Có Bệnh
Chương 37
Edit: Mạn Già La
Kiều Ngộ An chạy đến bệnh viện, cũng tham gia toàn bộ quá trình sơ cứu, khắp người Tiểu Lôi có vô số vết bầm tím, thậm chí ngón út còn bị gãy xương.
Nhưng đây cũng không phải nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất là vết thương trên đầu, cần phải mổ hộp sọ ngay lập tức.
Kiều Ngộ An là một bác sĩ, tình huống nào anh cũng từng gặp qua, cũng trải qua đủ loại sinh ly tử biệt, anh cũng biết con người rất mong manh, nhưng lúc này ngay cả hô hấp của anh cũng bất giác ngừng lại trong thoáng chốc, anh bỗng sợ hãi, trong một khoảng thời gian cũng không nói được một lời nào, nhìn các đồng nghiệp xung quanh đang bận rộn chuẩn bị cho ca phẫu thuật, anh lại cảm thấy đây như là một giấc mơ.
Rõ ràng mấy ngày trước khi gặp Tiểu Lôi, ánh mắt cậu nhìn anh sáng ngời tràn đầy hi vọng, vì sao mới có mấy ngày không gặp, người này đã nằm đây với khắp người toàn là máu?
Khi cậu bé gặp chuyện anh ở đâu? Tại sao không thể nào giúp được cậu? Nếu đã quyết định can thiệp vào cuộc sống của cậu bé thì tại sao không chịu trách nhiệm từ đầu đến cuối, còn để Tiểu Lôi quay trở lại địa ngục đó?
Kiều Ngộ An suy nghĩ rất nhiều, nhưng cũng dùng thời gian nhanh nhất chỉnh đốn lại bản thân, bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyện này, anh cùng bác sĩ trưởng khoa khoa phẫu thuật não bước ra khỏi phòng cấp cứu:
“Chủ nhiệm Tôn, đứa nhỏ này….”
“Đứa bé là gì của cháu?” Chủ nhiệm Tôn dừng chân hỏi.
“Không là gì của cháu cả, chỉ là một đứa trẻ rất đáng thương.”
Kiều Ngộ An là bác sĩ nhi khoa, quen biết một đứa nhỏ như vậy cũng không phải chuyện gì lạ, chủ nhiệm Tôn cũng không hỏi anh nguyên nhân quá trình, chỉ nói:
“Chuẩn bị tâm lý đi, cháu cũng thấy phim chụp CT và tình hình hiện tại của đứa trẻ này rồi, bị chấn thương sọ não nặng và phù não, áp lực nội sọ không thể hạ xuống, cho dù phẫu thuật thành công, cũng không thể đảm bảo sau này sẽ tỉnh lại được.”
Việc mà chủ nhiệm Tôn nói Kiều Ngộ An đã sớm đoán trước được, nhưng vẫn có phần không thể chấp nhận nổi, nhưng lại không thể không chấp nhận, đây cũng là sự thật đã định rồi.
Chủ nhiệm Tôn hiểu tâm trạng Kiều Ngộ An, vỗ vai anh:
“Báo cảnh sát đi, nếu đứa nhỏ có thể may mắn sống sót, tỉnh lại nhìn thấy thế giới này, biết đâu sẽ có thể rời khỏi gia đình đó, cha mẹ khốn nạn như vậy, nhất định có thể tước quyền nuôi con.”
Chủ nhiệm Tôn nói xong câu đó thì nhanh chóng rời đi chuẩn bị phẫu thuật, còn Kiều Ngộ An nhìn bóng lưng chủ nhiệm Tôn, chợt hiểu ra chuyện rất quan trọng mà Tiểu Lôi nói là gì.
Tiểu Lôi muốn thoát khỏi Lôi Cường, thoát khỏi gia đình đó, nhưng cậu bé không có bằng chứng, cho nên mới sẽ chọn dùng cách như vậy.
Thời Niên từng nói đây là một phương pháp, Kiều Ngộ An cũng không phủ nhận, nhưng cuối cùng vẫn bị Kiều Ngộ An bác bỏ, cũng chưa từng tiết lộ một chút thông tin về phương pháp này trước mặt Tiểu Lôi, bởi vì quá mạo hiểm, nhưng dù vậy, mặc dù không ai nói với Tiểu Lôi, cậu bé vẫn làm thế.
Hướng chết mà sinh.
Kiều Ngộ An dựa vào tường ở cửa phòng cấp cứu nhắm mắt lại, trong lòng hối hận cùng cực.
Nếu khi trước lúc Tiểu Lôi nói với anh rằng đợi thêm một thời gian nữa, anh nghĩ nhiều hơn một chút, cân nhắc thấu đáo hơn một chút, thậm chí lúc trước Kiều Ngộ An chủ động nói cách này cho Tiểu Lôi thì cũng sẽ không thành tình cảnh hiện tại, bởi vì có tính toán trước sẽ có sự chuẩn bị, mà không phải để Tiểu Lôi một mình đối mặt với ác ma, rồi nằm trên đất lạnh lẽo lâu như vậy.
Kiều Ngộ An sai rồi, sai là anh không nên nghĩ rằng người như Lôi Cường còn có nhân tính, sai là ngay từ đầu đã không kiên quyết dẫn Tiểu Lôi đi, sai là không sử dụng nhiều cách hơn để cứu vớt đứa trẻ này.
Sự tình phát triển đến bây giờ đã thành bi kịch, vậy thì nhất định không thể bỏ qua đầu sỏ gây tội.
Vết thương trên người Tiểu Lôi rõ ràng là gây ra do bị ngược đãi, mức độ như thế gọi là giết người cũng không ngoa, không thể nào không báo án, Kiều Ngộ An gọi cảnh sát giải thích sự việc, Tiểu Lôi cũng nhanh chóng bị đẩy vào phòng phẫu thuật, giấy đồng ý phẫu thuật do Kiều Ngộ An ký.
Chủ nhiệm Tôn ngăn lại trước khi anh ký tên:
“Cháu nghĩ cho kỹ, lần phẫu thuật này mặc kệ là thành công hay không thì rủi ro cũng rất lớn, nếu như cháu ký tên rồi, sẽ phải gánh vác trách nhiệm đấy?”
Kiều Ngộ An vẫn ký tên không chút do dự:
“Cháu không gánh vác rủi ro này, thì là bệnh viện phải gánh, có gì khác nhau sao?”
Câu nói này thật ra khiến chủ nhiệm Tôn không thể phản bác được gì, dù sao Tiểu Lôi cũng phải phẫu thuật, nên cuối cùng chủ nhiệm Tôn cũng chỉ nhìn anh và dặn tốt nhất nên gọi cho viện trưởng Bạch rồi sau đó xoay người vào phòng phẫu thuật.
Khi đèn phòng phẫu thuật sáng lên Kiều Ngộ An cũng đang ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng phẫu thuật, lúc này đã gần năm giờ, sắc trời ngoài cửa sổ cuối hành lang đã hơi hửng sáng.
Đáng lẽ nên nói với mẹ một tiếng, nhưng cũng không việc gì phải gấp, Kiều Ngộ An nhìn chằm chằm cánh cửa sổ kia một lúc rồi lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại mà vợ Lôi Cường đưa cho anh, màn hình đã vỡ, nhưng vẫn có thể khởi động được, Kiều Ngộ An hẵn phải xem ngay video trong album, nhưng rồi lại mất hết can đảm trước khi bấm vào.
Thật ra vết thương trên người Tiểu Lôi đã thành như vậy, không cần xem cũng biết thảm thiết như thế nào, đây là sự thật, về phần quá trình cũng không quá quan trọng.
Nhưng Kiều Ngộ An có lẽ đang tự trừng phạt mình, anh vẫn bấm vào album ảnh và mở video lên, giống như tự ngược vậy.
Thứ đầu tiên xuất hiện trong video là đôi mắt trong veo đã lại mất đi ánh sáng của Tiểu Lôi, nhìn nội dung thì hẳn là đang điều chỉnh vị trí của điện thoại, đến khi điều chỉnh xong, Kiều Ngộ An cũng đã nghe thấy tiếng cửa bị đập vang, Tiểu Lôi trong video theo bản năng run lên, là loại sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Lôi Cường nhanh chóng xuất hiện trong camera, Kiều Ngộ An tưởng rằng Tiểu Lôi sẽ làm gì đó để Lôi Cường đánh mình, nhưng anh sai rồi, ác ma đó ở khi Tiểu Lôi không hề làm sai bất cứ chuyện gì, ngay cả mở miệng nói cũng không đã giơ tay tát vào mặt Tiểu Lôi, còn Tiểu Lôi chỉ vô thức trốn về sau một chút, đã đổi lại là Lôi Cường càng đối xử tàn bạo hơn.
Không khó để thấy Lôi Cường đã uống rượu, đi lại loạng choạng, Tiểu Lôi cố gắng tránh gã hết mức, nhưng gã ta vớ trúng một thứ gì đều ném hết vào người Tiểu Lôi, ghế ngồi trong phòng khách, gạt tàn thuốc trên bàn trà, còn cả đĩa đựng trái cây, thậm chí còn nhấc cả ghế trong nhà ăn, Tiểu Lôi rốt cục vẫn bị ghế dựa đập ngã xuống đất, nhưng Lôi Cường không buông tha cho Tiểu Lôi, đi qua còn muốn lấy chân đá, trong miệng mắng nhiếc:
“Thứ súc sinh nhà mày, đồ con hoang, cả đời này của tao đều hủy trong tay mày rồi, tao phải giết chết mày, để mày đi đoàn tụ với con mẹ hạ tiện kia của mày sớm một chút!”
Lúc này vợ Lôi Cường xuất hiện trong ống kính, cô cố đẩy Lôi Cường ra:
“Đừng đánh nữa, đánh nữa đứa nhỏ sẽ chết mất!”
“Mày mẹ nó bớt quản tao!” Lôi Cường đẩy người phụ nữ ra, cô ấy ngã xuống đất, rồi cũng bị Lôi Cường đối xử như Tiểu Lôi, Lôi Cường nhấc chân đạp: “Lần trước mày mở cửa cho thằng đàn ông khác tao còn chưa tính sổ với mày đâu, hôm nay mày lại còn xía vào chuyện của tao? Mày chán sống rồi đúng không?”
Nói rồi nắm tóc người phụ nữ đập xuống bàn trà, sau vài lần người phụ nữ dường như đã ngất đi, không còn âm thanh gì nữa.
Còn Tiểu Lôi lúc này đã đứng dậy, loạng choạng đi về phía máy quay, nếu Kiều Ngộ An không đoán sai, Tiểu Lôi hẳn là muốn cầm bằng chứng rời khỏi nhà, nhiêu đây đã đủ rồi, chỉ vậy là đủ rồi, đều đủ cả rồi.
Nhưng cuối cùng Tiểu Lôi vẫn không thành công thoát được, sự tàn bạo của Lôi Cường nằm ngoài dự đoán của mọi người, gã ta đi thẳng tới ngay sau lưng Tiểu Lôi đối đãi như với người phụ nữ vừa rồi, túm tóc cậu bé đập vào tường, một cái rồi một cái, lúc sau Tiểu Lôi ngã xuống, gã đàn ông thấy vậy nhổ nước bọt vào người Tiểu Lôi rồi mới dần biến mất khỏi ống kính.
Kiều Ngộ An siết chặt điện thoại, mạnh đến gần như có thể bóp nát điện thoại, nhưng anh không thể, đây là tự do mà Tiểu Lôi dùng mạng đổi lấy, là bằng chứng có lợi mà cho dù có chết cậu bé cũng muốn thoát khỏi căn nhà đó, Kiều Ngộ An có gì cũng muốn bảo vệ nó thật tốt, để Tiểu Lôi được như ước nguyện.
Trong video yên tĩnh dài gần nửa tiếng, hai người nằm trong phòng khách không rõ sống chết, nhưng lại có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng ngáy của Lôi Cường vọng ra, lát sau người phụ nữ tỉnh lại trước, sau khi cô ấy tỉnh lại thì đi tìm Tiểu Lôi ở sau ghế sofa trước tiên, rồi loạng choạng rời khỏi ống kính và không xuất hiện nữa, nhưng sau đó Kiều Ngộ An nhận được cuộc gọi cầu cứu của người phụ nữ.
Kiều Ngộ An không biết tại sao cô ấy lại gả cho Lôi Cường, vốn cô sẽ có một cuộc sống càng hạnh phúc hơn, nhưng anh biết tại sao cô ấy lại làm như thế, cô là một người mẹ, và có lẽ cô ấy cũng đang cố hết sức để thoát khỏi cuộc sống như vậy.
Lúc video kết thúc, cảnh sát cũng xuất hiện ở hành lang dưới sự dẫn đường của y tá, sau khi anh gửi video vào hộp thư để sao lưu mới đứng lên, vì người toàn là máu nên không bắt tay với họ, trực tiếp phối hợp với cảnh sát giải thích sự tình từ đầu đến cuối, cuối cùng giao điện thoại ra.
Họ còn phải đợi Tiểu Lôi ra khỏi phòng phẫu thuật để sau đó lấy toàn bộ báo cáo thương tích, vì vậy cũng ngồi xuống băng ghế, vừa sắp xếp lại vụ án vừa chờ đợi tin tức cuối cùng, Kiều Ngộ An cũng đang đợi, nhưng là đi đến cửa sổ cuối hành lang, bây giờ đã sáu giờ rưỡi, Tiểu Lôi đã phẫu thuật gần hai tiếng rồi.
Kiều Ngộ An tính toán đây là thời gian Bạch Cẩm Thư thường dậy, nên lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Cẩm Thư, Bạch Cẩm Thư nghe máy rất nhanh:
“Xảy ra chuyện gì?”
Kiều Ngộ An sẽ không gọi điện cho bà ở thời gian này.
Chuyện Tiểu Lôi nhảy lầu khi trước đã nói qua với Bạch Cẩm Thư, lúc này nói ra cũng dễ, dăm ba câu đã khái quát xong tình hình:
“Dưới tình huống không có thân thích, phẫu thuật cần phải có sự đồng ý của lãnh đạo bệnh viện, đây là quy định, dưới tình huống không có sự đồng ý của mẹ, con cũng đã ký tên để trưởng khoa Tôn tiến hành phẫu thuật, con nói cho mẹ biết một tiếng.”
Giọng Kiều Ngộ An rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi, Bạch Cẩm Thư không chút do dự trả lời Kiều Ngộ An qua điện thoại:
“Con làm rất tốt, con trai đừng sợ, có bất cứ chuyện gì thì mẹ sẽ chịu trách nhiệm.”
Bạch Cẩm Thư nói xong câu đó, điện thoại đã bị Kiều Bình Sinh cầm qua:
“Con trai, hôm nay ba dậy sớm làm món bánh rán hành mà con thích nhất, lát nữa sẽ mang đến cho con, cố lên nào, không có chuyện gì đâu, con đừng quên, con là ánh sáng của Tiểu Lôi, cũng đừng đợi để khi Tiểu Lôi tỉnh lại ánh sáng đã tắt rồi.”
Kiều Ngộ An đáp một tiếng rồi cúp máy.
Đây là gia đình của anh, đây là gia đình mà Kiều Ngộ An đã lớn lên, có thể ba mẹ làm bạn với anh không đủ nhiều, nhưng lại chưa bao giờ để anh bơ vơ không nơi nương tựa, cho dù bây giờ anh đã gần ba mươi tuổi, nhưng mẹ vẫn là chỗ dựa cho anh, và ba anh vẫn sẽ an ủi anh bằng cách dịu dàng độc đáo của ông.
Anh đã từng nghĩ rằng điều này rất bình thường, rằng tất cả trẻ em trên thế gian này đều sẽ được cha mẹ yêu thương.
Nhưng sau khi trở thành bác sĩ nhi khoa, anh gặp được đủ loại cha mẹ, cũng mới nhận ra rốt cục mình may mắn bao nhiêu, cũng hiểu ra không phải cha mẹ nào cũng sẽ yêu thương con mình, đặc biệt là sau khi gặp Tiểu Lôi, anh mới càng hiểu ra rằng có một số cha mẹ thậm chí không thể gọi là người.
Thậm chí Kiều Ngộ An bắt đầu cảm thấy nếu đêm đó Tiểu Lôi thật sự nhảy từ tầng 8 xuống thì cũng chưa chắc là chuyện không tốt, ít nhất có thể thoát khỏi một trận đòn tàn khốc, bây giờ cũng không phải nằm trên bàn mổ lạnh lẽo làm phẫu thuật mở sọ.
Cậu bé mới mười hai tuổi.
Mười hai tuổi.
Tiểu Lôi làm như vậy là vì nhìn thấy hi vọng và ánh sáng, cũng vì có hi vọng cho nên mới sẽ hướng chết mà sinh, mới có thể thoát ra, có lẽ cậu bé không nghĩ tới sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy, bởi vì cậu chỉ muốn lấy được chứng cớ mà thôi, chưa bao giờ dẫn dụ để Lôi Cường đánh đập mình, nhưng nhất định cậu đã nghĩ về cuộc sống hạnh phúc sau khi thoát đi thành công, đó là thứ chống đỡ cậu sống đến bây giờ.
Kiều Ngộ An không muốn cậu bé có tiếc nuối.
Kiều Ngộ An cũng hiểu cuộc sống nên sống cho hiện tại, tránh để hối tiếc.
Anh muốn để Tiểu Lôi sống cuộc sống mà cậu bé nên có.
Anh muốn sống một cuộc sống hạnh phúc với Thời Niên.
Lúc này đây, anh vô cùng nhớ Thời Niên.
Anh không muốn Thời Niên trở thành tiếc nuối của anh.
Kiều Ngộ An chạy đến bệnh viện, cũng tham gia toàn bộ quá trình sơ cứu, khắp người Tiểu Lôi có vô số vết bầm tím, thậm chí ngón út còn bị gãy xương.
Nhưng đây cũng không phải nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất là vết thương trên đầu, cần phải mổ hộp sọ ngay lập tức.
Kiều Ngộ An là một bác sĩ, tình huống nào anh cũng từng gặp qua, cũng trải qua đủ loại sinh ly tử biệt, anh cũng biết con người rất mong manh, nhưng lúc này ngay cả hô hấp của anh cũng bất giác ngừng lại trong thoáng chốc, anh bỗng sợ hãi, trong một khoảng thời gian cũng không nói được một lời nào, nhìn các đồng nghiệp xung quanh đang bận rộn chuẩn bị cho ca phẫu thuật, anh lại cảm thấy đây như là một giấc mơ.
Rõ ràng mấy ngày trước khi gặp Tiểu Lôi, ánh mắt cậu nhìn anh sáng ngời tràn đầy hi vọng, vì sao mới có mấy ngày không gặp, người này đã nằm đây với khắp người toàn là máu?
Khi cậu bé gặp chuyện anh ở đâu? Tại sao không thể nào giúp được cậu? Nếu đã quyết định can thiệp vào cuộc sống của cậu bé thì tại sao không chịu trách nhiệm từ đầu đến cuối, còn để Tiểu Lôi quay trở lại địa ngục đó?
Kiều Ngộ An suy nghĩ rất nhiều, nhưng cũng dùng thời gian nhanh nhất chỉnh đốn lại bản thân, bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyện này, anh cùng bác sĩ trưởng khoa khoa phẫu thuật não bước ra khỏi phòng cấp cứu:
“Chủ nhiệm Tôn, đứa nhỏ này….”
“Đứa bé là gì của cháu?” Chủ nhiệm Tôn dừng chân hỏi.
“Không là gì của cháu cả, chỉ là một đứa trẻ rất đáng thương.”
Kiều Ngộ An là bác sĩ nhi khoa, quen biết một đứa nhỏ như vậy cũng không phải chuyện gì lạ, chủ nhiệm Tôn cũng không hỏi anh nguyên nhân quá trình, chỉ nói:
“Chuẩn bị tâm lý đi, cháu cũng thấy phim chụp CT và tình hình hiện tại của đứa trẻ này rồi, bị chấn thương sọ não nặng và phù não, áp lực nội sọ không thể hạ xuống, cho dù phẫu thuật thành công, cũng không thể đảm bảo sau này sẽ tỉnh lại được.”
Việc mà chủ nhiệm Tôn nói Kiều Ngộ An đã sớm đoán trước được, nhưng vẫn có phần không thể chấp nhận nổi, nhưng lại không thể không chấp nhận, đây cũng là sự thật đã định rồi.
Chủ nhiệm Tôn hiểu tâm trạng Kiều Ngộ An, vỗ vai anh:
“Báo cảnh sát đi, nếu đứa nhỏ có thể may mắn sống sót, tỉnh lại nhìn thấy thế giới này, biết đâu sẽ có thể rời khỏi gia đình đó, cha mẹ khốn nạn như vậy, nhất định có thể tước quyền nuôi con.”
Chủ nhiệm Tôn nói xong câu đó thì nhanh chóng rời đi chuẩn bị phẫu thuật, còn Kiều Ngộ An nhìn bóng lưng chủ nhiệm Tôn, chợt hiểu ra chuyện rất quan trọng mà Tiểu Lôi nói là gì.
Tiểu Lôi muốn thoát khỏi Lôi Cường, thoát khỏi gia đình đó, nhưng cậu bé không có bằng chứng, cho nên mới sẽ chọn dùng cách như vậy.
Thời Niên từng nói đây là một phương pháp, Kiều Ngộ An cũng không phủ nhận, nhưng cuối cùng vẫn bị Kiều Ngộ An bác bỏ, cũng chưa từng tiết lộ một chút thông tin về phương pháp này trước mặt Tiểu Lôi, bởi vì quá mạo hiểm, nhưng dù vậy, mặc dù không ai nói với Tiểu Lôi, cậu bé vẫn làm thế.
Hướng chết mà sinh.
Kiều Ngộ An dựa vào tường ở cửa phòng cấp cứu nhắm mắt lại, trong lòng hối hận cùng cực.
Nếu khi trước lúc Tiểu Lôi nói với anh rằng đợi thêm một thời gian nữa, anh nghĩ nhiều hơn một chút, cân nhắc thấu đáo hơn một chút, thậm chí lúc trước Kiều Ngộ An chủ động nói cách này cho Tiểu Lôi thì cũng sẽ không thành tình cảnh hiện tại, bởi vì có tính toán trước sẽ có sự chuẩn bị, mà không phải để Tiểu Lôi một mình đối mặt với ác ma, rồi nằm trên đất lạnh lẽo lâu như vậy.
Kiều Ngộ An sai rồi, sai là anh không nên nghĩ rằng người như Lôi Cường còn có nhân tính, sai là ngay từ đầu đã không kiên quyết dẫn Tiểu Lôi đi, sai là không sử dụng nhiều cách hơn để cứu vớt đứa trẻ này.
Sự tình phát triển đến bây giờ đã thành bi kịch, vậy thì nhất định không thể bỏ qua đầu sỏ gây tội.
Vết thương trên người Tiểu Lôi rõ ràng là gây ra do bị ngược đãi, mức độ như thế gọi là giết người cũng không ngoa, không thể nào không báo án, Kiều Ngộ An gọi cảnh sát giải thích sự việc, Tiểu Lôi cũng nhanh chóng bị đẩy vào phòng phẫu thuật, giấy đồng ý phẫu thuật do Kiều Ngộ An ký.
Chủ nhiệm Tôn ngăn lại trước khi anh ký tên:
“Cháu nghĩ cho kỹ, lần phẫu thuật này mặc kệ là thành công hay không thì rủi ro cũng rất lớn, nếu như cháu ký tên rồi, sẽ phải gánh vác trách nhiệm đấy?”
Kiều Ngộ An vẫn ký tên không chút do dự:
“Cháu không gánh vác rủi ro này, thì là bệnh viện phải gánh, có gì khác nhau sao?”
Câu nói này thật ra khiến chủ nhiệm Tôn không thể phản bác được gì, dù sao Tiểu Lôi cũng phải phẫu thuật, nên cuối cùng chủ nhiệm Tôn cũng chỉ nhìn anh và dặn tốt nhất nên gọi cho viện trưởng Bạch rồi sau đó xoay người vào phòng phẫu thuật.
Khi đèn phòng phẫu thuật sáng lên Kiều Ngộ An cũng đang ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng phẫu thuật, lúc này đã gần năm giờ, sắc trời ngoài cửa sổ cuối hành lang đã hơi hửng sáng.
Đáng lẽ nên nói với mẹ một tiếng, nhưng cũng không việc gì phải gấp, Kiều Ngộ An nhìn chằm chằm cánh cửa sổ kia một lúc rồi lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại mà vợ Lôi Cường đưa cho anh, màn hình đã vỡ, nhưng vẫn có thể khởi động được, Kiều Ngộ An hẵn phải xem ngay video trong album, nhưng rồi lại mất hết can đảm trước khi bấm vào.
Thật ra vết thương trên người Tiểu Lôi đã thành như vậy, không cần xem cũng biết thảm thiết như thế nào, đây là sự thật, về phần quá trình cũng không quá quan trọng.
Nhưng Kiều Ngộ An có lẽ đang tự trừng phạt mình, anh vẫn bấm vào album ảnh và mở video lên, giống như tự ngược vậy.
Thứ đầu tiên xuất hiện trong video là đôi mắt trong veo đã lại mất đi ánh sáng của Tiểu Lôi, nhìn nội dung thì hẳn là đang điều chỉnh vị trí của điện thoại, đến khi điều chỉnh xong, Kiều Ngộ An cũng đã nghe thấy tiếng cửa bị đập vang, Tiểu Lôi trong video theo bản năng run lên, là loại sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Lôi Cường nhanh chóng xuất hiện trong camera, Kiều Ngộ An tưởng rằng Tiểu Lôi sẽ làm gì đó để Lôi Cường đánh mình, nhưng anh sai rồi, ác ma đó ở khi Tiểu Lôi không hề làm sai bất cứ chuyện gì, ngay cả mở miệng nói cũng không đã giơ tay tát vào mặt Tiểu Lôi, còn Tiểu Lôi chỉ vô thức trốn về sau một chút, đã đổi lại là Lôi Cường càng đối xử tàn bạo hơn.
Không khó để thấy Lôi Cường đã uống rượu, đi lại loạng choạng, Tiểu Lôi cố gắng tránh gã hết mức, nhưng gã ta vớ trúng một thứ gì đều ném hết vào người Tiểu Lôi, ghế ngồi trong phòng khách, gạt tàn thuốc trên bàn trà, còn cả đĩa đựng trái cây, thậm chí còn nhấc cả ghế trong nhà ăn, Tiểu Lôi rốt cục vẫn bị ghế dựa đập ngã xuống đất, nhưng Lôi Cường không buông tha cho Tiểu Lôi, đi qua còn muốn lấy chân đá, trong miệng mắng nhiếc:
“Thứ súc sinh nhà mày, đồ con hoang, cả đời này của tao đều hủy trong tay mày rồi, tao phải giết chết mày, để mày đi đoàn tụ với con mẹ hạ tiện kia của mày sớm một chút!”
Lúc này vợ Lôi Cường xuất hiện trong ống kính, cô cố đẩy Lôi Cường ra:
“Đừng đánh nữa, đánh nữa đứa nhỏ sẽ chết mất!”
“Mày mẹ nó bớt quản tao!” Lôi Cường đẩy người phụ nữ ra, cô ấy ngã xuống đất, rồi cũng bị Lôi Cường đối xử như Tiểu Lôi, Lôi Cường nhấc chân đạp: “Lần trước mày mở cửa cho thằng đàn ông khác tao còn chưa tính sổ với mày đâu, hôm nay mày lại còn xía vào chuyện của tao? Mày chán sống rồi đúng không?”
Nói rồi nắm tóc người phụ nữ đập xuống bàn trà, sau vài lần người phụ nữ dường như đã ngất đi, không còn âm thanh gì nữa.
Còn Tiểu Lôi lúc này đã đứng dậy, loạng choạng đi về phía máy quay, nếu Kiều Ngộ An không đoán sai, Tiểu Lôi hẳn là muốn cầm bằng chứng rời khỏi nhà, nhiêu đây đã đủ rồi, chỉ vậy là đủ rồi, đều đủ cả rồi.
Nhưng cuối cùng Tiểu Lôi vẫn không thành công thoát được, sự tàn bạo của Lôi Cường nằm ngoài dự đoán của mọi người, gã ta đi thẳng tới ngay sau lưng Tiểu Lôi đối đãi như với người phụ nữ vừa rồi, túm tóc cậu bé đập vào tường, một cái rồi một cái, lúc sau Tiểu Lôi ngã xuống, gã đàn ông thấy vậy nhổ nước bọt vào người Tiểu Lôi rồi mới dần biến mất khỏi ống kính.
Kiều Ngộ An siết chặt điện thoại, mạnh đến gần như có thể bóp nát điện thoại, nhưng anh không thể, đây là tự do mà Tiểu Lôi dùng mạng đổi lấy, là bằng chứng có lợi mà cho dù có chết cậu bé cũng muốn thoát khỏi căn nhà đó, Kiều Ngộ An có gì cũng muốn bảo vệ nó thật tốt, để Tiểu Lôi được như ước nguyện.
Trong video yên tĩnh dài gần nửa tiếng, hai người nằm trong phòng khách không rõ sống chết, nhưng lại có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng ngáy của Lôi Cường vọng ra, lát sau người phụ nữ tỉnh lại trước, sau khi cô ấy tỉnh lại thì đi tìm Tiểu Lôi ở sau ghế sofa trước tiên, rồi loạng choạng rời khỏi ống kính và không xuất hiện nữa, nhưng sau đó Kiều Ngộ An nhận được cuộc gọi cầu cứu của người phụ nữ.
Kiều Ngộ An không biết tại sao cô ấy lại gả cho Lôi Cường, vốn cô sẽ có một cuộc sống càng hạnh phúc hơn, nhưng anh biết tại sao cô ấy lại làm như thế, cô là một người mẹ, và có lẽ cô ấy cũng đang cố hết sức để thoát khỏi cuộc sống như vậy.
Lúc video kết thúc, cảnh sát cũng xuất hiện ở hành lang dưới sự dẫn đường của y tá, sau khi anh gửi video vào hộp thư để sao lưu mới đứng lên, vì người toàn là máu nên không bắt tay với họ, trực tiếp phối hợp với cảnh sát giải thích sự tình từ đầu đến cuối, cuối cùng giao điện thoại ra.
Họ còn phải đợi Tiểu Lôi ra khỏi phòng phẫu thuật để sau đó lấy toàn bộ báo cáo thương tích, vì vậy cũng ngồi xuống băng ghế, vừa sắp xếp lại vụ án vừa chờ đợi tin tức cuối cùng, Kiều Ngộ An cũng đang đợi, nhưng là đi đến cửa sổ cuối hành lang, bây giờ đã sáu giờ rưỡi, Tiểu Lôi đã phẫu thuật gần hai tiếng rồi.
Kiều Ngộ An tính toán đây là thời gian Bạch Cẩm Thư thường dậy, nên lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Cẩm Thư, Bạch Cẩm Thư nghe máy rất nhanh:
“Xảy ra chuyện gì?”
Kiều Ngộ An sẽ không gọi điện cho bà ở thời gian này.
Chuyện Tiểu Lôi nhảy lầu khi trước đã nói qua với Bạch Cẩm Thư, lúc này nói ra cũng dễ, dăm ba câu đã khái quát xong tình hình:
“Dưới tình huống không có thân thích, phẫu thuật cần phải có sự đồng ý của lãnh đạo bệnh viện, đây là quy định, dưới tình huống không có sự đồng ý của mẹ, con cũng đã ký tên để trưởng khoa Tôn tiến hành phẫu thuật, con nói cho mẹ biết một tiếng.”
Giọng Kiều Ngộ An rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi, Bạch Cẩm Thư không chút do dự trả lời Kiều Ngộ An qua điện thoại:
“Con làm rất tốt, con trai đừng sợ, có bất cứ chuyện gì thì mẹ sẽ chịu trách nhiệm.”
Bạch Cẩm Thư nói xong câu đó, điện thoại đã bị Kiều Bình Sinh cầm qua:
“Con trai, hôm nay ba dậy sớm làm món bánh rán hành mà con thích nhất, lát nữa sẽ mang đến cho con, cố lên nào, không có chuyện gì đâu, con đừng quên, con là ánh sáng của Tiểu Lôi, cũng đừng đợi để khi Tiểu Lôi tỉnh lại ánh sáng đã tắt rồi.”
Kiều Ngộ An đáp một tiếng rồi cúp máy.
Đây là gia đình của anh, đây là gia đình mà Kiều Ngộ An đã lớn lên, có thể ba mẹ làm bạn với anh không đủ nhiều, nhưng lại chưa bao giờ để anh bơ vơ không nơi nương tựa, cho dù bây giờ anh đã gần ba mươi tuổi, nhưng mẹ vẫn là chỗ dựa cho anh, và ba anh vẫn sẽ an ủi anh bằng cách dịu dàng độc đáo của ông.
Anh đã từng nghĩ rằng điều này rất bình thường, rằng tất cả trẻ em trên thế gian này đều sẽ được cha mẹ yêu thương.
Nhưng sau khi trở thành bác sĩ nhi khoa, anh gặp được đủ loại cha mẹ, cũng mới nhận ra rốt cục mình may mắn bao nhiêu, cũng hiểu ra không phải cha mẹ nào cũng sẽ yêu thương con mình, đặc biệt là sau khi gặp Tiểu Lôi, anh mới càng hiểu ra rằng có một số cha mẹ thậm chí không thể gọi là người.
Thậm chí Kiều Ngộ An bắt đầu cảm thấy nếu đêm đó Tiểu Lôi thật sự nhảy từ tầng 8 xuống thì cũng chưa chắc là chuyện không tốt, ít nhất có thể thoát khỏi một trận đòn tàn khốc, bây giờ cũng không phải nằm trên bàn mổ lạnh lẽo làm phẫu thuật mở sọ.
Cậu bé mới mười hai tuổi.
Mười hai tuổi.
Tiểu Lôi làm như vậy là vì nhìn thấy hi vọng và ánh sáng, cũng vì có hi vọng cho nên mới sẽ hướng chết mà sinh, mới có thể thoát ra, có lẽ cậu bé không nghĩ tới sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy, bởi vì cậu chỉ muốn lấy được chứng cớ mà thôi, chưa bao giờ dẫn dụ để Lôi Cường đánh đập mình, nhưng nhất định cậu đã nghĩ về cuộc sống hạnh phúc sau khi thoát đi thành công, đó là thứ chống đỡ cậu sống đến bây giờ.
Kiều Ngộ An không muốn cậu bé có tiếc nuối.
Kiều Ngộ An cũng hiểu cuộc sống nên sống cho hiện tại, tránh để hối tiếc.
Anh muốn để Tiểu Lôi sống cuộc sống mà cậu bé nên có.
Anh muốn sống một cuộc sống hạnh phúc với Thời Niên.
Lúc này đây, anh vô cùng nhớ Thời Niên.
Anh không muốn Thời Niên trở thành tiếc nuối của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương