Chứng Vọng Tưởng Được Thầm Yêu
Chương 26: Cậu Không Yêu Thầm Tôi?
Tác giả: Thiên Hạ ThiênEditor: Red9Cùng bước ra từ một trường cao trung, không chỉ giúp nhau gợi nhớ đến quê hương mà ngay cả đề tài tán gẫu cũng rất tương đồng nhau, bất luận là những vị học bá hay thầy cô nào ở trường cũ đều thành đề tài bát quái, cho dù là lần đầu gặp mặt cũng không có cảm giác xa lạ. Có lẽ đây chính là sự hấp dẫn của hai chữ đồng hương. Duy nhất có một điều làm Hà Tất buồn bực đó là, có vẻ như Tập Mạt tựa hồ không thích anh, hơn nữa còn biểu hiện ra bên ngoài vô cùng rõ ràng, thậm chí còn khiến bạn học xung quanh tưởng giữa hai người xảy ra chuyện gì. Hà Tất cũng khổ đến mức chẳng biết nói gì, loại chuyện này đâu chỉ một hai câu là nói rõ được. Đoàn người Hà Tất đến C đại thì đã thấy các bạn học khác đang đợi họ ở cổng lớn của trường, thậm chí còn có hai người tới trạm giao thông công cộng để đón bọn họ. Một hàng đều là những nữ sinh trang điểm xinh đẹp, C đại quả nhiên là thừa rất nhiều mỹ nữ, tổng cộng đến đây 13 người thì đã có đến 11 người là nữ sinh, Hà Tất chỉ thấy nhóm nam sinh của K đại cười đến mức không khép lại được miệng, đây có lẽ cũng là lý do mà bọn họ đều lựa chọn C đại làm nơi giao lưu tụ hội? Hà Tất cũng không bất ngờ lắm khi thấy Trần Lộ Lộ xuất hiện trong đoàn người. Tuy là vừa trút bỏ chiếc áo đồng phục của học muội cao trung, nhưng Trần Lộ Lộ đứng trong đám đông, vô luận là giá trị nhan sắc hay khí chất đều tuyệt đối là sáng nhất trong đoàn người, không hề thua kém bất kì cô gái trang điểm lộng lẫy nào. Thời điểm bốn mắt nhìn nhau, Hà Tất không hề thấy trong mắt cô xuất hiện một tia xấu hổ hay mất tự nhiên nào. Đây đích thị là Trần Lộ Lộ mà anh biết. Lần giao lưu ngày hôm nay, cơ bản đều là 6 người của C đại phụ trách chủ trì, bao gồm địa điểm giao lưu, nơi vui chơi, thời gian. Sau khi bọn họ tới, đoàn người kéo nhau đến một phố ăn vặt nổi danh nhất C đại để giải quyết cơm trưa, sau đó đi đến một công viên phụ cận khá lớn, lại đến phố đi bộ nổi tiếng với nhiều món ăn đường phố ngon. Gần 4h chiều họ quay lại cổng C đại, đoàn người mấy học tỷ dẫn họ đi tham quan các di tích lịch sử của trường, ví dụ như thư viện nổi tiếng gần xa của trường học, những thiết kế lạ mắt ở các giảng đường, hay những bảo vật cổ trứ danh trong bảo tàng của trường,... 2h sau, bọn họ lần nữa xuất hiện ở trước chợ đêm náo nhiệt nhất đại học C, hơn nữa đều là quán ăn vặt, từ đùi gà nướng đến những món ăn gì cũng đều có, có thể nói là chạm đến tận trái tim của đám hán tử. Sau khi ăn uống no nê xong, bọn họ liền đi tới quán KTV ở gần, thậm chí còn gia nhập một kế hoạch mới của các học trưởng, các chị gái C đại nói, sẽ cho bọn họ chơi thoả thích. Hành trình ngày hôm nay có thể nói là vô cùng không tồi. Dù sao mọi người cũng đã quen biết nhau, nên cũng chẳng có gì phải xấu hổ nữa. Hà Tất và Trần Lộ Lộ cũng không tự giác mà đi cùng với nhau, đi đến KTV cũng ngồi không quá xa. Trong suốt quá trình Trần Lộ Lộ cũng không nói gì đến chuyện đó, Hà Tất cũng tự nhiên không chủ động nhắc tới. Đương nhiên, nếu như cô bạn sinh viên ngoại ngữ Tập Mạt mà không tỏ rõ ác ý rõ ràng với anh, thì lần tụ hội này sẽ càng thêm hoàn mỹ. Đoàn người cũng không dự định sẽ chơi đến đêm hôm khuya khoắt mới trở về, rất cuộc thì cả ngày hôm nay cũng đã đi chơi rất mệt rồi, thêm nữa còn phải thông cảm cho các nữ sinh của xe đạp, hơn 11.40 là họ phải rời KTV để chuẩn bị chỗ ngủ, và đảm bảo các nữ sinh của C đại có thể trở lại ký túc xá trước 12h đêm. Bảy tên đàn ông của K Đại thì đến một khách sạn nhỏ, còn Tập Mạt thì đến ngủ ở ký túc xá của Trần Lộ Lộ Lúc các chàng trai của K đại đưa các nữ sinh của C đại trở về cổng lớn của trường, trên đường Hà Tất cũng nhận thấy được Trần Lộ Lộ có điều gì như muốn nói lại thôi. Hà Tất không để ai phát hiện mà bước chân bước chậm lại để đi với Trần Lộ Lộ ở cuối cùng, còn con mắt của Tập Mạt thì quyết định rời đi chỗ khác để đem lại không gian cho hai người. Hà Tất mở miệng trước nói, "Thế nào, cuộc sống vườn trường ở C Đại có hài lòng không?" Trần Lộ Lộ ban đầu thấy cũng sửng sốt, sau đó cười nói, "Khá tốt, ít nhất thì so với dự cảm ban đầu của em cũng tốt hơn nhiều." Mục đích ban đầu của cô dù sao cũng là B đại, tuy rằng C đại cũng là một trường học ở trong top, nhưng nếu so sánh với trường đứng đầu trong nước là B đại thì sự chênh lệch vẫn lớn hơn. Cho nên cô khó tránh khỏi mất mát, ngay cả chuyện học lại cô cũng đã từng nghĩ tới. Hà Tất cười, "Cho nên mới nói em không cần phải rối rắm với hai cái tên B đại nữa, nếu tới C đại thì cứ hưởng thụ thật vui vẻ cuộc sống đại học đi, nói không trường C Đại lại càng thích hợp với em hơn đấy." Lần trước đến K đại, Trần Lộ Lộ cũng đã nói vấn đề này cho anh, biết việc không được trở thành sinh viên của B đại vẫn luôn canh cánh trong lòng của cô. Không phải Trần Lộ Lộ mẫn cảm, cô chỉ đột nhiên cảm thấy, Hà Tất nói lời ấy tựa hồ cũng có ẩn ý. Trên thực tế thì Hà Tất xác thực là cũng có ý đó. Trần Lộ Lộ là một cô gái vô cùng mạnh mẽ, nếu như cô chủ động nói ra ý muốn của mình với Hà Tất mà anh lại cự tuyệt trực tiếp với cô, thì có thể nói trường hợp này của cô có bao nhiêu khó giải quyết. Vì thế Hà Tất tiếp tục nói, "Ngành học mà anh muốn cũng không phải là ngành này, đây cũng không giống như nguyện vọng ban đầu. Nhưng trong khoảng thời gian tiếp xúc với những thứ mới mẻ, cũng nhận thức được nhiều người bạn mới, từ đó sinh ra nhiều ý tưởng khác hoàn toàn với thời trung học, tầm nhìn cũng trống trải hơn nhiều." Cũng không biết Trần Lộ Lộ đang suy nghĩ cái gì, nhưng cô vẫn đáp, "Đúng vậy, xác thật không giống nhau." "Hiện tại ngẫm lại," Hà Tất tiếp tục nói, "Ngoại trừ mấy môn học mãi không hiểu, thật ra thì cũng không tệ lắm." Lúc nói lời này, giọng của Hà Tất phải nói là vô cùng nhẹ nhàng. Trần Lộ Lộ cúi đầu nhìn xuống dưới chân, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó. Dù sao cô cũng là một cô gái mẫn cảm nhưng lại thông minh, từ trước đến nay đều cho rằng Hà Tất không nhìn ra ý đồ của mình. Cô không rõ rốt cuộc là muốn điều gì. Chỉ đơn thuần là không có cảm tình, hay là do không có chàng trai nào, lần trước ở K đại nhìn thấy một màn ấy ở trong đầu, đến nay cô vẫn không thể vứt nó ra khỏi đầu được, cô không hề biết Hà Tất lại có thể thích đàn ông, điểm này khiến cô canh cánh trong lòng. Rốt cuộc thì hai người cũng từng là người yêu, cô từng cho rằng cô đã hiểu biết hoàn toàn với anh. Nhưng xem ra bây giờ, Hà Tất sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời này với cô, anh tất nhiên là muốn truyền đạt ý nghĩ gì đó, và điều mà anh muốn nói, cô đại khái cũng đã hiểu rồi. Trần Lộ Lộ đột nhiên cười nói, "Xem ra cuộc sống của anh ở trường đại học cũng không tồi nhỉ." Nụ cười của Trần Lộ Lộ đột nhiên xuất hiện làm Hà Tất ngây người, ngay sau đó trong lòng cũng như mở ra, vì thế cười lại nói, "Em cũng vậy mà, hôm nay anh nghe các bạn học của em nói, em còn là tân hoa hậu giảng đường, nữ thần của C đại, hẳn là sẽ có vô số người theo đuổi?" Trần Lộ Lộ cũng cười, "Khẳng định là vậy rồi." Hai người có thể thản nhiên đùa giỡn như vậy, điều đó cho thấy hết thảy mọi vấn đề đều đã thông suốt và giải quyết xong. Trần Lộ Lộ cũng thấy vui vẻ hơn, chỉ là không biết lần sau khi cười xong, Trần Lộ Lộ đã đột nhiên nói với anh một tiếng cảm ơn. Người ngoài nhìn vào thấy đầu mà không thấy đuôi dĩ nhiên là không thể hiểu, nhưng đó là điều mà anh cũng đang canh cánh trong lòng không hiểu sao không thể nói ra được. Hà Tất còn đang bởi vì câu nói đó của Trần Lộ Lộ mà ngẩn người, thì cô lại đột nhiên cười nói với anh, "Người bạn cùng phòng của anh tên là Mục Khải An đúng không?" Câu chuyện đột nhiên quay vòng như thế khiến Hà Tất không hiểu, không rõ thế nào Trần Lộ Lộ lại tự nhiên nói đến Mục Khải An nên anh chỉ gật đầu, "Đúng vậy." "Anh và cậu ấy rất xứng đôi." Ngày đó lúc sau, từ trong miệng của Tập Mạt, Trần Lộ Lộ cũng đã hiểu đại khái về con người của Mục Khải An này. Bỏ qua hình ảnh gây chấn động người khác ở ngày hôm đó, thì Mục Khải An vẫn là một nam sinh đứng ở cấp bậc nam thần. Nếu cô đứng ở một chỗ khách quan mà đánh giá hai người họ, thì bọn họ thực sự rất xứng đôi. "Hả?" Hà Tất lập tức trở nên ngu xuẩn, "Không phải, thực ra anh và cậu ấy......" "Yên tâm đi," Không đợi Hà Tất nói xong thì Trần Lộ Lộ đã đánh gãy lời nói của anh, "Em không phải là loại người như vậy, có thể hiểu được mà, hơn nữa lời của em nói là lời nói thật, trông hai người thực sự rất là xứng đôi." "Không phải, em hiểu lầm rồi......" Hà Tất vốn con ý đồ muốn biện giải, thế nhưng không hiểu tại sao lại nói lắp. "Được rồi, được rồi, không phải chúng ta bây giờ là bạn bè hay sao?" "...... ừ." Nếu người ta đều đã nói như vậy, Hà Tất chỉ còn có thể gật đầu, chỉ là...... Xứng đôi? Thật sự? Chờ Hà Tất phản ứng lại, Trần Lộ Lộ đã nhanh chân đuổi theo bước đi của đoàn người, Hà Tất ngẩng đầu lên, thì liền thấy cô đang nói chuyện với Tập Mạt, anh không nhịn được mà bật cười. Vừa lúc này, đoàn người đã đến trước cổng của C đại, mọi người đều tạm biệt nhau, bao gồm Hà Tất cùng Trần Lộ Lộ. Điều này cũng coi như đã giải quyết được mọi tâm sự, trong lòng Hà Tất cũng trở nên nhẹ nhõm, ngay cả ánh mắt lạnh lùng của Tập Mạt nhìn anh, anh cũng lười phản ứng lại. Nhưng nguyên nhân chính lại là như vậy, Hà Tất nhìn khuôn mặt của Tập Mạt từ lúc ở KTV trở về vẫn luôn có gì đó không phù hợp, đặc biệt khi đối mặt với anh, khuôn mặt cô dường như có chút mất tự nhiên, trông rất rõ ràng. Bảy nam sinh của K đại sau khi trở lại trường thì đi đến khách sạn mà mình đã hẹn trước. Hà Tất ở đây ăn nhậu tơi bời cả ngày căn bản là không biết rằng Mục Khải An giờ đây đang tìm anh đến mức muốn nổi điên. Thời gian tuyển sinh của câu lạc bộ đã kết thúc từ lâu, dĩ nhiên là Mục Khải An biết điều đó, nhưng vì thứ bảy muốn tạo không khí cho sinh nhật của Hà Tất, Mục Khải An cố ý bảo trì trạng thái ban đầu, chỉ hy vọng đến thứ bảy sẽ mang lại một kinh ngạc lớn cho anh. Thứ bảy ngày hôm sau, Hà Tất đột nhiên dậy sớm một cách bất thường, thời điểm anh ra cửa Mục Khải An cũng biết, nhưng cậu không hỏi. Cho đến 6h chiều, Mục Khải An đã chuẩn bị tất cả mọi thứ, chỉ đợi Hà Tất trở về. Bao gồm lễ sinh nhật được tổ chức ở một nhà ăn khá sang trọng tại phố buôn, dự định đặt phòng ở một KTV, ngay cả rượu và thức ăn trái cây đều đủ; Sau đó cậu còn lại liên hệ với những người bạn chơi với Hà Tất thường ngày để đến dự, hẹn 7h có mặt ở nhà ăn. Mục Khải An coi như đều đã chuẩn bị ôn thoả, tính toán cuối cùng sẽ gọi cho Hà Tất, để tạo bất ngờ cho anh. Nhưng Mục Khải An ngoài ý muốn chính là, từ trong miệng của chuột, cậu mới biết Hà Tất tham gia một buổi đi chơi với đồng hương, cho nên cậu vốn định 6h sẽ tổ chức nhưng phải lùi lịch đến 7h, sau đó gửi tin tức đến mọi người. Nhưng đến 6h mà Hà Tất vẫn chưa trở lại, Mục Khải An lo lắng anh sẽ ăn cơm ở C đại rồi mới trở về, vì thế ngay lập tức nhắn tin cho anh. 【 Cậu đang ở đâu vậy, đi ăn cơm không? 】 Vì không muốn kế hoạch bị phá bỏ, Mục Khải An quyết định dùng phương thức khác một cách chuyển chuyển. Kết quả chờ tới lại là một câu trả lời của Hà Tất. 【C đại, tôi ăn cơm rồi, cậu hỏi bọn Đại Thành xem sao. 】 Hà Tất lúc đấy đúng chính xác là đang cùng mọi người ăn cơm chiều. Mục Khải An thiếu chút nữa hộc cả máu, thật sự không còn giải pháp nào khác, vì thế chỉ có thể lui mà cầu. 【 Vậy khi nào thì cậu trở về? 】 Thực ra lúc ấy Hà Tất cũng không biết là sẽ đến quán KTV để chơi, càng không nghĩ tới sẽ không trở về trường học, nếu như ngồi xe buýt trở về thì cũng tốn mất một tiếng lộ trình. Vì thế Mục Khải An nhận được một câu trả lời của anh, 【 Có lẽ là tầm một hai tiếng nữa. 】 Ăn cơm xong, đi dạo và tán gẫu, thì cũng tầm giờ đó là sẽ trở về Mục Khải An cắn răng một cái, đợi. Nếu bỏ qua bữa tiệc sinh nhật, vậy thì chúc mừng anh ở KTV, có thể mang bánh kem đến đó. Mọi người cùng một chỗ, so với bữa tiệc ở nhà ăn thì lại càng có không khí hơn. —— Mục Khải An tự suy nghĩ để an ủi lòng mình. Vì thế chỉ còn bọn Mục Khải An, Đậu Nha, Đại Thành và Chuột, còn có thêm năm đến sáu người bạn thân của Hà Tất cùng nhau đi ăn cơm. Một bàn đồ ăn lớn, nhưng không có nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật thì náo nhiệt cũng là một điều thần kỳ. Mục Khải An trong toàn bộ hành trình đều nỗ lực cười, mà những người biết chân tướng thì chỉ có Đại Thành và Đậu Nha là rõ ràng, trừ lo lắng trong lòng ra, bọn họ thậm chí không biết phải an ủi cậu như thế nào. Ngay cả một tên không có dây thần kinh như Chuột cũng có thể nhận ra được thần sắc khác biệt của Mục Khải An, nhưng cậu và Mục Khải An vốn không quá thân thích, nhìn sắc mặt của cậu ta hiện tại Chuột lại càng không biết phải hỏi như thế nào, vì thế đành phải nhỏ giọng quan hệ với Đậu Nha. "Tất ca làm sao vậy nhỉ, chẳng lẽ ngay cả sinh nhật của mình cũng quên rồi?"Trong lúc mọi người chiến đấu ở chiến trường KTV, thì cũng đã 8h đêm. Đậu Nha thực sự cũng đã khá là nóng vội rồi, "Lão đại có nói qua chuyện sinh nhật với cậu không?" Thật ra điều mà cậu lo lắng nhất chính là, Hà Tất có lẽ là đến C Đại để ăn sinh nhật với Trần Lộ Lộ rồi chăng? Nếu sự thật là như vậy, vậy thì Mục Khải An...... Thật sự là thảm quá thảm rồi. Chuột lắc lắc đầu, "Đâu có, nếu không phải là Mục Khải An liên lạc với tôi thì tôi căn bản cũng không biết hôm nay là sinh nhật của cậu ấy." "Tôi cũng vậy." Đậu Nha rối rắm bĩu môi. "Tôi cũng thế." Đại Thành cũng thò qua bổ sung nói. Lúc này mọi người đang hát, nhưng hát hay không hát thì cũng không biết có phải hay không, ba người Chuột, Đậu Nha ngồi với nhau, Đậu Nha thì ăn đồ ăn vặt, Chuột và Đại Thành thì mở mấy chai bia. Chỉ có Mục Khải An là ngồi trong góc vẻ mặt lạnh băng, lúc này cầm điện thoại nhìn chăm chăm màn hình, không biết đang suy nghĩ điều gì. "Nếu không thì, trộm nhắn tin cho Tất ca thử xem?" Chuột vẫn có chút băn khoăn. Nói cái gì mà Mục Khải An luôn có tật xấu để ý tới Hà Tất, hiện tại xem ra người ta còn khá tốt tính, vô thanh vô tức mà đối xử với Hà Tất tốt như vậy. Tuy rằng Mục Khải An vẫn luôn tỏ ra cường điệu hoá khiến cho Hà Tất phát hiện ra, nhưng chuyện trước mắt không hề giống nhau, Đậu Nha cũng vô cùng lo lắng việc Hà Tất và Trần Lộ Lộ đang ở bên nhau, vì thế quyết đoán mà nghe lời Chuột liên lạc cho anh. Ngày lúc Đậu Nha chuẩn bị nhắn tin cho Hà Tất, Mục Khải An đang ngồi trong góc thì đột nhiên đứng dậy, không chờ ba người phản ứng lại thì Mục Khải An đã đi đến chỗ bọn họ. "Đậu Nha, Đại Thành, phiền hai cậu tiếp mọi người, chi phí tôi đều trả cả rồi." Mục Khải An nói xong cậu liền quay người khỏi phòng. Tuy rằng đối với không khí và âm thanh ầm ĩ ở trong, Đậu Nha thậm chí còn không nghe rõ được lời mà Mục Khải An nói, chỉ đại khái là nghe được lời nhờ vả của cậu là tiếp đón mọi người, nhưng rõ ràng là Đậu Nha có thể nhìn thấy hốc mắt đỏ chót của cậu ta, giống như cậu ta đang cố gắng kìm nén điều gì đó. Trong lòng quýnh lên, Đậu Nha vội vàng đứng dậy đuổi theo, nhưng vừa ra ngoài đã không còn nhìn thấy thân ảnh của Mục Khải An nữa, cậu lại sốt ruột gọi điện thoại cho Hà Tất, thế nhưng lại tắt máy. "Ầy." Dự cảm rằng sẽ xảy ra chuyện gì rồi đây Hoàn chương 25Tác giả có lời muốn nói: Tuy rằng là tình địch của thụ, thế nhưng cô ấy là một cô gái tốt, thật sự là một nữ thần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương