Chước Chước
Chương 26
“Trời nóng lắm, mọi người mau về nhà đi.” Quyền Tiêu đứng trước cổng nhà mình, nói với đám thanh niên đang vây xem, “Muốn hẹn Doãn Đông Phàm thì qua hôm nay rồi hẹn sau, đi đường cẩn thận.”
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, rồi nhìn Doãn Đông Phàm đang đứng sững như một pho tượng ở đằng xa, song lại liếc nhìn Tô Vân Tường một chút, sau đó lần lượt ngồi trên xe nhà mình rời đi.
Khi Thang Nhụy muốn kéo Tô Vân Tường đi thì Quyền Tiêu kêu cậu ta lại: “Tiểu Tô ở lại thêm một lát đi, dì có chút việc muốn hỏi.”
Thang Nhụy lập tức nói với Tô Vân Tường: “Tôi ở lại cùng cậu.”
“Sao vậy? Sợ dì ăn thịt cậu ta à?” Quyền Tiêu cười lạnh, kéo khăn choàng sườn xám trên người, dùng khóe mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, “Nếu dì thật sự muốn làm gì cậu ta, thì cháu ngăn cản dì bằng cách nào? Bằng cái miệng nhỏ líu ra líu ríu này à?”
Thang Nhụy ức đến nghẹn đỏ bừng cả mặt, Tô Vân Tường lắc đầu với cô: “Cậu đi trước đi.”
Thang Nhụy đành phải rời đi.
Cuối cùng, chỉ còn lại hai người Quyền Tiêu và Tô Vân Tường ở trước cổng, Quyền Tiêu nói: “Cậu vào nhà trước cho mát, tôi đi gọi Doãn Đông Phàm.”
Tô Vân Tường vào sân, Quyền Tiêu đưa mắt nhìn đoàn xe lần lượt chạy xa. Bà lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, bước nhanh đến bên cạnh Doãn Đông Phàm, lạnh lùng nói: “Còn đứng ngốc ở đó làm gì, theo mẹ về ngay.”
Trên mặt Quyền Tiêu dày đặc mây đen, trông cực kỳ khó coi, Doãn Kiệt vẫn đang đứng trong sân, nhìn thấy dáng vẻ này của bà muốn khuyên nhủ mấy câu.
Quyền Tiêu biết ông muốn nói cái gì, trước khi ông mở miệng thì giành nói trước: “Nhìn đứa con trai ngoan mà ông nuôi lớn đi!”
Doãn Kiệt im lặng.
Trong phòng khách rộng lớn của biệt thự vẫn còn nguyên đống lộn xộn từ lúc bọn họ ném bánh ngọt lung tung ban nãy, Tô Vân Tường ôm gáy đứng ngoài cửa, Quyền Tiêu bảo cậu ta tự tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, bà sẽ đi tìm một miếng dán tuyến thể mới cho cậu ta.
Chờ đến khi Quyền Tiêu quay lại thì Doãn Đông Phàm cũng đã trở về phòng khách, khom lưng đứng tựa vào tường, ủ rũ gục đầu xuống.
Quyền Tiêu đưa miếng dán mới cho Tô Vân Tường, nhìn cậu ta dán lên tuyến thể sau gáy xong, rồi lại nhìn về phía Doãn Đông Phàm.
Kỳ thật bà đã cảm nhận được có chuyện gì đó đã xảy ra giữa hai người này từ lâu.
Vào một buổi tối cách đây nửa tháng, Doãn Đông Phàm về nhà trong tình trạng say khướt trên người toàn mùi pheromone của Omega, đúng lúc ấy bị bà bắt gặp. Nhưng khi đó Doãn Đông Phàm say đến mê mang nên cũng không hỏi được gì, Quyền Tiêu đành phải từ bỏ.
Quyền Tiêu cũng đã cố gắng nói chuyện này cho Khang Chước biết, bà còn tìm được thời cơ thích hợp mời Khang Chước đến nhà. Nhưng cuối cùng sự thiên vị bà dành cho con trai mình vẫn chiếm thế thượng phong. Bà không nói gì hết, cho rằng chuyện này có thể thần không biết quỷ không hay mà chìm vào quên lãng, nhưng ai ngờ được sẽ có một ngày như hôm nay.
Quyền Tiêu khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu trầm giọng nói: “Khang Chước không có ở đây, mẹ sẽ thay thằng bé hỏi hai vị một chút, rốt cuộc chuyện ‘đánh dấu’ là thế nào.”
Doãn Đông Phàm nhìn lướt qua Tô Vân Tường từ khóe mắt, thấy cậu ta không có ý muốn nói, y liền nói: “Buổi trưa Tô Vân Tường tìm con nói có việc, con sợ Khang Chước nhìn thấy, bèn dẫn cậu ấy đến phòng chứa đồ ở lầu hai. Cậu ấy nói cậu ấy mắc chứng mẫn cảm rất khó chịu, muốn pheromone của con…”
Quyền Tiêu trực tiếp bắt lấy trọng điểm: “Cậu ta mắc chứng mẫn cảm thì liên quan gì đến con.”
Doãn Đông Phàm cúi đầu xuống thấp hơn: “Trước đó, con… Có một lần, bọn con, đám người bọn con cùng nhau ăn cơm, con uống quá chén, coi cậu ấy thành Khang Chước…”
“Ha.” Tô Vân Tường đột nhiên cười khẩy một tiếng.
Doãn Đông Phàm bị tiếng cười này đâm vào, lập tức lớn tiếng chất vấn cậu ta: “Cậu cười cái gì! Tôi thật sự nhận nhầm người! Bằng không sao tôi có thể chấp nhận đánh dấu cậu được chứ!”
“Câm miệng!” Quyền Tiêu trợn tròn mắt, quay đầu nhìn về phía Tô Vân Tường, “Tiểu Tô, cậu nói xem lúc ấy đã xảy ra chuyện gì.”
Tô Vân Tường hờ hững nói: “Lúc ấy cậu ấy uống rất nhiều, oán giận với cháu rằng Khang Chước đối xử không tốt với cậu ấy, ngay cả đánh dấu tạm thời cũng không chịu cho. Khi đó cậu ấy đang trong kỳ nhạy cảm, cháu thấy cậu ấy không thoải mái, bèn nói Khang Chước không cho đánh dấu thì cháu cho này. Sau đó cậu ấy đánh dấu cháu, nhưng lượng pheromone không đủ, rồi cháu mắc chứng mẫn cảm.”
Tô Vân Tường ngẩng đầu nhìn thẳng Quyền Tiêu, ánh mắt không chút sợ hãi: “Đây là chuyện anh tình tôi nguyện, cháu có lỗi gì chứ?”
Quyền Tiêu cau mày: “Nói cách khác, cậu cảm thấy việc để Alpha đã có người yêu đánh dấu mình là một chuyện không có vấn đề gì, đúng không?”
Tô Vân Tường nhìn bà chằm chằm: “Doãn Đông Phàm và Khang Chước ở bên nhau hoàn toàn không có hạnh phúc, cháu thích hợp với cậu ấy hơn Khang Chước nhiều, chẳng lẽ cháu không thể tranh thủ cho mình sao?”
“Được, rất tốt.” Quyền Tiêu cười gằn gật đầu, lại hỏi Doãn Đông Phàm, “Còn con thì sao? Doãn Đông Phàm, con cũng cảm thấy không sao hết đúng không?”
Doãn Đông Phàm lẩm bẩm nói không phải, vẻ mặt đau khổ giải thích: “Lúc ấy con uống say, lại là trong kỳ nhạy cảm, con thật sự không phải cố ý…”
Quyền Tiêu cố gắng đè nén lửa giận: “Được, vậy mẹ hỏi con một vấn đề cuối cùng. Doãn Đông Phàm, giữa Khang Chước và Tô Vân Tường, rốt cuộc con chọn ai?”
“Không cần cậu ấy chọn.” Tô Vân Tường cướp lời trước mặt Doãn Đông Phàm, cậu ta đứng lên khỏi ghế sô pha, “Cháu biết cậu ấy thích Khang Chước, cháu tự đi.”
Suốt toàn bộ quá trình Doãn Đông Phàm đều cúi đầu, mặc cho Tô Vân Tường đi ngang qua bên cạnh mình, sau cùng vẫn là Quyền Tiêu gọi cậu ta lại.
“Tiểu Tô, phiền cậu về nhà gửi lời tới người ba Tô Quân của cậu rằng, không quản được con trai thì tốt xấu gì cũng phải quản được mình. Nếu ông ta muốn đi nước D như vậy, tôi cũng không ngại mua vé máy bay cho cả nhà mấy người đâu.”
Tô Vân Tường vừa nắm chặt hai tay lại bỗng dưng thả lỏng ra, cuối cùng bước nhanh rời đi.
Lúc này Doãn Đông Phàm mới dám ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tô Vân Tường, nhưng ngay khi y vừa thu hồi tầm mắt …
“Đồ vô dụng! Mày là loại Alpha gì vậy!”
Quyền Tiêu không khách khí tàn nhẫn cho y một cái tát.
Tiếng bạt tay thanh thúy vang lên xen lẫn một chút ù tai, Doãn Đông Phàm bị đánh đến choáng váng.
“Đúng là uổng công mẹ nuôi mày nhiều năm như vậy! Nhìn chuyện tốt mà mày đã làm đi! Ăn trong bát lại trông trong nồi, bị phát hiện thì cúi gằm mặt xuống làm rùa đen rụt cổ. Doãn Đông Phàm mày có thể có tiền đồ một chút được không?”
“Khang Chước có lỗi với mày ở điểm nào, suốt ngày mày chỉ biết tùy hứng cãi nhau với người khác, giờ lại còn không biết xấu hổ nói Khang Chước đối xử không tốt với mày. Từ nhỏ đến lớn có lần nào không phải là mày bắt nạt Khang Chước không, vậy mà vẫn muốn Khang Chước xin lỗi mày, hả? Bây giờ mày đi quá giới hạn đánh dấu người khác, rồi còn muốn trách Khang Chước không cho mày đánh dấu đúng không? Sao mày lại có thể làm vậy hả Doãn Đông Phàm? Sao trước kia mẹ lại không phát hiện mày có bản lĩnh như thế chứ?”
“Xong giờ mày làm người ta tức giận bỏ đi rồi lại cảm thấy hối hận. Doãn Đông Phàm, mày biết đó là ai không? Đó là Khang Chước! Ba nó là người đứng đầu tòa thị chính, mẹ thì là thiên kim ở ngoại quốc, chính nó mới 15 tuổi đã lên đại học A, sau này là chuyên gia nghiên cứu mà quốc gia muốn đoạt về tay, thế mà mày cứ đối xử với người ta như thế? Hả? Tô Vân Tường là cái thá gì? Chỉ nói mấy lời đã câu mày đi rồi? Mày không thấy hèn à Doãn Đông Phàm!”
“Khang Chước Khang Chước Khang Chước! Ngày nào cũng chỉ biết Khang Chước mà thôi!” Doãn Đông Phàm đột nhiên bộc phát, gân xanh trên thái dương nổi lên, y hét lớn, “Con hèn con không có tiền đồ! Vậy thì mẹ đi tìm anh ấy về làm con trai mình đi!”
Doãn Đông Phàm nói xong lao thẳng lên phòng ngủ của mình trên lầu hai, đóng cửa thật mạnh vang lên một tiếng “ầm”.
“Mày nghĩ mẹ không muốn hả.” Quyền Tiêu đi theo, vừa xoa lòng bàn tay rát ngứa của mình, vừa nói vọng vào cửa phòng đóng chặt, “Bản thân làm sai thì phải tự mình gánh vác hậu quả, đừng có mà trút giận lên người người khác. Còn nữa, nhớ cút ra khỏi phòng trước 5 giờ chiều cho mẹ.”
Quyền Tiêu giận đến điên người, sau khi xuống lầu đứng nguyên trong phòng khách cả lúc lâu, Doãn Kiệt mang cho bà một tách trà xanh từ phòng bếp: “Bớt giận, trẻ con không hiểu chuyện, không đáng để em nổi giận như vầy. ”
“Hừ, đây đâu phải là chuyện của trẻ con.” Quyền Tiêu nhận tách trà uống một hơi hết nửa chén, “Tô Quân đã giở trò trong công ty từ mấy năm trước, bị em tóm được nhược điểm thì bắt đầu cuống cuồng lên. Một bên tự mình mập mờ không rõ ràng với Quyền Hoa Thần, một bên lại bảo Tô Vân Tường đến thông đồng với con trai chúng ta. Không bên nào chậm trễ, lên kế hoạch phối hợp đánh một màn thật lớn, đúng là thật sự nghĩ rằng em dễ bắt nạt đến thế sao? Nếu em không để ông ta trả giá chút gì thì em đây sẽ không mang họ Quyền!”
“Haizz, chẳng biết nên nói thế nào nữa.” Doãn Kiệt thở dài một hơi, “Vậy còn Khang Chước thì sao?”
“Để cậu hai đưa đi rồi, chắc bây giờ nó đau lòng lắm, lát nữa em sẽ gọi điện thoại hỏi thăm một chút.”
“Ừm, buổi chiều khóc một trận, hiện tại đang ngủ trong phòng, đợi chốc nữa tôi sẽ gọi em ấy dậy ăn cơm tối…”
Quyền Hoa Thần cúp điện thoại, nhìn lướt qua thời gian trên màn hình, đã gần bảy giờ, tính từ bữa trưa thì đã qua ít nhất sáu tiếng, Khang Chước phải dậy ăn chút gì đó.
Bọn họ đến thành phố S ven biển lúc hơn bốn giờ chiều, sau đó ở lại một khách sạn gần đó có quang cảnh nhìn ra biển, thuê hai gian phòng. Khang Chước khóc đến mệt mỏi, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, thần trí mơ hồ, gọi cậu cả lúc lâu mới đáp lại một tiếng, cho nên Quyền Hoa Thần bảo cậu về phòng ngủ một lát.
Quyền Hoa Thần gọi cho Khang Chước mấy cuộc điện thoại trước, nhưng đều không có ai bắt máy, hắn lại sang phòng bên ấn chuông cửa, cũng chẳng thấy có tiếng trả lời. Quyền Hoa Thần có hơi lo lắng, gọi nhân viên phục vụ lên mở cửa, sau đó hắn đẩy cửa đi vào.
“Khang Chước?”
Trong phòng tối om rèm cửa được kéo kín mít, Quyền Hoa Thần không nghe thấy tiếng Khang Chước trả lời, ngược lại hắn ngửi thấy mùi pheromone hoa nhài nồng đậm của Omega.
Quyền Hoa Thần lập tức dừng bước.
Nhân viên phục vụ là Beta, không rõ trong phòng đã xảy ra chuyện gì, anh lo lắng có chuyện không may nên ở lại xem tình huống, anh hỏi Quyền Hoa Thần: “Thưa ngài, người bên trong không sao chứ?”
Quyền Hoa Thần đặt tay lên khung cửa, không cho nhân viên phục vụ đi vào, chỉ quay đầu lại hỏi: “Trong phòng có thuốc ức chế phát tình cho Omega không?”
Người phục vụ hiểu ngay: “Có, ngay trong tủ đầu giường, dịch dinh dưỡng cũng ở bên trong.”
Quyền Hoa Thần gật đầu: “Cảm ơn, anh có thể đi được rồi.”
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, rồi nhìn Doãn Đông Phàm đang đứng sững như một pho tượng ở đằng xa, song lại liếc nhìn Tô Vân Tường một chút, sau đó lần lượt ngồi trên xe nhà mình rời đi.
Khi Thang Nhụy muốn kéo Tô Vân Tường đi thì Quyền Tiêu kêu cậu ta lại: “Tiểu Tô ở lại thêm một lát đi, dì có chút việc muốn hỏi.”
Thang Nhụy lập tức nói với Tô Vân Tường: “Tôi ở lại cùng cậu.”
“Sao vậy? Sợ dì ăn thịt cậu ta à?” Quyền Tiêu cười lạnh, kéo khăn choàng sườn xám trên người, dùng khóe mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, “Nếu dì thật sự muốn làm gì cậu ta, thì cháu ngăn cản dì bằng cách nào? Bằng cái miệng nhỏ líu ra líu ríu này à?”
Thang Nhụy ức đến nghẹn đỏ bừng cả mặt, Tô Vân Tường lắc đầu với cô: “Cậu đi trước đi.”
Thang Nhụy đành phải rời đi.
Cuối cùng, chỉ còn lại hai người Quyền Tiêu và Tô Vân Tường ở trước cổng, Quyền Tiêu nói: “Cậu vào nhà trước cho mát, tôi đi gọi Doãn Đông Phàm.”
Tô Vân Tường vào sân, Quyền Tiêu đưa mắt nhìn đoàn xe lần lượt chạy xa. Bà lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, bước nhanh đến bên cạnh Doãn Đông Phàm, lạnh lùng nói: “Còn đứng ngốc ở đó làm gì, theo mẹ về ngay.”
Trên mặt Quyền Tiêu dày đặc mây đen, trông cực kỳ khó coi, Doãn Kiệt vẫn đang đứng trong sân, nhìn thấy dáng vẻ này của bà muốn khuyên nhủ mấy câu.
Quyền Tiêu biết ông muốn nói cái gì, trước khi ông mở miệng thì giành nói trước: “Nhìn đứa con trai ngoan mà ông nuôi lớn đi!”
Doãn Kiệt im lặng.
Trong phòng khách rộng lớn của biệt thự vẫn còn nguyên đống lộn xộn từ lúc bọn họ ném bánh ngọt lung tung ban nãy, Tô Vân Tường ôm gáy đứng ngoài cửa, Quyền Tiêu bảo cậu ta tự tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, bà sẽ đi tìm một miếng dán tuyến thể mới cho cậu ta.
Chờ đến khi Quyền Tiêu quay lại thì Doãn Đông Phàm cũng đã trở về phòng khách, khom lưng đứng tựa vào tường, ủ rũ gục đầu xuống.
Quyền Tiêu đưa miếng dán mới cho Tô Vân Tường, nhìn cậu ta dán lên tuyến thể sau gáy xong, rồi lại nhìn về phía Doãn Đông Phàm.
Kỳ thật bà đã cảm nhận được có chuyện gì đó đã xảy ra giữa hai người này từ lâu.
Vào một buổi tối cách đây nửa tháng, Doãn Đông Phàm về nhà trong tình trạng say khướt trên người toàn mùi pheromone của Omega, đúng lúc ấy bị bà bắt gặp. Nhưng khi đó Doãn Đông Phàm say đến mê mang nên cũng không hỏi được gì, Quyền Tiêu đành phải từ bỏ.
Quyền Tiêu cũng đã cố gắng nói chuyện này cho Khang Chước biết, bà còn tìm được thời cơ thích hợp mời Khang Chước đến nhà. Nhưng cuối cùng sự thiên vị bà dành cho con trai mình vẫn chiếm thế thượng phong. Bà không nói gì hết, cho rằng chuyện này có thể thần không biết quỷ không hay mà chìm vào quên lãng, nhưng ai ngờ được sẽ có một ngày như hôm nay.
Quyền Tiêu khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu trầm giọng nói: “Khang Chước không có ở đây, mẹ sẽ thay thằng bé hỏi hai vị một chút, rốt cuộc chuyện ‘đánh dấu’ là thế nào.”
Doãn Đông Phàm nhìn lướt qua Tô Vân Tường từ khóe mắt, thấy cậu ta không có ý muốn nói, y liền nói: “Buổi trưa Tô Vân Tường tìm con nói có việc, con sợ Khang Chước nhìn thấy, bèn dẫn cậu ấy đến phòng chứa đồ ở lầu hai. Cậu ấy nói cậu ấy mắc chứng mẫn cảm rất khó chịu, muốn pheromone của con…”
Quyền Tiêu trực tiếp bắt lấy trọng điểm: “Cậu ta mắc chứng mẫn cảm thì liên quan gì đến con.”
Doãn Đông Phàm cúi đầu xuống thấp hơn: “Trước đó, con… Có một lần, bọn con, đám người bọn con cùng nhau ăn cơm, con uống quá chén, coi cậu ấy thành Khang Chước…”
“Ha.” Tô Vân Tường đột nhiên cười khẩy một tiếng.
Doãn Đông Phàm bị tiếng cười này đâm vào, lập tức lớn tiếng chất vấn cậu ta: “Cậu cười cái gì! Tôi thật sự nhận nhầm người! Bằng không sao tôi có thể chấp nhận đánh dấu cậu được chứ!”
“Câm miệng!” Quyền Tiêu trợn tròn mắt, quay đầu nhìn về phía Tô Vân Tường, “Tiểu Tô, cậu nói xem lúc ấy đã xảy ra chuyện gì.”
Tô Vân Tường hờ hững nói: “Lúc ấy cậu ấy uống rất nhiều, oán giận với cháu rằng Khang Chước đối xử không tốt với cậu ấy, ngay cả đánh dấu tạm thời cũng không chịu cho. Khi đó cậu ấy đang trong kỳ nhạy cảm, cháu thấy cậu ấy không thoải mái, bèn nói Khang Chước không cho đánh dấu thì cháu cho này. Sau đó cậu ấy đánh dấu cháu, nhưng lượng pheromone không đủ, rồi cháu mắc chứng mẫn cảm.”
Tô Vân Tường ngẩng đầu nhìn thẳng Quyền Tiêu, ánh mắt không chút sợ hãi: “Đây là chuyện anh tình tôi nguyện, cháu có lỗi gì chứ?”
Quyền Tiêu cau mày: “Nói cách khác, cậu cảm thấy việc để Alpha đã có người yêu đánh dấu mình là một chuyện không có vấn đề gì, đúng không?”
Tô Vân Tường nhìn bà chằm chằm: “Doãn Đông Phàm và Khang Chước ở bên nhau hoàn toàn không có hạnh phúc, cháu thích hợp với cậu ấy hơn Khang Chước nhiều, chẳng lẽ cháu không thể tranh thủ cho mình sao?”
“Được, rất tốt.” Quyền Tiêu cười gằn gật đầu, lại hỏi Doãn Đông Phàm, “Còn con thì sao? Doãn Đông Phàm, con cũng cảm thấy không sao hết đúng không?”
Doãn Đông Phàm lẩm bẩm nói không phải, vẻ mặt đau khổ giải thích: “Lúc ấy con uống say, lại là trong kỳ nhạy cảm, con thật sự không phải cố ý…”
Quyền Tiêu cố gắng đè nén lửa giận: “Được, vậy mẹ hỏi con một vấn đề cuối cùng. Doãn Đông Phàm, giữa Khang Chước và Tô Vân Tường, rốt cuộc con chọn ai?”
“Không cần cậu ấy chọn.” Tô Vân Tường cướp lời trước mặt Doãn Đông Phàm, cậu ta đứng lên khỏi ghế sô pha, “Cháu biết cậu ấy thích Khang Chước, cháu tự đi.”
Suốt toàn bộ quá trình Doãn Đông Phàm đều cúi đầu, mặc cho Tô Vân Tường đi ngang qua bên cạnh mình, sau cùng vẫn là Quyền Tiêu gọi cậu ta lại.
“Tiểu Tô, phiền cậu về nhà gửi lời tới người ba Tô Quân của cậu rằng, không quản được con trai thì tốt xấu gì cũng phải quản được mình. Nếu ông ta muốn đi nước D như vậy, tôi cũng không ngại mua vé máy bay cho cả nhà mấy người đâu.”
Tô Vân Tường vừa nắm chặt hai tay lại bỗng dưng thả lỏng ra, cuối cùng bước nhanh rời đi.
Lúc này Doãn Đông Phàm mới dám ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tô Vân Tường, nhưng ngay khi y vừa thu hồi tầm mắt …
“Đồ vô dụng! Mày là loại Alpha gì vậy!”
Quyền Tiêu không khách khí tàn nhẫn cho y một cái tát.
Tiếng bạt tay thanh thúy vang lên xen lẫn một chút ù tai, Doãn Đông Phàm bị đánh đến choáng váng.
“Đúng là uổng công mẹ nuôi mày nhiều năm như vậy! Nhìn chuyện tốt mà mày đã làm đi! Ăn trong bát lại trông trong nồi, bị phát hiện thì cúi gằm mặt xuống làm rùa đen rụt cổ. Doãn Đông Phàm mày có thể có tiền đồ một chút được không?”
“Khang Chước có lỗi với mày ở điểm nào, suốt ngày mày chỉ biết tùy hứng cãi nhau với người khác, giờ lại còn không biết xấu hổ nói Khang Chước đối xử không tốt với mày. Từ nhỏ đến lớn có lần nào không phải là mày bắt nạt Khang Chước không, vậy mà vẫn muốn Khang Chước xin lỗi mày, hả? Bây giờ mày đi quá giới hạn đánh dấu người khác, rồi còn muốn trách Khang Chước không cho mày đánh dấu đúng không? Sao mày lại có thể làm vậy hả Doãn Đông Phàm? Sao trước kia mẹ lại không phát hiện mày có bản lĩnh như thế chứ?”
“Xong giờ mày làm người ta tức giận bỏ đi rồi lại cảm thấy hối hận. Doãn Đông Phàm, mày biết đó là ai không? Đó là Khang Chước! Ba nó là người đứng đầu tòa thị chính, mẹ thì là thiên kim ở ngoại quốc, chính nó mới 15 tuổi đã lên đại học A, sau này là chuyên gia nghiên cứu mà quốc gia muốn đoạt về tay, thế mà mày cứ đối xử với người ta như thế? Hả? Tô Vân Tường là cái thá gì? Chỉ nói mấy lời đã câu mày đi rồi? Mày không thấy hèn à Doãn Đông Phàm!”
“Khang Chước Khang Chước Khang Chước! Ngày nào cũng chỉ biết Khang Chước mà thôi!” Doãn Đông Phàm đột nhiên bộc phát, gân xanh trên thái dương nổi lên, y hét lớn, “Con hèn con không có tiền đồ! Vậy thì mẹ đi tìm anh ấy về làm con trai mình đi!”
Doãn Đông Phàm nói xong lao thẳng lên phòng ngủ của mình trên lầu hai, đóng cửa thật mạnh vang lên một tiếng “ầm”.
“Mày nghĩ mẹ không muốn hả.” Quyền Tiêu đi theo, vừa xoa lòng bàn tay rát ngứa của mình, vừa nói vọng vào cửa phòng đóng chặt, “Bản thân làm sai thì phải tự mình gánh vác hậu quả, đừng có mà trút giận lên người người khác. Còn nữa, nhớ cút ra khỏi phòng trước 5 giờ chiều cho mẹ.”
Quyền Tiêu giận đến điên người, sau khi xuống lầu đứng nguyên trong phòng khách cả lúc lâu, Doãn Kiệt mang cho bà một tách trà xanh từ phòng bếp: “Bớt giận, trẻ con không hiểu chuyện, không đáng để em nổi giận như vầy. ”
“Hừ, đây đâu phải là chuyện của trẻ con.” Quyền Tiêu nhận tách trà uống một hơi hết nửa chén, “Tô Quân đã giở trò trong công ty từ mấy năm trước, bị em tóm được nhược điểm thì bắt đầu cuống cuồng lên. Một bên tự mình mập mờ không rõ ràng với Quyền Hoa Thần, một bên lại bảo Tô Vân Tường đến thông đồng với con trai chúng ta. Không bên nào chậm trễ, lên kế hoạch phối hợp đánh một màn thật lớn, đúng là thật sự nghĩ rằng em dễ bắt nạt đến thế sao? Nếu em không để ông ta trả giá chút gì thì em đây sẽ không mang họ Quyền!”
“Haizz, chẳng biết nên nói thế nào nữa.” Doãn Kiệt thở dài một hơi, “Vậy còn Khang Chước thì sao?”
“Để cậu hai đưa đi rồi, chắc bây giờ nó đau lòng lắm, lát nữa em sẽ gọi điện thoại hỏi thăm một chút.”
“Ừm, buổi chiều khóc một trận, hiện tại đang ngủ trong phòng, đợi chốc nữa tôi sẽ gọi em ấy dậy ăn cơm tối…”
Quyền Hoa Thần cúp điện thoại, nhìn lướt qua thời gian trên màn hình, đã gần bảy giờ, tính từ bữa trưa thì đã qua ít nhất sáu tiếng, Khang Chước phải dậy ăn chút gì đó.
Bọn họ đến thành phố S ven biển lúc hơn bốn giờ chiều, sau đó ở lại một khách sạn gần đó có quang cảnh nhìn ra biển, thuê hai gian phòng. Khang Chước khóc đến mệt mỏi, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, thần trí mơ hồ, gọi cậu cả lúc lâu mới đáp lại một tiếng, cho nên Quyền Hoa Thần bảo cậu về phòng ngủ một lát.
Quyền Hoa Thần gọi cho Khang Chước mấy cuộc điện thoại trước, nhưng đều không có ai bắt máy, hắn lại sang phòng bên ấn chuông cửa, cũng chẳng thấy có tiếng trả lời. Quyền Hoa Thần có hơi lo lắng, gọi nhân viên phục vụ lên mở cửa, sau đó hắn đẩy cửa đi vào.
“Khang Chước?”
Trong phòng tối om rèm cửa được kéo kín mít, Quyền Hoa Thần không nghe thấy tiếng Khang Chước trả lời, ngược lại hắn ngửi thấy mùi pheromone hoa nhài nồng đậm của Omega.
Quyền Hoa Thần lập tức dừng bước.
Nhân viên phục vụ là Beta, không rõ trong phòng đã xảy ra chuyện gì, anh lo lắng có chuyện không may nên ở lại xem tình huống, anh hỏi Quyền Hoa Thần: “Thưa ngài, người bên trong không sao chứ?”
Quyền Hoa Thần đặt tay lên khung cửa, không cho nhân viên phục vụ đi vào, chỉ quay đầu lại hỏi: “Trong phòng có thuốc ức chế phát tình cho Omega không?”
Người phục vụ hiểu ngay: “Có, ngay trong tủ đầu giường, dịch dinh dưỡng cũng ở bên trong.”
Quyền Hoa Thần gật đầu: “Cảm ơn, anh có thể đi được rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương