Ăn xong bữa tối thì hơi muộn, hai người từ trong tiệm ăn đi ra thì thấy vẫn còn khá nhiều người và xe đang đi trên đường, ở hai bên con phố cũng có không ít những người chạy xe ba bánh dựng sạp bán đồ ăn vặt.
Thẩm Trí lướt mắt nhìn qua những sạp hàng này rồi lại nhìn người bên cạnh: “Trước khi em mở tiệm bánh thì em đã làm những gì rồi?”
[Cái gì cũng từng làm rồi] Từ Khả vừa huơ tay dùng thủ ngữ vừa tập nói bằng khẩu hình miệng.
“Ví dụ?”
Cô không thể nói được nên có nhiều công ty không muốn tuyển dụng cô, cũng không biết cô đã đi trên đoạn đường này như thế nào, đã chịu biết bao cực nhọc.
[Bán đồ ăn, shipper, dựng sạp bán, làm phụ việc trong bếp nhà hàng, làm mấy công việc tay chân lao động phổ thông,..]
Nhiều hơn thế nữa nhưng Từ Khả không nói ra, dù sao nơi nào không ghét bỏ việc cô không thể nói chuyện thì cô đều làm cả.
[Khi đi học thì sao?]
Từ Khả cúi đầu gõ chữ, gõ một đoạn rất dài.
[Ban đầu không nghĩ tới, nhưng trong lúc đó có phụ việc vặt cho một cửa hàng bán bánh ngọt rồi cũng học nghề luôn, em lúc đó đã muốn mở một cửa tiệm cho riêng mình, dù sao em cũng không thể nói chuyện được nên rất khó tìm việc]
Khi còn học đại học cô đã đi làm thêm rất hiều nơi, ban đầu là vì muốn nuôi sống bản thân, sau này thì nghĩ tiền tiết kiệm có thể làm gì đó, vì cơ bản một người không thể nói chuyện như cô rất khó để đi kiếm việc làm.
Lúc còn làm công trong tiệm bánh ngọt cô cũng gặp được ông chủ rất tốt, rảnh rỗi sẽ dạy nghề cho cô, sau khi đã thuần thục rồi thì thỉnh thoảng sẽ để cô tự làm bánh kem mà khách đặt.
Cho nên cô luôn biết ơn vì những người tốt mà mình đã gặp trên đoạn đường đời này, và cho đến bây giờ cô vẫn còn liên hệ với ông chủ tiệm bánh ngọt khi ấy, thi thoảng cô sẽ gửi vài mẫu bánh kem cô đã làm để ông chủ xem thử.
Chẳng qua ông chủ không ở thành phố Dung mà là chuyển về ở ngoài tỉnh thành phố An, hình như cũng chẳng còn mở tiệm bánh nữa, nhưng nhìn qua thì thấy cuộc sống rất tốt đẹp, hai năm trước ông chủ còn chuyển vào một ngôi biệt thự lớn để ở.
“Đại học?” Thẩm Trí có chút ngoài ý muốn.
Anh còn cho rằng Bé Câm sẽ không được học hành nhiều, dù sao một cô gái sinh ra trong loại gia đình như thế, không thể nói chuyện thì chắc chắn sẽ nhận thức được một vài lời nói và tư duy không đúng.
Nghĩ thế, anh tưởng tượng ra không biết cô đã phải chịu biết bao là đắng cay rồi.
Từ Khả cười gật đầu, cô còn rất tự hào vì chuyện này.
[Có học đại học, em còn luôn nhận được học bổng nữa]
Điểm thi đại học của cô rất cao, khi học cũng không cần nộp học phí.
“Thật lợi hại” Thẩm Trí khen cô từ tận đáy lòng, nhịn không được lại vỗ về đỉnh đầu cô: “Em học chuyên ngành gì?”
[Kế toán]
Từ Khả cảm thấy bản thân mình không hẳn là thích một ngành nào đặc biệt cả, nhưng ngẫm nghĩ một chút thì với tình trạng của cô, học ngành nào cũng như nhau cả thôi.
Bây giờ nghĩ lại cô rất nhớ khoảng thời gian còn học đại học, tuy rằng một ngày cô chỉ ngủ có ba bốn tiếng nhưng mà cuộc sống rất phong phú, không giống như bây giờ không thể thức đêm được, nếu không sang ngày hôm sau chẳng còn tinh thần gì mấy.
“Kế toán sao, tốt lắm” Người đàn ông nói xong liền nở một nụ cười, lại thấp giọng nỉ non một câu: “Về sau tiền trong nhà đều do em quản hết”
Những lời này của anh rất thấp, giọng nói cũng mơ hồ không rõ cho nên Từ Khả nghiêng đầu kì quái nhìn anh.
“Không có gì, anh nói em rất lợi hại” Thẩm Trí thấy cô nhìn mình đầy nghi hoặc thì anh mới bồi thêm một câu như thế.
Cô vẫn cứ cảm thấy hình như câu nói sau không phải là câu này, nhưng mà cũng không quan trọng lắm.
Từ Khả thở ra một hơi rồi nhìn ảnh ngược đang phản chiếu trên mặt đất của hai người họ.
Cô luôn cảm thấy khi anh và cô đứng chung một chỗ có hơi không hợp nhau lắm, anh ăn mặc rất thời thượng còn cô thì ăn mặc quê mùa cũ kĩ.
“Từ Khả” Đi được một chút thì Thẩm Trí dừng bước chân lại, không thấy cô ở bên cạnh mà chỉ thấy cô đang mê mang nhìn về phía đường lớn.
Vừa hay bọn họ đang đứng dưới một tán cây xanh, đèn đường trên cao phản chiếu bóng dáng hai người họ trên nền đất.
Từ Khả không hiểu tại sao giọng điệu của anh trở nên nặng nề hơn, cô ngẩng đầu nhìn anh thì thấy anh đút hai tay vào túi áo bành tô, đôi mắt chìm dưới đáy tàng cây thì sâu thẳm khó lường.
“Lúc nãy em nói muốn mở miệng nói chuyện” Anh nói.
Từ Khả không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh ngay lúc này cho nên mới giơ tay lên níu níu ống tay áo anh.
“Là vì anh sao?” Thẩm Trí cúi đầu nhìn cô, đôi con ngươi hơi hơi rung động.
[Phải]
Từ Khả thành thật gật đầu.
Cô không có cách nào phủ nhận được chuyện này, nhiều năm qua không thể nói chuyện nhưng mà giờ đây lại có d*c v*ng mãnh liệt muốn mở miệng nói, tất cả đều là vì người trước mắt đây, trong khoảng thời gian này mỗi lần cô nhìn thấy anh thì đều muốn mở miệng nói chuyện cho anh nghe.
Tựa như ngày đầu gặp được anh, trong lúc cô kinh ngạc và hoảng sợ nhất đã huơ tay múa chân muốn diễn tả lời nói trong lòng mình cho anh nghe.
Người đàn ông nhìn cô, mí mắt anh hạ xuống cực thấp, một khuôn mặt quá hoàn hảo nhưng lại chìm trong bóng tối, phút chốc khiến cô cảm thấy vô cùng mông lung.
Vẻ mặt của anh như thế khiến cho Từ Khả có hơi khiếp sợ, lần nào bị anh nhìn chằm chằm như thế đều khiến cô hoảng hốt không thôi, cái loại cảm giác này khiến cô thấy bản thân mình bị phơi bày không thể giấu giếm gì cả, những mịt mờ tăm tối của cô đều bị bại lộ trước ánh mắt của anh.
[Em…]
Từ Khả bị anh nhìn đến mức da đầu tê dại, căng cứng cả ra. Nãy giờ anh không nói gì hết, cô muốn nói nhưng bàn tay dừng ở giữa không trung lại không biết nên làm tiếp động tác gì, thế là cô đành lôi điện thoại ra trực tiếp gõ chữ cho anh nhìn.
[Là nguyên nhân của em, không liên quan nhiều lắm đến anh, chỉ là bản thân em muốn mở miệng nói chuyện mà thôi, anh đừng có cảm giác gánh nặng gì cả nhé]
Nghĩ đến trước đây có nhiều cô gái theo đuổi anh như vậy nên đã tạo thành gánh nặng tâm lý ảnh hưởng trực tiếp tới anh, Từ Khả vẫn hơi lo lắng, cô luôn cảm thấy bản thân muốn nghĩ gì anh đều hiểu rõ ràng được hết.
[Hơn nữa vốn dĩ dây thanh quản của em cũng không bị tổn thương gì nhiều, mỗi lần gặp chuyện còn có thể tự kêu cứu được]
Giống như thời điểm Từ Vọng Long đến quậy cô thì cô còn có thể kêu cứu mạng, có thể cầu cứu người khác, nếu thế thì cửa hàng sẽ không bị đập phá nặng đến thế.
Thẩm Trí cầm lấy điện thoại di động trong tay cô cho vào túi áo bành tô của mình, một bàn tay anh vỗ về gương mặt cô rồi chậm rãi kề sát gương mặt đẹp trai của mình vào.
Hai gương mặt gần trong gang tấc, chóp mũi của anh nhẹ nhàng cọ qua chóp mũi cô, tiện thể dùng môi mình nhẹ nhàng đụng chạm chóp mũi cô, sau đó lại dời lên đến mi tâm.
“Anh thật sự rất vui khi mà em muốn nói chuyện vì anh” Giọng nói của anh vừa khắc chế vừa kìm nén: “Anh cũng muốn nghe em gọi tên anh lắm”
Từ Khả như ngừng hô hấp, trong khoảnh khắc này cô không biết nên phản ứng thế nào vì anh dựa vào cô quá gần, ngay cả hơi thở cũng vờn quanh mặt cô, cái cảm giác ấm áp đó khiến cho tim cô như ngưng động không biết nên làm gì tiếp theo cả.
“Từ Khả” Thẩm Trí dùng âm thanh trầm thấp gọi tên cô: “Anh tên là Thẩm Trí, Thẩm trong ba phần nước, Trí trong câu chào hỏi. Anh hi vọng có một ngày được nghe em gọi tên anh, nhưng anh không muốn vì thế mà em phải miễn cưỡng chính mình”
Nói xong thì cánh môi anh lướt nhẹ qua khoé mắt cô, còn ngón tay anh đang vỗ về bờ môi cô: “Trước đó anh đã nói rồi, anh không quan tâm chuyện em không nói được, cho nên em đừng miễn cưỡng bản thân nhé, có được không em?”
Từ Khả lắc đầu, cô muốn nói rằng như thế không miễn cưỡng chút nào hết.
“Anh có thể hôn em không?” Thẩm Trí nở nụ cười rồi lại tiến gần cô hơn mà hỏi.
Như là không thể kìm chế được cái cảm giác muốn nuốt cô vào người, một khi anh đã thừa nhận thì sẽ điên cuồng theo cô giống như là một ngọn núi lửa tới kì bùng nổ.
Trong giây phút đó Từ Khả đã ngây ngẩn cả người, sau khi ánh mắt bình tĩnh trở lại thì vành tai đều đã đỏ bừng bừng.
“Em đó!” Người đàn ông thở dài một tiếng, giọng điệu vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ rồi lại ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu cọ cọ vào cái cổ của cô.
Ôi, mặt của Từ Khả cũng đã đỏ bừng vì dán tại lồng ngực anh, cảm nhận được tiếng tim đập của anh, mà ngay cả trái tim của cô cũng đập nhanh hơn thường nữa.
Cô cũng không biết giờ phút này mối quan hệ của mình và Thẩm Trí là như thế nào nữa.
Chắc chắn không phải là bạn bè rồi, làm gì có bạn bè nào có mấy động tác thân mật ái muội thế chứ.
Nhưng cũng đâu phải tình nhân đâu, cô còn chưa gom đủ dũng khí để đến gần người đàn ông tốt đẹp hoàn hảo này mà, cô chỉ biết rằng bản thân cô hình như cũng không chán ghét những hành động thân mật mà anh dành cho mình.
Đâu chỉ không chán ghét, mà còn tham luyến, giống như giờ đây cô đang tham luyến cái ôm ấm áp của anh.
Cô biết thế là không tốt nhưng mà cô tiếc lắm, cô muốn Thẩm Trí, cô muốn bắt anh khảm vào lòng.
“Sạc pin xong rồi” Ôm cô một lúc thì Thẩm Trí mới buông ra, rồi dắt tay cô đi về phía trước.
Từ Khả vẫn còn mơ màng, đi theo anh mấy bước chao đảo, thế mà cô không ngờ chân mình đá vào rào chắn của cây lớn bên cạnh ngã nhào vào lưng anh luôn.
“Sao thế, muốn anh cõng em đúng không?” Thẩm Trí cười nói rồi anh liền hơi ngồi xổm xuống đưa lưng ra để cô nằm lên lưng mình.
Đột ngột bay lên cao khiến cho Từ Khả phát hoảng, cô vỗ nhẹ bả vai anh muốn kêu anh thả cô xuống nhưng anh vẫn cứ không chịu thả, còn nâng cô lên cao hơn chút: “Em không nặng chút nào luôn đó”
[Anh thả em xuống, em tự đi được mà]
Từ Khả vốn dĩ muốn gõ chữ nhưng chợt nhớ điện thoại cô còn nằm trong túi áo anh, cô chỉ có thể giơ tay lên khoa tay mua chân trước mắt anh mà thôi.
“Anh nhìn không hiểu” Người đàn ông tỏ vẻ khó xử mà nói.
Từ Khả: “…”
“Từ Khả, nếu em không ôm chặt anh thì cẩn thận anh ném em xuống cái ao đằng kia đó nhé!” Thẩm Trí lại ngã lưng ra mà hù cô.
[Em biết anh sẽ không đâu]
Từ Khả há miệng th* d*c mà ngay cả âm đơn cũng không thể phát ra, cô hơi ủ rũ tựa đầu vào vai anh, tầm mắt cách sườn mặt anh thật gần.
Lần đầu tiên cô tựa gần như thế, nhìn anh trong một khoảng thời gian dài.
Nhìn gần thì càng thấy được đường cong sườn mặt của anh càng thêm tinh xảo, giống như là được điêu khắc dưới cái rìu của người thợ tài ba, đặc biệt là nốt ruồi son dưới khoé mắt, mỗi lần nhìn thấy cô đều muốn giơ tay lên sờ sờ.
Vì thế lần này cô mới không nhịn được mà vươn tay sờ nó.
“Sao nào?” Mãi một lúc lâu không thấy cô có động tĩnh gì nữa mà chỉ thấy cô đang tựa đầu vào vai anh, Thẩm Trí đang nghĩ liệu có phải tâm tình cô không tốt hay không, vừa mới dứt lời thì đã cảm nhận được dưới khoé mắt có hơi lạnh dán vào.
Là tay cô.
Cô rất dè dặt cũng cẩn trọng như là sợ làm đau đến anh, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vỗ về nốt ruồi son màu đỏ sậm của anh.
Nốt ruồi đó chỉ có một chấm nhỏ, hệt như vì ngũ quan của anh quá mức hoàn hảo nên ông trời đã lưu lại thêm một chấm đỏ khuyết điểm đó, khiến cho anh càng giống với loài người.
“Thích không? Nếu em nói thích anh sẽ lấy xuống cho em” Thẩm Trí nghiêng mắt nhìn cô một cái rồi cười cười.
Từ Khả nhanh chóng rụt tay về, lời nói của anh sao kinh dị thế nhỉ, nếu mà lấy xuống đau biết bao nhiêu chứ!
Người Thẩm Trí cũng rất thơm, là loại mùi hương tươi mát thanh nhã quen thuộc, giống như anh chỉ dùng mỗi một loại nước hoa này mà thôi.
Tầm mắt cô lại dừng ở chùm tóc anh cột gọn phía sau, bàn tay không nhịn được lại s* s**ng về cái trán sáng bóng của anh.
Tóc anh cũng thơm lắm, mùi thơm dầu gội rất dễ chịu như là mùi hỗn hợp giữa hoa và quả.
Thẩm Trí cảm nhận được động tác của cô, Bé Câm vẫn còn nghịch ngợm lắm, một lát thì sờ nốt ruồi của anh, một lát lại xoa xoa đầu tóc của anh.
Bàn tay dừng lại trong mái tóc anh một hồi lâu thì mới thu về, sau đó còn vỗ nhẹ vai anh mấy cái ý bảo anh thả cô xuống dưới.
Cô nhớ lần trước khi mà được cõng thì vẫn là ba mẹ nuôi cõng cô trên lưng chạy đi khám bệnh cho cô, sau này cũng không còn ai cõng cô trên lưng thế nữa, nhưng mà giây phút này đây tựa trên tấm lưng rộng lớn của người đàn ông này khiến cô vừa an tâm vừa thoả mãn.
Thẩm Trí vẫn không có ý tứ sẽ buông cô xuống, chỉ nhẹ nhàng cất bước đi về phía trước mà thôi.
Đi một lát Từ Khả mới nhận ra anh đang cố ý đi một vòng xa hơn đường cũ, vốn dĩ chỉ cần đi mười phút nhưng lại bị anh vòng vèo đi đến hơn hai mươi phút.
[Sao anh lại đi về phía này] Cô hỏi
“Nhìn không hiểu” Thẩm Trí bình tĩnh trả lời.
Từ Khả: “…”
“Bình thường em được người khác cõng trên lưng sẽ không ôm chặt lưng người đó sao?” Anh chậm rì rì hỏi, trong giọng nói còn mang theo cảm giác ghen tị nữa.
Người này sao mà hay hơn thua mấy chuyện kì quái dữ vậy nè.
Từ Khả không khỏi bật cười, cô vòng hai tay qua ôm lấy cổ của anh.
“Thế cũng được” Thẩm Trí vui vẻ nỉ non một câu như thế, rồi lại nhanh chóng bước đi.
Thế là Từ Khả dứt khoát tựa cả người vào lưng anh luôn, đầu chạm vào bả vai anh rồi chăm chú quan sát sườn mặt góc cạnh của anh, dường như thấy anh đang cười, đôi mắt cong lên thành một độ cong vô cùng đẹp mắt.
Nếu về sau mà hai người họ không còn về sau nữa, thì cô nguyện đây là lần đầu tiên khoảng cách giữa hai người gần như thế.
Thẩm Trí biết cô vẫn luôn nhìn mình, tầm mắt sâu thẳm cho đến dần mơ hồ.
Anh nghiêng đầu qua nhìn cô, không biết từ lúc nào Bé Câm đã nhắm chặt mắt lại, như là đang ngủ.
“Từ Khả” Anh nhẹ nhàng gọi cô một tiếng.
“ưm” Người trên lưng theo bản năng mà đáp lại anh.
Thẩm Trí đi chậm lại, anh cúi đầu nhìn ảnh ngược trên mặt đất của hai người họ.
Như thế cũng tốt, anh hiểu rõ lòng cô có tâm sự, những lời nói hôm nay của Từ Kiêu khiến lòng cô không mấy thoải mái.
Anh cũng hi vọng chuyện bên toà có thể nhanh chóng giải quyết một chút, sau đó sẽ giải quyết chuyện chị cả của cô.
Cũng không biết đi thêm bao lâu mới về được tiệm cô, Từ Khả hoảng hốt tỉnh lại.
“Tỉnh rồi” Thẩm Trí nghiêng đầu nhìn cô.
Từ Khả nhanh chóng giãy giụa muốn xuống, cô còn không biết rằng bản thân mình ngủ quên, cũng chẳng rõ người này đã đứng ở đây bao lâu mà không chịu gọi mình dậy nữa.
[Điện thoại của em]
Bàn tay cô hướng về anh, cô cũng chưa quên điện thoại mình đang cất ở chỗ anh nữa.
Thẩm Trí sờ trong túi lấy ra điện thoại đưa cô: “Còn sớm mà”
Từ Khả cầm lấy điện thoại lập tức mở màn hình lên nhìn giờ, mới mười giờ nên cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, may là bản thân mình không phải ngủ say như ch**, chỉ là mơ mơ màng màng nằm trên lưng anh mà thôi.
“Mau vào trong đi, rửa mặt xong thì ngủ một giấc thật ngon” Thẩm Trí nhìn cô rồi nói, có thể ngủ trên lưng thì chắc là cô đã mệt mỏi lắm rồi.
Từ Khả vẫn hơi ngượng ngùng, cô không nghĩ rằng mình sẽ ngủ gật trên lưng anh như thế.
Cô ngồi xổm xuống mở cửa, tiếng cửa cuốn được kéo lên thì có hơi chói tai.
Những hàng quán bên cạnh vẫn mở cửa, sau khi cửa kéo lên một chút là cô có thể khom mình chui vào, sau đó cô liền đứng sau cửa nhìn người đàn ông bên ngoài.
[Anh cũng nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi đi]
Nghĩ đến chuyện anh đã thức trắng nguyên đêm, ban ngày mới ngủ được có mấy giờ còn lại đều ở bên cạnh mình cho nên cô hơi đau lòng.
“Ừm, đợi em vào trong thì anh sẽ đi” Thẩm Trí nói.
Từ Khả cười với anh rồi nhanh chóng đi vào kéo cửa xuống cái rụp.
Thẩm Trí: “…”
Bé Câm cũng không cần phải vội vã đuổi anh đi như thế chứ, cho dù biết là cô muốn tốt cho anh mà…
Đứng ở cửa hàng một lúc thì Thẩm Trí mới hướng về xe mình đang đậu ở bên kia đường, vừa đi vừa tìm tấm danh thiếp của Từ Kiêu, anh nhập vào wechat và kết bạn.
Mới kết bạn có hai phút thì bên kia đã đồng ý, anh có hơi ngạc nhiên ngoài ý muốn mình.
Thẩm Trí ngồi ở trong xe nhưng cũng không vội vã khởi động mà là soạn một tin nhắn gửi qua bên đó.
[Chào chị, em là Thẩm Trí, em muốn biết vì sao mà Từ Khả không thể nói chuyện?]
Lúc trước anh hỏi cô phải chăng là bệnh nên không thể nói, cô nói đúng vậy.
Nhưng mà hôm nay cô đã nói dây thanh quản của cô không có bị hư hỏng gì, thế nên cũng không phải do bệnh tạo thành, mà do tác động từ bên ngoài.
[Cậu thật sự thích em ấy sao?]
Từ Kiêu không trả lời vấn đề của anh mà là hỏi một câu đã có đáp án từ trước.
Thẩm Trí: Đúng vậy, em ấy tốt lắm.
Từ Kiêu: Thoạt nhìn thì thấy gia cảnh cậu rất tốt, dáng dấp cũng đẹp trai, hai người quen biết ra sao?
Từ Kiêu: Hơn nữa ba mẹ cậu sẽ đồng ý hay sao? Em ấy không nói được, ba mẹ cậu sẽ không ghét bỏ em ấy chứ?
Thẩm Trí nhìn hai cái tin nhắn được gửi tới liên tục thì nở nụ cười, thật sự có cảm giác đang gặp người lớn trong nhà.
[Gia cảnh em rất tốt, em ấy không cẩn thận mà làm xước xe em thế nên mới quen biết nhau]
[Lúc em quen biết em ấy thì em ấy đã không thể nói rồi, điều này cũng không ảnh hưởng đến việc em thích em ấy, mà cũng không cần quan tâm đến phía ba mẹ em đâu. Chuyện tình cảm của em sao phải đợi tới họ nhúng tay vào chứ?]
Quả thật trước nay anh chưa từng nghĩ tới việc ba mẹ sẽ thấy Từ Khả như thế nào, có đồng ý cô hay không.
Nếu không đồng ý thì thế nào đây? Cuộc sống này là của anh, đoạn đưường này anh sẽ đi cùng với cô chứ không phải đi cùng ba mẹ anh.
Từ Kiêu phía bên kia nhìn tin nhắn ma Thẩm Trí trả lời liền bật cười.
[Em gái là bị ba mẹ bán cho người khác lần thứ hai, từ nhà ba mẹ nuôi em ấy cướp em ấy về rồi nhốt em ấy vào bên trong chuồng bò, đánh mắng em ấy mấy ngày dài nên tạo thành bóng ma tâm lý. Hình như khi đó chị cả muốn trộm thả em ấy đi nhưng mà bị ba phát hiện, thế nên đã đánh đập chị cả rất dã ãn, em gái sợ đến mức sinh bệnh sốt cao mấy ngày, sau đó cũng không thể nói chuyện được nữa]
[Lúc ấy chị ở bên ngoài làm công nên chuyện cụ thể chị cũng không rõ lắm, dù sao nguyên nhân là như thế. Bởi vì em ấy không thể nói chuyện được cho nên người mua cũng không cần em ấy nữa, ba mẹ tức giận lắm thiếu chút đã dìm em ấy ch** đuối dưới sông, sau đó ba sợ quá mới ném em ấy trở lại nhà ba mẹ nuôi của em ấy]
Thẩm Trí nhìn màn hình nhảy ra một tin nhắn như thế, bàn tay cầm điện thoại vô thức siết chặt, ngay cả khớp xương cũng trắng bệch.
Anh đoán rằng chuyện Từ Khả không thể nói chuyện là do hồi nhỏ sinh bệnh, ba mẹ ruột không chịu chạy chữa cho cô hoặc ba mẹ nuôi không đủ tiền thăm khám nên mới tạo thành, anh ngàn vạn lần không nghĩ tới rằng nguyên nhân phía sau lại ác liệt như thế.
Từ Kiêu: Em ấy đáng thương lắm, vì sinh ra là con gái nên ba mẹ cũng không thèm quan tâm tới, từ nhỏ tới lớn đều là chị cả nuôi nấng chăm sóc em ấy.
Thẩm Trí: Chị và chị cả đều là con gái mà?
Chẳng lẽ hai người không phải chịu khổ giống vậy hay sao?
Từ Kiêu: Không giống
Thẩm Trí sửng sốt một chút, thế nào mà không giống chứ?
Loại cha mẹ như thế, không xem con gái mình là người mà chăm sóc, còn khác nhau chỗ nào cơ chứ?
Trong xe thật yên tĩnh, người đi đường xung quanh vẫn còn rấy nhiều, bên kia là quán lẩu là quán đồ nướng, thi thoảng sẽ nghe được âm thanh huyên náo bên đó truyền qua.
Đột nhiên màn hình điện thoại của anh nhảy lên, là Từ Kiêu gọi qua.
Thẩm Trí trực tiếp nhận máy.
“Lười gõ chữ quá” Từ Kiêu nói: “Cậu có còn trong tiệm em ấy không?”
“Không có, em ấy đã đóng cửa rồi” Thẩm Trí lãnh đjam nói: “Chị nói không giống, là không giống thế nào?”
“Tuy ba mẹ không thích con gái, tuy nhiên cả chị và chị cả đều là con gái lớn, dù không thích cũng phải nuôi nấng, vì họ còn muốn dựa vào hai người chúng tôi để chia sẻ sức lao động nữa”
“Bọn chị còn có một em ba nữa, Tiểu Khả là em tư”
Từ Kiêu tạm dừng một chút, hình như chị ấy để điện thoại ra xa để nói chuyện cùng con chị ấy vì bên trong truyền đến giọng nói của trẻ con.
Cô Ấy Không Thể Nói - Quý Tinh Hồi
Chương 49
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
