Chữ Tình Mỏng Manh
Chương 3: Gặp mặt
Nghe những lời của Hoàng Thanh Huyền, người phụ nữ phía sau La Đức Hải run lên, nhưng cô ta vẫn từ từ thò đầu ra từ phía sau hắn ra. Khẽ cắn môi dưới, khuôn mặt của người phụ nữ vẫn đỏ bừng, "Huyền... Thực xin lỗi, mình và... anh Hải thật sự yêu nhau."
Người phụ nữ này cô cũng không xa lạ gì, mà phải nói là rất quen thuộc. Bạn cùng ký túc xá bốn năm đại học, kể cả sau khi tốt nghiệp, cả hai vẫn liên lạc thường xuyên.
Thực sự yêu? Ha! Thật sự đôi cẩu tiện nhân này không hề biết xấu hổ là gì mà. Nhìn La Đức Hải còn đang quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, không nghĩ ngợi gì cô một cước đá thẳng vào nơi hạ bộ của hắn ta.
Bị một cước của cô đá trúng không phải chuyện đơn giản, La Đức Hải lập tức ôm nơi đó của mình hít một hơi thật sâu. Nỗi đau không lời nào diễn tả được.
Nếu như Yến Nhi sai một thì người sai mười chính là La Đức Hải. Sau khi xử lý xong hắn ta cô phủi phủ tay rời đi, đặt dấu chấm hết cho một mối tình. Cô không yêu La Đức Hải nhưng vì bạn bè khích tướng quá nhiều nên cô đành phải chấp nhận yêu đương với hắn ta
Sau khi ra đến thang máy cô ấn tầng một. Đinh một tiếng cửa thang máy mở ra, cô trực tiếp đi vào, liều mạng nhấn nút đóng cửa muốn nhanh chóng rời xa cái nơi ô uế này. Nhưng mà lúc này, một bàn tay to chặn cửa thang máy, sau đó đi vào, thấy người đàn ông đã đi vào cô lại tiếp tục liều mạng nhấn.
Lương Văn Trung liếc nhìn người phụ nữ trước mặt, thấy cô trên tay thì đang cầm giày liều mạng nhấn nút đóng cửa, anh không khỏi tự hỏi đầu cô có phải có vấn đề gì không.
Sau khi thang máy đóng lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu liền phát hiện bên cạnh mình là một người đàn ông mặc quân phục.
Cô lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, rồi lại lạnh lùng nói: “Đàn ông các người không có cái gì tốt, đều là động vật sống bằng thân dưới.”
Lúc này Lương Văn Trung mới để ý đến vẻ ngoài của cô, đó là vẻ đẹp dịu dàng lay động lòng người... nhưng không phải là trong tình huống hiện tại... Anh nhàn nhạt quay đầu sang chỗ khác, anh cũng không nhất thiết phải người cùng người điên tranh luận.
Hoàng Thanh Huyền ném đôi giày xuống đất, dựa vào bức tường thang máy phía sau để đeo lại giày. Nhưng khi cô vừa nhấc chân đi giày, thang máy đột nhiên lắc lư khiến cô mất thăng bằng ngã về phía đối diện.
Bóng tối nhất thời khiến cô theo phản xạ nắm lấy người bên cạnh, ôm thật chặt.
Hương thơm tươi mát của người con gái đọng lại trong mũi khiến người đàn ông như Lương Văn Trung vốn luôn giữ mình trong sạch bỗng trở nên cứng đờ.
Không chỉ có anh có cảm giác này mà cơn có cả cô, dù có người yêu nhưng cô cũng chưa bao giờ ấp chặt như thế này, trừ lúc cô học Teakwondo thì việc tiếp xúc là bất khả kháng.
Nhưng hiện tại hai người đều ở trong bóng tối, cô theo bản năng sợ bóng tối, cho nên cô bình tĩnh lựa chọn phương án là trước tiên bám trụ vào anh trước, “ Anh là người ở đây sao.”
“ Không phải.”
Lương Văn Trung cúi đầu nhìn dưới ngực của mình, mặc dù không nhìn thấy, nhưng anh có thể cảm nhận được có một bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy. Ánh mắt anh hơi chìm xuống, anh cố gắng rời đi lực chú ý, nếu không tất cả đều là hương thơm trên người cô đều lưu luyến ở chóp mũi của anh.
Cô khẽ cau mày, "Vậy làm sao bây giờ? Đúng rồi, điện thoại có sóng không?"
Lương Văn Trung cũng móc điện thoại từ trong túi ra nhưng không hề có sóng.
"Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Chờ cứu viện, hay là tự cứu mình?" Hoàng Thanh Huyền mở miệng nói chuyện nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng kia cô biết mình còn nói chuyện nữa thì chính là tự ngược đãi bản thân mịn.
Ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động mờ đi, sau đó lại chìm vào bóng tối, cô vội vàng tìm điện thoại di động của người đàn ông kia rồi ấn đèn pin lên. Trên đường vô tình đụng phải tay của anh nhưng hình như anh ta cũng không để ý lắm.
Lương Văn Trung nhìn nửa người phụ nữ đang treo lơ lửng trên người mình, thấy cô làm mấy cái trò không có ý nghĩa chút nào, anh lập tức nói: "Ở đây có thể gọi khẩn cấp, cô bỏ tôi ra trước đi!"
Sau khi cô buông ra Lương Văn Trung đi đến cầu thang nhấn nút báo khẩn cấp. Cả hai yên lặng chờ đợi
Cô cúi xuống muốn đeo lại đôi giày mình. Cô không hề biết ở góc độ này chiếc áo phông rộng rãi đã khiến ngực cô lộ ra đập thằng vào mắt anh. Lương Văn Trung vội vàng quay đi chỗ khác.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, cô ôm một chân, dựa vào vách thang máy phía sau, cẩn thận xỏ giày nhưng lúc này thang máy lại rung lên một cái khiến cho cô phải chửi thề "A! Mẹ kiếp!"
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, nhân viên bảo trì ở cửa nhìn hai người trong thang máy, nhất thời quên nói cái gì. Cho đến khi cô đẩy người đàn ông đang đứng trước mắt mình ra.
Lương Văn Trung liếc nhìn người phụ nữ, không nói gì mà bước đi...
Người đàn ông sửa chữa thang máy là một người chú khoảng năm mươi tuổi, nhìn thấy cảnh này, ông ấy nhìn Lương Văn Trung đang rời đi rồi lại cẩn thận nhìn Hoàng Thanh Huyền: " Cháu gái, người đàn ông vừa rồi là..."
"Sao vậy, chú biết anh ta sao?"
Người phụ nữ này cô cũng không xa lạ gì, mà phải nói là rất quen thuộc. Bạn cùng ký túc xá bốn năm đại học, kể cả sau khi tốt nghiệp, cả hai vẫn liên lạc thường xuyên.
Thực sự yêu? Ha! Thật sự đôi cẩu tiện nhân này không hề biết xấu hổ là gì mà. Nhìn La Đức Hải còn đang quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, không nghĩ ngợi gì cô một cước đá thẳng vào nơi hạ bộ của hắn ta.
Bị một cước của cô đá trúng không phải chuyện đơn giản, La Đức Hải lập tức ôm nơi đó của mình hít một hơi thật sâu. Nỗi đau không lời nào diễn tả được.
Nếu như Yến Nhi sai một thì người sai mười chính là La Đức Hải. Sau khi xử lý xong hắn ta cô phủi phủ tay rời đi, đặt dấu chấm hết cho một mối tình. Cô không yêu La Đức Hải nhưng vì bạn bè khích tướng quá nhiều nên cô đành phải chấp nhận yêu đương với hắn ta
Sau khi ra đến thang máy cô ấn tầng một. Đinh một tiếng cửa thang máy mở ra, cô trực tiếp đi vào, liều mạng nhấn nút đóng cửa muốn nhanh chóng rời xa cái nơi ô uế này. Nhưng mà lúc này, một bàn tay to chặn cửa thang máy, sau đó đi vào, thấy người đàn ông đã đi vào cô lại tiếp tục liều mạng nhấn.
Lương Văn Trung liếc nhìn người phụ nữ trước mặt, thấy cô trên tay thì đang cầm giày liều mạng nhấn nút đóng cửa, anh không khỏi tự hỏi đầu cô có phải có vấn đề gì không.
Sau khi thang máy đóng lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu liền phát hiện bên cạnh mình là một người đàn ông mặc quân phục.
Cô lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, rồi lại lạnh lùng nói: “Đàn ông các người không có cái gì tốt, đều là động vật sống bằng thân dưới.”
Lúc này Lương Văn Trung mới để ý đến vẻ ngoài của cô, đó là vẻ đẹp dịu dàng lay động lòng người... nhưng không phải là trong tình huống hiện tại... Anh nhàn nhạt quay đầu sang chỗ khác, anh cũng không nhất thiết phải người cùng người điên tranh luận.
Hoàng Thanh Huyền ném đôi giày xuống đất, dựa vào bức tường thang máy phía sau để đeo lại giày. Nhưng khi cô vừa nhấc chân đi giày, thang máy đột nhiên lắc lư khiến cô mất thăng bằng ngã về phía đối diện.
Bóng tối nhất thời khiến cô theo phản xạ nắm lấy người bên cạnh, ôm thật chặt.
Hương thơm tươi mát của người con gái đọng lại trong mũi khiến người đàn ông như Lương Văn Trung vốn luôn giữ mình trong sạch bỗng trở nên cứng đờ.
Không chỉ có anh có cảm giác này mà cơn có cả cô, dù có người yêu nhưng cô cũng chưa bao giờ ấp chặt như thế này, trừ lúc cô học Teakwondo thì việc tiếp xúc là bất khả kháng.
Nhưng hiện tại hai người đều ở trong bóng tối, cô theo bản năng sợ bóng tối, cho nên cô bình tĩnh lựa chọn phương án là trước tiên bám trụ vào anh trước, “ Anh là người ở đây sao.”
“ Không phải.”
Lương Văn Trung cúi đầu nhìn dưới ngực của mình, mặc dù không nhìn thấy, nhưng anh có thể cảm nhận được có một bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy. Ánh mắt anh hơi chìm xuống, anh cố gắng rời đi lực chú ý, nếu không tất cả đều là hương thơm trên người cô đều lưu luyến ở chóp mũi của anh.
Cô khẽ cau mày, "Vậy làm sao bây giờ? Đúng rồi, điện thoại có sóng không?"
Lương Văn Trung cũng móc điện thoại từ trong túi ra nhưng không hề có sóng.
"Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Chờ cứu viện, hay là tự cứu mình?" Hoàng Thanh Huyền mở miệng nói chuyện nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng kia cô biết mình còn nói chuyện nữa thì chính là tự ngược đãi bản thân mịn.
Ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động mờ đi, sau đó lại chìm vào bóng tối, cô vội vàng tìm điện thoại di động của người đàn ông kia rồi ấn đèn pin lên. Trên đường vô tình đụng phải tay của anh nhưng hình như anh ta cũng không để ý lắm.
Lương Văn Trung nhìn nửa người phụ nữ đang treo lơ lửng trên người mình, thấy cô làm mấy cái trò không có ý nghĩa chút nào, anh lập tức nói: "Ở đây có thể gọi khẩn cấp, cô bỏ tôi ra trước đi!"
Sau khi cô buông ra Lương Văn Trung đi đến cầu thang nhấn nút báo khẩn cấp. Cả hai yên lặng chờ đợi
Cô cúi xuống muốn đeo lại đôi giày mình. Cô không hề biết ở góc độ này chiếc áo phông rộng rãi đã khiến ngực cô lộ ra đập thằng vào mắt anh. Lương Văn Trung vội vàng quay đi chỗ khác.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, cô ôm một chân, dựa vào vách thang máy phía sau, cẩn thận xỏ giày nhưng lúc này thang máy lại rung lên một cái khiến cho cô phải chửi thề "A! Mẹ kiếp!"
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, nhân viên bảo trì ở cửa nhìn hai người trong thang máy, nhất thời quên nói cái gì. Cho đến khi cô đẩy người đàn ông đang đứng trước mắt mình ra.
Lương Văn Trung liếc nhìn người phụ nữ, không nói gì mà bước đi...
Người đàn ông sửa chữa thang máy là một người chú khoảng năm mươi tuổi, nhìn thấy cảnh này, ông ấy nhìn Lương Văn Trung đang rời đi rồi lại cẩn thận nhìn Hoàng Thanh Huyền: " Cháu gái, người đàn ông vừa rồi là..."
"Sao vậy, chú biết anh ta sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương