Cô Ấy Không Giống Với Mọi Người

Chương 1: Lần đầu tiếp xúc với nam thần



Một cảnh được quay xong, diễn viên đang dần tản ra, Hạ Ảnh ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, ánh nắng xuyên qua dòng người, rất nhanh đã tìm được hình bóng của người đó.

Người đó rất cao, trên một mét tám, đi kế bên đạo diễn cũng cao hơn ông ấy nửa cái đầu. Từ hướng của cô nhìn qua, chỉ thấy góc nghiêng của người đó, gương mặt có sự thanh thoát, trên người mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc hơi bẩn, đó là do lúc nãy quay phim và trận đánh đó gây nên. Anh lúc này dù trông có chút lúng túng, nhưng trong mắt của Hạ Ảnh, anh vẫn có mị lực như vậy.

Trợ lý Tiểu Lâm qua đó đưa cho cô một chai nước, thuận tay quơ vài cái xung quanh cô, nhìn cô mà cười, “Hạ tỷ, cậu cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Chu ảnh đế, không sợ người ta phát hiện sao?”

Hạ Ảnh cầm nước liếc cô một cái, mặc kệ cô ấy. Tiểu Lâm ngồi bên cạnh cô, nhìn qua hướng của Chu Lịch Sâm, sau đó quay đầu nhìn Hạ Ảnh, thần sắc trông như trầm cảm, “Hạ tỷ, cậu xuất đạo nhiều năm như vậy, nhan sắc nào mà chị chưa thấy qua, tại sao lại không có một chút sức đề kháng nào với nhan sắc của Chu ảnh đế vậy”

Hạ Ảnh trong ngành cũng có thể xem là diễn viên lâu năm, không chỉ xinh đẹp, kỷ năng diễn cũng rất được, chỉ tiếc là luôn không nắm bắt được tài nguyên tốt, luôn được đưa cho những vai nữ phụ nhỏ bé, đó cũng là lý do tại sao luôn không nổi không lặn trong giới.

Vì vậy mà fan vô cùng bất bình, dựa vào cái gì mà những tiểu hoa không có kỹ năng diễn xuất lại nhận được rất nhiều tài nguyên, vậy mà nữ diễn viên muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn kỹ năng diễn xuất có kỹ năng diễn xuất lại không có tài nguyên tốt?

Hạ Ảnh giả vờ như không nghe thấy, uống một ngụm nước đi vào phòng hoá trang. Cảnh diễn tiếp theo đến lượt cô, trong phim cô diễn cảnh một người qua đường bị tên côn đồ ngược đãi – một vai diễn chán chường không còn gì để nói.

Chu Lịch sâm là nam chính của bộ phim này, vào vai một cảnh sát chìm thần bí. Cảnh tiếp theo chính là cảnh cô diễn một người qua đường và bị tên cô đồ đó ngược đãi, Chu Lịch sâm vào vai cảnh sát cứu cô khỏi trận đánh đập của tên này.

Cảnh diễn tiếp theo này, Hạ Ảnh rất trông chờ, đồng thời cũng rất khẩn trương. Đây là lần đầu tiên cô hợp tác với Chu Lịch Sâm, tuy là một vai diễn không đặc sắc gì, tiếp xúc với Chu Lịch Sâm cũng không quá nhiều, chỉ có cảnh nam chính cứu cô thoát khỏi tay của bọn xã hội đen, một câu thoại cũng không có, nhưng cô lại cảm thấy mãn nguyện.

Hạ Ảnh trang điểm xong đi đến phim trường, trường quay đã được bố trí xong, đạo diễn một tay cầm kịch bản, một tay chỉ đạo nhân viên công tác. Cảnh quay bắt đầu, tên côn đồ ngược đãi người qua đường đánh nhau với nam chính, Hạ Ảnh là người qua đường bị tên côn đồ ngược đãi, hắn đem súng chỉa vào cô, vai nam chính mà Chu Lịch Sâm lộ ra biểu cảm dữ dằn và có chút điên cuồng, “không muốn cô ta chết thì tránh ra”

Nam chính mà Chu Cảnh Sâm diễn yên tĩnh mà nhìn tên côn đồ, không hề nhân nhượng. Tên côn đồ thấy đối phương không sợ uy hiếp, chỉa súng vào thái dương của cô. Hạ Ảnh là người diễn vai này, vốn dĩ phải lộ ra biểu cảm sợ hãi và dùng ánh mắt khát vọng nhìn đối phương, cảnh diễn này nếu là bình thường thì không làm khó được cô. Nhưng lúc này trong đầu cô chỉ toàn bã đậu, ngốc nghếch mà nhìn nam chính, quên mất bản thân là người bị côn đồ ngược đãi!

Kết quả không cần nghĩ cũng biết, vừa bắt đầu đã bị kêu dừng, cái này đối với diễn viên rất mất mặt. Hạ Ảnh lén nhìn trộm Chu Lịch Sâm một cái, chỉ thấy đối phương vẫn lãnh đạm không có gì là khó chịu, Hạ Ảnh nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong lòng cũng tự khinh thường chính mình, mắng cô lăn lộn trong giới này bao nhiêu năm, đến cảnh diễn đơn giản như vậy cũng diễn không xong, nếu là trường hợp bình thường thì bỏ đi, lần này còn diễn không đạt trước mặt nam thần, thật là mất mặt quá đi!

Lúc nghỉ ngơi, Hạ Ảnh nhìn thấy trợ lý của Chu Lịch Sâm tìm đạo diễn, không biết đối phương đã nói gì với đạo diễn, chỉ thấy đạo diễn cẩn trọng suy nghĩ, sau đó đi tìm Chu Lịch Sâm.

Cũng không biết đạo diễn và Chu Lịch Sâm đã nói gì, Chu Lịch Sâm nhìn qua chỗ cô, ánh mắt đó như một tia sét đánh vào tim cô. Hạ Ảnh hoang mang tránh khỏi tầm nhìn của anh, giả vờ như không biết gì cả, nhưng tim thì lại đập không ngừng, trong đầu bắt đầu suy nghĩ lung tung, anh vừa nãy…nhìn cô sao?Đạo diễn đã nói gì với anh?Chẳng lẽ là chê cô diễn quá dở, muốn đổi người?

Ngay trong khi Hạ Ảnh đang suy nghĩ vu vơ, đạo diễn gọi diễn viên đến, Hạ Ảnh quay về lại vị trí ban đầu, thấy đạo diễn không nói gì, Hạ Ảnh nhẹ nhõm ra hẳn, đồng thời trong lòng lại chửi mắng bản thân thêm một trận, tự mình doạ mình, một vai diễn nhỏ bé, diễn hay hoặc diễn dở cũng không ảnh hưởng đến bộ phim, cũng chỉ có cô xem vai diễn này là vấn đề.

Những cảnh quay tiếp theo rất thuận lợi, cảnh tiếp theo là tên côn đồ dùng con tin để ép cảnh sát rút lui, vì để chạy trốn, tên đó đem con tin đẩy đến chỗ nam chính, nam chính ôm con tin té xuống đất……

Nhịp tim vừa trở lại bình thường của Hạ Ảnh lại bắt đầu đập mạnh, như có một con nai ở trong lòng ngực, cứ đập mãi không ngừng. Hạ Ảnh hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh lại được một tí.

Dưới mệnh lệnh của đạo diễn, diễn viên đã lập tức nhập vai, tên cô đồ biểu cảm hung tợn, cầm súng chỉa vào con tin, từng bước từng bước mở cửa ra, sau đó hung tợn mà đẩy con tin đến chỗ nam chính, nam chính đi lên đằng trước đón lấy con tin. Tên côn đồ nhân lúc nam chính phân tâm đã bắn anh một phát, nam chính né ra, ôm con tim nhảy qua chỗ khác.

Cả một quá trình, trong đầu của Hạ Ảnh là khoảng không, ngơ ngác nhìn dung nhan anh tuấn của người trước mặt, hơi thở nóng ấm của anh phả trên đầu cô, Hạ Ảnh ngay tức khắc đỏ mặt, trái tim đập nhanh kịch liệt. Dù là đang quay phim, nhưng cảnh quay giữ chặt cô, cô thật sự có cảm giác như chết đi sống lại.

Lúc Hạ Ảnh còn chưa kịp phản ứng được nam thần ôm là cảm giác gì, nam chính do Chu Lịch Sâm diễn buông cô ra, nhanh chóng đứng lên chạy theo tên côn đồ. Hạ Ảnh nhìn theo bóng lưng anh mà suy nghĩ, cảnh này nếu có thể quay thêm mấy lần thì hay biết mấy.

Sau khi quay xong trở về khách sạn, đã là 9 giờ tối. Hạ Ảnh tắm rửa rồi bò lên giường, từ kho ảnh trong điện thoại mở ra hai tấm ảnh, anh trong tấm ảnh mặc chiếc áo sơ mi màu trắng ngà, hai tay để trong tùi quần, đang cúi đầu nói chuyện với trợ lý, đây là tấm ảnh chụp được khi anh mới đến phim trường.

Hạ Ảnh cắn môi nhìn bức ảnh này một hồi lâu, sau đó đăng trên tài khoản phụ, với dòng chữ:“Bất ngờ gặp nam thần, vui vẻ!”, Sau đó thêm vào icon mê mụi.

Sau khi đăng ảnh xong, cô quăng điện thoại sang một bên, xoay người nhìn lên trần nhà rồi phát ngốc, bộ phim “Bí Mật” đã đến phần kết, cảnh diễn của cô cũng đã hoàn thành, ngày mai đã có thể đến từ đâu cút về chỗ đó, người chuyên đóng loại nhân vật nhỏ bé như cô thì không có mặt mũi để ở lại đến khi đoàn phim đóng máy.

Hạ Ảnh trầm mặc hít một hơi thật sâu, biểu cảm cực chán chường, nếu như có thể, cô rất muốn ở lại đây, đợi đến khi đoàn phim đóng máy. Ngay trong lúc Hạ Ảnh đang than ngắn thở dài, điện thoại bất chợt reo lên, là quản lý của cô Đổng Tinh.

Hạ Ảnh do dự hai giây sau đó nghe điện thoại, cô còn chưa kịp mở miệng, thì đã nghe Đổng Tinh nói trong điện thoại:“Chị đã dành cho em một vai diễn, mùng năm tháng sau, thử vai tại lầu hai của Thời Phong.”

“Mùng năm tháng sau?”

Hạ Ảnh có chút kinh ngạc, còn chưa nói xong, điện thoại đã truyền đến giọng của Đổng Tinh, “Sao vậy?Không kịp? Chị mới hỏi Tiểu Lâm, cảnh quay của em bên đó đã kết thúc rồi, ngày mai em trở về, cụ thể thì đợi em về rồi nói.”

“ Ừm, được “

Hạ Ảnh không hỏi quá nhiều, tắt điện thoại, cô bắt đầu ngơ ngác, đột nhiên điện thoại có thông báo, cô cầm điện thoại xem một tí, là một thông báo từ Weibo, có người vừa thích bài viết cô đăng trên Weibo.

Đây là tài khoản phụ của cô, ngoại trừ hệ thống hay gửi thông báo, thì căn bản không có ai theo dõi cô, bình thường cô sẽ dùng tài khoản này để đăng những thứ liên quan đến Chu Lịch Sâm, ảnh động và cả video được cắt ghép, cũng giống như những fan cuồng nhiệt khác, trong Weibo đều là những tin tức liên quan đến Chu Lịch Sâm.

Cô không hay xài tài khoản chính cho lắm, lâu lâu mới đăng bài, cô cũng không hay trả lời bình luận của fan, căn bản là rất ít online. Tài khoản phụ thì lại rất hay dùng, rãnh rỗi thì lướt xem Weibo của Chu Lịch Sâm, lâu lâu để lại bình luận, cũng không mong đối phương trả lời, bản thân vui vẻ là được.

Thích bài viết của cô là một tài khoản có tên “Bị bóp nghẹt”, Hạ Ảnh mở tài khoản của đối phương ra, Weibo của người đó trống không, Hạ Ảnh cũng không để ý, fan của Chu Lịch Sâm nhiều như vậy, chắc là đối phương lướt thấy tấm ảnh này tiện tay thích một cái.

Buổi sáng ngày thứ hai, Hạ Ảnh dọn đồ trở về thành phố A, lúc xuống lầu ở trước cửa thang máy gặp được Chu Lịch Sâm, Hạ Ảnh theo bản năng né đi, không ngờ sẽ gặp Chu Lịch Sâm ở đây, bọn họ lại ở cùng một tầng! Mà cô lại không hề hay biết!

Bởi vì chỉ là một vai diễn nhỏ, đất diễn không không nhiều, nên tối hôm qua cô mới vào đoàn phim, đến khách sạn thì đã rất khuya. Sáng hôm sau đến đoàn phim, chỉ nhìn thấy một vài nhân viên công tác, cô căn bản là chưa từng nghĩ đến, Chu Lịch Sâm cũng ở đây.

Chẳng qua biết hay không đối với cô cũng không khác gì, ngoại trừ việc bất ngờ một phen thì cũng không còn gì khác. Hạ Ảnh nhìn đối phương một lát cảm giác vẫn chưa tỉnh táo lại được.

“Chào buổi sáng”

Đối phương nở nụ cười chào hỏi cô, âm thanh trầm thấp truyền đến, Hạ Ảnh chợt tỉnh táo lại, ngại ngùng nhìn đối phương mà cười, “Chào buổi sáng, Chu lão sư”

Chu Lịch Sâm vẫn mặc bộ đồ giản dị hôm qua, hai tay để trong túi quần, nhìn thấy hành lý của cô, lông mày nhướng lên một tí, sau đó nhìn về phía cô, “Không ở lại đến khi bộ phim kết thúc sao?”

Hạ Ảnh căng thẳng mà vịnh chặt vào tay nắm của hành lý, cười trông có chút ngượng, “Không có, em còn có việc”. Cô ở trong phim chỉ lộ mặt có một tí, chính là lúc bị tên du côn ngược đãi, thời gian vài giây đến cả câu thoại cũng không có, nhưng cô vẫn muốn ở lại chụp ảnh với anh, nhưng cô phải có tư cách này mới được.

Chu Lịch Sâm nghe câu nói này có sự nuối tiếc, nhưng cũng không nói gì. Hai người nói chuyện phiếm vài câu, thang máy dừng ở tầng 1, khi Hạ Ảnh định kéo hành lý vào trong thang máy, một cánh tay dài vươn ra, lấy hành lý từ trong tay của cô kéo vào thang máy.

Hạ Ảnh đứng ở cửa thang máy ngơ ngác mà nhìn anh, trong lòng có rất nhiều tầng cảm xúc xen lẫn, nhất thời không biết phải có phản ứng gì.

Dịch giả: Yao

Beta: Yuel
Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...