Chưa Kịp Nói Lời Tạm Biệt
Chương 1
1.
Tống Văn Giai bỗng không còn yêu ta nữa.
Hắn biệt tích đã được một tháng, lúc trở về bên cạnh dẫn theo một vị cô nương mặt mày thanh tú.
Đêm hôm ấy, mưa rơi lất phất.
Ta lên cơn sốt cao nhưng trong tay vẫn còn ôm lấy lá thư hắn đã viết cho ta ngày trước, xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.
Bỗng có người cất tiếng gọi lớn: “Thái Tử đã về!”
Ta bị kích động vội chạy thẳng ra bên ngoài.
Chân mềm nhũn đi khiến ta chợt té giữa đường, khắp người lấm lem bùn đất, chạy bất chấp đến rơi mất cả giày.
Tống Vân Giai đứng trước cổng phủ Thái Tử.
Chiếc lồng đèn cầm cao trên tay phát ra ánh sáng tựa nắng chiều phản chiếu lên tấm thân của hắn, đẹp đến nỗi khiến ta tưởng rằng đây là một giấc mộng.
Tuy nhiên, hắn đang ôm một cô nương khác vào lòng.
Nàng ta bị trẹo chân, tựa vào người hắn lẩm bẩm: “Tống Vân Giai, chàng thả ta ra, nhiều người như thế, ta không cần chàng ôm ta, mất hết mặt mũi!”
Ta bỗng sững người, cổ chân như bị cọng dây xích sắt ngàn cân trói chặt, không thể đi được.
Ta nghe thấy tiếng cười lạnh lùng của Tống Vân Giai: “Dao Nương, nếu nàng còn dám gọi thẳng đại danh của ta, ta sẽ cắt lưỡi của nàng.”
Mặc dù lời hắn nói ra không chút lưu tình, nhưng rõ ràng ta nhìn thấy cánh tay của hắn vẫn ôm chặt lấy vị cô nương kia.
Đêm nay gió thổi thật lớn, hắn sợ nàng ta nhiễm lạnh.
Ta bỗng nhớ lại những năm tháng còn trẻ, ta cũng từng gọi qua đại danh của hắn “Tống Vân Giai, Tống Vân Giai.”
Ngày trước hắn cũng từng nói muốn cắt đi lưỡi ta.
Sau này hắn lại vì ta mà đánh nhau với kẻ khác, đến cuối cùng đã rước ta về phủ.
Tống Vân Giai đối với người trong lòng hắn chẳng qua chỉ là khẩu thị tâm phi.
Tuy nhiên, dường như hắn đã thích vị cô nương kia.
Ta tiến lên vài bước, đờ đẫn giương tay về phía trước, ta muốn chạm tay vào người hắn.
Vô cùng hy vọng việc hắn bên cạnh nàng ta sẽ nhanh chóng tan biến đi như một giấc mộng.
Tuy nhiên Dao Nương đã đẩy tay ta ra.
Nàng bước đến nhìn ta với ánh mắt khinh bỉ, hắng giọng lạnh lùng: “Tống Vân Giai, Thái Tử Phi này của chàng suýt chút đã làm bẩn y phục của ta rồi đấy.”
Ta ngã khuỵu trước thềm cửa, đầu như bị bổ sập trước mắt chỉ nhìn thấy mỗi bóng tối, không biết thế nào ta lại nôn thốc nôn tháo.
Ta nghe thấy giọng nói của Tống Vân Giai: “Dọn dẹp sạch sẽ, đừng vấy bẩn một viên gạch phủ Thái Tử.”
Những tên kẻ hầu người hạ ngày trước một lòng với ta, nhưng giờ đây lại đứng giương mắt lạnh lùng.
Hoá ra mọi thứ đều không phải là mơ.
Tống Vân Giai trở về là thật, hắn không còn yêu ta cũng là thật.
Tống Văn Giai bỗng không còn yêu ta nữa.
Hắn biệt tích đã được một tháng, lúc trở về bên cạnh dẫn theo một vị cô nương mặt mày thanh tú.
Đêm hôm ấy, mưa rơi lất phất.
Ta lên cơn sốt cao nhưng trong tay vẫn còn ôm lấy lá thư hắn đã viết cho ta ngày trước, xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.
Bỗng có người cất tiếng gọi lớn: “Thái Tử đã về!”
Ta bị kích động vội chạy thẳng ra bên ngoài.
Chân mềm nhũn đi khiến ta chợt té giữa đường, khắp người lấm lem bùn đất, chạy bất chấp đến rơi mất cả giày.
Tống Vân Giai đứng trước cổng phủ Thái Tử.
Chiếc lồng đèn cầm cao trên tay phát ra ánh sáng tựa nắng chiều phản chiếu lên tấm thân của hắn, đẹp đến nỗi khiến ta tưởng rằng đây là một giấc mộng.
Tuy nhiên, hắn đang ôm một cô nương khác vào lòng.
Nàng ta bị trẹo chân, tựa vào người hắn lẩm bẩm: “Tống Vân Giai, chàng thả ta ra, nhiều người như thế, ta không cần chàng ôm ta, mất hết mặt mũi!”
Ta bỗng sững người, cổ chân như bị cọng dây xích sắt ngàn cân trói chặt, không thể đi được.
Ta nghe thấy tiếng cười lạnh lùng của Tống Vân Giai: “Dao Nương, nếu nàng còn dám gọi thẳng đại danh của ta, ta sẽ cắt lưỡi của nàng.”
Mặc dù lời hắn nói ra không chút lưu tình, nhưng rõ ràng ta nhìn thấy cánh tay của hắn vẫn ôm chặt lấy vị cô nương kia.
Đêm nay gió thổi thật lớn, hắn sợ nàng ta nhiễm lạnh.
Ta bỗng nhớ lại những năm tháng còn trẻ, ta cũng từng gọi qua đại danh của hắn “Tống Vân Giai, Tống Vân Giai.”
Ngày trước hắn cũng từng nói muốn cắt đi lưỡi ta.
Sau này hắn lại vì ta mà đánh nhau với kẻ khác, đến cuối cùng đã rước ta về phủ.
Tống Vân Giai đối với người trong lòng hắn chẳng qua chỉ là khẩu thị tâm phi.
Tuy nhiên, dường như hắn đã thích vị cô nương kia.
Ta tiến lên vài bước, đờ đẫn giương tay về phía trước, ta muốn chạm tay vào người hắn.
Vô cùng hy vọng việc hắn bên cạnh nàng ta sẽ nhanh chóng tan biến đi như một giấc mộng.
Tuy nhiên Dao Nương đã đẩy tay ta ra.
Nàng bước đến nhìn ta với ánh mắt khinh bỉ, hắng giọng lạnh lùng: “Tống Vân Giai, Thái Tử Phi này của chàng suýt chút đã làm bẩn y phục của ta rồi đấy.”
Ta ngã khuỵu trước thềm cửa, đầu như bị bổ sập trước mắt chỉ nhìn thấy mỗi bóng tối, không biết thế nào ta lại nôn thốc nôn tháo.
Ta nghe thấy giọng nói của Tống Vân Giai: “Dọn dẹp sạch sẽ, đừng vấy bẩn một viên gạch phủ Thái Tử.”
Những tên kẻ hầu người hạ ngày trước một lòng với ta, nhưng giờ đây lại đứng giương mắt lạnh lùng.
Hoá ra mọi thứ đều không phải là mơ.
Tống Vân Giai trở về là thật, hắn không còn yêu ta cũng là thật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương