Có Bệnh
Chương 45
Edit: Mạn Già La
Kiều Ngộ An nhìn chằm chằm màn hình nhỏ kia, gần như không thể tin vào mắt mình, nhưng tiếng đập cửa không ngừng nhắc nhở bản thân đây đúng là sự thật.
Thời Niên đến, cậu ấy bước ra khỏi căn nhà kia.
Vì anh.
Kiều Ngộ An như tỉnh mộng, không dám chậm trễ nữa, bước nhanh đi tới mở cửa, cửa vừa mở ra thì ụ chăn kia liền nhảy vào như con thỏ, sau đó ngồi xổm ở một góc cửa bức tường và tủ giày cuộn mình lại.
Kiều Ngộ An nhìn chằm chằm cục chăn kia vài giây mới hoàn hồn, sau đó đóng cửa lại, ánh mắt lại dừng trên cục chăn ấy, tuy rằng sự thật bày ra trước mắt đã không thể nghi ngờ gì, nhưng anh vẫn chút khó mà tin được, không thể tin được Thời Niên cứ thế mà bước ra khỏi căn nhà mà cả đời này hắn không định đi ra, để đi đến trước mặt anh.
Anh không nhìn thấy được vẻ mặt của Thời Niên hiện tại, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được Thời Niên đang run rẩy qua lớp chăn.
Đối với hành động bước ra khỏi vùng an toàn của mình, hắn vẫn sợ hãi.
Nhưng mặc dù sợ hắn vẫn dũng cảm đi ra.
Kiều Ngộ An đi tới, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Thời Niên, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Thời Niên, như mỗi lần trấn an hắn lúc trước, nhẹ giọng nói:
“Đừng sợ, trong nhà chỉ có một mình tôi thôi, không có người khác, cậu có thể giống như biệt thự số 4, không có ai sẽ quấy rầy cậu, càng sẽ không có ai sẽ làm hại cậu.”
Lời nói của Kiều Ngộ An luôn hữu dụng với Thời Niên, nhưng lần này có thể là do Thời Niên rời khỏi hoàn cảnh mà bản thân cảm thấy an toàn, mất nhiều thời gian để xoa dịu bản thân hơn bình thường, mà Kiều Ngộ An cũng nhân lúc này đứng dậy kéo hết tất cả rèm cửa trong nhà lại, tuy kéo lại rồi cũng không kín kẽ không lọt nổi gió như nhà Thời Niên, nhưng nhìn thoáng qua cũng chỉ thấy mờ mờ, không ai nhìn thấy bên trong được.
“Tôi kéo rèm lại hết rồi, nếu cậu còn cảm thấy sợ, có thể để cho mình hít thở trước.” Kiều Ngộ An cách lớp chăn vuốt đầu hắn: “Tôi sợ cậu ngợp thở mất.”
Thời Niên bất động gần một phút đồng hồ, Kiều Ngộ An cũng không nói nữa, sau đó không biết qua bao lâu, lâu đến mức Kiều Ngộ An cảm thấy hai chân đã tê rần vì ngồi xổm thì chăn mới động đậy, sau đó lộ ra một khe hở, ánh mắt Thời Niên hiện ra từ trong khe hở, đảo mắt một vòng rồi dừng trên người Kiều Ngộ An.
Vẫn vô cùng thận trọng như thỏ con, Kiều Ngộ An nhịn xúc động muốn nhéo mặt hắn, cười với hắn:
“Lâu rồi không gặp.”
Thời Niên phớt lờ câu chào hỏi của Kiều Ngộ An, ánh mắt hắn đánh giá khắp người Kiều Ngộ An, rồi sau đó dừng lại trên cánh tay phải quấn băng gạc dày cộp nhìn mà thấy đau của anh.
Tuy bản thân Thời Niên cũng từng bị thương ở vị trí tương tự, mặc dù lúc đó hắn không cảm thấy đau gì, nhưng bây giờ hắn lại có thể cảm nhận được.
Thời Niên buông chăn, đưa tay ra, cẩn thận muốn chạm vào vết thương ấy, nhưng khi đi tới trước mặt lại rụt tay lại, không dám thật sự chạm vào, như sợ sự động chạm của mình sẽ làm Kiều Ngộ An đau.
“Không đau.” Kiều Ngộ An bắt lấy tay Thời Niên đặt trên cánh tay mình: “Lúc trước cậu cũng không đau, sao tôi có thể đau được?”
“Đau.” Thời Niên nói, giọng có chút căng thẳng.
Kiều Ngộ An nhìn hắn, trên môi là ý cười nhẹ: “Lúc trước cũng đau à? Vậy sao cậu không nói?”
Thời Niên lắc đầu: “Là bây giờ đau.”
Tim Kiều Ngộ An lại đập lỡ một nhịp, nếu không phải thấy trạng thái lúc này của Thời Niên không tốt, nếu không phải sợ hắn lại vì lời nói của mình mà mở cửa rời đi, Kiều Ngộ An thật muốn hỏi hắn, một mặt cậu không tiếp nhận tôi, còn một mặt lại không kiêng nể gì trêu chọc tôi như vậy, rốt cuộc là vì sao hả?
Nhưng còn không phải trêu chọc thì là gì? Lời này của Thời Niên rõ ràng là đang nói, lúc trước tôi bị thương tôi không thấy đau, nhưng bây giờ vết thương ở trên người anh, tôi lại thấy đau.
Người này là quá cao thâm? Hay là quá mức đơn thuần trong sáng đây?
Nhưng cho dù Kiều Ngộ An có bị chọc ghẹo tâm ngứa khó nhịn đến đâu thì vẫn thích Thời Niên nói như vậy, ít nhất để bản thân biết Thời Niên đang xót anh, cũng quan tâm anh.
Kiều Ngộ An muốn hôn hắn, bất kể là trạng thái bây giờ của Thời Niên hay lời hắn vừa nói, đều khiến Kiều Ngộ An có xúc động như vậy.
Khi nhận ra mình đang nghĩ gì, Kiều Ngộ An lập tức dời sự chú ý, anh sợ mình thực sự không khống chế được mà thực hiện luôn, càng sợ sau khi mình thực hiện rồi thì thỏ con sẽ chạy đi mất.
“Sao cậu ra đây?” Kiều Ngộ An dời đề tài, hỏi Thời Niên.
Mặc dù Kiều Ngộ An biết rõ người trước mắt là Thời Niên, nhưng anh vẫn không thể tin được, không thể tin nổi Thời Niên đã từng nói cả đời này không muốn ra ngoài đã cứ thế bước ra ngoài.
Nhưng Thời Niên không trả lời câu hỏi của Kiều Ngộ An, ánh mắt hắn cứ nhìn Kiều Ngộ An từ trên xuống dưới như muốn xác định xem anh còn bị thương ở đâu, sau đó vì không nhìn thấy được nên đành phải hỏi:
“Còn chỗ nào bị thương không?”
Vì sao Thời Niên lại đến thì đợi lát bàn sau, nhưng lúc này không nhân cơ hội tỏ đáng thương thì không phải phong cách của Kiều Ngộ An rồi, anh gật đầu nhíu mày, kiểu đau quá trời đau:
“Sau lưng còn một vết thương lớn lắm, cánh tay còn ổn, nhưng sau lưng rất đau.”
Nói không đau là không muốn Thời Niên quá căng thẳng, tận khả năng muốn để hắn ở chỗ của anh nhanh chóng thả lỏng lại, nói đau là bởi vì Thời Niên đã hỏi, Kiều Ngộ An biết hắn đang chậm rãi điều chỉnh lại, vì thế nên anh muốn Thời Niên quan tâm mình.
“Để tôi xem thử.” Thời Niên nói rồi chui ra khỏi chăn, như đột nhiên không sợ gì cả, trong ánh mắt đều là lo lắng cho Kiều Ngộ An.
Kiều Ngộ An cũng đứng dậy, nhưng không cho hắn xem ngay:
“Chúng ta đừng ở đây nữa, vào phòng khách được không? Chân tôi ngồi xổm có hơi tê rồi.”
Thời Niên lúc này là Kiều Ngộ An nói gì nghe đó, vì thế trực tiếp gật đầu: “Được.”
Bộ dáng này ngoan quá đi thôi.
Kiều Ngộ An im lặng cười, đưa tay muốn kéo Thời Niên vào phòng khách, trước đây bọn họ cũng thường nắm tay nhau, nhưng lần này Thời Niên không nắm bàn tay Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An cũng không ép, tự nhiên thu tay về, dẫn đầu đi vào phòng khách.
Nhưng đi được hai bước mới phát hiện Thời Niên không đi theo, anh còn tưởng rằng Thời Niên chỉ là lo lắng trong nhà có người khác, nên quay người muốn an ủi hắn vài câu, song không ngờ ánh mắt hắn vẫn luôn dừng ở phía sau lưng Kiều Ngộ An.
Khi Thời Niên gõ cửa lúc nãy Kiều Ngộ An đã cởi áo rồi, giờ anh mặc vào cởi ra đều rất tốn sức nên cũng không tốn thời gian mặc vào nữa, trực tiếp để trần đi xuống, thế nên anh quay người là có thể làm Thời Niên nhìn rõ vết thương trên lưng anh.
“Khâu mười bảy mũi lận đó.” Kiều Ngộ An đáng thương vô cùng nói: “Đau chết luôn, đời này tôi chưa bao giờ đau như vậy cả.”
Thời Niên đi tới đứng sau lưng anh, giơ tay ra muốn đụng vào rồi lại bỏ xuống, Kiều Ngộ An thấy vậy nói:
“Không sao đâu, cậu có thể sờ, tôi thích cậu sờ tôi.”
Lời này.... Thời Niên cũng không để trong lòng mấy, trong đầu hắn bây giờ chỉ toàn là vết thương trên lưng Kiều Ngộ An, cho nên cũng không hề để ý Kiều Ngộ An đang trêu chọc hắn, chỉ cho rằng anh đồng ý, nên thực sự đưa tay đặt lên, vô cùng nhẹ tựa như lông vũ, rất ngứa.
Không biết là trong lòng ngứa ngáy hay là trong cơ thể ngứa ngáy, tóm lại Kiều Ngộ An không nhịn được, rụt lại một chút.
Thời Niên gần như lập tức rút tay về: “Làm anh đau?”
Một khi người ta đã bắt đầu nghĩ bậy, nói cái gì cũng cảm thấy đen tối được, Kiều Ngộ An lúc này đang ở trong tình trạng như vậy, nên câu nói này của Thời Niên anh không khỏi hiểu sai:
“Không có, cậu cũng không có khả năng làm tôi đau đâu.”
Tiếp đó lại nhỏ giọng nói thầm: “Là tôi muốn làm cậu đau.”
Thời Niên không nghe rõ câu nói, hỏi: “Anh nói gì vậy?”
Kiều Ngộ An rén, không dám nói gì, cho nên chỉ đành cười trừ: “À, không có gì.”
Thời Niên không quan tâm rốt cuộc có gì hay không, từ lúc nhìn thấy vết thương trên người Kiều Ngộ An, tất cả sự chú ý của hắn đều tập trung vào điểm Kiều Ngộ An có đau hay không, còn về Kiều Ngộ An nói gì thì cũng không quan trọng lắm.
Kiều Ngộ An để Thời Niên ngồi trên sô pha, không bật đèn, ánh sáng cũng rất tối, nhưng suy cho cùng cũng không phải chỗ của mình, trông Thời Niên vẫn có chút mất tự nhiên, khi Kiều Ngộ An đi rót một ly nước về đặt trước mặt hắn, hắn vẫn cảnh giác nhìn xung quanh, dáng vẻ ấy khiến Kiều Ngộ An cũng có cảm giác trong nhà mình bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra một con quái thú.
Nhưng hoàn cảnh xa lạ khiến Thời Niên cảm thấy bất an, đây là điều mà Kiều Ngộ An đã biết từ lâu, hắn cần phải từ từ thích ứng, nhưng chính vì hiểu rõ Thời Niên không có cảm giác an toàn nên với việc hắn xuất hiện ở đây Kiều Ngộ An mới có nhiều bất ngờ và thỏa mãn như vậy.
Thời Niên sẽ làm như vậy đều là bởi vì anh, Kiều Ngộ An hiểu.
Ngồi trên sô pha đối diện Thời Niên, tầm mắt dừng trên người Thời Niên, Kiều Ngộ An vẫn luôn đang đánh giá hắn.
Tính ra thời gian cũng đã hơn mười ngày không gặp, nhưng Kiều Ngộ An cứ cảm thấy như đã qua một năm, lúc này nhìn chằm chằm Thời Niên, mới phát hiện hắn gầy đi trông thấy, sắc mặt trông cũng không tốt như lúc có anh bên cạnh hắn, Kiều Ngộ An không biết nên buồn hay nên vui.
Buồn vì Thời Niên không tốt lắm, vui vẻ vì hắn không tốt lắm là bởi vì anh.
“Gần đây có phải cậu không chịu ăn cơm đàng hoàng không?” Kiều Ngộ An hỏi.
Ánh mắt nhìn quanh bốn phía của Thời Niên cuối cùng vì lời nói của Kiều Ngộ An mà thu hồi lại và dừng trên người anh, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau ấy, có thể là do nghĩ đến việc mình đổi khóa để tránh Kiều Ngộ An, nên hắn hơi xấu hổ cúi thấp đầu, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Kiều Ngộ An, nói:
“Có ăn.”
“Ăn cái gì?” Kiều Ngộ An lại hỏi: “Triển Đồ lại mang đồ đông lạnh cho cậu nữa à?”
Thời Niên không nói gì.
“Có ăn nổi không?”
Thời Niên tiếp tục im lặng.
“Hay là vì ăn không vào mới gầy?”
Có lẽ do câu hỏi của Kiều Ngộ An hơi nhiều, thái độ cũng hơi đáng sợ, cho nên sau vài lần không trả lời được câu hỏi, Thời Niên cũng nảy sinh chút tâm lý phản nghịch, hắn ngẩng đầu nhìn Kiều Ngộ An, hỏi ngược lại:
“Anh thì sao? Vì sao anh lại gầy đi?”
Kiều Ngộ An nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó thì vui vẻ, câu hỏi này không hề làm khó được anh, anh nghênh đón ánh mắt của Thời Niên, còn cúi người về trước một ít, nói:
“Đương nhiên là nhớ cậu á.”
Thời Niên: “......”
“Thật đó.” Kiều Ngộ An nói: “Đặc biệt nhớ cậu, mở mắt là cậu, nhắm mắt là cậu, ăn cơm là cậu, uống nước là cậu, trong mộng cũng là cậu.”
Thời Niên: “.......”
“Cậu thì sao?” Kiều Ngộ An cười nhìn hắn: “Cũng là nhớ tôi đến gầy à?”
Thời Niên cảm thấy có lẽ hắn không nên tới đây, sao trước giờ hắn không thấy người này không đứng đắn như vậy chứ?
Kiều Ngộ An cũng hiểu trêu chọc Thời Niên không thể quá đáng, nếu lỡ lại chọc người ta chạy mất thì mất nhiều hơn được, cho nên thấy đủ thì lui, nhưng Thời Niên vì anh mà ra khỏi nhà một chuyến, nên cũng không thể cứ thả hắn về như vậy được, làm bộ làm tịch nhìn đồng hồ, đứng dậy khỏi sô pha:
“Cậu ngồi đây đi, đến giờ tôi thay thuốc rồi, tôi lên lầu thay thuốc đã.”
Nói xong thì đi lên lầu, nhưng mới đi được hai bước liền nghe thấy có tiếng bước chân phía sau, Kiều Ngộ An cười cười, anh biết, Thời Niên của anh không muốn xa anh mà.
Trong phòng ngủ, Kiều Ngộ An dẫn đầu kéo hết rèm cửa lại, sau đó như thể không biết Thời Niên đi theo mình, kinh ngạc nhìn Thời Niên đang định đi vào cửa:
“Sao cậu lại lên đây?”
Thời Niên bất đắc dĩ nhìn Kiều Ngộ An, nghĩ thầm người này cũng thật biết diễn, ngay từ đầu anh đã biết hắn đi lên theo rồi, nếu không sao phản ứng đầu tiên là đi kéo rèm chứ? Nhưng anh bị thương, là lớn nhất, Thời Niên không so đo với anh:
“Thuốc đâu? Tôi bôi giúp anh.”
“Không vội.” Kiều Ngộ An cười nói: “Tôi đi tắm trước đã.”
Thời Niên ngẩng đầu nhìn anh, thắc mắc nói: “Anh như vậy rồi sao tắm được?”
Kiều Ngộ An cười nói: “Trước khi cậu tới quả thật tôi không thể tắm rửa được, nhưng bây giờ tôi cảm thấy có thể, cậu thấy sao?”
Kiều Ngộ An nhìn chằm chằm màn hình nhỏ kia, gần như không thể tin vào mắt mình, nhưng tiếng đập cửa không ngừng nhắc nhở bản thân đây đúng là sự thật.
Thời Niên đến, cậu ấy bước ra khỏi căn nhà kia.
Vì anh.
Kiều Ngộ An như tỉnh mộng, không dám chậm trễ nữa, bước nhanh đi tới mở cửa, cửa vừa mở ra thì ụ chăn kia liền nhảy vào như con thỏ, sau đó ngồi xổm ở một góc cửa bức tường và tủ giày cuộn mình lại.
Kiều Ngộ An nhìn chằm chằm cục chăn kia vài giây mới hoàn hồn, sau đó đóng cửa lại, ánh mắt lại dừng trên cục chăn ấy, tuy rằng sự thật bày ra trước mắt đã không thể nghi ngờ gì, nhưng anh vẫn chút khó mà tin được, không thể tin được Thời Niên cứ thế mà bước ra khỏi căn nhà mà cả đời này hắn không định đi ra, để đi đến trước mặt anh.
Anh không nhìn thấy được vẻ mặt của Thời Niên hiện tại, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được Thời Niên đang run rẩy qua lớp chăn.
Đối với hành động bước ra khỏi vùng an toàn của mình, hắn vẫn sợ hãi.
Nhưng mặc dù sợ hắn vẫn dũng cảm đi ra.
Kiều Ngộ An đi tới, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Thời Niên, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Thời Niên, như mỗi lần trấn an hắn lúc trước, nhẹ giọng nói:
“Đừng sợ, trong nhà chỉ có một mình tôi thôi, không có người khác, cậu có thể giống như biệt thự số 4, không có ai sẽ quấy rầy cậu, càng sẽ không có ai sẽ làm hại cậu.”
Lời nói của Kiều Ngộ An luôn hữu dụng với Thời Niên, nhưng lần này có thể là do Thời Niên rời khỏi hoàn cảnh mà bản thân cảm thấy an toàn, mất nhiều thời gian để xoa dịu bản thân hơn bình thường, mà Kiều Ngộ An cũng nhân lúc này đứng dậy kéo hết tất cả rèm cửa trong nhà lại, tuy kéo lại rồi cũng không kín kẽ không lọt nổi gió như nhà Thời Niên, nhưng nhìn thoáng qua cũng chỉ thấy mờ mờ, không ai nhìn thấy bên trong được.
“Tôi kéo rèm lại hết rồi, nếu cậu còn cảm thấy sợ, có thể để cho mình hít thở trước.” Kiều Ngộ An cách lớp chăn vuốt đầu hắn: “Tôi sợ cậu ngợp thở mất.”
Thời Niên bất động gần một phút đồng hồ, Kiều Ngộ An cũng không nói nữa, sau đó không biết qua bao lâu, lâu đến mức Kiều Ngộ An cảm thấy hai chân đã tê rần vì ngồi xổm thì chăn mới động đậy, sau đó lộ ra một khe hở, ánh mắt Thời Niên hiện ra từ trong khe hở, đảo mắt một vòng rồi dừng trên người Kiều Ngộ An.
Vẫn vô cùng thận trọng như thỏ con, Kiều Ngộ An nhịn xúc động muốn nhéo mặt hắn, cười với hắn:
“Lâu rồi không gặp.”
Thời Niên phớt lờ câu chào hỏi của Kiều Ngộ An, ánh mắt hắn đánh giá khắp người Kiều Ngộ An, rồi sau đó dừng lại trên cánh tay phải quấn băng gạc dày cộp nhìn mà thấy đau của anh.
Tuy bản thân Thời Niên cũng từng bị thương ở vị trí tương tự, mặc dù lúc đó hắn không cảm thấy đau gì, nhưng bây giờ hắn lại có thể cảm nhận được.
Thời Niên buông chăn, đưa tay ra, cẩn thận muốn chạm vào vết thương ấy, nhưng khi đi tới trước mặt lại rụt tay lại, không dám thật sự chạm vào, như sợ sự động chạm của mình sẽ làm Kiều Ngộ An đau.
“Không đau.” Kiều Ngộ An bắt lấy tay Thời Niên đặt trên cánh tay mình: “Lúc trước cậu cũng không đau, sao tôi có thể đau được?”
“Đau.” Thời Niên nói, giọng có chút căng thẳng.
Kiều Ngộ An nhìn hắn, trên môi là ý cười nhẹ: “Lúc trước cũng đau à? Vậy sao cậu không nói?”
Thời Niên lắc đầu: “Là bây giờ đau.”
Tim Kiều Ngộ An lại đập lỡ một nhịp, nếu không phải thấy trạng thái lúc này của Thời Niên không tốt, nếu không phải sợ hắn lại vì lời nói của mình mà mở cửa rời đi, Kiều Ngộ An thật muốn hỏi hắn, một mặt cậu không tiếp nhận tôi, còn một mặt lại không kiêng nể gì trêu chọc tôi như vậy, rốt cuộc là vì sao hả?
Nhưng còn không phải trêu chọc thì là gì? Lời này của Thời Niên rõ ràng là đang nói, lúc trước tôi bị thương tôi không thấy đau, nhưng bây giờ vết thương ở trên người anh, tôi lại thấy đau.
Người này là quá cao thâm? Hay là quá mức đơn thuần trong sáng đây?
Nhưng cho dù Kiều Ngộ An có bị chọc ghẹo tâm ngứa khó nhịn đến đâu thì vẫn thích Thời Niên nói như vậy, ít nhất để bản thân biết Thời Niên đang xót anh, cũng quan tâm anh.
Kiều Ngộ An muốn hôn hắn, bất kể là trạng thái bây giờ của Thời Niên hay lời hắn vừa nói, đều khiến Kiều Ngộ An có xúc động như vậy.
Khi nhận ra mình đang nghĩ gì, Kiều Ngộ An lập tức dời sự chú ý, anh sợ mình thực sự không khống chế được mà thực hiện luôn, càng sợ sau khi mình thực hiện rồi thì thỏ con sẽ chạy đi mất.
“Sao cậu ra đây?” Kiều Ngộ An dời đề tài, hỏi Thời Niên.
Mặc dù Kiều Ngộ An biết rõ người trước mắt là Thời Niên, nhưng anh vẫn không thể tin được, không thể tin nổi Thời Niên đã từng nói cả đời này không muốn ra ngoài đã cứ thế bước ra ngoài.
Nhưng Thời Niên không trả lời câu hỏi của Kiều Ngộ An, ánh mắt hắn cứ nhìn Kiều Ngộ An từ trên xuống dưới như muốn xác định xem anh còn bị thương ở đâu, sau đó vì không nhìn thấy được nên đành phải hỏi:
“Còn chỗ nào bị thương không?”
Vì sao Thời Niên lại đến thì đợi lát bàn sau, nhưng lúc này không nhân cơ hội tỏ đáng thương thì không phải phong cách của Kiều Ngộ An rồi, anh gật đầu nhíu mày, kiểu đau quá trời đau:
“Sau lưng còn một vết thương lớn lắm, cánh tay còn ổn, nhưng sau lưng rất đau.”
Nói không đau là không muốn Thời Niên quá căng thẳng, tận khả năng muốn để hắn ở chỗ của anh nhanh chóng thả lỏng lại, nói đau là bởi vì Thời Niên đã hỏi, Kiều Ngộ An biết hắn đang chậm rãi điều chỉnh lại, vì thế nên anh muốn Thời Niên quan tâm mình.
“Để tôi xem thử.” Thời Niên nói rồi chui ra khỏi chăn, như đột nhiên không sợ gì cả, trong ánh mắt đều là lo lắng cho Kiều Ngộ An.
Kiều Ngộ An cũng đứng dậy, nhưng không cho hắn xem ngay:
“Chúng ta đừng ở đây nữa, vào phòng khách được không? Chân tôi ngồi xổm có hơi tê rồi.”
Thời Niên lúc này là Kiều Ngộ An nói gì nghe đó, vì thế trực tiếp gật đầu: “Được.”
Bộ dáng này ngoan quá đi thôi.
Kiều Ngộ An im lặng cười, đưa tay muốn kéo Thời Niên vào phòng khách, trước đây bọn họ cũng thường nắm tay nhau, nhưng lần này Thời Niên không nắm bàn tay Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An cũng không ép, tự nhiên thu tay về, dẫn đầu đi vào phòng khách.
Nhưng đi được hai bước mới phát hiện Thời Niên không đi theo, anh còn tưởng rằng Thời Niên chỉ là lo lắng trong nhà có người khác, nên quay người muốn an ủi hắn vài câu, song không ngờ ánh mắt hắn vẫn luôn dừng ở phía sau lưng Kiều Ngộ An.
Khi Thời Niên gõ cửa lúc nãy Kiều Ngộ An đã cởi áo rồi, giờ anh mặc vào cởi ra đều rất tốn sức nên cũng không tốn thời gian mặc vào nữa, trực tiếp để trần đi xuống, thế nên anh quay người là có thể làm Thời Niên nhìn rõ vết thương trên lưng anh.
“Khâu mười bảy mũi lận đó.” Kiều Ngộ An đáng thương vô cùng nói: “Đau chết luôn, đời này tôi chưa bao giờ đau như vậy cả.”
Thời Niên đi tới đứng sau lưng anh, giơ tay ra muốn đụng vào rồi lại bỏ xuống, Kiều Ngộ An thấy vậy nói:
“Không sao đâu, cậu có thể sờ, tôi thích cậu sờ tôi.”
Lời này.... Thời Niên cũng không để trong lòng mấy, trong đầu hắn bây giờ chỉ toàn là vết thương trên lưng Kiều Ngộ An, cho nên cũng không hề để ý Kiều Ngộ An đang trêu chọc hắn, chỉ cho rằng anh đồng ý, nên thực sự đưa tay đặt lên, vô cùng nhẹ tựa như lông vũ, rất ngứa.
Không biết là trong lòng ngứa ngáy hay là trong cơ thể ngứa ngáy, tóm lại Kiều Ngộ An không nhịn được, rụt lại một chút.
Thời Niên gần như lập tức rút tay về: “Làm anh đau?”
Một khi người ta đã bắt đầu nghĩ bậy, nói cái gì cũng cảm thấy đen tối được, Kiều Ngộ An lúc này đang ở trong tình trạng như vậy, nên câu nói này của Thời Niên anh không khỏi hiểu sai:
“Không có, cậu cũng không có khả năng làm tôi đau đâu.”
Tiếp đó lại nhỏ giọng nói thầm: “Là tôi muốn làm cậu đau.”
Thời Niên không nghe rõ câu nói, hỏi: “Anh nói gì vậy?”
Kiều Ngộ An rén, không dám nói gì, cho nên chỉ đành cười trừ: “À, không có gì.”
Thời Niên không quan tâm rốt cuộc có gì hay không, từ lúc nhìn thấy vết thương trên người Kiều Ngộ An, tất cả sự chú ý của hắn đều tập trung vào điểm Kiều Ngộ An có đau hay không, còn về Kiều Ngộ An nói gì thì cũng không quan trọng lắm.
Kiều Ngộ An để Thời Niên ngồi trên sô pha, không bật đèn, ánh sáng cũng rất tối, nhưng suy cho cùng cũng không phải chỗ của mình, trông Thời Niên vẫn có chút mất tự nhiên, khi Kiều Ngộ An đi rót một ly nước về đặt trước mặt hắn, hắn vẫn cảnh giác nhìn xung quanh, dáng vẻ ấy khiến Kiều Ngộ An cũng có cảm giác trong nhà mình bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra một con quái thú.
Nhưng hoàn cảnh xa lạ khiến Thời Niên cảm thấy bất an, đây là điều mà Kiều Ngộ An đã biết từ lâu, hắn cần phải từ từ thích ứng, nhưng chính vì hiểu rõ Thời Niên không có cảm giác an toàn nên với việc hắn xuất hiện ở đây Kiều Ngộ An mới có nhiều bất ngờ và thỏa mãn như vậy.
Thời Niên sẽ làm như vậy đều là bởi vì anh, Kiều Ngộ An hiểu.
Ngồi trên sô pha đối diện Thời Niên, tầm mắt dừng trên người Thời Niên, Kiều Ngộ An vẫn luôn đang đánh giá hắn.
Tính ra thời gian cũng đã hơn mười ngày không gặp, nhưng Kiều Ngộ An cứ cảm thấy như đã qua một năm, lúc này nhìn chằm chằm Thời Niên, mới phát hiện hắn gầy đi trông thấy, sắc mặt trông cũng không tốt như lúc có anh bên cạnh hắn, Kiều Ngộ An không biết nên buồn hay nên vui.
Buồn vì Thời Niên không tốt lắm, vui vẻ vì hắn không tốt lắm là bởi vì anh.
“Gần đây có phải cậu không chịu ăn cơm đàng hoàng không?” Kiều Ngộ An hỏi.
Ánh mắt nhìn quanh bốn phía của Thời Niên cuối cùng vì lời nói của Kiều Ngộ An mà thu hồi lại và dừng trên người anh, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau ấy, có thể là do nghĩ đến việc mình đổi khóa để tránh Kiều Ngộ An, nên hắn hơi xấu hổ cúi thấp đầu, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Kiều Ngộ An, nói:
“Có ăn.”
“Ăn cái gì?” Kiều Ngộ An lại hỏi: “Triển Đồ lại mang đồ đông lạnh cho cậu nữa à?”
Thời Niên không nói gì.
“Có ăn nổi không?”
Thời Niên tiếp tục im lặng.
“Hay là vì ăn không vào mới gầy?”
Có lẽ do câu hỏi của Kiều Ngộ An hơi nhiều, thái độ cũng hơi đáng sợ, cho nên sau vài lần không trả lời được câu hỏi, Thời Niên cũng nảy sinh chút tâm lý phản nghịch, hắn ngẩng đầu nhìn Kiều Ngộ An, hỏi ngược lại:
“Anh thì sao? Vì sao anh lại gầy đi?”
Kiều Ngộ An nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó thì vui vẻ, câu hỏi này không hề làm khó được anh, anh nghênh đón ánh mắt của Thời Niên, còn cúi người về trước một ít, nói:
“Đương nhiên là nhớ cậu á.”
Thời Niên: “......”
“Thật đó.” Kiều Ngộ An nói: “Đặc biệt nhớ cậu, mở mắt là cậu, nhắm mắt là cậu, ăn cơm là cậu, uống nước là cậu, trong mộng cũng là cậu.”
Thời Niên: “.......”
“Cậu thì sao?” Kiều Ngộ An cười nhìn hắn: “Cũng là nhớ tôi đến gầy à?”
Thời Niên cảm thấy có lẽ hắn không nên tới đây, sao trước giờ hắn không thấy người này không đứng đắn như vậy chứ?
Kiều Ngộ An cũng hiểu trêu chọc Thời Niên không thể quá đáng, nếu lỡ lại chọc người ta chạy mất thì mất nhiều hơn được, cho nên thấy đủ thì lui, nhưng Thời Niên vì anh mà ra khỏi nhà một chuyến, nên cũng không thể cứ thả hắn về như vậy được, làm bộ làm tịch nhìn đồng hồ, đứng dậy khỏi sô pha:
“Cậu ngồi đây đi, đến giờ tôi thay thuốc rồi, tôi lên lầu thay thuốc đã.”
Nói xong thì đi lên lầu, nhưng mới đi được hai bước liền nghe thấy có tiếng bước chân phía sau, Kiều Ngộ An cười cười, anh biết, Thời Niên của anh không muốn xa anh mà.
Trong phòng ngủ, Kiều Ngộ An dẫn đầu kéo hết rèm cửa lại, sau đó như thể không biết Thời Niên đi theo mình, kinh ngạc nhìn Thời Niên đang định đi vào cửa:
“Sao cậu lại lên đây?”
Thời Niên bất đắc dĩ nhìn Kiều Ngộ An, nghĩ thầm người này cũng thật biết diễn, ngay từ đầu anh đã biết hắn đi lên theo rồi, nếu không sao phản ứng đầu tiên là đi kéo rèm chứ? Nhưng anh bị thương, là lớn nhất, Thời Niên không so đo với anh:
“Thuốc đâu? Tôi bôi giúp anh.”
“Không vội.” Kiều Ngộ An cười nói: “Tôi đi tắm trước đã.”
Thời Niên ngẩng đầu nhìn anh, thắc mắc nói: “Anh như vậy rồi sao tắm được?”
Kiều Ngộ An cười nói: “Trước khi cậu tới quả thật tôi không thể tắm rửa được, nhưng bây giờ tôi cảm thấy có thể, cậu thấy sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương