Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng

Chương 63



Hai tháng nữa trôi qua, sức khỏe của Triều Tịch vẫn chưa hồi phục tốt, việc uống thuốc của cô lúc có lúc không. Điều này cũng chẳng thể trách cô, thường ngày khi bận rộn, cô đến ăn cơm cũng không có thời gian chứ nói gì đến uống thuốc, có lúc thuốc cho một tuần mà phải uống kéo dài đến mười ngày.

 

Đó vẫn là còn tốt rồi.

 

Lục Trình An lại còn để ý hơn cả Triều Tịch.

 

Ngày nào đến giờ ăn cơm anh cũng gọi điện nhắc cô uống thuốc, thỉnh thoảng khi cô đang phẫu thuật không bắt máy được, anh cũng gửi tin nhắn nhắc cô.

 

Thế nhưng thuốc ở nhà vẫn không thấy vơi đi chút nào.

 

Đúng dịp cuối tuần, Lục Trình An mang thuốc đến bệnh viện.

 

Khi sắp đến văn phòng cô, anh đúng lúc nhìn thấy Lương Diệc Phong từ trong đi ra, tay cầm điện thoại đang nói chuyện với ai đó, ánh mắt lướt qua, anh ấy nhận ra Lục Trình An nên nhướn mày nói với người ở đầu dây bên kia: "Chờ anh chút, chú hai Lục đến rồi."

 

Lương Diệc Phong hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"

 

"Mang cơm cho Triều Tịch, cô ấy có ở văn phòng không?"

 

"Vẫn đang trong ca phẫu thuật, chắc sắp xong rồi."

 

"Sắp xong là bao lâu nữa?"

 

Lương Diệc Phong lạnh lùng đáp: "Ba bốn tiếng nữa, khá nhanh đấy."

 

"..."

 

Lương Diệc Phong cũng không nói thêm mà cầm điện thoại bước ra ngoài, Lục Trình An nghe anh ấy nói với người bên kia: "Chú hai Lục đang nghỉ, đến đây đưa cơm cho Triều Tịch... Anh không có ý bảo em mang cơm cho anh đâu, anh không thiếu cơm ăn. Thật đấy, không phải bảo em mang cơm đến đây đâu."

 

"..."

 

Sau khi vào văn phòng, Lục Trình An ngồi xuống chỗ của Triều Tịch chờ cô.

 

Triều Tịch rất kỹ tính, vì vậy bàn làm việc của cô được sắp xếp vô cùng gọn gàng và điều này làm cho mấy túi thuốc Y học cổ truyền trên khay sắt ở góc phải bàn trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.

 

Có khoảng ba túi.

 

Lục Trình An thở dài.

 

Ánh mắt anh vừa di chuyển đã thấy một tờ giấy ghi chú đặt dưới khay.

 

Anh rút ra, nhìn thấy nội dung trên đó, khóe miệng không kìm được khẽ nhếch lên.

 

Chữ viết trên giấy ghi chú màu xanh gọn gàng rõ ràng.

 

Triều Tịch viết: [Cuối tuần Lục Trình An có thể sẽ đến, nhớ cất hết thuốc đi, nhớ kỹ.]

 

Hai chữ "nhớ kỹ" cuối cùng còn được cô dùng bút màu khác gạch mấy lần nhằm nhấn mạnh.

 

Dù vậy thì mấy túi thuốc trong khay vẫn còn nguyên.

 

Lục Trình An lấy bút, từ tốn viết thêm vào: [Đã thấy, em tiêu đời rồi.]

 

Khi Triều Tịch làm xong ca phẫu thuật, cô mệt mỏi trở về văn phòng, thấy chỗ ngồi của mình có Lục Trình An đang ngồi đó. Cô vừa định bước vào, ánh mắt liếc thấy khay thuốc Y học cổ truyền trên bàn mình.

 

Triều Tịch vội vàng rụt chân lại.

 

Cô khẽ hắng giọng, cố ý nói: "Tiểu Mộng vừa gọi em, em qua xem một chút."

 

"Vậy à?" Giọng Lục Trình An hờ hững, anh không vội, rất kiên nhẫn nói: "Không sao, hôm nay là cuối tuần, anh không đi làm nên có thể ngồi đây cả ngày."

 

Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ "cuối tuần".

 

"..."

 

Triều Tịch quay người lại.

 

Lục Trình An ngồi trên ghế của cô ngả lưng ra sau, đầu ngón tay phải cầm tờ giấy ghi chú, miệng khẽ nhếch nụ cười ý cười hơi nghiền ngẫm.

 

"..."

 

Hàng mi của Triều Tịch khẽ rung. Gần đây Lục Trình An thật sự rất quan tâm đến việc cô uống thuốc, chính cô cũng rất chú ý nhưng thật sự quá bận nên mới quên. Vì tránh bị anh trách móc mà Triều Tịch quyết định tấn công trước: "Sao anh lại đụng vào đồ của em?"

 

"Em để trên bàn, anh nhìn thấy thôi mà."

 

"Anh nhìn thấy thì là của anh à?" Triều Tịch tiến tới nghiêm túc nhìn anh, trách móc: "Đây là hành vi lưu manh đấy anh biết không?"

 

"..."

 

Lục Trình An nhướn mày, dường như không ngờ cô lại nói vậy, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên nhưng lại nhanh chóng cong lên với ý cười, giọng nói nhẹ nhàng hỏi cô: "Thật không?"

 

Giọng điệu ôn hòa nhưng lại ngầm chứa ý đe dọa.

 

Khoảng cách giữa Triều Tịch và anh chỉ còn vài mét, giờ đã qua giờ nghỉ trưa nên trong văn phòng ngoài hai người không còn ai khác. Trong đầu cô thoáng hiện lên ý nghĩ không lành, thế nhưng rất nhanh cô đã bình thản dừng bước.

 

Khi cô vừa định xoay người bỏ chạy, Lục Trình An hành động còn nhanh hơn cô, ba bước thành hai chạy đến trước mặt, giữ chặt cánh tay cô rồi kéo lại.

 

Động tác nhanh chóng kéo cô vào lòng anh.

 

Triều Tịch không dám nhìn anh, cô cúi đầu nên ánh mắt rơi ngay vào yết hầu của anh, cô thấy nó khẽ chuyển động, giọng nói của anh nóng bỏng phả vào trán cô, trầm thấp lại pha chút ý cười: "Chạy gì hả?"

 

"Em có chạy đâu." Cô lẩm bẩm.

 

Lục Trình An lạnh lùng hỏi: "Thật không?"

 

"..."

 

"Còn nữa." Ánh mắt Lục Trình An nhìn xuống, dừng lại ở môi dưới của cô, môi cô nhạt màu, ánh nắng chiếu vào đôi môi ướt át trông như được bôi son bóng mà lấp lánh dưới nắng. Ánh mắt anh tối đi, giọng khàn nhẹ, ngữ điệu cợt nhả: "Cái vừa rồi chưa phải là lưu manh, còn cái này..."

 

Anh cố ý dừng lại.

 

Mặt anh chầm chậm tiến lại gần, hơi nghiêng đầu, chóp mũi chạm nhẹ vào mí mắt dưới của cô, hơi nóng phả vào mặt nhồn nhột.

 

Khi cô chưa kịp phản ứng, anh nhanh chóng l**m nhẹ lên môi dưới của cô.

 

Dường như hơi ấm từ miệng anh theo đôi môi hơi hé của cô mà xâm nhập vào trong, giọng nói mập mờ hoàn toàn không chút ngượng ngùng khi làm việc này trong văn phòng: "Đây mới là lưu manh."

 

Triều Tịch đẩy anh ra, căng thẳng nhìn về phía cửa.

 

Xác nhận không có ai nhìn thấy, cô nói: "Đây là văn phòng."

 

"Trong văn phòng thì không được lưu manh hả?" Anh hỏi rất ngây ngô, thấy vẻ mặt giận dỗi của cô thì ra vẻ bừng tỉnh: "Được rồi, anh hiểu rồi, vậy thì..."

 

Ánh mắt anh sáng ngời, môi đỏ tươi, khi cười lên trông như yêu nghiệt.

 

Anh bình thản bổ sung nốt nửa câu còn lại: "Lần sau trước khi lưu manh, anh sẽ nhắc em trước."

 

Triều Tịch không thể hiểu nổi suy nghĩ của anh: "Lẽ nào anh không nên nói là sẽ không có lần sau nữa hả?"

 

Lục Trình An nhướn mày: "Không được."

 

"Tại sao?"

 

"Vì nếu anh không làm gì em, em sẽ làm gì anh."

 

Triều Tịch nghi ngờ tai mình: "Em sẽ không làm gì anh đâu!"

 

"Em chắc chứ?"

 

Triều Tịch đáp chắc chắn: "Em chắc chắn."

 

Lục Trình An mỉm cười dịu dàng, hiếm khi không phản bác mà gật đầu đồng ý: "Được thôi."

 

Triều Tịch vì làm phẫu thuật nên chưa kịp ăn trưa, giờ thì đói không chịu nổi. May mà khi đến Lục Trình An đã mang theo một phần cơm, như đã dự đoán cô sẽ phải phẫu thuật nên anh đặc biệt dặn nhà hàng để thức ăn vào hộp giữ nhiệt.

 

Dù đã gần ba tiếng trôi qua nhưng đồ ăn vẫn còn ấm.

 

Lục Trình An mua quá nhiều thức ăn nên Triều Tịch ăn không hết, cô vươn tay kéo tay áo anh, muốn anh ăn cùng như mọi khi nhưng vừa kéo tay áo anh thì đã nghe giọng anh đùa cợt: "Em định giở trò với anh à?"

 

Triều Tịch yếu ớt giải thích: "Em chỉ kéo áo anh thôi mà."

 

Lục Trình An gật gù: "Em muốn cởi áo anh."

 

"..."

 

Anh nhếch môi cười tinh nghịch, trong mắt ánh lên nét cười, từ tốn nói tiếp: "Rồi sau đó em định làm gì anh, lưu manh hả?" Anh nói xong còn khẽ chậc, tự mình gật đầu, giọng điệu miễn cưỡng: "Được rồi, anh tạm chấp nhận em giở trò lưu manh với anh đấy."

 

Giọng Triều Tịch đầy vẻ ngạc nhiên: "Sao em phải làm gì anh chứ?"

 

"Vì thân hình anh đẹp mà."

 

"..." Gương mặt Triều Tịch không cảm xúc: "Anh đẹp ở chỗ nào?"

 

Lục Trình An nhướn mày, dường như không hài lòng với lời của cô, anh đột nhiên xoay người chống tay lên bàn nhìn cô chăm chú, giọng điệu lười nhác nhưng vẫn ép hỏi: "Anh không đẹp à?"

 

"Anh gần bốn mươi rồi." Triều Tịch lạnh lùng nhìn anh một lượt rồi thở dài, thoáng chút tiếc nuối: "Già, xuống sắc rồi!"

 

Vậy mà...

 

Còn muốn cô gọi là anh trai!

 

Triều Tịch vô cảm đáp: "Không gọi đâu."

 

Lục Trình An: "Không gọi gì?"

 

"... Anh nói xem?"

 

"Anh trai hả?" Anh cười bỡn cợt: "Anh đâu có bảo em gọi anh là anh trai đâu."

 

Triều Tịch thấy có gì đó lạ lẫm.

 

Lục Trình An bình thản nói: "Tình huống của chúng ta đặc biệt, em không thể gọi anh là anh trai."

 

"..."

 

"Dù gì chúng ta là tình yêu chị em." Lục Trình An mỉm cười nói: "Nên anh phải gọi em là..."

 

Anh bất ngờ nghiêng đầu ghé sát vào tai Triều Tịch.

 

Giọng anh rất khẽ, tựa như lời thì thầm, hơi thở ấm áp phả vào tai Triều Tịch nóng hổi như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua rồi tạo ra cảm giác ngứa ngáy khắp tai.

 

Anh kéo dài giọng gọi cô: "Chị."

 

Triều Tịch chớp mắt, rồi lại chớp mắt thêm lần nữa.

 

Dường như tiếng gọi ấy đã đánh cắp cả trái tim lẫn linh hồn của cô, phải mất một lúc lâu cô mới lấy lại tinh thần.

 

Trong bữa tối, mọi người bàn tán về việc đứa bé trong bụng Chung Niệm là trai hay gái.

 

Thẩm Phóng gãi đầu, háo hức nói: "Dù là trai hay gái, anh ba, em có thể kết thân hơn với anh được không?"

 

Lương Diệc Phong: "Không được."

 

"Sao vậy?"

 

"Anh không muốn sau này con anh có ba vợ như em."

 

"Sao em lại không được?"

 

"Không chững chạc." Lương Diệc Phong tìm một lý do mà Thẩm Phóng không thể cãi lại nhưng thật ra lý do anh không muốn kết thân với Thẩm Phóng còn nhiều hơn thế. Ví dụ như nói nhiều, không trưởng thành, quá đỏm dáng vân vân và mây mây.

 

Lục Trình An nhân cơ hội nói: "Hay là kết thân với con tôi đi?"

 

Lương Diệc Phong càng tỏ vẻ ghét bỏ: "Cậu còn chưa có vợ mà?"

 

Lục Trình An nghẹn lời không nói nên câu.

 

Triều Tịch bình thản nói: "Vậy kết thân với tôi đi, Chung Niệm, cậu thấy sao?"

 

Chung Niệm: "Cũng được nhưng nếu đứa bé là con gái thì sao?"

 

Triều Tịch chưa kịp nói gì.

 

Lục Trình An đã chen vào: "Vậy thì yêu đương chị em, quá tuyệt đúng không?"

 

Khi anh nói câu này, tay chống cằm, ánh mắt chằm chằm nhìn Triều Tịch, trong mắt đầy tình ý: "Giờ chuyện yêu đương chị em đang rất thịnh hành mà, cho con trai chúng ta bắt kịp xu hướng, giống như... ba mẹ nó vậy."

 

Câu cuối cùng anh không nói ra thành lời mà chỉ làm khẩu hình với Triều Tịch.

 

Triều Tịch cảm thấy hơi khó chịu, cô theo phản xạ từ chối: "Thôi bỏ qua đi."

 

Chung Niệm: "Ơ?"

 

"Tớ là người khá truyền thống, không thể chấp nhận yêu đương chị em." Cô cố tình quay đầu nhìn Lục Trình An, cố ý nói thêm: "Không thể chấp nhận việc nam nhỏ hơn nữ."

 

Sự thất vọng của Chung Niệm hiện rõ trên mặt.

 

Triều Tịch nghĩ rằng nói xong câu này là Lục Trình An sẽ kiềm chế một chút.

 

Không ngờ rằng...

 

Anh đột nhiên vươn tay nắm lấy tay cô kéo cô về phía mình. Cô chưa hiểu gì đã bị anh kéo tới gần: "Làm gì vậy?" Câu hỏi vừa cất lên là đã ngừng bặt.

 

Lục Trình An đặt tay cô vào một vị trí nào đó.

 

"Không thể chấp nhận nam nhỏ hơn nữ à?" Tay anh đặt dưới bàn ăn ấn tay cô xuống thấp hơn, trên mặt vẫn giữ nụ cười khẽ, ý ngầm đầy ám chỉ: "Nhỏ?"

 

"..."

 

Triều Tịch bỗng nhớ lại lời của Lục Yến Trì mô tả về anh hôm trước.

 

Đúng là súc sinh.

 

Người đàn ông trước mặt quả thật xứng đáng với danh hiệu ấy, súc sinh đúng nghĩa.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...