Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Quyển 8 - Chương 35: Có khi nhớ ưu điểm của một ai đó cũng sẽ khiến người ta chìm đắm



Về đến nhà, Xán Xán lập tức đi hỏi Nhan Như Ngọc đế tìm lại số điện thoại của Lạc Thiếu Tuấn, nhưng kết quả chẳng được gì.

Từ hôm biết Lạc Thiếu Tuấn đẹp giai tuyệt đỉnh, Nhan Như Ngọc hối hận khôn xiết, giận cả bản thân nên xóa bỏ hết mọi cách liên lạc với anh ta. Đương nhiên không thể cho Xán Xán biết điều đó, lý do nêu ra là điện thoại di động bị lấy cắp, e-mail thì quên password.

Lần tình cờ gặp nhau vừa rồi lẽ nào lại trở nên vô duyên? Xán Xán thất vọng vô cùng, cho rằng số phận là vậy. Nhưng Triệu Noãn Noãn thì rất vui, làm một mâm đầy thức ăn, nói rằng muốn thử những nguyên liệu vừa mua. Xán Xán công nhận Triệu Noãn Noãn nấu ăn ngon, có thể khiến người ta quên hết được đau buồn. Khi ăn, Xán Xán chẳng thấy sầu muộn gì cả. Được nửa bữa cơm thì một việc xảy ra mà Xán Xán không ngờ tới.

- Ngày mai anh đi rồi. – Cao Vũ đột ngột nói.

- Dạ. – Xán Xán quen miệng đáp, mồm vẫn còn đang gặm cái đùi gà.

Triệu Noãn Noãn trầm hẳn đi, không nói gì.

Vẫn gặm đùi gà, Xán Xán chợt cảm thấy có cái gì đó khác lạ,

Thường thì đi vắng vài ngày đâu có nói là ra đi. Lần này cứ như là không trở lại nữa. Vì thế, cô đặt đùi gà xuống, quệt miệng, lạ lẫm nhìn Cao Vũ:

- Đi… Là sao ạ?

- Là anh phải chuyển chỗ ở.

- Dạ .. – Cô đột nhiên hiểu ra, cúi đầu, hai giây sau ngẩng phắt lên, kêu to – Anh nói gì? Anh phải dọn đi?

Việc này… Quá đột ngột!

Cô sợ mình nghe nhầm, nhìn chằm chằm Cao Vũ. Anh gật đầu tỏ vẻ nghiêm túc:

- Đúng vậy, anh đã tìm được một nhà công vụ tốt, vì thế không làm phiền các em nữa.

Lần đầu tiên anh nói lịch sự, Xán Xán lại thấy kinh ngạc. Nói thực, ban đầu cô không thích Cao Vũ. Người gì mà đến ở nhà người khác chẳng giữ phép gì cả! Từ khi Cao Vũ dọn đến ở đây, Xán Xán cảm thấy mình trở thành con ốc sên, Cao Vũ cứ như luôn cầm cái roi đứng bên cạnh, chỉ khi anh vung roi quất thì cô mới chuyên động. Cũng hay, coi như cô không chấp, nhưng điều khiến cô không thể chấp nhận nổi là cái kiểu cười đầy tà ý treo trên miệng anh. Cái điệu cười như thể che giấu rất nhiều ý đồ, cô chẳng bao giờ đoán được trong lòng anh đang muốn gì. Cứ như cô luôn luôn ở trong trạng thái mất an toàn.

Nhưng… cô không thể không thừa nhận, ở cạnh nhau lau, cô thấy thực ra Cao Vũ cũng không phải xấu. Ít nhât, anh chịu đồng ý vờ nhận cô là bạn gái, thay cô châm chích Khương Kiệt mấy câu. Ít ra, anh cũng nhớ là cô bị mất móc treo điện thoại, để tâm mua tặng cô một cái dây mới. Ít ra, khi cô bỏ nhà đi, xảy ra chuyện say rượu, anh cũng giữ bí mật cho cô. Ít ra… Thực ra cách giữ cho người ta luôn luôn không phiền não rất đơn giản, cứ nhớ nhiều điều tốt của người khác thì sẽ luôn luôn nhẹ lòng. Nhưng có khi, ghi nhớ điều tốt của một ai đó cũng khiến mình chìm đắm. Ví như việc Cao Vũ sắp rời đi này.

* * *

Đêm ấy, Xán Xán không ngủ được. Việc Cao Vũ ra đi như một tảng đá nặng làm dậy sóng tim cô. Suốt đêm cô cứ trăn trở về một vấn đề. Vì sao Cao Vũ phải dọn đi? Theo lý mà nói, nhà có ba phòng, Cao Vũ có thể ở đó mãi, thế mà đột ngột anh ta nói phải chuyển đi, chẳng lẽ tình cảm giữa Cao Vũ với Triệu Noãn Noãn có vấn đề? Vừa nghĩ thế cô bỗng nhớ lại một số chuyện trước đây.

Từ lúc Cao Vũ dọn đến sống ở đây cô thấy anh chẳng có vẻ gì là bạn tình với Triệu Noãn Noãn. Họ không chỉ ngủ riêng phòng mà cô cũng chưa từng bắt gặp một lần nào họ có thái độ riêng tư khó coi. Đến bây giờ thì càng đáng nói, hai người tuy ở cùng dưới một mái nhà nhưng rất ít trò chuyện, có khi liền mấy ngày Cao Vũ chẳng thèm đánh tiêng một lần. Họ không phải bạn tình của nhau à? Sao mà…

Vấn đề này đối với đầu óc Xán Xán là quá cao siêu, cô chưa hiểu rõ thì Cao Vũ đã sắp đi rồi…

* * *

Sớm hôm sau.

Cao Vũ dáng cao lớn từ trong phòng đi ra, phong phanh chiếc áo mỏng màu xanh nhạt, mờ hai nút khuy, thấp thoáng cái cô gầy xanh tha

nh nhã. Nếp môi mỏng vẫn luôn treo nụ cười phảng phất, tóc rũ tự nhiên, có khi che ánh mắt nhìn mà vẫn để lộ đôi mắt phượng nhỏ dài rất quyến rũ.

Sau lưng là mỗi chiếc va li hành lý y như lúc dọn đến, đơn giản gọn nhẹ, không chút lỉnh kỉnh.

Triệu Noãn Noãn đứng ở phòng khách, mặt bình thản.

- Đi đây. – Cao Vũ lãnh đạm buông một câu, sải bước ra cổng.

- Đợi đã! – Xán Xán gọi lại.

Anh dừng bước, quay lại nhìn:

- Sao thế?

- Anh… – Thực ra cô rất muốn bảo anh đừng đi, nhưng nói không ra lời - Anh thật sự muốn đi sao?

- Ừ – Cao Vũ gật gật đầu, cười nhẹ với cô.

Không hiểu vì sao, Xán Xán cảm thấy điệu cười hôm nay của Cao Vũ khác hẳn mọi lần, thoang thoáng thôi nhưng không khiến người ta khó hiểu. Nụ cười như thế làm tim cô bỗng dưng trào lên một linh cảm không lành, dường như anh đi lần này sẽ không bao giờ gặp lại…

- Anh đợi một tý, em tiễn anh đi! – Cô nói ra lời, chạy tới kéo hành lý của anh.

Cao Vũ dường như ngạc nhiên với hành động của cô, im lặng nhìn cô chăm chắm.

Khi anh tới đây, hành lý của anh là do em xách vào, khi anh đi tất nhiên cũng phải do em mang đi chứ! Thế này gọi là có thủy có chung!

Anh cười nhạt, đúng là một người có thủy có chung!

- Đi nào!

Anh không nói gì nữa, mở cửa ra, Xán Xán kéo hành lý theo sau. Triệu Noãn Noãn không tiễn.

Thang máy dừng ở tầng tám, cửa mở, hai người cùng đi vào.

- Anh mặc mỗi áo sơ-mi, có lạnh không? – Cô tìm một chủ đề để nói, để phá tan sự im lặng.

- Không lạnh. – Lại câu trả lời lanh đạm, hôm nay anh ít nói đến lạ

- Anh… có quên gì không?

- Không có – Ngừng hai giây, bỗng nhiên anh thêm một câu – Nếu có quên, em nhớ mang đến hộ anh.

Đã đi rồi vẫn không quên bóc lột sức lao động của cô! Xán Xán len lén thè lưỡi:

- Biết rồi mà!

- Ngốc ạ, thang máy có gương đấy. – Cô đứng sau lưng anh làm gì anh đều nhìn rõ mồn một.

Xán Xán ngây người, cúi đầu im lặng.

Thang xuống từ từ, số màu đỏ nhảy dần từng tầng. Thời gian im lìm trôi qua vô cùng chậm chạp.

- Anh… còn quay lại không? – Suy nghĩ mấy lần, Xán Xán mới hỏi câu này.

Có lẽ bị câu hỏi làm giật mình, Cao Vũ hơi sững ra trong vài giây:

- Em vẫn còn muốn anh quay lại à?

Xán Xán bị hỏi khiến sững sờ. Nhớ khi Cao Vũ mới tới, cô nghĩ trăm phương ngàn kế đẩy anh đi, thế mà giờ. . Thực ra anh cũng không tệ.

- Vâng! – Cô rất thành thực gật đầu, đôi mắt sáng loáng nhìn Cao Vũ.

Cô ngốc này… Cao Vũ trầm ngâm, trái tìm vui mừng trào lên một cảm xúc ấm áp, đã rất lâu rồi chưa gặp ánh mắt trong lành đến thế, ánh mắt không chút tà ý, đầy ắp chân thành. Bốn mắt nhìn nhau, không gian nhỏ hẹp trong thang máy đang chuyên động

- Đing…

Thang máy đã dừng, cửa từ từ mở. Cao Vũ xốc lại mình, môi thoáng nét cười, giơ tay:

- Đưa va li của anh đây, em không phải ra nữa. Xán Xán kéo hành lý về phía mình:

- Anh còn chưa trả lời em! – Thấy không? Phụ nữ đôi khi rất nồng nhiệt.

- Điều gì?

- Anh có trở lại không?

Cao Vũ nhấn giọng:

- Không quay lại.

Đáp án sớm biết trước này đã được anh nói ra, Xán Xán đột nhiên cảm thấy thất vọng, nói khẽ:

- Thật là không quay lại sao?

Anh lắc lắc đầu, đón lấy hành lý trong tay cô:

- – Đươc rồi, anh phải đi đây. , ,

- Đợi đã! – Cô đuổi theo, lây trong túi ra một cái gì đó đưa đến trước mặt anh – Cái này, đưa anh.

- Đây là gì?

- Dây đeo điện thoại.

Cao Vũ nhìn dây đeo điện thoại hình con cáo màu đỏ bằng nhung, hai mắt cáo long lanh, cái đuôi vẫn còn nguyên dây tết nơ bướm màu phấn hồng. Nhất thời anh dở khóc dở cười:

- Xán Xán… anh dù sao cũng là đàn ông…

Xán Xán nổi giận:

- Đàn ông thì sao? Đàn ông thì không thể đeo dây vào điện thoại à?

- Nhưng mà… – Nhưng mà cái nơ bướm màu phấn hồng cũng rất dễ thương đấy chứ!

- Không được từ chối! – Trừng đôi mắt không quá to, cô lấy lại hình ảnh hoạt bát hung hổ ngày thường, – Lần trước anh tặng em dây đeo hình con thỏ, đây là đáp lễ, nhất định anh phải nhận! Nếu không, em cùng trả lại anh dây con thỏ! – Thực ra, cô không có tiền mua quà tặng đăt tiền.

Cao Vũ bối rối :

- Em thật là vô lý… – Tuy nói như vậy, nhưng tay cầm chặt món quà.

- Anh đưa điện thoại của anh đây, em sẽ đeo vào cho anh! Xán Xán xòe tay, lần trước anh đeo dây con thỏ vào điện thoậị cô, đây gọi là có đi có lại!

Không còn cách nào khác, anh đành đưa điện thoại ra. Xán cầm lấy, vẻ mặt đắc ý. Nhưng rất tiếc, vẻ đắc ý ấy không được bao lâu. Ba phút sau, cô ngẩng đầu, nét mặt bí xị nhìn Cao Vũ:

- Đeo không được…

Đúng là ngốc không còn thuốc chữa!

- Đưa đây cho anh! Cao Vũ cầm điện thoại và dây đeo, thành thục xuyên vào lỗ sau đó rút nhẹ, dây con cáo đã được xỏ vào điện thoại. Điện thoại dành cho nam giới màu đen, dây đeo hình con cái màu đỏ, nơ bướm màu phấn hồng, rất vừa mắt. Anh nhét điện thoại vào túi quần, con cáo cứ nhô ra ngoài.

- Được rồi, anh đi đây! – Anh vẫy vẫy tay, quay mình bước đi.

Xán Xán đứng lặng, đưa mắt tiễn. Bỗng nhiên anh dừng bước quay lại cười với cô:

- Nếu có gì không vui, có thế tới chỗ Hành lang thời gian tìm anh!

Anh đúng là người tốt, trái tim đang buồn thiu của Xán Xán thấy vui lên, giơ tay vẫy vẫy anh.

- Em có thể mặc cả với anh!

Bàn tay vây vẫy dừng lại trong không gian.

Hóa ra, vẫn nhắc đến tiền…
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...