Chuyện Thường Ngày Trong Cung
Chương 53
Nhóm người Văn Cảnh Dương sau ba ngày ráo riết đuổi theo cuối cùng cũng đã đến được thành Tứ Thủy, giáp ranh khu trung tâm của Giang Nam, mọi người dừng lại ở cổng thành nhìn bức tường thành có dấu tích lịch sử và dòng người không ngừng qua lại ở cổng thành, đây là một thị trấn sầm uất, Văn Cảnh Dương hỏi Tuyên Vũ: "Muội chắc chắn là ở đây chứ?" Trong lời nói có chút không chắc chắn.
Chẳng trách Văn Cảnh Dương lại hỏi như vậy, bởi vì Văn Cảnh Dương cho rằng mục đích chuyến đi của Quân Lạc Huy nhất định có liên quan đến bức tranh bọn họ nhìn thấy trên thuyền, hơn nữa nếu đã có liên quan thì hẳn là phải ở giữa sông núi, không ngờ Tuyên Vũ lại dẫn bọn họ đến thị trấn phồn hoa thế này.
"Muội chỉ nghe thoáng qua là đến đây, cụ thể thế nào... Ca, cái này muội không dám chắc." Trả lời câu hỏi của Văn Cảnh Dương, nhưng giọng Tuyên Vũ lại ngày càng nhỏ đi.
Văn Cảnh Dương lúc này cũng đành cau mày, trước khi đến đây Văn Cảnh Dương đã hỏi qua Tuyên Vũ, câu trả lời cũng giống như bây giờ, nhưng dù sao cũng tốt hơn là không có đầu mối gì. Thật ra vẫn còn một cách, đó là hỏi Ám Lân, người này chắc chắn biết, nhưng đến bây giờ Văn Cảnh Dương cũng không hỏi, bởi vì cậu biết Ám Lân sẽ không nói.
"Văn công tử đừng sốt ruột, có lẽ rất nhanh sẽ biết bọn họ ở đâu thôi." Vu Lâm Tiêu mỉm cười khuyên nhủ Văn Cảnh Dương, trong lúc Vu Lâm Tiêu còn đang khó hiểu tại sao hắn ta lại nói như vậy thì thấy Vu Lâm Tiêu xoay người nhìn lên trời.
"Nhìn đi, không phải vừa nói đến là đến đó sao?" Ngay sau đó liền thấy hắn ta giơ tay lên, sau một cơn gió rít qua, một con chim ưng ngoan ngoãn đậu trên cánh tay của hắn ta.
Văn Cảnh Dương ngạc nhiên, mắt hơi mở lớn nhìn con chim ưng nhỏ trên tay Vu Lâm Tiêu. Tiếp đó liền thấy Giang Ngộ Kỳ thuần thục giúp Vu Lâm Tiêu gỡ ống trúc được cột trên chân chim ưng kia.
Đợi cho ống trúc được lấy xuống xong, Vu Lâm Tiêu vuốt lông con chim ứng kia rồi nhấc tay thả cho nó bay đi. "Là thư trong cốc, ngại quá."
Tuyên Vũ ngẩn người nhìn chăm chăm con chim ưng đã bay cao kia, dáng vẻ khát khao muốn chiếm lấy cho riêng mình, Văn Cảnh Dương gõ đầu Tuyên Vũ một cái rồi nói: "Mở mang tầm mắt." Sau đó mới dời mắt nhìn về phía tay Giang Ngộ Kỳ.
Không đợi bọn họ hỏi, Vu Lâm Tiêu giải thích ngay: "Lúc xuất phát ta đã truyền tin cho Thân sư đệ, đây là thư trả lời, bọn họ ở đâu, đọc là biết ngay." Dứt lời Vu Lâm Tiêu cũng nhìn qua Giang Ngộ Kỳ đang đọc thư.
"Ở cách đây không xa, sáng mai là có thể đến, đi thôi." Giang Ngộ Kỳ mỉm cười, vẫy lá thư nhỏ trong tay mà nói.
Sau khi nghe tin này, cả Văn Cảnh Dương và Tuyên Vũ trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ đi sai đường, cái đó mới thật sự là xui tận mạng. Bên cạnh đó, Văn Cảnh Dương dùng ánh mắt cảm kích nhìn Vu Lâm Tiêu, đa tạ đối phương giúp mình nghĩ trước một bước.
Bốn người cũng không ở lại thành Tứ Thủy thêm nữa, đánh xe ngựa lên đường đến nơi được đề cập trong thư.
Cùng lúc đó, một trang viên tư nhân cách thành Tứ Thủy không xa, Quân Lạc Huy cũng nhận được một lá thư, nội dung lá thư chính là nói về việc nhóm bốn người Văn Cảnh Dương đến thành Tứ Thủy.
Nhìn lá thư trong tay do Ám Lân gửi đến, tâm trạng Quân Lạc Huy có chút phức tạp, vừa mừng vừa lo, nhất thời không làm rõ được. "Người này quả thật đã đuổi theo..."
Nhìn lá thư trong tay một hồi, Quân Lạc Huy mới ngẩng đầu lên, trong lòng ra quyết định. "Người đâu!" Cất tiếng gọi, Quân Lạc Huy quay về ngồi lại phía sau bàn sách, tùy tiện đặt lá thư lên bàn. Đợi khi thị vệ ngoài cửa bước vào, Quân Lạc Huy mới phân phó: "Lập tức bí mật đưa Lâm phu nhân đi, trong vòng ba tháng tuyệt đối không để bất cứ ai ngoài người của chúng ta tìm được."
"Dạ, thuộc hạ làm ngay." Thị vệ cũng không hỏi nhiều, nhận được mệnh lệnh lập tức nhận lệnh đi làm.
Sau khi dặn dò xong, Quân Lạc Huy khép hờ đôi mắt, sau một lúc mở ra, trong mắt chỉ còn sự hung ác, như thể đã hạ quyết tâm chuyện gì đó, sau đó Quân Lạc Huy đứng dậy và đi ra ngoài, khi đến căn phòng được khóa một cách kĩ lưỡng, Quân Lạc Huy mới lên tiếng: "Bây giờ, trẫm cho ngươi hai con đường để lựa chọn, một là hợp tác với trẫm, hai là quãng đời còn lại của ngươi sẽ ở trong lãnh cung, ngươi chọn cái nào?"
Trong phòng im lặng một hồi lâu, sau đó nghe thấy từ bên trong truyền ra ba chữ: "Ta chọn hai." Sau đó không còn bất kỳ âm thanh nào được phát ra nữa.
Quân Lạc Huy nghe xong cũng không ở lại nữa, hắn vốn dĩ cũng không cho rằng Lâm Mật Nhi sẽ chọn điều thứ nhất, hỏi như vậy chẳng qua là do lòng trắc ẩn mà thôi, mặc dù lòng trắc ẩn này cũng chỉ có một chút mà thôi.
Rời khỏi căn phòng bị khóa kia, Quân Lạc Huy đi vào trong sân, ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm, Quân Lạc Huy ngước đầu hít một hơi thật sâu, cặp mắt nheo lại, dùng âm giọng trầm thấp nói: "Hành động đi..."
Khoảng nửa đêm, vào giờ tý, một ngọn lửa dữ dội bất ngờ bùng phát tại biệt viện vô danh này, ngọn lửa bắt nguồn từ phòng củi, ngọn lửa theo chiều gió rất nhanh đã lan khắp biệt viện. Trang viên này nằm ở nơi hẻo lánh, xung quanh không có ngôi nhà nào khác, nên khi có lửa bùng lên ở cũng không có ai đến cứu.
Ngoại trừ một số người hầu thoát được ra ngoài, còn lại tất cả người trong trang viên và nhóm lữ khách đến vào hai ngày trước đều chết bên trong.
Đương nhiên, những lời này là do những người hầu còn sống sót nói lại, lúc này Quân Lạc Huy đã sớm cùng người của mình và Lâm Mật Nhi đang bất tỉnh rời đi trong đêm, việc làm này đối với Quân Lạc Huy mà nói thật ra cũng là bất đắc dĩ, nếu không làm vậy hắn sẽ giống như một ngọn đèn cầy trong đêm, nói cho người khác biết rõ là hắn đang ở đây, giờ đây, ngọn lửa này không những giúp hắn chuyển mình từ sáng thành tối, còn có thể đạt được những điều không ngờ tới.
Lúc này, nhóm người Quân Lạc Huy đang ở trong một ngôi nhà tối lờ mờ, ở đây không có gì khác ngoài mấy ngọn đèn cầy thắp sáng, trong ngôi nhà đá nhỏ bé có khoảng sáu bảy người, những người này đều là hộ vệ Quân Lạc Huy giữ lại bên mình.
"Thiếu gia, tiếp theo chúng ta phải làm gì?" Người hỏi là Ám Tầm đã hiện thân và đi theo bên cạnh Quân Lạc Huy, hiện tại, những hộ vệ âm thầm bảo vệ như thế này đã không thể đảm bảo an toàn được nữa, Ám Tầm và Ám Kì chỉ đành theo sát bảo vệ mới được.
Quân Lạc Huy không lập tức trả lời câu hỏi này, chỉ quay đầu hỏi Thân Hoài đang dựa vào tường, cũng không biết đang nghĩ chuyện gì: "Phải thay đổi diện mạo cho toàn bộ người của chúng ta, ngươi có cách nào tốt không?"
Thân Hoài nghe thấy thì ngước mắt lên, dáng vẻ 'ta biết ngay mà', sờ sờ mũi nói: "Cách hông phải là không có, mặc dù không được tỉ mỉ như Cảnh Dương, nhưng chỉ cần thay đổi một vài chi tiết là đủ cho chúng ta ứng phó rồi, nhưng thần muốn nói là có phải ngài chơi lớn quá rồi không? Người của cả một trang viên cứ vậy mà chết hết, đúng là tạo nghiệp mà..."
Quân Lạc Huy trực tiếp làm lơ mấy câu sau của Thân Hoài, không nói đến chuyện trong tòa nhà đó đã được sắp xếp từ trước, những kẻ trong đó đều đáng chết, cho dù thật sự là bá tánh dân lành, những lúc cần phải làm, Quân Lạc Huy cũng tuyệt không có bất kỳ lòng thương xót nào. Kiếp trước, sau khi để đại hoàng tử có được món đồ kia, những người vô tội phải chết nhiều hơn bây giờ rất nhiều.
"Bớt nói nhảm, sao ta lại không biết người chuyên nghiên cứu độc thuật như ngươi lại có tấm lòng Bồ Tát vậy chứ? Không nhanh lên đi, lát nữa còn gặp nhóm người sư huynh của ngươi nữa, nếu không là không gặp được sư huynh ngươi được đâu, đừng tưởng ta không biết là ngươi truyền tin cho bọn họ nói chúng ta ở đây." Quân Lạc Huy nhướng mày nhìn Thân Hoài mà nói, thấy sắc mặt Thân Hoài vì lời nói của mình mà biến sắc, Quân Lạc Huy cảm giác tâm trạng vốn không vui lại dễ chịu hơn một chút, cũng đúng, thấy tâm trạng người khác tệ hơn mình cũng là cách giúp tâm trạng mình tốt hơn, đúng không?
Hiếm khi Thân Hoài có chút bất lực liếc Quân Lạc Huy một cái rồi mới ra tay, cũng không thấy hắn ta dùng thuốc gì cả, trong tay cầm một cây ngân châm, sau đó liền thấy hắn đến trước mặt người cách hắn gần nhất, nhỏ giọng nói: "Ngồi im!"
Sau đó liền thấy hắn ta dùng cây ngân châm đâm vào mặt người trước mặt, một lúc sau Thân Hoài tiếp tục đi qua người kế tiếp, khuôn mặt của người khi nãy bị hắn ta dùng châm đâm đã khác trước, mặc dù nhìn thì như không động gì cả, nhưng trong mắt những người khác, thị vệ này đã biến thành người khác, nếu không quen biết thì thật sự không biết diện mạo trước đây của người này thế nào.
Thân Hoài đi hết một vòng, đến trước mặt Quân Lạc Huy, những người khác đã thay đổi diện mạo, ngay lúc Thân Hoài hào hứng muốn châm Quân Lạc Huy thì nghe Quân Lạc Huy nói: "Được rồi, đừng hòng châm vào mặt ta, ta biết trên người ngươi còn hai miếng mặt nạ, ta muốn dùng cái đó."
Thân Hoài sau khi nghe Quân Lạc Huy nói thì ngớ ra một lúc, vẻ mặt hoài nghi nhìn Quân Lạc Huy, hắn ta hơi mơ hồ, người này sao lại biết trong tay hắn ta có ba miếng mặt nạ chứ? Trong lúc hắn ta đang do dự không biết có nên giả ngu không thì Quân Lạc Huy lên tiếng: "Những loại thuốc ngươi cần, ta sẽ giúp ngươi tìm."
Câu này khiến hai mắt Thân Hoài sáng lên, nở nụ cười rạng rỡ lấy ra một chiếc mặt nạ mỏng như cánh ve sầu từ trong hộp thuốc bên cạnh, không còn bộ dạng do dự như ban nãy, hắn ta nhanh tay đeo lên cho Quân Lạc Huy, thời gian rất nhanh, khi tay Thân Hoài rời khỏi mặt Quân Lạc Huy, Quân Lạc Huy đã hoàn toàn biến thành một người khác.
"Tiếp theo chúng ta chia ra hành động, Lăng Thiếu Hồng ngươi dẫn theo Lăng Tề, Trương Thanh, Hoàng Khuê, ba người các ngươi trong vòng hai ngày phải đến phủ Trường Bình, tìm ra Kì Vương, đưa bức thư này cho đệ ấy, sau đó làm thế nào thì các ngươi nghe theo đệ ấy." Sau khi suy xét, Quân Lạc Huy phân phó Lăng Thiếu Hồng.
Sau khi ba người Lăng Thiếu Hồng lãnh chỉ, Quân Lạc Huy mới nói tiếp: "Ta và Thân Hoài cùng với Ám Tầm sẽ đi đến một nơi, sau khi lấy được đồ ta lập tức đến phủ Trường Bình gặp các ngươi, trước khi ta xuất hiện, nói với Kì Vương rằng mọi chuyện trong triều đều do đệ ấy làm chủ."
"Hoàng thượng!" Khi nghe những gì Quân Lạc Huy nói, đám người Lăng Thiếu Hồng đều có chút kinh ngạc, không khỏi kêu lên một tiếng, tất cả mọi việc đều do Kì Vương làm chủ, chuyện này không đơn giản như ý trên mặt chữ, chỉ cần sơ suất một tí thì...
"Đây là mệnh lệnh!" Quân Lạc Huy cau mày quát một tiếng, hắn tin Quân Lạc Vũ, người đệ đệ này nhất định sẽ không làm hắn thất vọng, mà hắn cũng chỉ yên tâm khi tạm thời giao cả hoàng triều cho Quân Lạc Vũ, cho dù đại hoàng tử Quân Lạc Hải bây giờ có làm gì đi nữa thì cũng chỉ có Quân Lạc Vũ mới chống đỡ nỗi.
Sau khi nghe câu này, mọi người nhìn nhau, sau đó đành cắn răng chấp nhận, nếu hoàng thượng đã nói vậy rồi thì bọn họ chỉ cần nghe theo lời Quân Lạc Huy mà làm là được. Sau đó, Lăng Thiếu Hồng liền lên đường, tranh thủ màn đêm tức tốc rời khỏi nơi bí mật này.
"Ám Tầm theo ta và Thân Hoài cùng đi, Ám Kì ngươi ở lại đây canh giữ Lâm Mật Nhi thật kĩ cho ta, trước khi có mệnh lệnh tiếp theo của ta, ả đàn bà này một bước cũng không được bước ra khỏi chỗ này!" Nếu không giết ả ta vậy cũng không thể để ả ta làm hỏng chuyện được, bây giờ chỉ còn cách để Ám Kì ở đây canh giữ.
Ám Kì mặc dù có chút lo ngại cho mệnh lệnh của Quân Lạc Huy, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, có Ám Tầm đi theo, thêm Thân đại phu mà hắn hoàn toàn nhìn không thấu, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Quân Lạc Huy phân phó xong thì dắt theo Thân Hoài và Ám Tầm rời đi, sau khi rời khỏi nơi bí mật này, Quân Lạc Huy còn quay đầu lại nhìn về phía trang viên đã bị thiêu rụi, nhỏ giọng nói thầm: "Cảnh Dương, sắp được gặp nhau rồi."
......
Trời sáng, bốn người Văn Cảnh Dương đã đến nơi mà Thân Hoài nói trong thư, bọn họ nhìn thấy xác biệt viện cháy đen, thấy cảnh tượng trước mắt, hai mắt Văn Cảnh Dương mở lớn, một lúc lâu sau Văn Cảnh Dương mới quay đầu lại hỏi Vu Lâm Tiêu: "Chúng ta đến nhầm chỗ phải không? Không phải chỗ này, đúng không?"
Vu Lâm Tiêu lúc này cũng nhíu mày, cảnh tượng trước mắt khiến hắn ta cũng bất giác cảm thấy có phải bọn họ đã đến nhầm chỗ rồi không, nhưng khi thấy Giang Ngộ Kỳ lắc đầu, Vu Lâm Tiêu biết bọn họ không có đến nhầm chỗ.
Tuyên Vũ nhìn mọi người, cắn răng nói: "Để muội vào xem!" Cô không dám tin đây là nơi mà tên vô lại kia... Không đúng, là biệt viện mà hoàng đế kia ở xảy ra chuyện. Nghe Tuyên Vũ nói, Văn Cảnh Dương cũng lập tức đi tới chỗ đã bị thiêu trụi thành đống hoang tàn, không tự mình xác nhận, cậu sẽ không tin chuyện đang xảy ra trước mắt!
Chẳng trách Văn Cảnh Dương lại hỏi như vậy, bởi vì Văn Cảnh Dương cho rằng mục đích chuyến đi của Quân Lạc Huy nhất định có liên quan đến bức tranh bọn họ nhìn thấy trên thuyền, hơn nữa nếu đã có liên quan thì hẳn là phải ở giữa sông núi, không ngờ Tuyên Vũ lại dẫn bọn họ đến thị trấn phồn hoa thế này.
"Muội chỉ nghe thoáng qua là đến đây, cụ thể thế nào... Ca, cái này muội không dám chắc." Trả lời câu hỏi của Văn Cảnh Dương, nhưng giọng Tuyên Vũ lại ngày càng nhỏ đi.
Văn Cảnh Dương lúc này cũng đành cau mày, trước khi đến đây Văn Cảnh Dương đã hỏi qua Tuyên Vũ, câu trả lời cũng giống như bây giờ, nhưng dù sao cũng tốt hơn là không có đầu mối gì. Thật ra vẫn còn một cách, đó là hỏi Ám Lân, người này chắc chắn biết, nhưng đến bây giờ Văn Cảnh Dương cũng không hỏi, bởi vì cậu biết Ám Lân sẽ không nói.
"Văn công tử đừng sốt ruột, có lẽ rất nhanh sẽ biết bọn họ ở đâu thôi." Vu Lâm Tiêu mỉm cười khuyên nhủ Văn Cảnh Dương, trong lúc Vu Lâm Tiêu còn đang khó hiểu tại sao hắn ta lại nói như vậy thì thấy Vu Lâm Tiêu xoay người nhìn lên trời.
"Nhìn đi, không phải vừa nói đến là đến đó sao?" Ngay sau đó liền thấy hắn ta giơ tay lên, sau một cơn gió rít qua, một con chim ưng ngoan ngoãn đậu trên cánh tay của hắn ta.
Văn Cảnh Dương ngạc nhiên, mắt hơi mở lớn nhìn con chim ưng nhỏ trên tay Vu Lâm Tiêu. Tiếp đó liền thấy Giang Ngộ Kỳ thuần thục giúp Vu Lâm Tiêu gỡ ống trúc được cột trên chân chim ưng kia.
Đợi cho ống trúc được lấy xuống xong, Vu Lâm Tiêu vuốt lông con chim ứng kia rồi nhấc tay thả cho nó bay đi. "Là thư trong cốc, ngại quá."
Tuyên Vũ ngẩn người nhìn chăm chăm con chim ưng đã bay cao kia, dáng vẻ khát khao muốn chiếm lấy cho riêng mình, Văn Cảnh Dương gõ đầu Tuyên Vũ một cái rồi nói: "Mở mang tầm mắt." Sau đó mới dời mắt nhìn về phía tay Giang Ngộ Kỳ.
Không đợi bọn họ hỏi, Vu Lâm Tiêu giải thích ngay: "Lúc xuất phát ta đã truyền tin cho Thân sư đệ, đây là thư trả lời, bọn họ ở đâu, đọc là biết ngay." Dứt lời Vu Lâm Tiêu cũng nhìn qua Giang Ngộ Kỳ đang đọc thư.
"Ở cách đây không xa, sáng mai là có thể đến, đi thôi." Giang Ngộ Kỳ mỉm cười, vẫy lá thư nhỏ trong tay mà nói.
Sau khi nghe tin này, cả Văn Cảnh Dương và Tuyên Vũ trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ đi sai đường, cái đó mới thật sự là xui tận mạng. Bên cạnh đó, Văn Cảnh Dương dùng ánh mắt cảm kích nhìn Vu Lâm Tiêu, đa tạ đối phương giúp mình nghĩ trước một bước.
Bốn người cũng không ở lại thành Tứ Thủy thêm nữa, đánh xe ngựa lên đường đến nơi được đề cập trong thư.
Cùng lúc đó, một trang viên tư nhân cách thành Tứ Thủy không xa, Quân Lạc Huy cũng nhận được một lá thư, nội dung lá thư chính là nói về việc nhóm bốn người Văn Cảnh Dương đến thành Tứ Thủy.
Nhìn lá thư trong tay do Ám Lân gửi đến, tâm trạng Quân Lạc Huy có chút phức tạp, vừa mừng vừa lo, nhất thời không làm rõ được. "Người này quả thật đã đuổi theo..."
Nhìn lá thư trong tay một hồi, Quân Lạc Huy mới ngẩng đầu lên, trong lòng ra quyết định. "Người đâu!" Cất tiếng gọi, Quân Lạc Huy quay về ngồi lại phía sau bàn sách, tùy tiện đặt lá thư lên bàn. Đợi khi thị vệ ngoài cửa bước vào, Quân Lạc Huy mới phân phó: "Lập tức bí mật đưa Lâm phu nhân đi, trong vòng ba tháng tuyệt đối không để bất cứ ai ngoài người của chúng ta tìm được."
"Dạ, thuộc hạ làm ngay." Thị vệ cũng không hỏi nhiều, nhận được mệnh lệnh lập tức nhận lệnh đi làm.
Sau khi dặn dò xong, Quân Lạc Huy khép hờ đôi mắt, sau một lúc mở ra, trong mắt chỉ còn sự hung ác, như thể đã hạ quyết tâm chuyện gì đó, sau đó Quân Lạc Huy đứng dậy và đi ra ngoài, khi đến căn phòng được khóa một cách kĩ lưỡng, Quân Lạc Huy mới lên tiếng: "Bây giờ, trẫm cho ngươi hai con đường để lựa chọn, một là hợp tác với trẫm, hai là quãng đời còn lại của ngươi sẽ ở trong lãnh cung, ngươi chọn cái nào?"
Trong phòng im lặng một hồi lâu, sau đó nghe thấy từ bên trong truyền ra ba chữ: "Ta chọn hai." Sau đó không còn bất kỳ âm thanh nào được phát ra nữa.
Quân Lạc Huy nghe xong cũng không ở lại nữa, hắn vốn dĩ cũng không cho rằng Lâm Mật Nhi sẽ chọn điều thứ nhất, hỏi như vậy chẳng qua là do lòng trắc ẩn mà thôi, mặc dù lòng trắc ẩn này cũng chỉ có một chút mà thôi.
Rời khỏi căn phòng bị khóa kia, Quân Lạc Huy đi vào trong sân, ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm, Quân Lạc Huy ngước đầu hít một hơi thật sâu, cặp mắt nheo lại, dùng âm giọng trầm thấp nói: "Hành động đi..."
Khoảng nửa đêm, vào giờ tý, một ngọn lửa dữ dội bất ngờ bùng phát tại biệt viện vô danh này, ngọn lửa bắt nguồn từ phòng củi, ngọn lửa theo chiều gió rất nhanh đã lan khắp biệt viện. Trang viên này nằm ở nơi hẻo lánh, xung quanh không có ngôi nhà nào khác, nên khi có lửa bùng lên ở cũng không có ai đến cứu.
Ngoại trừ một số người hầu thoát được ra ngoài, còn lại tất cả người trong trang viên và nhóm lữ khách đến vào hai ngày trước đều chết bên trong.
Đương nhiên, những lời này là do những người hầu còn sống sót nói lại, lúc này Quân Lạc Huy đã sớm cùng người của mình và Lâm Mật Nhi đang bất tỉnh rời đi trong đêm, việc làm này đối với Quân Lạc Huy mà nói thật ra cũng là bất đắc dĩ, nếu không làm vậy hắn sẽ giống như một ngọn đèn cầy trong đêm, nói cho người khác biết rõ là hắn đang ở đây, giờ đây, ngọn lửa này không những giúp hắn chuyển mình từ sáng thành tối, còn có thể đạt được những điều không ngờ tới.
Lúc này, nhóm người Quân Lạc Huy đang ở trong một ngôi nhà tối lờ mờ, ở đây không có gì khác ngoài mấy ngọn đèn cầy thắp sáng, trong ngôi nhà đá nhỏ bé có khoảng sáu bảy người, những người này đều là hộ vệ Quân Lạc Huy giữ lại bên mình.
"Thiếu gia, tiếp theo chúng ta phải làm gì?" Người hỏi là Ám Tầm đã hiện thân và đi theo bên cạnh Quân Lạc Huy, hiện tại, những hộ vệ âm thầm bảo vệ như thế này đã không thể đảm bảo an toàn được nữa, Ám Tầm và Ám Kì chỉ đành theo sát bảo vệ mới được.
Quân Lạc Huy không lập tức trả lời câu hỏi này, chỉ quay đầu hỏi Thân Hoài đang dựa vào tường, cũng không biết đang nghĩ chuyện gì: "Phải thay đổi diện mạo cho toàn bộ người của chúng ta, ngươi có cách nào tốt không?"
Thân Hoài nghe thấy thì ngước mắt lên, dáng vẻ 'ta biết ngay mà', sờ sờ mũi nói: "Cách hông phải là không có, mặc dù không được tỉ mỉ như Cảnh Dương, nhưng chỉ cần thay đổi một vài chi tiết là đủ cho chúng ta ứng phó rồi, nhưng thần muốn nói là có phải ngài chơi lớn quá rồi không? Người của cả một trang viên cứ vậy mà chết hết, đúng là tạo nghiệp mà..."
Quân Lạc Huy trực tiếp làm lơ mấy câu sau của Thân Hoài, không nói đến chuyện trong tòa nhà đó đã được sắp xếp từ trước, những kẻ trong đó đều đáng chết, cho dù thật sự là bá tánh dân lành, những lúc cần phải làm, Quân Lạc Huy cũng tuyệt không có bất kỳ lòng thương xót nào. Kiếp trước, sau khi để đại hoàng tử có được món đồ kia, những người vô tội phải chết nhiều hơn bây giờ rất nhiều.
"Bớt nói nhảm, sao ta lại không biết người chuyên nghiên cứu độc thuật như ngươi lại có tấm lòng Bồ Tát vậy chứ? Không nhanh lên đi, lát nữa còn gặp nhóm người sư huynh của ngươi nữa, nếu không là không gặp được sư huynh ngươi được đâu, đừng tưởng ta không biết là ngươi truyền tin cho bọn họ nói chúng ta ở đây." Quân Lạc Huy nhướng mày nhìn Thân Hoài mà nói, thấy sắc mặt Thân Hoài vì lời nói của mình mà biến sắc, Quân Lạc Huy cảm giác tâm trạng vốn không vui lại dễ chịu hơn một chút, cũng đúng, thấy tâm trạng người khác tệ hơn mình cũng là cách giúp tâm trạng mình tốt hơn, đúng không?
Hiếm khi Thân Hoài có chút bất lực liếc Quân Lạc Huy một cái rồi mới ra tay, cũng không thấy hắn ta dùng thuốc gì cả, trong tay cầm một cây ngân châm, sau đó liền thấy hắn đến trước mặt người cách hắn gần nhất, nhỏ giọng nói: "Ngồi im!"
Sau đó liền thấy hắn ta dùng cây ngân châm đâm vào mặt người trước mặt, một lúc sau Thân Hoài tiếp tục đi qua người kế tiếp, khuôn mặt của người khi nãy bị hắn ta dùng châm đâm đã khác trước, mặc dù nhìn thì như không động gì cả, nhưng trong mắt những người khác, thị vệ này đã biến thành người khác, nếu không quen biết thì thật sự không biết diện mạo trước đây của người này thế nào.
Thân Hoài đi hết một vòng, đến trước mặt Quân Lạc Huy, những người khác đã thay đổi diện mạo, ngay lúc Thân Hoài hào hứng muốn châm Quân Lạc Huy thì nghe Quân Lạc Huy nói: "Được rồi, đừng hòng châm vào mặt ta, ta biết trên người ngươi còn hai miếng mặt nạ, ta muốn dùng cái đó."
Thân Hoài sau khi nghe Quân Lạc Huy nói thì ngớ ra một lúc, vẻ mặt hoài nghi nhìn Quân Lạc Huy, hắn ta hơi mơ hồ, người này sao lại biết trong tay hắn ta có ba miếng mặt nạ chứ? Trong lúc hắn ta đang do dự không biết có nên giả ngu không thì Quân Lạc Huy lên tiếng: "Những loại thuốc ngươi cần, ta sẽ giúp ngươi tìm."
Câu này khiến hai mắt Thân Hoài sáng lên, nở nụ cười rạng rỡ lấy ra một chiếc mặt nạ mỏng như cánh ve sầu từ trong hộp thuốc bên cạnh, không còn bộ dạng do dự như ban nãy, hắn ta nhanh tay đeo lên cho Quân Lạc Huy, thời gian rất nhanh, khi tay Thân Hoài rời khỏi mặt Quân Lạc Huy, Quân Lạc Huy đã hoàn toàn biến thành một người khác.
"Tiếp theo chúng ta chia ra hành động, Lăng Thiếu Hồng ngươi dẫn theo Lăng Tề, Trương Thanh, Hoàng Khuê, ba người các ngươi trong vòng hai ngày phải đến phủ Trường Bình, tìm ra Kì Vương, đưa bức thư này cho đệ ấy, sau đó làm thế nào thì các ngươi nghe theo đệ ấy." Sau khi suy xét, Quân Lạc Huy phân phó Lăng Thiếu Hồng.
Sau khi ba người Lăng Thiếu Hồng lãnh chỉ, Quân Lạc Huy mới nói tiếp: "Ta và Thân Hoài cùng với Ám Tầm sẽ đi đến một nơi, sau khi lấy được đồ ta lập tức đến phủ Trường Bình gặp các ngươi, trước khi ta xuất hiện, nói với Kì Vương rằng mọi chuyện trong triều đều do đệ ấy làm chủ."
"Hoàng thượng!" Khi nghe những gì Quân Lạc Huy nói, đám người Lăng Thiếu Hồng đều có chút kinh ngạc, không khỏi kêu lên một tiếng, tất cả mọi việc đều do Kì Vương làm chủ, chuyện này không đơn giản như ý trên mặt chữ, chỉ cần sơ suất một tí thì...
"Đây là mệnh lệnh!" Quân Lạc Huy cau mày quát một tiếng, hắn tin Quân Lạc Vũ, người đệ đệ này nhất định sẽ không làm hắn thất vọng, mà hắn cũng chỉ yên tâm khi tạm thời giao cả hoàng triều cho Quân Lạc Vũ, cho dù đại hoàng tử Quân Lạc Hải bây giờ có làm gì đi nữa thì cũng chỉ có Quân Lạc Vũ mới chống đỡ nỗi.
Sau khi nghe câu này, mọi người nhìn nhau, sau đó đành cắn răng chấp nhận, nếu hoàng thượng đã nói vậy rồi thì bọn họ chỉ cần nghe theo lời Quân Lạc Huy mà làm là được. Sau đó, Lăng Thiếu Hồng liền lên đường, tranh thủ màn đêm tức tốc rời khỏi nơi bí mật này.
"Ám Tầm theo ta và Thân Hoài cùng đi, Ám Kì ngươi ở lại đây canh giữ Lâm Mật Nhi thật kĩ cho ta, trước khi có mệnh lệnh tiếp theo của ta, ả đàn bà này một bước cũng không được bước ra khỏi chỗ này!" Nếu không giết ả ta vậy cũng không thể để ả ta làm hỏng chuyện được, bây giờ chỉ còn cách để Ám Kì ở đây canh giữ.
Ám Kì mặc dù có chút lo ngại cho mệnh lệnh của Quân Lạc Huy, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, có Ám Tầm đi theo, thêm Thân đại phu mà hắn hoàn toàn nhìn không thấu, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Quân Lạc Huy phân phó xong thì dắt theo Thân Hoài và Ám Tầm rời đi, sau khi rời khỏi nơi bí mật này, Quân Lạc Huy còn quay đầu lại nhìn về phía trang viên đã bị thiêu rụi, nhỏ giọng nói thầm: "Cảnh Dương, sắp được gặp nhau rồi."
......
Trời sáng, bốn người Văn Cảnh Dương đã đến nơi mà Thân Hoài nói trong thư, bọn họ nhìn thấy xác biệt viện cháy đen, thấy cảnh tượng trước mắt, hai mắt Văn Cảnh Dương mở lớn, một lúc lâu sau Văn Cảnh Dương mới quay đầu lại hỏi Vu Lâm Tiêu: "Chúng ta đến nhầm chỗ phải không? Không phải chỗ này, đúng không?"
Vu Lâm Tiêu lúc này cũng nhíu mày, cảnh tượng trước mắt khiến hắn ta cũng bất giác cảm thấy có phải bọn họ đã đến nhầm chỗ rồi không, nhưng khi thấy Giang Ngộ Kỳ lắc đầu, Vu Lâm Tiêu biết bọn họ không có đến nhầm chỗ.
Tuyên Vũ nhìn mọi người, cắn răng nói: "Để muội vào xem!" Cô không dám tin đây là nơi mà tên vô lại kia... Không đúng, là biệt viện mà hoàng đế kia ở xảy ra chuyện. Nghe Tuyên Vũ nói, Văn Cảnh Dương cũng lập tức đi tới chỗ đã bị thiêu trụi thành đống hoang tàn, không tự mình xác nhận, cậu sẽ không tin chuyện đang xảy ra trước mắt!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương