Cố Chấp Yêu Đương Ngọt Ngào
Chương 6
EDIT: Kanalz ________________ Tôn Miên Miên là một cô gái ngoan ngoãn nên dĩ nhiên trong vòng mười mấy năm nay cô chưa hề được đi xe máy. Cô nghĩ rằng chiếc xe máy này so với xe điện hai bánh không khác nhau mấy, chỉ là xe máy to hơn, chạy nhanh hơn. Nhưng đến lúc thực sự được ngồi trên xe máy cô mới cảm thấy được sự khác biệt rõ ràng. Khi xe nổ máy, tiếng động cơ đột ngột vang lên, Tôn Miên Miên theo đà ngửa người về phía sau, bị hoảng sợ cô liền giơ tay nắm chặt hai bên vạt áo của Sở Phong. Nếu không có mũ bảo hiểm, Tôn Miên Miên chắc rằng cô phải ngậm một miệng đầy gió. Đến lúc dừng đèn đỏ, Sở Phong kéo tay cô ôm vào eo mình. " Tiểu thư à, áo của tôi sắp bị cô kéo rách rồi, chiếc áo này của tôi được làm từ năm 1999 đấy! Bên trong mũ bảo hiểm, mặt Tôn Miên Miên dần đỏ lên. Tay của anh rất khác so với cô, đốt nào ra đốt nấy cũng không hề mềm mại một chút nào hơn nữa nhiệt độ còn rất thấp, mấy đầu ngón tay của anh lạnh như băng. Do dự một chút, cô nhẹ nhàng đưa bàn tay còn lại lên ôm eo anh. Cả một đoạn đường sau đó hai người không nói chuyện nữa. Xe càng chạy càng đi xa khỏi nội thành, xung quang không còn tiếng ồn ào náo nhiệt nữa chỉ còn lại tiếng gió và tiếng động cơ lướt nhanh trên đường. Đến lúc Tôn Miên Miên nghĩ có phải người này muốn đưa cô đi vào sâu trong rừng sau đó bán đi không thì xe rút cuộc cũng dừng lại. Tôn Miên Miên đưa mắt nhìn xung quanh, chỗ này giống như đường cao tốc đã bị bỏ hoang. Thấy Sở Phong, đám đông tự động tách ra nhường đường. Xe đi chậm lại rồi dừng hẳn. Bỗng một giọng nói vừa to vừa khản đặc hét lên " Sở Phong, cuối cùng em cũng tới. Đám người này không thể nhảy trước mặt em được đâu, anh..." Giọng của Lôi ca rất to, anh ta hét ầm lên khi nhìn thấy Sở Phong. Nói được 1 nửa thì anh thấy một cô gái bước xuống từ trên xe của Sở Phong. Em gái? Mẹ? Phụ nữ? " Thế này là thế nào??? " Lôi ca nhìn thấy cô bé cởi mũ bảo hiểm ra, trong lòng toàn là thắc mắc. Cô bé này anh nhận ra nha. Đây chẳng phải là nữ thần trong lòng Thạch Đầu sao? Đêm hôm đó bọn họ vì cô bé này mà đánh một trận, thiếu chút nữa thì cả đám phải vào đồn cảnh sát rổi. Sở Phong từ tốn trả lời " cô ấy muốn đi theo. " " Mẹ nó. " Không có gì lạ khi Lôi ca nhìn chằm chằm vào Tôn Miên Miên. Sở Phong chưa bao giờ cho bất cứ người khác giới nào ngồi ở ghế sau. Có gian tình. Lôi ca quen được Sở Phong là do bạn bè giới thiệu. Nói thật thì lần đầu gặp cậu bé này, anh ta không nghĩ mình và Sở Phong không thể hòa hợp. Vẻ bề ngoài của anh không thuộc dạng bình thường, chỉ cần tùy ý vẫy vẫy tay là có thể trở thành tiêu điểm của đám đông. Lôi ca chỉ nghĩ Sở Phong là cậu chủ nhỏ đang giận dỗi gia đình mà trốn đi. Không ngờ, mỗi ngày đánh nhạn lại bị nhạn mổ ngược lại. Sở Phong không phải loại thiếu gia yếu đuối, một khi lên sàn đấu anh ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Những người khác đấu cũng chỉ vì tiền nhưng Sở Phong thì khác, Lôi ca không biết anh hướng tới thứ gì. Lúc này Tôn Miên Miên mới hiểu câu đưa cô đi chơi của Sở Phong. Cách đó không xa, bóng lưng gầy gò của anh đang cùng Lôi ca đứng trước một chiếc xe thì thầm gì đó. Thân xe sáng bóng, đèn xe cùng lốp xe che mất phần đầu, trông khác với những chiếc xe thông thường. Không chỉ riêng về phần vẻ bề ngoài làm cho người ta bất ngờ, chiếc xe chắc chắn sẽ tỏa sáng lấp lánh khi ánh mặt trời chiếu vào nó. Cảm giác khi nhìn vào cực kỳ kích thích. Tại sao Sở Phong luôn thích thách thức những thứ nguy hiểm như vậy? Sở Phong mở cửa xe, ngồi vào ghế lái và mở máy. Đèn của chiếc xe chiếu thẳng vào khiến Tôn Miên Miên nhíu mắt lại. Anh bấm cửa kính xe xuống sau đó để tay lên cửa sổ lười biếng nhìn cô. Tôn Miên Miên nuốt nước bọt, chậm rãi đi đến ngồi vào ghế lái phụ. Sau một vài giây, anh không báo trước mà nhích lại gần cô, cái mũi thẳng tắp, lông mi đen nhánh hơi rũ xuống. Lông mi của anh rất dài và rậm, mọc ven theo đường kẻ mắt. Thật là một cặp lông mi hoàn hảo. Sở Phong đưa tay vòng qua người cô, ngón tay thon dài cầm dây an toàn kéo qua, " cạch " một tiếng cài chặt lại. Tôn Miên Miên sững người nhìn Sở Phong thắt dây an toàn cho cô sau đó ngồi thẳng dậy như không có chuyện gì. Sở Phong dùng một tay cầm vô lăng, khóe môi nhếch lên quay đầu nhìn Tôn Miên Miên đang nắm chặt lấy dây an toàn, " nếu cô sợ thì bây giờ xuống xe vẫn còn kịp đó. " Tôn Miên Miên hít sâu một hơi, từ từ lắc đầu. Lúc này Sở Phong mới nghiêm túc ngồi thẳng dậy, tay còn lại để lên cần gạt số, " không có gì đâu, đừng sợ. " Chỉ trong vòng ba tiếng đếm của trạm gác vang lên, chiếc xe chạy nhanh về phía trước, ước chừng cỡ 100m trong vòng chưa đến hai giây. Tôn Miên Miên cảm thấy rất lạ, đến cả hít thở cũng thấy khó khăn. Tất cả các tế bào trong cơ thể từ trên xuống dưới dường như đều cảm nhận được tiếng động cơ đang gầm rú. Có thể nói rằng khi đi máy bay tốc độ cũng không nhanh đến như vậy. Trong nháy mắt, chiếc xe lao nhanh như sấm về phía trước, hầu như không thể thấy rõ khán giả và cây cối bên ngoài. Ban đầu đường đua này là một con đường bị bỏ hoang. Không hề có đèn đường, lan can thấp cộng với việc đường cực kỳ hẹp. Chỉ có những người không muốn sống, muốn đem bản thân mình ra làm trò đùa mới dám mạo hiểm chơi trò kích thích như vậy. Tôn Miên Miên cảm thấy đêm nay mình điên thật rồi, tự nhiên chả ai bảo mà lại tự động lên xe. Cô miễn cưỡng quay đầu nhìn người bên cạnh, biểu cảm trên mặt anh cực kỳ lạnh lùng, cả khuôn mặt hầu như đều chìm vào bóng tối, đôi mắt trống rỗng không có cảm xúc. Tay, mắt cùng não của Sở Phong phối hợp rất ăn ý. Anh bẻ cua từ góc này sang góc khác, từ góc khác sang góc nọ. Sau khi cua liên tục ba góc, Tôn Miên Miên cảm thấy mình như bay trên chín tầng mây, đầu bị xoay khắp nơi, tay và chân đều rung rẩy không kiểm soát được. Người duy nhất có thể kiểm soát được chính là người đang ngồi bên cạnh cô. SỞ! PHONG! Chiếc xe lướt nhanh về vạch đích như cơn lốc sau đó lại chạy thêm vài trăm mét nữa mới dừng lại. Đầu của Tôn Miên Miên như tê liệt, tay chân cô cũng đã mềm nhũn cả ra, sau lưng mồ hôi toát ướt đẫm cả áo, cực kỳ khó chịu. Cô chậm rãi quay đầu lại. Bên này Sở Phong cũng đang nhìn cô, đôi mắt ấy lại thấp thoáng ý cười như một ngôi sao tỏa sáng lấp lánh trong bóng tối. Một giọt mồ hôi trong suốt từ chóp mũi xinh xắn của cô rơi xuống bộ ngực đang phập phồng vì sợ, thấm vào áo để lại vết ướt nhỏ. Sở Phong nhìn vào vết ướt đó một lúc sau đó quay đầu đi ho một tiếng. Anh lái xe trở lại điểm xuất phát, xung quanh là tiếng huýt sáo cùng vỗ tay. Tôn Miên Miên đã bình tĩnh trở lại nhưng tay vẫn còn rất yếu, cô ấn dây an toàn nhiều lần nhưng nó vẫn không mở ra. Sở Phong đưa tay qua giúp cô tháo dây an toàn. Đầu ngón tay mát lạnh vô tình chạm vào tay cô, chạm vào rất nhẹ nhưng cô không thể xem như không có gì được. " Cô có đi được không? " giọng của Sở Phong so với thường ngày nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nếu nghe kỹ thì còn có ý cười trong đó.q Tôn Miên Miên gật đầu sau đó mở cửa bước xuống xe. Sở Phong đóng cửa xe lại, đi sau cô. Đại Vĩ và Thần Tử cũng ngồi trên xe, sau khi bước xuống, một người lập tức nôn mửa, người còn lại thì gục tại chỗ. Họ rất khâm phục cô gái nhỏ kia, cô không hề nôn hay gục xuống mặc dù hai chân cũng đã run lẩy bẩy. Họ cùng nhau đi vào phòng nghỉ. Tôn Miên Miên cố gắng lê lết đi qua đường, cô ngồi xuống dưới một gốc cây cổ thụ. Sở Phong mở nắp chai nước, đưa cho cô. Lúc này Tôn Miên Miên mới cảm giác được cổ họng đã đau rát vì khát nước, cô nói cảm ơn sau đó nhận lấy chai nước. Sở Phong dựa vào thân cây, cầm chai nước lên uống. Anh ngửa đầu, cái cổ thon dài lộ ra, yết hầu theo động tác nuốt nước của anh mà chuyển động lên xuống. Tôn Miên Miên nhìn anh vài giây, cụp mắt xuống nhưng cô bỗng nhiên nhớ ra một điều, hỏi " Anh có bằng lái à? " Sở Phong vặn nắp chai lại, cười khúc khích " Cô gái à, bây giờ hỏi vậy có muộn quá không? " Ừ, muộn thật. Tôn Miên Miên lúng túng sờ tai, một lúc lâu sau cô hắng giọng một cái, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên chân thành mà nói " cảm ơn. " " Cảm ơn cái gì? Cảm ơn vì tôi đã đưa cô đến trường đua bất hợp pháp à? " Sở Phong đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống. Đúng vậy, Tôn Miên Miên chỉ muốn nói cảm ơn với anh. Kể từ khi bố đột ngột qua đời, thế giới tươi đẹp của cô bỗng chốc sụp đổ hoàn toàn, không có ai để cô có thể trút bầu tâm sự. Hơn hai tháng qua, cô không thể khóc thật to cũng không thể cười một cách thoải mái được. Hôm nay khi về nhà, nhìn một lượt các bức tranh cô lại cảm thấy có phải hay không tất cả mọi người cô yêu thương đều lần lượt bỏ cô đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình cô độc, cô cảm thấy rất cô đơn. Nhưng ngay sau đó, Sở Phong đã mang đến cho cô một loại kích thích cô chưa bao giờ được trải qua, điều này làm tất cả các cảm xúc tiêu cực trong cô đều biến mất một cách kỳ diệu. Lúc này cô cảm thấy mình có thể nhẹ nhàng bỏ đi lớp vỏ bọc bên ngoài, thoải mái mà bay nhảy. Sở Phong như có thể đọc được suy nghĩ của cô, hỏi " cảm giác cực kỳ kích thích đúng không? " Tôn Miên Miên ngước đầu lên, dùng ánh mắt long lanh nhìn Sở Phong " phải, cực kỳ kích thích, chỉ cần một sơ hở nhỏ sẽ xảy ra tai nạn ngay lập tức! " Sở Phong cong khóe môi lên cười một cái.Phải, thứ anh muốn chính là cái này, sự kích thích làm cho tất cả các mạch máu trong người sôi lên sùng sục, nhịp tim như búa đập vào tai... chỉ có như vậy sự cô đơn trong anh mới được giải toả. Sở Phong đứng dậy, anh đạp lên mấy cành cây khô làm chúng kêu lên răng rắc, anh thì thầm " Cô không nghĩ trên đời này con người ở cạnh nhau mới là kích thích nhất sao? " Tôn Miên Miên giật mình, ngẩng đầu lên nhìn anh. Sở Phong không nhìn cô, anh uống nốt mấy ngụm nước còn sót lại, chai nước mỏng manh bị năm ngón tay của anh bóp nát, mấy bông hoa đào rơi ở trước mặt mặc dù đẹp nhưng cô lại cảm giác lạnh lẽo. Trên đời này che dấu rất nhiều điều Tôn Miên Miên không thể nào hiểu nổi. __________________Tác giả muốn nói: Bé Sở Phong có một chiếc xe đạp cho trẻ em siêu ngầu. Những cô bé khác trong trường mẫu giáo lập tức vây quanh anh: anh có thể chở em không? Cậu chở tớ đi chơi với? Bé Sở Phong lắc đầu liên tục: không thể, xe đạp của tớ chỉ chở mỗi bạn Miên Miên thôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương