Chuyện Xấu Nhiều Ma

Quyển 3 - Chương 17: Phiên ngoại 2: Hỉ xuân đến (Thượng)



Tháng giêng lập xuân, trong không gian tuyết trắng bay đầy, mai vàng bung nở, hương thơm xuyên thấu lòng người.

Nơi sơn đạo này, cách thị trấn khá xa, ngày thường không có ai đi đến. Thời tiết như vậy, lại càng thêm tiêu điều.

Dưới sườn núi bên cạnh sơn đạo, có hơn mười đứa nhỏ đang tụ tập, ngồi xổm xuống đất, giống như đang chờ đợi điều gì. Cầm đầu, là một nam hài khoảng mười tuổi, mặc trên người, là áo tang bằng vải thô vá nhiều chỗ, gò má đã bị đông lạnh thành màu hồng. Chỉ là, nét mặt hắn vô cùng chuyên chú, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng.

Lúc này, trên sơn đảo ẩn ẩn có bóng người đi tới.

Khóe miệng nam hài nhếch lên mỉm cười, vung tay lên.

Hơn mười đứa trẻ “ào ào” xông ra ngoài, chắn trên sơn đạo.

Nam hài xông ra đầu tiên, ngửa đầu, dùng vẻ mặt không ai bì nổi nhìn người tới.

“Đông tây nam bắc, phạm vi trăm dặm, địa giới Tụ Phong, đi phải trả tiền.” Hắn cao giọng nói, rất là già đời.

Bị ngăn đón, là một nam tử trẻ tuổi khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, mặc bố y màu xám, lưng đeo hành lý và đàn tam huyền, trong lòng còn ôm một nữ oa nhi trên dưới ba tuổi, Vẻ mặt hắn lãnh đạo, không nói một lời, nhìn đám tiểu hài tử trước mặt kia.

“Thế nào, còn muốn chơi?” Tiểu nam hài kia chống hai tay lên hông, không vui, “Đến! Các huynh đệ, lên!”

Tiếng hắn vừa dứt, đám tiểu hài tử kia liền kêu to đánh tiếp, ôm chặt lấy ai chân của nam tử.

Nam tử khẽ nhíu mày, dùng tay phải, đang định kéo đám tiểu hài tử kia ra, trong lúc đó, nhờ khoảng cách đó, lại bị ba đứa nhỏ ôm chặt lấy cánh tay.

Tiểu nam hài cười đắc ý, “Hiện tại đã biết điều chưa?”

Nam tử nhìn hắn, nhợt nhạt cười, nâng tay phải lên. Một trong ba đứa nhỏ đang ôm lấy tay hắn bị nhấc lên.

Tiểu nam hài cả kinh, biết chuyện không tốt, theo trực giác muốn chạy, nhưng sau khi suy nghĩ, vẫn vọt qua, kéo lấy cánh tay nam tử kia, “Buông huynh đệ của ta ra!”

Nam tử đang muốn động thủ. Nữ oa nhi trong lòng lại đột nhiên túm lấy cổ hắn, ôm chặt, nũng nịu cười nói: “Muốn ôm ~”

Nam tử liền cứng đờ người, sững sờ tại chỗ.

Tiểu nam hài kia thấy thế, đang muốn cắn một cái lên tay nam tử, lại nghe thấy một tiếng quát lớn: “Muốn chết hả?!”

Trong chớp mắt đó, tất cả đám tiểu hài tử đều buông tay tản ra, ngoan ngoãn đứng thành một hàng.

Chỉ thấy, cách đó không xa, có một nữ tử hơn hai mươi tuổi đang đứng, hai tay chống hông, duỗi chân đứng thẳng, mắt hạnh trợn lên, nghiến răng nghiến lợi, toàn thân tràn ngập sát khí.

Nàng nhìn nam hài tử cầm đầu kia, vài bước chạy vọt lên, túm lấy lỗ tai của hắn, mắng: “Muốn chết hả, ngươi! Cái gì không học, lại học người ta đi cướp bóc! Ta đã nói với ngươi rồi! Bằng cái công phu mèo cào của ngươi, muốn cướp của người ta chính là muốn chết! Còn nữa, ngươi có mắt nhìn không hả! Muốn cướp cũng phải cướp người có tiền. Nhìn trang phục của người này, đã biết là hát rong nghèo khổ, còn mang theo nữ oa nhi, rõ ràng ngay cả lão bà cũng chạy! Cái loại người này, ngươi muốn cướp cái gì? Hả?!”

Vẻ mặt nam hài kia tràn ngập ủy khuất và không cam lòng, nói: “Ngươi quản ta!”

“Ta thèm quản ngươi! Quản ngươi làm cái gì?” Nàng kia mắng xong, liền quay đầu, đi đến bên người nam tử kia, vừa vươn tay phủi bụi hộ hắn, vừa nói: “Vị nghèo nàn này… Ách, không phải, đại ca. Xin lỗi a, tiểu hài tử không hiểu chuyện! Ngươi đại nhân đại lượng, đừng so đo với chúng nó nha. Tốt rồi tốt rồi, không có việc gì, ngài đi đi, không quấy rầy a.”

Nàng nói xong, kéo nam hài tử kia, định đi. Đột nhiên, bả vai trầm xuống.

Chỉ nghe, phía sau vang lên một giọng nam trầm rất dễ nghe, có chút lạnh nhạt, “Muốn đi cũng được, đưa túi tiền cho ta.”

Nháy mắt trầm mặc, trên sơn đạo yên tĩnh chỉ còn lại tiếng gió.

“Ngươi có ý gì?!’ Đột nhiên, tiểu nam hài kia kêu lên, “Không cho ta cướp, vậy mà ngươi lại đi trộm?!”

“Trộm so cới cướp tốt hơn! Văn nhã hơn nhiều!” Nàng kia cũng kêu.

“Ta phi! Cướp bóc quang minh chính đại hơn! Ăn trộm không thể gặp người!” Nam hài quát.

“Ta phi! Cướp bóc mà nhân lực yếu thì không làm được! Ăn trộm thì có thể làm một mình được a!” Nữ tử cũng rống lên.

“Không phải ngươi nói người này ngay cả lão bà cũng chạy mất hay sao! Ngươi trộm làm cái gì?!”

“Tích tiểu thành đại a!”

……..

Nhìn thấy hai người này càng lúc càng cãi nhau hăng, không thèm để ý chung quanh, Nam tửu kia nhíu mày, rút đoản kiếm bên hông ra.

Tiếng đoản kiến rút ra khỏi vỏ vang lên thanh thúy, khiến cho tất cả ầm ỹ kia yên tĩnh trở lại.

Nàng kia quay đầu, nhìn nam tử, sau khi yên lặng một lát, đột nhiên quỳ xuống đất, “Anh hùng! ! ! Tha mạng a! ! ! Không nên! ! ! Trên ta có mẹ già tám mươi, dưới có đứa nhỏ tám tháng cần nuôi a! ! ! Ngươi tha cho một nhà cô nhi quả phụ chúng ta đi, không nên a a a a a! ! !”

Nàng vừa quỳ xuống, tất cả đám tiểu hài tử cũng đồng loạt quỳ xuống, ào ào xin tha thứ. Chỉ có duy nhất tiểu nam hài kia vẫn đứng nguyên như cũ, hai tay nắm chặt.

Nữ tử thấy thế, vươn một bàn tay, kéo kéo hắn, “Quỳ a.”

“Không quỳ!” Tiểu nam hài kia làm vẻ mặt quật cường, trong giọng nói hàm chứa tức giận.

“Muốn chết a!” Nữ tử đứng dậy, cố gắng kéo hắn quỳ xuống đất, “Quỳ một chút thì làm sao?”

“Dưới chân nam nhi có hoàng kim!” Tiểu nam hài kia liều mạng phản kháng, tức giận nói.

“Hoàng kim? Ta phi? Ngươi dùng đầu gối mua bánh bao cho ta xem!” Nữ tử nói xong, nhìn nam tử kia, “Anh hùng, tiểu hài tử không hiểu chuyện, ta xin nhận lỗi thay hắn ha!”

“Không cần.” Nam tử cúi mắt, thu kiếm, bước chân rời đi.

“A? Anh hùng, túi tiền?” Nàng kia có chút không hiểu.

Nam tử không quay đầu lại, trầm mặc, vẫn đi tiếp.

Nữ tử lặng lẽ nhìn bóng lưng của hắn, cũng trầm mặc theo.

Lúc này, nữ oa nhi trong lòng nam tử kia cất tiếng khóc lớn. Nam tử không thể không dừng lại, nhẹ giọng dỗ dành: “Tiểu Tiểu, sao vậy?”

Nữ oa nhi khóc, nói: “Bụng đói rồi…”

Vì thế, trên sơn đạo lại một mảnh yên tĩnh.

Nàng kia ngây người một lát, đi tới, vỗ vỗ bả vai nam tử kia, nói: “Anh hùng… Không đánh nhau không thành bằng hữu, chi bằng, ta mời ngươi ăn cơm bồi tội?”

Nàng vừa dứt lời, tiểu oa nhi kia liền vươn cánh tay, mang theo nước mắt, hướng về phía nàng vui vẻ kêu một tiếng, “Ôm!”

Nàng kia ngây ngẩn cả người, tay không tự giác cứng lại giữa không trung.

Chỉ nghe nam tử kia thở dài một cái, quay người lại, nghiêm túc nói: “Được!”

………

“Không biết anh hùng là nhân sĩ nơi nào, xưng hô ra sao?” Nàng kia vừa đi vừa hỏi.

Nam tử kia trầm mặc một lát, nói: “Hoài Nhơn…”

“Người xấu*?” Nữ tử xửng sốt, “Ai đặt cho ngươi?”

(*: “Hoài Nhơn” và “Người xấu” cùng đọc là “huàirén”)

Nam tử kia cũng ngây ra một chút, nói không nên lời.

“A ha ha ha, anh hùng, ngươi cứ coi như ta đang tự nói một mình đi a.” Nàng kia ha ha cười, tiện đà nói, “Đúng rồi, ta gọi là Tề Tú, tiểu tử này là cháu ta, Tề Hành.” Nàng chỉa chỉa tiểu nam hài ánh mắt quật cường kia, sau đó lập tức lại chỉ về đám tiểu hài tử còn lại, “Còn đây là Tề Lương, Tề Mặc, Tề Tư…”

Hoài Nhơn chỉ nghe, cũng không trả lời, nhưng tiểu nữ oa trong lòng lại hứng trí đọc theo.

Tề Tú cười, đùa giỡn nữ oa nhi kia, “Nha, ngươi tên là gì nha?”

“Tiểu Tiểu!’ Nữ oa nhi trả lời.

“Nga, Tiểu Tiểu,” Tề Tú cười nói, “Tiểu Tiểu mấy tuổi rồi?”

“Ba tuổi!” Tiểu Tiểu vươn bốn ngón tay ra, nói.

Tề Tú thấy thế, cười vô cùng vui vẻ: “Anh Hùng, ngươi không dạy nàng tính toán sao?”

Hoài Nhơn lại sửng sốt, nhưng vẫn không nói chuyện như cũ.

Tề Tú thấy thế, nói: “A ha ha ha, anh hùng, ngươi coi như ta đang tự nói một mình đi.”

Đi khoảng một khắc, liền đến trước một ngọn núi, trên vách đá có một cái sơn động.

“Khụ khụ khụ…” Tề Tú đứng lại, thanh thanh cổ họng, nói, “Anh hùng, ngươi xem!” Nàng vung tay, chỉ vào khối mộc bài đặt trên cửa động, “Nơi này chính là ‘Tụ Phong trại’ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ…”

Hoài Nhơn ngẩng đầu, nhìn khối mộc bài kia, bình thản mở miệng, “Chữ kia là chữ ‘Trừu*’…”

(*:岫风寨 nghĩa là Tụ Phong trại, nhưng, viết sai chữ 岫(Tụ) thành chữ抽 (Trừu) khiến Tụ Phong trại thành Trừu Phong trại cũng có nghĩa là trại Động Kinh…)

Tề Tú cứng đờ, chậm rãi quay đầu, “Anh hùng… Thật sao?”

Hoài Nhơn nhìn nàng, cười cười, “Ngươi nói xem?”

Tề Tú quay người lại, cả giận nói: “Cái gì mà tú tài a! ! ! Lừa mất ba văn tiền của ta! Đáng giận! ! ! Ta đi đạp đổ sạp của hắn! ! !”

Nàng đang định bước đi, đột nhiên quay đầu, nói với đám tiểu hài tử kia: “Muốn chết hả! Sao các ngươi không ngăn ta lại, muốn nhìn ta đi chịu chết sao?”

Đám tiểu hài tử nghe thấy câu này, lập tức xông lên, giữ nàng lại.

Sau một hồi kéo qua kéo lại, Tề Tú vừa lòng mở miệng, nói: “Thế mới đúng! Nếu về sau, trong trại có người thiếu tâm nhãn giống ta, các ngươi phải ngăn hắn lại, nếu cần thiết, đánh hắn cũng không sao.” Nàng vừa nói, vừa liếc mắt nhìn sang Tề Hành.

Đám tiểu hài tử ào ào đáp ứng, lập tức tốp năm tốp ba chạy vào trong sơn động.

Tề Tú xoay người, đối với Hoài Nhơn đang sửng sốt, nói: “Anh hùng, đi thôi!”

Vào sơn động, đi qua một đoạn hầm khá vòng vèo, Hoài Nhơn mới biết động này khá lớn, trước mắt, rõ ràng có một thôn trang. Nhà tranh làm từ trúc ngoại trừ phòng ốc có chút cũ nát, cũng không khác lắm với thôn trang bình thường khác. Muốn nói đến điểm quái lạ, đó là trong thôn chỉ có phụ nữ và trẻ nhỏ, không có một nam nhân nào.

Hắn chậm rãi đi về phái trước, dần dần hiểu ra được điều gì, trong lòng bắt đầu có một tia đè nén.

Người trong thôn đều mỉm cười nhìn hắn, còn có mấy phụ nhân nhiệt tâm đi tới, vươn tay ôm đứa nhỏ giúp hắn. Hắn có chút cảnh giới, ôm chặt đứa nhỏ trong ngực, trong ánh mắt có điểm băng lãnh. Nhưng đứa nhỏ trong lòng lại không hề nhận ra, nàng cười vô cùng ngây thơ, cố gắng vươn bàn tay nhỏ bé, chờ người ta ôm.

“Tiểu Tiểu.” Hắn vừa bực mình vừa buồn cười, thấp giọng mắng, lại đổi lấy ánh mắt vô tội của Tiểu Tiểu.

“Ôm ôm…” Tiểu Tiểu chớp chớp đôi mắt, đáng thương hề hề mở miệng.

Hoài Nhơn nhìn nàng, sau đó, bất đắc dĩ đưa nàng cho mấy phụ nhân này.

Tề Tú đứng bên thấy thế, nhịn cười chụp bờ vai hắn, “Tục ngữ nói, nữ nhi hướng ngoại, hôm nay ta mới hiều được đạo lý này! Đáng thương cho người làm cha như ngươi… Chậc chậc…”

“Ta không phải cha nàng.” Hắn mở miệng, nói.

Tề Tú có chút kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy nét lạnh lẽo trong mắt hắn tiêu biến, chỉ còn lại ý cười nhẹ ôn nhu, khiến cho người ta không dời được tầm mắt.

Hắn nhìn nàng, nói: “Cho nên, ta cũng không phải là loại nam nhân ngay cả lão bà cũng chạy mất.”

Tề Tú lui lại một bước dài, ai oán nói: “Anh hùng, những lời này, ngươi nhớ kỹ như vậy làm gì?”

Hắn cười, nói: “Người đọc sách, trí nhớ luôn tốt hơn.”

Lúc Tề Tú nghe thấy câu đó, liền chống hai tay vào hông, “Đọc sách thì giỏi lắm sao?”

Hắn cười nói, “Trước khi nhìn thấy khối mộc bài kia, ta cũng không cảm thấy giỏi gì lắm.”

Tề Tú há to miệng, nói không lên lời.

Hai người giằng co một lát, lông mày Tề Tú nhướng lên, nói: “Được! Vậy ta với ngươi thử một lần, để cho ngươi biết, đọc sách cũng không có gì là giỏi!”

Nghe thấy câu này, hắn lắc đầu, “Ta chỉ thuận miệng nói thôi, nếu có gì mạo phạm, ta xin lỗi ngươi là được. Ngươi không cần nghiêm túc như thế.”

“Uy, anh hùng, hiện tại đã không còn kịp nữa rồi!” Tề Tú kéo tay áo lên, nói, “Mọi người nói đi, có nên so hay không?”

Đám phụ nhân đồng loạt hưởng ứng, “So!”

Kêu to nhất, lại là Tiểu Tiểu, cánh tay nhỏ bé của nàng giơ cao, “So nha!”

Hoài Nhơn nhìn Tiểu Tiểu, dở khóc dở cười.

“Vậy, ngươi phải đồng ý với ta rồi.” Tề Tú cười , nói.

“So cái gì?” Hoài Nhơn bất đắc dĩ, hỏi.

“Yên tâm, chỉ so cái người đọc sách các ngươi am hiểu, vẽ tranh!” Tề Tú nghiêm túc nói.

“Vẽ tranh?” Hắn cười, “Ngươi thật sự muốn?”

“Đương nhiên!’ Tề Tú gật đầu, “Tuy nhiên, luật lệ do ta định.”

“Được.”

Người trong thôn nghe đến đây, lập tức vui vẻ tản ra, chỉ một lát, liền chuyển một cái bàn, một cây bút và một trang giấy, từ trong thôn ra.

Tề tú cầm lấy cây bút, cười nói: “Luật rất đơn giản, ta vẽ cái gì, ngươi vẽ cái đó.”

Hoài Nhơn gật gật đầu, “Được.”

Hai mắt Tề Tú chuyển động, cười nói, “Ai, so không thì không có ý nghĩa gì, vậy thì cược một phen đi.”

“Ngươi thật sự mốn cược?” Hoài Nhơn có chút nghi hoặc.

“Đương nhiên… Vậy, nếu ngươi thắng, ta liền trả túi tiền lại cho ngươi, lại đền thêm mười lượng! Nhưng, nếu như ngươi thua, phải làm cho ta một chuyện, thế nào?”

Hắn nghe mấy câu này, nổi lên nghi hoặc, “Ta…”

Phụ nhân và đám nhỏ trong thôn nghe thế, lại khuyến khích hô lên, “Cược! Nhất định phải cược!”

Tiểu Tiểu cũng thuận thế hô to: “Cược!”

Hoài Nhơn cúi đầu, thở dài một cái: “Được, cược với ngươi.”

Trên mặt Tề Tú hiện lên ý cười gian, Nàng đề bút, cười gian, bắt đầu vẽ. Một lát sau, nàng ngừng bút, nói: “Tới lượt ngươi!’

Trong lòng Hoài Nhơn tràn đầy hoài nghi đi qua, lúc nhìn thấy bức tranh kia, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, cứng người tại chỗ.

“Mau vẽ đi, vẽ xong, chúng ta đưa cho mọi người xem, để mọi người nói giống hay không giống.” Tề Tú khoanh hai tay trước ngực, đắc ý nói.

Hắn ngẩng đầu, nhìn đám phụ nhân, trẻ nhỏ trước mặt, người nào cũng hừng hừng hứng trí, vạn phần chờ mong, chờ xem kết quả.

Để cho người ta xem? Loại tranh này? Hoài Nhơn cúi đầu, nhìn bức tranh kia, cứng ngắc một lát, nói: “Ta… Ta nhận thua.”

“A ha ha ha… Ta thắng!” Tề Tú cười vang nói, lập tức cuộn bức tranh kia lại, nhét vào trong lòng, “Nhìn thấy chưa, mọi người, đọc sách cũng không có gì là giỏi! Ân!”

Tất cả mọi người đều vỗ tay ào ào.

“Tốt lắm, đã nguyện ý cược thì phải nhận trách nhiệm.” Yên tâm, tã sẽ không để ngươi làm ‘người xấu*’ đâu, hắc hắc…”

(Ở đây chị Tề Tú vừa nói không để Hoài Nhơn làm chuyện xấu xa, cũng vừa chọc cái tên anh…)

Hắn nhìn nàng, không nói lên lời.

…….

Trong động không biết sáng hay chiều, chỉ dựa vào đồng hồ nước để biết thời gian. Cơm chiều xong, mọi người trong thôn, liền nhanh chóng đi ngủ.

Hoài Nhơn ngồi ở mép giường, nhìn Tiểu Tiểu lăn lộn chơi đùa trên giường.

Tiểu Tiểu thấy hắn nhìn mình, liền đứng dậy, bổ nhào lên đầu gối hắn, nhan nha nói mấy câu không ai hiểu.

Hắn vươn tay, búng đầu nàng, “Ta thua, ngươi vui lắm sao?”

Tiểu Tiểu nghiêng người, câm lấy tay hắn, cười vô cùng vui vẻ.

“Ta nhặt được cái gì không nhặt, sao lại cố tình nhặt được ngươi a…” Hắn cười, oán giận.

Nhìn đứa nhỏ chơi đùa, trong mắt hắn dần dần ánh lên nét phiền muộn, dần dần, vẻ băng lãnh nặng nề hiện lên trong mắt hắn, khiến lòng người lạnh ngắt.

“Anh hùng!’ Lúc này, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, tề Tú đi nhanh vào, “A, ngươi không ngủ, tốt quá!”

Trong ánh mắt hắn, vẫn còn nét lạnh băng kia, ngữ khí cũng nhiễm sát khí, “Nơi này không dạy gõ cửa sao?”

Tề Tú bị sát khí kia chấn trụ, ngẩn người, “A, thật có lỗi thật có lỗi, trong trại chỉ có nữ nhân, ta nhất thời sơ sẩy. Hắc, ta đến để nói mấy chuyện với ngươi…”

Hắn cúi đầu nhìn Tiểu Tiểu, trầm mặc một lát, nói: “Ngươi là một cô nương, làm sao có thể vẽ cái loại tranh khó coi đó…”

Tề Tú đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống mép giường, “Ta không làm nghề hội họa…” Nàng nghiêm túc nói, “Ta chỉ dựa vào nó để kiếm cơm!”

Hắn ngước mắt, khó có thể tin.

Tề Tú lấy mấy bản đông cung đồ trong lòng ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Một quyển mười văn tiền, giảm cho ngươi một chút, bảy văn, muốn mua không?”

Sát khí lạnh lẽo lúc trước của hắn sụp đổ, chỉ còn lại kinh ngạc.

“Muốn!’ Tiểu Tiểu đột nhiên đứng lên, vươn tay, vẻ mặt chờ mong.

Hắn cả kinh, một tay ôm lấy Tiểu Tiểu, một tay đẩy mấy bản vẽ kia ra, nhìn Tề Tú, khẩn trương nói: “Ngươi đừng làm bậy!”

Tề Tú làm mặt vô tội, “Ta? Ta có thể làm bậy với ai a?” Nàng cười, thu lại mấy bản vẽ kia, “Được rồi, không mua cũng không sao. Đám người đọc sách các ngươi cũng thật là, cũng chỉ là mấy bản đông cung đồ thôi mà, khẩn trương cái gì.”

Hắn vẫn làm mặt đề phòng như cũ, nhiêm túc nói: “Ngươi cách đứa nhỏ xa ra một chút.”

Tề Tú nhìn Tiểu Tiểu, nở nụ cười, “Đừng làm vậy chứ?” Trong giọng nói của nàng, có chút thê lương, “… Ta cũng chỉ muốn kiếm cơm ăn…”

Lúc nghe được thanh âm thê lương kia, hắn trầm mặc một lát, ngước mắt, “Ngươi muốn ta làm gì?”

Tề Tú nhìn hắn, cười nheo cả mắt lại, “Đơn giản lắm… Dạy mấy đứa nhỏ nơi này đọc sách…”

Hắn nhìn nàng, trong ánh mắt, chỉ còn kinh ngạc.

Tề Tú có chút ngượng ngùng, nàng gãi gãi đầu, thấp giọng nói: “Thật ra a, đọc sách, thật sự rất giỏi…”

Đó là phút yên tĩnh ngắn ngủi, cũng theo đó, hắn cúi đầu cười nhẹ.

“…” Tề Tú nhíu mày, “Anh hùng, ta nói có gì buồn cười sao?”

Hắn ngồi dậy, cười lắc đầu. Một khắc kia, trong mắt hắn lại có ý cười ôn nhu, làm cảnh đẹp ý vui như thế.

Nàng ngơ ngác nhìn, lại quên mất lời mình định nói.

“Muốn ta giúp ngươi sửa chữ ‘Trừu’ kia lại không?” Hắn cười nói.

Nàng phục hồi tinh thần lại, cao hứng nói: “A? Thật sao?”

Hắn gật đầu, vươn hai ngón tay, “Chỉ lấy của ngươi hai văn tiền.”

Nàng nhíu mày, “Ép giá a, ngươi!”

“Vậy cứ để ‘Động kinh*’ là được rồi…”

(*: Như đã giải thích bên trên ‘Trừu Phong trại’ cũng có nghĩa là trại động kinh…)

“Ai, anh hùng, có chuyện gì từ từ nói, mọi người cũng không phải người ngoài, một văn tiền, một văn tiền thì sao?”

“Hai văn!” Tiểu Tiểu đột nhiên chui lên, vươn ba ngón tay lên, hô to.

“Oa, anh hùng, ngươi vẫn nên dạy nàng tính toán trước đi!”

…..

Tác giả có chuyện muốn nói: Thân phận thực sự của sư phụ!

Hồ Ly: Thật ra, chuyện là như thế này. Ngày trước, có một sinh viên cao học giỏi giang, bị tai nạn xe cộ/ nhảy lầu/ lốc xoáy/ sóng thần/ rớt xuống cống ngầm… Ngoài ý muốn xuyên không. Hắn đi tới những năm cuối của thời Bắc Tống. Hắn phát huy đầy đủ thiên phú của người xuyên không, trở thành quân sư dưới trướng của Nhạc Phi. Mà hắn, làm một người xuyên không lại chưa thỏa mãn với địa vị như vậy. Lúc đó, trên giang hồ, truyền lưu một loại thần khí, có được vật đó, có thể xưng bá thiên hạ. Hắn trải qua bao nhiêu năm, tính tính toán toán, tâm ngoan thủ lạt, không chuyện ác nào không làm, rốt cục, cũng có được thần khí độc nhất vô nhị này. Nhưng mà, kiện thần khí kia dĩ nhiên lại là ——

Thời gian quảng cáo: Muốn đọc tiếp! ủng hộ mạnh lên!

Hồ Ly: Khụ khụ, ta tiếp tục.

Kiện thần khí kia dĩ nhiên lại là —— một cái máy sấy tóc, kèm theo một bản thuyết minh bằng tiếng anh. (Na Chích: Tại sao lại là bản thuyết minh bằng tiếng anh. Hồ Ly: Vô nghĩa, nếu là tiếng Trung, vậy thì ai mà chả đọc được!). Vì thế, hắn chịu đả kích mạnh, coi danh lợi như mây trôi, rời khỏi giang hồ…

Đây là, đoạn tiền truyện hoa hoa lệ lệ! ! !

Người đọc đánh giá:… Rất được, quá quẫn…

Quần chúng: … Ngươi vẫn nên đi tự sướng đi…

Quẫn…
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...