Chúng Ta! - Không Thể Yêu?
Chương 15: Tôi không có bạn
Tạ Ninh quay về lớp với tờ giấy đăng ký học bổng trên tay, rất nhiều điều kiện về hoàn cảnh thì hắn đều có thể đáp ứng được, duy chỉ có điều kiện đầu tiên. Thành tích giữa kì không môn nào dưới 5.
Đệt, học bổng học tập mà cũng phân biệt thành tích. Tạ Ninh thầm nghĩ, hắn ngồi xuống ghế tay để lên sau gáy hơi cúi người xuống bàn. Giờ đã là đầu tháng mười, thi giữa kì vào đầu tháng mười một, một người không còn một cái gốc nào như cậu làm sao có thể chạy nước rút kịp.
Thôi thì cố gắng vậy, hắn nhét tờ giấy đăng ký học bổng xuống ngăn bàn, rồi lấy mấy quyển sách giáo khoa bấy lâu nay không đụng tới ra để lên bàn lật đọc từ những trang đầu tiên. Mọi hành động của hắn đều đã được thu vào tầm mắt của Trần Huấn Du ngồi bên cạnh.
Tạ Ninh đọc tới đọc lui không hiểu gì liền lấy mấy đề khảo sát đầu năm ra giải, cậu khựng lại từ mấy câu đầu. Không lẽ cậu mất căn bản đến vậy sao. Vò đầu bứt tóc một hồi, cậu thấy người kế bên dừng bút, nghiên người sang phía Tạ Ninh hỏi "Cậu không giải được à?". Truyện Đam Mỹ
Cái tên Trần Huấn Du này quả thật chọc vào điểm nóng của Tạ Ninh, Tạ Ninh là một người vô cùng sĩ diện, cái tôi cao. Hỏi thế chẳng khác nào một lời công kích đánh nhau. Tạ Ninh lườm sang Trần Huấn Du đáp bằng giọng tức giận "Không liên quan đến cậu"
Tuy Trần Huấn Du đã chuyển trường được gần một tháng, nhưng số lần nói chuyện với Tạ Ninh chỉ được đếm trên đầu ngón tay. Mỗi lần Trần Huấn Du hỏi gì đó là Tạ Ninh lại gắt gỏng không muốn quan tâm. Tạ Ninh chỉ ước cho Trần Huấn Du mau chuyển đi chỗ khác để hắn một lần nữa độc chiếm dãy bàn cuối.
Từ khi Trần Huấn Du vào lớp này, các giáo viên đều giành sự chú ý đặc biệt cho hắn, Tạ Ninh ngồi kế bên có khi còn bị nhìn tới nhìn lui làm Tạ Ninh không còn ngủ trong giờ học nhiều như trước, điện thoại cũng không dám lấy ra chơi như lúc trước nữa.
Trần Huấn Du im lặng không nói gì nữa tiếp tục lấy đề tiếng Anh ra ngồi làm. Trần Huấn Du học giỏi đều tất cả các môn, duy chỉ có môn văn cố lắm mới được 7.0 điểm thế nhưng cũng không làm ảnh hưởng nhiều đến thành tích. Hồi ở trường cũ, cậu được coi là quái vật khi thi 6 môn (Toán - Ngữ văn - Tiếng Anh - Vật lý - Hóa học - Sinh học) cộng lại được hơn 56.75 điểm.
Nghĩ ngợi một hồi, Trần Huấn Du rút một tờ giấy nháp dưới ngăn bàn, giải chi tiết bài thi khảo sát môn toán rồi đẩy sang phía Tạ Ninh, Tạ Ninh nghiên đầu sang trái nhìn thấy tờ giấy, hắn định đẩy về thì Trần Huấn Du bất ngờ nắm lấy cổ tay hắn. Sức lực gì đây, trong một khoảnh khắc, Tạ Ninh cảm thấy các mạch máu trong cổ tay mình đều đứt đoạn
"Cậu..??" Tạ Ninh nhìn chằm chằm vào Trần Huấn Du với cặp mắt đùng đùng lửa giận
Trần Huấn Du không buông tay đáp "Xem đi, cô Bùi bảo tôi là phải nhanh chóng hòa nhập với lớp"
Tạ Ninh rụt tay lại, chỗ cổ tay bị nắm lấy hơi đỏ nhẹ. Cái gì vậy, hoà nhập với lớp kiểu quái đản gì đây. Nói mới để ý, Tạ Ninh có thấy Trần Huấn Du nói chuyện với ai đâu, ai đến nói chuyện làm quen hắn đều ậm ừ cho có, suốt ngày cứ gián mắt vào đống bài tập chưa từng chủ động bắt chuyện với ai ngoài...Tạ Ninh.
"Tôi không cần! Muốn hòa nhập thì kiếm người khác đi! Cút" Tạ Ninh hơi nóng nảy, cảm thấy người bên cạnh rất phiền phức. Cậu đã muốn bài xích Trần Huấn Du từ ngày đầu gặp mặt
Người kia im lặng một nhịp, rồi quay ra mở đề tiếng Anh ra làm tiếp "Tôi không có bạn"
Trần Huấn Du định nói ở đây tôi không có ai ngoài cậu, nhưng lời vừa lên đến môi lại nghẹn lại không nói được.
Tạ Ninh nghe ba chữ "không có bạn" cũng cảm thấy chút gì đó khó nói. Một người học giỏi, đẹp trai, nhà giàu như cậu ta mà lại nói không có bạn. Ai mà tin. Cân nhắc một hồi, Tạ Ninh rút mạnh tờ giấy nháp lúc nãy do Trần Huấn Du viết nhét xuống ngăn bàn một cách miễn cưỡng.
Trên môi Trần Huấn Du bỗng xuất hiện một nét cười, dường như chỉ là nhếch nhẹ khoé môi.
Đệt, học bổng học tập mà cũng phân biệt thành tích. Tạ Ninh thầm nghĩ, hắn ngồi xuống ghế tay để lên sau gáy hơi cúi người xuống bàn. Giờ đã là đầu tháng mười, thi giữa kì vào đầu tháng mười một, một người không còn một cái gốc nào như cậu làm sao có thể chạy nước rút kịp.
Thôi thì cố gắng vậy, hắn nhét tờ giấy đăng ký học bổng xuống ngăn bàn, rồi lấy mấy quyển sách giáo khoa bấy lâu nay không đụng tới ra để lên bàn lật đọc từ những trang đầu tiên. Mọi hành động của hắn đều đã được thu vào tầm mắt của Trần Huấn Du ngồi bên cạnh.
Tạ Ninh đọc tới đọc lui không hiểu gì liền lấy mấy đề khảo sát đầu năm ra giải, cậu khựng lại từ mấy câu đầu. Không lẽ cậu mất căn bản đến vậy sao. Vò đầu bứt tóc một hồi, cậu thấy người kế bên dừng bút, nghiên người sang phía Tạ Ninh hỏi "Cậu không giải được à?". Truyện Đam Mỹ
Cái tên Trần Huấn Du này quả thật chọc vào điểm nóng của Tạ Ninh, Tạ Ninh là một người vô cùng sĩ diện, cái tôi cao. Hỏi thế chẳng khác nào một lời công kích đánh nhau. Tạ Ninh lườm sang Trần Huấn Du đáp bằng giọng tức giận "Không liên quan đến cậu"
Tuy Trần Huấn Du đã chuyển trường được gần một tháng, nhưng số lần nói chuyện với Tạ Ninh chỉ được đếm trên đầu ngón tay. Mỗi lần Trần Huấn Du hỏi gì đó là Tạ Ninh lại gắt gỏng không muốn quan tâm. Tạ Ninh chỉ ước cho Trần Huấn Du mau chuyển đi chỗ khác để hắn một lần nữa độc chiếm dãy bàn cuối.
Từ khi Trần Huấn Du vào lớp này, các giáo viên đều giành sự chú ý đặc biệt cho hắn, Tạ Ninh ngồi kế bên có khi còn bị nhìn tới nhìn lui làm Tạ Ninh không còn ngủ trong giờ học nhiều như trước, điện thoại cũng không dám lấy ra chơi như lúc trước nữa.
Trần Huấn Du im lặng không nói gì nữa tiếp tục lấy đề tiếng Anh ra ngồi làm. Trần Huấn Du học giỏi đều tất cả các môn, duy chỉ có môn văn cố lắm mới được 7.0 điểm thế nhưng cũng không làm ảnh hưởng nhiều đến thành tích. Hồi ở trường cũ, cậu được coi là quái vật khi thi 6 môn (Toán - Ngữ văn - Tiếng Anh - Vật lý - Hóa học - Sinh học) cộng lại được hơn 56.75 điểm.
Nghĩ ngợi một hồi, Trần Huấn Du rút một tờ giấy nháp dưới ngăn bàn, giải chi tiết bài thi khảo sát môn toán rồi đẩy sang phía Tạ Ninh, Tạ Ninh nghiên đầu sang trái nhìn thấy tờ giấy, hắn định đẩy về thì Trần Huấn Du bất ngờ nắm lấy cổ tay hắn. Sức lực gì đây, trong một khoảnh khắc, Tạ Ninh cảm thấy các mạch máu trong cổ tay mình đều đứt đoạn
"Cậu..??" Tạ Ninh nhìn chằm chằm vào Trần Huấn Du với cặp mắt đùng đùng lửa giận
Trần Huấn Du không buông tay đáp "Xem đi, cô Bùi bảo tôi là phải nhanh chóng hòa nhập với lớp"
Tạ Ninh rụt tay lại, chỗ cổ tay bị nắm lấy hơi đỏ nhẹ. Cái gì vậy, hoà nhập với lớp kiểu quái đản gì đây. Nói mới để ý, Tạ Ninh có thấy Trần Huấn Du nói chuyện với ai đâu, ai đến nói chuyện làm quen hắn đều ậm ừ cho có, suốt ngày cứ gián mắt vào đống bài tập chưa từng chủ động bắt chuyện với ai ngoài...Tạ Ninh.
"Tôi không cần! Muốn hòa nhập thì kiếm người khác đi! Cút" Tạ Ninh hơi nóng nảy, cảm thấy người bên cạnh rất phiền phức. Cậu đã muốn bài xích Trần Huấn Du từ ngày đầu gặp mặt
Người kia im lặng một nhịp, rồi quay ra mở đề tiếng Anh ra làm tiếp "Tôi không có bạn"
Trần Huấn Du định nói ở đây tôi không có ai ngoài cậu, nhưng lời vừa lên đến môi lại nghẹn lại không nói được.
Tạ Ninh nghe ba chữ "không có bạn" cũng cảm thấy chút gì đó khó nói. Một người học giỏi, đẹp trai, nhà giàu như cậu ta mà lại nói không có bạn. Ai mà tin. Cân nhắc một hồi, Tạ Ninh rút mạnh tờ giấy nháp lúc nãy do Trần Huấn Du viết nhét xuống ngăn bàn một cách miễn cưỡng.
Trên môi Trần Huấn Du bỗng xuất hiện một nét cười, dường như chỉ là nhếch nhẹ khoé môi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương