Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng

Chương 67



Lục Tư Hành gần như thừa hưởng tất cả ưu điểm của Triều Tịch và Lục Trình An.

 

Cậu có một khuôn mặt mê hoặc lòng người, một đôi mắt đào hoa dù không cười cũng như chứa đựng tình ý nhưng lại không thừa hưởng chút đa tình và bất cần đời của Lục Trình An, từ nhỏ cậu đã thích yên tĩnh, tính cách lạnh nhạt nhưng lịch thiệp văn nhã.

 

Bởi vì nghề nghiệp đặc biệt của ba mẹ nên từ nhỏ Lục Tư Hành đã được gửi vào khu tập thể, cả hai gia đình họ Quý và họ Lục cùng nhau chăm sóc cậu, chính vì lý do này, trước khi Lục Tư Hành ba tuổi, Lục Trình An và Triều Tịch cũng đã sống trong khu tập thể. 

 

Thực ra trong giai đoạn mang thai, Triều Tịch chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ để hai bên gia đình trông con giúp, mặc dù ba mẹ cả hai bên đều vỗ ngực cam đoan với bọn họ rằng sau khi đứa trẻ ra đời, hai người cứ yên tâm để đứa bé cho bọn họ chăm sóc và nuôi nấng, hai vợ chồng chỉ cần tập trung vào công việc là được. Nhưng càng được cam đoan như vậy, trong lòng Triều Tịch lại càng dấy lên nỗi lo lắng.

 

Không nói đến ba mẹ cô, bảo ba mẹ Lục Trình An cưng chiều trẻ con, là thật sự cưng chiều.

 

Cưng chiều đến mức nào, chuyện đơn giản nhất chính là:

 

Trong việc đặt tên cho con cái nhà họ Lục, nếu không phải sắp chữ đặt tên theo bối phận thì trong tên cũng phải có chữ của ba mẹ.

 

Chỉ có Lục Tư Hành là ngoại lệ.

 

Lúc đặt tên, Triều Tịch đã hỏi Lục Trình An: "Có thể không thêm tên em vào không?"

 

Lục Trình An cười: "Em muốn đặt cho con tên gì thì đặt tên đó thôi."

 

Triều Tịch "ồ" một tiếng.

 

Một lúc sau, cô hỏi: "Anh muốn đặt tên cho con là gì?"

 

Anh nhướn mày, sắc mặt thản nhiên nói: "Con trai thì tên là Lục Trình An."

 

"..." Triều Tịch không nói gì chỉ nhìn anh: "Vậy nếu là con gái thì sao?"

 

Anh hơi nhíu mày: "Ban đầu anh định đặt tên cho con là Lục Triều Tịch nhưng sau khi nghĩ lại, vẫn không đặt."

 

"Tại sao?"

 

Anh cúi đầu cười nhẹ, ánh nắng vụn vặt dừng lại trên khuôn mặt anh, ngũ quan của anh dịu dàng hơn vài phần, trong mắt pha lẫn sắc xuân, chứa đựng tình ý mông lung, giọng điệu của anh trầm ấm, mỉm cười nói: "Bởi vì trên đời này, em chỉ có một phiên bản duy nhất."

 

"..."

 

Anh cúi đầu hôn xuống bên má cô, hơi thở ấm áp nhè nhẹ phả lên mặt cô, giọng điệu nhẹ nhàng lâu dài, nói: "Cả đời này của anh, chỉ có thể vào sống ra chết vì một người."

 

Vì vậy cho dù anh có không đứng đắn thế nào, cô cũng khó chống lại tình ý sâu đậm trong mắt anh.

 

Nhưng tên Lục Tư Hành không phải do Triều Tịch và Lục Trình An đặt mà là do ông cụ Quý đặt.

 

Trong số các con cháu, ông cụ Quý chỉ đặt tên cho tổng cộng hai người, một là Quý Lạc Phủ, người còn lại, chính là Lục Tư Hành, từ đó có thể thấy, Lục Tư Hành thật sự rất được cưng chiều.

 

Nhưng chính vì được coi trọng như vậy, Triều Tịch rất sợ Lục Tư Hành bị cưng chiều đến mức ngạo mạn kiêu căng, không coi ai ra gì.

 

Nhưng để bọn họ tự mình trông con cũng là điều không thực tế.

 

Vì thế Triều Tịch định thuê người giúp việc nhưng trong khoảng thời gian đó, có không ít tin tức về việc người giúp việc ngược đãi trẻ em, thậm chí trẻ em đi học mẫu giáo cũng bị giáo viên bắt nạt thậm chí xâm hại.

 

Triều Tịch không còn do dự gì nữa, quyết định giao con cho ba mẹ hai bên trông nom.

 

Ba mẹ hai bên đương nhiên rất vui vẻ.

 

Vì thế sau khi Lục Tư Hành được sinh ra đã được đưa vào khu tập thể.

 

Điều may mắn là, tuy rằng ba mẹ hai bên đều cưng chiều cậu nhưng không cưng chiều quá mức.

 

Từ khi còn nhỏ Lục Tư Hành đã khác với những đứa trẻ khác.

 

Cậu không thích leo trèo hay chạy nhảy, cậu cảm thấy vui vẻ nhất là khi nằm trên giường cùng ông cụ Quý nghe hí kịch và xem tin tức. Các dì giúp việc trong nhà đều khen cậu là đứa trẻ ngoan ngoãn nhất trong số những đứa trẻ mà bọn họ từng gặp.

 

Cho đến khi Lục Tư Hành ba tuổi.

 

Triều Tịch và Lục Trình An đã chuyển ra khỏi khu tập thể.

 

Thời gian làm việc của Lục Trình An ổn định, cho nên thường là anh chịu trách nhiệm đưa đón Lục Tư Hành, thỉnh thoảng Lục Trình An tăng ca thì đến đón Lục Tư Hành rồi về viện kiểm sát.

 

Lục Tư Hành ngồi một bên đọc sách mà không khóc không làm ồn.

 

Ăn cơm cũng không cần người đút, tay nhỏ cầm chiếc đũa, mặc dù chưa thành thạo nhưng vẫn tự ăn.

 

Cậu bé được thừa hưởng gen tốt, tuổi còn nhỏ đã anh tuấn đẹp trai, các cô gái trong văn phòng rất thích cậu, thỉnh thoảng còn trêu cậu: "Hành Hành ơi, chị đợi em lớn nhé."

 

Lục Tư Hành: "Đợi em lớn ạ?"

 

"Ừ, đợi em lớn lên rồi cưới chị nhé?"

 

Lục Tư Hành nhăn mày lo lắng: "Ba ơi?"

 

Lục Trình An đáp với giọng lạnh nhạt: "Sao?"

 

"Chị ấy bảo con cưới chị ấy."

 

"Thì cưới đi."

 

"Nhưng cả năm chị đều bảo con cưới họ."

 

"Con thích chị nào hơn?"

 

"Con thích tất cả."

 

Lục Trình An cong khóe môi, cố ý nói: "Vậy cưới hết đi."

 

Bởi vậy mà Lục Tư Hành ngạc nhiên đến há hốc mồm, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại từ cơn khiếp sợ.

 

Cậu bé nhỏ tuổi hoảng hốt lắc đầu, rất nghiêm túc nói: "Không được."

 

"Sao thế?"

 

Cậu thật thà đặt hỏi: "Không phải các chị ấy đều đã kết hôn rồi à? Tại sao họ còn muốn con cưới họ? Chồng của họ không tức giận sao ạ? Ba ơi, nếu mẹ tìm một người khác kết hôn, ba cũng đồng ý á?"

 

Lục Trình An: "..."

 

Cái miệng này của con quả thật được thừa hưởng hoàn hảo đấy nhỉ.

 

Anh lạnh lùng nói: "Lục Tư Hành."

 

"Dạ, ba ơi?"

 

"Im lặng đọc sách đi."

 

"Vâng."

 

Thỉnh thoảng khi Lục Trình An đi công tác hoặc tập huấn, Lục Tư Hành sẽ được Triều Tịch đưa đến bệnh viện.

 

Chỉ riêng khuôn mặt của cậu bé đã đủ thu hút người khác, hơn nữa cậu còn rất lễ phép, rất dễ thương khiến người ta thích, các bác sĩ và y tá ở văn phòng và trạm y tá đều rất quý cậu.

 

Mỗi lần Triều Tịch làm phẫu thuật đều mất nửa ngày, Lục Tư Hành đã bị bỏ lại ở văn phòng nửa ngày như vậy.

 

Cậu cũng không đi lại lung tung, chỉ ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ.

 

Trước khi đi Triều Tịch đã cho cậu một gói khoai tây chiên, Lục Tư Hành cầm gói khoai tây chiên hơn nửa ngày vẫn chưa ăn, Lương Chiêu Chiêu tưởng rằng cậu không xé được: "A Hành muốn ăn khoai tây chiên không, để cô giúp cháu xé nhé?"

 

Lục Tư Hành đưa gói khoai tây chiên cho cô ấy: "Cô ơi, A Hành không ăn đâu, cô ăn đi ạ."

 

"Tại sao cháu không ăn?" Lương Chiêu Chiêu hỏi cậu: "Cháu muốn ăn cái gì, để cô mua cho cháu."

 

"A Hành không muốn ăn gì cả."

 

"Vậy cháu muốn chơi cái gì?"

 

"Cô ơi." Lục Tư Hành đột nhiên gọi cô ấy.

 

Lương Chiêu Chiêu: "Sao thế?"

 

"Tại sao Tiểu Bạch không đến ạ?"

 

Tiểu Bạch là con trai của Lương Diệc Phong, Lương Dụ Bạch.

 

"Tiểu Bạch phải ở nhà trông em gái rồi." Lương Chiêu Chiêu hỏi cậu: "A Hành có muốn có thêm em gái không?"

 

"Không muốn ạ."

 

"Tại sao?"

 

Lục Tư Hành nói: "Bởi vì ba đã nói, khi mẹ sinh cháu rất vất vả."

 

Lương Chiêu Chiêu cảm động: "Sao A Hành lại hiểu chuyện thế?"

 

"Đây không phải hiểu chuyện." Cậu nghiêm túc nói: "Đây là tình yêu, cháu yêu mẹ cháu, cho nên cháu không muốn để mẹ vất vả."

 

Không chỉ Lương Chiêu Chiêu cảm động, những người khác trong văn phòng cũng đều cảm động.

 

Lương Chiêu Chiêu nói với Lương Diệc Phong vừa mới vào văn phòng: "Anh ba này, anh có thể hỏi thăm anh hai xem làm thế nào để dạy ra được đứa con tốt như vậy không?"

 

Lương Diệc Phong: "Trời sinh cả."

 

Lục Tư Hành vừa nhìn thấy anh ấy thì đôi mắt sáng lên: "Chú ba ơi, ngày mai mẹ cháu không đi làm, cháu với mẹ có thể đến nhà chú chơi không ạ?"

 

Lương Diệc Phong xoa đầu cậu: "Đến đi, tiện thể giúp Tiểu Bạch trông em gái."

 

Vì thế ngày hôm sau, Lục Tư Hành đã đến nhà họ Lương.

 

Cùng trông em gái với Lương Dụ Bạch.

 

Tính cách của Lương Sơ Kiến hoàn toàn khác với hai người, cả ngày nhảy nhót khắp nơi, phương pháp trông em của Lương Dụ Bạch vô cùng đơn giản và thô bạo, nhốt em gái ở trong nhà, khóa trái cửa lại, mặc kệ cô bé nhảy nhót lung tung, chỉ cần cô bé còn sống là được.

 

Lục Tư Hành thì không giống cậu ấy.

 

Lúc nào cũng trông chừng Lương Sơ Kiến rất cẩn thận, khi thấy Lương Sơ Kiến bị dính bánh kem ở khóe miệng, cậu cũng chủ động lau sạch cho cô bé, khi Lương Sơ Kiến muốn được ra ngoài chơi, Lục Tư Hành sẵn sàng dẫn cô bé đi dạo trong khu chung cư.

 

Lục Trình An rất khó hiểu: "Rốt cuộc đây là con gái cậu hay con gái tôi đây?"

 

Lương Diệc Phong: "Cậu muốn gì? Con dâu hay con gái, tùy tiện chọn, tôi không có ý kiến."

 

Chung Niệm cười: "Con dâu đi."

 

Triều Tịch lắc đầu: "Thôi đi, tớ đã hỏi A Hành rồi, thằng bé thật sự xem Sơ Kiến như em gái ruột của mình."

 

"Thằng bé còn nhỏ, đợi thằng bé lớn hơn chút nữa, có thể sẽ có tình cảm khác với Sơ Kiến."

 

Kết quả không ngờ tới chính là, đến khi Lục Tư Hành trưởng thành, vẫn xem Lương Sơ Kiến như em gái, còn Lương Sơ Kiến lại bị Hoắc Diệp cướp mất.

 

Lục Tư Hành và Lương Sơ Kiến bằng tuổi nhau, bởi vậy hai người cũng đi học cùng nhau.

 

Loại tình huống này dẫn đến việc, từ nhỏ đến lớn, cặp sách của Lương Sơ Kiến luôn bị nhét đầy thư tình.

 

Thư tình này là nhờ cô bé chuyển cho Lục Tư Hành.

 

Lương Sơ Kiến là người có tính tình tốt, chưa bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào từ bọn họ, trên đường về nhà sau giờ học, cô bé chuyển hết mấy bức thư tình cho Lục Tư Hành, rồi bỗng nhiên đưa ra một câu hỏi khiến người ta phải suy ngẫm: "A Hành ơi, anh nghĩ xem, nếu như Tiểu Bạch cũng học trường này, cặp sách của em có bị nổ tung không nhỉ?"

 

"... Sau này, em có thể từ chối mà phải không?" Lục Tư Hành tiện tay vứt ngay những lá thư tình đó vào thùng rác.

 

Lương Sơ Kiến: "Đây đều là tâm ý của người ta, anh không nhìn lấy một cái sao?"

 

Lục Tư Hành: "Không xem."

 

"Anh lạnh lùng quá."

 

Lương Sơ Kiến bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ mới, lùi về sau một bước, ánh mắt cảnh giác mà quét một lượt từ trên xuống dưới Lục Tư Hành: "Này, đừng nói là anh thích em đấy chứ? Em nói cho anh biết, em chỉ coi anh như một người anh trai mà thôi, em không có bất kỳ ý gì khác đối với anh đâu."

 

Lục Tư Hành giật giật khóe mắt: "... Anh không có ý định cướp người yêu của anh em mình đâu."

 

"Cướp người yêu của anh em gì chứ? Anh đang nói gì vậy?" Vẻ mặt Lương Sơ Kiến có chút kỳ lạ.

 

Lục Tư Hành: "Không phải đã hẹn ước trăm năm với Hoắc Diệp rồi à?"

 

Giống như bị dẫm phải cái đuôi, Lương Sơ Kiến phản bác lớn tiếng, lạy ông tôi ở bụi này mà nói: "Anh đang nói bậy nói bạ gì vậy! A…Ai…Ai mà thèm hẹn ước trăm năm với cậu ấy chứ!"

 

"Không phải sao?" Lục Tư Hành cười: "Vậy lát nữa khi gặp Hoắc Diệp, anh sẽ nói với cậu ấy là em không thích cậu ấy nhé."

 

Lương Sơ Kiến trừng mắt nhìn cậu: "Anh dám!"

 

Lời nói vừa dứt, cô bé đã thấy trong mắt Lục Tư Hành lóe lên nụ cười đắc thắng.

 

Cô bé lập tức trở nên ỉu xìu, nhỏ giọng phản bác nói: "Thì em cũng đâu có hẹn ước trăm năm với cậu ấy đâu? Nhiều nhất, nhiều nhất cũng chỉ là yêu sớm thôi, mà hầu hết những tình yêu chớm nở đều sẽ chết yểu."

 

"Ồ, hóa ra em muốn chia tay với cậu ấy."

 

"Em không có!" Lương Sơ Kiến nhảy dựng lên: "Em chỉ đưa ra một giả sử thôi."

 

Lục Tư Hành cười không mặn không nhạt: "Nhưng em có suy nghĩ này."

 

"Em không có!" Lương Sơ Kiến vừa giận vừa gấp, cuối cùng cáu kỉnh nói: "Em muốn cùng cậu ấy đầu bạc răng long, được chưa?"

 

Lục Tư Hành lắc lắc điện thoại trong tay: "Đã ghi âm rồi, lời tỏ tình sâu sắc này, Hoắc Diệp chắc sẽ cảm động chết mất."

 

Lại bị trêu chọc rồi.

 

Lương Sơ Kiến: "..."

 

Cô bé nhảy lên giật điện thoại của cậu, la lối nói: "Lục Tư Hành, anh là đồ cáo già! Chỉ biết trêu đùa em!"

 

 

Bởi vì Lục Tư Hành cứ mãi độc thân như này, dẫn đến việc Lương Sơ Kiến nghi ngờ về xu hướng tính dục của cậu.

 

Một ngày nọ, Lục Tư Hành đến nhà họ Lương.

 

Lương Sơ Kiến bưng trái cây vào phòng đọc sách.

 

Lục Tư Hành và Lương Dụ Bạch đang thảo luận, thấy cô bé bước vào, Lục Tư Hành đứng dậy, nhận lấy đĩa trái cây trong tay cô bé.

 

Lương Sơ Kiến ngồi bên cạnh ăn trái cây, nhìn chằm chằm khi hai người nói chuyện phiếm, đột nhiên hỏi: "A Hành, có phải anh thích anh Tiểu Bạch nhà em không?"

 

"..."

 

"..."

 

Trong giọng nói của Lục Tư Hành chứa vẻ hoang mang: "Em nói gì vậy?"

 

Ánh mắt Lương Dụ Bạch lạnh lẽo: "Này Lương Sơ Kiến, có phải em ngứa da rồi không?"

 

Lương Sơ Kiến hoàn toàn không sợ cậu ấy, thậm chí còn cảm thấy cái nhìn lạnh lùng của Lương Dụ Bạch có vài phần giống như bị chọc trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận, vì thế cô bé nói với vẻ đúng lý hợp tình: "Thảo nào chẳng thấy hai người yêu đương gì cả!"

 

Lục Tư Hành có tính tình tốt, cho dù bị nghi ngờ như vậy, cũng chỉ cười nhẹ nhàng, xoa đầu Lương Sơ Kiến nói: "Cả ngày em chỉ suy nghĩ những thứ lung tung gì vậy?"

 

"Chẳng lẽ không phải sao?" Lương Sơ Kiến nói: "Anh mãi không chịu yêu đương, anh trai em cũng vậy, hai người thành thật khai báo đi, có phải lén lút hẹn hò giấu mọi người không?"

 

Lương Dụ Bạch muốn ném cô bé ra ngoài.

 

Lục Tư Hành: "Xu hướng tính dục của anh rất bình thường, còn anh trai em thì…"

 

Dừng lại vài giây.

 

Cậu nhướn mày, trêu chọc nói: "Cái đó thì anh không rõ."

 

Lương Dụ Bạch đanh mặt: "Hai người, cút hết ra ngoài cho tôi."

 

Sau khi xác định xu hướng tính dục của hai người bình thường, Lương Sơ Kiến rất chân thành đề nghị với bọn họ: "Hay là hai người cùng đi xem mắt theo nhóm đi, tuổi cũng lớn như vậy rồi, cứ độc thân mãi cũng không phải chuyện tốt."

 

"Anh mới hai mươi bốn tuổi thôi." Lục Tư Hành không hiểu cho lắm: "Như thế bị coi là lớn tuổi lắm rồi sao?"

 

Lương Sơ Kiến cùng tuổi có vẻ mặt rất tự nhiên, gật đầu cực kỳ khẳng định: "Đúng vậy, anh rất già rồi."

 

"..."

 

Lương Sơ Kiến tiếp tục chủ đề vừa rồi: "A Hành này, em nói thật đấy, nếu không anh và anh trai em cùng nhau đi xem mắt theo nhóm đi, anh đừng cho rằng xem mắt là lỗi thời, hồi còn đại học không phải cũng có giao lưu hữu nghị sao, xem mắt chính là quan hệ hữu nghị của người đi làm."

 

Chưa đợi Lục Tư Hành nói cái gì, Lương Dụ Bạch đã lạnh lùng lên tiếng: "Không đi."

 

"Tại sao anh không đi? Có phải anh sợ lúc đi xem mắt, trong mắt người ta chỉ nhìn thấy A Hành không?" Lương Sơ Kiến chậm rãi nói: "Em bảo anh đi xem mắt cùng A Hành, chủ yếu là nghĩ có anh ở đó, có thể làm nổi bật A Hành."

 

"..."

 

Lục Tư Hành nhịn cười.

 

Lương Dụ Bạch tặc lưỡi một tiếng, giọng điệu rất khinh thường: "Anh làm nổi bật cậu ấy á?"

 

Giọng điệu ấy, như thể nghĩ rằng mình đẹp trai hơn Lục Tư Hành không chỉ một bậc.

 

Lương Sơ Kiến: "Chẳng lẽ không phải?"

 

Mắt thấy hai người sắp cãi nhau đến nơi, Lục Tư Hành chủ động hòa giải không khí: "Được rồi, đi xem mắt theo nhóm có lẽ không phải là ý hay đâu, Tiểu Bạch đã có bạn gái rồi, nếu em bảo anh đi xem mắt cùng cậu ấy, chắc chắn sẽ tạo ra những hiểu lầm không đáng có."

 

Lương Sơ Kiến như nghe thấy điều gì đó, vẻ mặt như bị dọa sợ.

 

Tay cầm trái cây run rẩy, qua hồi lâu, cô bé mới dè dặt hỏi lại: "Rốt cuộc là ai, là ai lại không nghĩ kỹ càng mà yêu đương với Tiểu Bạch vậy? Cô ấy quá tàn nhẫn với bản thân rồi."

 

Lục Tư Hành đưa nắm tay lên che miệng, chẳng qua lồng ngực run run đã tiết lộ cảm xúc lúc này của cậu, từ kẽ môi thoát ra tiếng cười nhỏ vụn.

 

Lương Dụ Bạch thực sự không thể nhịn nổi nữa, đứng dậy, túm Lương Sơ Kiến lên, ném thẳng ra ngoài.

 

Lương Sơ Kiến gõ cửa: "Này Tiểu Bạch! Anh nói đi rốt cuộc là ai không nghĩ suy kỹ vậy! Em muốn nói chuyện với cô ấy, chắc chắn cô ấy nhắm vào tiền tài nhà mình rồi! Bằng không thì sao lại yêu đương với anh được!"

 

Lục Tư Hành cười: "Tiểu Bạch ơi?"

 

"Đừng gọi tớ là Tiểu Bạch." Lương Dụ Bạch nghiêm mặt nói: "Giống như đang gọi chó vậy."

 

Lục Tư Hành: "Đã gọi hơn hai mươi năm rồi mà."

 

"Cậu cũng cút ra ngoài cho tớ." Lương Dụ Bạch lạnh lùng liếc nhìn cậu, mỉa mai nói: "Đã tuổi này rồi mà còn độc thân, nhanh chóng đi xem mắt phát triển tình yêu tuổi xế chiều của cậu đi."

 

Lương Sơ Kiến đang la lối ở ngoài cửa, giọng điệu tỏ vẻ rất khó tin: "Tiểu Bạch đã có bạn gái rồi? Đến cả anh ấy còn có bạn gái, tại sao anh vẫn độc thân? A Hành, anh thực sự phải tự soi xét lại bản thân đi."

 

Lục Tư Hành bất đắc dĩ mà xoa mi.

 

Lương Dụ Bạch: "Cái gì gọi là đến anh còn có bạn gái rồi? Anh thì không thể có à?"

 

"Không phải vậy, ai có mắt đều nhận ra nên chọn ai giữa anh và A Hành chứ?" Lương Sơ Kiến không hài lòng nói: "Thái độ này của anh là sao vậy? Anh không có chút tự nhận thức nào về bản thân à, so với A Hành, từ ngoại hình, vóc dáng cho đến tính cách của anh, anh thật sự kém xa tận mười vạn tám nghìn dặm. Vậy nên rốt cuộc tại sao cô gái đó lại có thể thích anh được… Cô ấy đúng là quá tàn nhẫn với bản thân."

 

"..."

 

Lục Tư Hành bật cười.

 

Lương Dụ Bạch cười lạnh: "Hoắc Diệp cũng tàn nhẫn với bản thân lắm, thế mà lại yêu đương với một đứa con gái như em, cả đời này của cậu ấy bị em hủy hoại rồi em biết không?"

 

Nhìn thấy hai anh em bọn họ sắp cãi nhau, Lục Tư Hành thở dài, nói: "Được rồi, đừng cãi nhau nữa, tớ chỉ đến bàn công việc thôi, nói xong là phải về nhà."

 

"Tại sao không phải là nói xong rồi đi xem mắt."

 

Lục Tư Hành: "..."

 

Lương Sơ Kiến nói: "Em không phải có ý giục anh đâu, chỉ là cảm thấy anh cứ độc thân mãi như vậy, rất đáng thương."

 

"... Được." Lục Tư Hành đổi lời: "Nói xong sẽ đi xem mắt."

 

Sau khi đuổi Lương Sơ Kiến đi, Lương Dụ Bạch đột nhiên một hơi thật thở dài với cậu, trong giọng nói còn có chút đắc ý: "Cậu xem cậu kìa, bị em gái nhỏ hơn mình thúc giục đi xem mắt, thật đáng thương."

 

Liên tục bị hai anh em này công kích, Lục Tư Hành cực kỳ bất đắc dĩ.

 

Cậu thực sự rất rất bất đắc dĩ.

 

Hai mươi bốn tuổi chưa yêu đương, đáng thương như vậy sao?

 

Hơn nữa.

 

Không phải cậu không muốn yêu đương, chỉ là từ trước đến nay chưa gặp được người mình thích mà thôi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...