Chúng Ta Hãy Tái Hôn
Chương 65
Khánh Ngân nghe điện thoại, con bé hốt hoảng đến bệnh viện luôn. Nhìn ba nằm yên trên giường bệnh, hơi thở nhẹ nhàng, mấy mẹ con tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ban chiều sau khi anh bác sĩ gần nhà cho thuốc, ba chỉ chợp mắt được một lát đã tỉnh lại rồi cứ thế không sao yên được, toàn thân run rẩy thở khó nhọc, nếu không đưa ba vào bệnh viện gấp thì chẳng biết sẽ thế nào nữa.
Tôi cùng mẹ để ba tôi lại phòng bệnh cho Khánh Ngân ở bên, cùng sang phòng bác sĩ hỏi về tình hình sức khỏe của ba. Vị bác sĩ tầm tuổi năm mươi mới thực hiện khám chữa cho ba tôi lúc này đang ở trong phòng, thấy chúng tôi ông đưa tay mời ngồi, nói:
– Bệnh nhân có tiền sử huyết áp cao, kết quả cho thấy có dấu hiệu phình mạch máu não, nhiều trường hợp vỡ mạch máu hoặc đột quỵ gây tử vong, người nhà nên cân nhắc việc phẫu thuật cho ông ấy.
Mẹ lo lắng nhìn tôi, siết chặt tay mẹ, tôi đáp lời bác sĩ:
– Vâng… mong bác sĩ cho gia đình cháu lời khuyên, gia đình cháu sẽ nghe theo ạ.
– Bệnh nhân nên sớm phẫu thuật xử lý phình mạch máu não, nếu người nhà có thể sắp xếp thì trong tuần tới chúng tôi sẽ tiến hành.
Tôi hít một hơi, nhìn mẹ như đồng tình rồi nói:
– Gia đình cháu sẽ sắp xếp việc này… còn việc ba cháu bị liệt chi dưới thì… liệu có cách nào không bác sĩ?
– Ông ấy gặp tai nạn cách đây nửa năm phải không?
– Vâng… ba cháu bị chấn thương cột sống gây chèn ép tủy sống… các bác sĩ kết luận như vậy. Gia đình cháu đã làm hết khả năng nhưng cũng không tiến triển bao nhiêu.
Vị bác sĩ gật gù thông cảm:
– Khả năng hồi phục với những trường hợp như ông ấy không cao… về việc phẫu thuật não, gia đình đồng ý thì chúng tôi sẽ lên lịch.
Rời khỏi phòng bác sĩ, tối trấn an vẻ lo lắng của mẹ:
– Chúng ta nên nghe lời bác sĩ thôi, khi trước các bác sĩ bệnh viện Tâm An cũng khuyên như vậy nhưng vì còn tập trung chữa chân cho ba nên mình chưa nghĩ đến phẫu thuật não. Sau phẫu thuật, thần kinh của ba tốt hơn chúng ta sẽ tiếp tục trị liệu vật lý… biết đâu lại có kỳ tích… với cả ba cũng cần thời gian để cơ thể hồi phục sau tai nạn mà mẹ.
Mẹ tôi xót xa rơi nước mắt, bặm môi gật đầu chấp nhận. Việc phẫu thuật không thể chậm trễ hơn được nữa, không thể để tình trạng của ba tôi như tối nay tiếp diễn, cứ như vậy chỉ sợ ba sẽ chẳng còn bên mẹ con tôi nữa. Nói sơ qua tình hình cho Khánh Ngân để con bé hiểu, tôi nghe có chuông điện thoại. Hoàng Duy gọi cho tôi. Không muốn hai người lo lắng tôi đành cầm máy ra ngoài, gạt nút nghe nói nhỏ:
– Anh ạ…
– Ba thế nào rồi em?
– Ba đang nằm yên ở bệnh viện rồi anh ạ. Bác sĩ khuyên gia đình nên sắp xếp phẫu thuật sớm cho ông.
– Ừm. Em tính thế nào?
– Tuần tới ba phải phẫu thuật thôi. Đúng lúc rối tinh rối mù thế này…
– Chuyện đâu sẽ có đó. Đừng lo lắng quá.
– Vâng…
– Em đang ở bệnh viện à? Ra cổng gặp tôi được chứ?
– Anh…
Tôi sững sờ, không ngờ Hoàng Duy đến bệnh viện này gặp tôi. Trái tim bất giác đập thình thình, tôi nhẹ giọng trả lời:
– Vâng, anh chờ em một lát.
Tôi bước đi mà như chạy, cảm giác gặp lại anh lúc này sao khác quá… chẳng biết giải thích sao chỉ biết lý trí không thể ngăn được trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực.
Hoàng Duy đang tựa người vào xe chờ đợi. Thấy tôi, anh giơ tay ra hiệu, tôi gật đầu bước lại, gặp anh rồi tự nhiên lại chẳng biết nói gì.
– Em vào xe đi, anh có chuyện muốn nói.
Tôi hơi bất ngờ trước cách Duy xưng “anh” với tôi. Ngọt ngào thế này nghe có chút không quen nhưng lại khiến lòng tôi ấm áp. Anh khởi động xe, đưa chiếc xe hòa vào dòng người. Tôi quay sang anh, thắc mắc:
– Mình đi đâu vậy anh?
– Về nhà. Anh có thứ muốn cho em xem.
Tôi bình tĩnh theo Hoàng Duy về căn hộ 1810. Cảm giác quay trở lại nơi này buồn vui lẫn lộn. Mọi thứ vẫn như vậy, khác một chút là đồ đạc của tôi không còn, chỉ mình anh ở đây, căn hộ rộng lớn dường như trống trải hơn. Đưa mắt nhìn quanh, tôi bước vào phòng khách theo anh, ngồi xuống sofa.
– Phòng khách anh đặt camera nên biết lần em bị ngất khi em vừa bước vào, tiếc là cửa ra vào không có, thành ra không có bằng chứng để khẳng định với em buổi chiều em gái em đến lấy đồ cho em nhà có những ai. Lúc ấy nhà không có ai ngoài anh.
Tôi sững lại, quả thực việc này vẫn làm tôi suy nghĩ, vậy không phải Khánh Ngân nhìn gà hóa cuốc… mà…
– Em xem video này đi, thời điểm đó Kiều Lan đang đi siêu thị, camera an ninh siêu thị đã ghi lại, có thời gian chi tiết trong đó.
Tôi lướt qua những thứ anh đưa cho tôi xem, trong đầu bất chợt nhớ đến giọt nước mắt trên má cô ta.
– Sao anh không cho em xem những thứ này sớm hơn?
Tôi trả lại đồ trên bàn cho Hoàng Duy, bĩu môi bực bội hỏi, cảm thấy biết đến chín mười phần tại sao. Anh gật đầu, hai mắt đanh lại, thái độ có chút tức giận đáp:
– Lúc trước anh hỏi Kiều Lan nói thời điểm đó cô ta ngủ nên anh không có bằng chứng nào để giải thích với em cả. Chiều nay anh phải dùng biện pháp mạnh cô ta mới chịu khai ra.
Tôi cùng mẹ để ba tôi lại phòng bệnh cho Khánh Ngân ở bên, cùng sang phòng bác sĩ hỏi về tình hình sức khỏe của ba. Vị bác sĩ tầm tuổi năm mươi mới thực hiện khám chữa cho ba tôi lúc này đang ở trong phòng, thấy chúng tôi ông đưa tay mời ngồi, nói:
– Bệnh nhân có tiền sử huyết áp cao, kết quả cho thấy có dấu hiệu phình mạch máu não, nhiều trường hợp vỡ mạch máu hoặc đột quỵ gây tử vong, người nhà nên cân nhắc việc phẫu thuật cho ông ấy.
Mẹ lo lắng nhìn tôi, siết chặt tay mẹ, tôi đáp lời bác sĩ:
– Vâng… mong bác sĩ cho gia đình cháu lời khuyên, gia đình cháu sẽ nghe theo ạ.
– Bệnh nhân nên sớm phẫu thuật xử lý phình mạch máu não, nếu người nhà có thể sắp xếp thì trong tuần tới chúng tôi sẽ tiến hành.
Tôi hít một hơi, nhìn mẹ như đồng tình rồi nói:
– Gia đình cháu sẽ sắp xếp việc này… còn việc ba cháu bị liệt chi dưới thì… liệu có cách nào không bác sĩ?
– Ông ấy gặp tai nạn cách đây nửa năm phải không?
– Vâng… ba cháu bị chấn thương cột sống gây chèn ép tủy sống… các bác sĩ kết luận như vậy. Gia đình cháu đã làm hết khả năng nhưng cũng không tiến triển bao nhiêu.
Vị bác sĩ gật gù thông cảm:
– Khả năng hồi phục với những trường hợp như ông ấy không cao… về việc phẫu thuật não, gia đình đồng ý thì chúng tôi sẽ lên lịch.
Rời khỏi phòng bác sĩ, tối trấn an vẻ lo lắng của mẹ:
– Chúng ta nên nghe lời bác sĩ thôi, khi trước các bác sĩ bệnh viện Tâm An cũng khuyên như vậy nhưng vì còn tập trung chữa chân cho ba nên mình chưa nghĩ đến phẫu thuật não. Sau phẫu thuật, thần kinh của ba tốt hơn chúng ta sẽ tiếp tục trị liệu vật lý… biết đâu lại có kỳ tích… với cả ba cũng cần thời gian để cơ thể hồi phục sau tai nạn mà mẹ.
Mẹ tôi xót xa rơi nước mắt, bặm môi gật đầu chấp nhận. Việc phẫu thuật không thể chậm trễ hơn được nữa, không thể để tình trạng của ba tôi như tối nay tiếp diễn, cứ như vậy chỉ sợ ba sẽ chẳng còn bên mẹ con tôi nữa. Nói sơ qua tình hình cho Khánh Ngân để con bé hiểu, tôi nghe có chuông điện thoại. Hoàng Duy gọi cho tôi. Không muốn hai người lo lắng tôi đành cầm máy ra ngoài, gạt nút nghe nói nhỏ:
– Anh ạ…
– Ba thế nào rồi em?
– Ba đang nằm yên ở bệnh viện rồi anh ạ. Bác sĩ khuyên gia đình nên sắp xếp phẫu thuật sớm cho ông.
– Ừm. Em tính thế nào?
– Tuần tới ba phải phẫu thuật thôi. Đúng lúc rối tinh rối mù thế này…
– Chuyện đâu sẽ có đó. Đừng lo lắng quá.
– Vâng…
– Em đang ở bệnh viện à? Ra cổng gặp tôi được chứ?
– Anh…
Tôi sững sờ, không ngờ Hoàng Duy đến bệnh viện này gặp tôi. Trái tim bất giác đập thình thình, tôi nhẹ giọng trả lời:
– Vâng, anh chờ em một lát.
Tôi bước đi mà như chạy, cảm giác gặp lại anh lúc này sao khác quá… chẳng biết giải thích sao chỉ biết lý trí không thể ngăn được trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực.
Hoàng Duy đang tựa người vào xe chờ đợi. Thấy tôi, anh giơ tay ra hiệu, tôi gật đầu bước lại, gặp anh rồi tự nhiên lại chẳng biết nói gì.
– Em vào xe đi, anh có chuyện muốn nói.
Tôi hơi bất ngờ trước cách Duy xưng “anh” với tôi. Ngọt ngào thế này nghe có chút không quen nhưng lại khiến lòng tôi ấm áp. Anh khởi động xe, đưa chiếc xe hòa vào dòng người. Tôi quay sang anh, thắc mắc:
– Mình đi đâu vậy anh?
– Về nhà. Anh có thứ muốn cho em xem.
Tôi bình tĩnh theo Hoàng Duy về căn hộ 1810. Cảm giác quay trở lại nơi này buồn vui lẫn lộn. Mọi thứ vẫn như vậy, khác một chút là đồ đạc của tôi không còn, chỉ mình anh ở đây, căn hộ rộng lớn dường như trống trải hơn. Đưa mắt nhìn quanh, tôi bước vào phòng khách theo anh, ngồi xuống sofa.
– Phòng khách anh đặt camera nên biết lần em bị ngất khi em vừa bước vào, tiếc là cửa ra vào không có, thành ra không có bằng chứng để khẳng định với em buổi chiều em gái em đến lấy đồ cho em nhà có những ai. Lúc ấy nhà không có ai ngoài anh.
Tôi sững lại, quả thực việc này vẫn làm tôi suy nghĩ, vậy không phải Khánh Ngân nhìn gà hóa cuốc… mà…
– Em xem video này đi, thời điểm đó Kiều Lan đang đi siêu thị, camera an ninh siêu thị đã ghi lại, có thời gian chi tiết trong đó.
Tôi lướt qua những thứ anh đưa cho tôi xem, trong đầu bất chợt nhớ đến giọt nước mắt trên má cô ta.
– Sao anh không cho em xem những thứ này sớm hơn?
Tôi trả lại đồ trên bàn cho Hoàng Duy, bĩu môi bực bội hỏi, cảm thấy biết đến chín mười phần tại sao. Anh gật đầu, hai mắt đanh lại, thái độ có chút tức giận đáp:
– Lúc trước anh hỏi Kiều Lan nói thời điểm đó cô ta ngủ nên anh không có bằng chứng nào để giải thích với em cả. Chiều nay anh phải dùng biện pháp mạnh cô ta mới chịu khai ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương