Cố Ảnh Đế! Xin Được Chỉ Giáo Nhiều Hơn
Chương 18: Cảm Mạo
Chương 18: Cảm mạoĐường Chi Hạ vô ý thức muốn lùi về sau nhưng không có đường. Giày cô đụng vào tường vang lên một tiếng lớn. "Đụng vào cái gì rồi?" Thanh âm Cố Nham khẩn trương, anh phút chốc xoay người, một tay rơi trên hông cô, một tay kéo gáy cô lại. Trong không gian vừa nhỏ vừa tối, này mặc dù thị giác không tốt nhưng xúc giác lại cực kì chân thực. Đường Chi Hạ lúng túng, "Không —— không có." Nếu không dựa lưng vào thang máy, cô sợ chính mình đứng không vững. Cô đã nhận được cực kì nhiều lời tỏ tình, người ngoại quốc rất trực tiếp bộc lộ tình cảm. Chi Hạ, i love you! Be my girl friend! Cô đã sớm nghe chán mấy lời này rồi. Thế nhưng cô không nghĩ Cố Nham sẽ nói như vậy. Trong lúc nhất thời, cô không tìm được từ nghĩ thích hợp, cô thốt ra một câu tiếng Anh: "Are you sure?" Bên tai vang tiếng cười trầm ấm, "I'm sure." Anh phát âm rất chuẩn, thuần khiết khiến người ta thán phục. Lại là một màn im lặng. "Thầy Cố, tại sao vậy?" Đường Chi Hạ nghĩ mãi mà không hiểu, điều kiện của anh tốt như vậy, tại sao muốn kết hôn với cô? Chỉ cần anh muốn kết hôn, cả nước không biết có bao nhiêu người muốn vị trí bà Cố này đâu. Chẳng lẽ. . . Đúng như trên mạng nói tới, anh thích đàn ông? Dù sao trong làng giải trí cũng có mấy cặp như vậy. Bây giờ xã hội tiến bộ, ở nước ngoài nam nam có thể đăng kí kết hôn, mặc dù trong nước không có điều lệ này nhưng người ta không hề kỳ thị.Đường Chi Hạ trong lòng bách chuyển thiên hồi, nếu như suy đoán của cô là đúng. Cô và Cố Nham kết hôn đúng là hợp tác. Cố Nham mở miệng: "Hôm qua anh có một tâm nguyện, hi vọng 28 tuối sẽ kết hôn." Đường Chi Hạ cẩn thận nhìn anh, nhưng trong không gian tối om này cô chỉ nhìn thấy hình bóng ấy, "Thầy Cố, em —— " Đèn đột nhiên sáng khiến người ta chói mắt, Đường Chi Hạ đưa tay che mắt. Thang máy từ từ đi lên. Đường Chi Hạ nhẹ nhàng thở ra. Cố Nham nghiêng đầu, "Em vừa mới nói gì?" Đường Chi Hạ: "Em cảm thấy chúng ta vẫn là suy nghĩ thêm một chút. Chuyện này có thể hoàn cảnh cũng ảnh hưởng đến quyết định." Cố Nham nhếch miệng, thanh âm trầm thấp êm tai, "Em cứ suy nghĩ thật kỹ, còn tôi ý sẽ không đổi. Chi Hạ, em muốn gì tôi đều sẽ cho, chuyện em muốn làm tôi cũng sẽ giúp." ". . ." Cố Nham đưa cô đến trước cửa nhà, nhìn cô bước vào. Đường Chi Hạ không dám nhìn thẳng ánh mắt anh, chột dạ. Vào nhà, cô hoảng hốt ngồi trên ghế sa lon, chậm rãi bình tĩnh trở lại. Đường Chi Hạ không phải chưa bao giờ được người ta theo đuổi, cao trung, đại học, nam sinh theo đuổi không ít. Nhưng đến bây giờ ngay cả mối tình đầu cô còn chưa có. "Ai, thật sự là thật khó xử a." Đường Chi Hạ than thở. Trần Thiển nghe thấy phòng khách có động tĩnh, mơ mơ màng màng đi tới, "Chi Hạ, em về rồi?" "Ân." "Ngủ sớm một chút đi, không phải ngày mai mặt lại sưng phù." Bộ phim kia không được quay, trước mắt cô rất nhàn dỗi. "Thiển Thiển, em hỏi chị vấn đề này a. Nếu có một người đàn ông có điều kiện cực kì tốt muốn cùng chị kết hôn thì sao? Nhưng hai người không thân quen cho lắm." "Điều kiện như thế nào?" "Gương mặt đẹp mắt, dáng người rất tốt, gia thế cũng rất tốt, tóm lại, rất hoàn mỹ." "So với Cố Nham?" "Không kém bao nhiêu." "Vậy gả luôn, chị không ngốc nha!" Đường Chi Hạ nhẹ nhàng cười một tiếng. "Trừ phi nằm mơ, chị khẳng định không thể gặp được người đàn ông như vậy." Mắt Đường Chi Hạ kéo ra, "Em đi tắm đây. Ngủ ngon." Gả cho Cố Nham, cô không thiệt thòi gì cả. Ngày đầu 28 tuổi Cố Nham bị người ta từ chối kết hôn, máy bay vừa hạ cánh anh hắt xì ba lần liên tiếp. "Nham ca, có người nhớ anh nha." "Hẳn là bị cảm." Tiểu Âu gấp không được, "Làm sao lại đột nhiên cảm mạo?" Cố Nham nói giọng khàn khàn: "Gió sông." Tiểu Âu: "Em không đi theo anh liền đâu không vào đấy. Buổi tối đi bờ sông nhớ mang cái áo khoác." Cố Nham: "Biết rồi." Tiểu Âu nấu cho anh một cốc rễ bản lam, Cố Nham không thích uống thuốc, cái thói quen này làm sao cũng không đổi được. "Hẹn Vệ Vĩ ngày mai gặp mặt đi." "Anh đồng ý diễn bộ phim kia?" "Anh mang Đường Chi Hạ đi gặp Vệ Vĩ, cô ấy hợp vai nữ chính." Khóe mắt Tiểu Âu giật một cái, "Ca, Đường Chi Hạ không phải nghệ sĩ của công ty chúng ta, sao anh đối tốt với cô ta vậy a?" "Sau này sẽ biết." Tiểu Âu nói thầm một tiếng, "A! Có phải muốn theo đuổi Đường Chi Hạ?" Cố Nham cười cười, "Không phải muốn mua đồ giúp bạn sao? Buổi chiều cho cậu nghỉ." Tiểu Âu biết anh sẽ không trả lời kia, "Vậy đi liền, anh muốn mua gì không?" Cố Nham khoát khoát tay, "Nghỉ ngơi đã." Về sau, chính Cố Nham tự mình đi đến cửa hàng trang sức nữ, mua một chiếc vòng tay bản có hạn. Sau khi về khách sạn anh cất kĩ nó vào vali. Buổi tối, anh nhắn tin cho Đường Chi Hạ, nói ngày mai sẽ đưa cô gặp Vệ Vĩ. Đường Chi Hạ vui mừng: Được! Ngày mai gặp! Cố Nham bất đắc dĩ cười một tiếng. Ngày hôm sau anh trở về Tấn Thành, đưa hành lý cho tiểu Âu còn anh tự lái xe đến công ty của Vệ Vĩ. Đường Chi Hạ đã đến từ sớm. Cô mặt áo thun màu đen khá rộng, phối với một chiếc quần bò ống suông. Nhìn vào cả người cô rất giống sinh viên đại học. Nhà ăn cơm của công ty Vệ Vĩ này thường xuyên được các minh tinh ghé thăm, khung cảnh trang nhã, tay nghề đầu bếp cũng gọi là cực phẩm. Đường Chi Hạ tháo kính râm, ngồi xuống, cô cúi đầu xem tin tức của Vệ Vĩ trên mạng. Phóng viên đã từng chụp rất nhiều ảnh của chị cô với anh, còn có tin đồn hai người sống chung. Nhiều năm như vậy anh cũng có qua mấy người bạn gái nhưng vẫn chưa kết hôn. Qua mấy phút, có người đứng lại bên bàn. Đường Chi Hạ ngẩng đầu, liền nhận ra người này là Vệ Vĩ. "Vệ tổng, chào anh, tôi là Đường Chi Hạ." Vệ Vĩ bắt tay cô, "Xin chào, Cố Nham còn chưa tới. Ngồi đi —— " Đường Chi Hạ nhìn qua anh "Thầy Cố từ sân bay tới đây, chắc trên đường bị kẹt xe." Vệ Vĩ ngồi tại đối diện cô, "Không cần khẩn trương, hai ngày trước tôi vừa thấy cô và Cố Nham trên tivi, rất đẹp đôi." Đường Chi Hạ mỉm cười, "Đây là lần đầu tôi quay chương trình, đều là các vị tiền bối giúp đỡ." Mặt Vệ Vĩ hình chữ quốc, mắt một mí. Không hề có điểm nào giống Đường Đường. Vệ Vĩ gật gật đầu, nghĩ thầm ánh mắt Cố Nham thật sự không tối. Anh vừa nhìn liền thấy Đường Chi Hạ là mỹ nhân sáng giá. Gặp mặt liền phát hiện hay đầu lông mày cô rất có khí chất. Loại khí chất này rất khó tìm "Cô bao nhiêu tuổi?" "Hả?" "Nữ chính phim « Cửu vương gia » của công ty chúng tôi chỉ mới 18 tuổi, chúng tôi muốn tìm một người phù hợp." "Tôi 22 tuổi." Vệ Vĩ: "22!" Nhỏ hơn Cố Nham sáu tổi. Nam nữ kém nhau sáu tuổi thường rất hợp đôi. "Rất tốt, rất phù hợp. Vai diễn này tôi sẽ giao cho cô." Đường Chi Hạ mỉm cười. Vệ Vĩ: "Kỳ thật tôi cảm thấy Cố Nham rất hợp vai nam chính, đáng tiếc anh ta mãi không chịu nhận. Cô biết Cố Nham từ khi nào?" "Vào tháng năm." "Vậy cũng không lâu lắm. Cô là người ở đâu?" "Tôi sinh ra ở Tấn Thành, nhưng sáu tuổi đã sang Mỹ." "Tôi cũng là người Tấn Thành, vậy chúng ta còn là đồng hương." Vệ Vĩ vui đùa, "Nhìn cô rất hiền nha." Đường Chi Hạ thản nhiên nói ra: "Có người nói tôi giống Mục Sênh." Vệ Vĩ im lặng mấy giây, "Mục Sênh, nói như vậy thấy cũng hơi giống." Hai người hàn huyên một hồi, Cố Nham cuối cùng đã tới. Anh ngồi bên cạnh Vệ Vĩ nhìn Chi Hạ. Đường Chi Hạ: "Thầy Cố—— " Cố Nham nhẹ gật đầu, "Xem qua kịch bản chưa?" Đường Chi Hạ: "Vệ tổng nói sẽ đưa sau." Vệ Vĩ nghe thanh âm Cố Nham có chút kỳ quái, "Cậu sao vậy? Bị cảm?" Cố Nham lên tiếng, Vệ Vĩ lập tức đứng lên, "Cách xa 2m. Đêm nay tớ còn muốn dự tiệc." Từ tiểu học mỗi lần Cố Nham bị cảm mạo anh đều bị lây qua. Cố Nham cũng mặc kệ, "Chuyện kí hợp đồng thế nào rồi?" Vệ Vĩ cách hắn xa xa, "Sao có thể nhanh như vậy!" Cố Nham lãnh diễm quét mắt nhìn anh một cái, "Nhanh lên." Vệ Vĩ thầm mắng, móa! Có người làm việc như thế này sao? "Vậy như vầy đi, Chi Hạ, bảo người đại diện đến đây bàn bạc." "Được, Vệ tổng." Vệ Vĩ khoát khoát tay, "Gọi Vệ tổng quá khách khí rồi, gọi tên trực tiếp tên hay Vệ đại ca cũng được." Cố Nham là lão đại bọn họ, chắc về sau anh phải gọi một tiếng chị dâu đi. Cố Nham cười lạnh: "Sao cậu không đem chữ đại bỏ đi." Đường Chi Hạ ở trong lòng thì thầm, Vệ đại ca, Vệ ca, Vĩ ca, Viagra. . . "Mồm mép cậu như vậy khó trách 28 tuổi còn chưa có bạn gái. . . Tớ đi trước. Chi Hạ, chuyện hợp tác bên anh sẽ liên lạc lại." Đường Chi Hạ cố nén ý cười. Sau khi Vệ Vĩ đi, bầu không khí đột nhiên trầm xuống. Đường Chi Hạ rót cho anh một cốc nước, "Thầy Cố, cảm mạo nên uống nhiều nước một chút." "Cảm ơn em." Cố Nham nhấp một ngụm. "Anh uống thuốc chưa?" "Chưa" Đường Chi Hạ mặt lộ vẻ lo lắng, "Anh đợi một chút, bên cạnh có một tiệm thuốc em đi mua cho." Cố Nham chưa kịp cự tuyệt, Đường Chi Hạ liền chạy, chạy thật là nhanh! Mười phút sau, Đường Chi Hạ trở về, trong tay đầy túi nhỏ. "Anh chỉ bị cảm vặt." Cố Nham xoa xoa giữa lông mày. "Đây là thuốc pha nước uống, đây là thuốc tiêu viêm, còn có đây là vitamin C, lúc bị cảm hệ thống miễn dịch sẽ kém." Cố Nham cong cong khóe miệng, "Đây là vì cảm tạ anh?" Đường Chi Hạ nghiêm mặt nói: "Không phải vậy." Cố Nham: "Anh không sao, hai ngày nữa sẽ khỏi." Đường Chi Hạ nhìn thấy trong mắt anh có sự mệt mỏi, biết anh vì cô vừa về đã chạy đến đây. "Thầy Cố, lúc trước anh nói chuyện kết hôn. . ." "Hả?" Âm cuối của anh cao lên, "Em đồng ý?" Đường Chi Hạ ngượng ngùng, "Nếu kết hôn, em sợ ảnh hưởng sự nghiệp của anh, còn có gia đình bên kia." "Vậy em tìm người giả kết hôn không sợ ảnh hưởng đến bản thân?" Đường Chi Hạ cười nhạt, "Em không tin vào hôn nhân." Cố Nham ngây người, "Chi Hạ, không nên đem chuyện của người khác đặt lên người em, cũng không thể vì một thất bại liền phủ định nhân sinh của mình. Em thông minh như vậy, đạo lý này làm sao lại không rõ." Đường Chi Hạ đương nhiên hiểu, thế nhưng cô không thể buông bỏ được. Từ ngày Mục Sênh đi cô đã thay đôi. Mục Sênh đi cho cô đả kích quá lớn. Cố Nham: "Chuyện kết hôn của chúng ta không vội. Đường Đường học mẫu giáo dùng quan hệ đi, cũng chưa nên tiểu học nên không gấp. Còn hai năm cơ mà." Lời này lại bóp chặt đáy lòng Đường Chi Hạ.Người Đường Chi Hạ quan tâm nhất không phải Đường Đường sao? Cố Nham thân thể không thoải mái, Đường Chi Hạ liền chủ động tiễn anh về. Đường Chi Hạ mở cửa xe, đưa anh đến trước nhà. Tấn Thành có một khu ở khác dành cho giới nhà giàu, ở đây đi lại thuận tiện, an ninh tốt. Nơi này cũng có mấy vị minh tinh ở. "Nơi này không đón xe được, em lái xe tôi về đi, mai tiểu Âu đến lấy sau." Sắc mặt Cố Nham không tốt. Đường Chi Hạ nhìn anh, trong đáy mắt anh hiện ra tơ hồng "Thầy Cố, anh phát sốt rồi?" Cô đột nhiên đưa tay áp lấy trán anh, nóng muốn bỏng tay. "Em đưa anh vào." Cố Nham cau mày, "Mật mã là 0612." Đường Chi Hạ: "Là sinh nhật của anh, anh không sợ người ngoài phát hiện sao?" "Họ không biết nhà anh." Đường Chi Hạ mở cửa đi vào, mở tủ giày lấy một đôi dép nam. "Thầy Cố, hay là gọi tiểu Âu đến đây đi." Cố Nham nhìn mấy vali ở phòng khách, "Tiểu Âu mới vừa đi xong. Nếu em có việc về trước đi." ". . . Để anh ở một mình không được. Em đi lấy nước cho anh uống thuốc trước." Cố Nham có chút hối hận. Đường Chi Hạ đem thuốc thang chuẩn bị kỹ càng, "Thầy Cố, anh hơi sốt, uống thuốc đi."." Cố Nham không nhìn viên thuốc, chỉ cảm thấy đau đầu."Chi Hạ, nước này hơi lạnh, giúp anh đổi nước ấm." Đường Chi Hạ vừa đi, Cố Nham liền đem viên thuốc cho ném vào thùng rác. Đường Chi Hạ khi đi ra không thấy viên thuốc, "Anh uống ròi?" Cố Nham lên tiếng, uống cạn cốc nước Đường Chi Hạ nhìn xung quanh, ánh mắt cô rơi vào cái thùng rác dưới chân anh. Cô dò người xem, trong thùng rác đen thui có mỗi viên thuốc trắng xoá, quá nổi bật rồi Cố Nham nhẹ nhàng nói, "Không cẩn thận rơi xuống" Nói xong anh tự giác lấy viên thuốc khác uống. "Vậy anh nghỉ ngơi trước đi." Một lát sau, thân thể Cố Nham càng ngày càng nóng, anh dựa vào trên ghế sa lon chậm rãi ngủ say. Đường Chi Hạ đi đến phòng bếp cho anh ít cháo trắng. Cố Nham ngủ một giờ, cô nhìn anh một giờ. Lông mi vừa cong vừa dai, mũi thẳng tắp, miệng nhìn rất đẹp đi. Đường Chi Hạ lớn lên gần gũi nhất là Dịch Mân Thần. Gặp nhiều người bạn của anh dần cảm thấy miễn cảm với nhan sắc đẹp. Không nghĩ tới lúc này cô thấy hơi gẫn trương. Thực ra cô vẫn giống các cô gái khác, thích soái ca a. Đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh vốn có. Đường Chi Hạ nhìn màn hình điện thoại —— mẹ. Tay cô run một cái, không dám bắt máy. Cố mẫu biết Cố Nham bị cảm mạo bà có chút lo lắng. Một lần không có người nhận bà liền gọi lại Cố Nham xoay người nhưng vẫn chưa tỉnh Đường Chi Hạ cầm điện thoại di động của hắn, "Thầy Cố, mẹ anh gọi. Hai lần rồi!" Cố Nham không có phản ứng. Đường Chi Hạ nhìn xem điện thoại, đành bắt máy. "Alo, cháu chào bác!" Cố mẫu ngây người, "Xin chào, cô là...?" Đường Chi Hạ: "Cháu là trợ ký của thầy Cố ạ." "Tiểu Âu bị đổi sao?" "Không không không, cháu chỉ làm tạm thời, tiểu Âu có chút việc." "Bác nghe nói Cố Nham bị cảm, bây giờ nó thế nào rồi." "Thầy Cố vừa uống thuốc xong ngủ rồi ạ." Cố mẫu ác một tiếng "Nó uống thuốc? Ai u! Bác nên gọi con là gì?" Đường Chi Hạ: "Cháu gọi là tiểu Đường, Đường Bá Hổ Đường." Cố mẫu cười: "Tiểu Đường, con vất vả rồi. Cố Nham vừa nhuốm bệnh liền khó chịu." "Bác khách khí ạ, đây là chuyện con nên làm." Cúp điện thoại, Đường Chi Hạ trong lòng cảm thán, khó trách danh tiếng của Cố Nham tốt như vậy. Có một người mẹ ôn nhu, từ nhỏ anh đã được giáo dục tốt. Cô nhìn sang Cố Nham, từ từ tới gần anh. Cuối cùng cô quỳ bên ghế sô pha tỉ mỉ mà nhìn anh. Cô đưa tay một chút lại một chút xoa chán anh, "Thả lỏng." Lúc còn bé cô bị bệnh tỷ tỷ cũnglàm vậy với cô. Cố Nham vừa nghe thấy câu nói kia của cô đã tỉnh. Không thể không nói động tác của cô rất dễ chịu. Đường Chi Hạ dừng tay lại, Cố Nham đột nhiên mở mắt. Đường Chi Hạ giật nảy mình, đột nhiên ngã về phía sau."Ơ —— " Cố Nham duỗi cánh tay kéo cô lại, cô thuận thế tới sát anh Bốn mắt nhìn nhau, tiếng hô hấp nhẹ nhàng. Đường Chi Hạ căn bản không dám động, nửa người trên của cô đều đặt trên Cố Nham, lồng ngực của anh một mảnh lửa nóng. Tim cô đập rất nhanh, hô hấp cũng thay đổi. "Thầy Cố, anh tỉnh rồi?" Mắt Cố Nham rất đẹp, mắt hai mí, mắt phượng thâm thúy mê người. "Ai gọi vậy?" "Mẹ anh." Cố Nham khóe miệng bất giác cong lên, "Cảm ơn em." "Thầy Cố, em muốn xuống?" Cố Nham cười: "Chi Hạ, em thử động xem." Ồ! Vừa anh không phải ôm cô sao? Đường Chi Hạ căn bản không có chú ý tới Cố Nham thu tay lại lúc nào, cô lập tức đứng lên."Nếu anh thấy khá hơn thì em đi đây, trong phòng bếp có cháo." "Em nấu?" "Vâng. Là cháo trắng, cảm mạo ăn cháo trắng là tốt nhất." Cố Nham nhìn cô cười, "Cám ơn em." " Em đi trước." "Chờ một chút." Cố Nham đứng dậy, đến cạnh vali. Đường Chi Hạ nhìn anh từ vali lấy ra một con búp bê Barbie. "Không phải cho em, cho con gái anh, Đường Đường." Cố Nham chậm rãi nói. Anh suy nghĩ nhiều rồi ha, anh muốn làm ba. "Em thay Đường Đường cám ơn anh." Đường Chi Hạ trong lòng sinh ra một cỗ ngọt ngào. Cố Nham đưa tay vén tóc cô lên. Hai người ánh mắt nhìn nhau, Đường Chi Hạ không hiểu có chút khẩn trương. Khóe miệng Cố Nham giương lên, chậm rãi nói: "Đường Chi Hạ, lấy hình thức trước mắt nói... Em không thấy tôi là ứng cử viên sáng giá nhất sao."***owwoni
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương