Chưa Kịp Nói Lời Tạm Biệt
Chương 18
18.
Đêm nay, ta cứ nghĩ mãi lời của Tống Vân Giai, là ta đã có lỗi với hắn.
Nhưng trong đầu vẫn chỉ là một khoảng trắng, nghĩ mãi nghĩ mãi cuối cùng thiếp đi mất.
Trong cơn mơ hồ, ta cảm nhận hơi nóng khiến cổ họng ta khô khốc, ta gắng sức mở mắt, nhe thấy tiếng kêu loạn khắp bên ngoài, có người hét lớn cháy rồi.
Ta xông ra ngoài nhìn, đại sảnh đã bị đốt thành một đám lớn không còn nhìn rõ phía trước.
Ta vội đem chăn nhúng vào trong nước, trùm lên người chạy xông ra ngoài.
Xung quanh nghe tiếng gỗ cháy răng rắc, chân ta vừa bước xuống bậc thang, cả một tấm gỗ lớn bị vỡ rơi trực tiếp rơi xuống cùng, cả một thanh sà ngang đang ghì chặt lấy chân ta.
Nơi này sắp sập mất.
Khói bay mù mịt, ta muốn hô cứu mạng, nhưng miệng lại không thở nổi.
Thứ cảm giác bất lực một lần nữa vây trùm lấy ta.
Ta cố gắng khống chế lại nhịp tim, để bản thân được bình tĩnh. Ta quay người lại đẩy thanh sà ngang ra.
Vô dụng, không cách nào đẩy được.
Ta khóc vô vọng, nức nở bò lên phía trước, sà ngang quá nặng, ta vốn không thể di chuyển.
“Thẩm Thư Dư đâu rồi? Thái Tử Phi ta đâu?”
Ta nghe thấy tiếng hét của Tống Vân Giai bên ngoài phòng, hắn không tìm thấy ta, hắn phát hiện ta biến mất.
Bất chợt thắp lên một tia hy vọng, ta gắng gượng cơn đau hét thật to: “Tống Vân Giai, thiếp đây! Thiếp ở trong đây!”
Tống Vân Giai, cứu thiếp.
Hắn muốn xông vào, nhưng ta thấy Dao Nương giữ chặt lấy hắn.
“Chàng không được đi, ta rất sợ!”
“Lửa! Là lửa đó! Tống Vân Giai, chàng phải ở đây, chàng phải bên cạnh thiếp!”
“Mẫu thân của ta, mẫu thân của ta, Tống Vân Giai, chàng biết mà…”
Nàng ta khóc sắp phát ngất.
Ta trơ mắt nhìn Tống Vân Giai xoay người ôm lấy Dao Nương, hắn không cứu ta, chỉ biết hét lớn: “Mau đi tìm Thái Tử Phi!”
“Tìm không ra nàng ấy ta lấy mạng các ngươi!”
…
Những ngọn lửa vây lấy tóc ta, đốt cháy đôi mắt.
Ta cứ tưởng, ta sẽ ch.ết chắc.
Bỗng chốc chân ta bỗng thấy nhẹ đi, Châu Đường Duyệt đang đẩy sà ngang ra, đỡ lấy tay ta.
Hắn vỗ vào mặt ta giúp ta hồi thần, nhưng dùng lực có vẻ hơi doạ người.
“Thẩm Thư Dư, nàng phải sống cho ta.”
“Nhớ thật kĩ, nàng ch.ết rồi, ta sẽ ch.ết cùng nàng.”
“Lão tử ta còn chưa sống đủ mà!”
Hắn đắp tấm chăn sũng nước ôm ta ra ngoài.
Ngày hôm đó, lửa đã đốt đi một bên mặt của ta.
Châu Đường Duyệt vì bảo vệ ta mà xém chút bị thiêu huỷ nửa cánh tay.
Đêm nay, ta cứ nghĩ mãi lời của Tống Vân Giai, là ta đã có lỗi với hắn.
Nhưng trong đầu vẫn chỉ là một khoảng trắng, nghĩ mãi nghĩ mãi cuối cùng thiếp đi mất.
Trong cơn mơ hồ, ta cảm nhận hơi nóng khiến cổ họng ta khô khốc, ta gắng sức mở mắt, nhe thấy tiếng kêu loạn khắp bên ngoài, có người hét lớn cháy rồi.
Ta xông ra ngoài nhìn, đại sảnh đã bị đốt thành một đám lớn không còn nhìn rõ phía trước.
Ta vội đem chăn nhúng vào trong nước, trùm lên người chạy xông ra ngoài.
Xung quanh nghe tiếng gỗ cháy răng rắc, chân ta vừa bước xuống bậc thang, cả một tấm gỗ lớn bị vỡ rơi trực tiếp rơi xuống cùng, cả một thanh sà ngang đang ghì chặt lấy chân ta.
Nơi này sắp sập mất.
Khói bay mù mịt, ta muốn hô cứu mạng, nhưng miệng lại không thở nổi.
Thứ cảm giác bất lực một lần nữa vây trùm lấy ta.
Ta cố gắng khống chế lại nhịp tim, để bản thân được bình tĩnh. Ta quay người lại đẩy thanh sà ngang ra.
Vô dụng, không cách nào đẩy được.
Ta khóc vô vọng, nức nở bò lên phía trước, sà ngang quá nặng, ta vốn không thể di chuyển.
“Thẩm Thư Dư đâu rồi? Thái Tử Phi ta đâu?”
Ta nghe thấy tiếng hét của Tống Vân Giai bên ngoài phòng, hắn không tìm thấy ta, hắn phát hiện ta biến mất.
Bất chợt thắp lên một tia hy vọng, ta gắng gượng cơn đau hét thật to: “Tống Vân Giai, thiếp đây! Thiếp ở trong đây!”
Tống Vân Giai, cứu thiếp.
Hắn muốn xông vào, nhưng ta thấy Dao Nương giữ chặt lấy hắn.
“Chàng không được đi, ta rất sợ!”
“Lửa! Là lửa đó! Tống Vân Giai, chàng phải ở đây, chàng phải bên cạnh thiếp!”
“Mẫu thân của ta, mẫu thân của ta, Tống Vân Giai, chàng biết mà…”
Nàng ta khóc sắp phát ngất.
Ta trơ mắt nhìn Tống Vân Giai xoay người ôm lấy Dao Nương, hắn không cứu ta, chỉ biết hét lớn: “Mau đi tìm Thái Tử Phi!”
“Tìm không ra nàng ấy ta lấy mạng các ngươi!”
…
Những ngọn lửa vây lấy tóc ta, đốt cháy đôi mắt.
Ta cứ tưởng, ta sẽ ch.ết chắc.
Bỗng chốc chân ta bỗng thấy nhẹ đi, Châu Đường Duyệt đang đẩy sà ngang ra, đỡ lấy tay ta.
Hắn vỗ vào mặt ta giúp ta hồi thần, nhưng dùng lực có vẻ hơi doạ người.
“Thẩm Thư Dư, nàng phải sống cho ta.”
“Nhớ thật kĩ, nàng ch.ết rồi, ta sẽ ch.ết cùng nàng.”
“Lão tử ta còn chưa sống đủ mà!”
Hắn đắp tấm chăn sũng nước ôm ta ra ngoài.
Ngày hôm đó, lửa đã đốt đi một bên mặt của ta.
Châu Đường Duyệt vì bảo vệ ta mà xém chút bị thiêu huỷ nửa cánh tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương