Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng

Chương 61



Trong hành lang hẹp và kín, cửa sổ mở hé một khe.

 

Gió lạnh mùa đông rít qua khe cửa ùa vào mang theo cái lạnh ẩm ướt của cả mùa đông, lạnh buốt như cắt vào mặt Lục Trình An rồi theo cổ áo len lỏi vào cơ thể anh.

 

Anh cúi đầu, khuôn mặt bị gió tuyết thổi đến gần như tái nhợt không còn chút sắc máu.

 

Khi Lương Diệc Phong đẩy cửa bước vào, cảnh tượng anh ấy nhìn thấy là như vậy.

 

Gió mùa đông không ngừng ùa vào, Lục Trình An đứng đó mà chẳng cảm thấy lạnh, dường như cảm nhận có người bước vào nên anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

 

Khuôn mặt anh lạnh lùng vô cảm, sắc mặt tái nhợt.

 

Và trong đôi mắt...

 

Như đã thấm đẫm biết bao nhiêu sương tuyết mà lạnh lẽo buốt giá.

 

Lương Diệc Phong nhặt cái điện thoại rơi trên đất, anh ấy bước tới muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng chỉ im lặng vỗ nhẹ vai Lục Trình An.

 

Lục Trình An khàn giọng hỏi: "Khi nào có kết quả kiểm tra?"

 

"Khoảng chín giờ sáng mai."

 

"Ừ."

 

Anh nhận lại cái điện thoại từ tay Lương Diệc Phong rồi quay người bước đi.

 

Lương Diệc Phong: "Lục Trình An."

 

"Đi thôi." Anh nói.

 

Tối nay mọi người đều ở nhà Quý Lạc Phủ đón giao thừa. Ngôi nhà nằm gần ngoại ô nên có thể đốt pháo hoa. Trước cuộc gọi đó, mọi thứ đều vô cùng hợp với không khí Tết, hài hòa ấm áp tràn ngập tiếng cười nhưng một cuộc điện thoại đã phá vỡ tất cả các khung cửa kính trong nhà khiến gió lạnh ùa vào cắt buốt.

 

Lạnh thấu cả tim.

 

Hoắc Triều Nhan không biết gì cả nhưng cũng cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo này, cẩn thận hỏi Chung Niệm: "Mẹ nuôi ơi, ba nuôi đi làm gì thế, sao đến giờ vẫn chưa về?"

 

"Còn chú hai của con đâu ạ?"

 

Chung Niệm: "Họ đi xử lý chút việc, sẽ về sớm thôi."

 

Nhưng bữa cơm tất niên đã kết thúc mà Lương Diệc Phong và Lục Trình An vẫn chưa trở lại.

 

Tô Hoa Triều dỗ dành cô bé mãi cũng không có tác dụng.

 

Cô bé bỗng bật khóc nức nở: "Chú hai của con đâu rồi, chú hai đi đâu rồi? Chú ấy nói sẽ tặng Nhan Nhan một bao lì xì to cơ mà, chú ấy đã hứa rồi, vậy chú ấy đi đâu rồi?"

 

Cô bé đẩy Tô Hoa Triều ra, nhảy xuống khỏi ghế sofa, vừa khóc vừa chạy ra ngoài: "Chú hai của con đâu, con muốn tìm chú hai cơ!"

 

Phòng khách có một bậc thềm, Hoắc Triều Nhan không để ý nên bước hụt, suýt nữa ngã nhào xuống nhưng đột nhiên, có người bế cô bé lên.

 

"Chú hai ơi..." Cô bé lắp bắp: "Chú đi đâu vậy? Nhan Nhan tìm chú cả tối."

 

Nghe được lời Hoắc Triều Nhan, mọi người đồng loạt đứng lên.

 

Lục Trình An bế Hoắc Triều Nhan, sắc mặt vẫn dịu dàng như thường, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu lười biếng đáp: "Chú hai có việc phải đi, nhưng trên đường chợt nhớ ra hình như chú có hứa với một bé tiên nữ rằng sẽ tặng cho bé bao lì xì nên quay lại, cháu nói xem là bé tiên nữ nào nhỉ?"

 

Hoắc Triều Nhan sụt sịt mũi chỉ vào mình: "Là bé tiên nữ này đây."

 

"Ừ là bé tinh nghịch của chúng ta." Lục Trình An rút từ túi ra một phong bao lì xì đưa cho cô bé. Hoắc Triều Nhan nhận lấy lì xì thì cười tươi trở lại, Lục Trình An xoa đầu cô bé rồi đặt cô bé xuống.

 

Ánh mắt anh nhìn về phía mọi người.

 

Bắt gặp ánh mắt lo lắng của họ, anh như không nhận ra, khóe môi vẫn vương nụ cười mơ hồ: "Nhìn tôi làm gì? Sao thế? Chẳng lẽ cũng muốn tôi lì xì cho mọi người à?"

 

Thẩm Phóng l**m môi, dè dặt hỏi: "Vậy có được không anh hai?"

 

Lục Trình An ngồi xuống, đôi mắt ngả ngớn thoáng qua ý cười: "Gọi một tiếng thật ngọt đi."

 

Thẩm Phóng không chần chừ một giây, gọi ngay: "Anh ơi."

 

"..."

 

"Anh yêu quý."

 

"..."

 

Dường như cậu ấy cố ý, hết lần này đến lần khác lại cảm thấy chưa đủ gây khó chịu, cậu ấy lại làm quá hơn, giọng điệu lả lơi mờ ám mang chút ý tứ đặc biệt: "Anh yêu, em muốn."

 

"..."

 

Lương Diệc Phong không chịu nổi nữa nên lạnh lùng liếc mắt qua.

 

Thẩm Phóng im lặng.

 

Lục Trình An cúi đầu ngồi đó, ban đầu còn giữ được vẻ điềm tĩnh nhưng mỗi lần Thẩm Phóng gọi, ký ức về người có liên quan đến "anh ơi" lại tràn ngập trong đầu Lục Trình An.

 

Tiếp đó là hàng loạt ký ức ùa về.

 

Khi cô bị ép buộc hoặc tự nguyện gọi anh là anh.

 

Lúc tự nguyện, đôi mắt trong như ánh trăng, như ẩn chứa cả dải ngân hà.

 

Khi bị ép buộc, giọng cô dịu dàng xen lẫn hơi thở gấp gáp đầy mờ ám khó mà kiềm chế.

 

...

 

Không thể nghĩ tiếp nữa.

 

Nghĩ thêm nữa là tối nay anh sẽ thật sự nổi điên.

 

May mà mọi người không tiếp tục chủ đề đó, lần lượt đứng dậy đi ra ngoài. Thẩm Phóng gọi anh: "Anh có ra ngoài đốt pháo hoa không anh hai? Còn mười phút nữa là sang năm mới rồi."

 

Anh ngả người trên sofa quay đầu nhìn ra màn đêm đen ngoài cửa sổ, phất tay ra hiệu cho họ.

 

Đợi đến khi mọi người ra ngoài hết.

 

Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại một mình Lục Trình An, anh thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết anh đang nghĩ gì.

 

Chẳng mấy chốc âm thanh pháo hoa đã vang lên bên ngoài.

 

Lục Trình An từ từ đứng dậy bước đến bên cửa sổ.

 

Những chùm pháo hoa bừng nở trên bầu trời đêm đen kịt, rực sáng như ban ngày vào khoảnh khắc nở rộ nhưng trong mắt Lục Trình An thì chỉ còn lại màn đêm tăm tối.

 

Không một tia sáng.

 

Kim phút dần chạm đến số không.

 

Kim giây vẫn tí tách tiến lên.

 

Giọng nói của Hoắc Triều Nhan rõ ràng vang vọng, giọng cô bé như muốn xuyên qua cả rừng cây khô xa xa, lớn đến nỗi dường như cô bé đang gào lên đếm ngược: "10..."

 

"9..."

 

"8..."

 

"..."

 

"2..."

 

"...1!"

 

Tiếng pháo nổ lách tách vang lên, những chùm sáng rực rỡ sắc màu xuyên qua màn đêm rồi cuối cùng nở bung ở một điểm tỏa sáng rực rỡ. Pháo hoa bung nở, chỉ trong chớp mắt mà nửa bầu trời đã bừng sáng lấp lánh.

 

Lục Trình An kẹp điếu thuốc nơi đầu ngón tay, ánh sáng lốm đốm ngoài cửa sổ rọi lên khuôn mặt anh lập lòe mờ ảo. Trong ánh sáng lập lòe đó, đôi môi anh khẽ mấp máy, tiếng nói khẽ như đang thì thầm: "Chúc mừng năm mới..."

 

Cùng lúc đó.

 

Triều Tịch ngồi dậy từ trên giường, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Trên màn hình LED của tòa cao ốc ở phía xa, con số đếm ngược xuất hiện với nền đen và số đỏ, xung quanh con số là ánh sáng vàng lấp lánh. Dường như Triều Tịch mơ hồ nghe thấy tiếng đếm ngược của đám đông.

 

Âm thanh cuối cùng vang lên.

 

Triều Tịch khép mắt, trong lòng khẽ nói: "... Chúc mừng năm mới."

 

·

 

Sáng hôm sau, chín giờ.

 

Kết quả xét nghiệm PCR của Triều Tịch và Tiểu Chân đã có, cả hai người họ đều âm tính.

 

Không nhiễm bệnh.

 

Cuối cùng tâm trạng căng thẳng cả đêm cũng được thả lỏng hoàn toàn vào lúc này.

 

Tiểu Chân vừa khóc vừa chạy ra ngoài gọi điện cho gia đình, từ xa vẫn có thể nghe thấy giọng nói đầy xúc động của cô ấy: "Mẹ ơi! Con còn sống, con vẫn còn sống! Con vui quá!"

 

Mẹ cô ấy ngạc nhiên không hiểu gì cả: "Ngày đầu năm mới mà nói gì kỳ vậy con? Khi nào con về nhà đây? Mẹ làm món sườn xào chua ngọt con thích nhất rồi, trời ơi, khóc gì dữ vậy? Hôm nay không về được à? Không sao đâu, đợi con về rồi mẹ nấu tiếp cho con. Làm việc ở bệnh viện đâu có dễ, nhớ thông cảm cho người ta đó con."

 

Chủ nhiệm Vương hỏi Triều Tịch: "Cô không gọi điện cho gia đình à?"

 

Triều Tịch: "Chắc gia đình tôi biết rồi."

 

"Ừ, tôi đã báo kết quả với viện trưởng Quý rồi, chắc gia đình cô cũng biết nhưng cô không định gọi về hả? Dù sao thì chắc họ vẫn muốn nghe giọng của cô đó."

 

Triều Tịch mỉm cười: "Bệnh nhân giường số 7 thế nào rồi?"

 

Chủ nhiệm Vương không ngờ cô vẫn nhớ tới bệnh nhân, ông ta nhìn cô, vừa bất lực lại vừa vui mừng nói: "Vẫn đang điều trị, tình trạng đã ổn định."

 

"Vậy thì tốt rồi."

 

"Lúc này mà vẫn lo cho bệnh nhân à?"

 

Triều Tịch đáp: "Trên người tôi vẫn đang mặc áo blouse trắng mà."

 

Trong bảng lịch trực, Triều Tịch đã được nghỉ từ tối qua và nghỉ đến chiều mùng hai. Không ngờ giữa chừng lại xảy ra chuyện này. Chủ nhiệm Vương vỗ vai cô nói: "Được rồi, thu dọn rồi về nhà ăn Tết thôi."

 

Triều Tịch: "Vâng, chào Chủ nhiệm Vương."

 

Vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện thì đã có người chặn cô lại. Triều Tịch ngạc nhiên, người đó chỉ tay về một hướng, cô nhìn theo tay anh ta và thấy một chiếc xe màu đen đang đậu cách đó không xa.

 

Có người bước xuống từ trong xe.

 

Một ông cụ bước từng bước chậm chạp, chống gậy đứng ở đó.

 

Ba mẹ ruột của cô cũng bước ra từ trong xe.

 

Sau một lần đối mặt với cửa tử, Triều Tịch cảm thấy lòng mình trở nên mềm mại hơn nhiều, cô bước về phía họ, mắt cay cay: "Kìa ông nội, ba mẹ, sao mọi người lại đến đây ạ?"

 

Ông cụ nhìn cô, trong lòng dâng trào muôn vàn cảm xúc nhưng cuối cùng chỉ thốt lên câu: "Bình an là tốt, bình an là tốt rồi."

 

Thế là Triều Tịch được đưa về nhà.

 

Về đến nhà, cô định gọi cho Lục Trình An nhưng vừa lấy điện thoại ra thì Văn Tình đột nhiên gõ cửa phòng cô.

 

Triều Tịch: "Mẹ ạ."

 

“Ừ.” Văn Tình nắm tay cô nói: "Hôm qua khi bác hai của con nói chuyện với cả nhà, mẹ suýt bị dọa đến đứng tim."

 

Triều Tịch: "Chẳng phải bây giờ con vẫn bình an à?"

 

"Nhưng thật sự hôm qua... Cả đêm mẹ không ngủ được, trong đầu cứ nghĩ mãi về những chuyện đã qua. Triều Tịch ơi, mẹ thật sự nợ con rất nhiều." 

 

Văn Tình nhẹ nhàng vuốt tóc Triều Tịch, động tác vô cùng vụng về: "Mẹ thật sự rất sợ sẽ mất con, rất sợ. Thật lòng mà nói, mẹ chưa bao giờ nghĩ con sẽ trở nên xuất sắc như bây giờ, kỳ vọng duy nhất của mẹ dành cho con từ trước đến nay là mong con có thể sống tốt, chỉ cần con sống... " 

 

Bà ấy nghẹn ngào nói ngắt quãng: "Chỉ cần con... Chỉ cần con còn sống..."

 

"Mẹ ơi... Con... đã sống tốt rồi mà..."

 

Triều Tịch vỗ nhẹ lên mu bàn tay của bà ấy, dịu dàng nói: "Chẳng phải con đang sống rất tốt đây, đúng không mẹ?"

 

Văn Tình là một người rất dễ xúc động, khóc hồi lâu mới dần bình tĩnh lại.

 

Triều Tịch hỏi bà ấy: "Ông biết tin con gặp chuyện từ khi nào vậy mẹ?"

 

"Sáng nay, cả nhà không dám nói với ông con, sợ ông chịu không nổi." Văn Tình đáp: "Con đi tắm đi, mẹ xuống bếp nấu vài món, con muốn ăn gì không?"

 

Triều Tịch do dự một chút.

 

Văn Tình: "Không có cảm giác thèm ăn hả?"

 

Cô vốn muốn ăn cùng Lục Trình An nhưng lại nghĩ hôm nay là Tết, chắc nhà họ Lục cũng bận rộn, với lại hiếm khi cô được ăn một bữa cùng gia đình.

 

Triều Tịch: "Không, mẹ cứ nấu tùy ý thôi."

 

"Được."

 

Sau khi Văn Tình rời đi, Triều Tịch gọi cho Lục Trình An nhưng không ai nghe máy.

 

Có lẽ anh đang bận.

 

Cô không để ý rồi cầm quần áo đi tắm.

 

Tắm xong, cô nhìn vào điện thoại nhưng không có bất kỳ tin nhắn chưa đọc nào. Cô cúi đầu nhìn điện thoại, vẻ mặt mang theo chút mơ hồ không rõ cảm xúc.

 

Sau đó cô cầm điện thoại bước ra ngoài.

 

Vừa bước ra đã có người gọi cô lại.

 

Triều Tịch quay người, thấy Quý Lạc Phủ đứng ngoài phòng làm việc: "Hôm qua điện thoại của Lục Trình An bị rơi hỏng rồi, nếu em gọi cho cậu ấy thì gọi vào số này."

 

Lời nói vừa dứt, điện thoại của Triều Tịch đã nhận được một tin nhắn là một số điện thoại.

 

Thảo nào anh không nghe máy của cô.

 

"Còn nữa..." Quý Lạc Phủ hờ hững nói: "Hôm qua cậu ấy có đến bệnh viện."

 

Triều Tịch khựng lại khi đang bấm số: "Anh ấy biết rồi ạ?"

 

"Sao lại không chứ, chuyện lớn như vậy mà."

 

Triều Tịch lo lắng: "Nhưng hôm qua em không gặp anh ấy."

 

Quý Lạc Phủ khàn giọng đáp: "Chuyện đó thì anh không rõ."

 

Còn khá lâu mới đến giờ ăn.

 

Triều Tịch cầm điện thoại đi dạo trong sân, cô vốn định gọi cho anh nhưng sau mấy lời của Quý Lạc Phủ thì đầu óc cô trở nên rối bời.

 

Tối qua khi gọi điện, giọng điệu của anh không có gì khác lạ, ngay cả khi nhắn tin sau đó cũng vẫn giữ kiểu nhởn nhơ như thường, lời nói cứ như muốn trêu chọc cô.

 

Lúc đó anh có tâm trạng như thế nào mà có thể giả vờ như không có chuyện gì và nói chuyện với cô như vậy?

 

Triều Tịch không thể hiểu được.

 

Bỗng dưng cô nghe thấy có người gọi mình.

 

Giọng người đàn ông nhẹ nhàng vang lên, thoang thoảng mùi hương của hoa mai trong sân, âm thanh như chứa cả sắc xuân. Gió lạnh đầu xuân cuốn lấy giọng nói của anh ấy, tưởng chừng như ngay bên tai cô.

 

"... Triều Tịch ơi."

 

Như một tiếng thì thầm nhưng lại như một cú đánh sâu vào tim cô.

 

Triều Tịch quay người lại.

 

Lục Trình An đứng trên con đường lát đá cách đó không xa, bên cạnh là những cành cây khô héo và những đóa hoa mai vàng nhạt nhỏ xinh vẫn đang nở rộ giữa mùa đông lạnh giá.

 

Ánh nắng trong trẻo chiếu lên khuôn mặt anh.

 

Biểu cảm của anh hơi lạnh nhạt xa cách nhưng khi thấy cô bước tới gần, khóe môi anh lại nở nụ cười.

 

Đôi mắt đào hoa hơi nhướn lên.

 

Ánh mắt như chứa sắc xuân, mang theo ý cười đầy quyến rũ không chút ngại ngần.

 

Khung cảnh vừa lạ lẫm lại vừa vô cùng quen thuộc.

 

Dường như họ trở lại mười năm trước.

 

Khi ấy cô đang chơi trốn tìm trong sân với con gái của cậu mình, cô bé diễn xuất vụng về nên Triều Tịch dễ dàng tìm ra. Đóa Đóa khóc òa, Triều Tịch lấy một viên kẹo từ túi ra đưa cho cô bé.

 

Và cũng ngay lúc đó.

 

Cô tình cờ quay mặt sang rồi nhìn thấy Lục Trình An.

 

Cô không ngờ rằng chỉ một cái nhìn thoáng qua đã khiến trong lòng cô dậy lên những con sóng không thể nguôi ngoai, cả thế giới của cô vì anh mà trở nên lo lắng khắc khoải.

 

Mười năm trước, ngay cả khi chỉ đứng nhìn từ xa cũng làm cô thấy bồn chồn không yên, vậy nên lần đầu nhìn thấy anh, phản ứng đầu tiên của cô là né tránh, chạy khỏi tầm mắt anh.

 

Nhưng mười năm đã trôi qua, cô không còn sợ hãi nữa mà chủ động tiến về phía anh.

 

Cuối cùng cô đã đứng ngay trước mặt anh.

 

Trên khuôn mặt Lục Trình An là nụ cười khẽ, anh bỗng đưa tay ra kéo cô vào lòng. Anh khẽ nói bên tai cô, trong giọng nói chứa đầy sự trân trọng, trầm thấp: "Sẽ không có lần sau nữa."

 

Triều Tịch: "Sẽ không đâu."

 

"Anh đã khó khăn lắm mới có được em, Triều Tịch à." Anh nói, khuôn mặt trở nên trầm lặng, nét mặt vốn lạnh lùng của anh thoáng hiện vẻ u ám nhưng cũng đầy kiên nhẫn.

 

"Anh..."

 

Giọng anh kìm nén, anh chậm rãi nói: "... Vì em nên sống lúc bình minh và cũng vì em mà chết khi hoàng hôn kéo đến."

 

Đôi mắt Triều Tịch khẽ lóe sáng.

 

Cô cũng từng ghét anh, từng giận anh, từng trách móc anh nhưng sau khi gặp lại, những lời tự nhủ phải từ bỏ anh đã bị chính bản thân cô phủ nhận dễ dàng, những hận thù và trách móc trước đây cũng đã biến mất không còn dấu vết.

 

Mọi tâm tư liên quan đến anh đều hiện rõ trong lòng cô.

 

Tất cả đều khắc sâu một chữ "thích".

 

Cô từng nghĩ giữa họ là sự trêu đùa cố ý của số phận mà không biết rằng họ là một cặp đã được định sẵn từ lâu.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...