Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Chương 107: Chiến Thiên Lang Bang
Ngồi trong đại sảnh Lâm gia! Để Nguyên Quân ánh mắt có chút ngưng trọng nhìn Phùng Bảo rồi lên tiếng. “Ngươi nói ta nghe xem thử?”. Phùng Bảo sắc mặt trầm xuống nói. “Ta nghe người truyền tin về báo người Thiên Lang Bang còn cách Hà Châu thành năm ngày đi đường nữa. Số lượng hơn một trăm người và do bốn vị trưởng lão Thiên Địa cảnh dẫn đầu, trong đó có một người là Thiên Địa cảnh tầng bốn”. “Trước khi đến đây thì ta đã thương lượng qua với các vị trưởng lão rồi nhưng chỉ có đại trưởng lão chịu ra tay”. “Chuyện này ta không giúp được nên...”. “...”. Nghe thấy vậy, sắc mặt Đế Nguyên Quân trầm xuống, ánh mắt suy tư nhìn ra xa. “Chuyện này không liên quan đến Đấu Giá Hội nên ta không trách ngươi. Mà ta phải cảm ơn ngươi mới đúng”. “Đại sư, nếu có chuyện gì cần giúp thì cứ nói”. Phùng Bảo vẻ mặt áy náy nhìn Đế Nguyên Quân rồi nói. “Chỉ cần giúp được thì ta sẽ dốc hết sức”. “Cảm ơn”. Đế Nguyên Quân lắc đầu đáp. “Ta tự có tình toán”. Rời khỏi Lâm gia, Đế Nguyên Quân toàn thân khoác một áo choàng đen và đeo mặt nạ rồi đi vào trung tâm chợ đen. Bây giờ chỉ có một nơi mới có thể giúp hắn và giúp Lâm gia là Ám Sát hội, nơi tụ tập hàng ngàn hàng vạn cường giả có thực lực mạnh mẽ. Đi vào bên trong, Đế Nguyên Quân lấy ra tấm lệnh bài cho tên quản lý rồi nói. “Ảnh Sát có ở đây không?”. “Ảnh Sát đại nhân vừa đi ra ngoài có việc đến tối mới về”. “Vậy khi Ảnh Sát về thì ngươi nhắn hắn đến tìm ta”. Đế Nguyên Quân gật đầu rồi đi thẳng vào phòng. Buổi tối hôm đó! Ảnh Sát làm nhiệm vụ quay về, sau khi nghe tin Đế Nguyên Quân đang đợi ở trong phòng liền tìm đến. Biết Ảnh Sát đã đến, Đế Nguyên Quân ngồi nhâm nhi linh trà, ánh mắt nhìn bóng người đang tiến lại gần nói. “Vào đi”. Ảnh Sát đẩy cửa tiến vào, ngay khi nhìn thấy Đế Nguyên Quân liền nở một nụ cười khẽ nói. “Vô Lương, đã lâu không gặp”. “Đã lâu không gặp”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu nói. “Ta biết ngươi có chuyện quan trọng muốn nói nên vào thẳng vấn đề đi”. Ảnh Sát ánh mắt tinh ý nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng. “Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”. “Ánh mắt vẫn tốt như ngày nào”. Đế Nguyên Quân đặt ly linh trà xuống, ánh mắt nhìn lên nói. “Ngồi xuống đi trước đi”. “Ta muốn thuê năm vị Thiên Địa cảnh tầng hai trở lên làm một nhiệm vụ nguy hiểm”. “Và ta muốn ngươi là một trong năm người đó”. “Ngươi muốn giao nhiệm vụ cho ta?”. Ảnh Sát nở một nụ cười lạnh nói. “Kể cả là ngươi thì chưa chắc ta đã nhận”. “Không”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt chắc chắn nhìn Ảnh Sát rồi nói. “Ta biết ngươi sẽ nhận, đúng không Hoàng lão gia chủ?”. Hoàng lão gia chủ?! Đế Nguyên Quân lời nói vừa dứt khiến sắc mặt Ảnh Sát chùng xuống, ánh mắt sát ý nhìn Đế Nguyên Quân. “Ta giấu kỹ như vậy mà vẫn bị phát hiện?”. Ảnh Sát vừa nói vừa lấy mặt nạ xuống rồi tiếp tục nói. “Vậy ngươi chắc đã biết hậu quả khi biết thân phận của ta là như thế nào?”. Đối diện với sự uy hiếp của Ảnh Sát nhưng Đế Nguyên Quân không có chút lo lắng. “Hậu quả gì thì ta không biết nhưng ta chắc chắn ngươi sẽ không làm gì cả”. “Ồ, ngươi chắc chắn?”. “Tất nhiên”. “Hahaha… Ngươi thật thú vị”. Bỗng, Ảnh Sát cười lớn một tiếng rồi nói. “Với thực lực hiện tại của ngươi thì những chuyện bình thường đáng ra sẽ không gây bất cứ khó khăn nhưng việc thuê một lúc năm vị Thiên Địa cảnh”. Ảnh Sát ánh mắt sắc bén nhìn Đế Nguyên Quân rồi tò mò hỏi hắn. “Nếu ta đoán không nhầm thì ngươi muốn đối phó với Thiên Lang Bang”. “Ta rất tò mò, không biết ngươi và Lâm gia có mối quan hệ như thế nào?”. “Và thân phận thật của ngươi?”. Đế Nguyên Quân đưa tay lên rồi tháo mặt nạ xuống, Ảnh Sát nhìn thấy diện mạo Đế Nguyên Quân liền gật đầu. “Hahaha… Thì ra là thế”. “Ta không ngờ Hà Châu thành đệ nhất thiên kiêu lại là người của Ám Sát Hội”. “Đệ nhất thiêu kiêu đề nghị thì lão già đây không thể từ chối được rồi. Sẵn đây ta cũng nhắc nhở, giao nhiệm vụ cho một vị Thiên Địa cảnh thì phải tốn ít nhất là mười vạn linh thạch”. “Ta không có nhiều linh thạch nhưng...”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ nói. “Ta lấy một bộ huyền cập thượng phẩm để làm phần thưởng”. “Công pháp Huyền cấp thượng phẩm có giá trị không thấp hơn năm mươi vạn linh thạch”. Ảnh Sát vẻ mặt kinh ngạc nói. “Năm bộ ít nhất cũng phải hai trăm năm mươi vạn”. “Ngay cả Hoàng phủ cũng chỉ có hai ba bộ công pháp như này thôi”. “Ngươi thật sự dùng công pháp để làm phần thưởng sao?”. “Chỉ là năm bộ công pháp nhỏ nhoi mà thôi, ta nhắm mắt cũng lấy ra được một bộ”. Đế Nguyên Quân gật đầu, ánh mắt chắc chắn nhìn Ảnh Sát nói. “Hahaha… Rất ngông cuồng”. Ảnh Sát phấn khích cười lớn một tiếng, đáp. “Được, chuyện này ta sẽ giúp ngươi”. “Không biết ngươi hành động lúc nào?”. “Qua ngày kia đi”. Đế Nguyên Quân gật đầu nói. “Được, vậy ngươi về Lâm gia trước đi, ngày mai ta sẽ mang người qua”. Qua ngày hôm sau! Đế Nguyên Quân, Phùng Bảo và ba người Lâm Tuyết Nhi đang ngồi đợi ở trong đại sảnh thì có năm người từ bên ngoài cổng lớn tiến vào. Trên người họ đều mang một áo choàng dài màu đen và đeo mặt nạ che kín mặt. Chỉ cần nhìn qua thôi là biết họ đều là người của Ám Sát Hội, một tổ chức sát thủ có tiếng ở Hà Châu thành và các thành lân cận. Nhìn năm người Thiên Địa cảnh tiến vào, Phùng Bảo ghé lại gần rồi thì thầm hỏi hắn. “Đại sư, người của Ám Sát Hội tuy mạnh nhưng rất nguy hiểm”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn Ảnh Sát rồi nói. “Yên tâm đi”. Đi vào trong đại sảnh, Ảnh Sát cởi chủ động lên tiếng. “Theo như yêu cầu, ta đã dẫn người tới”. Đế Nguyên Quân nhìn lướt qua bốn người kia rồi gật đầu nói. “Không tệ, hai vị Thiên Địa cảnh tầng hai, một Thiên Địa cảnh tầng ba”. “Các vị, ngồi xuống đi”. “Bốn vị giới thiệu một chút đi”. Ảnh Sát đưa tay ra hiệu cho bốn người, nói. “Thiên Sát”. “Hồng Minh”. “Tịch Mệnh”. “Lưu Sinh, gặp qua các vị”. Thấy bốn người kia giới thiệu, Phùng Bảo nhìn đại trưởng lão rồi gật đầu ra hiệu. Đại trưởng lão sau đó đứng dậy, hay tay đưa lên trước ngực chào Đế Nguyên Quân và năm người Ám Sát Hội nói. “Đại trưởng lão Đấu Giá Hội, Phương Minh, gặp qua các vị”. “Thì ra Phương Minh trưởng lão, ngưỡng mộ đã lâu”. Bốn người đứng dậy, hai tay đưa ra trước ngực rồi khẽ chào nói. “Không biết Phương Minh trưởng lão đứng ra giúp vị công tử này sao?”. Ảnh Sát ánh mắt nhìn liếc qua một cái, hỏi. “Vị đây chắc là Ám Sát Hội chi chủ, Ảnh Sát hội chủ”. Phương Minh khẽ gật đầu nói. “Nghe danh tiếng đã lâu mà bây giờ mới được gặp, hân hạnh”. Phương Minh trưởng lão trả lời. “Nguyên Quân công tử trước đây có ân giúp lão phu đột phá Thiên Địa cảnh nên khi thấy công tử gặp nguy hiểm thì không thể không ra tay”. “Thì ra là thế”. Cả năm người nghe thấy vậy liền tỏ ra vẻ kinh ngạc nói. “Nguyên Quân công tử, nghe bảo công tử dùng công pháp Huyền cấp thượng phẩm để giao nhiệm vụ cho bọn ta?”. Thiên Sát quay qua nhìn Đế Nguyên Quân, hỏi. “Đúng a”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân khẽ gật đầu nói. “Chỉ cần các vị giúp ta bắt sống đám người Thiên Lang Bang thì có thể nhận”. “Không biết công tử có thể cho ta biết công pháp đó là thật hay giả không?”. Hồng Minh tò mỏ hỏi hắn. “Có gì mà không được”. Đế Nguyên Quân ý niệm vừa động, năm bộ công pháp từ trong nhẫn trữ vật liền bay ra. Hắn giữ năm bộ công pháp ở trong tay rồi nói. “Ảnh Sát hội chủ đã truyền tin của các vị từ trước nên ta đã chọn ra năm bộ công pháp lần lượt là”. “Xích Nguyệt Đao, Lực Tinh Quyền, Hoàng Thảo Chưởng, Vô Sát Kiếm và Thái Sơn Chùy”. “Nếu các vị không ngại thì có thể dùng thần thức để cảm nhận”. Nhìn năm bộ công pháp ở trong tay Đế Nguyên Quân, sắc mặt Ảnh Sát lộ ra vẻ khó nói. Lão không ngờ Đế Nguyên Quân có thể lấy ra năm bộ công pháp Huyền cấp thượng phẩm các loại mà không có chút biểu cảm tiếc nuối nào cả. “Ta tin tưởng công tử nên không cần kiểm tra”. Ảnh Sát gật đầu nói. “Tốt, vậy bây giờ ta có thể lên đường rồi”. Đế Nguyên Quân đứng dậy rồi ra hiệu cho sáu người rời đi. Thấy Đế Nguyên Quân vì Lâm gia mà làm quá nhiều chuyện nên Lâm Tuyết Nhi cảm thấy áy náy nói. “Ta đi cùng ngươi được không?”. Sau đó là Lạc Tuyết Dung và Hứa Tiểu Kiều tiến lại gần rồi nói. “Bây giờ ba người bọn ta đã có thực lực nên có thể hỗ trợ được một phần nào đó”. Đế Nguyên Quân dừng lại, ánh mắt nhìn ba người, đáp. “Thiên Lang Bang không phải hạng xoàng, chưa kể ta vẫn không biết họ có giữ hậu chiêu hay âm mưu nào khác không. Nên ba người ở lại đây đi, tránh gặp nguy hiểm và không cản trở ta”. Đế Nguyên Quân lời nói vừa dứt liền quay người rời đi. Bỏ mặc ba người vẻ mặt thất thần đứng lại. Đế Nguyên Quân nói đúng, cả ba người hợp lực nhưng không đánh lại hắn thì sao có thể cùng trưởng lão Thiên Lang Bang đánh một trận được. Nếu họ đi thì chỉ khiến Đế Nguyên Quân bị phân tâm mà thôi. Qua ngày hôm sau! Đế Nguyên Quân và Phương Minh trưởng lão đứng ngay giữa đường chờ đợi. Ở ngoài xa, một đoàn hơn trăm người do bốn vị trưởng lão dẫn đầu đang tiến lại gần. Khi họ nhìn thấy hai người đứng chặn giữa đường nên có một tên đệ tử đứng ra. “Các ngươi là ai?”. “Không thấy Thiên Lang Bang ta di chuyển sao?”. “Còn không cút qua một bên”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt hời hợt cùng một nụ cười lạnh trả lời. “Thiên Lang Bang là bang phái khỉ ho nào vậy?”. “Ngươi….”. Bị Đế Nguyên Quân chọc giận, tên đệ tử tức giận quát lớn một tiếng. Ngay khi hắn muốn ra tay thì bị Cường Dương trưởng lão đứng ra ngăn chặn. “Hai vị, Thiên Lang Bang có chuyện gấp nên phiền hai người tránh đường”. Lúc này, Phương Minh trưởng lão đứng ra, lão nhìn vị trưởng lão kia rồi cười lớn một tiếng. “Hahaha… Thật có uy phong”. “Chỉ là Thiên Địa cảnh tầng một mà dám lớn tiếng như vậy sao?”. Cường Dương trưởng lão khinh thường nói. “Chỉ dựa vào hai người các ngươi mà muốn gây sự với Thiên Lang Bang?”. “Gây sự?”. Đế Nguyên Quân khóe miệng nhếch lên, hắn tiến lên một bước rồi khinh thường nói. “Thiên Lang Bang là cái thá gì?”. “Ta gây sự thì như thế nào?”. “Các ngươi làm được gì ta?”. “Ngươi muốn chết”. Cường Dương trưởng lão gương mặt lộ ra vẻ tức giận, khí tức Thiên Địa cảnh tầng hai mạnh mẽ bộ phát xông lên rồi đánh một chưởng về phía Đế Nguyên Quân. “Đối phó người như ngươi thì cần gì công tử ra tay”. Phương Minh trưởng lão thúc dục chân nguyên trong người lên đến cực hại rồi xông lên đối chiến. “Để lão hủ vui đùa với ngươi một phen”. Thấy Đế Nguyên Quân đang đứng một mình, đám đệ tử đang định xông lên thì ba vị trưởng lão ở đằng sau đạp không bay tới chặn trước đám đệ tử rồi nói. “Ngươi rốt cuộc là ai?”. “Ba người các ngươi không xứng để biết”. Đế Nguyên Quân ánh mắt khinh thường nhìn ba vị trưởng lão, nói. “Ngông cuồng”. Ba vị trưởng lão không chút giấu diếm nữa nên bộc phát thực lực của mình rồi xông lên. Nhưng họ xông lên không được bao lâu thì đột nhiên nhảy lùi lại, ánh mắt lộ vẻ ngưng trọng nhìn về phía Đế Nguyên Quân. Lúc này, năm người Ảnh Sát thình lình xuất hiện ngay trước mặt hắn, mỗi người đều toát ra một cỗ khí tức mạnh mẽ vô cùng. Ảnh Sát nhìn ba người kia rồi nở một nụ cười lạnh nói. “Ba vị, cần gì gấp gáp như thế”. “Vị công tử này do bọn ta bảo vệ, muốn giết hắn thì phải bước qua năm người bọn ta trước a”. - -- Ps: Nay chương ra hơi muộn nên sr mn a.... Cầu like, cầu vote, cầu cmt...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương