Mỗi lần gặp Lục Trình An, ông cụ lại nhớ về chuyện năm đó.
Khi ấy Triều Tịch vừa mới chuyển ra khỏi nhà. Nơi cô ở cũng do ông cụ nhờ Quý Lạc Phủ tìm giúp. Tuy đã rời khỏi nhà họ Quý nhưng cô vẫn là đứa cháu gái cưng của ông ấy, sao nỡ để cô chịu chút thiệt thòi nào được.
Căn nhà được chọn là căn tốt nhất và được mua dưới tên của cô.
Vừa lúc ông ấy sắp xếp xong mọi việc cho Triều Tịch thì có tiếng gõ cửa, lính cần vụ báo: "Lục Trình An muốn gặp ông ạ."
Thực ra ông cụ Quý không nhớ rõ Lục Trình An là ai, sau khi được lính cần vụ nhắc nhở cẩn thận, ông ấy mới nhớ ra đó chính là người có hôn ước với Triều Tịch.
Ông ấy phẩy tay: "Cho cậu ta vào."
Hôm đó có thể dùng hai chữ "tiều tụy" để miêu tả Lục Trình An.
Quần áo như thể đã mấy ngày không thay, áo sơ mi màu xám nhăn nhúm. Tóc tai bù xù, râu ria lởm chởm, sắc mặt u ám, ánh mắt trống rỗng, không chút cảm xúc.
Ông cụ Quý nghi hoặc hỏi: "Cậu đến tìm tôi có việc gì?"
"Triều Tịch đâu rồi ạ?" Ánh mắt anh tập trung lại, lúc này cụ Quý mới nhìn rõ đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu của anh, gọng anh gần như van xin: "Cháu chỉ muốn nói với em ấy một câu thôi."
"Nói gì?" Cụ Quý đáp: "Cậu cứ nói với tôi."
Lục Trình An: "Chuyện hôn ước ạ, nếu cháu chưa nói hủy thì không thể hủy được."
Ông cụ Quý nhíu mày: "Chuyện hôn ước vốn chỉ là câu nói đùa nhất thời của người lớn hai nhà, ban đầu chỉ muốn hai nhà thêm thân thiết thôi. Nhưng... Thằng nhóc này, bà ấy đã đi rồi, hôn ước này tính làm gì nữa?"
Ông ấy kiên nhẫn khuyên nhủ: "Bà nội nó đã nói hủy hôn ước này rồi, bà nội cậu cũng đã đồng ý, cậu còn cố chấp cái gì?"
"Em ấy là người mà cháu đã quyết định, cháu chưa nói hủy thì không thể hủy được."
Mắt Lục Trình An đỏ ngầu, gần như nghiến răng nói từng chữ: "Hôn ước giữa cháu và Triều Tịch đã định từ lâu, nếu cháu không nói hủy thì nó vẫn còn hiệu lực!"
Khi đó anh còn trẻ, chỉ mới hai mươi tuổi, đuôi mắt vẫn còn vẻ ngây ngô của thiếu niên.
Ông cụ Quý cũng đã thầm tìm hiểu về anh, học vấn thì tốt nhưng chuyện tình cảm lộn xộn không ra gì.
Ông ấy không hài lòng với Lục Trình An.
Hủy hôn ước, ông ấy cũng là người đầu tiên tán thành.
Song Lục Trình An trước mắt lại không giống với những gì ông ấy nghe được.
Dù vẫn còn khí chất thiếu niên nhưng ánh mắt u ám, chất chứa vô số cảm xúc, giận dữ, bất mãn, gấp gáp, khao khát... nhưng lại bị kìm nén bởi sự giáo dưỡng từ nhỏ đến lớn.
Bàn tay Lục Trình An buông thõng bên người siết chặt, lồng ngực phập phồng không yên.
Anh có quá nhiều bất lực cũng như quá nhiều khát khao.
Cuối cùng, anh quỳ xuống trước mặt ông cụ Quý.
Chàng trai kiêu ngạo cúi đầu, dáng vẻ thất bại, giọng run rẩy lẫn chút nghẹn ngào khó nhận ra, anh van xin: "Ông nội, cháu sẽ thay đổi, cháu sẽ vì em ấy mà thay đổi, hôn ước này... Nếu em ấy không nói hủy thì không tính là hủy."
"... Cháu xin ông."
Thiếu niên vốn ngạo mạn và hăng hái, kiêu ngạo đến tột cùng, có vốn liếng để dạo chơi nhân gian, chưa từng nghĩ có ngày sẽ cúi đầu vì một cô gái, cúi đầu trước ba mẹ, cúi đầu trước người khác, cúi đầu trước số mệnh lần đầu tiên không đứng về phía mình.
Nhiệt độ ban đêm đột nhiên giảm xuống khá nhiều.
Cuối hè sắp đến, tiếng ve kêu dần tắt.
Dù sức khỏe ông cụ không còn như xưa, nói chuyện được một lúc đã thấy buồn ngủ nhưng vẫn cố mở mắt, nắm tay cô hỏi: "Tối nay cháu không về nữa chứ?"
Ông ấy nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
Triều Tịch không nỡ từ chối, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Phòng của cô vẫn luôn được giữ nguyên, là căn phòng có ánh sáng và thông gió tốt nhất, diện tích cũng lớn nhất. Phải rồi, người được cưng chiều nhất trong nhà họ Quý từ trên xuống dưới chính là cô, cũng bởi vì thế nên cô mới phải rời khỏi nhà họ Quý.
Tầng hai, đèn trong phòng ngủ của Triều Tịch cuối cùng cũng tắt.
Lục Trình An tựa nửa người vào bồn hoa đối diện cổng chính nhà họ Quý, tay kẹp điếu thuốc, đầu thuốc cháy le lói, khói từ đầu ngón tay anh bị gió đêm thổi tan, suy nghĩ cũng bị làn gió đêm se lạnh thổi lộn xộn.
Đêm đó không chỉ ông cụ Quý nhớ về chuyện cũ, còn có cả anh nữa.
Thực ra nghĩ kỹ lại, lúc đó anh đã làm không đúng phép tắc, đường đột xông vào nhà họ Quý, nói những lời ấy trước mặt ông cụ, quá kiêu ngạo và quá tự mãn.
Nhưng nếu được làm lại, anh vẫn sẽ làm như vậy.
Đời người ai cũng có lúc phải đầu hàng số phận, ngay khoảnh khắc gặp Triều Tịch, anh đã biết mình đáng phải trải qua một kiếp nạn này.
…
Hôm sau, Triều Tịch ăn xong bữa sáng mới đi làm.
Ông cụ thấy cô vẫn còn ở nhà, vui vẻ ăn thêm một bát cháo, lúc cô đi còn chăm chăm nhìn cô như đứa trẻ: "Khi nào thì cháu về thăm ông nữa?"
Vừa dứt lời, điện thoại nhà đổ chuông, dì giúp việc nhận điện thoại, nói khẽ: "Là Quân Lăng ạ."
Nụ cười trên khóe môi ông cụ chợt cứng đờ.
Ông ấy cẩn thận quan sát sắc mặt Triều Tịch, cô vẫn cười như thường: "Chắc cô ấy nhớ ông đấy, ông nghe điện thoại của cô ấy đi, cháu đi làm đây."
Nói xong, cô rời khỏi nhà họ Quý.
Phía sau, ông cụ Quý nhìn bóng lưng cô, bất lực thở dài.
"Điện thoại..."
"Nói tôi đang đi dạo bên ngoài." Ông cụ lạnh nhạt đáp.
Triều Tịch vừa ra cửa đã thấy chiếc xe đậu đối diện.
Cửa kính ghế lái hạ xuống, Lục Trình An hỏi: "Tôi đưa em đi nhé?"
"Xe tôi còn đậu bên kia."
Lại bị từ chối rồi, anh bất lực nhướn mày, lại nghe cô nói: "Anh đưa tôi qua đó đi, tôi lười đi mấy bước."
Thái độ thay đổi quá nhanh, làm Lục Trình An không phản ứng kịp.
Cũng chỉ cách chưa đầy hai trăm mét, vậy mà Lục Trình An cố tình lái mất hai phút.
Thẩm Phóng và Lương Diệc Phong ngồi trong xe, từ xa nhìn thấy chiếc xe phía trước chạy như ốc sên, líu lưỡi nói: "Anh ba, anh nói xem anh hai bị sao vậy? Bình thường trông lý trí hơn ai hết, cũng bình tĩnh hơn ai hết, ngay cả anh cả đôi khi cũng tự thẹn không bằng, vậy mà người…"
"… Người như vậy, sao đến trước mặt Triều Tịch lại nhún nhường thế chứ? Lái xe Hummer mà như lái xe chuyên dụng cho người già."
Lời châm chọc của Thẩm Phóng luôn trúng đích.
Lương Diệc Phong vuốt mi tâm, không mấy quan tâm chuyện người khác, chỉ nói: "Cậu nói nhiều quá."
Thẩm Phóng bĩu môi, thực sự không chịu nổi chiếc xe đang bò như rùa phía trước, đạp ga vượt lên, vượt xong còn đắc ý bấm còi chế nhạo anh.
Lục Trình An không màng để ý, tâm trí anh chỉ đặt nơi Triều Tịch.
Lúc Triều Tịch lên xe đã dặn anh: "Anh lái chậm chút."
Lục Trình An: "Ừm."
Xe chạy rất chậm, từ xa đã thấy xe của cô. Cô vốn không giỏi những cuộc trò chuyện quá sâu lắng và dài dòng. Cuộc nói chuyện trên tàu cao tốc lần trước cô còn thành thạo hơn.
Đơn giản, dứt khoát, ngắn gọn súc tích.
Những chuyện nghe được tối qua tác động quá mạnh, cô oán hận anh suốt mười năm vì chuyện hôn ước, tuy luôn canh cánh trong lòng nhưng tận đáy lòng cô vẫn thừa nhận anh.
Dù đã nhận được thông báo hủy hôn ước, dù cô và anh không còn gặp lại.
Tận đáy lòng, cô vẫn coi anh là chồng chưa cưới.
Đôi khi cô cũng tự tìm lý do cho mình, làm người không thể nói không giữ lời, đã hứa thì không thể nuốt lời. Người như anh ta mới làm chuyện thất hứa, sao mình có thể giống anh ta được. Chồng chưa cưới chỉ là cái cớ để đối phó với người khác thôi, trong mắt mình, anh ta chẳng qua chỉ là tên đàn ông phụ bạc đa tình mà thôi.
Ban ngày cô tỉnh táo và lý trí nhưng đến đêm, khi ngắm trăng nơi đất khách, Triều Tịch luôn nghĩ về anh, nghĩ về những cảnh gặp anh những năm đó, nghĩ về giọng điệu mọi người trong giới nhắc đến anh, nghĩ về người anh trai kiêu hãnh của mình cũng hết lời khen ngợi anh.
Những lúc ấy, cô cũng có đôi chút mơ mộng thiếu nữ trong đêm khuya.
Rồi sau đó lại là hôn ước.
Sự ngây thơ của cô nảy mầm, mọc hoang dại như cỏ dại.
Cô từng nghĩ anh sẽ vì cô mà dừng lại, như một con thuyền nhỏ trôi dạt trên biển nhiều ngày, trong lúc mơ hồ chợt phát hiện dường như mình đã thấy đất liền, cô là người lái đò đến đường cùng, không biết cảnh trước mắt là thật hay giả.
Triều Tịch mím môi, đột nhiên hỏi anh: "Lúc trước anh nói, chuyện hôn ước anh không nói hủy thì vẫn còn, là thật hay lừa tôi?"
"Thật."
"Khi tôi rời đi, hôn ước đã bị hủy rồi."
"Đó là do họ định đoạt."
"Hôn ước do họ định, họ hủy cũng là chuyện đương nhiên thôi."
Lục Trình An: "Tôi không đồng ý."
"Gì cơ?"
"Nếu là người khác, tôi không quan tâm." Anh nhìn thẳng về phía trước, gương mặt nghiêng lạnh lùng không một chút ý cười, bình tĩnh nói: "Nhưng nếu là em, tôi không đồng ý."
Triều Tịch sững người, cô không biết đang nghĩ gì: "Ông nội từng nói, nếu anh bằng lòng, Quý Quân Lăng cũng được."
Ông cụ Quý từng lo lắng vì chuyện này mà quan hệ hai nhà trở nên căng thẳng nên đã đề xuất: "Nhà tôi còn một đứa cháu gái, tuy là con nuôi nhưng chúng tôi luôn xem như con đẻ, hơn nữa các người cứ yên tâm, con gái nhà họ Quý chúng tôi không thua kém bất cứ gia đình nào. Nếu các người đồng ý, để Lục Trình An và Quân Lăng ở bên nhau cũng tốt."
Kết quả là bị từ chối.
Lục Trình An khẽ nhếch môi, nụ cười hờ hững: "Nếu là cô ta, tôi không quan tâm."
Triều Tịch: "Không quan tâm là sao?"
"Đính hôn, kết hôn, không quan tâm, có hôn ước hay không cũng không quan tâm." Lục Trình An nói: "Dù sao cũng lười nhìn cô ta lấy một lần."
"Vậy còn tôi?"
"Em thì không được."
"Tại sao?"
Ánh dương leo lên đầu cành, ánh sáng ban mai vàng rực chiếu qua kính chắn gió vào trong xe, nửa mặt anh ẩn trong bóng tối, nửa mặt ngập trong ánh sáng, gương mặt nửa sáng nửa tối, thần thái u ám.
Anh trầm giọng nói: "Tôi chỉ thấy được mỗi em thôi."
Nếu là người khác, anh đã không thèm để tâm nhưng cô thì không được.
Ai gặp được Triều Tịch rồi còn dám mơ tưởng người khác chứ?
Cô là tuyệt sắc trên đời.
Triều Tịch im lặng một lúc.
Con thuyền lắc lư, trôi dạt trên biển nhiều ngày cuối cùng thật sự tìm được bến đỗ.
Xưa nay cô quyết định y rất nhanh, không một chút do dự hay chần chừ.
"Chúng ta ở bên nhau đi."
"Gì cơ?" Lục Trình An đạp phanh gấp.
Triều Tịch đưa tay mở cửa xe, nhanh chóng nhảy xuống, đuôi mắt cô cong lên, ánh mắt mơ màng, đôi mắt đẹp ngập trong ánh sáng bình minh mờ ảo, chỉ cần khẽ cười đã khơi dậy cả tình yêu trong lòng anh.
Ánh dương rơi vào đáy mắt cô, đôi mắt như những vì sao lấp lánh, cô cười nói: "Đáp lại đó, câu nói anh từng nói với em khi gặp mặt mười năm trước hoặc lần gặp ở Bỉ."
Đáp lại câu nói của anh lúc đó.
… Triều Tịch, có lẽ anh đã phải lòng em từ cái nhìn đầu tiên rồi.
