Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng

Chương 32



Trán cô rịn một lớp mồ hôi lạnh. Qua giám sát ở cửa, cô nhìn thấy người đàn ông lén lút tiến gần cửa nhà mình nhìn số nhà rồi lắc đầu, sau đó nhấc điện thoại lên.

 

Triều Tịch áp tai vào cửa, nghe thấy tiếng người đó đang gọi điện.

 

Tiếng cách âm rất tốt nên cô chỉ nghe được một phần câu nói rời rạc: "Kiểm sát viên... Tầng mười hai... Cho anh ta một bài học..."

 

Trái tim Triều Tịch đột nhiên thắt lại.

 

Cô nhớ lại lúc nãy, người đàn ông thấy cô bấm số tầng thì mới báo số tầng của mình, còn hỏi cô sống với bao nhiêu người. Cô tưởng rằng anh ta là kẻ muốn đột nhập trộm cắp hay gì đó nhưng không ngờ...

 

Dường như người đàn ông này đến gây rắc rối cho Lục Trình An.

 

Cô nghĩa vậy thì lấy điện thoại từ túi ra gọi cho anh.

 

Lục Trình An vừa đỗ xe xong thì nhận được cuộc gọi của cô.

 

Anh tháo dây an toàn bắt máy, chưa kịp lên tiếng đã nghe cô nói: "Hôm nay anh đừng về."

 

Anh im lặng một lúc, hạ giọng giống như đe dọa gọi tên cô: "Triều Tịch?"

 

"Bên ngoài có một người đang chờ anh!" Triều Tịch nói: "Em không quen anh ta, hình như anh ta đến gây phiền phức cho anh. Em nghĩ anh không chỉ có một chỗ ở đây nên tối nay đừng về, hãy tìm chỗ khác nghỉ ngơi đi."

 

Anh chợt dừng bước.

 

Không phải Lục Trình An chưa từng gặp trường hợp bị cáo thuê người tìm cách gây rắc rối cho anh. Khu chung cư trước đây anh sống có bảo vệ tốt, chưa từng có chuyện ai đó tìm đến tận nơi ở của anh, chỉ có ở bên ngoài thì khó nói trước.

 

Xe của anh từng bị đập phá, anh nhận được thư đe dọa, bị theo dõi và từng bị chặn đường.

 

Những năm làm kiểm sát viên, anh tự hỏi mình chưa từng làm gì trái pháp luật, trái với công lý nhưng dù vậy thì những hành động trả thù mà anh gặp cũng nhiều vô số kể.

 

Anh có làm gì sai không?

 

Không.

 

Chỉ là lòng người trăm kiểu, cái xấu xa của bản tính con người là điều khó lường nhất.

 

Anh có thể bình thản chấp nhận mọi thứ nhưng không có nghĩa là anh muốn Triều Tịch cũng phải chấp nhận nó.

 

Giọng anh trầm xuống: "Em đang ở đâu?"

 

Triều Tịch đáp: "Em đang ở nhà."

 

Giờ người đó đang ở đâu?

 

Triều Tịch nhìn vào giám sát: "Em không biết nhưng chắc chắn anh ta đang canh chờ anh về." Cô lo lắng không yên: "Lục Trình An anh đừng về."

 

Lục Trình An: "Em đã nói chuyện với anh ta chưa?"

 

Cô im lặng vài giây rồi ngập ngừng đáp: "Rồi."

 

"Nói gì?"

 

"Anh ta hỏi em sống cùng ai."

 

"Em trả lời thế nào?"

 

"Em nói... Em sống với chồng."

 

"Còn gì nữa không?"

 

"Anh ta hỏi em ở phòng nào nhưng em không trả lời." Triều Tịch nhanh chóng nói: "Nhưng anh ta theo em ra ngoài, nhìn qua chỗ em ở rồi tìm đến chỗ của anh. Anh ta còn gọi điện thoại cho ai đó, em cũng không nghe rõ nội dung nhưng hình như là... Tìm anh."

 

Đột nhiên Lục Trình An nói: "Em xuống đây."

 

Triều Tịch sững sờ một lúc.

 

Lục Trình An nói: "Em ở đó thì anh không yên tâm."

 

Tim của Triều Tịch đập chậm một nhịp, cô hạ giọng nói: "Anh có gì mà không yên tâm chứ, anh ta đến tìm anh chứ không phải tìm em."

 

"Triều Tịch." Lục Trình An nói bằng giọng điệu không thể từ chối: "Nghe lời anh, xuống đây."

 

Anh biết những người đó điên cuồng đến mức nào.

 

Lần trước khi anh lái xe đến bệnh viện gặp Lương Diệc Phong, chỉ trong vòng nửa tiếng mà xe của anh đã bị đập nát đến mức phải báo hủy, dù có giám sát an ninh cũng vô dụng.

 

Vì kẻ thuê bọn chúng rất giàu và rất trơ trẽn, hoàn toàn coi thường người khác, chỉ thuê toàn bọn côn đồ, mà đám côn đồ đó chỉ phải ngồi trong đồn công an vài ngày rồi sau đó lại được ra ngoài nhờ nộp tiền phạt.

 

Họ chỉ muốn khiến anh khó sống, muốn làm cho anh luôn lo sợ.

 

Lục Trình An siết chặt điện thoại trong tay, cổ họng khô khốc nói: "Em ở đó một mình, anh thật sự không yên tâm. Triều Tịch, nghe lời anh, xuống đây."

 

Triều Tịch cũng đang sợ.

 

So với người khác thì cô còn sợ hơn.

 

Khi mới năm tuổi cô từng bị bắt cóc, dù lúc đó còn nhỏ nhưng đã để lại trong cô bóng ma lớn. Vì thế đối với những người bám đuôi hay theo dõi, cô thật sự thấy ghê rợn đến rùng mình.

 

An ninh ở nước ngoài không tốt, đôi khi cô làm thí nghiệm đến khuya, thậm chí còn không dám về nhà, bởi vì ban đêm là thời điểm dễ xảy ra các vụ án, nhiều bạn học của cô từng bị cướp, thậm chí là bị kẻ say rượu quấy rối.

 

Khi Lục Trình An bảo cô không xuống thì cô còn có thể bình tĩnh đối mặt.

 

An ninh khu chung cư này khá ổn, hơn nữa cửa nhà cô luôn khóa, người ngoài chắc cũng không dám làm gì bừa bãi và hơn nữa là người đó không phải tìm cô mà là tìm Lục Trình An nhưng khi Lục Trình An nói rằng anh không yên tâm về cô.

 

Trong cuộc đời của Triều Tịch, thật ra ba mẹ không quan trọng.

 

Người cô yêu quý nhất là ông bà vì từ nhỏ cô đã sống bên cạnh họ, mọi niềm vui nỗi buồn dù không nói ra thì ông bà cũng đều cảm nhận được.

 

"Triều Tịch của chúng ta không vui rồi, ai đã làm cho Triều Tịch của chúng ta không vui thế?"

 

"Triều Tịch thích món này, vậy sau này bà sẽ bảo bếp thường xuyên làm cho cháu."

 

"Cháu gái của bà không cần phải ngoan ngoãn đến thế, chỉ cần là chính mình là đủ rồi, vui thì nói, buồn cũng phải nói, thích thì nói, sợ hãi cũng phải nói. Chỉ cần cháu sống thật với chính mình là được rồi. Triều Tịch của chúng ta đáng yêu đến mức ngay cả khi giận dữ cũng rất dễ thương."

 

Phòng khách trống trải, chỉ có đèn hành lang ở trước cửa là còn sáng.

 

Cô đứng một mình trong phòng khách, đêm tối bao trùm cô rất tĩnh lặng.

 

Cô chậm rãi rủ mắt.

 

Dường như cô chợt hiểu ra vì sao mình lại thích anh rồi.

 

Cô thích anh, khi cô gặp khó khăn thì anh là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh cô.

 

Cô thích anh vì anh không bao giờ để cô lại một mình ở nơi nguy hiểm.

 

Dù khả năng nguy hiểm chỉ là một phần mười nghìn.

 

Cô thích anh, thích sự quan tâm không che giấu mà anh dành cho cô, thích cách anh thổ lộ thẳng thắn và chân thành, thích việc dù không nhìn thấy cô nhưng khi nghĩ đến tình cảnh của cô thì anh còn lo sợ hơn cô nhiều.

 

Rõ ràng anh là người điềm tĩnh không bộc lộ cảm xúc nhưng đối với cô, anh có thể trêu chọc cô vào sáng sớm, cẩn thận khi nhắc đến bạn gái cũ, mạnh mẽ không khoan nhượng khi nói về chuyện hôn ước và lúc này...

 

Giọng nói của anh tiết lộ nỗi lo lắng không yên trong anh ngay lúc này.

 

Bên tai là giọng nói trầm ấm mang theo chút bồn chồn của anh: "Nghe lời anh, có lẽ người đó là tên côn đồ, kiểu người này làm được bất cứ việc gì, gã chẳng sợ gì cả."

 

Triều Tịch đáp: "Nhưng em đã khóa cửa rồi mà."

 

Giọng Lục Trình An trở nên cứng rắn: "Em khóa cửa thì có ích gì chứ, bao nhiêu vụ trộm đột nhập vào nhà rồi? Gần đây anh còn xử một vụ án, kẻ trộm đột nhập vào nhà g**t ch*t chủ nhà rồi còn hãm hại cả vợ của chủ nhà."

 

Triều Tịch không dám nói thêm gì nữa.

 

Dường như Lục Trình An cũng nhận ra giọng mình có phần không hay, anh dịu giọng lại: "Triều Tịch, bây giờ em ra ngoài nhìn thử xem người đó còn ở ngoài hành lang không?"

 

Cô nhìn vào giám sát: "Không thấy nữa."

 

"Anh đã gọi bảo vệ lên đón em rồi, em đi thang máy xuống, bảo vệ sẽ đứng trong đó, anh ta sẽ giả vờ như không biết gì cả." Lục Trình An nói: "Em đi cùng anh ta xuống, khi cửa thang máy mở ra thì em sẽ thấy anh."

 

Anh chuẩn bị mọi thứ rồi ra ngoài trao đổi với bảo vệ.

 

Triều Tịch giơ tay mở cửa.

 

Ngoài hành lang, cô nghe thấy giọng người đàn ông đang gọi điện: "Chắc là thằng kiểm sát viên đó sợ rồi, không biết đã trốn đâu mất nhưng cô gái ở đối diện đúng là ngon, nói gì mà sống cùng chồng, tôi chờ nãy giờ cũng chẳng thấy gã đàn ông nào vào nhà cô ta hết."

 

Giọng điệu tục tĩu khiến người nghe cảm thấy ghê tởm.

 

"Đúng là ngon, trông chẳng khác gì ngôi sao, dáng người cũng đẹp, đường cong đâu ra đấy, b* ng*c đó sờ vào chắc sướng lắm, giọng nói cũng dễ nghe, khi kêu lên chắc còn dễ nghe hơn, há há."

 

Giọng nói của gã truyền qua điện thoại.

 

Lục Trình An tức giận đến mức các mạch máu nổi lên, anh siết chặt điện thoại trong tay như muốn bóp nát nó, anh kiềm chế cơn giận nói: "Bảo vệ đã lên, đợi khi thang máy đến thì đi ra đấy biết chưa, Triều Tịch?"

 

Triều Tịch khẽ đáp: "Ừm."

 

Tiếng đóng cửa vang lên.

 

Dường như người đàn ông nghe thấy động tĩnh: "Hình như cô ta ra rồi, tạm ngưng đã, ông đây xem thế nào. Dù gì cũng không chắc gã đàn ông đó sẽ về, chi bằng tìm cô gái này vui vẻ trước đã."

 

Tim của Triều Tịch chợt đập dồn dập.

 

Thang máy dừng ở tầng của cô, Triều Tịch mở cửa. Trên lầu, tiếng bước chân của người đàn ông xuống cầu thang dần tiến đến và càng lúc càng rõ ràng. May mà trong thang máy có bảo vệ đang đứng: "Bác sĩ Triều Tịch."

 

Cô hơi thả lỏng bước vào thang máy. Cửa thang máy từ từ khép lại, khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông khi nhìn thấy người mặc đồng phục bảo vệ thì đơ cứng lại.

 

May mà khi người đàn ông vừa bước ra khỏi hành lang thì cửa thang máy đã đóng lại rồi.

 

Cô thở phào nhẹ nhõm.

 

Cả người yếu ớt dựa vào tường, chiếc điện thoại trong lòng bàn tay cũng vì thế mà rơi xuống đất.

 

Lục Trình An không biết bên này của cô xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng "phịch" của điện thoại rơi xuống đất, tim anh như treo lơ lửng. Anh gọi tên cô qua điện thoại: "Triều Tịch!"

 

Bàn tay Triều Tịch run rẩy nhặt điện thoại rơi trên sàn lên.

 

Không nghe thấy tiếng của cô nên Lục Trình An quay người bước vào hành lang, vội vàng chạy lên từng bước, hơi thở dồn dập, miệng không ngừng gọi tên cô.

 

"Triều Tịch."

 

"Triều Tịch."

 

Không lâu sau, cuối cùng Triều Tịch cũng tìm lại được giọng nói của mình, cô nhẹ nhàng đáp: "Em đang ở trong thang máy rồi, chú bảo vệ cũng ở đây."

 

Lục Trình An dừng lại ở tầng sáu, dựa vào lan can thở hổn hển, hỏi cô: "Em ở tầng mấy?"

 

"Tầng tám."

 

Anh bước vào khu vực thang máy, nhấn nút đi xuống.

 

Chưa đến một phút.

 

Thang máy dừng lại.

 

Một tay Triều Tịch cầm điện thoại một tay đỡ tường, chậm rãi đứng dậy từ dưới đất.

 

Khi thang máy dừng lại thì toàn thân cô như bị ai nhấn nút tạm dừng, hơi thở ngừng lại, lo lắng trong lòng khuếch đại gấp trăm lần.

 

Chú bảo vệ cũng nắm chặt cây gậy trong tay.

 

Ngay sau đó cô đã ngã vào một vòng tay ấm áp và quen thuộc.

 

Chú bảo vệ cũng thở phào nhẹ nhõm: "Kiểm sát Lục, cậu làm tôi sợ muốn chết."

 

Lục Trình An cúi đầu hôn khẽ lên tóc cô.

 

Anh ôm cô mà tay vẫn run rẩy, nói như nhặt được báu vật: "Anh ở đây, anh ở bên em."

 

Nước mắt ngưng đọng trong mắt Triều Tịch từ lâu và lúc này cũng rơi xuống, rơi trên ngực anh.

 

Anh không lừa cô.

 

Cửa thang máy mở ra, người đối diện sẽ là anh.

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...