Chúng Ta Hãy Tái Hôn
Chương 61
Hoàng Duy chưa từng có suy nghĩ hãm hại chúng tôi sao? Tôi hừ một tiếng, nhắc cho anh nhớ tại sao tôi lại chấp nhận quay về với anh:
– Nếu không vì lời đe dọa của anh… tôi không nghĩ chúng ta còn cơ hội nào cả!
– Vì… tôi yêu em. Tôi cần cơ hội đó.
– Tôi không tin!
Ngắt máy trong tức tưởi, tôi ngồi phịch trở lại ghế, toàn thân bần thần vô định. Anh nói anh yêu tôi… tôi đã nghe lời này không chỉ một lần, đã cảm nhận những gì anh đối với tôi không chỉ một lần, nhưng tôi vẫn không tin anh. Tôi đối với anh, dường như niềm tin là điều xa xỉ. Không có niềm tin, làm sao con người có thể mở lòng, có thể trao gửi, có thể bước cùng nhau đây?
Mệt mỏi trở về căn hộ 1208, tôi còn chưa kịp thay bộ đồ mặc nhà đã nghe âm giọng tức tối của mẹ tôi qua điện thoại:
– Vân, mẹ còn chưa hết sốc khi báo chí tung tin sáng nay thì chiều nay lại nghe em con nói cái gì… Trần Gia gửi hàng đểu cho chúng ta sao? Kiểu vải loang màu hệt như bọn Thái Phong sao? Mẹ không thể hiểu nổi con nghĩ cái gì mà hợp tác với loại người đó, để rồi bây giờ cháy nhà mới ra mặt chuột! Con trả nhà ngay cho mẹ, về ở với mẹ, ở đấy một mình mẹ không quản lý được!
– Mẹ, chuyện còn chưa đâu vào đâu, mẹ cứ sồn sồn lên thế! Anh Duy không đời nào làm thế, mẹ tin con đi!
– Mày ngu dại chạy theo nó thì còn biết trời biết đất gì nữa chứ? Mẹ cho mày một tiếng để có mặt ở nhà, không về là mẹ đến tận nơi xách cổ mày về!
Hết cách tôi đành sắp xếp ít đồ vào ba lô rồi khóa lại cửa. Vừa bước ra tôi lại gặp Mạnh Kiên cũng mở cửa căn hộ đối diện, anh chau mày nhìn tôi nói:
– Em định về nhà bây giờ phải không, cô Thủy vừa gọi cho anh nhờ anh đưa em về!
– Em bắt taxi được, không cần phiền anh đâu ạ.
– Tiện đường thôi, anh cũng có chút việc muốn trao đổi với em.
Tôi gật nhẹ, xuống tầng hầm cùng Mạnh Kiên. Thiện đưa đón tôi mấy lần nhưng để gọi cậu ta tôi phải chờ, hơn nữa tôi cũng không muốn nhờ vả cậu ta nữa. Vào xe Mạnh Kiên, anh bật một bản nhạc êm tai như để trấn an tâm trạng rối bời của tôi lúc này, một hồi anh nhẹ giọng:
– Anh biết chuyện với Trần Hoàng Duy làm em phải suy nghĩ nhiều, hắn quen thói cậy lớn bắt nạt nhỏ, nhiều công ty ấm ức lắm mà không làm gì được. Em đừng sợ hắn… còn có anh mà… Anh biết so với Trần Gia thì Hoàng Kim không là gì nhưng trên hết vẫn còn pháp luật!
Mạnh Kiên tin việc tôi quay lại với Hoàng Duy là do Hoàng Duy ép tôi như cách em gái tôi nói với mẹ tôi. Quả tình ban đầu đúng là như vậy, tôi chẳng biết nói gì, chỉ thơ thẩn nhìn dòng xe cộ trong ánh đèn nhấp nháy. Cuộc sống của tôi từ lúc nào chỉ toàn những áp lực, đến một giây phút nhìn ngắm bầu trời, tận hưởng bình minh, lặng ngắm hoàng hôn cũng chẳng có… Có phải… từ lúc tôi quyết định lấy Hoàng Duy? Cười nhạt một tiếng, tôi muốn đổ tội cho anh sao? Lê Khánh Vân, mày thật hèn nhát với suy nghĩ đó! Kẻ mà tôi phải trách chính là kẻ đứng sau những chuyện này… Mục đích của chúng là gì?
– Theo anh điều tra được, bọn người Thái Phong đang ở Singapore, tìm được chúng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng cũng không phải là không thể!
Tôi ậm ừ gật đầu. Tìm được bọn chúng liệu có thực sự giải quyết được vấn đề hay không? Sau bao ngày tháng, chắc hẳn có tìm được thì tiền cũng chẳng thể đòi, danh dự cũng đã phải trả giá quá nhiều.
– Cô Thủy có bảo anh chốc nữa ở lại ăn cơm cùng gia đình nhưng anh còn bận, đêm nay anh sang Singapore theo sát việc tìm người.
– Vất vả cho anh quá…
– Không sao, không tìm ra được chúng thì anh còn ăn không ngon ngủ không yên! Bên Trần Gia đã phản hồi gì về chuyện hàng kém chất lượng chưa em?
– Vâng… Trần Gia đang tìm nhóm người giao hàng sáng nay, bọn chúng gây chuyện rồi bỏ trốn, biết sẽ bị truy nên đã chạy một bước rồi. Có kẻ giật dây đằng sau nên bọn chúng mới trốn êm được như thế! Một nghìn cây vải không phải là nhỏ, hơn nữa màu sắc y chang… Bọn người đứng sau không đơn giản anh ạ!
Tôi chán nản đưa ra vài phán đoán, Mạnh Kiên gật đầu hiểu chuyện. Đưa tôi về đến nhà, anh cũng phóng xe đi luôn. Mẹ đang chờ tôi trong phòng khách, nghe tiếng xe hơi liền bước ra, thấy tôi một mình đi vào mẹ cau mày:
– Sao không mời Kiên vào ăn cơm luôn đi!
– Anh ấy còn có việc… đêm nay anh ấy sang Sing tìm bọn Thái Phong mẹ ạ.
Mẹ tôi nghe vậy, vẻ mặt cảm kích lại tăng thêm mấy phần, kéo tay tôi nói nhỏ:
– Mẹ chỉ mong có thằng con rể như thế thôi! Hết mình vì nhà vợ! Chuyện tin gì gì trên báo ấy là sao, mẹ thấy cái Ngân nó bảo con bị thằng Duy bỏ thuốc đúng không?
– Không có gì đâu mẹ, con với anh ấy… vẫn còn tình cảm nên khó tránh. Giờ xảy ra chuyện thế này con tạm thời không liên lạc với anh ấy nữa…
– Tạm thời là thế nào? Mẹ chẳng bảo mày tránh xa nó ra, còn dính líu gì đến nó là mẹ từ mặt mày à? Loại đàn ông ích kỷ chỉ biết mình, lăng nhăng bên ngoài mà lại muốn có vợ hiền dâu thảo, giờ có khi nó tìm cách hãm hại nhà ta vì thù ghét đấy con ạ!
– Nếu không vì lời đe dọa của anh… tôi không nghĩ chúng ta còn cơ hội nào cả!
– Vì… tôi yêu em. Tôi cần cơ hội đó.
– Tôi không tin!
Ngắt máy trong tức tưởi, tôi ngồi phịch trở lại ghế, toàn thân bần thần vô định. Anh nói anh yêu tôi… tôi đã nghe lời này không chỉ một lần, đã cảm nhận những gì anh đối với tôi không chỉ một lần, nhưng tôi vẫn không tin anh. Tôi đối với anh, dường như niềm tin là điều xa xỉ. Không có niềm tin, làm sao con người có thể mở lòng, có thể trao gửi, có thể bước cùng nhau đây?
Mệt mỏi trở về căn hộ 1208, tôi còn chưa kịp thay bộ đồ mặc nhà đã nghe âm giọng tức tối của mẹ tôi qua điện thoại:
– Vân, mẹ còn chưa hết sốc khi báo chí tung tin sáng nay thì chiều nay lại nghe em con nói cái gì… Trần Gia gửi hàng đểu cho chúng ta sao? Kiểu vải loang màu hệt như bọn Thái Phong sao? Mẹ không thể hiểu nổi con nghĩ cái gì mà hợp tác với loại người đó, để rồi bây giờ cháy nhà mới ra mặt chuột! Con trả nhà ngay cho mẹ, về ở với mẹ, ở đấy một mình mẹ không quản lý được!
– Mẹ, chuyện còn chưa đâu vào đâu, mẹ cứ sồn sồn lên thế! Anh Duy không đời nào làm thế, mẹ tin con đi!
– Mày ngu dại chạy theo nó thì còn biết trời biết đất gì nữa chứ? Mẹ cho mày một tiếng để có mặt ở nhà, không về là mẹ đến tận nơi xách cổ mày về!
Hết cách tôi đành sắp xếp ít đồ vào ba lô rồi khóa lại cửa. Vừa bước ra tôi lại gặp Mạnh Kiên cũng mở cửa căn hộ đối diện, anh chau mày nhìn tôi nói:
– Em định về nhà bây giờ phải không, cô Thủy vừa gọi cho anh nhờ anh đưa em về!
– Em bắt taxi được, không cần phiền anh đâu ạ.
– Tiện đường thôi, anh cũng có chút việc muốn trao đổi với em.
Tôi gật nhẹ, xuống tầng hầm cùng Mạnh Kiên. Thiện đưa đón tôi mấy lần nhưng để gọi cậu ta tôi phải chờ, hơn nữa tôi cũng không muốn nhờ vả cậu ta nữa. Vào xe Mạnh Kiên, anh bật một bản nhạc êm tai như để trấn an tâm trạng rối bời của tôi lúc này, một hồi anh nhẹ giọng:
– Anh biết chuyện với Trần Hoàng Duy làm em phải suy nghĩ nhiều, hắn quen thói cậy lớn bắt nạt nhỏ, nhiều công ty ấm ức lắm mà không làm gì được. Em đừng sợ hắn… còn có anh mà… Anh biết so với Trần Gia thì Hoàng Kim không là gì nhưng trên hết vẫn còn pháp luật!
Mạnh Kiên tin việc tôi quay lại với Hoàng Duy là do Hoàng Duy ép tôi như cách em gái tôi nói với mẹ tôi. Quả tình ban đầu đúng là như vậy, tôi chẳng biết nói gì, chỉ thơ thẩn nhìn dòng xe cộ trong ánh đèn nhấp nháy. Cuộc sống của tôi từ lúc nào chỉ toàn những áp lực, đến một giây phút nhìn ngắm bầu trời, tận hưởng bình minh, lặng ngắm hoàng hôn cũng chẳng có… Có phải… từ lúc tôi quyết định lấy Hoàng Duy? Cười nhạt một tiếng, tôi muốn đổ tội cho anh sao? Lê Khánh Vân, mày thật hèn nhát với suy nghĩ đó! Kẻ mà tôi phải trách chính là kẻ đứng sau những chuyện này… Mục đích của chúng là gì?
– Theo anh điều tra được, bọn người Thái Phong đang ở Singapore, tìm được chúng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng cũng không phải là không thể!
Tôi ậm ừ gật đầu. Tìm được bọn chúng liệu có thực sự giải quyết được vấn đề hay không? Sau bao ngày tháng, chắc hẳn có tìm được thì tiền cũng chẳng thể đòi, danh dự cũng đã phải trả giá quá nhiều.
– Cô Thủy có bảo anh chốc nữa ở lại ăn cơm cùng gia đình nhưng anh còn bận, đêm nay anh sang Singapore theo sát việc tìm người.
– Vất vả cho anh quá…
– Không sao, không tìm ra được chúng thì anh còn ăn không ngon ngủ không yên! Bên Trần Gia đã phản hồi gì về chuyện hàng kém chất lượng chưa em?
– Vâng… Trần Gia đang tìm nhóm người giao hàng sáng nay, bọn chúng gây chuyện rồi bỏ trốn, biết sẽ bị truy nên đã chạy một bước rồi. Có kẻ giật dây đằng sau nên bọn chúng mới trốn êm được như thế! Một nghìn cây vải không phải là nhỏ, hơn nữa màu sắc y chang… Bọn người đứng sau không đơn giản anh ạ!
Tôi chán nản đưa ra vài phán đoán, Mạnh Kiên gật đầu hiểu chuyện. Đưa tôi về đến nhà, anh cũng phóng xe đi luôn. Mẹ đang chờ tôi trong phòng khách, nghe tiếng xe hơi liền bước ra, thấy tôi một mình đi vào mẹ cau mày:
– Sao không mời Kiên vào ăn cơm luôn đi!
– Anh ấy còn có việc… đêm nay anh ấy sang Sing tìm bọn Thái Phong mẹ ạ.
Mẹ tôi nghe vậy, vẻ mặt cảm kích lại tăng thêm mấy phần, kéo tay tôi nói nhỏ:
– Mẹ chỉ mong có thằng con rể như thế thôi! Hết mình vì nhà vợ! Chuyện tin gì gì trên báo ấy là sao, mẹ thấy cái Ngân nó bảo con bị thằng Duy bỏ thuốc đúng không?
– Không có gì đâu mẹ, con với anh ấy… vẫn còn tình cảm nên khó tránh. Giờ xảy ra chuyện thế này con tạm thời không liên lạc với anh ấy nữa…
– Tạm thời là thế nào? Mẹ chẳng bảo mày tránh xa nó ra, còn dính líu gì đến nó là mẹ từ mặt mày à? Loại đàn ông ích kỷ chỉ biết mình, lăng nhăng bên ngoài mà lại muốn có vợ hiền dâu thảo, giờ có khi nó tìm cách hãm hại nhà ta vì thù ghét đấy con ạ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương