Có Chồng Là Thần y
Chương 1: Thần y trở lại
"Bich!" "Bich!" "Bich!"
Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước.
Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu!
Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước
Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ.
Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kích.
Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trên chiến trường Tây Kỳ.
Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai là không nhận được sự cứu giúp của anh, người đàn ông kia, đã cho họ cuộc sống thứ hai, ban cho họ vinh quang cao nhất Anh là người đứng đầu Tây Kỳ – Thần y tôn quý! "Chào mừng Thần y” “Chào mừng Thần y”
Tiếng hò hét rung trời đột nhiên vang lên, rung động núi rừng.
Nhưng khuôn mặt kiến nghị của người đàn ông không vi vậy mà biểu hiện ra một chút vui sướng và tự hào.
Ngược lại, anh chỉ vào một số hũ tro cốt và chỗ chôn di vật ở đang xa, trầm giọng nói: "Tên thủ lĩnh bên địch đã rút lui, nhưng hôm nay không phải là ngày đáng để ăn mừng. Hôm nay, là ngày để truy điệu những người anh em của chúng ta đã không may hy sinh trên chiến trường."
Nghe những lời này, tất cả chiến sĩ đều lặng đi, nhìn những người anh hùng đã hy sinh vì đất nước, hốc mắt đỏ hoe. Ở đây có đồng đội và anh em của bọn họ!
Người đàn ông nhảy xuống khỏi xe, kiến nghị bước đến trước đài tưởng niêm, dưới sự chú ý của mọi người, anh đột nhiên thảo một chiếc huy hiệu hình kiểm trên ngực xuống. “Chí tôn, không được!"
Nhìn thấy hành động của anh, người đàn ông đầu trọc bên cạnh đột nhiên hồ lên. “Tại sao lại không được?” Người đàn ông quay đầu lại.
Vẻ mặt Diệp Phong Sơn nghiêm túc nói: "Chí tôn, đây là đồ vật quan trọng của đất nước, đây là sự công nhận của đất nước dành cho anh, chính là vinh quang cao nhất, anh... ngàn vạn lần không được!" “Chí tôn, ngàn vạn lần không được! Xin anh hãy thu hồi mệnh lệnh đã đưa ra!”
Những người lính phía dưới cũng lên tiếng khuyên nhủ
Xoay người nhìn quét qua chiến sĩ phía dưới, Sở Quốc Thiên trầm giọng hộ: "Đồ vật quan trọng của đất nước là cái gì? Mọi người, còn cả bọn họ, mới là thực sự là những người quan trọng đối với đất nước này!”
Anh chỉ vào đài tưởng niệm, hai mắt đỏ bừng: "Không có sự hy sinh của những người anh em này, làm sao có được cải gọi là vinh quang này? Không có mọi người đổ máu, làm sao có thể giữ cho cái đất Tây Kỳ này yên ổn?" Nghe xong những lời này, những người chiến sĩ từng trải qua máu lửa, đều rơi lệ
Thấy mọi người không còn ngăn cản mình, Sở Quốc Thiên đặt huy chương trước đài tưởng niệm, bưng một chém rượu lên, một hơi uống cạn: "Các anh em, xin tiền biệt “Xin tiền biệt. “Xin tiền biệt”
Tất cả chiến sĩ Tây Kỳ, đều thảo mũ xuống, toàn thể yên lang.
Một lúc lâu sau, Sở Quốc Thiên mở miệng nói: "Các anh em, sáu năm ròng rã, bây giờ bức tường phòng thủ của Tây Kỳ đã kiên cố, cũng đã đến lúc tôi phải rời đi, nếu có duyên, chúng ta lại gặp nhau!
Vừa nghe những lời này, cả Tây Kỳ bất chợt náo động. “Chí tôn, Tây Kỳ không thể không có anh được!" Diệp Phong Sơn đứng một bên vội vàng ngăn cản. “Chí tôn, anh không thể đi, anh đi rồi chúng tôi phải làm sao day?" Cảm nhận được sự tha thiết và cầu xin của các anh em, Sở Quốc Thiên hai mắt đỏ lên, ngẩng đầu lên, nghẹn ngào nói: “Một đám đàn ông cao to khóc sướt mướt như phụ nữ, tương lại của chiến sĩ do Sở Quốc Thiên tôi chỉ huy lại tăm tối như vậy sao?"
Nhưng khi anh vừa nói xong, những chiến sĩ bên dưới hoàn sup đo. toàn
Người thanh niên này, chính là một vị thần trong lòng họ, là niềm tin duy nhất của họ, là mục tiêu và thần tượng của tất cả chiến sĩ
Trận chiến trước đủ để anh công thành danh toại, trở thành tướng quân trẻ tuổi nhất ở nước Viên, nhưng tại sao anh lại lựa chọn xuất ngũ? “Các anh em, chúng ta là đàn ông, có nợ thì phải trả. Sở Quốc Thiên nặn ra một nụ cười: "Đã sáu năm rồi, có chút nợ, cũng nên trả rồi. Chúng ta có duyên gặp lại!”
Dứt lời, Sở Quốc Thiên uống cạn chén rượu cuối cùng, rời trong nước mặt của tất cả quân sĩ. đi
Chiến lính ở phía dưới nhìn Sở Quốc Thiên rời đi, tất cả đều khóc nức nở.
Ai có thể ngờ được, quân đội Tây Kỳ mạnh nhất nước Viễn lại khóc như một đám trẻ con?
Lúc bọn họ gặp nguy hiểm đến tính mạng cũng chưa từng rơi nước mắt
Bị thương vô cùng nghiêm trọng cũng chưa từng rơi nước måt.
Nhưng bây giờ họ khóc rồi.
Bởi vì vị Thần trong lòng bọn họ muốn bỏ họ mà đi! “Cung tiền Chí tôn "Cung tiền Chí tôn!”
Nghe những tiếng hò hét liên tục phía sau, Sở Quốc Thiên đã khóc từ lâu, nhưng anh nhất định phải quay lại, đã sáu năm rồi, anh đã để người phụ nữ đó thất vọng sáu năm rồi, bây giờ, đã đến lúc phải trả nợ rồi!
Hai ngày sau, bên ngoài sân bay quốc tế Hoan Châu. Hai người đàn ông cao lớn, vẻ mặt kiến nghị lần lượt bước ra khỏi sân bay. “Chí tôn, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Người đàn ông hỏi đầu tên là Trương Hùng, một trong bốn chiến tướng giỏi nhất dưới tay Sở Quốc Thiên, cũng rời khỏi Tây Kỳ cùng với Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên liếc mắt nhìn Trương Hùng một cái, trầm giọng nói: "Xuất ngũ rồi, anh đừng gọi tôi là Chỉ tôn nữa." "Vâng!" Trương Hùng nghiêm túc trả lời,
Nhìn Trương Hùng, Sở Quốc Thiên lắc lắc đầu, suy tính một lúc, chậm rãi mở miệng: “Hôm nay là Thanh Minh, chúng ta đi thăm mộ ông nội trước
Thanh minh, nghĩa trang Tề Sơn ở Hoan Châu, vô cùng đông đúc.
Trước mộ phần của Lâm Viễn Thanh.
Nhìn ảnh chụp trắng đen của ông lão mim cười trên bia mộ, lại nhớ đến ngày xưa, hốc mắt Sở Quốc Thiên dẫn dẫn ươn ướt. “Lách tách", Sở Quốc Thiên quỳ xuống trước bia mộ, nghẹn ngào nói: “Ông, thực xin lỗi ông, cháu... về trễ rồi!”
Trương Hùng ở một bên chớp chớp mắt, tràn đầy kinh ngạc.
Thần y Chí tôn của Tây Kỳ, dù có đổ máu nuhưng vẫn không đổ lệ, vậy mà giờ phút này lại quỳ xuống trước mộ của một ông lão, rơi nước mắt, lộ ra vẻ yếu đuối như vậy.
Rốt cuộc ông lão này là ai? “Ông yên tâm, chỉ cần cháu còn sống một ngày, cháu sẽ bảo vệ Thanh Di một ngày, cho dù phải trả giá bằng máu, cháu cũng sẽ không hề do dự
Sau khi dâng một bó hoa, Sở Quốc Thiên lau khô nước mắt đứng dậy. “Đi thôi."
Anh mới vừa đứng dậy, quay đầu lại nhìn, thì thấy một cô bé năm sáu tuổi đang rụt rè nhìn anh.
Cô bé mặc một bộ váy công chúa màu hồng nhạt, khuôn mặt trắng nõn, đường nét thanh tú, đôi mắt to đen láy, lông mi dài chớp chớp như búp bê sứ, rất đáng yêu.
Không biết tại sao, nhìn cô bé, trong lòng Sở Quốc Thiên đột nhiên sinh ra một cảm giác kỳ quái, một loại cảm giác thân thiết trời sinh.
Nhìn xung quanh cô bé, không có người lớn, Sở Quốc Thiên nhíu mày, đi tới bên cạnh cô bé, ngồi xổm xuống, cười dịu dàng nhất có thể, nhẹ giọng hỏi: “Cô bé, sao cháu lại đến đây một minh? Bố mẹ của cháu đâu rồi?"
Đôi mắt to đen như mực của cô bé chợt lóe lên, cười toe toét nói: “Bố chính là bố của con đó Sở Quốc Thiên và Trương Hùng vừa nghe xong, đều không nhịn được nở nụ cười,
Nhìn thấy dáng vẻ rụt rẻ của cô bé, Sở Quốc Thiên nghĩ thầm, nếu như mình không bỏ đi, có lẽ đứa trẻ cũng trạc tuổi cô bé trước mặt nhi “Cô bé, cháu đã nhận nhầm người rồi, chủ không phải là bố cháu." Sở Quốc Thiên cười nói: "Không phải cháu đi lạc chứ?
Chủ dẫn châu đi tìm mẹ cháu nhé?" Nhưng khi Sở Quốc Thiên vừa năm lấy tay cô bé, cô bé liền "Òa” một tiếng khóc: "Bố không cần Bảo Nhi nữa, Bảo Nhi là đứa trẻ không có bố. Hu hu hu.
Nhìn thấy dáng vẻ này cô bé, Sở Quốc Thiên không khỏi dở khóc dở cười, Trương Hùng đứng một bên thô lỗ cười nói: "Anh Sở, cô bé này thật sự rất dễ thương, nhìn cũng có vài phần giống anh, nói không chừng thật sự là con gái anh đấy. “Nói nhảm cái gì vậy?” Sở Quốc Thiên nhíu mày.
Cô bé vừa nghe, càng khóc lớn hơn, khiến vị Thần y Chí tôn của Tây Kỳ Sở Quốc Thiên nhất thời cảm thấy có chút bỏ tay bất lực.
Trương Hùng cười nói: "Anh Sở, cô bé này rất xinh, mẹ của cô bé chắc chắn cũng không kém, nếu không thì anh làm bố cô bé đi.
Sở Quốc Thiên vừa nghe, cau mày, Trương Hùng lập tức rụt đầu lại.
Mà Bảo Nhi sụt sịt một chút, lập tức càng khóc dữ dội hơn: “Hu hu, bố không cần Bảo Nhi nữa, còn hung dữ với Bảo Nhi, hu hu hu, Bảo Nhi không thích bố nữa đâu...
Nghe thấy cô búp bê sử khóc như vậy, người đi thăm mộ xung quanh lập tức chú ý. “Người đàn ông này thật chẳng ra làm sao, ngay cả con gái của mình cũng không nhận ra, thật đúng là chẳng ra gì." “Đúng vậy, đúng là mặt người dạ thủ, ngay cả một đứa trẻ đáng yêu như vậy cũng vứt bỏ được, thật khốn nạn mà
Đối mặt với những lời chỉ trích của những người xung quanh, Sở Quốc Thiên cười khổ không thôi.
Chỉ có thể dỗ dành Bảo Nhi, nói: "Cháu là Bảo Nhi phải không? Cháu nghe lời chủ, chủ sẽ dẫn cháu đi tìm mẹ, được không?"
Nghe lời Sở Quốc Thiên nói, Bảo Nhi dừng lại, đôi mắt to đen lấy chớp chớp: “Vâng, vâng, mẹ cũng rất nhớ bố. Bố ơi, chúng ta đi tìm mẹ đi Đỗ Bảo Nhi xong, hai người đưa cô bé đến nơi quản lý nghĩa trang, tuy rằng cô bé rất đáng yêu, nhưng anh vẫn còn nhiều việc quan trọng hơn phải hoàn thành.
Hai người đưa cô bé đến nơi quản lý nghĩa trang, rời đi không lâu sau, một người phụ nữ trẻ đẹp mặc váy đen với mái tóc búi cao xông vào.
Người phụ nữ trời sinh đã vô cùng xinh đẹp, chiếc váy đen càng làm nổi bật làn da trắng nõn như ngọc của cô. Khuôn mặt trái xoan trắng trẻo mềm mại, thể hiện trọn vẹn nét nữ tính độc đảo của phụ nữ phương Đông.
Đôi mắt to xinh đẹp hiện lên vẻ lo lắng, dưới chiếc mũi cao, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, khiến cho người khác muốn âu yem.
Sau khi nhìn thấy Bảo Nhi, người phụ nữ vẫn chưa hết bàng hoàng, ôm chặt Bảo Nhi vào lòng, lập tức trách móc: "Bảo Nhi, không phải mẹ bảo con đứng ở bên kia không được đi lung tung hay sao? Sao con không nghe lời như thế! Nếu như lạc mất con, mẹ phải sống như thế nào đây?"
Nói xong, người phụ nữ nhịn không được rơi xuống hai hàng nước mắt.
Con gái là tính mạng của cô, nếu không phải vì con gái, chỉ sợ cô không còn sống đến ngày hôm nay. “Mẹ, Bảo Nhi nhìn thấy bố. Bảo Nhi cười hì hì, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh xăn.
Vừa nghe lời này, cơ thể người phụ nữ mặt váy đen run lên, một tia bối rồi hiện lên trong đôi mắt hạnh. "Nhưng bố không nhận ra Bảo Nhi, không cần Bảo Nhi nữa, mẹ ơi, phải làm sao đây?" Bảo Nhi tự lẩm nhẩm, cái miệng nhỏ nhân than thở, có chút tức giận, lại có chút phiền não. Nhưng, trong lòng Lâm Thanh Di lại tràn ngập dao động. Người đàn ông đó, thật sự đã trở lại? “Mẹ đã nói với con rồi, bố con đã chết rồi, Bảo Nhi, chúng ta đi thăm mộ ông đi, sau này, đừng nói những lời vô nghĩa nữa. Con có hiểu không?” Lâm Thanh Di nhíu mày, giọng nói cao hơn vài phần.
Bảo Nhi nhìn thấy mẹ mình như vậy, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, thấp đầu “Vàng” một tiếng, rồi chán nản đi theo mẹ ra ngoài. Sáu năm rồi, anh đã bỏ đi sáu năm, vì sao vẫn còn quay lại? Vì sao?
Ở Tây Kỳ, gió lạnh thấu xương, từng hàng chiến sĩ mặc trang phục quân nhân bước đều bước.
Bọn họ là những người bảo vệ biên giới Tây Kỳ của Nước Viễn, mỗi người bọn họ đều là một chiến binh từng trải qua rèn luyện đầy máu lửa, một đội quân hùng mạnh bất bại được tạo nên từ sắt và máu!
Bon họ dùng chính máu, mồ hôi, thậm chí là cả tính mạng của mình để canh giữ biên giới Tây Kỳ, không cho bất cứ tên thủ lĩnh nào của quân địch tiến vào Nước Viễn dù chỉ là một bước
Một chiếc xe jeep quân dụng châm chậm đi qua, tất cả binh sĩ dừng lại "Rầm" một tiếng, tay phải ngang lông mày, cúi chào, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa sùng bái, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mạnh mẽ trước đội ngũ.
Trong ánh mắt bọn họ đầy sự cuồng nhiệt, khao khát và cảm kích.
Người thanh niên trẻ tuổi này, là niềm tin và hy vọng của bọn họ trên chiến trường Tây Kỳ.
Bởi vì người thanh niên này không chỉ có sức chiến đấu vô song, mà còn có y thuật thần thông Tất cả những quân sĩ còn sống sót ở Tây Kỳ, không ai là không nhận được sự cứu giúp của anh, người đàn ông kia, đã cho họ cuộc sống thứ hai, ban cho họ vinh quang cao nhất Anh là người đứng đầu Tây Kỳ – Thần y tôn quý! "Chào mừng Thần y” “Chào mừng Thần y”
Tiếng hò hét rung trời đột nhiên vang lên, rung động núi rừng.
Nhưng khuôn mặt kiến nghị của người đàn ông không vi vậy mà biểu hiện ra một chút vui sướng và tự hào.
Ngược lại, anh chỉ vào một số hũ tro cốt và chỗ chôn di vật ở đang xa, trầm giọng nói: "Tên thủ lĩnh bên địch đã rút lui, nhưng hôm nay không phải là ngày đáng để ăn mừng. Hôm nay, là ngày để truy điệu những người anh em của chúng ta đã không may hy sinh trên chiến trường."
Nghe những lời này, tất cả chiến sĩ đều lặng đi, nhìn những người anh hùng đã hy sinh vì đất nước, hốc mắt đỏ hoe. Ở đây có đồng đội và anh em của bọn họ!
Người đàn ông nhảy xuống khỏi xe, kiến nghị bước đến trước đài tưởng niêm, dưới sự chú ý của mọi người, anh đột nhiên thảo một chiếc huy hiệu hình kiểm trên ngực xuống. “Chí tôn, không được!"
Nhìn thấy hành động của anh, người đàn ông đầu trọc bên cạnh đột nhiên hồ lên. “Tại sao lại không được?” Người đàn ông quay đầu lại.
Vẻ mặt Diệp Phong Sơn nghiêm túc nói: "Chí tôn, đây là đồ vật quan trọng của đất nước, đây là sự công nhận của đất nước dành cho anh, chính là vinh quang cao nhất, anh... ngàn vạn lần không được!" “Chí tôn, ngàn vạn lần không được! Xin anh hãy thu hồi mệnh lệnh đã đưa ra!”
Những người lính phía dưới cũng lên tiếng khuyên nhủ
Xoay người nhìn quét qua chiến sĩ phía dưới, Sở Quốc Thiên trầm giọng hộ: "Đồ vật quan trọng của đất nước là cái gì? Mọi người, còn cả bọn họ, mới là thực sự là những người quan trọng đối với đất nước này!”
Anh chỉ vào đài tưởng niệm, hai mắt đỏ bừng: "Không có sự hy sinh của những người anh em này, làm sao có được cải gọi là vinh quang này? Không có mọi người đổ máu, làm sao có thể giữ cho cái đất Tây Kỳ này yên ổn?" Nghe xong những lời này, những người chiến sĩ từng trải qua máu lửa, đều rơi lệ
Thấy mọi người không còn ngăn cản mình, Sở Quốc Thiên đặt huy chương trước đài tưởng niệm, bưng một chém rượu lên, một hơi uống cạn: "Các anh em, xin tiền biệt “Xin tiền biệt. “Xin tiền biệt”
Tất cả chiến sĩ Tây Kỳ, đều thảo mũ xuống, toàn thể yên lang.
Một lúc lâu sau, Sở Quốc Thiên mở miệng nói: "Các anh em, sáu năm ròng rã, bây giờ bức tường phòng thủ của Tây Kỳ đã kiên cố, cũng đã đến lúc tôi phải rời đi, nếu có duyên, chúng ta lại gặp nhau!
Vừa nghe những lời này, cả Tây Kỳ bất chợt náo động. “Chí tôn, Tây Kỳ không thể không có anh được!" Diệp Phong Sơn đứng một bên vội vàng ngăn cản. “Chí tôn, anh không thể đi, anh đi rồi chúng tôi phải làm sao day?" Cảm nhận được sự tha thiết và cầu xin của các anh em, Sở Quốc Thiên hai mắt đỏ lên, ngẩng đầu lên, nghẹn ngào nói: “Một đám đàn ông cao to khóc sướt mướt như phụ nữ, tương lại của chiến sĩ do Sở Quốc Thiên tôi chỉ huy lại tăm tối như vậy sao?"
Nhưng khi anh vừa nói xong, những chiến sĩ bên dưới hoàn sup đo. toàn
Người thanh niên này, chính là một vị thần trong lòng họ, là niềm tin duy nhất của họ, là mục tiêu và thần tượng của tất cả chiến sĩ
Trận chiến trước đủ để anh công thành danh toại, trở thành tướng quân trẻ tuổi nhất ở nước Viên, nhưng tại sao anh lại lựa chọn xuất ngũ? “Các anh em, chúng ta là đàn ông, có nợ thì phải trả. Sở Quốc Thiên nặn ra một nụ cười: "Đã sáu năm rồi, có chút nợ, cũng nên trả rồi. Chúng ta có duyên gặp lại!”
Dứt lời, Sở Quốc Thiên uống cạn chén rượu cuối cùng, rời trong nước mặt của tất cả quân sĩ. đi
Chiến lính ở phía dưới nhìn Sở Quốc Thiên rời đi, tất cả đều khóc nức nở.
Ai có thể ngờ được, quân đội Tây Kỳ mạnh nhất nước Viễn lại khóc như một đám trẻ con?
Lúc bọn họ gặp nguy hiểm đến tính mạng cũng chưa từng rơi nước mắt
Bị thương vô cùng nghiêm trọng cũng chưa từng rơi nước måt.
Nhưng bây giờ họ khóc rồi.
Bởi vì vị Thần trong lòng bọn họ muốn bỏ họ mà đi! “Cung tiền Chí tôn "Cung tiền Chí tôn!”
Nghe những tiếng hò hét liên tục phía sau, Sở Quốc Thiên đã khóc từ lâu, nhưng anh nhất định phải quay lại, đã sáu năm rồi, anh đã để người phụ nữ đó thất vọng sáu năm rồi, bây giờ, đã đến lúc phải trả nợ rồi!
Hai ngày sau, bên ngoài sân bay quốc tế Hoan Châu. Hai người đàn ông cao lớn, vẻ mặt kiến nghị lần lượt bước ra khỏi sân bay. “Chí tôn, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Người đàn ông hỏi đầu tên là Trương Hùng, một trong bốn chiến tướng giỏi nhất dưới tay Sở Quốc Thiên, cũng rời khỏi Tây Kỳ cùng với Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên liếc mắt nhìn Trương Hùng một cái, trầm giọng nói: "Xuất ngũ rồi, anh đừng gọi tôi là Chỉ tôn nữa." "Vâng!" Trương Hùng nghiêm túc trả lời,
Nhìn Trương Hùng, Sở Quốc Thiên lắc lắc đầu, suy tính một lúc, chậm rãi mở miệng: “Hôm nay là Thanh Minh, chúng ta đi thăm mộ ông nội trước
Thanh minh, nghĩa trang Tề Sơn ở Hoan Châu, vô cùng đông đúc.
Trước mộ phần của Lâm Viễn Thanh.
Nhìn ảnh chụp trắng đen của ông lão mim cười trên bia mộ, lại nhớ đến ngày xưa, hốc mắt Sở Quốc Thiên dẫn dẫn ươn ướt. “Lách tách", Sở Quốc Thiên quỳ xuống trước bia mộ, nghẹn ngào nói: “Ông, thực xin lỗi ông, cháu... về trễ rồi!”
Trương Hùng ở một bên chớp chớp mắt, tràn đầy kinh ngạc.
Thần y Chí tôn của Tây Kỳ, dù có đổ máu nuhưng vẫn không đổ lệ, vậy mà giờ phút này lại quỳ xuống trước mộ của một ông lão, rơi nước mắt, lộ ra vẻ yếu đuối như vậy.
Rốt cuộc ông lão này là ai? “Ông yên tâm, chỉ cần cháu còn sống một ngày, cháu sẽ bảo vệ Thanh Di một ngày, cho dù phải trả giá bằng máu, cháu cũng sẽ không hề do dự
Sau khi dâng một bó hoa, Sở Quốc Thiên lau khô nước mắt đứng dậy. “Đi thôi."
Anh mới vừa đứng dậy, quay đầu lại nhìn, thì thấy một cô bé năm sáu tuổi đang rụt rè nhìn anh.
Cô bé mặc một bộ váy công chúa màu hồng nhạt, khuôn mặt trắng nõn, đường nét thanh tú, đôi mắt to đen láy, lông mi dài chớp chớp như búp bê sứ, rất đáng yêu.
Không biết tại sao, nhìn cô bé, trong lòng Sở Quốc Thiên đột nhiên sinh ra một cảm giác kỳ quái, một loại cảm giác thân thiết trời sinh.
Nhìn xung quanh cô bé, không có người lớn, Sở Quốc Thiên nhíu mày, đi tới bên cạnh cô bé, ngồi xổm xuống, cười dịu dàng nhất có thể, nhẹ giọng hỏi: “Cô bé, sao cháu lại đến đây một minh? Bố mẹ của cháu đâu rồi?"
Đôi mắt to đen như mực của cô bé chợt lóe lên, cười toe toét nói: “Bố chính là bố của con đó Sở Quốc Thiên và Trương Hùng vừa nghe xong, đều không nhịn được nở nụ cười,
Nhìn thấy dáng vẻ rụt rẻ của cô bé, Sở Quốc Thiên nghĩ thầm, nếu như mình không bỏ đi, có lẽ đứa trẻ cũng trạc tuổi cô bé trước mặt nhi “Cô bé, cháu đã nhận nhầm người rồi, chủ không phải là bố cháu." Sở Quốc Thiên cười nói: "Không phải cháu đi lạc chứ?
Chủ dẫn châu đi tìm mẹ cháu nhé?" Nhưng khi Sở Quốc Thiên vừa năm lấy tay cô bé, cô bé liền "Òa” một tiếng khóc: "Bố không cần Bảo Nhi nữa, Bảo Nhi là đứa trẻ không có bố. Hu hu hu.
Nhìn thấy dáng vẻ này cô bé, Sở Quốc Thiên không khỏi dở khóc dở cười, Trương Hùng đứng một bên thô lỗ cười nói: "Anh Sở, cô bé này thật sự rất dễ thương, nhìn cũng có vài phần giống anh, nói không chừng thật sự là con gái anh đấy. “Nói nhảm cái gì vậy?” Sở Quốc Thiên nhíu mày.
Cô bé vừa nghe, càng khóc lớn hơn, khiến vị Thần y Chí tôn của Tây Kỳ Sở Quốc Thiên nhất thời cảm thấy có chút bỏ tay bất lực.
Trương Hùng cười nói: "Anh Sở, cô bé này rất xinh, mẹ của cô bé chắc chắn cũng không kém, nếu không thì anh làm bố cô bé đi.
Sở Quốc Thiên vừa nghe, cau mày, Trương Hùng lập tức rụt đầu lại.
Mà Bảo Nhi sụt sịt một chút, lập tức càng khóc dữ dội hơn: “Hu hu, bố không cần Bảo Nhi nữa, còn hung dữ với Bảo Nhi, hu hu hu, Bảo Nhi không thích bố nữa đâu...
Nghe thấy cô búp bê sử khóc như vậy, người đi thăm mộ xung quanh lập tức chú ý. “Người đàn ông này thật chẳng ra làm sao, ngay cả con gái của mình cũng không nhận ra, thật đúng là chẳng ra gì." “Đúng vậy, đúng là mặt người dạ thủ, ngay cả một đứa trẻ đáng yêu như vậy cũng vứt bỏ được, thật khốn nạn mà
Đối mặt với những lời chỉ trích của những người xung quanh, Sở Quốc Thiên cười khổ không thôi.
Chỉ có thể dỗ dành Bảo Nhi, nói: "Cháu là Bảo Nhi phải không? Cháu nghe lời chủ, chủ sẽ dẫn cháu đi tìm mẹ, được không?"
Nghe lời Sở Quốc Thiên nói, Bảo Nhi dừng lại, đôi mắt to đen lấy chớp chớp: “Vâng, vâng, mẹ cũng rất nhớ bố. Bố ơi, chúng ta đi tìm mẹ đi Đỗ Bảo Nhi xong, hai người đưa cô bé đến nơi quản lý nghĩa trang, tuy rằng cô bé rất đáng yêu, nhưng anh vẫn còn nhiều việc quan trọng hơn phải hoàn thành.
Hai người đưa cô bé đến nơi quản lý nghĩa trang, rời đi không lâu sau, một người phụ nữ trẻ đẹp mặc váy đen với mái tóc búi cao xông vào.
Người phụ nữ trời sinh đã vô cùng xinh đẹp, chiếc váy đen càng làm nổi bật làn da trắng nõn như ngọc của cô. Khuôn mặt trái xoan trắng trẻo mềm mại, thể hiện trọn vẹn nét nữ tính độc đảo của phụ nữ phương Đông.
Đôi mắt to xinh đẹp hiện lên vẻ lo lắng, dưới chiếc mũi cao, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, khiến cho người khác muốn âu yem.
Sau khi nhìn thấy Bảo Nhi, người phụ nữ vẫn chưa hết bàng hoàng, ôm chặt Bảo Nhi vào lòng, lập tức trách móc: "Bảo Nhi, không phải mẹ bảo con đứng ở bên kia không được đi lung tung hay sao? Sao con không nghe lời như thế! Nếu như lạc mất con, mẹ phải sống như thế nào đây?"
Nói xong, người phụ nữ nhịn không được rơi xuống hai hàng nước mắt.
Con gái là tính mạng của cô, nếu không phải vì con gái, chỉ sợ cô không còn sống đến ngày hôm nay. “Mẹ, Bảo Nhi nhìn thấy bố. Bảo Nhi cười hì hì, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh xăn.
Vừa nghe lời này, cơ thể người phụ nữ mặt váy đen run lên, một tia bối rồi hiện lên trong đôi mắt hạnh. "Nhưng bố không nhận ra Bảo Nhi, không cần Bảo Nhi nữa, mẹ ơi, phải làm sao đây?" Bảo Nhi tự lẩm nhẩm, cái miệng nhỏ nhân than thở, có chút tức giận, lại có chút phiền não. Nhưng, trong lòng Lâm Thanh Di lại tràn ngập dao động. Người đàn ông đó, thật sự đã trở lại? “Mẹ đã nói với con rồi, bố con đã chết rồi, Bảo Nhi, chúng ta đi thăm mộ ông đi, sau này, đừng nói những lời vô nghĩa nữa. Con có hiểu không?” Lâm Thanh Di nhíu mày, giọng nói cao hơn vài phần.
Bảo Nhi nhìn thấy mẹ mình như vậy, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, thấp đầu “Vàng” một tiếng, rồi chán nản đi theo mẹ ra ngoài. Sáu năm rồi, anh đã bỏ đi sáu năm, vì sao vẫn còn quay lại? Vì sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương