung Thanh Hạ bưng cốc trà đi về phía sô pha gần hai người nhất, ngồi xuống, "Không phải cô có chuyện muốn nói với tôi sao?"
Sở Ấu Cơ đẩy Cổ Lệ Tiệp ra, cúi đầu ngồi bên cạnh Cung Thanh Hạ.
Cung Thanh Hạ nhàn nhạt nhìn tiểu nữ sinh chút, "Không phải em có bài tập muốn hỏi tôi sao? Tới phòng chờ tôi. Tôi với thư kí Cổ có chuyện muốn nói."
"......" Sở Ấu Cơ ngẩn ra, một lúc sau mới ý thức được mình trong họa có phúc, mở cờ trong bụng, cố gắng kìm nén vui sướng trong lòng, nhẹ nhàng, "Ân," đứng lên, đi đến phòng lão quản gia sắp xếp cho nàng để lấy cặp sách.
Cổ Lệ Tiệp dù bận vẫn ung dung nhìn ngắm tiểu nữ sinh đi vào phòng lấy cặp sách, rồi lại lon ton vào phòng ngủ của Cung Thanh Hạ, đóng cửa lại, lúc này mới đi tới ghế sô pha đối diện Cung Thanh Hạ, ngồi xuống.
Cung Thanh Hạ lạnh lùng liếc, "Có việc nói." Giọng nói lạnh đến âm 50 độ.
Cổ Lệ Tiệp rùng mình, "Cô muốn đông chết tôi sao? Xin hỏi tôi chọc dây thần kinh nào của cô?"
"........... Nói chính sự."
Một bên khác --
Lúc Cổ tỷ tỷ đi rồi, tỷ tỷ vào đây trở mặt như không quen biết mình, đuổi mình ra ngoài thì phải làm sao?
Sở Ấu Cơ đem cặp sách đặt lên ghế sa lông trước giường, thấp thỏm bất an trong lòng, đôi mắt đen láy đảo một vòng, nảy ra ý hay.
Một giờ sau.
Cung Thanh Hạ đẩy cửa đi vào, "Em có thể trở về phòng ngủ của mình rồi."
Quả nhiên. Cũng may mình sớm phòng bị.
Sở Ấu Cơ cố nén vui mừng trong lòng, treo ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, "Không muốn, người ta buồn ngủ rồi."
Cung Thanh Hạ đi tới bên giường, xốc chăn của tiểu nữ sinh lên, "Có thể ngủ cũng có thể........." Nói được nửa câu thì khựng lại ------------ dưới lớp chăn kia, tiểu nữ sinh hoàn toàn không mặc gì, thân thể trắng mịn của nàng lồ lộ trước mắt.
Thực không biết đây có phải thân thể người người phàm trần không? Ngây thơ đến kì lạ, là tiểu giai nhân bước ra từ trong truyện cổ tích sao?
Cung Thanh Hạ quay mặt đi, không biết tại sao lại cảm thấy bốc khói trong cổ họng, "Em đã không tiện trở về, vậy tôi đi."
"Không được!" Sở Ấu Cơ khoác chăn ôm lấy thân thể Cung Thanh Hạ, giơ lên đầu nhỏ, thật giống như bé gái đáng thương không tiền không tài không nơi nương tựa, ánh mắt đáng thương nhìn Cung Thanh Hạ, "Tỷ tỷ không cần đi." Xẹp miệng nhỏ, nước mắt cũng bắt đầu rưng rưng rơi xuống.
Nếu như trước đây, Cung Thanh Hạ nhất định bị vẻ mặt đáng thương của tiểu mỹ nhân đánh động, thế nhưng hiện tại ------------ người xuất hiện mỗi ngày trong giấc mộng đẹp của em hẳn là Trường Ninh công chúa!
Cung Thanh Hạ không chút lưu tình, dùng sức gỡ cánh tay của tiểu nữ sinh ra, "Buông tay."
Sở Ấu Cơ kiên quyết dị thường, "Không buông."
Tay nhỏ vẫn bám chặt, dĩ nhiên không buông ra.......
Cung Thanh Hạ nóng đến bỏng tai, "Bảo em buông ra."
"Đã nói không buông rồi." Tiểu nữ sinh giãy giụa, lại càng bám chặt lấy người Cung Thanh Hạ.
Cung Thanh Hạ giãy giụa kéo thân thể tiểu nữ sinh xuống, khiến cho chiếc chăn đang khoác trên người tiểu nữ sinh tụt xuống, tiểu nữ sinh không chút thẹn thùng, "Vụt!" Bò thân thể lên người Cung Thanh Hạ, như cây nhỏ ôm lấy cây cổ thụ Cung Thanh Hạ, hai tiểu trái cây kia cũng dán sát vào lưng Cung Thanh Hạ.
"Em.........."
Trên trần nhà treo tổ hợp đèn chùm bóng loáng, Cung Thanh Hạ nhìn thấy bàn tay trắng mịn như ngó sen của tiểu nữ sinh đang bám chặt lấy người mình, hai cẳng chân thon dài quặp chặt lấy eo mình, ánh mắt nhìn mình như mang theo hỏa thiêu rừng rực, thêm vào nữa hai tiểu trái cây kia không ngừng áp sát vào lưng, một dòng điện chạy dọc theo cột sống len lỏi đến từng dây thần kinh trong cơ thể, làm cho cơ thể dần dần tê dại......... Vô luận thế nào cũng phải mạnh mẽ lên.
"Càng ngày càng không coi ai ra gì phải không? Hả?" Lúc định lực sắp dùng hết, Cung Thanh Hạ thành công vung thân thể tiểu nữ sinh lên giường, nheo mắt lại, ánh mắt hung ác, "Tôi hỏi em -------- những thủ đoạn này là ai dạy em?"
"Tỷ tỷ dạy." Tiểu nữ sinh vừa trả lời, vừa nhanh nhẹn một lần nữa leo lên người Cung Thanh Hạ, chỉ khác lần trước là ------- lần này bám trước ngực Cung Thanh Hạ, hai tiểu trái cây cọ xát lấy hai đỉnh ngọc phong của Cung Thanh Hạ, "Hết thảy đều là tỷ tỷ dạy."
"Nếu như tôi nói cho em biết, trước khi gặp em, tôi chưa từng cởi quần áo trước mặt người nào, chưa từng có kinh nghiệm, cũng chưa từng làm những chuyện tương tự thế này..... Em muốn nói thế nào? Hả?" Sao tôi có thể dạy cho em chứ?!
Tiểu nữ sinh cũng không giải thích, "Ngược lại vẫn là tỷ tỷ dạy!" Lưỡi mềm nhẹ hôn lên thùy tai Cung Thanh Hạ, tay đồng thời thăm dò vào trong áo Cung Thanh Hạ, xoa xoa lấy đỉnh ngọc phong cao ngất.
"Ân..........."
Xuất ra tiếng than nhẹ, thân thể Cung Thanh Hạ đã sớm nóng bỏng, xụi lơ xuống.
Phòng ngủ tắt đèn, vang lên tiếng rên dài lâu, giống như tự nhiên.
Mây qua gió ngừng.
"Tại sao trên thế gian này lại có nhất kiến chung tình? Tất nhiên là do mấy đời tích duyên nối tiếp nhau, rất sâu rất sâu ghi tạc trong tiềm thức, mới có thể không một lý do yêu đến nhiệt liệt như vậy."
Tiểu nữ sinh nằm trên thân thể người mình yêu, lấy giọng nói mềm nhẹ thì thào tâm tình. Nhưng thật ra là đang trả lời nghi vấn trong lòng Cung Thanh Hạ.
Nhất kiến chung tình.......... Yêu nhiệt liệt ------ lẫn nhau........
Cung Thanh Hạ bật người ngồi dậy, đẩy thân thể tiểu nữ sinh trên người mình xuống, sau đó hẩy tay, thành công ném tiểu nữ sinh đang không đề phòng xuống giường, lăn xuống nền thảm, ai nhất kiến chung tình với em?! Ai yêu nhiệt tình với em?
Sở Ấu Cơ nằm nhoài trên tấm thảm, khiếp sợ tột đỉnh, "....... Tỷ tỷ?!" Vừa còn.....
Cung Thanh Hạ lấy chăn che đi thân thể mình, khẽ mở môi đỏ, lạnh lùng nói, "Cút."
"Tỷ tỷ, em lạnh quá."
"Tỷ tỷ, em không mặc quần áo."
"Tỷ tỷ, chỉ một đêm nay, ngày mai em sẽ về nhà, ngày kia sẽ đi học, để em ngủ ở đây được không?"
Tất cả cầu xin đều không có hồi âm.
Sở Ấu Cơ không thể làm gì khác ngoài việc mặc quần áo ngủ vào, cẩn thận đi ra ngoài -------- Cung Thanh Hạ nếu thực sự tức giận rồi, nàng cũng không dám chọc thêm.
"Chờ một chút."
Sau lưng bỗng truyền tới giọng nói lạnh lùng.
Sở Ấu Cơ lập tức quay người lại, cười tươi như hoa, "Tỷ tỷ!" Cho rằng Cung Thanh Hạ hồi tâm chuyển ý.
Không nghĩ tới ---------
"Vèo!"
Là cặp sách bay tới trước mặt.
Sở Ấu Cơ đeo balo đi trên đường đi học, hai hàng mi chất chứa ưu sầu -------- mình rốt cục làm gì chọc tỷ tỷ tức giận chứ? Nếu như tỷ tỷ vẫn không để ý đến mình thì sao bây giờ?
"Ấu Cơ!"
Có người ôm lấy vai nàng từ phía sau, vò vò tóc nàng.
Sở Ấu Cơ không nhìn cũng biết là Chu Tiểu Kiều giá lâm, không khỏi mỉm cười, "Chu lão sư."
Chu Tiểu Kiều nhéo mũi Sở Ấu Cơ, "Tôi nghe nói 《 Xuân Thu nơi đây 》sắp cải biên làm phim hoạt hình hả?"
Sở Ấu Cơ gật đầu, "Biên tập có nói qua với em, còn cụ thể thế nào em cũng không rõ lắm, đã ủy thác quyền cho biên tập rồi."
Chu Tiểu Kiều cười, "Là vàng chung quy vẫn phát sáng, hành văn của trạng nguyên Đại Tề ta quả thực không thể khinh thường!" Dừng một chút, thu lại ý cười khóe môi, "Qua kì nghỉ xuân rồi, em đã suy nghĩ kĩ vấn đề tôi từng nói chưa?"
Sở Ấu Cơ đương nhiên hiểu Chu Tiểu Kiều đang muốn nói gì, không chút nghĩ ngợi bật thốt lên, "Chu lão sư yên tâm, em chắc chắn không chỉ yêu vẻ bề ngoài của một người." Tôi yêu thân thể nàng, yêu linh hồn nàng, yêu cái cách nàng lạnh lùng thốt một chữ "Cút." Cùng tất cả mọi thứ của nàng.
"Vậy thì tốt," Chu Tiểu Kiều ngẩng cao đầu, "Tôi cũng biết em không phải người nông cạn như vậy."
Sở Ấu cơ đổi chủ đề, "Sau tết, Cổ tỷ tỷ, Tuyết tỷ tỷ, còn có...... Chúng em tụ tập một chỗ đều nói đến Chu lão sư."
"Nói xấu tôi sao?"
"Không phải, nói Chu lão sư thông minh."
"Ha ha, tôi tin mới là lạ." Chu Tiểu Kiều cười lắc đầu, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt trở lên xa xăm, "Lúc nào tôi có thể cùng với em ăn tết....... Thật là chuyện tốt nhất trên thế gian này."
"Em cũng muốn có cơ hội gặp người nhà của Chu lão sư." Sở Ấu Cơ nhẹ nhàng đung đưa ánh mắt, vô cùng ngóng trông, "........ Sau này sẽ có cơ hội chứ?"
"Kỳ thực...... Ấu Cơ!"
"Hả?"
"Em có nghĩ đến chuyện sau này thi đại học B không?"
"........ Không ạ!"
"Sau này có thể cân nhắc."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương