Cô Ấy Không Thể Nói - Quý Tinh Hồi

Chương 38




Lòng Từ Khả vẫn luôn cầu nguyện, điều an ủi duy nhất ngay lúc này với cô có lẽ là laptop của cô đã được hoàn trả về, cảnh sát Lý còn đặc biệt nhờ nhân viên kỹ thuật kiểm tra máy lại giùm cô và không có vấn đề gì cả, mấy thứ bên trong cũng không hư hỏng mất mát gì.

Phía cảnh sát nói là Từ Vọng Long xách máy đang chạy về trấn ở quê cô bán nhưng chưa kịp gì đã bị cảnh sát tóm gọn.

Từ Khả kéo cửa cuốn xuống thấp hơn một nửa, cô đang chuẩn bị xịt khuẩn tiêu độc cửa hàng.

Chắc là ngày mai mới có người lại kiểm tra tủ lạnh, vốn cô cũng đang tìm luật sư nhưng mà Thẩm Trí đã tìm giúp cô, thế nên trong phút chốc cô cũng không biết mình nên làm gì tiếp theo nữa.

Cô nghĩ chút rồi thấy đợi xịt khuẩn của hàng xong thì cô muốn đem điện thoại mình tới cửa hàng xem có sửa được hay không, nếu như không thể sửa thì chỉ có thể đổi cái khác chứ cô cũng không thể cứ dùng của Thẩm Trí mãi.

Chắc là trong điện thoại của anh có rất nhiều tài liệu và những thứ quan trọng khác.

Lau dọn cửa hàng xong thì Từ Khả chuẩn bị đi sửa điện thoại thì cũng thấy chị chủ tiệm lẩu đã về quê lên.

“Tiểu Khả à, năm mới vui vẻ nhé em” Điền Nhạc Nhạc cầm một túi to để đủ thứ bên trong hình như là mang lên tặng cô.

Thấy chị ấy nên Từ Khả nhanh chóng nở nụ cười, bàn tay đang đặt trên cửa cuốn liền thu về.

[Chị Nhạc Nhạc, năm mới tốt lành, chị về khi nào đó?]

“Về vào đêm hôm qua, hôm nay chị quét dọn vệ sinh và tiệt trùng dụng cụ nấu nướng, chuẩn bị khai trương năm mới” Điền Nhạc Nhạc cười nói rồi đưa túi đồ trong tay cho cô: “Đây là lạp xưởng và thịt khô chị đem lên cho em đó, ăn ngon lắm nha, em cứ giữ trong tủ lạnh đợi nào muốn ăn thì hấp lại là được, còn mấy món khác do trong tiệm em không thuận tiện nấu nướng nên khi nào chị làm thì chị gọi em qua ăn luôn”

Người chị gái trước mắt đây lại làm cô nhớ tới chuyện xảy ra trong hai ngày này, lòng cô đau xót đến vành mắt cũng đỏ au.

Cô nhanh chóng nén lại cảm xúc của bản thân mình rồi nhận quà của chị ấy, đánh chữ: [Cám ơn chị Nhạc Nhạc]

Điền Nhạc Nhạc thấy trong mắt cô đọng nước nên lo lắng hỏi thăm: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Lúc này chị ấy còn chưa có chú ý đến tình huống ở trong cửa tiệm của cô.

Từ Khả lắc đầu rồi cầm mấy thứ trên tay đi vào trong cửa hàng, cô muốn cất chúng vào trong tủ lạnh trước.

Thấy thế nên Điền Nhạc Nhạc mới nhìn được tình trạng của cửa tiệm cô, chị ấy lập tức hỏi: “Trong tiệm của em sao lại trở thành thế này rồi, trời ở cửa kính tủ lạnh đâu, sao biến dạng thế này, có phải em gặp phải chuyện gì hay không?”

[Không sao nữa rồi chị, em đã báo cảnh sát giải quyết]

Từ Khả nhanh chóng giải thích vì không muốn chị ấy lo lắng thêm nữa.

“Ôi con moẹ tụi nó, là đứa khốn na.n nào thừa dịp tết âm lịch mà chạy đến gây rắc rối cho em vậy, chúng còn lương tâm hay không, khi dễ một cô bé không thể nói chuyện thì tính mẹ gì bản lĩnh?” Điền Nhạc Nhạc giận điên lên bắt đầu mắng.

Từ Khả lập tức vẫy vẫy tay, nghe thấy chị ấy còn đang mắng tiếp nên cô nở nụ cười nói:

[Chị Nhạc Nhạc ơi, bọn họ thật sự đã bị bắt rồi]

“Moẹ nó có phải là cái bà già lần trước chạy đến tìm em không?” Điền Nhạc Nhạc vẫn còn tức, chị ấy thật sự xem Từ Khả là em gái nhỏ nhà mình.

Từ Khả chua xót gật đầu.

“Chị biết thế nào đám họ cũng không thể dễ dàng từ bỏ được ý đồ mà, mấy người thế nào cần mặt mũi liêm sỉ đâu cho nên tốt nhất đừng có nói chuyện đạo lí với họ làm gì!!!” Vừa nhìn thấy cửa tiệm Từ Khả bị đập thành ra như thế, nhìn qua là biết chỉ thu dọn sạch sẽ mới đây thôi nên chị ấy lại nổi đoá tiếp.

Sau khi cất mấy thứ này vào trong ngăn đông tủ lạnh thì cô mới nói tiếp: [Chị Nhạc Nhạc, bây giờ em phải chạy đi ra ngoài cửa hàng kiểm tra lại điện thoại của em chắc là tối mới về tới, buổi tối bên chị cần phụ giúp một tay thì chị kêu em qua nhé]

“Em cứ đi đi, bên này chị cũng còn bận gì đâu, tối nay chị nấu đồ ngon rồi gọi em qua ăn] Điền Nhạc Nhạc nói.

Từ Khả cười gật đầu rồi mới kéo cửa xuống khoá lại.

“Về sớm chút, nhớ chú ý an toàn” Điền Nhạc Nhạc vẫn không quên dặn dò một câu, chị ấy cảm thấy cô bé này đáng thương lắm lắm, năm mới tết đến còn chưa có thời gian về nhà cũ một chuyến mà lại bị những hạng người này tìm tới cửa đập phá.

Từ Khả gật đầu rồi lái xe điện rời đi.

May mắn nhất có lẽ là ngày hôm qua cô để xe điện ở bên ngoài tiệm nên nó mới không bị vạ lây, nếu không thì có lẽ bọn người Từ Vọng Long cũng lái xe này đi mất hút luôn rồi.

Cô đi sớm về sớm, ngoại trừ chuẩn bị những nguyên liệu cần thiết trong tiệm thì cô còn sợ là Thảm Trí tới tìm cô, hơn nữa cũng có thể chạy qua tiệm lẩu của chị Nhạc Nhạc để phụ giúp chuẩn bị nguyên liệu để mai chị ấy buôn bán nữa.

Khi Thẩm Trí về tới nhà thì anh thấy trong nhà rất náo nhiệt, Lê Thịnh và vợ cậu ấy đã về tới, đang ngồi ở nhà anh nói chuyện với Yểu Yểu.

“Cậu ơi” Duy Duy vừa thấy cậu mình về liền vui vẻ đến chịu không nổi luôn.

“Anh, anh về rồi” Thẩm Yểu giơ tay túm lại bé cưng đang muốn chạy nhào qua bên người anh trai mình lại.

“Hai người về khi nào đó” Anh đi đến phòng khách giơ tay éo véo cháu gái mình rồi nhìn Lê Thịnh hỏi.

Câu này Lâm Giai Ngạn cũng đã hỏi anh mấy lần, rõ ràng cậu ta có số liên hệ của Lê Thịnh, quan hệ hai bên cũng rất tốt mà chưa lần nào tự mình đi hỏi Lê Thịnh, cứ đè anh ra mà hỏi.

“Bay vào đêm qua, cậu đi đâu thế? Nghe Yểu Yểu nói cả đêm cũng chưa có về nhà” Lê Thịnh hỏi anh.

Lê Thịnh là anh ruột của Lê Triệt, anh chồng của Thẩm Yểu. Dáng vẻ vừa đẹp trai lại hoà nhã, còn đeo thêm một cái kính gọng vàng, vừa nhìn đã biết chính là một công tử sinh ra từ một gia đình văn nhã quyền quý.

“Có chút chuyện” Thẩm Trí nói xong lại nhìn về phía Cảnh Hoà: “Hai người định về ở bao lâu?”

“Xem tình hình đã, có chuyện gì sao?” Lê Thịnh lớn lên với anh từ nhỏ, hai người còn là bạn học trung học với nhau nên hiển nhiên có thể hiểu được lời của anh.

“Ừ” Thẩm Trí gật đầu: “Tối nay rồi nói”

Nói xong anh đưa tay ôm cháu gái nhà mình ngồi ở bên cạnh bé trai: “Tiểu Cảnh Diệu, có biết chú không?”

“Chú Trí ạ” Cậu nhóc lập tức tươi cười kêu lớn một tiếng.

Cậu nhóc rất đẹp trai, da dẻ trắng trẻo mịn màng, có đôi mắt đẹp hệt như ba cậu nhóc là Lê Thịnh.

“Sao thằng bé không biết cậu chứ, vừa về đây là đã hỏi cậu ngay, hỏi nhiều lắm” Cảnh Hoà cười nói thêm: “Cậu đúng là kiểu rất được mấy bé cưng chào đón đó nha!”

“Phải không?” Thẩm Trí nhìn Tiểu Cảnh Diệu trong lòng mình, một tay cậu nhóc túm lấy cổ áo anh trông rất vui vẻ: “Đã hơn nửa năm không gặp rồi, cao hơn nhiều, bé cưng mau lớn nhỉ?”

Lê Cảnh Diệu lớn hơn Thẩm Duy một tuổi, cuối tháng sáu năm nay là đã bốn tuổi rồi.

“Đúng là nhanh thật” Lê Thịnh đáp

“Còn đứa con nhỏ của mấy cậu đâu? Không dắt về cùng à?” Thẩm Trí lại hỏi

Hai người họ vừa sinh đứa thứ hai không lâu, Thẩm Trí quét mắt nhìn phòng khách một vòng đều chưa thấy đâu, cũng chưa thấy dì Lê nữa.

“Ở bên cạnh, mẹ tớ đang ru ngủ” Cảnh Hoà nói

“Tên gì đó, tớ còn chưa thấy được nữa, đợi gặp sẽ cho bé cưng một bao lì xì thiệt lớn” Thẩm Trí cười nói rồi mới chen chân vào đá đá con chó đang nằm trên sofa kêu nó xuống để anh ngồi.

“Mộ Hoà, chỉ tiếc lại là một đứa con trai nữa” Nhắc đến đứa con thứ hai của mình thì gương mặt Lê Thịnh ngập tràn hạnh phúc và tươi cười, chỉ tiếc có một điều là cả anh ấy và vợ cùng mong mỏi đứa con này sẽ là một đứa con gái.

Có điều trước đây nhà bọn họ khi chờ mong Lê Triệt cũng là như thế, tràn ngập vui mừng mong đó là một bé gái đáng yêu, vậy mà lại sinh ra một thằng em trai.

Lê Thịnh vừa nói thế thì Thẩm Trí đã muốn phì cười.

Nhớ rằng lúc Cảnh Hoà vừa mang thai đứa nhỏ không lâu thì Lê Thịnh đã nhanh chóng gọi cho anh báo tin mừng, còn hào hứng mà đảm bảo rằng đây là một đứa con gái cưng, ngay cả Cảnh Hoà cũng cảm thấy như thế thật.

Còn kêu Yểu Yểu giữ lại những bộ quần áo mà Duy Duy mặc không vừa nữa để cho đứa này mặc.

Hai người họ còn mua không ít đồ dùng cho con gái, đoán chừng những thứ mà cậu nhóc đang mặc là đồ cũ của anh trai chứ trong tủ đồ chỉ toàn là đồ bé gái mà thôi!

“Tên nghe hay thật” Thẩm Trí khen ngợi một câu.

Tên thật sự rất tốt, trong tên đứa thứ hai còn có tên của Cảnh Hoà.

“Vậy sao, vậy cho cậu một đứa cậu có chịu hay không?” Lê Thịnh nhìn anh cười: “Cậu thấy đó hai đứa nhóc nhà tôi đều rất thích cậu”

“Vậy sao, nếu không muốn nuôi đưa đây tớ nuôi” Thẩm Trí nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Diệu rồi nói đùa với cậu ấy.

“Đợi sau này cậu kết hôn sinh được một đứa con gái đi, chừng ấy tớ ném một đứa qua cho cậu” Lê Thịnh nói

Thẩm Trí lại cười nói: “Hoá ra không chỉ muốn làm anh em tốt với tớ mà còn muốn làm thông gia hả?”

Nói xong anh liền ôm cả cháu gái mình vào lòng, trên hai cái đùi là hai đứa trẻ tròn vo đáng yêu, như thế anh không khỏi nhớ về Từ Khả.

Nếu như cùng với Từ Khả có một đứa con gái như thế này chắc chắn cũng không tệ lắm đâu, một khuôn mặt tròn tròn và đôi mắt hạnh cong cong, tốt nhất phải có thêm một má lúm đồng tiền như cô, như thế chắc chắn sẽ rất đáng yêu.

Ý cười trên khoé môi anh lan tận tới đuôi mắt, trong đôi con ngươi đào hoa đều tràn ngập ý cười, ngay cả nốt ruồi lệ đều sáng bừng cả lên.

Mấy người trong phòng khách ngồi trò chuyện cả buổi trời, hôm nay là ngày đầu tiên trong năm mới mà không khí trong nhà náo nhiệt thế này, dù gì giữa mọi người cũng là một mối quan hệ vô cùng thân thiết.

Ăn xong bữa cơm trưa thì Thẩm Trí mới gọi Cảnh Hoà:

“Cảnh Hoà, tớ có chút việc muốn nhờ cậu giúp đỡ”

“Ừ, vào phòng làm việc của cậu rồi nói” Cảnh Hoà hào phóng trả lời.

Cô ấy vốn dĩ trời sinh nhan sắc xinh đẹp mà không hề dung tục, là một đại mỹ nữ chính hiệu, dù rằng đã sinh qua hai đứa con nhưng dáng người vẫn quyến rũ mềm mại như cũ, chưa từng thay đổi gì cả.

“Ừ đi thôi” Thẩm Trí lên tiếng rồi hướng về cầu thang đi lên lầu.

Cảnh Hoà đưa đứa trẻ trong lòng cho Lê Thịnh ôm rồi theo chân anh lên lầu.

Vào phòng làm việc, sau khi mời Cảnh Hoà ngồi thì anh cũng không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề: “Tớ có một người bạn, cửa tiệm của em ấy bị người ta đập phá còn bị đánh tổn thương”

“Đây là cố tình gây sự, đập phá có nghiêm trọng không? Người bị thương nặng hay không? Nếu nặng có thể báo cảnh sát để lập án” Cảnh Hoà nhanh chóng trả lời

“Bước đầu xác định thiệt hại do bị đập phá là hơn mười ngàn tệ, người thì bị thương không nặng lắm, tớ muốn hỏi loại này sẽ cân nhắc về mức phạt như thế nào?” Thẩm Trí nói xong liền nhíu đôi mày đẹp của mình lại.

Cảnh Hoà vuốt lại mái tóc bị bé cưng nhà mình làm cho tán loạn rồi mới bình tĩnh trả lời: “Cái này phải xét theo sự tình có nghiêm trọng hay không, với phải xem xét giữa nạn nhân và người gây án có xung đột gì trước đó hoặc đại loại đây là hành vi trả thù cá nhân?”

“Không phải, nạn nhân là một cô gái không thể nói chuyện có mở một cửa tiệm nhỏ để buôn bán, người gây sự là mẹ ruột và em trai ruột của em ấy, vốn dĩ bản thân em ấy đã bị mẹ đẻ bán đi rồi, bây giờ bọn họ muốn tiền nên chạy đến đập phá” Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua Từ Khả khóc đến như thế thì lòng của Thẩm Trí khó chịu không thôi.

Trước khi quay về anh đã liên hệ với Lâm Giai Ngọc thêm một lần.

Lâm Giai Ngọc nói rằng bên trong cục cảnh sát còn có video trích xuất từ camera rõ ràng lắm, hên là anh không nhìn thấy được những hình ảnh trong đó.

“Ác liệt như thế sao?” Vừa nghe đến là một cô gái không thể nói được mà còn bị ba mẹ ruột chạy đến tiệm đập phá đánh người thì đôi mày của Cảnh Hoà cũng nhíu lại.

“Hiện tại người đã bị bắt, bọn gây sự tổng cộng có ba người, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, cảnh sát nói rằng sẽ nhanh chóng giao lên viện kiểm sát để thẩm tra, tớ muốn nhờ cậu làm đại diện pháp lý cho cô bé ấy, tốt nhất là phán càng nhiều năm càng tốt” Thẩm Trí nói thẳng ra suy nghĩ của bản thân mình.

Nếu như không phạt nặng, thì đám người kia cũng chẳng rút ra được bài học nào cả.

“Tội gây rối thì tình tiết không tính là đặc biệt nghiêm trọng, nếu như làm người bị thương không nặng thì nhiều nhất cũng chỉ phạt năm năm tù, phần lớn sẽ rơi vào khoảng một đến ba năm, hơn nữa bên pháp viện cũng sẽ căn cứ theo tình hình mà sẽ châm chước” Cảnh Hoà giải thích.

“Tớ biết” Thẩm Trí gật đầu: “Cái cô bé kia bị ba mẹ ruột bán đi rồi, không may ba mẹ nuôi đã qua đời nên bọn người đó mới dám đến gây rắc rối, cho nên đây có phải cũng là một chuyện để cân nhắc mức hình phạt hay không?”

“Thế này đi, trước tiên cậu cứ dắt tớ đi gặp đương sự cái đã, để tớ thu thập thêm tư liệu về sự việc này” Cảnh Hoà thấy gương mặt nghiêm trọng của anh, đôi mày luôn nhíu chặt lại hiển nhiên là vô cùng lo lắng.

“Vừa hay tớ còn muốn ở bên này nghỉ ngơi một khoảng thời gian, mới đầy tháng bé cưng không lâu nên tớ còn trong thời gian nghỉ nè, mẹ tớ hi vọng tớ sẽ ở bên đây chơi lâu một chút, vừa khéo có thể tiếp nhận vụ này, chẳng qua là tớ có một yêu cầu..”

Thẩm Trí nở nụ cười: “Cậu cứ nói, chỉ cầu cậu yêu cầu thì bất cứ cái gì tớ cũng sẽ đáp ứng cậu”

“Không đúng nha, Thẩm Trí cậu càng nói thì tớ càng mau chóng muốn gặp cô bé kia, nghe A Thịnh nói cậu vẫn luôn cô đơn mà, nói chuyện yêu đương cũng chia tay liền liền, chưa từng để ai ở trong lòng cả” Cảnh Hoà nhìn hắn, cười với vẻ mặt buôn chuyện.

“Tớ phát hiện ra cậu còn nhiều chuyện hơn bọn họ” Thẩm Trí cũng không phủ nhận điều gì cả: “Bữa cơm tối nay tớ dắt cậu qua bên đó gặp em ấy, trước tiên cậu cứ tìm hiểu tình huống đã”

“Được, yêu cầu của tớ chính là khi có thời gian cậu cứ trông bé cưng giúp tớ là được, tớ phát hiện ra hai đứa nhỏ nhà tớ đều vô cùng thích cậu, đừng nói đứa lớn, ngay cả đứa nhỏ chắc khi ôm cậu cũng không còn khóc nữa quá!” Nói đến điều này thì Cảnh Hoà vẫn còn hơi bực.

Dù gì cũng là do mình cực khổ muôn vàn mới mang thai rồi sinh ra, nhưng mà hai bé con hình như rất “phản”.

“Được, dù sao giữ một đứa, hai đứa hay cả ba đứa đều là giữ” Thẩm Trí cũng không để ý việc trông trẻ, dù sao bé cưng nhà anh cũng đều do anh giữ từ nhỏ tới lớn.

“Chốt kèo” Cảnh Hoà sảng khoái đáp ứng rồi mới đứng dậy đi xuống lầu.

Thẩm Trí mở ngăn kéo bàn làm việc ra, bên trong có chứa hai cái điện thoại di động. Anh cầm một cái màu đen trong đó lên rồi bỏ thẻ sim vào trong.

Ban nãy Thẩm Yểu vẫn luôn hỏi anh điện thoại anh sao lại tắt máy lâu thế.

[Bên đó em vẫn ổn chứ, buổi tối nay anh dắt theo luật sư đến cho cô ấy tìm hiểu chút tình huống bên em]

Sau khi mở máy lên thì anh nhanh chóng đăng nhập vào wechat mà gửi một tin nhắn cho Từ Khả.

Nhưng anh cũng còn hơi không yên lòng, vốn muốn hiện tại qua bên đó luôn nhưng anh vẫn còn phải xử lí chuyện công ty, hơn nữa rạng sáng hôm nay Cảnh Hoà mới về tới đây nên phải để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt trước đã, còn phải chăm sóc bé cưng nữa.

Đợi một lát mà không thấy Từ Khả trả lời tin nhắn, Thẩm Trí mới quay về phòng tắm rửa rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ khác rồi đi ra ngoài.

Từ Khả thấy tin nhắn của Thẩm Trí gửi đến rất trễ, điện thoại cô không thể sửa được nữa nên cô phải vòng qua mua một cái mới, sau đó cô lại chạy đến chợ đồ cũ mua thêm một cái bàn và một giá gỗ cho tiệm, một mình cô tự lắp giá gỗ để trang hoàng lại trong tiệm mình.

Sau khi ăn xong bữa tối không bao lâu thì Thẩm Trí đã dẫn theo một cô gái vô cùng hào phóng đẹp mắt qua bên tiệm của cô.

Khi vừa thấy Cảnh Hoà thì lòng Từ Khả vẫn còn hơi khẩn trương, người phụ nữ trước mắt xinh đẹp hệt như minh tinh, dáng người cũng đẹp lắm, đi ngoài đường nói là minh tinh thì ai cũng tin răm rắp.

“Chào em, chị là Cảnh Hoà, chữ Cảnh trong phong cảnh, còn chữ Hoà trong lúa gạo” Cảnh Hoà hào phóng vươn tay ra chào hỏi cô trước.

Từ Khả sửng sốt một chút rồi mới nhớ ra phải đưa tay ra bắt lấy tay chị ấy.

“Ngồi đi” Thẩm Trí thấy cô hơi câu nệ nên mới chủ động đón tiếp Cảnh Hoà, mời cô ngồi vào bàn mới mua đặt trong góc, anh tiện tay kéo cửa cuốn xuống thấp hơn tránh để người khác làm phiền tới.

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...