Chuyện Nhà Trí Triều
Chương 13: Mỹ nam hoá ông chú
Năm cô 10 tuổi, anh 20 tuổi.
“Triều, chúng ta đến nhà anh Minh Trí rồi.”
Bốn đứa nhóc Triều, Uyên, Tâm, Viện được bà Loan, mẹ Triều đưa vào thành phố dịp nghỉ hè.
“Mấy đứa ở đây chơi ngoan ngoãn đợi các anh về nghe không?”
“Giờ mẹ có công việc, xong sẽ ghé đón mấy đứa.”
Bốn đứa đều đồng thanh: “Dạ, chúng con sẽ ngoan ạ!”
Sau khi đã chắc chắn được mọi việc đều đảm bảo thì bà Loan mới yên tâm rời đi.
Nhìn thấy cửa đóng, bóng lưng khuất dần thì bốn cô nhóc mới âm thầm nhoẻn miệng cười.
Đúng là sẽ ngoan, cơ mà là ngoan trong ngoặc kép!
…
“Triều, có thật là chỉ cần đổ nước vào thì dầu sẽ không nổ hả?”
“Đúng rồi… à mà mình đang nấu món gì vậy?”
Thục Uyên, Li Tâm, Nhạc Viện ngớ người ngay tức khắc trước câu hỏi của Hoàng Triều.
Chỉ vì muốn tạo bất ngờ cho Minh Trí và Thần Huy mà đám nhóc này lại đi “phá bếp” rồi.
Căn bếp hỗn độn cùng mớ lộn xộn, bốn đứa trẻ nhìn nhau với bốn khuôn mặt đầy lọ mà không khỏi buồn cười.
Ngay lúc này lại có tiếng mở cửa từ bên ngoài khiến các cô bé vội vàng, ba chân bốn cẳng, vắt chân lên cổ mà chạy trốn.
Không biết ai sẽ là người xuôi xẻo, mở cánh cửa “thần kì” ấy đây.
“Cạch.” Cánh cửa được mở ra, mùi khét và khói bếp xộc thẳng vào mũi khiến Thần Huy phải bịt mũi ho khan vài tiếng.
Sau đó anh chàng liền hét lên, vọng hết cả hành lang khiến ba người đang xách đồ bước ra khỏi thang máy đều phải giật mình.
“Trí! Nhà… nhà mình có kẻ đột nhập rồi!”
Minh Trí cùng Thanh Quý có thân thủ nhanh nhẹn liền nhanh chóng chạy đến, đề cao cảnh giác, từng bước tiến vào nhà.
Anh nghĩ thầm chuyện này thật kì quái, rõ ràng mẹ cô gọi điện báo rằng đã đưa mấy nhóc này đến rồi.
Thế thì tại sao nhà lại có kẻ đột nhập?
Hay là chuyện này do chính bọn nhóc đó bày ra?
Nhìn căn nhà lộn xộn với mớ khói khiến người ta không khỏi nghi ngờ.
Nhưng mà khoan đã… đâu đấy bên cạnh cửa có một đôi dép nhỏ màu xanh da trời thật quen mắt…
Là dép của Hoàng Triều!
Giờ thì hiểu rồi, Minh Trí nghe mùi khét đâu đấy liền tức giận, bước nhanh vào nhà, tinh mắt né được những chiếc bẫy nhỏ của các cô nàng nghịch ngợm.
Sau khi tắt bếp, mở hết cửa sổ, kém rèm cho thông thoáng thì anh liền quay lại phòng khách, gọi ba người kia vào.
Anh ngồi thẳng lưng trên ghế, tư thế hiên ngang, giọng nói mang vài phần tức giận.
“Không cần trốn nữa, bốn đứa mau bước ra đây!”
Mấy cô nhóc bị vạch trần liền chột dạ, tám cặp mắt đang run rẩy nhìn nhau, âm thầm trao đổi suy nghĩ.
Liệu có nên xuất hiện, rửa cổ đợi bị chém hay không?
Thần Huy ngờ vực nhìn anh:
“Ý mày là gì? Nhà không phải có trộm sao? Hơn nữa thủ phạm còn đang ở trong nhà?”
Thanh Quý liền cốc đầu tên ca sĩ mang gương mặt đẹp trai kia một cú rõ đau:
“Mẹ mày lúc sinh ra quên gắn đường dây trí nhớ cho mày à?”
“Liên quan gì tới mẹ tao?”
“Chẳng phải lúc nãy cô Loan đã gọi điện đến báo rằng đám nhóc kia đang ở nhà chúng ta sao? Nhìn cục diện thế này thì biết là thành quả của ai rồi đấy.”
“Ờ nhỉ!”
Lúc này Thần Huy mới ngợ ra khiến cả đám bất lực.
Thanh Quý cùng Tấn Phát cũng lần lượt đặt đồ xuống rồi yên vị trên ghế. Không khí căng phòng lúc này vô cùng lãnh đạm.
Thần Huy khẽ ho vài tiếng rồi cất lời đe doạ:
“Mấy đứa còn không chịu ra đây nhận lỗi thì đừng trách sao anh Minh Trí lại dẫn hết cả đám đi giao nộp cho chủ nhà vì tội phá hoại tài sản đấy.”
Nghe thế khiến mặt đứa nào cũng tái xanh, nhanh chóng chạy đến trước mặt nhận lỗi.
Hoàng Triều còn lẹ hơn đám kia một bước, trực tiếp ôm chầm lấy chân Minh Trí mà khóc lóc:
“Anh Minh Trí, em biết sai rồi! Anh tha cho em đi có được không? Lần sau tụi em không dám nữa đâu!”
“Tha cho em? Lấy tư cách gì đòi anh tha cho em?”
“Tư cách gì? Còn không phải em là “vợ nhỏ” của anh sao? Nhà là phải có nóc!”
Vô sĩ! Thật đúng là quá vô sĩ!
Mới chỉ có mười tuổi thôi mà đã biết cách làm nũng rồi hù doạ kèm lí luận các thứ, vậy thì sau này ai mà dám rước về?
À không! Phải là vô sỉ từ năm năm trước rồi, con bé này không biết giữ giá gì hết, đúng là ngốc nghếch!
Thần Huy cười nhạt.
Ba đứa còn lại không kịp phản ứng, đến khi hoàn hồn cũng nhanh chóng chạy đến bám người, ôm đùi “lão đại” mà làm nũng.
Thục Uyên nở một nụ cười mang tính sát thương cao nhìn Tấn Phát:
“Anh Phát nổi tiếng là người ấm áp, dịu dàng, là bác sĩ tương lai. Nên chắc là sẽ không trách em đâu đúng không?”
Tấn Phát toát mồ hôi hột, đây nào có phải là cầu xin đâu chứ? Là uy hiếp thì đúng hơn, trẻ con bây giờ đều đáng sợ đến thế sao?
Tấn Phát nuốt nước bọt, khẽ cười gượng rồi đỡ Thục Uyên đứng dậy:
“Làm sao mà có thể trách em được chứ? Chung quy thì mấy đứa vẫn còn nhỏ, nghịch ngợm một chút cũng là chuyện bình thường mà thôi.”
“Anh Phát thật tốt!”
Thục Uyên cười tươi như hoa khiến Tấn Phát cũng nhẹ nhõm phần nào.
Thần Huy chen ngang:
“Bỏ qua là bỏ qua thế nào? Kiểu gì thì cũng phải bắt chúng nó dọn cho sạch chỗ này rồi mới muốn làm gì làm.”
“Anh Huy, anh quá đáng lắm rồi đấy! Hết bảo tụi em là trộm rồi giờ còn muốn bắt trẻ con làm những công việc nặng nhọc sao? Đây là đang bóc lột sức lao động của trẻ em.”
Nhạc Viện mặt mũi tèm lem, đôi mắt uất giận nhìn chằm chằm, khuôn mặt như sắp khóc đến nơi khiến Thần Huy cũng phải câm nín.
Đây không phải anh ấy kiên nể mà là sợ nước mắt cá xấu của trẻ con. Vì nó rất khó dỗ mà đây lại con gái nữa thì mới c.h.ế.t anh.
Thanh Quý giờ đây mới liên tiếng sau en nờ giọt nước mắt oan ức của Li Tâm:
“Ông bà ta có câu dạy con từ thuở còn thơ…”
“Nhưng tụi em không phải con anh!”
“Anh chỉ truyền đạt lại ngụ ý của tổ tiên đi trước thôi. Trẻ con làm sai là phải chịu phạt!”
“Anh sẽ đánh em ư?”
“Không! Tụi anh tự có hình phạt dành riêng cho mấy đứa. Đừng quên là anh và Trí cùng học trong trường quân đội, ngoài đánh ra thì còn nhiều cách tra tấn khác lắm, chẳng hạn như…”
“Tụi em đi dọn nhà!”
Lời nói nhẹ tựa lông hồng phát ra từ miệng Thanh Quý nhưng lại nặng ngàn cân đối với mấy đứa nhóc tì nghịch ngợm kia.
Khi bị doạ thì không đứa nào mà mặt mày không mang đầy vẻ sợ hãi.
Khi nhìn thấy cảnh này khiến Thần Huy dù muốn bậc cười ha hả cũng phải cố nhịn lại để tạo uy nghiêm.
Cũng không để các em phải tự làm một mình, sau khi đợi mười phút quan sát thì tất cả đều bắt tay vào thu dọn, nấu nướng, hoà thuận cùng ăn một bữa tối vui vẻ.
…
Nữa đêm không ngủ được, Hoàng Triều lặn lội ra mở cửa phòng, đến phòng bếp rót ly nước uống.
Uống xong định về phòng liền bị khung cảnh ngoài ban công thu hút, không tự chủ được liền cảm thán:
“Oa… đẹp thật!”
Gương mặt góc nghiêng đẹp không tì vết cùng những cơ ngực, cơ bụng săn chắc, ẩn hiện dưới lớp áo ngủ không được gài nút kĩ càng.
Quả là tuyệt sắc mỹ nam đang ngồi bên ban công hưởng rượu dưới ánh trăng huyền ảo đây mà.
Minh Trí bị giọng của Hoàng Triều thu hút, quay sang nhìn thấy cô bé nhỏ đang ngây người thì không nhịn được trêu chọc:
“Nhóc con háo sắc, nước dãi em chảy đầy kìa!”
Hoàng Triều giật mình, vội kiếm đồ lâu đi. Sau khi nhận thức được mình bị trêu thi liền lườm anh:
“Anh mới chảy nước dãi đấy, cả nhà anh đều chảy nước dãi!”
“Lí do?”
“Vì…”
“Hửm?!”
Hoàng Triều nghẹn họng, hậm hực không thôi, gương mặt chứa đầy sự tức tối giành cho Minh Trí.
“Thôi anh im đi!”
“Phát ngôn lúc nào cũng tỉ lệ nghịch với vẻ bề ngoài.”
“Độc miệng đến phát ghét!”
Bị mắng nhưng anh không có vẻ gì là tức giận mà ngược lại còn phì cười:
“Em đang khen anh đẹp trai đó hả?”
“Ai mà thèm khen anh? Bớt có tự luyến lại đi!”
“Thế sao lúc nãy lại chột dạ?”
“Em chột dạ chỗ nào? Anh đừng có mà đặc đều khi dễ.”
“Thế năm đó là ai mạnh miệng đòi cưới anh, còn hùng hổ mang cả sính lễ sang…”
“Chỉ có năm ngàn thì tính là gì chứ? Lời trẻ con nói ai mà tin?”
“Anh tin!”
Cô lại bị tên đẹp trai này chặn họng rồi. Tức, tức chết Hoàng Triều mất thôi!
Nhìn bộ dáng vắt óc suy nghĩ ngôn từ để đối phó mình của cô khiến anh phải nhịn cười không biết bao nhiêu lần.
“Nhóc con, trẻ nhỏ thì đừng có chau mày như thế, mau già lắm đấy.”
“Già thì kệ em, vẫn trẻ hơn “ông chú” là anh gấp mười lần.”
“Em nói ai là “ông chú” hả?”
“Ở đây ngoài anh ra thì còn giống đực nào khác không?”
Cuối cùng thì cô cũng chọc điên được anh rồi, thật hả hê… cơ mà chưa đầy 2’ thì đã bị anh tóm lại, đặt nằm lên đùi “dạy dỗ”.
“Bốp” cô bị vỗ mông như muốn phát điên lên:
“Anh làm gì thế hả?”
“Võ Nữ Hoàng Triều! Em biết sai chưa?”
“Em không sai!”
“Bốp” cô bị đánh cái thứ hai liền khóc toán lên.
“Nín!”
“Mẹ bảo chỉ có ba mẹ và chồng mới được sờ mông con gái thôi. Anh làm thế sau này ai dám cưới em nữa chứ?”
“Anh cưới!”
Lại nghẹn!
Cô bị anh chọc tức đến run người, càng khóc càng lớn hơn. Minh Trí cũng sót nên không phạt Hoàng Triều nữa, lật người lại mà dỗ ngọt.
“Không được khóc nữa!”
“Hức… em cứ khóc đấy! Khóc cho mọi người đều tỉnh để thấy bộ mặt xấu xa của anh.”
“Giờ là em ăn bám nhà anh, ở nhà anh, mọi thứ đều dựa vào anh. Nếu muốn ra đường thì cứ khóc nữa xem!”
“Anh hăm doạ em?”
“Anh chỉ nói sự thật.”
“Được, đợi bà đây làm phú bà rồi sẽ cho anh biết tay.”
“Cầu còn không được!”
Đạt thành thoả thuận trong sự cưỡng ép khiến Hoàng Triều nuốt không trôi cục tức này.
Những ngày sau đó không khí giữa cô và anh đều như nước với lửa khiến mọi người cũng căng thẳng theo.
…
Mười ngày sau, cuối cùng thì bà Loan cũng giải quyết xong công việc để đến đón đám phá gia chi nữ này về rồi.
Nhìn thấy bà Loan như nữ thần giáng thế, đứa nào cũng tay bắt mặt mừng, chạy tới ôm chân.
Nhìn biểu hiện lạ khiến bà Loan có phần ngờ vực, khẽ hỏi:
“Mấy đứa nhỏ ở đây có làm phiền tụi con không?”
“Dạ không ạ! Chúng nó ngoan lắm cô.”
“Thế thì tốt! Cảm ơn mấy đứa đã chăm sóc tụi nhỏ, cô lu bu công việc quá.”
“Không sao đâu ạ! Tụi cháu cũng không phải xa lạ gì.”
“Các cháu thấy vui là được rồi. Tạm biệt các anh đi rồi về mấy đứa!”
Bà Loan thúc dục, ba người Uyên, Viện, Tâm đều ngoan ngoãn chào tạm biệt riêng Triều là chào tất cả trừ anh.
“Con sao thế Triều? Mau chào anh Minh Trí của con đi rồi về!”
“…”
Minh Trí thấy cô im lặng lầm lì, liền quỳ gối xuống, khẽ thì thầm vào tai cô.
“Em đây là không nỡ rời xa anh hả?”
Hoàng Triều bị hơi thở làm nhột tai cùng lời nói mang đầy ý tứ trêu chọc ấy khiến cho đỏ mặt tía tai vội thụt lùi lại.
“Chào anh, em về!”
Vội vàng cuối chào sau đó nhanh chóng chạy vào xe ngồi khiến ai cũng cảm thấy buồn cười.
Thần Huy bước đến, đặt tay lên vai anh mà cười khinh:
“Mày lại trêu chọc, làm cho em nó ngại nữa rồi kìa.”
“Xuỳ, bỏ cái chân khỉ của mày xuống đi!”
“Mày… ế là đúng!”
Cuộc trò chuyện chào tạm biệt thật rôm rã, ai nấy cũng đều cười cười nói nói. Hoàng Triều ngồi trong xe mà không khỏi tức tối, mở cửa vọng ra:
“Rồi mọi người có về nữa không đây? Sắp trễ giờ tàu chạy rồi đó!”
“Được, ra ngay đây!”
Thấy cô thúc giục như thế thì cũng không ai nói thêm gì, vẫy tay vài cái rồi đều lên xe ngồi. Anh đến bên cửa sổ chỗ cô ngồi.
“Hoang nghênh năm sau lại vào chơi nha!”
“Em mới không thèm! Đồ ông chú già độc miệng!”
#phongvy
“Triều, chúng ta đến nhà anh Minh Trí rồi.”
Bốn đứa nhóc Triều, Uyên, Tâm, Viện được bà Loan, mẹ Triều đưa vào thành phố dịp nghỉ hè.
“Mấy đứa ở đây chơi ngoan ngoãn đợi các anh về nghe không?”
“Giờ mẹ có công việc, xong sẽ ghé đón mấy đứa.”
Bốn đứa đều đồng thanh: “Dạ, chúng con sẽ ngoan ạ!”
Sau khi đã chắc chắn được mọi việc đều đảm bảo thì bà Loan mới yên tâm rời đi.
Nhìn thấy cửa đóng, bóng lưng khuất dần thì bốn cô nhóc mới âm thầm nhoẻn miệng cười.
Đúng là sẽ ngoan, cơ mà là ngoan trong ngoặc kép!
…
“Triều, có thật là chỉ cần đổ nước vào thì dầu sẽ không nổ hả?”
“Đúng rồi… à mà mình đang nấu món gì vậy?”
Thục Uyên, Li Tâm, Nhạc Viện ngớ người ngay tức khắc trước câu hỏi của Hoàng Triều.
Chỉ vì muốn tạo bất ngờ cho Minh Trí và Thần Huy mà đám nhóc này lại đi “phá bếp” rồi.
Căn bếp hỗn độn cùng mớ lộn xộn, bốn đứa trẻ nhìn nhau với bốn khuôn mặt đầy lọ mà không khỏi buồn cười.
Ngay lúc này lại có tiếng mở cửa từ bên ngoài khiến các cô bé vội vàng, ba chân bốn cẳng, vắt chân lên cổ mà chạy trốn.
Không biết ai sẽ là người xuôi xẻo, mở cánh cửa “thần kì” ấy đây.
“Cạch.” Cánh cửa được mở ra, mùi khét và khói bếp xộc thẳng vào mũi khiến Thần Huy phải bịt mũi ho khan vài tiếng.
Sau đó anh chàng liền hét lên, vọng hết cả hành lang khiến ba người đang xách đồ bước ra khỏi thang máy đều phải giật mình.
“Trí! Nhà… nhà mình có kẻ đột nhập rồi!”
Minh Trí cùng Thanh Quý có thân thủ nhanh nhẹn liền nhanh chóng chạy đến, đề cao cảnh giác, từng bước tiến vào nhà.
Anh nghĩ thầm chuyện này thật kì quái, rõ ràng mẹ cô gọi điện báo rằng đã đưa mấy nhóc này đến rồi.
Thế thì tại sao nhà lại có kẻ đột nhập?
Hay là chuyện này do chính bọn nhóc đó bày ra?
Nhìn căn nhà lộn xộn với mớ khói khiến người ta không khỏi nghi ngờ.
Nhưng mà khoan đã… đâu đấy bên cạnh cửa có một đôi dép nhỏ màu xanh da trời thật quen mắt…
Là dép của Hoàng Triều!
Giờ thì hiểu rồi, Minh Trí nghe mùi khét đâu đấy liền tức giận, bước nhanh vào nhà, tinh mắt né được những chiếc bẫy nhỏ của các cô nàng nghịch ngợm.
Sau khi tắt bếp, mở hết cửa sổ, kém rèm cho thông thoáng thì anh liền quay lại phòng khách, gọi ba người kia vào.
Anh ngồi thẳng lưng trên ghế, tư thế hiên ngang, giọng nói mang vài phần tức giận.
“Không cần trốn nữa, bốn đứa mau bước ra đây!”
Mấy cô nhóc bị vạch trần liền chột dạ, tám cặp mắt đang run rẩy nhìn nhau, âm thầm trao đổi suy nghĩ.
Liệu có nên xuất hiện, rửa cổ đợi bị chém hay không?
Thần Huy ngờ vực nhìn anh:
“Ý mày là gì? Nhà không phải có trộm sao? Hơn nữa thủ phạm còn đang ở trong nhà?”
Thanh Quý liền cốc đầu tên ca sĩ mang gương mặt đẹp trai kia một cú rõ đau:
“Mẹ mày lúc sinh ra quên gắn đường dây trí nhớ cho mày à?”
“Liên quan gì tới mẹ tao?”
“Chẳng phải lúc nãy cô Loan đã gọi điện đến báo rằng đám nhóc kia đang ở nhà chúng ta sao? Nhìn cục diện thế này thì biết là thành quả của ai rồi đấy.”
“Ờ nhỉ!”
Lúc này Thần Huy mới ngợ ra khiến cả đám bất lực.
Thanh Quý cùng Tấn Phát cũng lần lượt đặt đồ xuống rồi yên vị trên ghế. Không khí căng phòng lúc này vô cùng lãnh đạm.
Thần Huy khẽ ho vài tiếng rồi cất lời đe doạ:
“Mấy đứa còn không chịu ra đây nhận lỗi thì đừng trách sao anh Minh Trí lại dẫn hết cả đám đi giao nộp cho chủ nhà vì tội phá hoại tài sản đấy.”
Nghe thế khiến mặt đứa nào cũng tái xanh, nhanh chóng chạy đến trước mặt nhận lỗi.
Hoàng Triều còn lẹ hơn đám kia một bước, trực tiếp ôm chầm lấy chân Minh Trí mà khóc lóc:
“Anh Minh Trí, em biết sai rồi! Anh tha cho em đi có được không? Lần sau tụi em không dám nữa đâu!”
“Tha cho em? Lấy tư cách gì đòi anh tha cho em?”
“Tư cách gì? Còn không phải em là “vợ nhỏ” của anh sao? Nhà là phải có nóc!”
Vô sĩ! Thật đúng là quá vô sĩ!
Mới chỉ có mười tuổi thôi mà đã biết cách làm nũng rồi hù doạ kèm lí luận các thứ, vậy thì sau này ai mà dám rước về?
À không! Phải là vô sỉ từ năm năm trước rồi, con bé này không biết giữ giá gì hết, đúng là ngốc nghếch!
Thần Huy cười nhạt.
Ba đứa còn lại không kịp phản ứng, đến khi hoàn hồn cũng nhanh chóng chạy đến bám người, ôm đùi “lão đại” mà làm nũng.
Thục Uyên nở một nụ cười mang tính sát thương cao nhìn Tấn Phát:
“Anh Phát nổi tiếng là người ấm áp, dịu dàng, là bác sĩ tương lai. Nên chắc là sẽ không trách em đâu đúng không?”
Tấn Phát toát mồ hôi hột, đây nào có phải là cầu xin đâu chứ? Là uy hiếp thì đúng hơn, trẻ con bây giờ đều đáng sợ đến thế sao?
Tấn Phát nuốt nước bọt, khẽ cười gượng rồi đỡ Thục Uyên đứng dậy:
“Làm sao mà có thể trách em được chứ? Chung quy thì mấy đứa vẫn còn nhỏ, nghịch ngợm một chút cũng là chuyện bình thường mà thôi.”
“Anh Phát thật tốt!”
Thục Uyên cười tươi như hoa khiến Tấn Phát cũng nhẹ nhõm phần nào.
Thần Huy chen ngang:
“Bỏ qua là bỏ qua thế nào? Kiểu gì thì cũng phải bắt chúng nó dọn cho sạch chỗ này rồi mới muốn làm gì làm.”
“Anh Huy, anh quá đáng lắm rồi đấy! Hết bảo tụi em là trộm rồi giờ còn muốn bắt trẻ con làm những công việc nặng nhọc sao? Đây là đang bóc lột sức lao động của trẻ em.”
Nhạc Viện mặt mũi tèm lem, đôi mắt uất giận nhìn chằm chằm, khuôn mặt như sắp khóc đến nơi khiến Thần Huy cũng phải câm nín.
Đây không phải anh ấy kiên nể mà là sợ nước mắt cá xấu của trẻ con. Vì nó rất khó dỗ mà đây lại con gái nữa thì mới c.h.ế.t anh.
Thanh Quý giờ đây mới liên tiếng sau en nờ giọt nước mắt oan ức của Li Tâm:
“Ông bà ta có câu dạy con từ thuở còn thơ…”
“Nhưng tụi em không phải con anh!”
“Anh chỉ truyền đạt lại ngụ ý của tổ tiên đi trước thôi. Trẻ con làm sai là phải chịu phạt!”
“Anh sẽ đánh em ư?”
“Không! Tụi anh tự có hình phạt dành riêng cho mấy đứa. Đừng quên là anh và Trí cùng học trong trường quân đội, ngoài đánh ra thì còn nhiều cách tra tấn khác lắm, chẳng hạn như…”
“Tụi em đi dọn nhà!”
Lời nói nhẹ tựa lông hồng phát ra từ miệng Thanh Quý nhưng lại nặng ngàn cân đối với mấy đứa nhóc tì nghịch ngợm kia.
Khi bị doạ thì không đứa nào mà mặt mày không mang đầy vẻ sợ hãi.
Khi nhìn thấy cảnh này khiến Thần Huy dù muốn bậc cười ha hả cũng phải cố nhịn lại để tạo uy nghiêm.
Cũng không để các em phải tự làm một mình, sau khi đợi mười phút quan sát thì tất cả đều bắt tay vào thu dọn, nấu nướng, hoà thuận cùng ăn một bữa tối vui vẻ.
…
Nữa đêm không ngủ được, Hoàng Triều lặn lội ra mở cửa phòng, đến phòng bếp rót ly nước uống.
Uống xong định về phòng liền bị khung cảnh ngoài ban công thu hút, không tự chủ được liền cảm thán:
“Oa… đẹp thật!”
Gương mặt góc nghiêng đẹp không tì vết cùng những cơ ngực, cơ bụng săn chắc, ẩn hiện dưới lớp áo ngủ không được gài nút kĩ càng.
Quả là tuyệt sắc mỹ nam đang ngồi bên ban công hưởng rượu dưới ánh trăng huyền ảo đây mà.
Minh Trí bị giọng của Hoàng Triều thu hút, quay sang nhìn thấy cô bé nhỏ đang ngây người thì không nhịn được trêu chọc:
“Nhóc con háo sắc, nước dãi em chảy đầy kìa!”
Hoàng Triều giật mình, vội kiếm đồ lâu đi. Sau khi nhận thức được mình bị trêu thi liền lườm anh:
“Anh mới chảy nước dãi đấy, cả nhà anh đều chảy nước dãi!”
“Lí do?”
“Vì…”
“Hửm?!”
Hoàng Triều nghẹn họng, hậm hực không thôi, gương mặt chứa đầy sự tức tối giành cho Minh Trí.
“Thôi anh im đi!”
“Phát ngôn lúc nào cũng tỉ lệ nghịch với vẻ bề ngoài.”
“Độc miệng đến phát ghét!”
Bị mắng nhưng anh không có vẻ gì là tức giận mà ngược lại còn phì cười:
“Em đang khen anh đẹp trai đó hả?”
“Ai mà thèm khen anh? Bớt có tự luyến lại đi!”
“Thế sao lúc nãy lại chột dạ?”
“Em chột dạ chỗ nào? Anh đừng có mà đặc đều khi dễ.”
“Thế năm đó là ai mạnh miệng đòi cưới anh, còn hùng hổ mang cả sính lễ sang…”
“Chỉ có năm ngàn thì tính là gì chứ? Lời trẻ con nói ai mà tin?”
“Anh tin!”
Cô lại bị tên đẹp trai này chặn họng rồi. Tức, tức chết Hoàng Triều mất thôi!
Nhìn bộ dáng vắt óc suy nghĩ ngôn từ để đối phó mình của cô khiến anh phải nhịn cười không biết bao nhiêu lần.
“Nhóc con, trẻ nhỏ thì đừng có chau mày như thế, mau già lắm đấy.”
“Già thì kệ em, vẫn trẻ hơn “ông chú” là anh gấp mười lần.”
“Em nói ai là “ông chú” hả?”
“Ở đây ngoài anh ra thì còn giống đực nào khác không?”
Cuối cùng thì cô cũng chọc điên được anh rồi, thật hả hê… cơ mà chưa đầy 2’ thì đã bị anh tóm lại, đặt nằm lên đùi “dạy dỗ”.
“Bốp” cô bị vỗ mông như muốn phát điên lên:
“Anh làm gì thế hả?”
“Võ Nữ Hoàng Triều! Em biết sai chưa?”
“Em không sai!”
“Bốp” cô bị đánh cái thứ hai liền khóc toán lên.
“Nín!”
“Mẹ bảo chỉ có ba mẹ và chồng mới được sờ mông con gái thôi. Anh làm thế sau này ai dám cưới em nữa chứ?”
“Anh cưới!”
Lại nghẹn!
Cô bị anh chọc tức đến run người, càng khóc càng lớn hơn. Minh Trí cũng sót nên không phạt Hoàng Triều nữa, lật người lại mà dỗ ngọt.
“Không được khóc nữa!”
“Hức… em cứ khóc đấy! Khóc cho mọi người đều tỉnh để thấy bộ mặt xấu xa của anh.”
“Giờ là em ăn bám nhà anh, ở nhà anh, mọi thứ đều dựa vào anh. Nếu muốn ra đường thì cứ khóc nữa xem!”
“Anh hăm doạ em?”
“Anh chỉ nói sự thật.”
“Được, đợi bà đây làm phú bà rồi sẽ cho anh biết tay.”
“Cầu còn không được!”
Đạt thành thoả thuận trong sự cưỡng ép khiến Hoàng Triều nuốt không trôi cục tức này.
Những ngày sau đó không khí giữa cô và anh đều như nước với lửa khiến mọi người cũng căng thẳng theo.
…
Mười ngày sau, cuối cùng thì bà Loan cũng giải quyết xong công việc để đến đón đám phá gia chi nữ này về rồi.
Nhìn thấy bà Loan như nữ thần giáng thế, đứa nào cũng tay bắt mặt mừng, chạy tới ôm chân.
Nhìn biểu hiện lạ khiến bà Loan có phần ngờ vực, khẽ hỏi:
“Mấy đứa nhỏ ở đây có làm phiền tụi con không?”
“Dạ không ạ! Chúng nó ngoan lắm cô.”
“Thế thì tốt! Cảm ơn mấy đứa đã chăm sóc tụi nhỏ, cô lu bu công việc quá.”
“Không sao đâu ạ! Tụi cháu cũng không phải xa lạ gì.”
“Các cháu thấy vui là được rồi. Tạm biệt các anh đi rồi về mấy đứa!”
Bà Loan thúc dục, ba người Uyên, Viện, Tâm đều ngoan ngoãn chào tạm biệt riêng Triều là chào tất cả trừ anh.
“Con sao thế Triều? Mau chào anh Minh Trí của con đi rồi về!”
“…”
Minh Trí thấy cô im lặng lầm lì, liền quỳ gối xuống, khẽ thì thầm vào tai cô.
“Em đây là không nỡ rời xa anh hả?”
Hoàng Triều bị hơi thở làm nhột tai cùng lời nói mang đầy ý tứ trêu chọc ấy khiến cho đỏ mặt tía tai vội thụt lùi lại.
“Chào anh, em về!”
Vội vàng cuối chào sau đó nhanh chóng chạy vào xe ngồi khiến ai cũng cảm thấy buồn cười.
Thần Huy bước đến, đặt tay lên vai anh mà cười khinh:
“Mày lại trêu chọc, làm cho em nó ngại nữa rồi kìa.”
“Xuỳ, bỏ cái chân khỉ của mày xuống đi!”
“Mày… ế là đúng!”
Cuộc trò chuyện chào tạm biệt thật rôm rã, ai nấy cũng đều cười cười nói nói. Hoàng Triều ngồi trong xe mà không khỏi tức tối, mở cửa vọng ra:
“Rồi mọi người có về nữa không đây? Sắp trễ giờ tàu chạy rồi đó!”
“Được, ra ngay đây!”
Thấy cô thúc giục như thế thì cũng không ai nói thêm gì, vẫy tay vài cái rồi đều lên xe ngồi. Anh đến bên cửa sổ chỗ cô ngồi.
“Hoang nghênh năm sau lại vào chơi nha!”
“Em mới không thèm! Đồ ông chú già độc miệng!”
#phongvy
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương