Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Chương 98: Tại Sao Không Đến Gặp Ta?
Không chịu nổi một kích! Hưng Hoàng gồng mình đứng dậy, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin được nhìn Đế Nguyên Quân. Đón nhận một quyền vừa rồi khiến Hưng Hoàng toàn thân đau nhức vô cùng, ngay cả chân nguyên cũng bị ảnh hưởng, cảm giác đan điền giống như bị một loại năng lượng nào đó đang không ngừng ăn mòn chân nguyên trong người. “Ngươi.... đã làm gì ta?”. Hưng Hoàng một tay ôm bụng, một tay lau vệt máu ở trên miệng rồi lớn tiếng hỏi hắn. “Đã làm gì?”. Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn Hưng Hoàng rồi nở một nụ cười nhẹ nói. “Ta không hiểu công tử đang nói gì?”. “Ngươi...”. Hưng Hoàng tức giận chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân. “Ngươi không dùng chiêu âm độc khiến chân nguyên của ta liên tục giảm xuống”. “Đây không phải ám chiêu của ngươi sao?”. “Nếu không ta sao bị đánh bại dễ như thế này được?”. Xung quanh, đám người nghe thấy vậy liền bắt đầu bàn tán. “Thật sao?”. “Tên tiểu bạch kiểm này thật âm hiểm”. “Cũng đúng thôi, nếu như hắn là người chính trực thì không đeo mặt nạ rồi”. “Tiểu bạch kiểm của ma môn như vậy cũng đúng thôi”. “...”. “Ta dùng ám chiêu?”. Đế Nguyên Quân ánh mắt giễu cợt đáp. “Chỉ dựa vào ngươi?”. “Nếu không phục thì ta cho ngươi thời gian để hồi phục rồi cùng ta đánh lại”. “Được”. Hưng Hoàng vẻ mặt trầm xuống nhìn Đế Nguyên Quân rồi gật đầu trả lời. “Một lời đã định”. Gần một canh giờ qua đi! Hưng Hoàng tỉnh dưỡng dần dần tỉnh dậy, hắn cầm trong tay một viên đan dược màu đỏ rồi nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt tự tin rồi nói. “Ta đã hồi phục, bây giờ có thể bắt đầu rồi”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu trả lời. “Tùy ngươi a”. “Hừ, để xem ngươi bây giờ lấy gì để thắng ta”. Hưng Hoàng hừ lạnh một cái rồi nói với giọng điệu chắc chắn. Nói xong, Hưng Hoàng dốc hết toàn bộ sức lực rồi xông lên, thanh trường kiếm ở trong tay lóe lên, ba đạo kiếm chiêu đánh về phía Đế Nguyên Quân. Từng đạo kiếm chiêu đánh tới, Đế Nguyên Quân bước lên một bước, dễ dàng tránh được toàn bộ công kích. Thấy Đế Nguyên Quân thư thả, hai hàng lông mày Hưng Hoàng nhíu chặt lại. “Ta không tin không đánh được ngươi”. Hưng Hoàng quát lớn một tiếng rồi cắn răng, toàn bộ chân nguyên trong cơ thể bùng phát ra ngoài. Thấy Hưng Hoàng dốc sức như vậy, Đế Nguyên Quân gật đầu một cái rồi nói. “Hmmm… Không tệ”. “Nhưng muốn đánh với ta thì như này vẫn chưa đủ”. Đế Nguyên Quân vận lực tụ chân nguyên vào trong lòng bàn tay rồi tùy tiện đánh ra một chưởng. Oanh! Chưởng lực đánh tới, Hưng Hoàng toàn thân thúc dục chân nguyên rồi đánh ra một chưởng. Nhìn chưởng lực bị chặn lại, Hưng Hoàng vẻ mặt đột nhiên sáng lên rồi cười lớn một tiếng. “Hahaha, ngươi chỉ biết nói khoác thôi sao?”. “Chưởng lực bị ta ngăn lại rồi”. Thấy vậy, Đế Nguyên Quân khóe miệng nhếch lên một cái rồi từ từ nói. “Vậy sao?”. Chỉ thấy Đế Nguyên Quân vận lực rồi đẩy mạnh tay một cái, chưởng lực bị ngăn chặn ngay lập tức bùng phát. Chỉ trong nháy mắt, uy lực đột ngột tăng lên gấp hai lần. Quá bất ngờ và chịu không được, Hưng Hoàng khóe miệng ẩn ẩn có huyết dịch chảy ra, hắn cắn chặt răng rồi dốc hết toàn bộ sức lực để chống lại. Nhưng chỉ duy trì được một lúc mà thôi, bị chưởng lực của Đế Nguyên Quân đánh trúng. Hưng Hoàng khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi rồi bị văng ra xa gần hai mươi mét. “Hưng Hoàng công tử”. Nhìn Hưng Hoàng một chân quỳ trên nền đất, Đế Nguyên Quân ánh mắt giễu cợt lên tiếng. “Đây là ám chiêu hay sao?”. “Ngươi...”. Hưng Hoàng trên trán nổi lên từng sợi gân xanh, tròng mắt hiện lên từng sợi tơ máu căng lên như sắp vỡ rồi lớn tiếng quát lớn một tiếng. “Ngươi... Im miệng”. “Đừng nghĩ như thế mà đánh bại được ta”. Hưng Hoàng vừa nói vừa lấy ra một viên đan dược màu đỏ tươi như máu rồi nuốt xuống. Đan dược trong nháy mắt phát ra một lượng lớn linh khí và dược lực khiến thực lực hắn bạo tăng lên gấp ba gấp bốn lần. Toàn thân có một tầng sương màu đỏ giống như máu đang bao phủ, hai mắt bị dược lực ảnh hưởng nên dần chuyển qua màu đỏ tươi, mái tóc phấp phới tung bay trong gió. Trông Hưng Hoàng lúc này giống như ma, trông đáng sợ vô cùng. Đế Nguyên Quân nhìn bộ dạng Hưng Hoàng hiện tại liền thở dài một hơi rồi nói. “Đúng là vô tri”. “Ngươi nghĩ ngươi chỉ cần dùng cửu phẩm Bạo Huyết Đan có thể đánh thắng ta?”. “Buồn cười đến cực điểm”. “Hahaha… Nói mà không biết ngượng”. Hưng Hoàng đứng dậy, hắn chỉ kiểm về phía Đế Nguyên Quân rồi cười lớn một tiếng. “Bạo Huyết Đan có thể khiến thực lực của ta tăng gấp ba gấp bốn lần”. “Bây giờ ta chỉ cần một tay là đủ sức để đối phó người”. “Vậy sao?”. Đế Nguyên Quân khóe miệng nhếch lên một cái rồi nói. “Không ngại thì tới thử xem”. “Hừ”. Hưng Hoàng hừ lạnh một tiếng rồi xông lên, khí thế cường hãn gấp mười lần. “Ta muốn xem ngươi còn tự tin được nữa không?”. Lời nói vừa dứt Hưng Hoàng nở một nụ cười lạnh rồi mạnh tay đánh ra một kiếm có uy lực cực kỳ mạnh. Kiếm chiêu mạnh mẽ đánh xuống, lưỡi kiếm mạnh mẽ toát ra một cỗ kiếm khí cực kỳ sắc bén. Với một kiếm này thì Hưng Hoàng có thể tự tin đánh một trận với Ngưng Hải cảnh đỉnh mà không bị thua quá thảm hại. Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn lưỡi kiếm đánh xuống, hai hàng lông mày khẽ nhích. Ở trong lòng bàn tay, Đế Nguyên Quân ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên rồi đưa tay lên chặn lại. Oanh! Lưỡi kiếm mạnh mẽ đánh xuống. Đế Nguyên Quân một tay tiếp kiếm rồi liên tục lùi ra sau mấy bước. Thấy Đế Nguyên Quân bị đẩy lùi, Hưng Hoàng phá lên cười lớn rồi nói. “Hahaha… Vẻ tự tin ban đầu của ngươi đâu rồi?”. “Một tên tiểu bạch kiểm thì nên đứng ở vị trí của ngươi thôi”. Đế Nguyên Quân tay phải phát lực gạt phăng lưỡi kiếm qua một bên rồi nhìn Hưng Hoàng với ánh mắt âm trầm rồi nói. “Ngươi quá ồn ào”. “Tự tin?”. “Ngươi nghĩ ta tự tin sao?”. “Ngươi không biết ta thì sao biết ta tự tin?”. “Ta đánh bại ngươi không phải tự tin mà là điều chắc chắn”. Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân không để Hưng Hoàng kịp phản ứng. Hai chân điểm nhẹ một cái rồi biến mất, chỉ trong tích tắc Đế Nguyên Quân đã xuất hiện trước mặt Hưng Hoàng rồi mạnh tay bóp chặt cổ rồi nhấc bổng. Quá kinh hãi, Hưng Hoàng sắc mặt đột biến, hắn lúc này mới cảm nhận Đế Nguyên Quân đáng sợ đến mức nào. Chỉ trong giây lát mà Hưng Hoàng đã cảm nhận được điều đáng sợ nhất từ trước đến bây giờ. Trong mơ ảo, Hưng Hoàng nhìn thấy sau lưng Đế Nguyên Quân xuất hiện một hư ảnh cực kỳ kinh khủng, toàn thân có hắc khí bao trùm và hai mắt rực đỏ giống như ma quỷ. ‘Sức lực gì thế này?’. ‘Tên này không phải con người’. ‘Đây là ma quỷ… là ma quỷ’. Nhìn Hưng Hoàng hoảng sợ vùng vẫy, nhưng không thể thoát ra được, hắn muốn dùng kiếm để đâm để chém nhưng đều bị chân nguyên của Đế Nguyên Quân chặn lại. Đế Nguyên Quân nhìn Hưng Hoàng kinh sợ không còn chút ý chí chiến đầu nào nữa liền nở một nụ cười lạnh nói. “Ngươi bây giờ đã biết ta tự tin hay là chắc chắn chưa?”. “Tha...”. Hưng Hoàng hai hàng nước mắt chảy xuống, gương mặt tái xanh sợ hãi thốt ra. “Tha cho ta”. “Ngươi rất may mắn, tâm trạng của ta lúc này rất tốt”. Đế Nguyên Quân mạnh tay vứt Hưng Hoàng xuống khỏi lôi đài rồi nói. “Cút”. Phốc! Hưng Hoàng bị ném xuống đất rồi lăn lóc trên sàn mấy vòng rồi dừng lại, ánh mắt hắn cho đến lúc này vẫn chưa hết kinh hãi. Hưng Hoàng toàn thân run lên một cái, ánh mắt sợ hãi nhìn Đế Nguyên Quân rồi thều thào thốt ra, ngay sau đó liền liền quay người bỏ chạy ra ngoài. “Hắn… hắn không phải là người”. “Hắn… hắn là ma quỷ… là ma quỷ”. “Ahhhhh…. Ta không muốn chết… ta không muốn chết”. Đám người nhìn thấy một cảnh này liền hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt họ có kinh hãi nhìn Hưng Hoàng bạt mạng bỏ chạy mà không cần để ý đến mặt mũi của mình. “Chuyện gì vừa xảy ra vây?”. “Vừa nãy ta thấy Hưng Hoàng công tử còn rất bình thường a”. “Như thế này cũng quá đáng sợ rồi”. “Hưng Hoàng công tử ở trong cùng cảnh giới được xem là thiên kiêu, thậm chí dùng cả Bạo Huyết Đan, thực lực có thể sánh ngang Ngưng Hải cảnh đỉnh”. “Nhưng vẫn không chịu nổi một kích”. “Hứa Tiểu Kiều cao mạnh hơn Hưng Hoàng mấy thành nhưng so với người này thì kém xa a”. “Mạnh như thế này đâu phải tiểu bạch kiểm”. “Đúng là kinh khủng”. “...”. Lâm Tuyết Nhi nhìn biểu hiện của Đế Nguyên Quân thì đột nhiên nhíu mày lại, ánh mắt vượt ngoài sức tưởng tượng nhìn hắn rồi nói. “Hắn đi vào Nam Hoang Sơn Mạch đã gặp chuyện gì?”. “Bây giờ đã mạnh hơn trước rất nhiều, còn ta vẫn thế”. “Không biết ta đến lúc nào mới cùng hắn sánh vai được”. “...”. Ngay khi Đế Nguyên Quân quay người chuẩn bị đi xuống. Thì đúng lúc này, một giọng nói nữ tử quen thuộc vang lên. “Chậm đã”. Lâm Tuyết Nhi không chút chần chừ đi lên lôi đài, ánh mắt nàng nhìn Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ khó nói. Đế Nguyên Quân bước chân dừng lại rồi quay người nhìn Lâm Tuyết Nhi. Nàng tay phải rút kiếm rồi tiến lại gần, khí tức Ngưng Hải cảnh tầng tầng ba mạnh mẽ bộc phát lên đến đỉnh điểm thì đột nhiên chững lại rồi liên tục giảm xuống. Ngưng Hải cảnh tầng hai đỉnh phong! Ngưng Hải cảnh tầng một đỉnh phong! Rồi đến Ngưng Hải cảnh tầng một! Đám đông nhìn cảnh giới của Lâm Tuyết Nhi giảm xuống thì cảm thấy khó hiểm vô cùng. “Chuyện này cũng được sao?”. “Thực lực của Lâm tiểu thư ở trong cùng cảnh giới có thể xem là nhất lưu nhưng tại sao lại phong bế xuống”. “Đây là muốn trùng tu sao?”. “Như thế cũng quá nghịch thiên rồi”. “...”. Đế Nguyên Quân nhìn Lâm Tuyết Nhi lúc này liền gật đầu, ánh mắt hắn như muốn nhìn thấu thế gian. “Không tệ”. “Phong bế cảnh giới càng nhiều thì thực lực càng mạnh và căn cơ càng ngày càng vững chắc”. Ngay khoảng cách ba mét, Lâm Tuyết Nhi bước chân dừng lại. Nàng không nói một lời liền mạnh tay đánh xuống một kiếm. Nàng thúc dục chân nguyên trong người lên đến đỉnh điểm rồi toàn lực đánh ra. Đối mặt với một kiếm mạnh như thế này nhưng Đế Nguyên Quân không có chút lo lắng nào cả mà thay vào đó là một nụ cười nhẹ. Ban đầu hắn đã đoán được có chuyện này xảy ra nên không quá bất ngờ. Đế Nguyên Quân không thúc dục chân nguyên mà dùng nhục thân của mình để chống đỡ. Cánh tay phải đưa lên lên rồi nắm chặt lưỡi kiếm vào trong lòng bàn tay khiến lòng bàn tay chảy máu nhưng hắn không có cảm giác đau đớn nào cả. Lâm Tuyết Nhi nhìn Đế Nguyên Quân bị thương nhưng không hề lo lắng, nàng biết chỉ một kiếm này không đủ mạnh. Ánh mắt nàng sâu lắng nhìn Đế Nguyên Quân mà rưng rưng nói. “Ngươi quay về nhưng tại sao không đến gặp ta?”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương