Cô Ấy Không Thể Nói - Quý Tinh Hồi

Chương 67




“Tên nhóc là gì?” Thẩm Trí nhìn qua cậu nhóc rồi hỏi, phải công nhận gương mặt của cậu nhóc rất đẹp trai, mang đôi nét giống mẹ.

“Chu Mạt” Điền Nhạc Nhạc trả lời thay.

Nghe thế thì Thẩm Trí nhíu mày, anh luôn cảm giác rằng chị Nhạc Nhạc lại nói giỡn với mình: “Thật sự gọi là Chu Mạt hả? Là chữ Chu Mạt trong ‘cuối tuần’ sao?”

【Tên cậu nhóc là 周末 có nghĩa là Cuối Tuần, hán việt gọi là Chu Mạt】

Điền Nhạc Nhạc cùng chồng mình là Chu Thành Học gật đầu: “Ừ, là cái chữ cuối tuần đó đó. Vừa hay con anh sinh vào chủ nhật, anh và mẹ nó không học cao hiểu rộng gì cho cam, anh học nghề còn mẹ nó mới học cấp ba, suy nghĩ nửa ngày cũng chẳng nghĩ được tên gì hay nên kêu cuối tuần luôn đi, th* t*c nhưng dễ gọi”

“Thú vị” Thẩm Trí khen một câu từ đáy lòng rồi lại nhìn về phía Từ Khả ở bên cạnh mình.

Từ Khả cười, cô đang trò chuyện với Chu Mạt, cũng chẳng biết cậu nhóc nhỏ giọng nói gì bên tai cô mà cô lại tươi cười lấy điện thoại gõ chữ đưa cho cậu nhóc xem.

“Con trai à, chào hỏi anh đi, anh đẹp trai nè” Điền Nhạc Nhạc gọi con trai mình một tiếng.

Chu Mạt nhìn về phía Thẩm Trí rồi ngại ngùng cười, gọi anh một tiếng: “Thưa anh”

Suýt chút thì Thẩm Trí đã bị tiếng gọi “anh” của cậu nhóc làm cho sặc, trời ơi kêu vậy rồi bối phận lộn tùm lum.

Nhưng mà những người kêu anh là “anh” rất nhiều, trừ em gái ra thì còn có Lâm Giai Ngọc, Trác Văn Lan,..mấy người chơi chung mà nhỏ tuổi hơn đều sẽ gọi anh một tiếng “anh” hết, duy chỉ có cái đứa em rể “Chó Lớn” kia trước giờ chưa từng gọi một tiếng anh nào mà cứ mở miệng là thiếu gia, thiếu gia, khiến cho Duy Duy bị liệu thi thoảng cũng gọi anh là thiếu gia luôn.

Từ Khả đưa cốc nước qua cho anh ý bảo anh uống, hình như anh sặc thiệt, mặt cũng đỏ cả lên.

Thẩm Trí nhận nước rồi uống một ngụm lớn, chỉ thấy Từ Khả đang đánh chữ.

[Thú vị lắm đúng không?]

Lần đầu tiên cô nghe đến tên của cậu nhóc này thì thấy vô cùng thú vị, hon nữa cũng rất có ý nghĩa, vừa đơn giản vừa dễ viết, điều đặc biệt là hiếm bị trùng tên lắm.

Thẩm Trí gật đầu rồi nhìn về Chu Mạt: “Chào em”

“Vốn dĩ còn muốn đẻ thêm một em gái nhưng mà không sinh được” Điền Nhạc Nhạc nhìn thoáng qua con trai mình rồi cười nói, trong lời nói của chị ấy còn có chút tiếc nuối, nói xong chị ấy nhìn qua Thẩm Trí với Từ Khả: “Hai em chừng nào mới kết hôn đây?”

Vấn đề này cũng khiến cho Từ Khả sửng sốt, tuy là trước đây chị Nhạc Nhạc cũng đã hỏi cô một lần rồi, lúc đó cô còn nói chưa nghĩ tới nữa.

Thẩm Trí nói với cô miễn là cô muốn thì lúc nào cũng có thể, nhưng mà cô chưa từng cẩn thận ngẫm nghĩ lần nào cả.

“Hai em kết hôn xong sinh con á, chắc chắn đứa bé sẽ rất đẹp cho coi” Điền Nhạc Nhạc còn bồi thêm một câu.

“Sắp ạ” Thẩm Trí lên tiếng, khi anh nói thì ánh mắt vẫn luôn nhìn Từ Khả, dù sao anh cũng có thể lúc nào cũng kết hôn được hết.

Từ Khả mím môi cười, xem như là phụ họa cho lời nói của anh.

“Không phải trước đây mẹ còn bảo sẽ giới thiệu bạn trai cho Khả Khả hay sao?” Chu Mạt đang ngồi bên cạnh Từ Khả đột nhiên hỏi một câu.

[Hả?]

Từ Khả khiếp sợ nhìn thoáng qua Chu Mạt, sau đó lại nhìn chị Nhạc Nhạc.

“Đó là trước đây” Sợ Thẩm Trí hiểu lầm cho nên Điền Nhạc Nhạc vội vàng giải thích, còn cười mà nói: “Đúng là chị có lấy ảnh chụp của Tiểu Khả gửi cho cháu họ, thằng nhóc đúng là rất thích Tiểu Khả”

“Như vậy sao?” Thẩm Trí ý vị thâm trường mà nhìn Từ Khả còn đang há hốc miệng kinh ngạc: “Chị Nhạc Nhạc, không thể giới thiệu được đâu”

Điền Nhạc Nhạc xua tay: “Đó chẳng phải là lúc trước không biết em thương Tiểu Khả hay sao, những người chị giới thiệu còn kém em cả trăm lần”

“Đẹp như anh nếu mà ở trong trường em chắc chắn là khiến nhiều người mê lắm” Chu Mạt nhìn Thẩm Trí mấy lần, nhưng nào có dám nhìn thẳng vào anh đâu. Khí chất mạnh mẽ tỏa ra từ khuôn mặt đẹp trai của anh khiến cho người bình thường không dám nhìn trực diện.

“Đâu chỉ là trường học của con đâu, tùy tiện ở trong đám đông đều là vạn người mê rồi” Thẩm Trí còn chưa nói gì thì Điền Nhạc Nhạc đã tiếp tục trêu: “Mẹ cũng nói rồi, mẹ mà trẻ hơn mười tuổi là đã theo đuổi anh ấy rồi đó nha!”

Câu nói này làm cho những người ở trên bàn cơm đều bật cười.

Thẩm Trí cũng không nhịn được mà cười, anh nghiêng đầu nhìn Từ Khả ở bên cạnh, thấy cô cũng cười ngây ngốc, đôi mắt cô vẫn còn sưng đỏ nên nhìn thấy cô vẫn yếu ớt lắm.

Anh gắp thêm cho cô hai miếng thịt bò, lúc trưa cô cũng chẳng ăn được bao nhiêu mà bây giờ còn ăn rất ít, một cái chân gà mà cô đã gặm rất lâu rồi.

Ăn lẩu xong thì những người trong tiệm bắt đầu bận rộn, Thẩm Trí và Từ Khả đi về trước.

Ngày xuân tháng tư thì buổi tối vẫn còn hơi se lạnh.

Họ không về tiệm ngay mà đi vòng quanh khu này để tản bộ, cũng là để tiêu cơm.

Thật ra Từ Khả ăn không nhiều lắm, lúc sau cô cũng không động đũa thêm, Thẩm Trí nói muốn đi dạo thì hai người liền đi xung quanh một chút.

Có lẽ do thứ sáu nên trên đường bây giờ rất náo nhiệt, xunh quanh họ là những người nhảy quảng trường theo từng tốp, nhạc không giống mà điệu nhảy cũng không giống, cứ thế mà nhảy thôi.

Tầm mắt Từ Khả liên tục nhìn qua ngó lại, sau đó cô nhanh chóng túm lấy ngón tay Thẩm Trí mà chạy đến quầy bán bong bóng heo con màu đỏ nhạt.

Một quầy đầy bong bóng heo nhìn rất dễ thương, cô nhịn không được mà ngắm nghía mấy lần.

Thấy ánh mắt của cô như thế nên Thẩm Trí đi qua với cô, sau đó mua một quả bóng đặt vào tay cô.

Từ Khả nhìn bong bóng trong tay rồi lại ngước mắt lên nhìn Thẩm Trí, cứ vậy nhìn mấy lần.

Cô nào có phải em bé đâu chứ!

“Em thích gì anh cũng cho em, thế nên em vui vẻ lên nhé!” Thẩm Trí nhéo nhéo tai của bong bóng heo, thấp giọng nói với cô.

“Em đâu có không vui” Giọng của Từ Khả rì rì.

“Vậy nãy giờ em nghĩ gì mà không yên lòng mãi thế?” Anh hỏi cô

Cô nhanh chóng lắc đầu, có lẽ từ lúc tỉnh lại tới giờ cô chưa từng tập trung vào thứ gì cả, tinh thần cứ mãi chạy đi đâu còn đầu óc thì cứ trống trơn, giống như không thể nghĩ ra cái gì vậy.

“Chúng ta quay về thôi” Nghĩ đến chuyện cô vừa mới tỉnh dậy sau một cú sốc thì tinh thần chắc chắn không thể tốt được, bác sĩ cũng khuyên cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

“Dạ” Từ Khả lên tiếng, cô ngẩng đầu lên nhìn bóng bay trong tay mình.

Một tay được anh nắm một tay cầm bóng bay, trông cô như một đứa trẻ khiến cho không ít những người đi xung quanh đều ngó thêm vài lần.

“Còn có ai giới thiệu bạn trai cho em nữa không?” Đi được một đoạn thì đột nhiên Thẩm Trí hỏi.

Từ Khả cũng chẳng nghĩ sao mà anh lại hỏi chuyện này, khi phản ứng được thì cô nhanh chóng lắc đầu.

[Không có, chuyện chị Nhạc Nhạc vừa nói em cũng chẳng biết nữa là]

Lắc đầu xong cô mới thật sự phản ứng được sao mà anh hỏi thế, nên cô nhanh chóng giải thích.

Thẩm Trí dùng sức nhéo nhéo tay cô, nhẹ giọng nói: “Nếu có người giới thiệu nữa em cũng không được đồng ý, em là của anh”

Nghe vậy thì Từ Khả không nhịn được mà nở nụ cười: “Cũng chỉ có anh nhìn trúng em mà thôi”

Giọng của cô vẫn còn khàn khàn, lúc mở miệng nói cũng chậm chạp, phải thật lâu mới được một câu hoàn chỉnh.

Đó là vì vòng giao thiệp của em quá nhỏ, không có cơ hội gặp thêm nhiều người đàn ông khác.

Nhưng lời này Thẩm Trí không nói ra, bởi lẽ anh thấy Bé Câm thật sự rất khiến người ta mê hoặc, nếu mấy năm trước anh gặp được cô thì có lẽ anh cũng sẽ bị cô câu mất hồn đi mà thôi.

“Mối quan hệ giữa thằng nhóc Chu Mạt kia với em cũng tốt với em lắm mà...” Anh nhớ ban nãy lúc cùng ngồi ăn thì Chu Mạt luôn nhỏ giọng thì thầm với cô, còn thường xuyên cho cô coi gì đó trong điện thoại của nhóc, quan hệ giữa hai người tốt thật luôn đó.

[Em ấy còn nhỏ mà!]

Từ Khả cũng không biết sao anh lại ghen tuông đến thế, nhưng mà quan hệ giữa cô và Chu Mạt đúng thật là không tệ, tuy rằng thời gian gặp mặt không nhiều, chỉ có khi nghỉ hè cậu nhóc mới về tiệm của mẹ phụ giúp mà thôi, lúc rảnh rỗi còn sẽ chạy qua tiệm bánh của cô mua bánh kem nhỏ nữa.

Mỗi lần cô cho cậu nhóc ăn thì tâm trạng rất vui sướng, vì cô xem nhóc như em trai của mình.

“Sắp lớn rồi, con trai mười bảy tuổi, năm sau là thành niên rồi đó, cũng có thể yêu sớm luôn rồi”

Tình đầu của nam sinh thường rơi vào lúc mười bảy tuổi như này nè, đối với cái gì cũng tò mò hết á.

Thẩm Trí oán thầm, anh nghĩ nghĩ lại phát hiện hình như mình năm 17 tuổi cũng chẳng có ý nghĩ gì khác thường, khi ấy anh chỉ một lòng học hành và chăm sóc em gái mà thôi.

[Vậy năm anh mười bảy tuổi có yêu sớm hay không?]

Nghe anh nói thế nên Từ Khả nghĩ muốn trêu ngược lại anh, giống như anh cứ thích trêu cô mọi lúc mọi nơi vậy.

“Không có, nhưng mà con gái theo đuổi anh nhiều lắm nhé” Thẩm Trí hào phóng thừa nhận.

[Vạn người mê mà]

Nghe đến mấy lời này thì Thẩm Trí dừng chân lại mà cúi mắt nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Có phải Trần Tứ nói cho em nhiều chuyện trước đây của anh lắm đúng không?”

Ừm...Từ Khả nhớ ra lúc trước Trần Tứ có kể cô nghe chuyện về những cô bạn gái trước đây của anh.

Suy nghĩ một hồi cô mới thành thật gật đầu.

[Nói trước kia anh còn được bạn nam theo đuổi nữa]

Cô bồi thêm một câu như thế.

“Em nghe cô ấy nói bậy à?” Thẩm Trí giơ tay vỗ vỗ đầu cô khiến cho tóc cô rơi xuống, thế nên khuôn mặt đã nhỏ mà vì xõa tóc còn nhỏ hơn, mặt cũng chẳng hồng hào có khí huyết gì cả, khiến cho anh càng nhìn càng muốn nhét cô vào lòng mình.

Từ Khả nhếch miệng cười, lúm đồng tiền của cô cũng vì thế mà hơi rung động.

“Vậy cô ấy có nói với em chuyện bạn gái trước của anh hay không?” Anh hỏi.

Từ Khả gật đầu, không những nói mà còn nói rất chi tiết nữa.

“Trông em chẳng có thắc mắc gì nhỉ?” Thấy gương mặt cô ngây thơ ngốc ngốc nên Thẩm Trí nhíu mày lại hỏi cô.

Bé Câm hình như cũng chẳng có gì là ghen tuông cả, cho dù thấy có cô gái nào lại bắt chuyện với anh thì cô cũng chẳng bày ra dáng vẻ bực bội mà ngược lại còn đứng một bên xem kịch hay nữa.

[Anh có bạn gái là chuyện bình thường mà]

Từ Khả vẫn quen dùng điện thoại hoặc bút để nói chuyện, khi cô giơ điện thoại lên cho anh xem thì đôi mắt cô chạm vào ánh đèn đường sáng lấp lánh, trong mắt đầu là ảnh ngược của anh.

Trần Tứ nói anh như thế, sinh ra trong hoàn cảnh này khả năng cao sẽ biến thành cậu ấm ăn chơi, dạo hết bụi hoa này rồi sang bụi hoa khác mà thôi, dù sao cũng có nhiều đứa con trong gia đình giàu có đều trưng lên vẻ mặt bất cần đời như thế.

Nhưng mà Thẩm Trí không phải là loại người như thế, những bạn bè anh quen biết dù là anh em Lâm Giai Ngạn hay là anh em nhà họ Lê đều cũng sinh ra trong một gia đình có điều kiện nhưng mà ai nấy đều giỏi giang cả, đừng nói đến chuyện ra ngoài làm bậy.

Đúng là vật họp theo loài, người chia theo nhóm.

Thẩm Trí cũng không phủ nhận những lời này, anh khom lưng đưa mặt tiến gần đến mặt cô, gằn từng tiếng: “Anh có quen hai ba người bạn gái, là lúc anh còn học đại học, nhưng mà không phải là yêu đương bình thường như mọi người. Các cô ấy thật sự rất tốt nhưng mà anh chẳng có cách nào động tâm cả, hơn nữa lúc ấy nào có tâm tình yêu đương đâu chứ”

[Em biết mà, A Ban đã nói em nghe rồi]

Còn nói lúc anh quen họ thái độ anh cũng rất tốt, rất tôn trọng họ.

Cô thầm thêm một câu như thế ở trong lòng.

“Từ Khả, anh không phải là một người đào hoa, nếu anh đã nhận định thì chính là cả đời” Thẩm Trí hôn chóp mũi của cô, giọng nói rất nghiêm túc và chân thành: “Nhìn bề ngoài của anh chắc là khiến người ta cảm thấy không đáng tin lắm, nhìn ấy giống một kẻ đa tình”

[Đó là do anh có mị lực, khuôn mặt này của anh có chỗ nào không đáng tin đâu chứ]

Từ Khả nhanh chóng phủ nhận lời anh nói, cô cúi đầu nghiêm túc gõ chữ.

Còn có gương mặt đẹp trai này của anh nữa, khiến cho người khác vừa nhìn là đã muốn nhào qua rồi.

Đồ đẹp ai mà không mê, đây là bản tính loài người rồi. Từ trước tới nay cô chưa từng thấy Thẩm Trí là người không đáng tin cả, cũng chẳng nghĩ anh là người đào hoa.

[Mỗi lần thấy có cô gái nào bắt chuyện với anh em đều thấy thú vị lắm, nhưng mà em chẳng sợ anh bị dụ đi chút nào hết á. Bởi vì em nghĩ nếu có người dụ được anh chắc là do anh không đủ thích em, vì vậy em cưỡng cầu làm chi nữa]

Cô luôn cảm thấy chỉ cần lòng mình đủ kiên định thì thứ gì cũng không đả động được mình.

Lòng như đá, không thể dời.

“Sao mà em đáng yêu thế nhỉ?” Nghe được những lời cô nói với mình thì lòng Thẩm Trí càng thêm vui vẻ kiên định, anh chẳng kiêng kị đang đứng trên đường lớn gì cả mà cứ thế ôm cô hôn một cái thật vang, sau đó ôm cả người cô nâng lên cao.

Bỗng chốc cả người nhẹ bẫng, còn bị anh ôm giống như một đứa trẻ giơ lên cao khiến cô hơi sợ mà rụt hết ngón chân lại, cô hơi sợ độ cao.

Cô dùng khẩu hình nói với anh thả cô xuống, người đàn ông này vậy mà trước khi thả cô xuống còn xoay cô thêm một vòng, ngón tay cô túm chặt quả bóng bay mới vừa mua khiến cho không ít người ngó qua bên này, hình như còn có người lấy điện thoại ra chụp họ nữa.

Sức cũng mạnh dữ à.

Từ Khả hơi choáng đầu, cô nhịn không được mà nói thầm trong lòng mình, lại nhớ đến cái đêm lúc trước anh nhẹ nhàng nâng chiếc xe điện của cô để vào trong cốp xe cái một gọn ơ.

Ôm một hồi thì Thẩm Trí mới thả người xuống.

Thấy sắc mặt cô còn trắng hơn lúc nãy nên anh lo lắng mà hỏi: “Sao vậy em, khó chịu hả?”

Từ Khả vội lắc đầu: “Có hơi choáng”

“Thật xin lỗi, do anh vui quá” Thẩm Trí ôm cô vào lồng ngực mình, đôi mắt hoa đào vì tươi cười mà thành một hình cong xinh đẹp, trong mắt anh cũng tràn ngập thâm tình.

“Đi thôi, nhiều người nhìn quá” Da mặt Từ Khả mỏng nên chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn ai.

“Ừm. Về thôi” Người đàn ông này không kiềm chế được sự hào hứng trong lòng, anh túm tay cô đi nhanh về hướng cửa tiệm.

[Anh về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, mấy ngày nay anh đã vất vả lắm rồi, đã vậy em còn làm trễ nãi công việc của anh nữa chứ]

Về tới tiệm thì Từ Khả bắt đầu tung chiêu đuổi khách.

“Đêm nay anh ngủ lại đây” Thẩm Trí nói thẳng.

Sao mà anh nỡ để cô ở một mình được chứ, ít nhất cũng phải đợi một đoạn thời gian để kết thúc chuyện này anh mới hoàn toàn yên tâm được.

[Vậy anh ngủ ở đâu?]

Trong phòng cô ngay cả sofa còn chẳng có, cái giường thì nhỏ xíu sao mà anh ngủ ngon được.

“Chia nửa giường cho anh, tuy giường nhỏ nhưng hai người chen chúc vẫn được” Thẩm Trí cũng không cho phép cô có lí do cự tuyệt anh nữa.

Giường trong phòng là loại giường nhỏ một mét tư, ba mặt kê sát vào tường, tuy Từ Khả cao nhưng khung xương nhỏ, khi ngủ cũng không có chịu chỉ là hơi chật, còn so với anh thì cái giường này ngắn quá, co chân mới ngủ vừa.

Từ Khả ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, mỗi lần đối mặt với anh thế này cô đều thấy sao mà anh cao quá, nếu anh không cúi đầu thì có lẽ cô phải liều mạng nhón chân lên mới có thể đối diện với anh được.

[Anh thật sự muốn ngủ ở đây hả?]

Cô xác nhận thêm lần nữa.

Cô tin tưởng anh sẽ không làm gì mình, nhưng mà cái giường của cô có chút xíu còn không dài như giường bình thường thì chắc chắn ngủ sẽ không thoải mái lắm, không tốt chút nào cả.

“Ừm” Thẩm Trí gật đầu: “Quần áo để thay anh cũng có đem theo”

Lúc cô nằm viện vì hôn mê thì anh có bảo Lê Triệt mang quần áo tắm rửa qua cho anh, vừa khéo anh cũng có đem theo.

Từ Khả nhìn anh một hồi đành phải gật đầu chấp nhận.

Mấy ngày nay anh đã không nghỉ ngơi đàng hoàng rồi nên nếu cô không chịu nữa thì chắc chắn anh sẽ lo lắng vì sợ cô ngủ không an ổn mà thôi.

Thấy cô đã chịu nên Thẩm Trí khóa cửa kĩ càng rồi túm cô đi vào trong phòng nhỏ: “Em đi rửa mặt trước đi, để anh tắm rửa”

Vốn Từ Khả chẳng có nghĩ đông nghĩ tây gì cả nhưng mà nghe được mấy lời này của anh thì cô đỏ mặt bừng bừng.

Cô cúi thấp đầu vì sợ anh phát hiện, nhanh tay cầm mấy đồ dùng cá nhân vọt vào toa lét.

Ở trong toa lét ngây người một hồi cô mới chịu đi ra, vừa mở cửa đã thấy Thẩm Trí đứng bên cạnh cửa, tay hình như là cầm theo quần áo.

Cô liếc mắt một cái rồi chạy nhanh vào trong phòng.

Động tác nhỏ đó của cô nào thoát khỏi ánh mắt của Thẩm Trí.

Anh nhìn dáng vẻ cô chạy vào phòng nên nhịn không được mà cười lắc đầu, anh cũng đâu có ăn thịt người đâu.

Ít nhất thì bây giờ cũng chưa ăn được...

Trở về phòng thì Từ Khả đứng nhìn chiếc giường tí hon của mình một cách gian nan.

Lúc này cô vô cùng hối hận vì đã đồng ý để Thẩm Trí ngủ lại nơi này, giường nhỏ xíu mà Thẩm Trí lại cao, tuy anh không mập lắm nhưng mà hai người ngủ sẽ chen chúc cho coi, sợ là anh sẽ ngủ nghiêng cả đêm, còn sợ anh sẽ đụng vào tường nữa.

Cô cầm laptop để cuối giường và chiếc bàn nhỏ dẹp vào tủ quần áo, sau đó cô lại đặt một con gấu bông hình người xuống cuối giường, chắc vậy anh sẽ ngủ ngon hơn chút.

Nhưng mà chắc là Thẩm Trí sẽ không thẳng chân được đâu, giường này dài có một mét tám mà thôi.

Sau khi dọn dẹp giường xong thì Từ Khả mới leo lên giường, ôm một con gối ôm nằm xuống sát vào trong.

Giờ còn sớm, chưa được mười giờ nữa. Cô muốn bảo Thẩm Trí ngủ sớm một lúc nhưng mà sợ anh không ngủ ngon.

Giờ phút này lòng cô vô cùng hoản loạn, ngủ cùng một người đàn ông trên giường của cô, tuy rằng họ đang yêu đương nhưng mà tiếng tim cô đập bùm bụp trong lồng ngực cô còn cảm nhận rõ ràng đây này.

Cô hiểu rằng Thẩm Trí muốn ở lại cũng vì sợ sau khi xảy ra những chuyện này thì lòng cô sinh ra sợ hãi, thật ra cô cũng rất sợ, vừa nhắm mắt đã nghĩ ngay đến những hình ảnh thảm thiết ngày đó.

Sau khi Thẩm Trí tắm rửa xong đi vào thì thấy Từ Khả đang ngẩng người nằm trên giường, tay ôm con gấu bông đó mà nhìn ngây ngốc lên trần nhà.

Ánh mắt anh dừng ở con gấu bông đó một chút rồi mới đi qua bên đó, xốc chăn lên nằm vào trong.

Lúc này Từ Khả mới khôi phục tinh thần lại, hoảng loạn trong lòng.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, thấy mái tóc của anh được sấy khô rơi tán loạn trên trán thì nhìn giống một cậu trai trẻ, anh mặc một bộ áo ngủ tơ lụa màu đen mềm mại, vậy mà có một cái nút áo anh còn không gài lại để lồng ngực tinh tráng còn đọng hơi nước lúc ẩn lúc hiện trước mặt cô.

Không biết sao mà khi Từ Khả nhìn thấy dáng vẻ này lại không khỏi nuốt nước miếng, tim cô còn đập nhanh hơn nữa.

Dáng vẻ Thẩm Trí thế này để lộ ra một chút hương vị mê người, không biết có phải là hóc môn mà người ta hay nói hay không nhưng tóm lại là quyến rũ lắm lắm luôn, đôi mắt hoa đào xinh đẹp, hơn nữa vì mới tắm xong nên trên người còn đẫm vị sương trời, làm say đắm lòng người.

Từ Khả nhìn mà xuất thần, đến cả gương mặt dần đỏ bừng mà cũng không biết, hệt như cô bị ma chú bắt giữ vậy.

“Bé Câm, anh đẹp đến thế sao? Nước miếng em chảy ra hết rồi kìa” Khuôn mặt dễ nhìn của Thẩm Trí đột nhiên tiến lại gần cô, sau đó anh thổi nhẹ một hơi nóng lên mặt cô.

Lúc này ma chú mới được giải, Từ Khả theo bản năng nâng tay lên muốn lau miệng mình.

Lau xong mới biết mình lại bị anh trêu, cô làm gì ch** n**c miếng đâu chứ. Thế là cô ngượng ngùng che mặt mình lại.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...