Chuyện Thường Ngày Trong Cung
Chương 82
Trong điện Triều Dương, Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương đứng phía trên cùng, bên dưới là các phi tần trong hậu cung. Những lời vừa rồi Văn Cảnh Dương nói khi ở ngoài điện, mọi người trong điện đều nghe rõ ràng, lúc này các nàng đều vô cùng kinh ngạc với vị nam phi này, bọn họ không dám nhìn cậu một cách trắng trợn nữa nhưng cũng có một số phi tử len lén nhìn cậu.
Mà lúc này, phần quan trọng nhất của đại điển phong hậu cũng sắp bắt đầu, chỉ thấy Quân Lạc Huy quay người sang bên cạnh, mở tấm vải đỏ phủ trên cái mâm trong tay quốc sư, một chiếc mũ phượng mạ vàng xuất hiện trước mặt mọi người.
Quân Lạc Huy cẩn thận dùng hai tay nâng mũ phượng lên và xoay người lại. Khi nhìn thấy hành động của Quân Lạc Huy, Văn Cảnh Dương trịnh trọng quỳ một gối, hai mắt khẽ nheo lại, Văn Cảnh Dương làm vậy chẳng qua là để che giấu sự hồi hộp trong mắt mình mà thôi, chuyện này đối với cậu mà nói chưa bao giờ là việc nhỏ.
Các trang sức hiện có trên đầu Văn Cảnh Dương nhanh chóng được các tiểu thái giám ở bên cạnh lấy xuống, sau đó, Quân Lạc Huy vô cùng thận trọng đội mũ phượng trong tay mình lên cho Văn Cảnh Dương. Sau khi cố định mũ phượng trên đầu Văn Cảnh Dương xong, Quân Lạc Huy mới đỡ vai Văn Cảnh Dương để cậu đứng lên.
Hai người cùng lúc quay người lại nhìn xuống dưới, Quân Lạc Huy nắm tay Văn Cảnh Dương đưa lên ngang hàng với miệng của bọn họ. Lúc này, toàn bộ phi tần ở bên dưới đều biết, đây là nghi thức cuối cùng của đại điển phong hậu, tất cả phi tần có mặt đều hành lễ với hai người và cùng nói: "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, hoàng hậu điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."
Làn sóng âm thanh này từ trong điện Triều Dương truyền ra, các đại thần trên quảng trường cũng đang hô to: "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, hoàng hậu điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."
Không chỉ trong cung, trên các con đường bên ngoài hoàng thành, khi nhận được tin Văn Cảnh Dương chính thức được sắc phong làm hoàng hậu, tất cả dân chúng đều đồng loạt quỳ xuống, lớn tiếng hô lên câu này, có thể nói đây là chuyện lớn hiếm có của Quân Nguyên.
Tiếp đó, hai người Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy đi đến Tổ Miếu, giống như những đôi phu thê khác đến bái tế tổ tiên. Sau khi Văn Cảnh Dương chính thức được sắc phong làm hoàng hậu, việc cần làm là cúng tổ tiên, tế trời đất. Các phi tử, đại thần trong cung đều đi theo hai người bọn họ, cúng bái tổ tiên và trời đất cũng phải tốn cả ngày trời.
Bước tiếp theo tất nhiên là yến tiệc, bữa tiệc được tổ chức tại cung Thành Càn, cung điện lớn nhất trong hoàng cung. Hai người Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương ngồi ở vị trí trên cùng, các phi tần ngồi ở bên cánh phải và có những tấm bình phong mỏng ngăn cách, còn bên cánh trái là chỗ ngồi của các vị đại thần.
Đợi mọi người vào chỗ, yến tiệc cũng được bắt đầu, những điệu múa sáo rỗng nhưng mọi người vẫn phải bày ra vẻ mặt quân thần cùng vui với nhau. Có trời biết lúc này Quân Lạc Huy chỉ muốn nhanh chóng cùng Văn Cảnh Dương về phòng, chỉ cần nghĩ đến chuyện từ hôm nay trở đi, Văn Cảnh Dương chính thức trở thành hoàng hậu của mình, cả người Quân Lạc Huy liền nóng ran, giống như sắp không nhịn được nữa.
Nhưng hiện thực không giống với những gì hắn nghĩ, hoặc có thể cái gọi là việc tốt thường hay gặp trắc trở, đến giữa buổi tiệc, Quân Lạc Huy nghe Ám Tầm đến bẩm báo: "Khởi bẩm hoàng thượng, Lâm Mật Nhi giả trúng ngân châm có cổ trùng trong đó, con trùng này có liên quan đến những thứ mà trước đó thuộc hạ đã điều tra."
Nghe Ám Tầm nói vậy, Quân Lạc Huy khẽ nheo mắt lại, ly rượu trong tay thỉnh thoảng bị hắn xoay vòng, dường như đang suy nghĩ gì đó. Qua một lúc lâu mới thấy Quân Lạc Huy đưa ly rượu đang nghịch trong tay lên khóe miệng nhưng hắn lại không uống, giống như đang ngửi mùi hương của rượu, đôi môi bị ly rượu che khuất khẽ động, Quân Lạc Huy nhỏ giọng nói với Ám Tầm: "Tìm được người chưa? Đừng nói với trẫm là vẫn chưa có tin tức gì."
"Bẩm hoàng thượng, mục tiêu đã xác định, chỉ cần hoàng thượng hạ lệnh thuộc hạ lập tức bắt người." Không lập tức ra tay cũng vì lo sợ đánh rắn động cỏ. Sau khi xử lý xong thế thân của Lâm Mật Nhi, Ám Tầm mới đến bẩm báo với Quân Lạc Huy, mà người kia giống như những gì bọn họ nghĩ, tự phụ cho rằng người khác không phát hiện ra mình, hiện tại hắn ta vẫn đang có mặt trong buổi tiệc tối nay.
Quân Lạc Huy đắn đo một lúc rồi nói: "Không sao, cứ để hắn ở đó đi, đợi hắn rời đi thì cho người bám theo." Sau đó, Quân Lạc Huy khoát tay cho Ám Tầm lui xuống.
Đợi hai người bọn họ nói chuyện xong, Văn Cảnh Dương ngồi bên cạnh Quân Lạc Huy mới cất tiếng hỏi: "Người kia không sao rồi chứ?" Người Văn Cảnh Dương hỏi đương nhiên là thế thân của Lâm Mật Nhi, cậu cảm thấy chiêu dụ rắn ra khỏi hang này có chút mạo hiểm. Đây là điều mà cậu mới hiểu ra cách đây không lâu.
Quân Lạc Huy ghé sát tai Văn Cảnh Dương, người ngoài nhìn vào giống như hai người đang có hành động thân mặt, cắn tai nhau, nhưng thực tế là Quân Lạc Huy đang nhỏ tiếng thì thầm với Văn Cảnh Dương: "Cảnh Dương yên tâm đi, có Thân Hoài ở đó làm sao có chuyện được? Đợi buổi tiệc kết thúc, ngươi ngoan ngoãn về tẩm cung của trẫm, tối nay chắc trẫm sẽ về trễ một chút."
Quân Lạc Huy có chút ai oán nói, mọi chuyện chưa xử lý xong thì cho dù hôm nay có là ngày phong hậu quan trọng như vậy cũng không thể bình yên.
Văn Cảnh Dương đương nhiên biết ý của Quân Lạc Huy là gì. Mặc dù cậu cũng muốn đi cùng nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị cậu bác bỏ, việc cậu cần làm là ngoan ngoãn đợi ở điện Long Miên, hoặc có thể nói là giúp Quân Lạc Huy che giấu động tĩnh của hắn.
"Thần biết rồi, thần sẽ ở trong phòng đợi ngài quay lại." Trong chốc lát, Văn Cảnh Dương nghĩ thông suốt liền vui vẻ gật đầu.
"Sao Cảnh Dương không nói cùng đi với trẫm, ngươi không lo lắng cho trẫm sao? Trẫm đau lòng quá..." Quân Lạc Huy ra vẻ trừng phạt, há miệng cắn lên dái tai của Văn Cảnh Dương, động tác rất nhanh, sau đó hắn đưa tay lên ôm lấy trái tim của mình và nói những lời như vậy.
Trước hành động này của Quân Lạc Huy, Văn Cảnh Dương vừa tức vừa buồn cười, đưa tay lên sờ lấy dái tai bị cắn của mình, sau đó cậu nhỏ giọng nói với Quân Lạc Huy: "Nếu thần nói muốn đi, hoàng thượng có phải sẽ đồng ý không? Nếu vậy thần cũng không từ chối."
Lời này quả thật khiến Quân Lạc Huy nghẹn lời, sau đó Quân Lạc Huy có chút bất đắc dĩ nói: "Đừng, Cảnh Dương cứ ngoan ngoãn ở tẩm cung đợi trẫm là được, trẫm không ngại Cảnh Dương tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường đợi trẫm quay lại đâu." Nói đến câu cuối, Quân Lạc Huy nở một nụ cười vô cùng sâu xa.
Những hành động tương tác của bọn họ ở trên này toàn bộ đều lọt vào mắt của các đại thần và phi tần ngồi ở bên dưới. Các đại thần đối với việc hoàng thượng say mê một nam nhân, có người thì lắc đầu, có người thì bất lực, còn các phi tần thì không ai mà không ngưỡng mộ, là nữ nhân mà lại thua một nam nhân, phải nói rằng bọn họ cảm thấy bản thân có chút đáng thương.
Hôm nay, mặc dù là tiệc mừng nhưng ai cũng có nỗi lòng riêng, nói chung buổi tiệc không náo nhiệt lắm, ngay cả hoàng đế Quân Lạc Huy cũng không có hứng thú với bữa tiệc đừng nói chi đến người khác. Đến khi buổi tiệc kết thúc, dường như tất cả mọi người mới cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương rời khỏi bữa tiệc trước. Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương cùng bước lên kiệu trong tiếng hô vạn tuế và thiên tuế. Đợi hai người về đến điện Long Miên, sau khi đuổi tất cả mọi người ra ngoài, Quân Lạc Huy nhanh chóng thay long bào ra, mặc một bộ thường phục nhưng lại có nét đặc sắc.
"Ngoan ngoãn ở điện Long Miên đợi trẫm về." Sau khi kéo Văn Cảnh Dương qua hôn một cái, Quân Lạc Huy mới buông người ra và bước ra ngoài. Ám Tầm đã đợi sẵn ở bên ngoài, ở bên cạnh còn có Ám Lân và Thân Hoài.
Thân Hoài thấy Quân Lạc Huy bước ra liền lầu bầu: "Chậm chạp quá, không nhanh lên thì người chạy mất, đến lúc đó cho ngài khóc luôn."
Quân Lạc Huy nghe Thân Hoài nói thì trừng mắt nhìn hắn ta, sau đó cũng không thèm để ý đến hắn ta mà nhanh chóng nói một câu: "Đi thôi!" Vừa dứt lời, bốn người liền nhanh chóng rời khỏi điện Long Miên.
Văn Cảnh Dương ở sau cửa nhìn bốn người rời đi rồi mới đóng cửa lại, cậu phải giả vờ như trong phòng này có cậu và Quân Lạc Huy.
......
Võ công của bốn người đều tốt, khinh công của Quân Lạc Huy cũng khá giỏi, tránh các thị vệ tuần tra trong cung, bốn người Quân Lạc Huy nhanh chóng tiến về phía cung Thành Càn. Đợi bốn người bọn họ đến nơi, các đại thần cũng mới bắt đầu lần lượt rời đi. Ở trong góc, Ám Tầm chỉ một người có dáng vẻ mập giả tạo trong số các đại thần đang đi ra ngoài và nói với Quân Lạc Huy: "Hoàng thượng, ngân châm là do vị Địch đại nhân này bắn ra."
Quân Lạc Huy không ngờ rằng lại là Địch Khánh Hạo, do ngày thường Địch Khánh Hạo luôn khiến người khác cảm thấy hắn ta là một người chuyên hòa giải, hắn ta cũng là một quan viên của Lễ bộ, không những vậy hắn ta còn là ứng cử viên cho chức vụ Lễ bộ thượng thư ở nhiệm kỳ tiếp theo. Xuất thân từ Lễ bộ, hắn ta cũng có sự hiểu biết sâu sắc về các quy định, lòng trung thành và hiếu đạo hơn so với những người khác, không ngờ lại là người đánh lén thế thân của Lâm Mật Nhi.
"Đi, bám theo hắn." Dứt lời mấy người bọn họ liền nhanh chân bám theo, ra khỏi hoàng cung, dòng người bắt đầu trở nên đông hơn. Do hôm nay là đại điển phong hậu nên hoàng thành đặc biệt hủy bỏ lệnh giới nghiêm,vì vậy đến tận bây giờ, trên các con phố, ngõ hẻm lớn nhỏ đều là người.
Người đông có cái lợi mà cũng có cái hại, lợi ở chỗ giúp bốn người Quân Lạc Huy bọn họ dễ dàng ẩn nấp, hại ở chỗ chỉ cần bất cẩn sẽ mất dấu. Cũng may Thân Hoài có diệu kế, hắn ta giả vờ vô tình đụng phải Địch Khánh Hạo, để lại một mùi hương đặc biệt dùng để theo dõi trên người Địch Khánh Hạo, như vậy bọn họ không cần lo lắng mất dấu tên này nữa.
Sau khi đám người Quân Lạc Huy theo Địch Khánh Hạo đi dạo mấy vòng từ phố Chu Tước đến phố Thanh Long, bọn họ mới thấy Địch Khánh Hạo đi về phía một quán rượu. "Tên Địch Khánh Hạo này đúng là rất cẩn thận, nếu không phải chúng ta để lại mùi hương theo dõi trên người hắn từ trước, nói không chừng chúng ta thật sự sẽ mất dấu hắn."
Bốn người bước vào quán rượu có tên Khánh Huy này, vừa vào cửa đã có một tiểu nhị ra nghênh đón: "Bốn vị công tử, mời vào trong."
Quân Lạc Huy sau khi liếc mắt thấy Địch Khánh Hạo vào một phòng riêng ở lầu hai mới nói với tiểu nhị: "Bổn công tử muốn một phòng riêng ở lầu hai, dẫn chúng ta lên đó." Nhưng hắn vừa nói xong câu này, trên mặt tiểu nhị hiện lên vẻ khó xử, điều này khiến Quân Lạc Huy nhướng mày hỏi: "Sao thế?"
"Không giấu gì các vị công tử, căn phòng riêng đó đã bị người khác đặt rồi, vì vậy thật sự không tiện dẫn các vị công tử lên đó." Tiểu nhị thành thật nói.
Tiểu nhị vừa nói ra, Quân Lạc Huy và Thân Hoài liền liếc mắt với nhau, sau đó Quân Lạc Huy mới nói: "Bỏ đi, vậy chọn một phòng riêng nào cũng được." Khoát tay bảo tiểu nhị dẫn đường.
"Dạ được!" Thấy Quân Lạc Huy là người biết lý lẽ, vẻ mặt tiểu nhị giãn ra và nhiệt tình hơn. Có trời biết, hắn ta sợ nhất là mấy vị công tử nhìn có vẻ không tầm thường này khăng khăng đòi căn phòng riêng đó, nếu vậy hắn sẽ nhức đầu lắm đây.
Để tiểu nhị dẫn bọn họ vào phòng riêng, đợi tiểu nhị lui ra, hai người Ám Tầm và Ám Lân liền chia nhau ra hành động, không thể vào trong nghe, bọn họ cũng không phải không có cách, Ám Tầm và Ám Lân vốn là người chuyên làm những việc như vậy, chuyện nhỏ như vầy không làm khó được bọn họ.
"Không biết lần này ra quân là "cá" cấp mấy nhỉ? Đừng có là tép riu là được" Thân Hoài cùng Quân Lạc Huy ngồi xuống, vừa tự rót trà cho mình vừa nói.
Mà lúc này, phần quan trọng nhất của đại điển phong hậu cũng sắp bắt đầu, chỉ thấy Quân Lạc Huy quay người sang bên cạnh, mở tấm vải đỏ phủ trên cái mâm trong tay quốc sư, một chiếc mũ phượng mạ vàng xuất hiện trước mặt mọi người.
Quân Lạc Huy cẩn thận dùng hai tay nâng mũ phượng lên và xoay người lại. Khi nhìn thấy hành động của Quân Lạc Huy, Văn Cảnh Dương trịnh trọng quỳ một gối, hai mắt khẽ nheo lại, Văn Cảnh Dương làm vậy chẳng qua là để che giấu sự hồi hộp trong mắt mình mà thôi, chuyện này đối với cậu mà nói chưa bao giờ là việc nhỏ.
Các trang sức hiện có trên đầu Văn Cảnh Dương nhanh chóng được các tiểu thái giám ở bên cạnh lấy xuống, sau đó, Quân Lạc Huy vô cùng thận trọng đội mũ phượng trong tay mình lên cho Văn Cảnh Dương. Sau khi cố định mũ phượng trên đầu Văn Cảnh Dương xong, Quân Lạc Huy mới đỡ vai Văn Cảnh Dương để cậu đứng lên.
Hai người cùng lúc quay người lại nhìn xuống dưới, Quân Lạc Huy nắm tay Văn Cảnh Dương đưa lên ngang hàng với miệng của bọn họ. Lúc này, toàn bộ phi tần ở bên dưới đều biết, đây là nghi thức cuối cùng của đại điển phong hậu, tất cả phi tần có mặt đều hành lễ với hai người và cùng nói: "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, hoàng hậu điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."
Làn sóng âm thanh này từ trong điện Triều Dương truyền ra, các đại thần trên quảng trường cũng đang hô to: "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, hoàng hậu điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."
Không chỉ trong cung, trên các con đường bên ngoài hoàng thành, khi nhận được tin Văn Cảnh Dương chính thức được sắc phong làm hoàng hậu, tất cả dân chúng đều đồng loạt quỳ xuống, lớn tiếng hô lên câu này, có thể nói đây là chuyện lớn hiếm có của Quân Nguyên.
Tiếp đó, hai người Văn Cảnh Dương và Quân Lạc Huy đi đến Tổ Miếu, giống như những đôi phu thê khác đến bái tế tổ tiên. Sau khi Văn Cảnh Dương chính thức được sắc phong làm hoàng hậu, việc cần làm là cúng tổ tiên, tế trời đất. Các phi tử, đại thần trong cung đều đi theo hai người bọn họ, cúng bái tổ tiên và trời đất cũng phải tốn cả ngày trời.
Bước tiếp theo tất nhiên là yến tiệc, bữa tiệc được tổ chức tại cung Thành Càn, cung điện lớn nhất trong hoàng cung. Hai người Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương ngồi ở vị trí trên cùng, các phi tần ngồi ở bên cánh phải và có những tấm bình phong mỏng ngăn cách, còn bên cánh trái là chỗ ngồi của các vị đại thần.
Đợi mọi người vào chỗ, yến tiệc cũng được bắt đầu, những điệu múa sáo rỗng nhưng mọi người vẫn phải bày ra vẻ mặt quân thần cùng vui với nhau. Có trời biết lúc này Quân Lạc Huy chỉ muốn nhanh chóng cùng Văn Cảnh Dương về phòng, chỉ cần nghĩ đến chuyện từ hôm nay trở đi, Văn Cảnh Dương chính thức trở thành hoàng hậu của mình, cả người Quân Lạc Huy liền nóng ran, giống như sắp không nhịn được nữa.
Nhưng hiện thực không giống với những gì hắn nghĩ, hoặc có thể cái gọi là việc tốt thường hay gặp trắc trở, đến giữa buổi tiệc, Quân Lạc Huy nghe Ám Tầm đến bẩm báo: "Khởi bẩm hoàng thượng, Lâm Mật Nhi giả trúng ngân châm có cổ trùng trong đó, con trùng này có liên quan đến những thứ mà trước đó thuộc hạ đã điều tra."
Nghe Ám Tầm nói vậy, Quân Lạc Huy khẽ nheo mắt lại, ly rượu trong tay thỉnh thoảng bị hắn xoay vòng, dường như đang suy nghĩ gì đó. Qua một lúc lâu mới thấy Quân Lạc Huy đưa ly rượu đang nghịch trong tay lên khóe miệng nhưng hắn lại không uống, giống như đang ngửi mùi hương của rượu, đôi môi bị ly rượu che khuất khẽ động, Quân Lạc Huy nhỏ giọng nói với Ám Tầm: "Tìm được người chưa? Đừng nói với trẫm là vẫn chưa có tin tức gì."
"Bẩm hoàng thượng, mục tiêu đã xác định, chỉ cần hoàng thượng hạ lệnh thuộc hạ lập tức bắt người." Không lập tức ra tay cũng vì lo sợ đánh rắn động cỏ. Sau khi xử lý xong thế thân của Lâm Mật Nhi, Ám Tầm mới đến bẩm báo với Quân Lạc Huy, mà người kia giống như những gì bọn họ nghĩ, tự phụ cho rằng người khác không phát hiện ra mình, hiện tại hắn ta vẫn đang có mặt trong buổi tiệc tối nay.
Quân Lạc Huy đắn đo một lúc rồi nói: "Không sao, cứ để hắn ở đó đi, đợi hắn rời đi thì cho người bám theo." Sau đó, Quân Lạc Huy khoát tay cho Ám Tầm lui xuống.
Đợi hai người bọn họ nói chuyện xong, Văn Cảnh Dương ngồi bên cạnh Quân Lạc Huy mới cất tiếng hỏi: "Người kia không sao rồi chứ?" Người Văn Cảnh Dương hỏi đương nhiên là thế thân của Lâm Mật Nhi, cậu cảm thấy chiêu dụ rắn ra khỏi hang này có chút mạo hiểm. Đây là điều mà cậu mới hiểu ra cách đây không lâu.
Quân Lạc Huy ghé sát tai Văn Cảnh Dương, người ngoài nhìn vào giống như hai người đang có hành động thân mặt, cắn tai nhau, nhưng thực tế là Quân Lạc Huy đang nhỏ tiếng thì thầm với Văn Cảnh Dương: "Cảnh Dương yên tâm đi, có Thân Hoài ở đó làm sao có chuyện được? Đợi buổi tiệc kết thúc, ngươi ngoan ngoãn về tẩm cung của trẫm, tối nay chắc trẫm sẽ về trễ một chút."
Quân Lạc Huy có chút ai oán nói, mọi chuyện chưa xử lý xong thì cho dù hôm nay có là ngày phong hậu quan trọng như vậy cũng không thể bình yên.
Văn Cảnh Dương đương nhiên biết ý của Quân Lạc Huy là gì. Mặc dù cậu cũng muốn đi cùng nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị cậu bác bỏ, việc cậu cần làm là ngoan ngoãn đợi ở điện Long Miên, hoặc có thể nói là giúp Quân Lạc Huy che giấu động tĩnh của hắn.
"Thần biết rồi, thần sẽ ở trong phòng đợi ngài quay lại." Trong chốc lát, Văn Cảnh Dương nghĩ thông suốt liền vui vẻ gật đầu.
"Sao Cảnh Dương không nói cùng đi với trẫm, ngươi không lo lắng cho trẫm sao? Trẫm đau lòng quá..." Quân Lạc Huy ra vẻ trừng phạt, há miệng cắn lên dái tai của Văn Cảnh Dương, động tác rất nhanh, sau đó hắn đưa tay lên ôm lấy trái tim của mình và nói những lời như vậy.
Trước hành động này của Quân Lạc Huy, Văn Cảnh Dương vừa tức vừa buồn cười, đưa tay lên sờ lấy dái tai bị cắn của mình, sau đó cậu nhỏ giọng nói với Quân Lạc Huy: "Nếu thần nói muốn đi, hoàng thượng có phải sẽ đồng ý không? Nếu vậy thần cũng không từ chối."
Lời này quả thật khiến Quân Lạc Huy nghẹn lời, sau đó Quân Lạc Huy có chút bất đắc dĩ nói: "Đừng, Cảnh Dương cứ ngoan ngoãn ở tẩm cung đợi trẫm là được, trẫm không ngại Cảnh Dương tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường đợi trẫm quay lại đâu." Nói đến câu cuối, Quân Lạc Huy nở một nụ cười vô cùng sâu xa.
Những hành động tương tác của bọn họ ở trên này toàn bộ đều lọt vào mắt của các đại thần và phi tần ngồi ở bên dưới. Các đại thần đối với việc hoàng thượng say mê một nam nhân, có người thì lắc đầu, có người thì bất lực, còn các phi tần thì không ai mà không ngưỡng mộ, là nữ nhân mà lại thua một nam nhân, phải nói rằng bọn họ cảm thấy bản thân có chút đáng thương.
Hôm nay, mặc dù là tiệc mừng nhưng ai cũng có nỗi lòng riêng, nói chung buổi tiệc không náo nhiệt lắm, ngay cả hoàng đế Quân Lạc Huy cũng không có hứng thú với bữa tiệc đừng nói chi đến người khác. Đến khi buổi tiệc kết thúc, dường như tất cả mọi người mới cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương rời khỏi bữa tiệc trước. Quân Lạc Huy và Văn Cảnh Dương cùng bước lên kiệu trong tiếng hô vạn tuế và thiên tuế. Đợi hai người về đến điện Long Miên, sau khi đuổi tất cả mọi người ra ngoài, Quân Lạc Huy nhanh chóng thay long bào ra, mặc một bộ thường phục nhưng lại có nét đặc sắc.
"Ngoan ngoãn ở điện Long Miên đợi trẫm về." Sau khi kéo Văn Cảnh Dương qua hôn một cái, Quân Lạc Huy mới buông người ra và bước ra ngoài. Ám Tầm đã đợi sẵn ở bên ngoài, ở bên cạnh còn có Ám Lân và Thân Hoài.
Thân Hoài thấy Quân Lạc Huy bước ra liền lầu bầu: "Chậm chạp quá, không nhanh lên thì người chạy mất, đến lúc đó cho ngài khóc luôn."
Quân Lạc Huy nghe Thân Hoài nói thì trừng mắt nhìn hắn ta, sau đó cũng không thèm để ý đến hắn ta mà nhanh chóng nói một câu: "Đi thôi!" Vừa dứt lời, bốn người liền nhanh chóng rời khỏi điện Long Miên.
Văn Cảnh Dương ở sau cửa nhìn bốn người rời đi rồi mới đóng cửa lại, cậu phải giả vờ như trong phòng này có cậu và Quân Lạc Huy.
......
Võ công của bốn người đều tốt, khinh công của Quân Lạc Huy cũng khá giỏi, tránh các thị vệ tuần tra trong cung, bốn người Quân Lạc Huy nhanh chóng tiến về phía cung Thành Càn. Đợi bốn người bọn họ đến nơi, các đại thần cũng mới bắt đầu lần lượt rời đi. Ở trong góc, Ám Tầm chỉ một người có dáng vẻ mập giả tạo trong số các đại thần đang đi ra ngoài và nói với Quân Lạc Huy: "Hoàng thượng, ngân châm là do vị Địch đại nhân này bắn ra."
Quân Lạc Huy không ngờ rằng lại là Địch Khánh Hạo, do ngày thường Địch Khánh Hạo luôn khiến người khác cảm thấy hắn ta là một người chuyên hòa giải, hắn ta cũng là một quan viên của Lễ bộ, không những vậy hắn ta còn là ứng cử viên cho chức vụ Lễ bộ thượng thư ở nhiệm kỳ tiếp theo. Xuất thân từ Lễ bộ, hắn ta cũng có sự hiểu biết sâu sắc về các quy định, lòng trung thành và hiếu đạo hơn so với những người khác, không ngờ lại là người đánh lén thế thân của Lâm Mật Nhi.
"Đi, bám theo hắn." Dứt lời mấy người bọn họ liền nhanh chân bám theo, ra khỏi hoàng cung, dòng người bắt đầu trở nên đông hơn. Do hôm nay là đại điển phong hậu nên hoàng thành đặc biệt hủy bỏ lệnh giới nghiêm,vì vậy đến tận bây giờ, trên các con phố, ngõ hẻm lớn nhỏ đều là người.
Người đông có cái lợi mà cũng có cái hại, lợi ở chỗ giúp bốn người Quân Lạc Huy bọn họ dễ dàng ẩn nấp, hại ở chỗ chỉ cần bất cẩn sẽ mất dấu. Cũng may Thân Hoài có diệu kế, hắn ta giả vờ vô tình đụng phải Địch Khánh Hạo, để lại một mùi hương đặc biệt dùng để theo dõi trên người Địch Khánh Hạo, như vậy bọn họ không cần lo lắng mất dấu tên này nữa.
Sau khi đám người Quân Lạc Huy theo Địch Khánh Hạo đi dạo mấy vòng từ phố Chu Tước đến phố Thanh Long, bọn họ mới thấy Địch Khánh Hạo đi về phía một quán rượu. "Tên Địch Khánh Hạo này đúng là rất cẩn thận, nếu không phải chúng ta để lại mùi hương theo dõi trên người hắn từ trước, nói không chừng chúng ta thật sự sẽ mất dấu hắn."
Bốn người bước vào quán rượu có tên Khánh Huy này, vừa vào cửa đã có một tiểu nhị ra nghênh đón: "Bốn vị công tử, mời vào trong."
Quân Lạc Huy sau khi liếc mắt thấy Địch Khánh Hạo vào một phòng riêng ở lầu hai mới nói với tiểu nhị: "Bổn công tử muốn một phòng riêng ở lầu hai, dẫn chúng ta lên đó." Nhưng hắn vừa nói xong câu này, trên mặt tiểu nhị hiện lên vẻ khó xử, điều này khiến Quân Lạc Huy nhướng mày hỏi: "Sao thế?"
"Không giấu gì các vị công tử, căn phòng riêng đó đã bị người khác đặt rồi, vì vậy thật sự không tiện dẫn các vị công tử lên đó." Tiểu nhị thành thật nói.
Tiểu nhị vừa nói ra, Quân Lạc Huy và Thân Hoài liền liếc mắt với nhau, sau đó Quân Lạc Huy mới nói: "Bỏ đi, vậy chọn một phòng riêng nào cũng được." Khoát tay bảo tiểu nhị dẫn đường.
"Dạ được!" Thấy Quân Lạc Huy là người biết lý lẽ, vẻ mặt tiểu nhị giãn ra và nhiệt tình hơn. Có trời biết, hắn ta sợ nhất là mấy vị công tử nhìn có vẻ không tầm thường này khăng khăng đòi căn phòng riêng đó, nếu vậy hắn sẽ nhức đầu lắm đây.
Để tiểu nhị dẫn bọn họ vào phòng riêng, đợi tiểu nhị lui ra, hai người Ám Tầm và Ám Lân liền chia nhau ra hành động, không thể vào trong nghe, bọn họ cũng không phải không có cách, Ám Tầm và Ám Lân vốn là người chuyên làm những việc như vậy, chuyện nhỏ như vầy không làm khó được bọn họ.
"Không biết lần này ra quân là "cá" cấp mấy nhỉ? Đừng có là tép riu là được" Thân Hoài cùng Quân Lạc Huy ngồi xuống, vừa tự rót trà cho mình vừa nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương