Chưa Kịp Nói Lời Tạm Biệt
Chương 6
6.
Tống Vân Giai nói, nếu như hài nhi của ta xảy ra bất kì sơ suất nào thì phàm là kẻ nào hầu hạ trong viện của ta để phải ch.ết.
Nha đầu canh cửa bên ngoài kinh hoàng một phen, ánh mắt quay ngoắt lại nhìn ta chăm chăm, sợ ta suy nghĩ không thông muốn kéo đứa bé ch.ết chung.
Bọn họ thật ngu ngốc, không biết ta vui mừng cỡ nào.
Thái Hậu rất thích trẻ con, bên cạnh người yên tĩnh, đậu phộng nhỏ có được sự chăm sóc của người, ta yên tâm hơn nhiều.
Thỉnh thoảng ta cảm thấy không nỡ, sờ chiếc bụng từng ngày to dần mà rơi nước mắt.
Sau đó ta cố gắng chồm dậy, ôm lấy rổ kim chỉ cả đêm để may cho đậu phộng nhỏ một đôi giày, một chiếc túi, một chiếc mũ…
Lưu Nguyệt không chịu được nữa, một hơi thổi tắt nến cùng với vài nha hoàn kéo ta lên giường.
“Nương nương, người mau ngủ đi, trong cung Thái Hậu tơ vàng gấm bạc, sơn hào hải vị. Tiểu điện hạ sẽ không chịu thiệt đâu.”
…Phải, hài nhi này của ta phải sống cùng Thái Hậu.
Ta không phải sợ nó chịu lạnh chịu đói, ta chỉ sợ nó sẽ hiểu lầm mẫu thân và phụ thân bỏ rơi nó, sợ nó sẽ trốn trong góc mà buồn bã.
Ta muốn hài nhi được mặc y phục đích thân ta may, có thể ưỡng ngực tự hào với những đứa trẻ khác: “Nhìn đi, đây là mũ hổ do chính tay mẫu thân ta may đó!”
Dù sao ta cũng phải dùng một phương thức khác để bên cạnh nó.
Ta nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài, là Tống Vân Giai.
Hắn cầm đèn đi vào phòng, hắn ngồi dưới bậc thềm cạnh giường có vẻ như đã uống say lướt khướt, nắm lấy bàn tay ta đùa giỡn.
Ta giờ vờ trở mình, rút tay về.
Hắn dừng lại nhìn ta rất lâu, sau đó cố chấp mà đan lấy tay ta, hắn lấy một vật gì đó đội vào đầu ngón tay ta.
Ta hé mở mắt nhìn.
…Là chiếc giày của đậu phộng nhỏ.
Tống Vân Giai khiến ta chật vật một lúc lâu.
Hắn ngồi trước bàn trang điểm, đối diện với tấm gương đồng, lấy ra chiếc mũ hổ ta may cho đậu phộng nhỏ, gắng nhét đầu đội vào.
Hết kéo căng chân của chú hổ ra, sau đó giật thẳng xuống, chưa hết…mông của chú hổ cũng bị hắn xé toạc ra làm hai.
Ta rất muốn bước xuống giường đấm hắn.
Bỗng hắn ngồi lặng một hồi lâu, nhặt lên lật qua lật lại mà nhìn, trong miệng còn lầu bầu: “Không phải đầu của ta lớn mà chỉ trách do ngươi không bền thôi…”
Vừa nói còn không quên lén lút nhìn sang thăm dò ta xem ta có tỉnh chưa.
Chắc có lẽ ta nên nói mấy lời dí dỏm khiến hắn vui, biết đâu hắn sẽ hồi tâm chuyển ý.
Nhưng Tống Vân Giai à, ta không nguyện lòng đợi chàng nữa.
Ta nhắm mắt lại, khẽ nói: “Tống Vân Giai, ngày tháng sau này, chàng đừng đến nơi này nữa.”
Hắn im lặng một lúc, vứt chiếc mũ rách lên bàn, cất bước rời đi.
Tống Vân Giai nói, nếu như hài nhi của ta xảy ra bất kì sơ suất nào thì phàm là kẻ nào hầu hạ trong viện của ta để phải ch.ết.
Nha đầu canh cửa bên ngoài kinh hoàng một phen, ánh mắt quay ngoắt lại nhìn ta chăm chăm, sợ ta suy nghĩ không thông muốn kéo đứa bé ch.ết chung.
Bọn họ thật ngu ngốc, không biết ta vui mừng cỡ nào.
Thái Hậu rất thích trẻ con, bên cạnh người yên tĩnh, đậu phộng nhỏ có được sự chăm sóc của người, ta yên tâm hơn nhiều.
Thỉnh thoảng ta cảm thấy không nỡ, sờ chiếc bụng từng ngày to dần mà rơi nước mắt.
Sau đó ta cố gắng chồm dậy, ôm lấy rổ kim chỉ cả đêm để may cho đậu phộng nhỏ một đôi giày, một chiếc túi, một chiếc mũ…
Lưu Nguyệt không chịu được nữa, một hơi thổi tắt nến cùng với vài nha hoàn kéo ta lên giường.
“Nương nương, người mau ngủ đi, trong cung Thái Hậu tơ vàng gấm bạc, sơn hào hải vị. Tiểu điện hạ sẽ không chịu thiệt đâu.”
…Phải, hài nhi này của ta phải sống cùng Thái Hậu.
Ta không phải sợ nó chịu lạnh chịu đói, ta chỉ sợ nó sẽ hiểu lầm mẫu thân và phụ thân bỏ rơi nó, sợ nó sẽ trốn trong góc mà buồn bã.
Ta muốn hài nhi được mặc y phục đích thân ta may, có thể ưỡng ngực tự hào với những đứa trẻ khác: “Nhìn đi, đây là mũ hổ do chính tay mẫu thân ta may đó!”
Dù sao ta cũng phải dùng một phương thức khác để bên cạnh nó.
Ta nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài, là Tống Vân Giai.
Hắn cầm đèn đi vào phòng, hắn ngồi dưới bậc thềm cạnh giường có vẻ như đã uống say lướt khướt, nắm lấy bàn tay ta đùa giỡn.
Ta giờ vờ trở mình, rút tay về.
Hắn dừng lại nhìn ta rất lâu, sau đó cố chấp mà đan lấy tay ta, hắn lấy một vật gì đó đội vào đầu ngón tay ta.
Ta hé mở mắt nhìn.
…Là chiếc giày của đậu phộng nhỏ.
Tống Vân Giai khiến ta chật vật một lúc lâu.
Hắn ngồi trước bàn trang điểm, đối diện với tấm gương đồng, lấy ra chiếc mũ hổ ta may cho đậu phộng nhỏ, gắng nhét đầu đội vào.
Hết kéo căng chân của chú hổ ra, sau đó giật thẳng xuống, chưa hết…mông của chú hổ cũng bị hắn xé toạc ra làm hai.
Ta rất muốn bước xuống giường đấm hắn.
Bỗng hắn ngồi lặng một hồi lâu, nhặt lên lật qua lật lại mà nhìn, trong miệng còn lầu bầu: “Không phải đầu của ta lớn mà chỉ trách do ngươi không bền thôi…”
Vừa nói còn không quên lén lút nhìn sang thăm dò ta xem ta có tỉnh chưa.
Chắc có lẽ ta nên nói mấy lời dí dỏm khiến hắn vui, biết đâu hắn sẽ hồi tâm chuyển ý.
Nhưng Tống Vân Giai à, ta không nguyện lòng đợi chàng nữa.
Ta nhắm mắt lại, khẽ nói: “Tống Vân Giai, ngày tháng sau này, chàng đừng đến nơi này nữa.”
Hắn im lặng một lúc, vứt chiếc mũ rách lên bàn, cất bước rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương