Ngay lúc đó, y tá tới gọi cô: "Bác sĩ Triều, người bệnh giường năm mươi bảy tỉnh rồi."
Ánh mắt Triều Tịch lướt nhanh qua eo anh, ngay cả cồn cũng lười thoa mà thẳng tay ném miếng thuốc dán vào ngực anh rồi lạnh lùng nói: "Anh tự dán đi."
Giây tiếp theo cô bỏ lại cho anh một bóng lưng lạnh lùng.
Lục Trình An thu mắt, xụ mặt, nhìn chằm chằm miếng thuốc dán trong ngực, cuối cùng vẫn không kìm được mà cười khẽ.
Còn Triều Tịch thì nghĩ vừa rồi bản thân đã hiểu lầm anh quá nhiều.
Tính cách của đàn ông được hình thành trước tuổi hai mươi, tuy đã trải qua sự tôi luyện của thời gian trở nên thành thục và bình tĩnh trước mọi chuyện nhưng phía dưới lớp da ấy vẫn ẩn chứa chút nổi loạn và lưu manh.
Cô xoa mi tâm, điều chỉnh cảm xúc xong mới bước vào phòng bệnh.
Người bệnh đã tỉnh lại, Triều Tịch hỏi thăm anh ta vài câu, sau khi kiểm tra, xác nhận năng lực nghe nhìn và não bộ vẫn bình thường, cô dặn y tá vài câu rồi chuyển sang an ủi người nhà.
Mọi việc chỉ mất vài phút.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, cô lập tức trở về văn phòng.
Cửa văn phòng hơi hé ra một khe nhỏ.
Cô dừng bước, nhìn vào phòng qua khe hở.
Lục Trình An ngồi trên giường bệnh tạm thời, vóc người anh cao lớn, đôi chân dài chạm đất.
Anh ngậm vạt áo trong miệng, từ góc độ này có thể nhìn thấy rõ cơ bụng săn chắc, cơ bắp mượt mà và căng bóng.
Vùng eo có một vệt màu đen.
Anh xắn tay áo, để lộ cánh tay săn chắc, từng ngón tay thon dài, hiện rõ gân xanh.
Mỗi bộ phận trên cơ thể đều bộc lộ sự chững chạc hoà trộn với vẻ gợi cảm và hormone nam tính của người đàn ông.
Dán thuốc xong, dường như anh nhận ra điều gì đó nên nhìn ra cửa.
Triều Tịch chột dạ, nghiêng người né tránh.
Cô đút hai tay vào túi quần rồi quay về phía thang máy, phải chờ thêm lát nữa thì thang mới tới.
Cánh cửa kim loại của thang máy giống như một tấm gương lớn có thể quan sát toàn thân, phản chiếu hình ảnh một cô gái yểu điệu.
Thông qua mặt gương lờ mờ này, cô có thể nhìn thấy khóe môi hơi nhếch lên và gò má ửng đỏ của bản thân.
Đôi mắt đen nhánh không đáy dường như được chiếu sáng bởi một mảng màu rực rỡ và ấm áp, những vệt màu từ từ lan tràn trong mắt, cuối cùng hợp thành một gương mặt.
Gương mặt rất quen thuộc, chỉ cần gặp qua một lần thì khó mà quên được.
Ngay lúc này, thang máy dừng lại.
Cửa thang máy mở ra, bên trong có hai người đang đứng.
Một người là Thẩm Túy cô vừa gặp trong phòng phẫu thuật sáng nay, kế bên cô ta là một người đàn ông xa lạ mặc bộ vest cắt may chỉn chu, vai rộng eo nhỏ, các đường nét trên gương mặt đều xuất sắc, ngoại hình có vài phần giống với Thẩm Túy.
Thẩm Túy thân thiện vẫy tay với cô: "Bác sĩ Triều."
Bàn tay còn lại thì kéo tay áo Thẩm Lâm An: "Đây là bác sĩ Triều Tịch em đã kể với anh đó."
Tâm trạng Thẩm Lâm An vốn đang sa sút nhưng vừa nhìn thấy Triều Tịch, ánh mắt anh ta lập tức rực sáng, trái cổ hơi nhúc nhích, cất giọng trầm thấp: "Chào cô!"
Triều Tịch hờ hững đáp: "Chào anh."
Thẩm Túy: "Cô không vào à?"
Tiếng bước chân vang lên cách đó không xa, một giọng nam truyền tới: "Triều Tịch."
Lục Trình An đứng trước cửa, đã sửa sang lại quần áo gọn gàng, vạt áo được sơ vin vào trong quần, ngay cả áo khoác cũng đã mặc vào. Trên mặt anh không có biểu cảm gì, giữa hai đầu chân mày toát lên vẻ nghiêm túc, cộng thêm việc anh đứng ngược sáng khiến người ta có cảm giác lạnh lùng và cấm dục.
Còn người đàn ông kế bên lại có vẻ dịu dàng như ngọc.
Cả hai đều mặc vest mang giày da nhưng cảm nhận của mọi người về họ hoàn toàn khác nhau.
Triều Tịch nhìn Thẩm Túy.
Cuối cùng cô cũng nhớ ra bản thân muốn quay về văn phòng chứ không phải muốn vào thang máy tới địa điểm khác trong bệnh viện.
Cô lắc đầu: "Tôi không vào."
Triều Tịch quay lung, định đi tới chỗ Lục Trình An.
Tuy nhiên Thẩm Lâm An lại bước ra, vừa nhìn thấy Lục Trình An, anh ta chợt mỉm cười: "Tôi nghe giọng ai giống anh quá, ai ngờ là anh thật."
Lục Trình An cũng bước tới, dừng lại bên cạnh Triều Tịch, không tỏ ra gần gũi như đối phương mà khá thờ ờ, cười nhạt nói: "Luật sư Thẩm."
Thẩm Túy cũng ra khỏi thang máy: "Đây là?"
Thẩm Lâm An chau mày ngẫm nghĩ chốc lát rồi nhẹ nhàng hỏi: "Nên giới thiệu thế nào nhỉ? Bạn học đại học, đồng nghiệp cũ ở viện kiểm sát hay kiểm sát viên trong vụ án anh xử lý gần đây nhất?"
Nghe vậy, Thẩm Túy nhìn người đàn ông điển trai, quần áo chỉnh tề trước mặt, chợt nhớ đến điều gì đó bèn hỏi: "Đây là kiểm sát Lục vẫn luôn cao hơn anh một bậc đó hả?"
Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Lâm An làm việc ở viện kiểm sát hai năm, đáng tiếc trong khoảng thời gian anh ta ở viện kiểm sát vẫn luôn xếp sau Lục Trình An. Mặc dù năng lực của anh ta không tệ nhưng vẫn kém hơn Lục Trình An một chút.
Thẩm Lâm An không phải là người thích ghi thù, sau này người của văn phòng luật Chính An, một trong những công ty luật lớn mạnh nhất Nam Kinh mời nên anh ta đã rời khỏi viện kiểm sát, trở thành luật sư.
Thẩm Lâm An cười bất đắc dĩ.
Dường như người đàn ông này bẩm sinh tính cách đã dịu dàng, cho dù bị nói như vậy vẫn vui vẻ gật đầu: "Đúng là kiểm sát Lục vẫn luôn cao hơn anh một bậc. Em gái à, sao em toàn mang chuyện xấu của anh trai ra kể vậy?"
Lục Trình An cười thản nhiên: "Chào cô."
Anh nheo mắt để nhìn rõ bảng tên nhân viên của cô ta: "Bác sĩ Thẩm."
Thẩm Túy mỉm cười với anh rồi hỏi Triều Tịch: "Hai người..."
Có vẻ giữa Triều Tịch và Lục Trình có mối quan hệ khó nói rõ.
Không phải nó quá phức tạp mà là cô ta hoàn toàn không biết mối quan hệ giữa hai người họ là gì.
Bởi vì họ ít tiếp xúc với nhau, thậm chí số lần họ gặp nhau có thể đếm hết trên đầu ngón tay.
Triều Tịch ngẫm nghĩ rồi đáp: "Hàng xóm của tôi."
Cô vừa dứt lời, sắc mặt Lục Trình An trầm xuống.
Tuy nhiên chỉ trong chớp mắt, anh đã nghiến răng lặp lại từ kia: "Phải, là hàng xóm."
Thẩm Túy bừng tỉnh: "Tôi cứ ngỡ anh ấy là chồng chưa cưới mà cô nói, lúc nãy hai người đứng cạnh nhau rất đẹp..." Cô ta nghĩ ngợi rồi nói: "Đặc biệt xứng đôi."
Mấy chữ chồng chưa cưới vừa vang lên, hai người đều ngẩn ngơ.
Triều Tịch lo lắng, còn vẻ mặt căng thẳng của Lục Trình An lại giãn ra.
Lục Trình An nhìn cô, thoạt nhìn cô có vẻ vẫn bình tĩnh như thường nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy lỗ tai ẩn dưới mái tóc đen hơi ửng đỏ, phần gáy lộ ra ngoài cổ áo blouse cũng đỏ.
Anh nhếch môi: "Chồng chưa cưới?"
Giọng điệu đầy nghi ngờ.
Thẩm Túy: "Kiểm sát Lục không biết à, bác sĩ Triều của chúng tôi có chồng chưa cưới rồi."
Cô ta vừa buồn bã vừa tiếc nuối: "Tôi vốn định giới thiệu cho anh trai tôi và bác sĩ Triều, ai ngờ lại có người nhanh chân cướp Triều Tịch trước rồi."
Lục Trình An bình tĩnh nhìn Triều Tịch, từ tốn hỏi: "Thật không?"
Triều Tịch thản nhiên thừa nhận: "Ừ."
Thẩm Túy tò mò: "Người đàn ông đó thế nào? Nói trước là tôi hơi tiếc, nếu người đàn ông kia kém hơn anh trai tôi, tôi sẽ xúi giục anh trai đập chậu cướp bông đấy."
Thẩm Lâm An bất đắc dĩ: "Thẩm Túy."
Thẩm Túy chớp mắt nhìn anh ta.
Lục Trình An đứng bên cạnh còn cố tình đổ dầu vào lửa: "Người ưu tú như luật sư Thẩm không nhiều đâu."
Triều Tịch không giỏi xã giao, lúc đi học cũng không có bao nhiêu bạn thân nhưng điều đó không có nghĩa là cô không hiểu được những khúc mắc trong việc xã giao giữa người và người.
Khi Lục Trình An vừa nhìn thấy Thẩm Lâm An, hơi nóng bốc lên, ánh mắt lạnh lùng, cả người trông có vẻ hung hăng.
Triều Tịch kết luận giữa anh và Thẩm Lâm An có mâu thuẫn.
Song chuyện này chẳng liên quan gì đến cô.
Câu nói vừa rồi của anh tuy là khen Thẩm Lâm An nhưng cô biết rõ... Anh đang muốn cô đứng về phe anh.
Tuy đối phương hoàn toàn không biết "chồng chưa cưới" của cô là ai nhưng anh muốn biết suy nghĩ trong lòng cô, điều mà cô che giấu mọi người, đó là việc cô chấp nhận anh.
Cho dù người khác không biết cũng không sao chỉ cần anh biết là được.
Đây không phải lần đầu tiên Triều Tịch dùng ba chữ "chồng chưa cưới" làm bia đỡ đạn.
Lúc cô chưa vào học ở ULC đã nghe nói sinh viên ở UCL rất chịu chơi, sau khi nhập học cô mới nhận ra điều này là do nhà trường tạo nên.
Từ khi khai giảng, các hoạt động chào mừng sinh viên mới diễn ra với tần suất dày đặc, từ ISOP đến tiệc BBQ chào mừng, tiệc pizza rồi đến nhảy disco.
Thậm chí nhà trường còn hai xe du lịch đưa học sinh đến sông Thames nhảy disco.
Ban đầu Triều Tịch cũng tham gia nhưng việc xã giao cũng là một loại gánh nặng với cô.
Đa số các du học sinh đều trong sáng, nhiệt tình và đến đây để mở rộng mối quan hệ xã hội nhưng cũng có một bộ phận nhỏ vừa gặp đã nhìn cô bằng ánh mắt trắng trợn đầy d*m d*c.
Trong mắt họ, xã giao là bước đệm cho quan hệ t*nh d*c.
Khi ấy Triều Tịch còn trẻ, chưa luyện được cách bình tình từ chối.
Vẻ mặt cô lộ ra ý cười nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt và bình tĩnh, cô từ tốn nói từng chữ: "Xin lỗi, tôi có chồng chưa cưới rồi."
Câu này rất có hiệu quả.
Từ trường học đến đội nghiên cứu và cả bệnh viện, khi đối diện với những người không thể từ chối được, cô sẽ nói câu này.
Thật ra mấy năm nay cô cũng oán trách Lục Trình An nhưng dù bất mãn như nào, cô vẫn không thể quên được hôn ước hoang đường như trò đùa kia.
Cô nghĩ nếu Lục Trình An không đứng trước mặt cô nói hủy bỏ thì hôn ước này vẫn chưa bị hủy.
Sau đó cô lại nghĩ, hôn ước này không phải do hai người họ định ra nên khi hủy bỏ cũng không cần có sự đồng ý của họ.
Có lẽ ở nơi cô không biết, anh đã gật đầu đồng ý hủy bỏ thì sao?
Bởi vậy sau này cô cũng không tìm hiểu kỹ nữa, những lần cô vô tình nhớ đến anh hầu như đều là khi dùng anh làm lý do từ chối người khác, chỉ khi đó cô mới có chút tình cảm với anh, dường như đây là tác dụng duy nhất của anh.
Triều Tịch không biết Thẩm Lâm An ưu tú đến mức nào, suy cho cùng, Lục Trình An giỏi cỡ nào cô còn không biết nữa là.
Triều Tịch ngẫm nghĩ rồi nói: "Tôi quen anh ấy từ khi còn nhỏ."
Cô chưa từng nói về ngoại hình của người đàn ông kia, dường như trong mắt cô những yếu tố bên ngoài như ngoại hình hay địa vị đều không quan trọng.
Vậy điều gì mới quan trọng?
Đó là thời gian.
Thẩm Túy thở dài nói: "Thì ra không phải thua do người mà vì thời gian." Tình cảm giữa hai anh em họ thật sự rất tốt, cô ta vỗ vai Thẩm Lâm An: "Anh à, sao em muốn giới thiệu đối tượng cho anh mà khó quá vậy?"
Thẩm Lâm An bất đắc dĩ cười: "Không vội."
Thẩm Túy: "Không vội gì chứ, anh đã ba mươi rồi. Người ta ba mươi tuổi đều kết hôn hết cả mà anh vẫn còn độc thân. Kiểm sát Lục đúng không? Chắc anh cũng kết hôn rồi nhỉ?"
Lục Trình An đáp: "Vẫn chưa."
Thẩm Lâm An cười: "Kiểm sát Lục còn hơn anh nữa, từ khi bọn anh quen biết đến nay anh ấy vẫn luôn độc thân, bao nhiêu năm nay chưa từng yêu đương chứ nói gì tới kết hôn, tính ra đã bao nhiêu năm rồi ta?"
Lục Trình An cụp mắt, vẻ mặt hờ hững, trên môi treo nụ cười nhạt.
Còn Triều Tịch sau khi nghe thấy mấy câu này lại đứng thẳng lưng.
Lông mi của cô run rẩy, cổ họng khô ngứa như bị vô số con kiến cắn, trong đầu chợt xuất hiện một suy nghĩ đen tối.
Cùng lúc đó, hình ảnh anh dán sát vào tai cô nói chuyện vào đêm đó lại hiện ra.
Trong đêm đen, tròng mắt người đàn ông đen như mực.
Anh nói, anh chưa nói hủy thì hôn ước kia vẫn tồn tại.
Triều Tịch mím môi, quay đầu nhìn anh.
Thấy ánh mắt cô, người đàn ông cũng đảo mắt nhìn lại cô.
Đuôi mắt lạnh lùng hơi nhếch lên, anh nhẹ nhàng đáp: "Mười năm rồi."
