Mọi việc diễn ra quá nhanh, hầu hết người ở đó đều chưa kịp phản ứng.
Chỉ có Lục Trình An là phản ứng nhanh nhạy, anh lao tới nắm chặt lấy cổ tay của người phụ nữ.
Từ dưới nhìn lên, người phụ nữ lơ lửng giữa không trung, chỉ có bàn tay trái được ai đó nắm chặt, còn người đàn ông thì nghiêng nửa thân trên ra ngoài, tay phải cố gắng nắm lấy cô ấy thật chắc.
Nước mắt nóng hổi trào lên trong mắt người phụ nữ, nỗi sợ hãi siết lấy trái tim, giọng cô ấy run rẩy hòa với tiếng khóc: "Xin anh đừng buông tay, tôi không muốn chết, tôi thật sự không muốn chết mà."
Con người ta phải đến sát cửa tử rồi mới nhận ra mình phải trân trọng từng khoảnh khắc được sống.
Lục Trình An nghiến răng: "Tôi sẽ không buông tay."
Triều Tịch chạy tới, định đưa tay giúp nhưng bị anh ngăn lại: "Gọi người khác đến giúp!"
Anh hét lên: "Không có ai à? Bảo vệ, cảnh sát đâu?"
Triều Tịch: "Để tôi."
"Tay em không phải để làm chuyện này." Lục Trình An cắn răng, mồ hôi đã bắt đầu rịn trên trán anh, nửa thân người nhoài ra bên ngoài, máu lưu thông không tốt khiến sắc mặt đỏ lên.
Triều Tịch chững lại.
Trong khoảnh khắc đó, các bảo vệ đã chạy tới, cùng hợp sức với Lục Trình An kéo người phụ nữ lên.
Người phụ nữ thở hổn hển, yếu ớt ngồi sụp xuống đất.
Triều Tịch tiến lên kiểm tra sơ bộ, xác định ngoài vết xước nhỏ ra thì không có vấn đề gì khác. Cô cho người phụ nữ số liên lạc của mình: "Chị đến bệnh viện số 1 để kiểm tra lại, rồi liên lạc với tôi. Tin tôi đi, tôi sẽ giúp chị."
Người phụ nữ rơi nước mắt, cảm ơn rối rít.
Những người quen biết cô ấy từ từ tụ lại, ai cũng lên tiếng an ủi.
Triều Tịch lùi khỏi đám đông.
Cô quay người, thấy Lục Trình An đứng bên mép sân thượng.
Rìa sân thượng không có rào chắn, chỉ có bức tường xi măng cao ngang eo. Lục Trình An đứng tựa hờ vào đó, nhìn xuống bên dưới, dường như nghĩ ngợi điều gì mà môi anh khẽ nở một nụ cười hững hờ.
Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, những đám mây nặng nề phủ xuống, gió cuộn lên dữ dội, áo của anh bị gió thổi phồng lên.
Anh quay lại, thấy Triều Tịch.
Cô chậm rãi bước tới gần anh, ánh mắt dời xuống, dừng lại ở chỗ khuỷu tay của anh.
Cô đưa tay, kéo tay áo của anh: "Anh đang chảy máu này."
Lúc này Lục Trình An mới nhận ra, nhìn xuống thì thấy một vệt máu đỏ thấm trên áo sơ mi, cảm giác đau từ từ lan tới.
Triều Tịch nhìn về phía tường rào, phía trên tích tụ rất nhiều sỏi đá nhọn và bé , tư thế vừa rồi của anh...
Ánh mắt Triều Tịch lướt xuống phần eo.
Áo sơ mi trắng tinh dính đầy bụi bẩn, vải bị cọ xát đến rách, Triều Tịch đưa tay, định chạm vào eo anh nhưng bị anh nắm lấy tay ngăn lại.
Cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt mập mờ của anh: "Có ai từng nói với em rằng không thể tùy tiện sờ eo của đàn ông chưa?"
Anh vẫn còn tâm trạng để đùa cơ đấy.
Triều Tịch cười nhạt: "Sờ thì sẽ sao? Gây k*ch th*ch à?"
Lục Trình An không ngờ sẽ nghe được lời như vậy từ miệng cô, cũng không ngờ cô có thể nói đùa một cách thanh nhã và ý tứ đến thế.
Anh bật cười, cúi đầu, đôi môi mỏng hiện lên nụ cười nhẹ nhàng và khiêu khích.
Triều Tịch không bận tâm, rút tay ra khỏi tay anh, vén áo của anh lên, đầu ngón tay lạnh ngắt chạm vào eo của anh truyền đến một chút hơi ấm.
Cả hai đều bất ngờ.
Gió thổi rít lên.
Triều Tịch mím môi, kéo áo của anh lên.
Quả nhiên, trên eo anh có một vùng đỏ tấy, những tia máu li ti rải khắp, thậm chí còn có vài viên sỏi nhỏ nằm lẫn trong máu.
Sắc mặt của Triều Tịch trầm xuống: "Phải xử lý ngay."
Lục Trình An tỏ ra đặc biệt ngoan ngoãn: "Đi đâu xử lý đây?"
"Nhà tôi." Triều Tịch nhìn anh, ánh mắt trong trẻo, không lẫn chút d*c v*ng nào: "Nhà tôi có đồ dùng đơn giản để xử lý vết thương này."
Dường như anh đã chờ câu nói này từ lâu, cô vừa dứt lời là anh đáp ngay: "Được."
Triều Tịch liếc nhẹ, dường như cô đoán được suy nghĩ của anh nhưng không vạch trần.
Hai người vừa bước vào tòa nhà thì trời đổ mưa xối xả.
Triều Tịch quay lại nhìn, ngoài trời mưa như trút nước.
Cửa thang máy từ từ khép lại, cô lẩm bẩm: "Mưa to thật."
Cơn mưa mùa hè ở châu Âu luôn lất phất, khiến cô nhớ đến sắc xuân Giang Nam với những cơn mưa rả rích.
Khoảnh khắc này, cuối cùng cô mới thực sự cảm nhận được sự trở về quê hương.
…
Triều Tịch không ngờ trong nhà còn có người thứ ba.
Cửa vừa mở ra, cậu thiếu niên chào đón cô bằng nụ cười vui vẻ: "Chị Triều Tịch!"
Lục Hứa Trạch nghiêng đầu, ngạc nhiên: "Anh, sao anh lại về cùng chị Triều Tịch?"
Lục Trình An đứng sau Triều Tịch, mặt không chút cảm xúc: "Sao em lại ở đây?"
Lục Hứa Trạch đáp: "Em đến tìm anh nhưng không thấy anh ở nhà, gọi anh cũng không bắt máy, vừa lúc gặp chị Giang Yên đang đổ rác nên tiện sang nhà chị ấy đợi anh." Cậu ấy tiến lại gần, cuối cùng cũng nhận ra vết máu trên áo của Lục Trình An: "Anh, sao trên áo anh lại có máu vậy?"
Cậu ấy ngạc nhiên kêu lên khiến Giang Yên và Giang Ngư cũng không khỏi tò mò.
Song rõ ràng người Giang Yên và Giang Ngư quan tâm là Triều Tịch.
Triều Tịch giải thích ngắn gọn: "Gặp người nhảy lầu, anh ấy đã ra tay cứu giúp."
"Chị có bị thương không?"
Cô lắc đầu, ánh mắt lướt qua Lục Trình An.
Cô nhớ lại vừa rồi anh gần như nổi giận nhưng phẩm chất kiềm chế đã giữ cho anh không bộc phát hoàn toàn, chỉ hét lớn một tiếng. Còn ở trước mặt cô, anh kìm nén hết mọi cảm xúc tiêu cực, khiến ánh mắt trở nên điềm tĩnh.
Nghĩ lại cảnh vừa rồi, dù cô có tự tay kéo người phụ nữ đó thì cùng lắm cũng chỉ bị trầy xước hoặc trật khớp, chẳng ảnh hưởng gì lớn đến cô cả.
Trong tình huống sinh tử như vậy, điều anh quan tâm không phải là việc mình có thể bị kéo theo và ngã cùng người phụ nữ kia không mà là lo lắng cho đôi tay của cô.
Một cảm giác khó tả bỗng dưng trỗi dậy trong lòng Triều Tịch, cô vừa thấy buồn cười vừa như nếm được chút ngọt ngào.
Cô lấy từ trong tủ ra cồn i-ốt và băng gạc.
Thấy quá nhiều đồ, cô ngó quanh rồi đặt chúng lên bàn bếp ở giữa phòng.
Cô từ từ kéo tay áo của anh lên từng chút một, cúi đầu, tóc dài rũ xuống, che mất tầm nhìn. Thấy khó chịu, cô khẽ nghiêng đầu, bất ngờ có một bàn tay vươn ra từ bên phải, nhẹ nhàng vén tóc của cô ra sau vai, vòng qua gáy cô.
Hành động này khiến thân trên của anh áp sát vào cô.
Triều Tịch bất ngờ ngẩng đầu lên, hàng mi khẽ rung, ánh nhìn chạm phải cằm anh.
Cổ cô nóng bừng, tay anh như một sợi dây, nắm gọn mái tóc cô trong lòng bàn tay.
Rồi anh lùi lại, bình thản nói: "Xong rồi."
Triều Tịch nhíu mày, rõ ràng cô không quen với tiếp xúc này, liếc sang bên cạnh muốn nhờ họ lấy giúp sợi dây buộc tóc nhưng khi thấy cô nhìn sang, cả ba đồng loạt quay đi hướng khác.
Triều Tịch: "..."
Cô định đứng lên tự lấy dây buộc tóc nhưng bàn tay anh vẫn giữ mái tóc của cô, áp vào vai cô, hơi dùng sức khiến cô ngồi yên trên ghế.
Triều Tịch nhìn anh: "Tôi đi lấy sợi dây buộc tóc."
Lục Trình An: "Như vậy là được rồi."
"Anh không thấy mỏi tay à?"
"Đợi mỏi rồi tính sau."
Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt lười biếng, đột nhiên khẽ nhăn mặt r*n r*: "Đau quá."
Triều Tịch không nói gì, tuy vậy vẫn cúi xuống tiếp tục xử lý vết thương cho anh.
Xong phần khuỷu tay thì đến vết thương ở eo.
Lục Trình An chợt lên tiếng: "Tôi cần phải cởi áo không?"
Ba người quan sát cùng nhau kêu lên: "Không cần đâu!"
Lục Hứa Trạch bật dậy: "Anh, để em giúp anh xử lý. Em học ngành Hóa đấy, anh phải tin em."
Giọng Lục Trình An lạnh nhạt pha chút đe dọa ngầm: "Tin em sẽ đổ a-xít lên vết thương của anh?"
Lục Hứa Trạch nghe vậy thì rén, ngại ngùng sờ mũi: "Nhưng mà chỗ chị Triều Tịch làm gì có a-xít đâu." Tuy nói vậy nhưng cậu ấy cũng không tiến lại gần nữa.
Triều Tịch lấy kim cố định từ trong hộp, kéo nhẹ áo lên, đâm xuyên qua giữ chặt áo, rồi hỏi: "Tại sao phải cởi áo?"
Lục Trình An: "…"
Cô quay người lấy cồn i-ốt, lau sạch vùng vết thương trầy xước.
Trong tầm nhìn của cô là làn da màu lúa mạch và những khối cơ săn chắc, dù đang ngồi nhưng cơ bụng anh vẫn nổi rõ.
Gương mặt Triều Tịch nóng bừng.
Cô khẽ nhắm mắt, hình ảnh ca phẫu thuật não gần đây hiện lên trong tâm trí giúp cô nhanh chóng tỉnh táo lại.
Sau khi xử lý xong, Triều Tịch dặn anh: "Hạn chế tiếp xúc với nước, dạo này ăn uống thanh đạm một chút." Ngừng một lát lại hỏi tiếp: "Anh vẫn chưa ăn tối phải không?"
Lục Trình An gật đầu.
Làn da anh nhợt nhạt, đôi môi trắng bợt, dưới bầu trời u ám dường như anh bị bao phủ trong sự ảm đạm. Cô đứng còn anh ngồi đây, lúc anh ngẩng đầu lên nhìn cô, gương mặt lạnh lùng, xương quai hàm vừa sắc sảo vừa mượt mà.
Trông anh toát lên vẻ yếu đuối bệnh tật.
Triều Tịch không đành lòng, nói: "Tôi nấu cho anh một bát mì nhé."
Lục Trình An: "Ừ."
Lục Hứa Trạch bên cạnh chợt lên tiếng: "Chị ơi, em cũng chưa ăn tối."
Giang Yên tỏ vẻ ghét bỏ: "Không phải vừa rồi em đã ăn hai gói khoai tây chiên hả? Vẫn chưa no à?"
"Ăn rồi, giờ lại đói."
"…"
Lục Hứa Trạch cười nịnh nọt Triều Tịch: "Chị ơi, chị nấu cho em một bát mì luôn với."
Triều Tịch: "Được."
Khi Lục Trình An ăn mì, Triều Tịch bất chợt lên tiếng: "Tôi đã để lại thông tin liên lạc của mình cho người phụ nữ kia, có lẽ cô ấy sẽ liên lạc với tôi. Anh…"
"Nếu vụ kiện của chồng cô ấy được chuyển đến viện chúng tôi, tôi sẽ cố gắng tham gia bào chữa." Lục Trình An vốn luôn tách biệt cảm xúc cá nhân khỏi công việc nhưng lần này lại khác: "Nhưng với điều kiện anh ta thực sự vô tội."
Triều Tịch gật đầu: "Tất nhiên."
Việc cứu người là quyết định bộc phát nhưng khi lý trí trở lại, mọi thứ phải xuất phát từ cốt lõi.
Có sai thì phải chịu trách nhiệm, không sai thì phải minh oan.
Ăn xong bát mì, anh cũng không còn cớ gì để nán lại.
Triều Tịch mang bát đĩa đi rửa, chừa lại cho anh một bóng lưng, không có ý giữ anh lại, thậm chí còn lạnh lùng như đang tiễn khách: "Đi chậm thôi."
Lục Trình An chỉ biết cười bất lực, kéo Lục Hứa Trạch cùng rời khỏi đó.
…
Sau khi về phòng, Lục Trình An thay một bộ đồ khác.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, anh điềm nhiên nói: "Vào đi."
Lục Hứa Trạch đẩy cửa ra, đứng ngay cạnh cửa.
Lục Trình An nhướn mày: "Có chuyện gì?"
Lục Hứa Trạch gãi đầu, dường như đã hạ quyết tâm, nói: "Anh, bao năm qua em chưa từng hỏi anh về chuyện của chị gái nhà họ Quý, anh nói chị ấy bỏ trốn trong đám cưới. Em còn nhớ lúc anh nói điều đó, ánh mắt anh rất đặc biệt, còn mắng chị ấy là cô nhóc vô lương tâm... Bao năm qua anh vì chị ấy mà mãi cô độc đúng chứ?"
Lục Trình An cúi đầu, ánh mắt khó đoán.
Sắc trời bên ngoài mờ mịt, khó phân biệt rõ là buổi chiều hay buổi tối.
Anh ngồi trong bóng tối, khẽ bật cười: "Cô nhóc vô lương tâm." Những chữ đó như được anh nghiền ngẫm, hòa trong hơi thở trầm thấp, quyến rũ và mơ hồ.
Lục Hứa Trạch ngập ngừng: "Vậy bây giờ anh lại…"
Cuối cùng cậu ấy vẫn không dám nói hết câu.
Khuôn mặt của Lục Trình An chìm trong bóng tối, đường nét sắc sảo được ánh sáng nhấn nhá thêm phần sâu lắng. Bất chợt, anh bật cười, khiến Lục Hứa Trạch cảm thấy kỳ lạ, chỉ nghe anh nói: "Cô ấy chính là cô nhóc vô lương tâm đó."
"Chị Triều Tịch…"
"... Họ Quý."
