Có Chạy Đằng Trời - Rosie
Chương 63: Bắt cóc
“ Mẹ anh đã mất sau khi sinh ra anh, nơi này cũng chính là do phu nhân chọn.”
Phu nhân ở đây chính xác là Thư Nhiễm, bà ấy che giấu nơi này rất kỹ phải mất rất nhiều thời gian anh mới tìm ra được.
Lần đầu tiên đứng trước bức di ảnh của mẹ, anh đã khóc rất nhiều, anh tự nhận bản thân là một đứa con bất hiếu, đã nhiều năm như vậy mới tìm ra được tung tích của mẹ mình.
Sự thật đằng sau chuyện này còn rất ly kỳ, năm đó Nghiêm Tước trong một lần say xỉn đã phát sinh quan hệ với mẹ Gia Thành, khi biết ông đã có gia đình, bà ấy âm thầm rời đi mà không hề thông báo.
Trùng hợp thay lúc bà ấy mang thai Gia Thành thì Thư Nhiễm cũng đang có em bé.
Vào những tháng cuối của thai kỳ, Thư Nhiễm vô tình biết được chuyện về mẹ Gia Thành, sau khi sai người điều tra, bà biết được người phụ nữ đó đang có thai.
Ban đầu Thư Nhiễm chỉ đơn thuần là muốn bắt nhốt mẹ Gia Thành lại, đợi sau khi bà sinh Gia Thành ra, sẽ đem đứa trẻ đến nơi khác, chia cắt mẹ con họ.
Nhưng một chuyện mà bà ta không ngờ nhất rằng gần đến ngày dự sinh, Thư Nhiễm bất ngờ xảy ra tai nạn, đứa trẻ trong bụng không giữ được, trùng hợp thay ngày hôm đó cũng là ngày Gia Thành chào đời.
Kế hoạch đảo lộn, Thư Nhiễm đã để Gia Thành thay thế cho đứa trẻ xấu số kia.
“ Tôi xin cô, tôi cầu xin cô đừng bắt con tôi đi.”
Mạn Nhu cố gắng giành lại đứa trẻ từ tay Thư Nhiễm nhưng bất thành, bà bị vệ sĩ của Thư Nhiễm giữ lại.
“ Chẳng phải cô muốn con cô được hưởng vinh hoa phú quý sao? Cứ giao đứa trẻ cho tôi, tôi hứa sẽ xem nó như con ruột của mình, toàn tâm đối xử.”
Thư Nhiễm ôm chặt đứa trẻ trên tay, bà không thể để mẹ chồng biết chuyện con bà đã chết, nhân cơ hội Nghiêm Tước và lão phu nhân đang còn ở nước ngoài, bà phải giải quyết chuyện này thật sạch sẽ.
Dù trên người còn đang âm ĩ đau do vết thương tai nạn nhưng bà vẫn chọn xuất hiện ở đây, đích thân giải quyết mọi chuyện, đủ thấy đứa trẻ này quan trọng với bà đến mức nào.
“ Cầm số tiền này rời đi đi, nhiêu đây có thể đủ để cô thảnh thơi mà sống nửa đời còn lại đấy.”
Thư Nhiễm vứt xuống đất một chiếc thẻ, đây là số tiền bà chuẩn bị tự trước, đối với bà đây là một cuộc giao dịch mà đối phương không được phép từ chối.
Thư Nhiễm định xoay người rời đi thì bị Mạn Nhu nắm lấy áo cản lại,có lẽ đây chính là sức mạnh của người mẹ, dù sức khỏe còn yếu nhưng bà vẫn cố gắng cản Thư Nhiễm lại không để bà ấy mang Gia Thành đi.
“ Buông ra ngay.”
Thư Nhiễm hất tay Mạn Nhu ra, trong lúc khó chịu bà ấy đã không kiềm được cảm xúc của mình, thẳng chân đá vào bụng của Mạn Nhu vài cái.
“ Cô nghĩ cô là ai mà có thể chạm vào tôi hả? Tốt nhất cô nên nghe lời tôi, cầm số tiền này và cút đi, hạng đàn bà như cô mà cũng muốn đấu lại với tôi sao? Nực cười thật.”
Thư Nhiễm trừng mắt nhìn Mạn Nhu, ngay lúc này đây bà ta không thể kiềm được cảm xúc của mình, cứ như vậy trút hết tức giận vào những cú đá.
Đứa trẻ trong tay Thư Nhiễm dường như cũng cảm nhận được gì đó, em bé khóc lên, khóc càng lúc càng to, làm cho Thư Nhiễm thêm phần khó chịu.
“ Phu nhân đừng đánh nữa nếu không cô ta sẽ không chịu nổi mất.”
Sau khi được người làm nhắc nhở, Thư Nhiễm cũng giữ được bình tĩnh, ấy dừng chân xoay người rời đi.
Mạn Nhu nằm trên mặt đất, khóe miệng bắt đầu hộc máu, bà đưa tay về khoảng không trước mặt, muốn dành lại con nhưng lúc này lực bất tòng tâm.
“ Phu nhân vậy giờ người phụ nữ đó tính sao?”
Trước khi xe lăn bánh, người làm không nhịn được mà hỏi Thư Nhiễm, lúc nãy cô ta nhìn thấy vết thương của Mạn Nhu rất nặng, lại công thêm vừa sinh con thể trạng không được tốt, lỡ như…
“ Không phải lo, loại người phụ nữ ấy không dễ chết thế đâu.”
Thư Nhiễm nhíu mày khó chịu, bà ta cũng thừa nhận là lúc nãy bản thân ra tay có hơi nặng nhưng ai bảo Mạn Nhu quá dai dẳng.
Đứa trẻ trong tay khóc ngày một lớn, trên đường đi dường như chưa có giây phút nào ngừng khóc.
Thư Nhiễm không thể chịu được đứa trẻ này, bà ấy đưa em bé cho người làm nhưng tình trạng không hề thuyên giảm.
“ Im lặng, tại sao mày lại giống mẹ mày đến vậy? Đều là loại phiền phức.”
Thư Nhiễm hét lên, bà ta đưa hai tay che tai lại, âm thanh này đúng là không hề dễ chịu chút nào, sau khi tiếng la hét của Thư Nhiễm, em bé khóc to hơn.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại tại bệnh viện, Thư Nhiễm trở về phòng bệnh làm như chưa có gì xảy ra, bác sĩ y tá ở đây đều đã bị bà ta mua chuộc, chắc chắn sẽ chẳng ai ngu ngốc mà hé miệng.
Nữ người làm lúc nãy đi cùng Thư Nhiễm đứng trước cửa phòng bệnh, từ nãy đến giờ lòng cô ta nóng như lửa đốt, không biết Mạn Nhu có xảy ra việc gì không? Nếu lỡ người đàn bà ấy chết thì phải tính sao đây?
Phu nhân ở đây chính xác là Thư Nhiễm, bà ấy che giấu nơi này rất kỹ phải mất rất nhiều thời gian anh mới tìm ra được.
Lần đầu tiên đứng trước bức di ảnh của mẹ, anh đã khóc rất nhiều, anh tự nhận bản thân là một đứa con bất hiếu, đã nhiều năm như vậy mới tìm ra được tung tích của mẹ mình.
Sự thật đằng sau chuyện này còn rất ly kỳ, năm đó Nghiêm Tước trong một lần say xỉn đã phát sinh quan hệ với mẹ Gia Thành, khi biết ông đã có gia đình, bà ấy âm thầm rời đi mà không hề thông báo.
Trùng hợp thay lúc bà ấy mang thai Gia Thành thì Thư Nhiễm cũng đang có em bé.
Vào những tháng cuối của thai kỳ, Thư Nhiễm vô tình biết được chuyện về mẹ Gia Thành, sau khi sai người điều tra, bà biết được người phụ nữ đó đang có thai.
Ban đầu Thư Nhiễm chỉ đơn thuần là muốn bắt nhốt mẹ Gia Thành lại, đợi sau khi bà sinh Gia Thành ra, sẽ đem đứa trẻ đến nơi khác, chia cắt mẹ con họ.
Nhưng một chuyện mà bà ta không ngờ nhất rằng gần đến ngày dự sinh, Thư Nhiễm bất ngờ xảy ra tai nạn, đứa trẻ trong bụng không giữ được, trùng hợp thay ngày hôm đó cũng là ngày Gia Thành chào đời.
Kế hoạch đảo lộn, Thư Nhiễm đã để Gia Thành thay thế cho đứa trẻ xấu số kia.
“ Tôi xin cô, tôi cầu xin cô đừng bắt con tôi đi.”
Mạn Nhu cố gắng giành lại đứa trẻ từ tay Thư Nhiễm nhưng bất thành, bà bị vệ sĩ của Thư Nhiễm giữ lại.
“ Chẳng phải cô muốn con cô được hưởng vinh hoa phú quý sao? Cứ giao đứa trẻ cho tôi, tôi hứa sẽ xem nó như con ruột của mình, toàn tâm đối xử.”
Thư Nhiễm ôm chặt đứa trẻ trên tay, bà không thể để mẹ chồng biết chuyện con bà đã chết, nhân cơ hội Nghiêm Tước và lão phu nhân đang còn ở nước ngoài, bà phải giải quyết chuyện này thật sạch sẽ.
Dù trên người còn đang âm ĩ đau do vết thương tai nạn nhưng bà vẫn chọn xuất hiện ở đây, đích thân giải quyết mọi chuyện, đủ thấy đứa trẻ này quan trọng với bà đến mức nào.
“ Cầm số tiền này rời đi đi, nhiêu đây có thể đủ để cô thảnh thơi mà sống nửa đời còn lại đấy.”
Thư Nhiễm vứt xuống đất một chiếc thẻ, đây là số tiền bà chuẩn bị tự trước, đối với bà đây là một cuộc giao dịch mà đối phương không được phép từ chối.
Thư Nhiễm định xoay người rời đi thì bị Mạn Nhu nắm lấy áo cản lại,có lẽ đây chính là sức mạnh của người mẹ, dù sức khỏe còn yếu nhưng bà vẫn cố gắng cản Thư Nhiễm lại không để bà ấy mang Gia Thành đi.
“ Buông ra ngay.”
Thư Nhiễm hất tay Mạn Nhu ra, trong lúc khó chịu bà ấy đã không kiềm được cảm xúc của mình, thẳng chân đá vào bụng của Mạn Nhu vài cái.
“ Cô nghĩ cô là ai mà có thể chạm vào tôi hả? Tốt nhất cô nên nghe lời tôi, cầm số tiền này và cút đi, hạng đàn bà như cô mà cũng muốn đấu lại với tôi sao? Nực cười thật.”
Thư Nhiễm trừng mắt nhìn Mạn Nhu, ngay lúc này đây bà ta không thể kiềm được cảm xúc của mình, cứ như vậy trút hết tức giận vào những cú đá.
Đứa trẻ trong tay Thư Nhiễm dường như cũng cảm nhận được gì đó, em bé khóc lên, khóc càng lúc càng to, làm cho Thư Nhiễm thêm phần khó chịu.
“ Phu nhân đừng đánh nữa nếu không cô ta sẽ không chịu nổi mất.”
Sau khi được người làm nhắc nhở, Thư Nhiễm cũng giữ được bình tĩnh, ấy dừng chân xoay người rời đi.
Mạn Nhu nằm trên mặt đất, khóe miệng bắt đầu hộc máu, bà đưa tay về khoảng không trước mặt, muốn dành lại con nhưng lúc này lực bất tòng tâm.
“ Phu nhân vậy giờ người phụ nữ đó tính sao?”
Trước khi xe lăn bánh, người làm không nhịn được mà hỏi Thư Nhiễm, lúc nãy cô ta nhìn thấy vết thương của Mạn Nhu rất nặng, lại công thêm vừa sinh con thể trạng không được tốt, lỡ như…
“ Không phải lo, loại người phụ nữ ấy không dễ chết thế đâu.”
Thư Nhiễm nhíu mày khó chịu, bà ta cũng thừa nhận là lúc nãy bản thân ra tay có hơi nặng nhưng ai bảo Mạn Nhu quá dai dẳng.
Đứa trẻ trong tay khóc ngày một lớn, trên đường đi dường như chưa có giây phút nào ngừng khóc.
Thư Nhiễm không thể chịu được đứa trẻ này, bà ấy đưa em bé cho người làm nhưng tình trạng không hề thuyên giảm.
“ Im lặng, tại sao mày lại giống mẹ mày đến vậy? Đều là loại phiền phức.”
Thư Nhiễm hét lên, bà ta đưa hai tay che tai lại, âm thanh này đúng là không hề dễ chịu chút nào, sau khi tiếng la hét của Thư Nhiễm, em bé khóc to hơn.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại tại bệnh viện, Thư Nhiễm trở về phòng bệnh làm như chưa có gì xảy ra, bác sĩ y tá ở đây đều đã bị bà ta mua chuộc, chắc chắn sẽ chẳng ai ngu ngốc mà hé miệng.
Nữ người làm lúc nãy đi cùng Thư Nhiễm đứng trước cửa phòng bệnh, từ nãy đến giờ lòng cô ta nóng như lửa đốt, không biết Mạn Nhu có xảy ra việc gì không? Nếu lỡ người đàn bà ấy chết thì phải tính sao đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương