Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng

Chương 36



"..."

 

Đầu óc của Triều Tịch chợt trống rỗng. Cô tự thấy mình học logic khá ổn nhưng dù nghĩ thế nào, cô vẫn thấy câu "chúng ta chưa kết hôn" với câu "em đang cầu hôn anh" hay "em đang ngầm ám chỉ anh hãy cầu hôn anh" chẳng có liên quan gì đến nhau.

 

Người này mặt dày quá thể rồi đấy nhé.

 

Triều Tịch nhịn một chút rồi nhấc chân đá một cú vào ghế của anh. Ghế có bánh xe nên chỉ cần một cú đá nhẹ của cô cũng khiến nó trượt sang bên cạnh.

 

Cuối cùng thì gương mặt hả hê chướng mắt đó cũng rời đi, cô tập trung vào việc ăn há cảo tôm của mình.

 

Ban đầu Triều Tịch không hề có hứng thú ăn uống nhưng đồ ăn ở tiệm này thật sự rất ngon. Cô vừa nhìn hình CT sọ não của bệnh nhân mới chuyển đến vừa ăn. Đến khi định thần lại, cô phát hiện đồ ăn trong hộp gần như đã hết.

 

Cô ngẩn người nhìn hộp đồ ăn một lúc.

 

Quay đầu lại nhìn về phía Lục Trình An thì thấy anh đang tập trung xem tài liệu.

 

Triều Tịch khẽ hắng giọng nói nhỏ: "Sao anh không ăn?"

 

Lục Trình An cũng phối hợp, nhỏ giọng đáp: "Em no chưa?"

 

Triều Tịch thấy kỳ lạ, trong văn phòng chỉ có hai người họ, vậy mà họ cứ thì thầm với nhau như đang làm chuyện gì đó bí mật lắm. Nghĩ vậy, cô quay lại nói giọng bình thường: "Anh có ăn không?"

 

"Có."

 

Tuy nói vậy nhưng ánh mắt anh vẫn đặt trên tài liệu trước mặt, chỉ có thân người hơi nghiêng về phía cô, đầu hơi nghiêng và đôi môi cũng khẽ hé mở.

 

Gợi ý rất rõ ràng.

 

Triều Tịch: "..."

 

Anh còn thong thả giục cô: "Anh đói lắm rồi."

 

Triều Tịch mím môi: "Đói thì tự ăn đi."

 

"Hả?"

 

"Ừm."

 

"Hả?"

 

"Ừm."

 

"Hả?"

 

"..."

 

Cuối cùng cô đành chịu thua.

 

Cô cầm lấy đôi đũa anh đã dùng gắp một miếng há cảo tôm, một tay đặt dưới miếng há cảo tránh nước rớt lên quần áo, người hơi nghiêng về phía anh.

 

Lục Trình An cũng hơi nghiêng về phía cô.

 

Tay anh vẫn đặt trên bàn ngăn cách hai người họ, động tác dần dần gần nhau.

 

Có cảm giác lạ lẫm ở cánh tay.

 

Mềm mại lại ấm áp.

 

Anh nhanh chóng nhận ra đó là gì, và tiện lật trang, anh đã cởi áo khoác ngoài, xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay. Triều Tịch dù có mặc áo khoác trắng bên ngoài nhưng bên trong chỉ là một chiếc sơ mi lụa mỏng manh, mềm mại và nhẹ nhàng.

 

Qua lớp vải mềm mại.

 

Dường như anh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô.

 

Hơi nóng.

 

Triều Tịch cũng tỉnh táo lại, cô làm ra vẻ thản nhiên như không có gì xảy ra nhưng giọng nói run rẩy lại tiết lộ tâm trạng của cô lúc này: "Anh tự ăn đi."

 

Lục Trình An ngả người ra sau, nhìn thấy vành tai đỏ hồng ẩn dưới mái tóc của cô.

 

Tâm trạng của anh vô cùng vui vẻ.

 

Anh gắp một miếng há cảo tôm bỏ vào miệng, há cảo mềm mại đậm đà, nhân tôm thơm ngon có thêm hạt mã thầy, giòn giòn còn ngon miệng. Bên trong còn có nước sốt đặc biệt, nước súp tươi ngọt khiến đôi môi anh đỏ thắm.

 

Trông thật giống như chàng ma cà rồng thứ thiệt.

 

Ma cà rồng cười, giọng nói pha chút vui đùa: "Em có thích không?"

 

Cô theo phản xạ đáp: "Không thích."

 

"Không thích mà ăn nhiều thế à?"

 

"..."

 

Nhận ra anh đang nói về đồ ăn ngoài chứ không phải thứ khác, Triều Tịch cảm thấy ấm ức nhưng ngoài mặt, cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, mắt không rời khỏi màn hình máy tính xem hình CT sọ não và nói: "Cũng bình thường thôi."

 

"Ồ." Lục Trình An nhướn mày rồi hỏi tiếp: "Vậy em có thích không?"

 

Triều Tịch nhíu mày, rất cẩn thận hỏi lại: "Cái gì?"

 

Anh chưa kịp trả lời thì cửa văn phòng đột nhiên bị gõ mở, Lương Diệc Phong đứng ở bên cửa, giọng điệu bình thản: "Tôi không làm phiền hai người chứ?" Giọng nói còn chẳng có chút áy náy nào.

 

Lục Trình An nhàn nhã đáp: "Anh đang làm phiền đấy!"

 

Lương Diệc Phong: "Vậy thì anh ra ngoài đi."

 

"..."

 

Triều Tịch cười khẽ.

 

Lương Diệc Phong bước đến bên cạnh Lục Trình An, kéo ghế ngồi xuống: "Xe của anh lại bị đập à?"

 

Lục Trình An hờ hững đáp: "Ừ."

 

Triều Tịch ngẩn người: "Xe của anh bị đập á? Từ bao giờ vậy?"

 

"Khoảng tám giờ thì phải?" Lục Trình An cười tỏ vẻ không để ý lắm: "Chỉ đi vào nhà hàng lấy đồ ăn rồi nói chuyện với Tùy Vũ vài câu, lúc ra ngoài thì xe đã bị đập rồi."

 

Lương Diệc Phong hỏi: "Biết ai đập không?"

 

Lục Trình An: "Anh cũng nói là “lại” đấy, còn ai vào đây nữa?"

 

"Đây là chiếc xe thứ mấy trong năm nay rồi?"

 

Lục Trình An nghĩ ngợi một lúc: "Cũng tạm, mới là chiếc thứ ba thôi."

 

"Kiểm sát viên mà gặp nguy hiểm đến mức như anh thì quả là tài thật."

 

"Quá khen." Lục Trình An khiêm tốn khoát tay.

 

Triều Tịch nghe mà thấy lòng căng thẳng: "Năm nay anh bị đập tận ba chiếc xe á?"

 

Lục Trình An: "Ừm."

 

"Ở viện các anh cũng mặc kệ hả?"

 

"Lo kiểu gì đây?" Anh nhướn mày, ánh mắt lấp lánh ý cười: "Anh nói với em rồi mà, chuyện này không lo được đâu."

 

Lương Diệc Phong nói thêm: "Chẳng phải Thẩm Phóng muốn sắp xếp vệ sĩ cho anh à?"

 

Lục Trình An nghe mà nhức đầu: "Tôi là kiểm sát viên, là viên chức nhà nước đàng hoàng mà giờ vệ sĩ kè kè bên cạnh thì có phù hợp không hả? Mà anh cả tôi còn chẳng có vệ sĩ, bày vẽ làm gì."

 

Lương Diệc Phong bình thản đáp: "Dù sao cũng nên sắp xếp cho anh một người."

 

Lục Trình An lắc đầu, giọng điệu rất nhẹ nhàng: "Không cần đâu."

 

Triều Tịch đột nhiên lên tiếng: "Cứ sắp xếp đi."

 

Lục Trình An nghiêng đầu nhìn cô, cô cũng quay lại nhìn anh, ánh mắt dường như không có cảm xúc gì nhưng lời nói lại bộc lộ quan tâm vào lúc này: "Trước khi mọi việc được giải quyết thì vẫn nên cử lấy vài người bảo vệ."

 

Lục Trình An nhìn chằm chằm vào cô.

 

Nhìn đến mức khiến Triều Tịch hơi không được tự nhiên, cô tránh ánh mắt anh, lẩm bẩm: "Anh nhìn em làm gì?"

 

Anh nhếch môi nói với hàm ý sâu xa: "Em quan tâm anh à?"

 

Bị nói trúng tâm ý nhưng Triều Tịch vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc: "Em quan tâm đến cái xe thôi."

 

Nụ cười bên môi Lục Trình An không thể thu lại được.

 

Sau một hồi im lặng, anh bất ngờ thay đổi ý định: "Thôi thì để Thẩm Phóng sắp xếp vài vệ sĩ đi."

 

Triều Tịch vội vàng gật đầu.

 

Lại nghe anh bổ sung: "Hai người chắc đủ rồi chứ?"

 

Triều Tịch: "Anh hỏi em làm gì?"

 

Lục Trình An: "Sắp xếp cho em."

 

Cô ngơ ngác: "Sao lại sắp xếp cho em? Không phải sắp xếp cho anh hả?"

 

"Thân phận của anh không phù hợp có vệ sĩ." Lục Trình An đã nhấc điện thoại gọi cho Thẩm Phóng, chẳng thèm nghĩ đến giờ đã khuya, cũng chẳng quan tâm Thẩm Phóng có đang ngủ hay không. Anh đặt điện thoại bên tai, nhìn về phía Triều Tịch: "Người đó đã gặp em rồi, có thể đã nhớ mặt em."

 

"Không phải chứ." Giọng cô mang theo chút bất đắc dĩ: "Em có động chạm gì đến anh ta đâu mà, anh ta sẽ không làm gì em đâu."

 

Điện thoại được kết nối.

 

Giọng nói của Thẩm Phóng hơi mệt mỏi và lười biếng, hơi thở nặng nề, kéo dài giọng nói: "Ôi anh hai ơi, nửa đêm thế này anh không ở nhà chơi với tay phải mà lại tìm một người đàn ông có gia đình như em trò chuyện, anh thấy có hợp lý không?"

 

Lục Trình An bật cười.

 

Thẩm Phóng tiếp tục: "Em, một người đàn ông đã có vợ nhắc nhở anh vài câu, những đêm thế này anh nên vui vẻ với vợ chứ không phải chơi với tay phải đâu."

 

Cậu ấy cho rằng anh vẫn cô độc đối mặt với tập tài liệu trong đêm đen tĩnh lặng như mọi khi nên Thẩm Phóng tiếp tục châm chọc: "Nhưng ai bảo anh bao nhiêu năm rồi vẫn chưa lấy được vợ làm chi, haiz, không giống em, vợ ở ngay trong nhà... À không, ngay trong vòng tay đây này."

 

Từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Họa Thủy: "Thẩm Phóng!"

 

Thẩm Phóng bị Họa Thủy lườm: "Được rồi được rồi, anh nói đàng hoàng được chưa?"

 

"Nói cho đàng hoàng."

 

"Được, anh nói nghiêm túc."

 

Ngay khi Thẩm Phóng nói câu đầu tiên thì Lục Trình An đã đặt điện thoại lên bàn, mãi đến khi Thẩm Phóng nhận ra điều bất thường, hét lớn đến mức trong văn phòng trống trải vang lên tiếng vọng, lúc đó anh mới nhấc mình lên chuẩn bị cầm điện thoại.

 

"Anh có ở đó không anh hai ơi? Có nghe em nói gì không? Những lời khuyên nhủ chân thành của người đi trước mà anh không chịu nghe, đời này anh đừng mong theo đuổi được Triều Tịch! Cả đời này anh cũng chỉ có thể sống với tay phải thôi!"

 

Sắc mặt của Lục Trình An đột nhiên căng lại, anh nhìn chằm chằm vào Triều Tịch.

 

Triều Tịch chăm chú nhìn màn hình máy tính, góc nghiêng của gương mặt lạnh lùng và biểu cảm hờ hững, dường như cô không bị lời nói của Thẩm Phóng ảnh hưởng chút nào.

 

Có vẻ nhận thấy ánh mắt anh nên cô quay đầu lại nhìn anh.

 

Cứ như bừng tỉnh, cô vươn tay cầm lấy cái tay đang giữ điện thoại của anh rồi kéo về phía mình.

 

Kéo đến trước ngực, cô nhấn nút loa ngoài.

 

Thẩm Phóng vẫn đang hú hét: "Anh xem hai anh em chúng ta đi, cùng có vợ chưa cưới, chẳng hiểu sao mà vợ chưa cưới của em đã thành vợ chính thức rồi này? Còn vợ chưa cưới của anh thì sao hả? Hu hu hu, ôi anh hai ơi, anh thật đáng thương quá đi mất."

 

Triều Tịch: "Thẩm Phóng này."

 

Giọng cô vừa vang lên thì Thẩm Phóng đã sững người, không dám tin mà nhấc điện thoại lên nhìn lại, đúng là số của Lục Trình An: "Cô... Cô là ai?"

 

"Là tôi đây."

 

"Triều Tịch á? Sao cô lại cầm điện thoại của anh hai tôi?"

 

Triều Tịch không trả lời câu hỏi của cậu ấy, giọng cô bình tĩnh nhẹ nhàng nói: "Anh cậu đã có vợ chưa cưới từ mười năm trước rồi, còn mười năm trước cậu còn chẳng biết vợ chưa cưới của mình ở đâu, so ra thì ai đáng thương hơn ai hả?"

 

Lục Trình An rất phối hợp, than thở tiếc nuối: "Ôi em tư ơi, em thật sự rất đáng thương quá đi mất."

 

Thẩm Phóng: "..."

 

Cặp đôi tồi tệ này!

 

Lương Diệc Phong bất chợt bật cười, anh ấy lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chung Niệm, người vẫn luôn lo lắng cho chuyện tình cảm của Triều Tịch: [Cô ấy với chú hai quả là trời sinh một cặp sài lang hổ báo.]

 

Chung Niệm làm việc thêm giờ nên vẫn chưa ngủ.

 

Cô ấy gần như trả lời ngay: [Anh chắc là sài lang hổ báo chứ không phải trai tài gái sắc á?]

 

[Trai tài gái sắc là chỉ anh và em.]

 

[...]

 

Lương Diệc Phong cất điện thoại, nghe thấy tiếng gào thét đứt ruột đứt gan của Thẩm Phóng qua điện thoại. Triều Tịch và Lục Trình An ngồi cạnh nhau, tay Triều Tịch nắm lấy cổ tay của Lục Trình An, từ góc độ này nhìn qua thì biểu cảm của hai người giống nhau y hệt.

 

Khuôn mặt lạnh lùng với nụ cười hờ hững.

 

Đôi mắt tương tự nhau với đuôi mắt hơi xếch, một bên quyến rũ còn một bên lại phóng khoáng.

 

Có vẻ đã phát tiết xong, Thẩm Phóng bực bội nói: "Hai người gọi cho tôi lúc khuya khoắt thế này là khoe khoang tình cảm lâu năm từ mười năm trước à?"

 

Tay Triều Tịch đang nắm tay Lục Trình An chợt cứng lại.

 

Cô lúng túng rút tay về, cố giữ giọng bình tĩnh nói: "Cậu nghĩ ai cũng giống cậu à?"

 

Thẩm Phóng hỏi: "Vậy hai người gọi tôi làm gì?"

 

Lục Trình An: "Điều vài người từ bộ phận an ninh của em đến đi."

 

"Sao vậy? Cuối cùng anh cũng muốn thuê vệ sĩ rồi hả?"

 

"Không, là cho Triều Tịch."

 

Triều Tịch quay lại, giọng điệu cứng rắn: "Em không cần, là cho anh."

 

Thẩm Phóng thắc mắc: "Không phải chứ? Đây là tình huống gì vậy, sau khi kiểm sát viên trở thành nghề nguy hiểm thì bác sĩ cũng bị trả thù luôn á? Sao anh ba không bị trả thù nhỉ?"

 

Lương Diệc Phong lạnh lùng nói: "Cậu muốn anh bị trả thù à?"

 

"..."

 

Thẩm Phóng sững sờ: "Anh, anh, anh ba ạ? Không phải chứ, ba người tụ tập giữa đêm chơi bài à?"

 

Lục Trình An nói: "Anh đang ở bệnh viện với Triều Tịch, chú ba cũng ở đây."

 

Anh nói ngắn gọn về sự việc, cuối cùng lại nói: "Sắp xếp cho Triều Tịch hai vệ sĩ đi."

 

Triều Tịch bất lực: "Em thật sự không cần."

 

"Yên tâm đi, họ sẽ giữ khoảng cách an toàn, nếu không có nguy hiểm thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt em." Lục Trình An vừa nói vừa đưa tay xoa đầu cô, anh cúi xuống gần, giọng thì thầm đầy dịu dàng và ấm áp: "Anh không thể đảm bảo mỗi lần em gặp chuyện thì anh đều kịp đến ngay, vậy nên hãy giúp anh yên tâm hơn một chút, được không Triều Tịch?"

 

Triều Tịch khó khăn tìm lại giọng nói của mình: "Em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

 

"Anh lớn tuổi rồi, những chuyện mà lúc hai mươi tuổi có thể chịu đựng thì đến bây giờ thật sự không chịu nổi nữa." Một giây trước đôi mắt Lục Trình An còn ánh lên vẻ đùa cợt nhưng bàn tay đang xoa đầu cô lại từ từ hạ xuống đặt lên vai cô, khi lên tiếng lần nữa, giọng anh lại đầy vẻ bất lực: "Anh đã ba mươi tuổi, già lắm rồi. Nếu em thật sự xảy ra chuyện..."

 

Môi anh mấp máy, giọng nhẹ đến mức chỉ mình Triều Tịch nghe thấy: "Anh sẽ chết mất, Triều Tịch ơi, anh thật sự sẽ chết mất đấy."

 

Triều Tịch nhìn vào mắt anh.

 

Đôi mắt sâu thẳm tối tăm, dường như trống rỗng nhưng cũng tràn đầy tình yêu.

 

Đối diện với đôi mắt đào hoa hút hồn này, cô không thể thốt ra lời từ chối nào cả.

 

Mọi chuyện cứ thế mà quyết định.

 

Không biết Lương Diệc Phong đã rời đi từ lúc nào, y tá Tiểu Mộng đến tìm Triều Tịch, cô ấy nói rằng bệnh nhân phẫu thuật ban ngày đã tỉnh nên nhờ cô đến xem thử.

 

Trên đường đến phòng bệnh, Tiểu Mộng ríu rít: "Bác sĩ Triều Tịch ơi, đồ ăn đêm mà kiểm sát Lục mang đến ngon quá đi!"

 

Triều Tịch: "Hả?"

 

Tiểu Mộng: "Nghe nói là mang từ nhà hàng tư nhân số một trong thành phố, thật sự rất ngon luôn."

 

Triều Tịch mỉm cười: "Anh ấy còn mang cho các cô nữa à."

 

"Đúng vậy đúng vậy." Tiểu Mộng nói: "Nhà hàng tư nhân này có giá trung bình mỗi người là bốn chữ số cơ, kiểm sát Lục thật là hào phóng."

 

Triều Tịch cúi đầu cười khẽ: "Các cô thích ăn là tốt rồi."

 

Tiểu Mộng ngập ngừng nhìn cô, đợi đến khi Triều Tịch kiểm tra tình trạng của bệnh nhân xong, Tiểu Mộng mới cẩn thận nói: "Thật ra bọn tôi có thảo luận về cô và kiểm sát Lục."

 

"Thảo luận chuyện gì?"

 

"Thì là..." Tiểu Mộng không phải là người giỏi giữ bí mật nên cuối cùng cũng nói hết ra: "Bọn tôi đều biết cô là cháu gái của viện trưởng Quý, những gia đình như nhà cô thì đều có hôn nhân sắp đặt đúng không?"

 

Triều Tịch vẫn cười khẽ.

 

Tiểu Mộng nói: "Ban đầu lúc kiểm sát Lục chưa đến, bọn tôi đều nghĩ chồng chưa cưới mà cô nhắc đến là một ông chú trung niên giàu có tầm ba mươi bốn mươi tuổi, nếu không thì sao cô lại không cho bọn tôi xem ảnh của anh ấy chứ?" 

 

Cô ấy nhìn Triều Tịch với vẻ tôi hiểu mà, rõ ràng chỉ có hai người họ nhưng cô ấy lại nói rất nhỏ: "Chẳng phải khách VIP trong bệnh viện của chúng ta đều như vậy sao? Có tiền thì có tiền nhưng chỉ là có cái tướng của người giàu thôi, còn bạn gái hay vợ của họ thì đẹp không chê vào đâu được!"

 

Triều Tịch bật cười.

 

Xưa nay cô luôn làm việc theo ý mình, không tham gia vào các cuộc thảo luận của mọi người nên đương nhiên bỏ lỡ không ít chuyện hóng hớt.

 

Tiểu Mộng nói: "Vì vậy bọn tôi vẫn luôn nghĩ rằng chồng chưa cưới của cô là một ông chú giàu có, kết quả không ngờ lại là cực phẩm vô đối như kiểm sát Lục!"

 

"Kiểm sát Lục nhìn thì lạnh lùng, trông có vẻ không dễ nói chuyện nhưng lúc nhắc đến cô, anh ấy cười dịu dàng lắm." Mắt Tiểu Mộng sáng lên.

 

"Vậy hai người là kiểu cưới trước yêu sau trong truyền thuyết đúng không?"

 

Cô ấy tưởng tượng rất xa.

 

Triều Tịch suy nghĩ vài giây rồi nói: "Không phải."

 

Tiểu Mộng ngẩn ra: "Hả?"

 

"Chúng tôi là vì yêu nhau nên mới ở bên nhau." Giọng cô nhẹ nhàng nhưng kiên định, dáng vẻ ngoan hiền, đôi mắt dịu dàng, cô mỉm cười thầm thì: "Chẳng liên quan gì nhiều đến hôn ước cả."

 

Vì đối phương là anh nên hôn ước mới có ý nghĩa.

 

Nếu người kết hôn không phải là anh thì hôn ước hoàn toàn có thể từ chối bằng nhiều lý do, thậm chí không cần lý do thì cô vẫn có thể từ chối.

 

Anh cũng vậy.

 

Cô cúi đầu mỉm cười, đột nhiên Tiểu Mộng nói: "Bác sĩ Triều Tịch ơi, khi nãy cô cười trông giống kiểm sát Lục lắm đó."

 

Triều Tịch: "Hả?"

 

"Đây là kiểu vợ chồng có tướng phu thê trong truyền thuyết đó hả?" Tiểu Mộng tinh nghịch nháy mắt trêu chọc cô.

 

Triều Tịch phì cười.

 

Sau khi trở lại văn phòng, cô thấy Lục Trình An đang nằm ngủ trên ghế. Cô nhẹ nhàng đi đến ngồi xuống trước mặt anh, vươn tay phác thảo gương mặt anh trong không khí.

 

Cuối cùng ngón tay dừng lại nơi lông mi của anh.

 

Cô lẩm bẩm: "Giống chỗ nào chứ?"

 

"Em chẳng giống anh chút nào, vừa phong lưu lại vừa lôi cuốn."

 

"Lại còn được các cô gái yêu thích nữa."

 

Cô chạm nhẹ vào lông mi của anh.

 

Rồi bỗng nhiên cô thở dài thì thầm: "Nhưng nếu không phải vì anh quá lôi cuốn, em cũng sẽ không yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, và sau mười năm vẫn không thể quên anh."

 

Gặp được Lục Trình An rồi, sau này còn yêu thêm được ai ư?

Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...