Chưa Kịp Nói Lời Tạm Biệt
Chương 8
8.
Một đám người vội vàng chạy đi tìm Tống Vân Giai.
Lúc hắn tới vừa lúc ta đang ngồi xổm dưới đất ôm bụng nặng nề nhấc người lên.
“Thẩm Thư Dư, nàng điên rồi sao!”
Hắn trừng mắt nhìn ta.
Ta im lặng nhìn hắn, thốt ra một câu khỏi cửa miệng.
“Ả đáng đời.”
Ta chất vấn Tống Vân Giai, Dao Nương muốn ức hiếp con của ta, nàng ta đáng ch.ết không?
Tống Vân Giai nắm lấy chiếc áo yếm vứt vào mặt ta, nghiến răng nói: “Thứ đồ rách nát này muốn bao nhiêu mà không được, Dao Nương chỉ mới giẫm nó một cái nàng ấy đáng ch.ết sao?”
Ta dường như đang gào lên: “Ả trù ẻo con ta, còn muốn ta bỏ mạng! Ả muốn ức hiếp con của ta!”
Tuy nhiên Tống Vân Giai chẳng mảy may quan tâm đến sự thâm độc của Dao Nương.
Hắn chỉ biết mỗi chuyện người hắn yêu đã bị ta tổn thương.
Mỗi lúc càng lớn tiếng lấn át cả ta: “Nàng ấy chẳng qua chỉ nói thế thôi mà!”
“Thẩm Thư Dư, tại sao lúc trước ta lại không phát hiện ra nàng lại ác độc thế này?”
“Nếu như Dao Nương có mệnh hệ nào, ta sẽ bắt nàng đền mạng.”
Hoá ra chiếc áo yếm ta may y phục cho con của chúng ta là thứ đồ rách nát sao Tống Vân Giai?
Hoá ra một vật chất chứa tình cảm của ta lại không bì nổi với một đôi chân ngọc ngà của nàng ta, đúng không?
Hoá ra chỉ cần ta không ch.ết, nàng ta sẽ không bao giờ trả giá.
Hoặc là ta ch.ết đi, nếu không hắn cũng sẽ vì nàng ta mà viện ra vô số cái cớ.
Tống Vân Giai, chàng yêu nàng ta đến thế.
Ta kéo cô áo Tống Vân Giai, bật cười thành tiếng.
“Phải, là ta ác độc, ta sớm đã muốn giết ả.”
“Nếu như ả ta mạng lớn sống sót qua được qua được hôm nay, tốt nhất chàng hãy giấu ả kỹ một chút.”
“Tống Vân Giai, chỉ cần ta nhìn thấy ả thì ả nhất định phải ch.ết.”
“Muốn con gái của Thẩm gia đền mạng cho ả, ả là thứ quái gì chứ!”
Tống Vân Giai siết chặt lấy cằm ta, trừng mắt, trong ánh mắt ấy chỉ chất chứa mỗi sự thù hận.
“Thẩm Thư Dư, còn nàng thì được tính là thứ gì.”
“Con gái của Thẩm gia? Nàng gánh nổi cái danh sao?”
“Một thứ nữ bị kẻ khác giẫm đạp dưới chân, nếu không có sự che chở của ta, nàng sớm đã ch.ết trương sình lâu rồi.”
“Nhớ kĩ cho ta, nàng chỉ là một con chó được ta nuôi.”
Ngày trước từng có một chàng thiếu niên muốn bảo bảo vệ ta an yên một đời, nhưng giờ đây lại đứng trước mặt bao nhiêu người xé toạc vết thương cũ trong lòng ta, khiến ta đau biết mấy.
Hắn sai người bắt lấy Lưu Nguyệt.
Tống Vân Giai biết điểm yếu của ta ở đâu, hắn biết làm thế nào để ta đau khổ.
Hắn nhìn ta với ánh mắt miệt thị, mỉm cười: “Nếu mạng nàng đáng tiền như thế, ta sẽ tìm một kẻ thế mạng cho nàng.”
Ta níu lấy cánh tay hắn, đến cuối cùng vẫn không nhịn được mà vỡ oà.
“Tống Vân Giai, nếu như chàng dám làm hại Lưu Nguyệt thì trước tiên phải bước qua xác của ta.”
Hắn lạnh lùng đẩy ta ra, sai người bịt miệng ta lại, trói chặt tay chân, khoá ta trong phòng.
Hắn sợ ta cắn lưỡi tự vẫn, hắn sợ ta làm tổn thương hài nhi của hắn.
Nhưng hắn lại không sợ ta rơi nước mắt, cũng không sợ ta đau đến nát lòng.
Một đám người vội vàng chạy đi tìm Tống Vân Giai.
Lúc hắn tới vừa lúc ta đang ngồi xổm dưới đất ôm bụng nặng nề nhấc người lên.
“Thẩm Thư Dư, nàng điên rồi sao!”
Hắn trừng mắt nhìn ta.
Ta im lặng nhìn hắn, thốt ra một câu khỏi cửa miệng.
“Ả đáng đời.”
Ta chất vấn Tống Vân Giai, Dao Nương muốn ức hiếp con của ta, nàng ta đáng ch.ết không?
Tống Vân Giai nắm lấy chiếc áo yếm vứt vào mặt ta, nghiến răng nói: “Thứ đồ rách nát này muốn bao nhiêu mà không được, Dao Nương chỉ mới giẫm nó một cái nàng ấy đáng ch.ết sao?”
Ta dường như đang gào lên: “Ả trù ẻo con ta, còn muốn ta bỏ mạng! Ả muốn ức hiếp con của ta!”
Tuy nhiên Tống Vân Giai chẳng mảy may quan tâm đến sự thâm độc của Dao Nương.
Hắn chỉ biết mỗi chuyện người hắn yêu đã bị ta tổn thương.
Mỗi lúc càng lớn tiếng lấn át cả ta: “Nàng ấy chẳng qua chỉ nói thế thôi mà!”
“Thẩm Thư Dư, tại sao lúc trước ta lại không phát hiện ra nàng lại ác độc thế này?”
“Nếu như Dao Nương có mệnh hệ nào, ta sẽ bắt nàng đền mạng.”
Hoá ra chiếc áo yếm ta may y phục cho con của chúng ta là thứ đồ rách nát sao Tống Vân Giai?
Hoá ra một vật chất chứa tình cảm của ta lại không bì nổi với một đôi chân ngọc ngà của nàng ta, đúng không?
Hoá ra chỉ cần ta không ch.ết, nàng ta sẽ không bao giờ trả giá.
Hoặc là ta ch.ết đi, nếu không hắn cũng sẽ vì nàng ta mà viện ra vô số cái cớ.
Tống Vân Giai, chàng yêu nàng ta đến thế.
Ta kéo cô áo Tống Vân Giai, bật cười thành tiếng.
“Phải, là ta ác độc, ta sớm đã muốn giết ả.”
“Nếu như ả ta mạng lớn sống sót qua được qua được hôm nay, tốt nhất chàng hãy giấu ả kỹ một chút.”
“Tống Vân Giai, chỉ cần ta nhìn thấy ả thì ả nhất định phải ch.ết.”
“Muốn con gái của Thẩm gia đền mạng cho ả, ả là thứ quái gì chứ!”
Tống Vân Giai siết chặt lấy cằm ta, trừng mắt, trong ánh mắt ấy chỉ chất chứa mỗi sự thù hận.
“Thẩm Thư Dư, còn nàng thì được tính là thứ gì.”
“Con gái của Thẩm gia? Nàng gánh nổi cái danh sao?”
“Một thứ nữ bị kẻ khác giẫm đạp dưới chân, nếu không có sự che chở của ta, nàng sớm đã ch.ết trương sình lâu rồi.”
“Nhớ kĩ cho ta, nàng chỉ là một con chó được ta nuôi.”
Ngày trước từng có một chàng thiếu niên muốn bảo bảo vệ ta an yên một đời, nhưng giờ đây lại đứng trước mặt bao nhiêu người xé toạc vết thương cũ trong lòng ta, khiến ta đau biết mấy.
Hắn sai người bắt lấy Lưu Nguyệt.
Tống Vân Giai biết điểm yếu của ta ở đâu, hắn biết làm thế nào để ta đau khổ.
Hắn nhìn ta với ánh mắt miệt thị, mỉm cười: “Nếu mạng nàng đáng tiền như thế, ta sẽ tìm một kẻ thế mạng cho nàng.”
Ta níu lấy cánh tay hắn, đến cuối cùng vẫn không nhịn được mà vỡ oà.
“Tống Vân Giai, nếu như chàng dám làm hại Lưu Nguyệt thì trước tiên phải bước qua xác của ta.”
Hắn lạnh lùng đẩy ta ra, sai người bịt miệng ta lại, trói chặt tay chân, khoá ta trong phòng.
Hắn sợ ta cắn lưỡi tự vẫn, hắn sợ ta làm tổn thương hài nhi của hắn.
Nhưng hắn lại không sợ ta rơi nước mắt, cũng không sợ ta đau đến nát lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương