Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 56



Thứ hai, vòng đấu của "Hồng Khách đại chiến" đã chính thức bắt đầu.

Không khác với vòng thi đấu thứ nhất là mấy, vòng đấu thứ hai cũng không hề giới hạn về thời gian thi đấu, một ngày 24 tiếng, thí sinh có thể tùy ý tiến hành thi đấu bất cứ lúc nào, mức tối đa là ba trận một ngày.

Có một điểm khác biệt duy nhất đó chính là từ một trận đấu qua cửa mang tính chất cá nhân nay trở thành trận đấu đối kháng theo đội.

Do ban ngày, Tô Bối và Từ Dương Dương còn phải đi học, vì thế bọn họ thường dành thời gian buổi tối cho trận đấu.

Sau bữa cơm tối, Tô Bối liền quay về phòng mình, mở máy tính lên, đăng nhập vào Background của "Hồng Khách đại chiến", đồng thời bật group chat ba người gồm cô, Từ Dương Dương và "4v" huynh kia lên.

Ban đầu nhóm này có tên là "group chat q, Dương Soái, 4v", sau này được Từ Dương Dương đổi thành "Liên Minh Đại Thần", cuối cùng lại được "4v" huynh đổi thành "liên minh thợ săn điểm sổ”, avatar là sự kết hợp tuyệt vời giữa "hai thiên sứ đang chiến đấu cộng thêm một chú chim bồ câu”.

Trong group, lần đầu tiên "4v" huynh không sử dụng giọng điệu khiến người khác chú ý của anh để vào đề.

"4v": Ta nói một chút, chiến thuật cơ bản của chúng ta không thay đổi.

"4v": Lát nữa trận đấu bắt đầu, sẽ có 10 phút thời gian chuẩn bị cho cả hai bên, thời gian này ta sẽ xây dựng một hệ thống tường lửa thật lớn, hai cậu ngồi xem một vài thông tin cơ bản rồi giúp ta thay đổi là được rồi, cái khác thì không cần làm gì cả.

"4v": Đợi sau khi trận đối kháng chính thức bắt đầu, ta sẽ hoàn thiện hệ thống phòng ngự an ninh."q" bảo bối cậu cứ việc tấn công thẳng vào tường lửa của đối phương, ok?

"q: Được.

"Dương Soái": Khoan đã,v" Đại Thần, vậy em làm gì? Người vẫn còn chưa sắp xếp nhiệm vụ cho em nữa.

"4v": Cậu không nói thì ta cũng quên mất rồi.

"4v": Cậu thì tùy cơ ứng biến đi, tự mình xem mà làm là được.

"Dương Soái”: 222

"4v": Cậu ở bên cạnh quan sát, xem xem có chỗ nào đó cần giúp đỡ thì cậu giúp, ngoài ra trông chừng đối phương, tránh việc đội chúng ta bị đánh lén, hiểu chứ?

"Dương Soái": Hì hì, đã hiểu, xin hai vị lão đại cứ yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng.

"4v": Thời gian có hạn, đừng nhiều lời nữa, nếu như mọi người đều đã chuẩn bị tốt rồi, thì chúng ta bắt đầu luôn.

"q: Được.

Tô Bối kích vào nút "chuẩn bị" ở trên giao diện của trận đấu.

Trong quá trình chờ đợi vào trận, chuông điện thoại của Tô Bối đã reo lên, là "vvvv" dùng số của hắn gọi Voice call riêng đến cho cô bé. (Voice call: gọi điện thoại)

Bởi vì đây là trận thi đấu đoàn đội, để tiện cho việc trao đổi, nếu như thí sinh cùng đội không ở cùng một chỗ, đa số đều sẽ thông qua hình thức voice call này để trao đổi. Vì thế, lúc này khi nhận được cuộc gọi tới của đối phương, Tô Bối không hề cảm thấy ngạc nhiên.

Tô Bối đeo tai nghe lên, nhận điện thoại, hỏi phía đầu dây bên kia một tiếng: "Cậu là v?"

Ngay lập tức trong tai nghe đã truyền giọng nói của một nam sinh: "Là ta, sao thế, lân đầu tiên nghe thấy giọng của ta, có vui, có ngạc nhiên không?”

Tô Bối: "..."

Tô Bối hiện tại không vui, không ngạc nhiên mà chỉ có cảm giác muốn đánh người.

Giọng nói của "4v" là chất giọng khá ấm áp, lại đem theo một chút trong trẻo mà êm dịu. Để hình dung một cách sống động hơn thì đây có lẽ là giọng nói của một "tiểu ca ca" điển hình được rất nhiều người yêu thích.

Tô Bối thực sự không dám tưởng tượng, nếu như đối phương sử dụng giọng nói này để đọc lại một lượt những câu mà anh đã từng nói trong lịch sử trò truyện trước đó như "honey, ta nhớ cậu”;ba ơi, mau cứu con!" nghĩ tới đó thôi khắp người Tô Bối cũng đã nổi hết da gà, quả thực là kinh khủng.

Tô Bối còn chưa hết cơn nổi gai ốc thì lại nghe thấy "4v" lại nói: "q bảo bối, giọng của cậu nghe thật là đáng yêu ghê."

Giọng nói của Tô Bối sẽ cho người ta cảm giác tinh tế mềm mại, nghe là cảm thấy trong veo còn đem theo vài phần ngọt ngào. 4v: "Mau mau, nhân lúc trận đấu còn chưa bắt đầu cậu hãy hát cho ta nghe một bài trước đi, có được không? Để ta nghĩ xem nào, hay cậu hát bài "Cừu vui vẻ và Sói Xám" đi, rất hợp với giọng của cậu đó."

Tô Bối: "Ba tôi ở bên cạnh."

4v: "WTFI"

Mặc dù đã cách nhau bởi chiếc tai nghe, Tô Bối hình như vẫn nghe thấy được âm thanh miệng bị sặc nước rồi phun ra ngoài và ngay sau đó là tiếng ly nước rơi trên mặt đất.

4v: "Ta nói, vừa rồi ta chỉ là đùa thôi, cậu đừng để ý, chúng ta quay lại chuyện chính thôi. Lát nữa cậu chỉ cần lo tấn công đối phương bên đó, ở đại bản doanh bên này đã có ta trấn thủ. Cậu không cần lo lắng, chúng ta sẽ giữ liên hệ, có vấn đề gì có thể trao đổi với nhau bất cứ lúc nào."

"Được", Tô Bối đáp một tiếng, lại có chút hoài nghỉ hỏi: "Vậy sao cậu không gửi tin lên group, tag cả Dương Soái vào cùng."

4v: "Một kẻ vô dụng như hắn không cần phải tham gia bàn bạc, làm cho có hình thức là được rồi, tránh việc đến lúc đó còn thêm phiền cho chúng ta.

4v: Từ chối một cách thẳng thừng, thế nhưng nghe qua hình như lại không phải không có lý.

Chiến đội phối hợp thành công: Đối thủ sắp đối kháng với nhóm của Tô Bối là một chiến đội có 5 người.

Trận đấu bắt đầu, hai bên chiến đội mỗi bên có thời gian 10 phút chuẩn bị;4v" nhanh chóng xây dựng lên một hệ thống tường lửa an ninh dạng cơ bản mà anh đã nói đến, sau đó bắt đầu từng bước hoàn thiện, nâng cao lên.

Thời gian 10 phút ngắn ngủi không thể xây dựng ra một hệ thống an ninh hoàn chỉnh, vì thế có không ít đội ngũ tham gia sẽ tập trung vào tấn công. Chiến lược trong 10 phút đồng hồ của bọn họ là: cả đội hợp lực lại xây dựng một tường lửa an ninh đơn giản, sau đó là dồn toàn lực để tấn công.

Chiến đội đầu tiên mà họ gặp phải chính là ví dụ điển hình cho điều này.

Trận đối kháng bắt đầu, toàn bộ 5 người của đội đối phương đều ra trận, cùng lúc công kích hệ thống an ninh của mấy người Tô Bối.

Suy nghĩ của mấy người rất đơn giản, chỉ cần họ công phá được đối phương trước khi đối phương công phá mình, vậy thì xem như họ thắng rồi.

Vì vậy, chiến đội của đối phương đã để lại cho Tô Bối một cái thành trì trống rỗng, không hề có "cạm bấy".

Bức tường lửa được làm ra trong vòng 10 phút thật sự là sơ sài, Tô Bối khi vừa nhìn thấy tường lửa này thì đã lập tức tìm ra không dưới 10 lỗi vê phân mềm ở trong đó.

Ngay sau đó, hệ thống đưa ra nhắc nhở "xâm nhập thành công”, cả quá trình diễn ra chưa vượt quá 30 giây.

Trong nháy mắt khi nhận được thông báo từ hệ thống: "trận đấu kết thúc", không chỉ 5 người bên phía đối phương ngây ngốc nhìn màn hình4v" cũng sững sờ.

"4v": Tường lửa mà anh khổ sở xây dựng, còn chưa kịp dùng tới thì đã xong trận rồi sao? Anh vẫn còn chưa hưởng thụ được khoái cảm hành hạ người khác chút nào thì đã game over mất rồi?

Mặc dù họ thắng rồi, nhưng sao lại có thể thắng quá dễ dàng như vậy chứ?

Trong group, Từ Dương Dương đã bắt đầu gửi icon nổ pháo hoa rồi.

"Dương Soái": Wow khà khà, đã quá! Thắng một cách nhanh gọn!

"4v": Hệ thống an ninh của ta làm tốn công rồi.

"q": Tôi cũng không ngờ chiến thuật của đội này lại kỳ lạ như vậy, ngay đến cả một người bảo vệ an ninh cũng không có.

"4v": Nào nào, thêm hiệp nữa đi, hy vọng lần này đừng có gặp phải lũ ngốc nữa.

Mấy người Tô Bối rất nhanh đã vào trận mới.

Lần này, chiến đội này không hề ngốc, chỉ là tường lửa của "4v" huynh vẫn còn chưa có cơ hội dùng tới.

Lần này vẫn là một chiến đội 5 người, chỉ là đội này rõ ràng chủ yếu mạnh về phòng ngự - Sau khi trận đấu bắt đầu, đối phương đã giữ lại 4 người ở lại đại bản doanh để thực hiện duy trì an ninh và hoàn thiện hệ thống an ninh. Bọn họ chỉ phái một người tiến hành xâm nhập cẩn trọng đối với đội ngũ của Tô Bối.

Chỉ là còn chưa đợi "4v" xuất mã, mấy vị đại huynh đệ trói gà không chặt ở trước mặt đã bị Từ Dương Dương đánh phủ đầu rồi. Còn Tô Bối ở bên này, để xâm nhập vào hệ thống an ninh của đối phương cũng chỉ tốn chút sức lực.

"Trận đấu kết thúc", vẫn là đội của Tô Bối dành chiến thắng.

Trận thứ ba.

Lần này,vvvv" đứng im cả hai trận cũng không muốn để cho Từ Dương Dương khoa tay múa chân nữa, cậu ta trực tiếp đánh gục hai kẻ chịu trách nhiệm công kích của chiến đội ở đối diện, sau đó dùng khí thế như sét đánh không kịp bưng tai chạy tới phá hỏng đại bản doanh của đối phương, lần này "vvvv" còn nhanh hơn Tô Bối 2 giây.

Trận đấu thứ ba, Tô Bối bọn họ thắng ba trận liên tiếp.

Tại Từ gia.

"wvvv" thản nhiên buông cái bàn phím ra, vặn vặn cổ một lát, rồi dùng ánh mắt chê bai nhìn số liệu hiển thị trên màn hình một cái, làu bàu một câu: "Hôm nay chúng ta gặp thứ may mắn quái quỷ gì đây, lại liên tiếp gặp phải ba đội có trình độ gà như vậy."

"Hồng Khách đại chiến" không hề đơn giản như vậy, hơn nữa đây đã là vòng thứ hai, chỉ là kỳ lạ thay hôm nay bọn họ gặp phải toàn đội gà mà thôi.

Trái lại ở gian phòng sát vách, Từ Dương Dương cùng các đại thần thắng liên tiếp ba trận, lúc này đang vô cùng hưng phấn nhảy nhót ở trên giường. Sau khi gửi cho "q” và "4v" liên tiếp 20 cái icon cầu vồng, Từ Dương Dương lại đăng nhập vào wechat, khoe khoang với mấy người Tạ Dân Hiên, Đỗ Nhất minh.

Trong group wechat:

"Từ Dương Dương": Hôm nay kết thúc trận đấu sớm, nào nào, chúng ta làm vài ván đi

"Lưu Giai": ĐùI Kẻ mất tích bao lâu nay như cậu cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

"Đỗ Nhất Minh”: Lão Từ, bao lâu cậu không chơi rồi, cậu còn nhớ cách chơi như thế nào không? Đừng có hại chúng ta mất điểm đó.

"Tạ Dân Hiên": Làm một ván đi.

"Tô Tiểu Bảo": Các cậu chơi đi, tớ có việc.

Tô Bối rủ cậu bé tối nay cùng ra ngoài chạy bộ.

Nghe giọng điệu vừa rồi, có vẻ Từ Dương Dương còn chưa biết "q" đại thần mà bản thân vẫn luôn nhắc tới chính là Tô Bối nhal!!

Hôm đó cậu cũng ở trong phòng Tô Bối, sau khi nhìn thấy Tô Bối sử dụng thân phận trong giải đấu nói chuyện với Từ Dương Dương, Tô Tiểu Bảo mới biết Tô Bối chính là "q".

Hiện giờ hình như chỉ có duy nhất một mình cậu biết được điều này?

Nghĩ tới đây, Tô Tiểu Bảo đột nhiên cười cười.

Lúc đầu vốn định nói cho Từ Dương Dương, có điều, cậu suy nghĩ một hồi rồi lại bỏ ý định đó đi.

Ngày hôm sau đi tới trường, Tô Bối vừa mới bước chân vào lớp đã cảm thấy có gì đó sai sai: vốn dĩ bình thường khoảng thời gian trước khi vào lớp luôn diễn ra đầy sôi nổi, bầu không khí vào lớp hôm nay hình như có chút yên lặng quá mức.

Bạn cùng bàn Đổng Văn Kỳ cũng vậy, nằm bò ra bàn, vẻ mặt bơ phờ thất thần.

"Sao thế?" Tô Bối ngồi xuống, thấp giọng hỏi.

Nghe thấy vậy, Đổng Văn Kỳ dùng tốc độ rùa bò ngẩng đầu lên từ từ quay đầu lại, nói với Tô Bối: "Nói cho cậu biết một tin cực kỳ xấu, bài kiểm tra hàng tháng của tháng này sẽ được tổ chức vào đúng kỳ hạn.

Bài kiểm tra hàng tháng của trường trung học Duy Minh chắc chắn là cơn ác mộng đối với những học sinh có thành tích không tốt như bọn họ.

Vốn tưởng rằng bài kiểm tra hàng tháng lần này dính vào giữa hai hoạt động quy mô lớn là kỷ niệm thành lập trường và thi đấu điền kinh, hơn nữa thời gian lại cách nhau khá gần, nhà trường có thể sẽ lui lại hoặc là trực tiếp hủy bỏ bài kiểm tra hàng tháng này.

Kết quả cho thấy, là bọn họ nghĩ nhiều rồi, vừa rồi chủ nhiệm lớp tới thông báo: Bài kiểm tra hàng tháng của tháng này vẫn tiến hành như bình thường, hơn nữa lịch thi không thay đổi.

Tô Bối: "Chỉ vì chuyện này sao?"

Đổng Văn Kỳ: "Cái gì mà "chỉ vì! Mình nói cho cậu nghe, cậu chưa từng trải qua, cậu căn bản là không biết bài kiểm tra hàng tháng của trường chúng ta đáng sợ đến mức nào đâu."

Mặc dù là một trường dân lập, thế nhưng bài thi của trường trung học Duy Minh cũng không hề đơn giản hơn một chút nào so với các trường trung học công lập khác.

Điều này không quan trọng, quan trọng là sau mỗi lần kiểm tra, nhà trường sẽ lấy thành tích của tất cả học sinh làm thành mấy bảng thông báo cao hai mét, treo ở vị trí dễ thấy nhất ở cổng trường, giống như bảng vinh danh của kỳ thi tuyển sinh đại học vậy.

Điểm khác biệt là, màu nền mấy tấm bảng có danh sách tên đứng trong top 100 đó là màu đỏ, bên trên có hoa mẫu đơn và dải duy băng đỏ, có chim hòa bình, sau đó là danh sách 500 tên tiếp theo chỉ có màu nền không hề có trang trí hoa văn. Còn danh sách những tên còn lại, chỉ có chữ đen nền trắng, nhìn thế nào cũng có một loại cảm giác lành lạnh.

Thật không may, Đổng Văn Kỳ cô chính là người được xếp tên ở trên tấm bảng "chữ đen nền trắng" đó.

"Haiz, cậu chưa từng trải nghiệm qua, vì thế không biết thứ cảm giác đáng sợ đó đâu."

Đổng Văn Kỳ không biết lần trước kỳ thực Tô Bối đã từng làm đề thi của bài kiểm tra hàng tháng một lần rồi. Chỉ nghĩ lần trước là do Tô Bối may mắn: nhà trường vì lý do thi đua mới điều chỉnh thời gian kiểm tra bài kiểm tra hàng tháng lần trước sớm hơn, lúc Tô Bối và Tô Tiểu Bảo vừa mới chuyển tới trường thì vừa hay đã thi xong, vì thế bọn họ đã tránh khỏi được một lần "thách thức của địa ngục” một cách hoàn mỹ.

"Đặc biệt là mấy người ở trên tấm bảng đen trắng như bọn mình, quả thật là không muốn sống nữa." Đổng Văn Kỳ nói, vỗ vỗ sau lưng của Tô Bối, nét mặt tỏ ý rằng "chúng ta là người cùng cảnh ngộ.....
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...