Ta c.h.ế.t rồi sao?
Hình như là chưa.
Lúc tỉnh lại trong hang động, toàn thân đau nhức như muốn rã rời.
Ta muốn nói chuyện, mấp máy môi khô nứt nẻ, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra được lời nào.
Lúc nhảy xuống vực, Thẩm Phù Thần bỗng nhiên hối hận, liều mạng túm lấy một cành liễu, kéo ta đến sườn dốc rồi mới buông tay.
Còn ta thì cứ thế lăn xuống, không biết đã bao lâu.
Tiểu thị vệ đột nhiên xuất hiện trước mặt ta, nhóm một đống lửa.
Hắn dìu ta ngồi bên đống lửa, sau đó đi săn được một con gà rừng, vừa nướng gà vừa kể cho ta nghe những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua.
Cẩm Hân
Lúc đó, sau khi ta và Từ Chỉ Quân bị bắt cóc, Thẩm Phù Thần đã để lại một bức thư cho Thẩm Nghiễn Chu, bảo hắn ta đến cứu người.
“Ồ.” Ta gật đầu, cắn một miếng gà nướng, nhưng lại chẳng cảm nhận được mùi vị gì.
Ta không muốn biết bất cứ chuyện gì liên quan đến Thẩm Nghiễn Chu nữa.
Ta nhìn ra ngoài hang động qua khe hở, tuyết phủ trắng xóa, không biết trận tuyết này còn kéo dài bao lâu nữa.
Tiểu thị vệ nói, nơi này là biên giới phía Bắc của Lịch quốc, khí hậu lạnh lẽo, phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không đợi đến lúc tuyết phong sơn thì sẽ không đi được nữa, đến lúc đó chỉ có nước c.h.ế.t đói hoặc c.h.ế.t rét.
“Chủ tử, người bị thương rồi, để nô tài cõng người nhé?”