Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn
Chương 60: Bình tĩnh vấn đáp
Giọng nói này vừa trầm thấp mê người, vừa trầm thấp đến ru hồn, Ngô Hiểu Dao nghe lời hỏi thăm của hắn bắt đầu thấy váng đầu.Nếu như mọi người có thói quen say xe, thì hẳn là cô đang bị chóng mặt thang máy rồi, đây là cớ tốt nhất mà cô viện được!"Bây giờ là lúc tan việc, cho nên, tôi nghĩ anh sẽ đi tầng 1." Giọng đáp của Ngô Hiểu Dao hết sức trấn định tự nhiên. Có lẽ do cô chưa được thấy bóng lưng kia quay lại nên cô vẫn rất khẩn trương.Vậy mà câu trả lời của cô lại khiến Dạ Thiên Ưng không vui!“Thật là cô gái đáng chết, vậy mà lại thực sự quên sạch về mình rồi ư? Sao cô lại dám dùng miệng lưỡi bén nhọn như thế trả lời hắn? Chắc là lần trước khiến nàng sợ khóc chưa đủ rồi, hay là thủ đoạn của hắn còn chưa đủ ‘thâm độc’? Dù thế nào thì lần này hắn sẽ tuyệt đối không để ‘lỡ tay’!” Nghĩ tới đây, khóe miệng Dạ Thiên Ưng bắt đầu xuất hiện một nụ cười tà, tiếp tục dùng giọng thong thả và ung dung hỏi, “Cô tên gì?”Từ 12 năm trước đến bây giờ, Dạ Thiên Ưng còn chưa biết tên cô là gì, đây cũng là ‘lần thứ hai’ hắn mở miệng hỏi tên cô.Còn về lần đầu tiên thì. . .Coi như là một cơn ác mộng mà hắn không tài nào trị tận gốc.Chỉ cầu mong, cơn ác mộng đừng tái diễn nữa. Cô một lần như vậy là đủ rồi, gương mặt đó biến ngay thành của mấy người phụ nữ khác thì càng tốt! Nếu không, hắn chỉ muốn đập chết cô gái trước mắt này luôn để giải trừ mối hận trong lòng.Vốn Ngô Hiểu Dao đang hoảng loạn lại nghe được âm thanh dụ người thế kia phát ra nên cô khẩn trương quay đầu lại, nhìn bốn phía , giả vờ ngây ngốc rồi hai vai run run: "Anh hỏi tôi hả?"Khi bộ dáng ngốc nghếch của cô rơi vào mắt Dạ Thiên Ưng, hắn rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại bị bộ dáng ngốc nghếch đó làm cho buồn cười, không khỏi cười nhạt: "Cô thấy trong thang máy còn có người khác à?"Có khi nào có quỷ không? Hoặc một sinh vật thứ ba nữa?Từ trước đến giờ cô thường thích tranh cãi với người khác, nhanh mồm nhanh miệng .Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng cô thôi, không dám thực sự hành động, cô không hi vọng sẽ bị hắn chọi trứng gà.Trong con ngươi tò mò,cô không khỏi nghi hoặc vì sao người đàn ông này muốn hỏi tên mình.Do dự một chút, cô ngoan ngoãn hồi đáp: "Tôi tên là Ngô Hiểu Dao."Ngô Hiểu Dao? ? ?Đôi mắt chứa nét cười xấu xa của Dạ Thiên Ưng chợt lóe lên, ánh mắt quét nhẹ qua bộ ngực cô, nói thầm: ‘ Vậy mà nhỏ ư? Mình thật sự không nhìn ra. ’
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương