Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng

Chương 65



Mùa thu ở Nam Kinh luôn rất ngắn. Sau một đêm tỉnh giấc, thành phố đã khoác lên mình tấm áo tuyết trắng, nhiệt độ cũng rơi xuống dưới 0 độ.

 

Nửa đầu năm ông cụ Quý mua cho Triều Tịch một căn nhà. Vì công việc của cô quá bận rộn nên giao việc sửa sang lại cho Sơ Nhất. Từ khi mang thai thì Sơ Nhất nghỉ việc, góp vốn vào xưởng làm việc của Tô Hoa Triều nên thời gian cũng thoải mái hơn. Do đó cô ấy chỉ mất chưa đến hai tháng đã hoàn tất sửa chữa căn nhà đó.

 

Thậm chí còn thông gió hai tháng rồi mới gọi điện cho Triều Tịch đến lấy chìa khóa.

 

Tối hôm ấy Triều Tịch cùng Lục Trình An đến nhà Quý Lạc Phủ.

 

Người mở cửa là Quý Lạc Phủ, nhìn xuống là Quý Đình Lễ đang bò khắp sàn nhà. Thấy có người vào nên cậu bé cố gắng bò đến bên ghế đổi giày, vịn vào đó rồi đứng lên.

 

Cậu bé mới chưa đến chín tháng nên đứng loạng choạng, miệng phát ra những âm thanh ê a.

 

Triều Tịch cúi xuống nắm tay cậu bé: "A Lễ."

 

Dường như Quý Đình Lễ rất vui, nắm lấy ngón tay của Triều Tịch đung đưa trên không trung, tay còn lại vỗ vào đùi mình.

 

Quý Lạc Phủ: "Nó thích em lắm đấy."

 

"Em cũng thích nó." Triều Tịch cúi xuống, bế cậu bé lên và đi vào trong nhà.

 

Sơ Nhất đang ngồi trong phòng khách xem tivi, thấy cô đến thì mỉm cười nói: "Ngoài em ra thì không ai bế A Lễ được đâu."

 

Triều Tịch hỏi: "Sao vậy?"

 

"Nó ngày càng béo, hơn bạn cùng lứa đến năm ký." Sơ Nhất bẹo má Quý Đình Lễ, mũm mĩm đáng yêu, thở dài nói: "Chị có cho nó ăn gì nhiều đâu, sao nó béo thế không biết?"

 

Có vẻ Quý Đình Lễ cảm thấy mẹ đang nói xấu mình nên bực bội kêu vài tiếng.

 

Trong bữa cơm, Lục Trình An có uống chút rượu nên lúc về là Triều Tịch lái xe.

 

Anh ngồi ở ghế phụ, đưa tay nhặt chùm chìa khóa trên bảng điều khiển.

 

Chùm chìa khóa trong tay anh phát ra tiếng lách cách khe khẽ.

 

Lục Trình An: hỏi "Em tính thế nào đây?"

 

"Hả?"

 

"Em có chuyển đi không?"

 

"Chuyển nhà phiền phức lắm."

 

Nói xong câu này, không gian trong xe trở nên im lặng.

 

Đúng lúc phía trước là ngã tư, Triều Tịch từ từ dừng xe, cô quay đầu nhìn thì thấy Lục Trình An ngồi đó hơi ngẩng đầu lên. Ánh đèn đường bên ngoài mờ ảo chiếu lên gương mặt anh, đường nét bên mặt sắc sảo và rõ ràng, cổ anh tạo thành đường viền rất đẹp, khóe môi khẽ nhếch khiến dù thế nào cũng không giấu nổi cảm xúc trên mặt.

 

Chẳng mấy chốc đèn đã chuyển sang xanh, Triều Tịch thu hồi ánh mắt tiếp tục lái xe đi tiếp, khi cô đạp ga thì Lục Trình An đột nhiên nói: "Nhưng cũng không thể ở mãi trong căn nhà đó được."

 

"... Gì cơ?"

 

Triều Tịch quay đầu nhìn anh nhưng Lục Trình An vẫn ngồi yên, dường như nhận thấy cô đang nhìn mình, anh lười biếng nhướn mí mắt lên, trong mắt anh vẫn còn chút men say, nở nụ cười bất cần: "Sao hả?"

 

"Anh vừa nói gì cơ?"

 

"Anh nói gì chứ?" Anh giả vờ như không biết gì.

 

Triều Tịch: "Anh vừa nói gì đó mà?"

 

Lục Trình An: "Anh vừa nói gì à?"

 

"..." Triều Tịch bối rối, thu lại ánh mắt và tiếp tục lái xe.

 

Cô đỗ xe dưới tầng hầm, xuống xe thì phát hiện Lục Trình An vẫn chưa có động tĩnh gì.

 

Cô đi tới gõ cửa xe của anh, ngay sau đó cửa xe được anh mở ra từ bên trong, tay anh đưa ra ngoài.

 

Triều Tịch: "Sao vậy anh?"

 

Anh cúi mắt, mỉm cười mà không nói gì, chỉ khẽ lắc lư bàn tay đang giơ ra giữa không trung.

 

Triều Tịch bật cười nắm lấy tay anh.

 

Lục Trình An đứng lên, vừa đặt chân xuống đất đã đổ cả người không xương lên người cô, cằm tựa lên vai cô, hơi thở ấm áp phả vào tai cô: "Anh say rồi."

 

Giọng nói không có chút gì giống với người say.

 

Triều Tịch: "Người say không bao giờ nói mình say."

 

"Anh không say." Anh đổi giọng.

 

Triều Tịch gật đầu: "Anh không say, vậy tự đứng dậy đi."

 

Lục Trình An ngẩn người một chút sau đó bật cười thoải mái, anh chậm rãi đứng thẳng dậy, dáng vẻ tự nhiên dựa vào cửa xe. Mái tóc anh hơi dài che khuất lông mày, ánh mắt sâu thẳm, anh nở một nụ cười gợi cảm.

 

Cả hai không ai nói gì, không khí tràn ngập hương rượu vang nồng đậm.

 

Lục Trình An đưa tay về phía cô.

 

Triều Tịch: "Gì vậy?"

 

"Chìa khóa."

 

Cô đưa chìa khóa xe cho anh.

 

"Không phải cái này."

 

Triều Tịch lục lọi trong túi, ngập ngừng lấy ra chiếc chìa khóa mà Sơ Nhất đã đưa cho cô: "Cái này hả?"

 

"Đưa đây."

 

Cô chậm rãi đưa chìa khóa qua.

 

Lục Trình An cầm chìa khóa, nhếch môi cười: "Căn nhà này thuộc về anh rồi."

 

Triều Tịch bất lực: "... Anh thiếu một căn nhà à?"

 

Anh quay người mở cửa xe, nửa thân trên cúi vào trong dường như đang tìm kiếm gì đó. Chẳng mấy chốc anh đã đóng cửa xe lại, quay mặt về phía Triều Tịch rồi đưa tay ra, lòng bàn tay lật ngửa, bên trên là một chùm chìa khóa.

 

Hoàn toàn xa lạ, một chùm chìa khóa mà cô chưa từng thấy.

 

Anh hất cằm lên.

 

Triều Tịch nửa tin nửa ngờ nhận lấy: "Đây là?"

 

"Đổi."

 

"Hả?"

 

Anh kéo tay cô đặt chùm chìa khóa vào lòng bàn tay cô: "Căn nhà này thuộc về em rồi."

 

Triều Tịch: "Anh mua khi nào vậy?"

 

"Cách đây không lâu."

 

"Anh mua nhà làm gì chứ?" Triều Tịch dở khóc dở cười.

 

"Anh đã từng nói rồi mà." Anh cười nhạt, dưới ánh sáng lờ mờ, trong mắt như có tia sáng lấp lánh, giọng nói lười biếng vang lên: "Giấu người trong tòa lâu đài vàng."

 

Mắt cô lóe lên nhìn chằm chằm vào anh.

 

"Sau đó thì sao?"

 

"Sau đó..."

 

Anh nghiêng người tựa vào xe, gần như cao ngang tầm với Triều Tịch, ánh mắt hai người cũng ngang bằng nhau. Ánh đèn đường dịu dàng chiếu lên mặt anh khiến biểu cảm của anh cũng trở nên vô cùng mềm mại. Đuôi mắt anh nhẹ nhàng nhấc lên ý cười, trong mắt chứa đựng sự ấm áp và dịu dàng vô tận.

 

Giọng nói của anh vẫn như thường ngày nhưng lại có vẻ rất nghiêm túc: "Tặng em một ngôi nhà."

 

Anh bỗng bật cười, khóe mắt cong lên cười như một kẻ phong lưu, giọng điệu pha chút bông đùa và có phần bất cần: "Anh tặng em một ngôi nhà, em có muốn không?"

 

 

Sinh nhật của Triều Tịch là vào cuối tháng mười hai.

 

Cô rất ít khi tổ chức sinh nhật.

 

Những năm trước khi ở nước ngoài, thậm chí cô còn không nhớ ngày sinh của mình. Đi dạo ngoài đường, thấy khắp nơi nhắc nhở rằng Giáng Sinh đã đến, cô mới lờ mờ nhớ ra sinh nhật của mình vừa qua vài ngày trước nhưng cũng không mua bánh sinh nhật bổ sung, nếu đã quên rồi thì cứ quên hẳn đi.

 

Cô không cho rằng sinh nhật có gì quan trọng nhưng năm nào Giang Yên và Giang Ngư cũng tổ chức sinh nhật cho cô.

 

Năm ngoái vốn định tổ chức sinh nhật nhưng lúc đó Triều Tịch bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, hai người bạn của cô cũng rất hiểu chuyện, không muốn gây thêm phiền phức nên chỉ gọi một cuộc điện thoại chúc cô sinh nhật vui vẻ là thôi.

 

Song năm nay Triều Tịch được nghỉ vào ngày sinh nhật.

 

Vì tránh việc Giang Yên tổ chức sinh nhật quá rầm rộ cho mình, khi Giang Yên hỏi liệu hôm đó cô có làm việc không thì Triều Tịch đã đáp là có làm. Vì vậy Giang Yên và Giang Ngư đều không đề cập đến việc tổ chức sinh nhật cho cô mà chỉ gửi quà tặng.

 

Quà được giao đến đúng ngày.

 

Khi Triều Tịch mở quà, Lục Trình An cũng ở bên cạnh quan sát.

 

Một tấm thiệp rơi ra.

 

Lục Trình An nhặt lên, sau khi đọc dòng chữ bên trong thì bình thản đặt tấm thiệp lại lên bàn.

 

Triều Tịch nhìn dòng chữ trên tấm thiệp.

 

Giang Yên viết tay: [Chúc chị sinh nhật vui vẻ.]

 

Cô liếc Lục Trình An, anh vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ trông như chẳng quan tâm chút nào.

 

Triều Tịch rủ mắt xuống tiếp tục mở hộp quà nhưng lòng lại thấy không yên.

 

Cô cứ cảm thấy Lục Trình An không nên có phản ứng như vậy.

 

Dù chỉ hỏi một câu "Hôm nay là sinh nhật em hả?" thôi cũng được, sao lại không nói gì cả chứ?

 

Triều Tịch thấy kỳ lạ, thậm chí trong lòng cô còn có dự cảm mơ hồ.

 

Từ sau đêm hôm đó, thỉnh thoảng Lục Trình An sẽ nhắc đến chuyện kết hôn nhưng lần nào cũng nói lướt qua, mỉm cười nhìn cô khiến cô có cảm giác như anh đang trêu chọc mình.

 

Nhưng hôm nay Triều Tịch lại có dự cảm mãnh liệt, đặc biệt là khi thấy thái độ dửng dưng của Lục Trình An thì càng khiến cô tin vào linh cảm đó.

 

Buổi chiều Lục Trình An nhận được cuộc gọi từ Viện Kiểm sát, anh nói vài thuật ngữ chuyên ngành mà Triều Tịch không hiểu, một lúc sau anh cầm chìa khóa xe, nói với cô bằng khẩu hình: "Anh đến viện kiểm sát một lát."

 

Triều Tịch gật đầu, cô cúi xuống tiếp tục đọc sách.

 

Khoảng mười phút sau điện thoại của cô đột nhiên reo lên, là Lục Trình An gọi đến: "Anh quên mang chìa khóa văn phòng, nó ở trên tủ giày ở lối vào, em tìm thử xem."

 

Triều Tịch đứng dậy, quả nhiên thấy chìa khóa trên tủ giày ở lối vào: "Có rồi, em đem qua cho anh nhé?"

 

"Em cứ ra đây đi."

 

Triều Tịch mở cửa, ngay khoảnh khắc cửa mở thì cô sững người.

 

Hành lang vốn bình thường mà giờ đây phủ kín hoa hồng đỏ, Lục Trình An đang đứng ở cuối hành lang. Mười phút trước anh vẫn mặc đồ ở nhà thoải mái nhưng giờ đã thay sang bộ vest chỉnh tề.

 

Anh chầm chậm bước về phía cô.

 

Đoạn hành lang chưa đầy mười mét, bước chân của anh không nhanh nhưng Triều Tịch lại cảm thấy từ đầu bên kia đi đến đây, cô đã đợi không chỉ vài giây và cũng không chỉ vài phút.

 

Cô đã đợi rất nhiều năm.

 

Anh dừng lại trước mặt cô rồi như làm ảo thuật mà lấy ra một dải lụa màu đen và che lên mắt cô. Triều Tịch vươn tay sờ thử, ngạc nhiên hỏi: "Đây là gì vậy?"

 

Lục Trình An vòng ra phía sau, hai tay nhẹ nhàng đẩy vai cô tiến lên phía trước: "Rồi em sẽ biết thôi."

 

Chờ đến khi cô dừng lại, Lục Trình An mới tháo dải lụa ra.

 

Phòng khách vốn có ghế sofa và bàn trà mà giờ đây được lấp đầy bởi những bông hồng đỏ tươi, hoa hồng xếp thành hình trái tim trên sàn, xung quanh bày rất nhiều cây nến nhỏ. Triều Tịch và Lục Trình An đứng ở chính giữa.

 

Triều Tịch vô thức muốn cười.

 

Khi còn là sinh viên, cô cũng từng được tỏ tình theo cách này. Đàn guitar, hoa tươi và nến lung linh. Một màn tỏ tình rầm rộ nhưng không có ngoại lệ, cô đều từ chối hết, cô vốn ghét kiểu hành động phô trương như vậy.

 

Thế nhưng hôm nay, trong lòng cô không có phản cảm, không hề có kháng cự và thậm chí còn không có chút ghét bỏ nào, chủ yếu là xúc động.

 

Bởi vì người làm tất cả những điều này là Lục Trình An.

 

Lục Trình An cũng bật cười, rèm cửa trong phòng đã được kéo kín, chỉ còn ánh nến lung linh trong tầm mắt. Khi anh cúi đầu mỉm cười, dưới hàng mi tạo thành bóng mờ nhẹ nhàng khiến anh càng thêm ấm áp và dịu dàng.

 

Khi mặc vest, anh thường toát lên vẻ lạnh lùng xa cách, rất ít khi thấy anh như bây giờ, toàn thân tỏa ra nét dịu dàng đằm thắm.

 

Dù thế nào đi nữa thì anh luôn là người xuất chúng và nổi bật. Ở tuổi mười tám, lần đầu tiên Triều Tịch nhìn thấy anh, đôi mắt cô đã dõi theo anh mà không thể rời đi được nữa.

 

Nhiều năm trước anh phóng túng giữa cuộc đời như kẻ bất cần.

 

Rồi gặp lại...

 

Anh mặc bộ đồng phục giản dị gọn gàng, gương mặt điềm đạm mà lạnh lùng nhưng dù thế nào...

 

Dù anh có lơ đãng hay lạnh lùng, dịu dàng hay xa cách thì trong thế giới của cô, anh luôn là ánh sáng rực rỡ, luôn tỏa sáng trong cuộc đời cô.

 

"Em luôn nói rằng anh đã yêu rất nhiều lần nhưng thật ra không phải, người bạn gái anh nghiêm túc yêu chỉ có mình em thôi. Anh không nhớ tên những người khác vì trong mắt anh, họ đều không quan trọng. Có thể em sẽ nghĩ rằng anh như vậy không phải là một người đàn ông tốt, anh thừa nhận, ngày trước anh thật sự không phải người tốt gì nhưng từ khi gặp em, anh bắt đầu học cách trở thành một người tốt."

 

Anh cười khẽ: "Chỉ yêu mình em."

 

Triều Tịch bật cười.

 

"Đây cũng là lần đầu anh nghiêm túc yêu đương như thế này và lại còn ở tuổi này... Thẩm Phóng còn trêu anh nói rằng đây là một mối tình hoàng hôn." Lục Trình An xoa mũi nói: "Anh cũng rất sợ, khi em ở bên anh, có lúc sẽ cảm thấy không vui."

 

Triều Tịch lắc đầu: "Không có lúc nào không vui cả."

 

"Thật sao?" Anh cười nhẹ nhõm: "Nhưng anh luôn cảm thấy những gì anh dành cho em vẫn chưa đủ."

 

Đặc biệt là mười năm trước, anh đã không kịp đến bên em. Nếu sớm muộn gì cũng phải cúi đầu trước số phận thì tại sao anh không thể buông bỏ lòng kiêu hãnh sớm hơn? Đó là điều anh luôn hối hận.

 

"Triều Tịch." Lục Trình An ôm lấy mặt cô, ngón tay dịu dàng v**t v* mi mắt cô, trong đôi mắt anh như chất chứa vô vàn tình cảm, ánh mắt lấp lánh rực rỡ: "Trước đây anh luôn nghĩ rằng là anh yêu em trước, mãi đến sau này khi Giang Yên nói với anh, anh mới biết thì ra khi em đồng ý ở bên anh, em cũng đã yêu anh rồi."

 

Thì ra vào một chiều cuối xuân đó, khi cánh hoa anh đào rơi, không chỉ trái tim anh khẽ rung động mà cả họ đều rung động cùng một ngày và cùng một khoảnh khắc.

 

Cổ họng Triều Tịch nghẹn lại, cô ngượng ngùng nói: "Sao cô ấy lại nói với anh chuyện đó..."

 

"Không tốt à?"

 

"... Em cũng chưa bao giờ hỏi anh, tại sao lại trở thành kiểm sát viên." Tâm trạng Triều Tịch chùng xuống, những bí mật mà họ giữ kín trong lòng đã truyền đến tai đối phương từ lúc nào không hay.

 

Họ luôn nghĩ rằng dường như sự cố chấp và chờ đợi của mình chẳng đáng gì cả.

 

Lục Trình An mỉm cười, trái cổ khẽ nhấp nhô phát ra tiếng cười trầm thấp, anh mím môi, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Vì anh sợ em cảm động, sợ em vì cảm động mà ở bên anh chứ không phải vì yêu anh. Anh cũng sợ trong tình cảm ấy có xen lẫn cảm động."

 

Điều anh mong muốn luôn là tình yêu thuần khiết mãnh liệt, như con thiêu thân lao vào lửa, muốn yêu đến chết với người mình yêu. Nếu cuộc đời có điểm dừng, vậy anh mong điểm dừng của mình là em.

 

Im lặng một lúc…

 

"Em cũng từng nghĩ anh không thích em nên khi đó mới giả vờ không quen anh." Triều Tịch cười khẽ, cô ngước nhìn Lục Trình An, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào anh: "Dường như chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi."

 

"Là lỗi của anh, tại anh đến quá muộn."

 

Anh buông tay lùi lại một bước, sau đó chậm rãi quỳ xuống trước mặt cô.

 

Anh lấy ra chiếc nhẫn từ túi rồi nhặt một bông hồng đỏ từ mặt đất đầy cánh hoa rơi, bông hồng còn không cắt bỏ cả gai.

 

Đôi mắt đào hoa của anh hơi khép lại, nụ cười tràn đầy tình cảm làm người khác dễ dàng rung động.

 

"Trước đây chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian nên bây giờ anh không muốn tiếp tục lãng phí thêm nữa." Anh thu lại vẻ bất cần và đùa cợt thường ngày, ánh mắt nghiêm túc tập trung, nếu nghe kỹ thì còn có thể nghe thấy giọng anh hơi run vì hồi hộp: "Anh mang hoa hồng đến cầu hôn em, em có đồng ý làm vợ anh không?"

 

Triều Tịch hít một hơi nói: "Em đồng ý."

 

Gả cho anh là ước nguyện của em bao năm qua, là sự rung động lặng lẽ nở rộ từ năm em mười tám tuổi và đến hôm nay mới kết thành hoa.

 

Anh là đóa hồng đầu tiên trong trái tim em.

 

Lục Trình An đeo nhẫn cho cô rồi đứng dậy cúi xuống, như nâng niu báu vật mà hôn khẽ lên cô. Anh ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ, mỏng manh mà dài lâu trên người cô.

 

Em là đóa hồng nơi hoang vu trong mắt người khác.

 

Có thể yêu kiều mê hoặc lòng người, hoặc mang đầy gai nhọn, hoặc kiêu ngạo khiến người ta không dám đến gần nhưng trong mắt anh, em chỉ là một đóa hồng đỏ với hương thơm dịu nhẹ.

 

Hương thơm đó mỏng manh nhưng dài lâu, kể từ khoảnh khắc anh gặp em lưu luyến cho đến tận mười năm sau.

 

Không đúng, đã là mười một năm rồi.

 

Chóp mũi anh vẫn chỉ ngửi thấy mùi hương hoa hồng thanh mát thuộc về em.

 

Em là đóa hồng cuối cùng trong tim anh.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...