Chuyện Thường Ngày Trong Cung
Chương 65
Hỉ mạch, Quân Lạc Huy cảm thấy hắn chắc chắn đã nghe lầm, nếu không tại sao lại nghe thấy hai chữ căn bản không thể xảy ra chứ. Không nói hắn đi, nhưng chuyện này Lâm Mật Nhi trước giờ vẫn rất cẩn thận, hơn nữa từ lúc hắn trọng sinh sống lại tới giờ, những lúc bắt buộc phải sinh hoạt vợ chồng hắn càng không thể để lại ti//nh dị//ch trong người Lâm Mật Nhi, lần nào đến cuối cũng là bắn ra ngoài, nghĩ vậy trong lòng Quân Lạc Huy lập tức lóe lên một suy nghĩ.
"Chắc chắn không phải giống của ta!" Quân Lạc Huy sắc mặt đen xì, quả quyết chắc như đinh đóng cột. Hắn bây giờ hoàn toàn không muốn ả đàn bà này mang thai con của mình, chuyện này đối với hắn mà nói hoàn toàn không phải là chuyện tốt. Có trời mới biết nếu để Văn Cảnh Dương vừa mới bày tỏ tình cảm với hắn biết chuyện này sẽ thế nào?
Thân Hoài lúc này xòe hai tay ra, liếc nhìn Lâm Mật Nhi đang ngủ say nói: "Phải hay không thì ta không biết, nếu trong ba bốn tháng này ngài có sinh hoạt với cô ta thì rất có khả năng là của ngài...", thấy Quân Lạc Huy trừng mắt nhìn, Thân Hoài lập tức sửa lời: "Tất nhiên, cũng có khả năng là của người khác, có thể là của vị đại ca kia của ngài cũng không chừng, cô ta không phải rất yêu hắn ta sao? Nói không chừng bọn họ trong ba bốn tháng này có ân ái với nhau."
Câu này khiến Quân Lạc Huy lành lùng hừ một tiếng. Lúc này bình tĩnh lại, Quân Lạc Huy quay đầu lại nheo mắt nhìn Lâm Mật Nhi đang nằm trên giường, ngoài trừ sự chống đối trong lòng lúc ban đầu khi nghe việc này, trong lòng Quân Lạc Huy hiện tại lại hiểu rằng có thể giống trong bụng người phụ nữ này có tám phần là của hắn...
Chỉ vì nếu là trong ba bốn tháng này, Lâm Mật Nhi ngoài trừ với mình ra đúng là không có ân ái với người khác, nếu không tai mắt hắn bố trí xung quanh Lâm Mật Nhi chẳng phải là uổng phí sao? Đến cả ả ta lén lút với đàn ông khác cũng không biết.
Quân Lạc Huy đau đầu xoa xoa trán, hắn đã rất cẩn thận rồi, hơn nữa mỗi lần xong chuyện Lâm Mật Nhi đều dùng hoa hồng Tây Tạng rửa sạch không sót lần nào, còn uống thêm thuốc giải nhiệt. Không ngờ dù làm vậy nhưng Lâm Mật Nhi vẫn có thai. Nhưng chuyện này không khớp với ký ức của hắn, kiếp trước hắn và Lâm Mật Nhi thành thân năm năm cũng không nghe tin Lâm Mật Nhi có thai.
"Đứa bé này giữ hay không giữ?" Trong lúc Quân Lạc Huy đang trầm tư suy nghĩ, Thân Hoài hỏi ra mấu chốt vấn đề.
Theo ý Quân Lạc Huy, hắn hoàn toàn không muốn giữ đứa bé này, nhưng gia đình hoàng tộc của bọn họ không có thói quen phá thai, những thủ đoạn ở hậu cung là chuyện khác, nhưng là hoàng đế lại không thể phá bỏ đứa con của mình.
Chuyện này khiến Quân Lạc Huy không biết phải làm thế nào, vốn định sau khi về cung sẽ ban cái chết cho Lâm Mật Nhi để cô ta ra đi nhẹ nhàng. Lâm Mật Nhi bắt buộc phải chết trong cung, như vậy mới có thể kéo Lâm Hựu Tông vào trong, nếu không lúc nãy cũng không cần cứu cô ta, nhưng lúc này đây Lâm Mật Nhi dường như lại có con với hắn, có muốn chết cũng phải đợi cô ta sinh đứa bé ra đã.
Qua hồi lâu Quân Lạc Huy mới mệt mỏi nói: "Giữ lại đi...", có trời biết khi hắn nói câu này muốn sửa lời biết bao, sau đó nghĩ đến gì đó liền quay đầu lại, nét mặt nghiêm túc nói với Thân Hoài: "Chuyện Lâm Mật Nhi có thai không được nói cho người khác biết, đặc biệt là Cảnh Dương, tuyệt đối, tuyệt đối không được để cho cậu ta biết."
Nghe Quân Lạc Huy nói những lời này, Thân Hoài trợn ngược mắt, sau đó vẻ mặt như nhìn thằng ngu nói: "Ngài cho rằng một người phụ nữ với cái bụng bự thì giấu được bao lâu? Ta cho là vẫn nên nói với cậu ta thì tốt hơn, có lẽ cậu ta sẽ mừng cho ngài."
"Quỷ mới cần cậu ta mừng cho ta!" Nếu giống như lời Thân Hoài nói, Văn Cảnh Dương sau khi nghe chuyện này mà vui vẻ, Quân Lạc Huy mới thấy là hỏng bét. Nhưng dù cho Văn Cảnh Dương tức giận hay vui mừng, lúc này hắn không muốn nói chuyện này cho cậu nghe tí nào. Khó khăn lắm Văn Cảnh Dương mới đối tốt với hắn một chút, lúc này mà nói mấy chuyện này không phải là mất vui sao?
Đối với câu này Thân Hoài chỉ nhướng mày, sau đó thoáng nhìn về phía cửa sắt đang đóng kín kia nói: "Này, cậu ta sắp quay lại rồi, ngài muốn nói thế nào thì ngài tự quyết đi. Người phụ nữ này thì ngài yên tâm, để cô ta không gây ra chuyện gì nữa, ta sẽ cho cô ta hôn mê cho đến khi về tới kinh thành. À, còn nữa, ngài yên tâm, tuyệt đối không làm tổn thương đến đứa con của ngài đâu."
"Gây tổn thương cho ai? Lâm Mật Nhi cô ta không áo chứ?" Văn Cảnh Dương đẩy cửa bước vào, trên người đeo cái hòm thuốc của Thân Hoài, vẻ mặt lo lắng nhìn hai người bọn họ hỏi thăm, không lẽ Lâm Mật Nhi bị gì rồi?
Ở nơi Văn Cảnh Dương không nhìn thấy, Quân Lạc Huy trừng mắt nhìn Thân Hoài, Thân Hoài trong lòng cười thầm, nhưng ngoài miệng thì giải thích theo ý của Quân Lạc Huy: "Không có việc gì cả, lúc nãy ta chỉ nói là trước khi về đến kinh thành, ta sẽ cho Lâm Mật Nhi hôn mê, tránh cho cô ta lại tự làm tổn thưởng mình."
Văn Cảnh Dương nghe xong cũng gật đầu, cách của Thân Hoài quả thật không tệ, "Hòm thuốc của ngươi, cần ta giúp không?" Nhưng không để Thân Hoài tiếp tục nói, Quân Lạc Huy ở kế bên khóac tay lên vai Văn Cảnh Dương đưa người ra ngoài.
Vừa đi vừa nói: "Chỗ này giao cho hắn là được, chúng ta ở đây chỉ làm vướng tay vướng chân hắn mà thôi, đi thôi, Cảnh Dương ta hơi đói, nấu mì cho ta đi?" Nói xong còn quay lại nháy mắt với Thân Hoài, ra dấu cho hắn ta tuyệt đối không được nói ra chuyện Lâm Mật Nhi có thai.
Cũng không thèm quan tâm phản ứng của Thân Hoài, Quân Lạc Huy dẫn Văn Cảnh Dương rời khỏi căn hầm.
......
Ngày thứ hai khởi hành về kinh, đội ngũ nhiều thêm hai người, Lâm Mật Nhi hôn mê và Ám Kì. Có lẽ do xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên người Lâm Mật Nhi, đường về lần này Quân Lạc Huy tăng tốc nhanh hơn nhiều, nếu còn chậm chạp, đợi đến lúc bụng Lâm Mật Nhi to lên, hắn thật sự không giấu được.
Còn Quân Lạc Hải lúc dưới hầm nói rõ có bất ngờ trong kinh thành đang chờ bọn họ, suốt đường về lại im lặng không nói lời nào, cho hắn ăn thì hắn ăn, cho uống thì uống, ngoài trừ lúc đó ra thì đều nhắm mắt, hoàn toàn trở lại dáng vẻ bình tĩnh và nắm giữ toàn cục như trước đây.
Khiến mọi người không nhìn ra được Quân Lạc Hải đang nghĩ gì. Về phía Quân Lạc Huy, sau khi nghe Quân Lạc Hải nói ra điều đó, liền nhanh chóng truyền tin cho Quân Lạc Vũ ở kinh thành, kêu hắn ta tăng cường phòng bị, đồng thời bắt tay vào điều tra, nhưng thấy bộ dạng của Quân Lạc Hải, ngay cả Quân Lạc Huy cũng không dám chắc việc kêu Quân Lạc Vũ phòng bị có tác dụng hay không.
Nhưng dù sao đi nữa, bây giờ là hắn nắm phần thắng, nếu đến bước này àm hắn còn để Quân Lạc Vũ lật ngược tình thế thì hắn đúng là nên chết đi thì hơn. Chuyện gì cũng đi trước mà còn thua, không chết thì còn làm gì?
Để nhanh chóng về đến kinh thành, khi bọn họ lần nữa đến sông Thanh Xuyên đã tận dùng quyền lực ở địa phương, lấy một chiếc thuyền đi ngược dòng sông Thanh Xuyên, xuôi dòng sông Hương, dùng tốc độ nhanh nhất để về kinh thành.
Tới hạ du sông Hương, mọi người lại đổi thành xe ngựa, cả chặng đường chưa tới mười ngày bọn họ đã về đến kinh thành, nhanh gấp đôi so với lúc đi. Thấy cửa thành của kinh thành, Quân Lạc Huy cảm thán rốt cuộc cũng đã trở về, bên cạnh đó cũng cảnh giác, đến lúc này hắn cũng không nghĩ ra điều bất ngờ mà Quân Lạc Hải nói rốt cuộc là thứ gì.
Cũng vì sự lưỡng lự này mà Quân Lạc Huy không dẫn mọi người lập tức hồi cung mà đi đến căn nhà do mật thám của hắn sử dụng trong kinh thành. Sau khi đem đám người Quân Lạc Hải giam ở phòng giam bí mật được đặc chế, Quân Lạc Huy ở trong căn nhà trên phố Chu Tước mới hỏi mật thám do hắn quản lý xem kinh thành dạo này có chuyện gì không ổn không.
Nhưng trước khi hắn lên tiếng hỏi, Văn Cảnh Dương nãy giờ vẫn đứng bên cạnh do dự hồi lâu mới nói: "Thiếu gia, thần... Thần muốn về nhà một chuyến, không biết có được không?" Về đến kinh thành, cậu rất muốn về nhà xem một lát. Mặc dù ở trong thư biết được cha mẹ đều bình an vô sự, nhưng không tận mắt thấy, cậu vẫn không an tâm cho lắm.
Quân Lạc Huy thì lại muốn cùng đi với Văn Cảnh Dương, nhưng bây giờ hắn còn chuyện phải làm. Thấy vẻ mặt gấp gáp của Văn Cảnh Dương, hắn cũng không thể nói ra đợi hắn làm xong việc rồi cùng đi với cậu, cuối cùng có chút tiếc nuối nói: "Để Ám Lân và Ám Kì đi với ngươi, ta xong việc sẽ đến Văn phủ tìm ngươi."
Nghe thấy lời này, mặt Văn Cảnh Dương bỗng chốc hiện lên vẻ mừng rỡ, rối rít gật đầu: "Được, ngài xong việc rồi đến tìm ta, ta đợi ngài."
Bộ dạng giống như thê tử của mình nói ở nhà mẹ ruột đợi hắn vậy, khiến trong lòng Quân Lạc Huy có chút ấm áp. Có trời biết hắn cảm thấy lời nói của Văn Cảnh Dương khiến hắn cảm động hơn lời nói của bất kỳ người vợ nào, sau khi mỉm cười gật đầu mới ra hiệu cho Ám Kì đi theo, Ám Lân thì hoàn toàn không cần hắn dặn dò, bới lúc trước hắn đã nói với Ám Lân rằng sau này phải đi theo Văn Cảnh Dương.
Lúc đầu đối với việc Ám Lân cứ ở bên cạnh Văn Cảnh Dương, hắn còn có chút lo lắng, dù sao ngay cả hắn cũng không thể như ám vệ từng giờ từng khắc ở bên cạnh Văn Cảnh Dương, lúc đó nghĩ vậy trong lòng rất không thoải mái, nhưng Ám Lân làm việc khiến hắn rất yên tâm, không có bất cứ hành vi nào quá phận, hơn nữa còn bảo vệ Văn Cảnh Dương rất tốt, do đó hắn cũng không có gì oán trách.
Thật ra, có những lúc hắn cảm thấy yêu Văn Cảnh Dương là một chuyện ra cực khổ, đề phòng đàn bà không nói, ngay cả đàn ông cũng không thể không phòng, được rồi, chuyện này có lẽ cũng do hắn nghĩ nhiều quá rồi? Ai biểu Văn Cảnh Dương trong mắt hắn lại thu hút nhiều người như vậy chứ.
Văn Cảnh Dương dẫn theo Ám Lân và Ám Kì rời khỏi căn nhà không bắt mắt trên phố Chu Tước, đi trên đường lớn, sắc mặt Văn Cảnh Dương mang theo vẻ vui mừng, mặc dù lúc ở ngoài thành, thời gian qua bọn họ đã đi rất nhiều nhưng phố Chu Tước này lại là con đường đầu tiên cậu đi sau một năm nhập cung.
Ở đây có rất nhiều kỉ niệm của cậu, có ký ức về Hà đại ca, Văn Cảnh Thịnh cùng dạo phố, còn có ký ức cùng bạn học trong thư viện dạo chơi. Cậu lúc đó làm sao ngờ được lại có lúc dạo chơi trên phố lại trở nên xa xỉ chứ?
Đi đến quầy hàng bên phố, nhìn quầy hàng bày bán rất nhiều món đồ chơi cho trẻ con, Văn Cảnh Dương hiếm có lúc trẻ con như vầy, cầm một cái trống bỏi lên bắt đầu lắc, âm thanh 'tùng tùng tùng tùng' này lúc trước cậu thường xuyên nghe thấy, đôi lúc trên phố sẽ có tiếng những đứa trẻ cầm trống bỏi chạy giỡn với nhau, mà giờ đây thứ âm thanh này đã sớm rời xa cậu.
"Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền? Ta mua nó." Văn Cảnh Dương tâm trạng vui vẻ, không cần suy nghĩ liền muốn mua thứ này.
"Ai da, công tử có mắt nhìn, cái này là món đồ thủ công tốt nhất của ta đó, mua cho tiểu công tử ở nhà phải không? Cậu ấy nhất định sẽ thích." Ông chủ đó tưởng rằng người tướng mạo tuấn tú như Văn Cảnh Dương không có hứng thú mua mấy món đồ của ông, nào ngờ đối phương lại mua thật.
Đối với câu nói của ông chủ quầy hàng Văn Cảnh Dương chỉ mỉm cười, tiểu công tử? Kiếp này của cậu không cần nghĩ đâu nhỉ, nhưng Quân Lạc Huy thì sao? Hắn không muốn có con sao? Dù sao Quân Lạc Huy cũng là hoàng đế, cho dù những lời hứa Quân Lạc Huy dành cho cậu có đẹp, có tốt đến đâu đi nữa, người này cũng phải vì hoàng gia mà sinh con đẻ cái đúng không? Cũng tức là Quân Lạc Huy cuối cùng cũng sẽ cùng một nữ nhân sinh ra hoàng tử.
Nghĩ đến đây, niềm vui trên mặt Văn Cảnh Dương bớt đi không ít, về đến kinh thành sẽ không còn là hai người bọn họ nữa. Khóe miệng bất giác nở lên nụ cười chua xót, ở bên ngoài nói hay đến thế nào, về đến kinh thành đều phải đối diện với hiện thực.
Văn Cảnh Dương bỗng chốc cảm thấy chán nản, khi ông chủ quầy hàng lau sạch sẽ trống bỏi đưa lại cho cậu, cậu đã không còn muốn lắc nữa, cậu thậm chí còn cảm thấy tiếng 'tùng tùng' phát ra từ trống bỏi khi cậu bước đi như đang đánh vào tim cậu.
Thở một hơi dài, đi đến nhà chòi để người đi đường nghỉ ngơi, Văn Cảnh Dương đặt trống bỏi lên bàn trong nhà chòi, nhìn chăm chú một lúc lâu, Văn Cảnh Dương mới xoay người rời đi. Thứ đồ trẻ con này, ngày cậu vào cung sẽ không còn liên quan gì với cậu nữa.
Văn Cảnh Dương đi phía trước không hề phát hiện trống bỏi cậu đặt ở nhà chòi đã được Ám Lân đi bên cạnh âm thầm cất lấy. Hắn ta cũng cảm thấy Văn Cảnh Dương có gì đó không ổn, hắn ta cho rằng việc này nhất thiết phải báo cho Quân Lạc Huy, đây là giác quan thứ sáu của hắn, đừng nói chứ, giác quan thứ sáu này của hắn cũng chính xác lắm.
Suốt đoạn đường sau đó, Văn Cảnh Dương đều rất trầm lặng, không còn sự vui mừng như lúc vừa ra ngoài. Khi đến trước cửa nhà có hai chữ Văn phủ, Văn Cảnh Dương đứng sững ở cửa nhìn rất lâu, một lúc lâu sau mới hít một hơi dài rồi tiến lên trước gõ cửa, nơi mà cậu đã ở mười mấy nắm.
Một tiếng 'kẽo kẹt' vang lên, cửa lớn mở ra từ bên trong, một ông lão đã có tuổi vừa mở cửa vừa hỏi: "Ai đó?" Nghe giọng nói đã nghe quen từ nhỏ, Văn Cảnh Dương bỗng chốc cảm thấy có họng có chút nghẹn, mãi sau mới bình tĩnh lại nói: "Bác Trương... Là con..."
"Chắc chắn không phải giống của ta!" Quân Lạc Huy sắc mặt đen xì, quả quyết chắc như đinh đóng cột. Hắn bây giờ hoàn toàn không muốn ả đàn bà này mang thai con của mình, chuyện này đối với hắn mà nói hoàn toàn không phải là chuyện tốt. Có trời mới biết nếu để Văn Cảnh Dương vừa mới bày tỏ tình cảm với hắn biết chuyện này sẽ thế nào?
Thân Hoài lúc này xòe hai tay ra, liếc nhìn Lâm Mật Nhi đang ngủ say nói: "Phải hay không thì ta không biết, nếu trong ba bốn tháng này ngài có sinh hoạt với cô ta thì rất có khả năng là của ngài...", thấy Quân Lạc Huy trừng mắt nhìn, Thân Hoài lập tức sửa lời: "Tất nhiên, cũng có khả năng là của người khác, có thể là của vị đại ca kia của ngài cũng không chừng, cô ta không phải rất yêu hắn ta sao? Nói không chừng bọn họ trong ba bốn tháng này có ân ái với nhau."
Câu này khiến Quân Lạc Huy lành lùng hừ một tiếng. Lúc này bình tĩnh lại, Quân Lạc Huy quay đầu lại nheo mắt nhìn Lâm Mật Nhi đang nằm trên giường, ngoài trừ sự chống đối trong lòng lúc ban đầu khi nghe việc này, trong lòng Quân Lạc Huy hiện tại lại hiểu rằng có thể giống trong bụng người phụ nữ này có tám phần là của hắn...
Chỉ vì nếu là trong ba bốn tháng này, Lâm Mật Nhi ngoài trừ với mình ra đúng là không có ân ái với người khác, nếu không tai mắt hắn bố trí xung quanh Lâm Mật Nhi chẳng phải là uổng phí sao? Đến cả ả ta lén lút với đàn ông khác cũng không biết.
Quân Lạc Huy đau đầu xoa xoa trán, hắn đã rất cẩn thận rồi, hơn nữa mỗi lần xong chuyện Lâm Mật Nhi đều dùng hoa hồng Tây Tạng rửa sạch không sót lần nào, còn uống thêm thuốc giải nhiệt. Không ngờ dù làm vậy nhưng Lâm Mật Nhi vẫn có thai. Nhưng chuyện này không khớp với ký ức của hắn, kiếp trước hắn và Lâm Mật Nhi thành thân năm năm cũng không nghe tin Lâm Mật Nhi có thai.
"Đứa bé này giữ hay không giữ?" Trong lúc Quân Lạc Huy đang trầm tư suy nghĩ, Thân Hoài hỏi ra mấu chốt vấn đề.
Theo ý Quân Lạc Huy, hắn hoàn toàn không muốn giữ đứa bé này, nhưng gia đình hoàng tộc của bọn họ không có thói quen phá thai, những thủ đoạn ở hậu cung là chuyện khác, nhưng là hoàng đế lại không thể phá bỏ đứa con của mình.
Chuyện này khiến Quân Lạc Huy không biết phải làm thế nào, vốn định sau khi về cung sẽ ban cái chết cho Lâm Mật Nhi để cô ta ra đi nhẹ nhàng. Lâm Mật Nhi bắt buộc phải chết trong cung, như vậy mới có thể kéo Lâm Hựu Tông vào trong, nếu không lúc nãy cũng không cần cứu cô ta, nhưng lúc này đây Lâm Mật Nhi dường như lại có con với hắn, có muốn chết cũng phải đợi cô ta sinh đứa bé ra đã.
Qua hồi lâu Quân Lạc Huy mới mệt mỏi nói: "Giữ lại đi...", có trời biết khi hắn nói câu này muốn sửa lời biết bao, sau đó nghĩ đến gì đó liền quay đầu lại, nét mặt nghiêm túc nói với Thân Hoài: "Chuyện Lâm Mật Nhi có thai không được nói cho người khác biết, đặc biệt là Cảnh Dương, tuyệt đối, tuyệt đối không được để cho cậu ta biết."
Nghe Quân Lạc Huy nói những lời này, Thân Hoài trợn ngược mắt, sau đó vẻ mặt như nhìn thằng ngu nói: "Ngài cho rằng một người phụ nữ với cái bụng bự thì giấu được bao lâu? Ta cho là vẫn nên nói với cậu ta thì tốt hơn, có lẽ cậu ta sẽ mừng cho ngài."
"Quỷ mới cần cậu ta mừng cho ta!" Nếu giống như lời Thân Hoài nói, Văn Cảnh Dương sau khi nghe chuyện này mà vui vẻ, Quân Lạc Huy mới thấy là hỏng bét. Nhưng dù cho Văn Cảnh Dương tức giận hay vui mừng, lúc này hắn không muốn nói chuyện này cho cậu nghe tí nào. Khó khăn lắm Văn Cảnh Dương mới đối tốt với hắn một chút, lúc này mà nói mấy chuyện này không phải là mất vui sao?
Đối với câu này Thân Hoài chỉ nhướng mày, sau đó thoáng nhìn về phía cửa sắt đang đóng kín kia nói: "Này, cậu ta sắp quay lại rồi, ngài muốn nói thế nào thì ngài tự quyết đi. Người phụ nữ này thì ngài yên tâm, để cô ta không gây ra chuyện gì nữa, ta sẽ cho cô ta hôn mê cho đến khi về tới kinh thành. À, còn nữa, ngài yên tâm, tuyệt đối không làm tổn thương đến đứa con của ngài đâu."
"Gây tổn thương cho ai? Lâm Mật Nhi cô ta không áo chứ?" Văn Cảnh Dương đẩy cửa bước vào, trên người đeo cái hòm thuốc của Thân Hoài, vẻ mặt lo lắng nhìn hai người bọn họ hỏi thăm, không lẽ Lâm Mật Nhi bị gì rồi?
Ở nơi Văn Cảnh Dương không nhìn thấy, Quân Lạc Huy trừng mắt nhìn Thân Hoài, Thân Hoài trong lòng cười thầm, nhưng ngoài miệng thì giải thích theo ý của Quân Lạc Huy: "Không có việc gì cả, lúc nãy ta chỉ nói là trước khi về đến kinh thành, ta sẽ cho Lâm Mật Nhi hôn mê, tránh cho cô ta lại tự làm tổn thưởng mình."
Văn Cảnh Dương nghe xong cũng gật đầu, cách của Thân Hoài quả thật không tệ, "Hòm thuốc của ngươi, cần ta giúp không?" Nhưng không để Thân Hoài tiếp tục nói, Quân Lạc Huy ở kế bên khóac tay lên vai Văn Cảnh Dương đưa người ra ngoài.
Vừa đi vừa nói: "Chỗ này giao cho hắn là được, chúng ta ở đây chỉ làm vướng tay vướng chân hắn mà thôi, đi thôi, Cảnh Dương ta hơi đói, nấu mì cho ta đi?" Nói xong còn quay lại nháy mắt với Thân Hoài, ra dấu cho hắn ta tuyệt đối không được nói ra chuyện Lâm Mật Nhi có thai.
Cũng không thèm quan tâm phản ứng của Thân Hoài, Quân Lạc Huy dẫn Văn Cảnh Dương rời khỏi căn hầm.
......
Ngày thứ hai khởi hành về kinh, đội ngũ nhiều thêm hai người, Lâm Mật Nhi hôn mê và Ám Kì. Có lẽ do xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên người Lâm Mật Nhi, đường về lần này Quân Lạc Huy tăng tốc nhanh hơn nhiều, nếu còn chậm chạp, đợi đến lúc bụng Lâm Mật Nhi to lên, hắn thật sự không giấu được.
Còn Quân Lạc Hải lúc dưới hầm nói rõ có bất ngờ trong kinh thành đang chờ bọn họ, suốt đường về lại im lặng không nói lời nào, cho hắn ăn thì hắn ăn, cho uống thì uống, ngoài trừ lúc đó ra thì đều nhắm mắt, hoàn toàn trở lại dáng vẻ bình tĩnh và nắm giữ toàn cục như trước đây.
Khiến mọi người không nhìn ra được Quân Lạc Hải đang nghĩ gì. Về phía Quân Lạc Huy, sau khi nghe Quân Lạc Hải nói ra điều đó, liền nhanh chóng truyền tin cho Quân Lạc Vũ ở kinh thành, kêu hắn ta tăng cường phòng bị, đồng thời bắt tay vào điều tra, nhưng thấy bộ dạng của Quân Lạc Hải, ngay cả Quân Lạc Huy cũng không dám chắc việc kêu Quân Lạc Vũ phòng bị có tác dụng hay không.
Nhưng dù sao đi nữa, bây giờ là hắn nắm phần thắng, nếu đến bước này àm hắn còn để Quân Lạc Vũ lật ngược tình thế thì hắn đúng là nên chết đi thì hơn. Chuyện gì cũng đi trước mà còn thua, không chết thì còn làm gì?
Để nhanh chóng về đến kinh thành, khi bọn họ lần nữa đến sông Thanh Xuyên đã tận dùng quyền lực ở địa phương, lấy một chiếc thuyền đi ngược dòng sông Thanh Xuyên, xuôi dòng sông Hương, dùng tốc độ nhanh nhất để về kinh thành.
Tới hạ du sông Hương, mọi người lại đổi thành xe ngựa, cả chặng đường chưa tới mười ngày bọn họ đã về đến kinh thành, nhanh gấp đôi so với lúc đi. Thấy cửa thành của kinh thành, Quân Lạc Huy cảm thán rốt cuộc cũng đã trở về, bên cạnh đó cũng cảnh giác, đến lúc này hắn cũng không nghĩ ra điều bất ngờ mà Quân Lạc Hải nói rốt cuộc là thứ gì.
Cũng vì sự lưỡng lự này mà Quân Lạc Huy không dẫn mọi người lập tức hồi cung mà đi đến căn nhà do mật thám của hắn sử dụng trong kinh thành. Sau khi đem đám người Quân Lạc Hải giam ở phòng giam bí mật được đặc chế, Quân Lạc Huy ở trong căn nhà trên phố Chu Tước mới hỏi mật thám do hắn quản lý xem kinh thành dạo này có chuyện gì không ổn không.
Nhưng trước khi hắn lên tiếng hỏi, Văn Cảnh Dương nãy giờ vẫn đứng bên cạnh do dự hồi lâu mới nói: "Thiếu gia, thần... Thần muốn về nhà một chuyến, không biết có được không?" Về đến kinh thành, cậu rất muốn về nhà xem một lát. Mặc dù ở trong thư biết được cha mẹ đều bình an vô sự, nhưng không tận mắt thấy, cậu vẫn không an tâm cho lắm.
Quân Lạc Huy thì lại muốn cùng đi với Văn Cảnh Dương, nhưng bây giờ hắn còn chuyện phải làm. Thấy vẻ mặt gấp gáp của Văn Cảnh Dương, hắn cũng không thể nói ra đợi hắn làm xong việc rồi cùng đi với cậu, cuối cùng có chút tiếc nuối nói: "Để Ám Lân và Ám Kì đi với ngươi, ta xong việc sẽ đến Văn phủ tìm ngươi."
Nghe thấy lời này, mặt Văn Cảnh Dương bỗng chốc hiện lên vẻ mừng rỡ, rối rít gật đầu: "Được, ngài xong việc rồi đến tìm ta, ta đợi ngài."
Bộ dạng giống như thê tử của mình nói ở nhà mẹ ruột đợi hắn vậy, khiến trong lòng Quân Lạc Huy có chút ấm áp. Có trời biết hắn cảm thấy lời nói của Văn Cảnh Dương khiến hắn cảm động hơn lời nói của bất kỳ người vợ nào, sau khi mỉm cười gật đầu mới ra hiệu cho Ám Kì đi theo, Ám Lân thì hoàn toàn không cần hắn dặn dò, bới lúc trước hắn đã nói với Ám Lân rằng sau này phải đi theo Văn Cảnh Dương.
Lúc đầu đối với việc Ám Lân cứ ở bên cạnh Văn Cảnh Dương, hắn còn có chút lo lắng, dù sao ngay cả hắn cũng không thể như ám vệ từng giờ từng khắc ở bên cạnh Văn Cảnh Dương, lúc đó nghĩ vậy trong lòng rất không thoải mái, nhưng Ám Lân làm việc khiến hắn rất yên tâm, không có bất cứ hành vi nào quá phận, hơn nữa còn bảo vệ Văn Cảnh Dương rất tốt, do đó hắn cũng không có gì oán trách.
Thật ra, có những lúc hắn cảm thấy yêu Văn Cảnh Dương là một chuyện ra cực khổ, đề phòng đàn bà không nói, ngay cả đàn ông cũng không thể không phòng, được rồi, chuyện này có lẽ cũng do hắn nghĩ nhiều quá rồi? Ai biểu Văn Cảnh Dương trong mắt hắn lại thu hút nhiều người như vậy chứ.
Văn Cảnh Dương dẫn theo Ám Lân và Ám Kì rời khỏi căn nhà không bắt mắt trên phố Chu Tước, đi trên đường lớn, sắc mặt Văn Cảnh Dương mang theo vẻ vui mừng, mặc dù lúc ở ngoài thành, thời gian qua bọn họ đã đi rất nhiều nhưng phố Chu Tước này lại là con đường đầu tiên cậu đi sau một năm nhập cung.
Ở đây có rất nhiều kỉ niệm của cậu, có ký ức về Hà đại ca, Văn Cảnh Thịnh cùng dạo phố, còn có ký ức cùng bạn học trong thư viện dạo chơi. Cậu lúc đó làm sao ngờ được lại có lúc dạo chơi trên phố lại trở nên xa xỉ chứ?
Đi đến quầy hàng bên phố, nhìn quầy hàng bày bán rất nhiều món đồ chơi cho trẻ con, Văn Cảnh Dương hiếm có lúc trẻ con như vầy, cầm một cái trống bỏi lên bắt đầu lắc, âm thanh 'tùng tùng tùng tùng' này lúc trước cậu thường xuyên nghe thấy, đôi lúc trên phố sẽ có tiếng những đứa trẻ cầm trống bỏi chạy giỡn với nhau, mà giờ đây thứ âm thanh này đã sớm rời xa cậu.
"Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền? Ta mua nó." Văn Cảnh Dương tâm trạng vui vẻ, không cần suy nghĩ liền muốn mua thứ này.
"Ai da, công tử có mắt nhìn, cái này là món đồ thủ công tốt nhất của ta đó, mua cho tiểu công tử ở nhà phải không? Cậu ấy nhất định sẽ thích." Ông chủ đó tưởng rằng người tướng mạo tuấn tú như Văn Cảnh Dương không có hứng thú mua mấy món đồ của ông, nào ngờ đối phương lại mua thật.
Đối với câu nói của ông chủ quầy hàng Văn Cảnh Dương chỉ mỉm cười, tiểu công tử? Kiếp này của cậu không cần nghĩ đâu nhỉ, nhưng Quân Lạc Huy thì sao? Hắn không muốn có con sao? Dù sao Quân Lạc Huy cũng là hoàng đế, cho dù những lời hứa Quân Lạc Huy dành cho cậu có đẹp, có tốt đến đâu đi nữa, người này cũng phải vì hoàng gia mà sinh con đẻ cái đúng không? Cũng tức là Quân Lạc Huy cuối cùng cũng sẽ cùng một nữ nhân sinh ra hoàng tử.
Nghĩ đến đây, niềm vui trên mặt Văn Cảnh Dương bớt đi không ít, về đến kinh thành sẽ không còn là hai người bọn họ nữa. Khóe miệng bất giác nở lên nụ cười chua xót, ở bên ngoài nói hay đến thế nào, về đến kinh thành đều phải đối diện với hiện thực.
Văn Cảnh Dương bỗng chốc cảm thấy chán nản, khi ông chủ quầy hàng lau sạch sẽ trống bỏi đưa lại cho cậu, cậu đã không còn muốn lắc nữa, cậu thậm chí còn cảm thấy tiếng 'tùng tùng' phát ra từ trống bỏi khi cậu bước đi như đang đánh vào tim cậu.
Thở một hơi dài, đi đến nhà chòi để người đi đường nghỉ ngơi, Văn Cảnh Dương đặt trống bỏi lên bàn trong nhà chòi, nhìn chăm chú một lúc lâu, Văn Cảnh Dương mới xoay người rời đi. Thứ đồ trẻ con này, ngày cậu vào cung sẽ không còn liên quan gì với cậu nữa.
Văn Cảnh Dương đi phía trước không hề phát hiện trống bỏi cậu đặt ở nhà chòi đã được Ám Lân đi bên cạnh âm thầm cất lấy. Hắn ta cũng cảm thấy Văn Cảnh Dương có gì đó không ổn, hắn ta cho rằng việc này nhất thiết phải báo cho Quân Lạc Huy, đây là giác quan thứ sáu của hắn, đừng nói chứ, giác quan thứ sáu này của hắn cũng chính xác lắm.
Suốt đoạn đường sau đó, Văn Cảnh Dương đều rất trầm lặng, không còn sự vui mừng như lúc vừa ra ngoài. Khi đến trước cửa nhà có hai chữ Văn phủ, Văn Cảnh Dương đứng sững ở cửa nhìn rất lâu, một lúc lâu sau mới hít một hơi dài rồi tiến lên trước gõ cửa, nơi mà cậu đã ở mười mấy nắm.
Một tiếng 'kẽo kẹt' vang lên, cửa lớn mở ra từ bên trong, một ông lão đã có tuổi vừa mở cửa vừa hỏi: "Ai đó?" Nghe giọng nói đã nghe quen từ nhỏ, Văn Cảnh Dương bỗng chốc cảm thấy có họng có chút nghẹn, mãi sau mới bình tĩnh lại nói: "Bác Trương... Là con..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương