Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng

Chương 17



Mọi người trong khoa vốn đã rất tò mò về Triều Tịch, người phụ nữ mang theo cái tên nghe tràn đầy bí ẩn. Chữ "Triều" này được họ đọc là "Cháo" nhưng hết lần này tới lần khác khi cô tự giới thiệu thì lại đọc là "Zhāo".

 

Trong một cuộc phẫu thuật mà Triều Tịch không tham gia, một số bác sĩ và y tá đã bàn tán về chuyện này.

 

Lương Chiêu Chiêu vốn rất thích tám nhưng lại giữ im lặng trong chuyện này.

 

Cho đến khi chủ đề bắt đầu trở nên nhạy cảm hơn, mặt tối của con người cũng dần dần lộ ra. Ghen tị là biểu hiện của sự dịu dàng nhưng đố kỵ lại là điều thường thấy trong cuộc sống.

 

Lương Chiêu Chiêu không nghe nổi nữa nên cắt ngang: "Các cô có biết viện trưởng của bệnh viện mình là ai không?"

 

"Viện trưởng Quý Hằng đấy."

 

"Triều Tịch không phải họ Triều, cô ấy họ Quý, tên là Quý Triều Tịch." Giọng Lương Chiêu Chiêu lạnh đi: "Cô ấy để các cô gọi mình là Triều Tịch là vì không muốn làm to chuyện thôi."

 

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

 

Trên người Triều Tịch như có tầng tầng lớp lớp bí mật, kéo một lớp ra thì lại có một lớp nữa, vô cùng thần bí.

 

Giải đáp được thắc mắc về họ tên, tiếp theo là người chồng chưa cưới mà mọi người hay nhắc đến.

 

Mọi người đã từng đoán, từng nghi ngờ, từng thảo luận và cũng từng hỏi Triều Tịch. Tuy nhiên dù có hỏi thế nào, cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ như cũ, nụ cười nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại lạnh lùng xa cách như ánh trăng lạnh lẽo.

 

Mọi người nghĩ, có lẽ người đàn ông đó không xuất sắc gì mấy.

 

Có thể cô không thích anh nhưng bởi vì đạo đức, cô buộc phải duy trì cuộc hôn nhân này.

 

Lục Trình An đáp lại quá khéo léo.

 

Anh không nói có cũng không nói không, chỉ nói là anh có vợ chưa cưới rồi.

 

Cách nói lấp lửng đầy mơ hồ, khiến cho người khác có vô vàn suy đoán.

 

Y tá định hỏi thêm gì đó nhưng nhìn thấy Lục Trình An đẩy mình ra rồi cất bước rời đi, tiến về phía trước.

 

Trong hành lang loáng thoáng hiện lên bóng dáng của một người phụ nữ, cô mặc áo blouse trắng, tóc buộc gọn sau gáy, ánh hoàng hôn buông xuống người tô điểm cho cái cổ thon thả và cổ chân trắng ngần mảnh mai, hai tay đút trong túi áo, dáng người thon gọn.

 

Là Triều Tịch.

 

Lục Trình An không nhanh không chậm đuổi theo bước đi của cô.

 

Âm thanh bước chân phía sau nặng nề nhưng cô lại không thèm để ý.

 

Cô bước vào thang máy, anh cũng theo vào trong thang máy.

 

Thang máy không có ai, cả hai đứng ở hai góc đối diện.

 

Đi xuống vài tầng, thang máy dừng lại, rất nhiều người bước vào.

 

Mọi người chen chúc, Triều Tịch bị chiếc xe đẩy trẻ em chen vào khiến cho cô phải lùi lại vài bước.

 

Giờ ăn tối, những người bước vào đều cầm hộp cơm trong tay chen vào gần chân Triều Tịch.

 

Cô dựa vào bên cạnh, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân nhưng từng lớp người liên tục bước vào làm cho không gian vốn chật hẹp trong thang máy càng thêm chật chội.

 

Bỗng nhiên, khuỷu tay cô bị siết chặt, một cánh tay vòng qua eo cô, kéo cô lùi về đằng sau.

 

Cô lùi về sau hai bước, một bóng hình trước mặt bất ngờ bao trùm.

 

Cô bị anh bao vây trong góc thang máy nhỏ hẹp.

 

Triều Tịch không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn trái cổ nổi bật của anh, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh trên trán.

 

Rồi cô hỏi: "Anh đi theo tôi làm gì?"

 

Lục Trình An: "Tôi không đi theo em."

 

Cô liếc anh.

 

"Tôi chỉ xuống dưới thôi."

 

Cô khẽ hừ một tiếng.

 

Lục Trình An: "Hôm nay vụ án rất suôn sẻ, Trần Chí Văn vô tội, được thả tại tòa."

 

Cô gật đầu: "Tôi biết rồi."

 

"Em đã đến tòa án à?"

 

Cô cũng không giấu giếm: "Ừ."

 

"Sao không nói với tôi?"

 

"Chỉ là quyết định bất ngờ thôi."

 

Lục Trình An có vẻ nghĩ ra điều gì đó hỏi cô: "Tôi mặc đồng phục rất đẹp phải không?"

 

"…"

 

Trên mặt cô bỗng nhiên xuất hiện hai vệt đỏ ửng.

 

Cô không trả lời nhưng đó đã là câu trả lời tốt nhất.

 

Tâm trạng của Lục Trình An rất tốt, giọng điệu cũng có vẻ vui vẻ hơn, thoáng chút vui sướng: "Lần sau mỗi lần gặp mặt, tôi đều sẽ mặc đồng phục."

 

"…"

 

Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng ánh mắt vừa tức giận vừa hờn dỗi.

 

Đúng lúc đó, thang máy dừng lại ở tầng một.

 

Mọi người lần lượt bước ra ngoài, Lục Trình An liếc nhìn đồng hồ rồi đưa tay vuốt nhẹ tóc cô: "Được rồi, tôi phải đi đây, làm việc tốt nhé."

 

Triều Tịch bỗng thấy trống rỗng: "Anh..."

 

Anh rút tay lại buông cô ra.

 

Lúc anh quay người đi một nửa lại bất ngờ quay lại, không một dấu hiệu nào áp sát vào tai cô, hơi thở ấm áp lúc nói chuyện nhẹ nhàng phả vào vành tai cô.

 

Giọng anh vừa trầm vừa thấp, tràn đầy quyến rũ lẫn tiếng cười vụn: "Vừa rồi thật sự không nhịn được nhưng tôi vốn là chồng chưa cưới của em mà, đúng không?"

 

"Không cho phép tức giận nhé."

 

Nói xong câu đó, anh quay người bước đi.

 

Lục Trình An đứng bên ngoài thang máy, cổ áo vest của anh ấy bị anh nắm làm lỏng lẻo rủ xuống bên người, áo vest vừa vặn ôm sát cơ thể, hai chiếc cúc cổ áo mở ra, lộ ra xương quai xanh tinh tế.

 

Giống như một bộ phim quay cực chậm, cửa thang máy từ từ đóng lại, anh đứng đó nở nụ cười lười biếng nhưng đầy tự mãn.

 

Vào giây phút cuối cùng khi thang máy đóng lại, anh mấp máy môi, Triều Tịch đọc được một từ từ khẩu hình của anh: "Ngoan."

 

Cô cúi đầu, mắng thầm: Đáng ghét.

 

Nhưng trong lòng cô lại như lon nước có ga bị ai đó lắc lắc, lúc anh đứng gần, nước trong chai bị lắc mạnh, âm thanh của sủi bọt vang lên xì xì.

 

Cái từ "ngoan" cuối cùng đó của anh giống như lon nước có ga bị mở nắp.

 

Tiếng "tách" vang lên, lòng cô như pháo hoa nở rộ.

 

 

Song tâm trạng vui vẻ của cô chẳng kéo dài được lâu, vừa trở về phòng làm việc thì thấy có người ở trong.

 

Bầu không khí trong văn phòng trở nên nghiêm trọng, tất cả mọi người đều có vẻ lo lắng, Lương Diệc Phong cùng với một người đàn ông đứng cạnh cửa sổ thì thầm điều gì đó, thấy cô quay lại thì người kia gọi cô: "Triều Tịch."

 

Triều Tịch đi tới, suy nghĩ một chút rồi nói: "Viện trưởng Quý."

 

Quý Hằng mỉm cười: "Bác vừa mới nói chuyện với Diệc Phong về cháu đấy."

 

Triều Tịch liếc nhìn Lương Diệc Phong.

 

Lương Diệc Phong lạnh lùng cúi đầu nhìn đồng hồ: "Tôi tan ca rồi, hai người nói chuyện tiếp đi."

 

Sau khi Lương Diệc Phong rời đi, Quý Hằng gọi Triều Tịch ra ngoài.

 

Trong hành lang thoát hiểm, Quý Hằng nhìn Triều Tịch chằm chằm, ánh mắt hơi đỏ.

 

Ông ấy đã hơn năm mươi, làm việc trong bệnh viện nhiều năm như vậy đã quen với sự sống và cái chết. Thế nhưng trong giờ phút này, ông ấy vẫn không khỏi cảm thấy nghẹn ngào, cảm giác đau xót dâng lên từ tận đáy lòng.

 

Triều Tịch mỉm cười như thường lệ: "Bác hai."

 

Cô càng như vậy, Quý Hằng càng thấy khó chịu: "Những năm qua, cháu sống thế nào?"

 

"Rất tốt ạ."

 

"Ở bệnh viện có ổn không?"

 

"Cũng ổn lắm, bác hai." Trong lòng cô rất rõ: "Có bác ở đây, sao cháu lại không ổn được?"

 

Đó là sự cảm kích thật lòng.

 

Quý Hằng thở dài: "Bác cũng chỉ có thể làm được chừng này thôi."

 

Triều Tịch: "Như vậy đã đủ lắm rồi, cháu đã rời khỏi nhà, bác vẫn quan tâm chăm sóc cháu như vậy, cháu thật sự rất cảm ơn bác."

 

Nhà họ Quý là một gia đình lớn, mặc dù ông nội của Triều Tịch chỉ có hai người con trai nhưng cô lại có rất nhiều bác với chú. Nhà họ Quý có phong cách gia đình nghiêm túc, chưa bao giờ có chuyện trọng nam khinh nữ.

 

Tuy nhiên điều kỳ lạ là trong thế hệ của Triều Tịch, chỉ có một mình cô là con gái, cộng thêm Quý Quân Lăng là con gái nuôi cũng chỉ có hai người, còn lại đều là con trai.

 

Quý Quân Lăng lớn hơn cô, người bên ngoài đều gọi cô ta là cô chủ nhà họ Quý nhưng thực tế thì mọi người đều rất rõ ràng, ai mới là cô chủ nhà họ Quý thật sự.

 

Quý Hằng: "Lúc cháu mới vào bệnh viện, bác vốn muốn đi tìm cháu nhưng ông nội không cho bác đến gặp, ông cụ vẫn còn đang giận, nói cháu không có lương tâm, vừa đi một cái là cả mười năm, ngay cả lúc bà nội qua đời cũng không trở về."

 

Cô hiểu tính tình của ông cụ, nói năng chua ngoa nhưng lại lòng lại mềm như đậu hũ.

 

Ông ấy tiếp tục nói: "Ngoài mặt ông cụ không cho bác gọi cháu về nhà nhưng sau lưng lại lén xem ảnh của cháu, từ khi cháu mới sinh cho đến hết cấp ba. Thật ra mắt của ông cụ cũng không tốt lắm, không thể nhìn lâu được nhưng lại xem ảnh cháu cả buổi chiều, bác cả cháu khuyên ông ấy thì lại bị mắng."

 

Triều Tịch mỉm cười: "Ông nội giận lên là không ai khuyên nổi đâu."

 

"Trước đây có cháu và bà nội ở bên, ông ấy còn có người quản lý nhưng từ khi bà nội cháu đi, không ai có thể quản nổi ông ấy nữa." Quý Hằng chưa bao giờ nhỏ nhẹ như thế: "Triều Tịch à, mười năm qua, ông nội vẫn luôn mong cháu về nhà."

 

"Mọi người cũng luôn đợi cháu về nhà."

 

Lòng cô khẽ nhói lên, giống như có một cây kim, nhẹ nhàng đâm vào chỗ nhạy cảm nhất của cô từng chút một, không đau nhưng lại khiến cả người cô căng thẳng, thần kinh tê liệt.

 

Cô im lặng.

 

Quý Hằng cũng hiểu cô đang lo lắng về điều gì: "Gần đây con bé làm việc ở Quảng Tây, một thời gian nữa mới về."

 

Triều Tịch suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu như đã thỏa hiệp: "Thứ ba cháu được nghỉ."

 

 

Tin tức về việc Triều Tịch trở về nhà nhanh chóng đến tai Lục Trình An.

 

Anh vốn định hỏi vì sao cô bỗng dưng muốn về nhà nhưng Triều Tịch đang trực ở bệnh viện, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô hoàn toàn không khớp với anh, anh gọi mấy cuộc điện thoại nhưng cô không nghe máy. Sáng hôm sau đi làm, anh lại bị thông báo tham gia khóa huấn luyện kín đột ngột, ngay cả điện thoại cũng bị thu giữ, đến khi anh ra ngoài thì đã là thứ ba.

 

Vội vàng đuổi theo, lúc trở lại khu nhà, anh phát hiện Triều Tịch vẫn chưa về.

 

Ở sân tập vắng vẻ, Quý Lạc Phủ, Lương Diệc Phong và Thẩm Phóng ngồi trên ghế nghỉ bên cạnh tỏ vẻ cười nhạo nhìn anh: "Sao hôm nay cậu hai Lục của chúng ta lại vội vã thế nhỉ? Đúng là hiếm có."

 

Họ đều là những người bạn thân thiết sống chết có nhau, Lục Trình An cũng chẳng để bụng, bị cười nhạo thì cứ để họ cười đi.

 

Thẩm Phóng húc khuỷu tay vào người anh: "Anh hai, em vừa mới tới bệnh viện đón anh ba, anh biết em nghe được gì không?"

 

Lục Trình An rút một bao thuốc từ trong túi, cúi xuống châm lửa, nhìn quanh tìm diêm, nghe vậy thì lơ đễnh đáp: "Nghe được gì?"

 

"Em đứng ở quầy y tá năm phút thôi, chỉ năm phút." Thẩm Phóng nói: "Cô y tá nhỏ đó chủ động bắt chuyện với em, hỏi em tìm ai, em nói tìm Triều Tịch, em là người hâm mộ cô ấy, anh biết cô y tá đó nói gì không?"

 

"Nói gì?"

 

"Cô y tá nói..." Thẩm Phóng bóp lấy cổ họng, bắt chước giọng điệu của cô y tá: "Bác sĩ Triều Tịch của chúng tôi có chồng chưa cưới rồi."

 

Ba người đều bị giọng điệu của cậu ấy chọc cười không ngừng.

 

Thẩm Phóng tiếp tục: "Còn có chuyện hay hơn nữa, cô y tá đó còn cho em xem một bức ảnh, bảo là chồng chưa cưới của bác sĩ Triều Tịch. Em thấy cô ấy chỉ vào một bức ảnh chụp nghiêng của anh rồi hỏi chồng chưa cưới của bác sĩ Triều Tịch có phải rất đẹp trai không, có phải rất có khí chất không? Không phải chứ, một bức ảnh chụp nghiêng mà nhìn ra được gì? Còn chẳng thấy mặt chính diện mà bảo đẹp trai? Tối om mà đẹp trai cái quái gì?"

 

Lục Trình An cười, tiếng cười vang lên dường như muốn tràn ra từ cuống họng: "Thật sự là anh trong ảnh đó?"

 

Có vẻ như anh rất quan tâm đến điều này, còn quay sang hỏi Lương Diệc Phong: "Cô ấy chủ động thừa nhận tôi là chồng chưa cưới của cô ấy?"

 

"Không thừa nhận."

 

Lương Diệc Phong liếc anh: "Cũng không phủ nhận."

 

Vậy là coi như mặc định rồi.

 

Lục Trình An cười lớn, cười đến mức điếu thuốc trên tay rung lên rơi cả tro.

 

Chẳng bao lâu sau có người quay lại, lúc lái xe đi ngang qua thấy mấy người họ ngồi đó thì tò mò dừng xe lại chào hỏi: "Anh hai Lục."

 

Trong khu nhà này, Lục Trình An có mối quan hệ tốt nhất với các anh em cùng trang lứa, anh có tính cách tốt, thích dẫn các em trai em gái đi chơi, lại là con trai thứ hai trong nhà họ Lục, ai gặp anh cũng sẽ gọi anh một tiếng là "anh hai Lục."

 

Đó là Phó Văn Thanh.

 

Lục Trình An đứng dậy vẫy tay chào cậu ta.

 

Phó Văn Thanh: "Anh hai, sao hôm nay mấy anh lại có thời gian về vậy?"

 

"Có chút việc nên về thôi," Lục Trình An đáp: "Còn cậu thì sao, sao lại về?"

 

"Ôi, đừng nói nữa." Cậu ta nói: "Hồi trước em đổi xe, làm mất thẻ ra vào, hôm nay phải về làm lại thẻ, nếu không thì về nhà sẽ rất phiền phức, em chỉ về một lần trong tháng, mấy người lính gác chắc không nhận ra em."

 

Phó Văn Thanh tiếp tục: "Vừa nãy ở cửa ra vào, em thấy có ai đó bị chặn lại, em lén nhìn một chút, chỉ thấy được cái góc nghiêng thôi mà đẹp không tả nỗi. Em cứ nghĩ trong khu này của chúng ta không có người đẹp như vậy chứ."

 

Cậu ta vừa dứt lời, Lục Trình An như chợt nghĩ đến gì đó, không chút do dự vội vã chạy ra ngoài.

 

Phó Văn Thanh ngạc nhiên, gọi anh từ phía sau: "Anh hai!"

 

"Đừng gọi nữa, anh hai của cậu có việc." Quý Lạc Phủ cười nói.

 

"Có chuyện gì mà chạy nhanh thế?"

 

Thẩm Phóng nhẹ nhàng nói: "Còn có thể là chuyện gì nữa, việc hệ trọng cả đời người đấy."

 

Phó Văn Thanh lại càng hoang mang: "Vậy anh ấy chạy ra ngoài làm gì?"

 

"Bởi vì người đẹp ở ngoài đó." Thẩm Phóng giơ hai tay đẩy lưng ra sau, nửa người trên ngả về sau, giễu cợt: "Cô ấy là người đẹp nức tiếng trong khu này, chỉ là đã ở nước ngoài mười năm, cậu không biết cũng bình thường."

 

Phó Văn Thanh còn trẻ, mới năm hai đại học, không biết nhiều về những chuyện gió nổi mây phun trước đây.

 

Phó Văn Thanh hỏi: "Người đẹp đó tên gì vậy mấy anh?"

 

Quý Lạc Phủ cảnh cáo nhìn Thẩm Phóng.

 

Thẩm Phóng nhếch môi, giọng tràn đầy ẩn ý: "Người đẹp đó? Cô ấy gọi là... Người của anh hai, cái đứa con nít chưa mọc lông như cậu đừng có mơ tưởng, anh hai tôi đã chấm người ta rồi."

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...