Chuyện Tình "Trà Đắng"
Chương 3
5
Hắn dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá tôi, thấy vậy tôi vội chắp tay trước ngực làm động tác quỳ lạy, xin đấy, tôi chỉ muốn tốt nghiệp một cách yên bình thôi.
Vài giây sau, Cận Xuyên Ngôn xoay người xuống khỏi thang.
"Các cậu lên lớp trước đi, giữ chỗ cho tôi, tôi tới sau"
Hức...... Cảm ơn trời đất.
"Giáo viên thí nghiệm phần mềm dữ lắm đấy."
Hắn gõ gõ điện thoại: "Để tôi thuê người lên lớp thay, các cậu cứ đi trước đi."
"Được, anh Cận, nhanh lên đấy."
"Ừ."
Sau khi nghe được tiếng đóng cửa, tôi mới dám thả màn giường ra.
Bắt gặp ánh mắt của hắn, tôi xấu hổ kéo kéo áo ngủ, cười cười: "Mấy cái thứ trước đây, bút với cả ly giữ nhiệt đều là của cậu đúng không?"
Lúc mộng du lấy quá nhiều thứ, tôi thật sự không biết mấy thứ linh tinh trong thùng có phải là của cùng một người hay không.
"Mẹ nó cậu trộm cái gì, trong lòng cậu không biết à?"
"Cũng không phải, chỉ là có vài thứ không biết thôi." Tôi nhớ lại: "Nhưng đống trà đắng, em nghĩ chắc là của anh cả đấy"
"Em so sánh với bài đăng trên diễn đàn thấy y như đúc!"
Cận Xuyên Ngôn nhỏ giống chửi tục một câu: "Xuống dưới."
Tôi hơi sợ rồi á nha: "Nhưng mà anh phải tin em, em thật sự không cố ý!"
Hắn bực bội mà vò vò tóc mình: "Cậu xuống đây trước đã."
"Đừng nằm mãi trên giường tôi như thế."
Trái tim tôi đập thình thịch, rén muốn chít rồi.
"Nhanh lên, không hiểu tiếng người à?"
Huhu người gì mà dữ quá vậy.
"Xuống xuống! Em xuống liền đây!"
Tôi lanh lẹ nhảy xuống khỏi giường, vừa moi moi ngón tay vừa trộm ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Anh đẹp trai mặt lạnh sống sờ sờ đứng trước mặt tôi, đừng nói là đáng sợ, bình thường nhìn thấy người này là tôi đã xách quần chạy 8 hướng rồi.
Huống chi, tôi còn lấy nhiều đồ của người ta tới vậy.
Tôi có tội!
Cận Xuyên Ngôn xoa tay, không nói nên lời mà nhìn tôi: "Tôi nói này bạn học, cậu đến một cái cũng không chừa lại cho tôi."
"Vừa mới mua trên mạng về, hôm sau đã bị cậu trộm mất, tốc độ này của cậu, Bolt cũng đuổi không kịp nữa đấy."
(Bolt: một nhân vật trong phim hoạt hình, chú chó Bolt ý)
"Con gái con đứa, sưu tập búp bê hay ly gốm này kia tôi còn hiểu được."
Tôi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khó nói của hắn: "Nhưng mà niềm đam mê sưu tập của cậu có phải biến thái quá không?"
"Còn chuyên trộm của người khác nữa."
"Không có tiền mua hay là cảm thấy cái mặc rồi thơm hơn?"
Tôi bị nói đến mức đỏ bừng cả mặt: "Không phải, em thật sự không cố ý."
Cận Xuyên Ngôn liếc tôi một cái, sau đó dùng chân móc cái ghế lại ngồi xuống trước mặt tôi: "Được, cậu giải thích đi, tôi đang nghe đây."
So với mộng du, tôi cảm thấy chuyện siêu năng lực có vẻ khó tin hơn, nên tôi quyết định nói chuyện này trước.
"Vậy, cậu nhìn cho kỹ đấy."
"Ngàn vạn lần... đừng có chớp mắt đấy."
Tôi duỗi tay, dịch chuyển trà đắng đang trên giường Cận Xuyên Ngôn vào tay mình. Hã𝘆 tìm đọc t𝗿ang chính ở [ 𝐓 R𝑼𝑀𝐓R𝑼𝖸ỆN.vn ]
Hắn nóng nảy, đứng bật dậy giật lấy chiếc trà đắng trong tay tôi.
"Má, cậu có không xem ai ra gì thì cũng đừng có trộm đồ trước mặt tôi như vậy chứ!"
"Hả?... Không phải như vậy!" Tôi cũng nóng nảy.
"Anh không thấy à! Em vừa duỗi tay ra một cái, cái đó của anh từ trên không trung rơi vào tay em còn gì!"
Tôi bước đến gần hơn một chút, nhìn xung quanh không có ai mới nhón chân lên nói nhỏ vào tai hắn: "Em á! Có năng lực đặc biệt, là siêu năng lực á."
"Có nghĩa là em có thể điều khiển đồ vật bằng tâm trí của mình!"
Hắn im lặng một chút, vươn một ngón tay ra ấn vào trán tôi, đẩy tôi ra xa.
"Tà đạo."
Tôi sợ hắn không tin: "Không có, quen dần là được"
"Từ lúc học lớp 3 em đã phát hiện mình có siêu năng lực rồi, lúc phát hiện ra em còn lặng lẽ lấy của mẹ 2 đồng đi mua que cay nữa đấy."
Tôi vừa nói xong thì hối hận, ví dụ này của tôi có hơi kém tích cực một xíu thì phải.
"Hiểu rồi."
Oa! Hắn tin tôi thật kìa!
"Ừ, dễ hiểu mà đúng không!"
"Cho nên, bây giờ cậu lợi dụng siêu năng lực của mình để trộm trà đắng của đàn ông à?"
Hắn dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá tôi, thấy vậy tôi vội chắp tay trước ngực làm động tác quỳ lạy, xin đấy, tôi chỉ muốn tốt nghiệp một cách yên bình thôi.
Vài giây sau, Cận Xuyên Ngôn xoay người xuống khỏi thang.
"Các cậu lên lớp trước đi, giữ chỗ cho tôi, tôi tới sau"
Hức...... Cảm ơn trời đất.
"Giáo viên thí nghiệm phần mềm dữ lắm đấy."
Hắn gõ gõ điện thoại: "Để tôi thuê người lên lớp thay, các cậu cứ đi trước đi."
"Được, anh Cận, nhanh lên đấy."
"Ừ."
Sau khi nghe được tiếng đóng cửa, tôi mới dám thả màn giường ra.
Bắt gặp ánh mắt của hắn, tôi xấu hổ kéo kéo áo ngủ, cười cười: "Mấy cái thứ trước đây, bút với cả ly giữ nhiệt đều là của cậu đúng không?"
Lúc mộng du lấy quá nhiều thứ, tôi thật sự không biết mấy thứ linh tinh trong thùng có phải là của cùng một người hay không.
"Mẹ nó cậu trộm cái gì, trong lòng cậu không biết à?"
"Cũng không phải, chỉ là có vài thứ không biết thôi." Tôi nhớ lại: "Nhưng đống trà đắng, em nghĩ chắc là của anh cả đấy"
"Em so sánh với bài đăng trên diễn đàn thấy y như đúc!"
Cận Xuyên Ngôn nhỏ giống chửi tục một câu: "Xuống dưới."
Tôi hơi sợ rồi á nha: "Nhưng mà anh phải tin em, em thật sự không cố ý!"
Hắn bực bội mà vò vò tóc mình: "Cậu xuống đây trước đã."
"Đừng nằm mãi trên giường tôi như thế."
Trái tim tôi đập thình thịch, rén muốn chít rồi.
"Nhanh lên, không hiểu tiếng người à?"
Huhu người gì mà dữ quá vậy.
"Xuống xuống! Em xuống liền đây!"
Tôi lanh lẹ nhảy xuống khỏi giường, vừa moi moi ngón tay vừa trộm ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Anh đẹp trai mặt lạnh sống sờ sờ đứng trước mặt tôi, đừng nói là đáng sợ, bình thường nhìn thấy người này là tôi đã xách quần chạy 8 hướng rồi.
Huống chi, tôi còn lấy nhiều đồ của người ta tới vậy.
Tôi có tội!
Cận Xuyên Ngôn xoa tay, không nói nên lời mà nhìn tôi: "Tôi nói này bạn học, cậu đến một cái cũng không chừa lại cho tôi."
"Vừa mới mua trên mạng về, hôm sau đã bị cậu trộm mất, tốc độ này của cậu, Bolt cũng đuổi không kịp nữa đấy."
(Bolt: một nhân vật trong phim hoạt hình, chú chó Bolt ý)
"Con gái con đứa, sưu tập búp bê hay ly gốm này kia tôi còn hiểu được."
Tôi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khó nói của hắn: "Nhưng mà niềm đam mê sưu tập của cậu có phải biến thái quá không?"
"Còn chuyên trộm của người khác nữa."
"Không có tiền mua hay là cảm thấy cái mặc rồi thơm hơn?"
Tôi bị nói đến mức đỏ bừng cả mặt: "Không phải, em thật sự không cố ý."
Cận Xuyên Ngôn liếc tôi một cái, sau đó dùng chân móc cái ghế lại ngồi xuống trước mặt tôi: "Được, cậu giải thích đi, tôi đang nghe đây."
So với mộng du, tôi cảm thấy chuyện siêu năng lực có vẻ khó tin hơn, nên tôi quyết định nói chuyện này trước.
"Vậy, cậu nhìn cho kỹ đấy."
"Ngàn vạn lần... đừng có chớp mắt đấy."
Tôi duỗi tay, dịch chuyển trà đắng đang trên giường Cận Xuyên Ngôn vào tay mình. Hã𝘆 tìm đọc t𝗿ang chính ở [ 𝐓 R𝑼𝑀𝐓R𝑼𝖸ỆN.vn ]
Hắn nóng nảy, đứng bật dậy giật lấy chiếc trà đắng trong tay tôi.
"Má, cậu có không xem ai ra gì thì cũng đừng có trộm đồ trước mặt tôi như vậy chứ!"
"Hả?... Không phải như vậy!" Tôi cũng nóng nảy.
"Anh không thấy à! Em vừa duỗi tay ra một cái, cái đó của anh từ trên không trung rơi vào tay em còn gì!"
Tôi bước đến gần hơn một chút, nhìn xung quanh không có ai mới nhón chân lên nói nhỏ vào tai hắn: "Em á! Có năng lực đặc biệt, là siêu năng lực á."
"Có nghĩa là em có thể điều khiển đồ vật bằng tâm trí của mình!"
Hắn im lặng một chút, vươn một ngón tay ra ấn vào trán tôi, đẩy tôi ra xa.
"Tà đạo."
Tôi sợ hắn không tin: "Không có, quen dần là được"
"Từ lúc học lớp 3 em đã phát hiện mình có siêu năng lực rồi, lúc phát hiện ra em còn lặng lẽ lấy của mẹ 2 đồng đi mua que cay nữa đấy."
Tôi vừa nói xong thì hối hận, ví dụ này của tôi có hơi kém tích cực một xíu thì phải.
"Hiểu rồi."
Oa! Hắn tin tôi thật kìa!
"Ừ, dễ hiểu mà đúng không!"
"Cho nên, bây giờ cậu lợi dụng siêu năng lực của mình để trộm trà đắng của đàn ông à?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương