Có Chồng Là Thần y
Chương 108: Triệu Quốc Ái
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Mẹ, người quan trọng..." Triệu Mai Hương được cưng chiều mà sợ hãi, vội vàng trả lời một câu.
Bà sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên thấy mẹ xin lỗi mình, trong lòng không biết phức tạp nhiều đến thế nào nữa.
Khi bà đi đến bàn chính, hai mắt sớm đã đỏ ửng, khóc không ra tiếng. Bà không nhớ nổi đã qua bao nhiêu năm rồi bà không có ngồi cùng một bàn ăn cơm với mẹ nữa.
Tâm trạng Lâm Thanh Di rất phức tạp nhìn qua Quốc Thiên, cô biết cả nhà cô có thể được bà tôn Sở trọng hơn, suy cho cùng cũng đều là nhờ công lao của Sở Quốc Thiên
Nhìn bà cụ đích thân mời nhà Triệu Mai Hương đến bàn chính ăn cơm, những người còn lại nhà họ Triệu đều ghen tị tới mức hai mắt đỏ bừng, chỉ hận người được đến bàn chính ngồi ăn tại sao không phải là mình.
Sau khi bốn người Triệu Mai Hương ngồi xuống, bà cụ vừa nhìn về phía Sở Quốc Thiên vừa oán trách: "Tên nhóc nhà cháu cũng tới đây ngồi đi.""Cám ơn bà ngoại." Khóe miệng Sở Quốc Thiên nhếch lên, thoải mái ngồi cạnh Lâm Thanh Di và Bảo Nhi.
Nhưng Sở Quốc Thiên còn chưa kịp ôm Bảo Nhi vào lòng, một ông lão sắc mặt âm u thâm trầm đột nhiên đi từ ngoài cửa vào. "Chị dâu, sao chị lại có thể để gia đình vô dụng này ngồi ăn ở bàn chính, chị làm như vậy là tính vứt mặt mũi nhà họ Triệu đi đâu?"
Mọi người đồng loạt quay qua nhìn nơi tiếng nói phát ra, lập tức nhìn thấy một ông lão tuy đã qua bảy mươi nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn sải bước đi đến.
Triệu Quốc Ái, nhân vật có uy quyền số hai của nhà họ Triệu. Tuy sau khi ông cụ nhà họ Triệu qua đời, bà cụ vẫn luôn là người cầm quyền chính nhưng địa vị của Triệu Quốc Ái vẫn đứng sừng sững không bị lay động. Ngay cả bà cụ nhiều khi có chuyện lớn gì đó cũng không thể tự mình quyết định mà phải trưng cầu ý kiến của ông ta.
Dù sao, Triệu Quốc Ái, họ Triệu
Cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ của Triệu Quốc Ái, đồng tử bà cụ co rụt lại, nhanh chóng cười, lên tiếng chào hỏi: "Quốc Ái à, chú có bệnh nhẹ trong người, chẳng phải chị kêu chú cứ ở trong phòng nghỉ ngơi sao, còn chạy ra đây làm gì nữa?" "Nếu tôi không đến thì có thể xoay chuyển mọi chuyện sao?" Triệu Quốc Ái hừ lạnh một tiếng sau đó lớn giọng quát đám người Triệu Mai Hương: "Tránh ra, đây là chỗ các người có thể ngồi à?"Biểu cảm trên mặt Triệu Mai Hương cứng đờ, bà xấu hổ đứng lên nói: "Chú hai..." "Đừng gọi tôi là Chủ hai, tôi không có loại họ hàng như mấy người!" Ai biết Triệu Quốc Ái lại không lưu tình chút nào mà phẩy tay áo nói những lời phũ phàng như vậy.
Triệu Mai Hương rùng mình, Triệu Quốc Ái với bố bà là ruột thịt cùng một mẹ mà ra, bà ngoại bà cũng chỉ sinh hai anh em người nhưng chỉ vì lợi ích của gia tộc, quan hệ của hai người vẫn luôn không hòa thuận.
Nhưng trong nội tâm bà biết rõ, thật ra Triệu Quốc Ái ghét nhà mình có nguyên do liên quan đến gia đình Triệu Quốc Đại. Dù sao thì Triệu Quốc Đại vẫn luôn là người nằm trong phe phái của ông ta. Lần trước Trần Quốc Đại đến Hoan Châu tìm bọn họ nhưng vớ phải một cái hố lỗ vốn.
Hít sâu một hơi, Triệu Mai Hương nhẹ nhàng nói: "Chú hai, thật ra Quốc Đại... "Cút ra ngoài!"
Mắt Triệu Quốc Ái trở nên dữ tợn, không cho Triệu Mai Hương bất kỳ một cơ hội nào để nói chuyện.
Bà cụ nhíu mày, không vui nói: "Quốc Ái, chú đang làm cái gì vậy?" "Làm cái gì?"
Triệu Quốc Ái hừ lạnh: "Chị dâu, chị đúng là càng ngày càng thích giả bộ hồ đồ, chẳng lẽ chị không biết trước đây cái gia đình vô dụng này đã làm cái gì ư? Bọn họ lừa người ta hai tỷ bảy, bây giờ người ta chuẩn bị đến tận cửa đòi lại kìa!"Xì xào!
Lời Triệu Quốc Ái vừa ra khỏi miệng, người trong phòng bắt đầu xôn xao bàn tán.
Mặt mũi Triệu Mai Hương tái nhợt, không dám tin hỏi lại: "Cái...Cái gì? Lừa người ta hai tỷ bảy?"
Trong lòng Lâm Minh Quang đang cực kỳ sợ hãi, ông ta nhìn chằm chằm vào Sở Quốc Thiên nhỏ giọng hỏi: "Sở Quốc Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, sao chúng tôi không biết gì thế?" "Bố, mẹ, hai người cứ yên tâm, đừng gấp gáp gì hết, chúng ta không lừa tiền ai hết." Sở Quốc Thiên bất đắc dĩ trả lời một câu. "Sở Quốc Thiên, cậu đúng là loại người..., rõ ràng là đã lừa người ta mất trắng hai tỷ bảy mà cũng dám bịa đặt mình không làm, trợn mắt nói dối!” Nào biết được, đúng lúc này, Triệu Lỗi vẫn luôn không nói gì từ đầu đến cuối bỗng lạnh lùng lên giọng trào phúng một câu.
Lâm Thanh Di nghe vậy, lập tức nổi giận: "Triệu Lỗi, người trợn mắt nói lời bịa đặt không phải là ông sao? Ông vẫn luôn ở đây, rõ ràng là Sở Quốc Thiên dựa vào bản lĩnh của mình thắng được hai tỷ bảy, sao ông có thể đổi trắng thay đen?" "Tôi đổi trắng thay đen?"
Triệu Lồi nghe Lâm Thanh Di nói mà tức đến bật cười, ông ta đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, lớn tiếng hỏi tất cả mọi người: "Thưa các vị đi trước, bạn bè thân thích, trong số các vị liệu có ai có thể thắng được hai tỷ bảy trong một giờ không?""Không có..."
Những người có mặt tại đó lắc đầu, tuy bọn họ không phải là người ít tiền nhưng cũng không xa hoa đến mức động một cái là lấy hai tỷ bảy ra đánh cược, như vậy quá khoa trương rồi.
Triệu Lỗi thấy thế, miệng nhếch lên thành điệu cười lạnh lẽo: "Nhưng Sở Quốc Thiên lại nói bản thân cậu thắng, các vị tin không?" "Không tin!"
Hiện. Trận lần nữa nhấc lên một vòng tiếng gầm.
Mặc dù có vài người còn không biết rõ Sở Quốc Thiên nhưng vừa rồi, thứ bọn họ nhìn ra được chính là Sở Quốc Thiên chỉ là một đứa cháu rể không được chào đón của nhà họ Triệu, dù cho anh có chút tiền đi chăng nữa thì cũng không thể nào đánh cược với người ta một ván hai tỷ bảy được, căn bản là không phù hợp với logic.
Triệu Lỗi rất hài lòng với phản ứng của mọi người, ông ta tiếp tục giễu cợt nói: "Thế nhưng Sở Quốc Thiên lại có thể trong vòng một tiếng thắng được đám người cậu Cung, cậu Lương hai tỷ bảy. Tôi thấy chuyện này rất không khoa học, trừ phi cậu ta dùng thủ đoạn mờ ám nào đó!"
Cậu Cung!
Có thể khiến cho Triệu Lỗi gọi một tiếng cậu Cung, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, người đó không thể nghi ngờ gì, chắc chắn là Cung Tường Vân.
Bất kể là có phải thật hay không nhưng một khiliên lụy đến nhà họ Cung, mà bây giờ Triệu Quốc Ái còn nói đối phương sẽ mau tìm tới cửa, đương nhiên là bọn họ không dám nói lung tung.
Chỉ thấy tất cả mọi người lặng lẽ trao đổi ánh mắt, sau đó nhất trí trách cứ Sở Quốc Thiên. "Lừa đảo! Dám đùa nghịch gia tộc lớn, các người thật đúng là ông cụ ăn thạch tín, ngại mạng mình quá dài mà!" "Người có thể đi vào đường cùng, nhưng không thể mất đi chí khí, số tiền bảy tỷ hai này không phải dễ cầm như vậy! "Đã sớm nghe nói gia đình này vì có hành vi không kiềm chế nên bị nhà họ Triệu trục xuất, đuổi khỏi gia tộc. Không ngờ chó không đổi được tính thích ăn phân!" "Người ngay thẳng yêu thích tiền tại những vẫn phải hợp đạo lý, tôi khuyên mấy người mau đem tiền trả lại cho người ta đi..."
Đối mặt với những lời trách cứ và chửi rủa của mọi người, Lâm Thanh Di tức giận đến mức ngực run lên, cặp môi đỏ mọng hơn, cố hết sức giải thích: "Các vị, các vị đừng nghe Triệu Lỗi nói mò, chúng tôi quang minh chính đại đánh cược với nhau, căn bản là không tồn tại hai chữ lừa gạt ở đây như vừa nói." "A, cho tới bây giờ cô còn muốn nói dối, cô coi tất cả mọi người là kẻ ngu sao? Rõ ràng là mấy người muốn có hai tỷ bảy kia!" Bỗng nhiên, Khương Nghi lại dẫn đầu trào phúng một câu.
Tuy cô ta nảy sinh chút hứng thú với Sở Quốc
"Mẹ, người quan trọng..." Triệu Mai Hương được cưng chiều mà sợ hãi, vội vàng trả lời một câu.
Bà sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên thấy mẹ xin lỗi mình, trong lòng không biết phức tạp nhiều đến thế nào nữa.
Khi bà đi đến bàn chính, hai mắt sớm đã đỏ ửng, khóc không ra tiếng. Bà không nhớ nổi đã qua bao nhiêu năm rồi bà không có ngồi cùng một bàn ăn cơm với mẹ nữa.
Tâm trạng Lâm Thanh Di rất phức tạp nhìn qua Quốc Thiên, cô biết cả nhà cô có thể được bà tôn Sở trọng hơn, suy cho cùng cũng đều là nhờ công lao của Sở Quốc Thiên
Nhìn bà cụ đích thân mời nhà Triệu Mai Hương đến bàn chính ăn cơm, những người còn lại nhà họ Triệu đều ghen tị tới mức hai mắt đỏ bừng, chỉ hận người được đến bàn chính ngồi ăn tại sao không phải là mình.
Sau khi bốn người Triệu Mai Hương ngồi xuống, bà cụ vừa nhìn về phía Sở Quốc Thiên vừa oán trách: "Tên nhóc nhà cháu cũng tới đây ngồi đi.""Cám ơn bà ngoại." Khóe miệng Sở Quốc Thiên nhếch lên, thoải mái ngồi cạnh Lâm Thanh Di và Bảo Nhi.
Nhưng Sở Quốc Thiên còn chưa kịp ôm Bảo Nhi vào lòng, một ông lão sắc mặt âm u thâm trầm đột nhiên đi từ ngoài cửa vào. "Chị dâu, sao chị lại có thể để gia đình vô dụng này ngồi ăn ở bàn chính, chị làm như vậy là tính vứt mặt mũi nhà họ Triệu đi đâu?"
Mọi người đồng loạt quay qua nhìn nơi tiếng nói phát ra, lập tức nhìn thấy một ông lão tuy đã qua bảy mươi nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn sải bước đi đến.
Triệu Quốc Ái, nhân vật có uy quyền số hai của nhà họ Triệu. Tuy sau khi ông cụ nhà họ Triệu qua đời, bà cụ vẫn luôn là người cầm quyền chính nhưng địa vị của Triệu Quốc Ái vẫn đứng sừng sững không bị lay động. Ngay cả bà cụ nhiều khi có chuyện lớn gì đó cũng không thể tự mình quyết định mà phải trưng cầu ý kiến của ông ta.
Dù sao, Triệu Quốc Ái, họ Triệu
Cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ của Triệu Quốc Ái, đồng tử bà cụ co rụt lại, nhanh chóng cười, lên tiếng chào hỏi: "Quốc Ái à, chú có bệnh nhẹ trong người, chẳng phải chị kêu chú cứ ở trong phòng nghỉ ngơi sao, còn chạy ra đây làm gì nữa?" "Nếu tôi không đến thì có thể xoay chuyển mọi chuyện sao?" Triệu Quốc Ái hừ lạnh một tiếng sau đó lớn giọng quát đám người Triệu Mai Hương: "Tránh ra, đây là chỗ các người có thể ngồi à?"Biểu cảm trên mặt Triệu Mai Hương cứng đờ, bà xấu hổ đứng lên nói: "Chú hai..." "Đừng gọi tôi là Chủ hai, tôi không có loại họ hàng như mấy người!" Ai biết Triệu Quốc Ái lại không lưu tình chút nào mà phẩy tay áo nói những lời phũ phàng như vậy.
Triệu Mai Hương rùng mình, Triệu Quốc Ái với bố bà là ruột thịt cùng một mẹ mà ra, bà ngoại bà cũng chỉ sinh hai anh em người nhưng chỉ vì lợi ích của gia tộc, quan hệ của hai người vẫn luôn không hòa thuận.
Nhưng trong nội tâm bà biết rõ, thật ra Triệu Quốc Ái ghét nhà mình có nguyên do liên quan đến gia đình Triệu Quốc Đại. Dù sao thì Triệu Quốc Đại vẫn luôn là người nằm trong phe phái của ông ta. Lần trước Trần Quốc Đại đến Hoan Châu tìm bọn họ nhưng vớ phải một cái hố lỗ vốn.
Hít sâu một hơi, Triệu Mai Hương nhẹ nhàng nói: "Chú hai, thật ra Quốc Đại... "Cút ra ngoài!"
Mắt Triệu Quốc Ái trở nên dữ tợn, không cho Triệu Mai Hương bất kỳ một cơ hội nào để nói chuyện.
Bà cụ nhíu mày, không vui nói: "Quốc Ái, chú đang làm cái gì vậy?" "Làm cái gì?"
Triệu Quốc Ái hừ lạnh: "Chị dâu, chị đúng là càng ngày càng thích giả bộ hồ đồ, chẳng lẽ chị không biết trước đây cái gia đình vô dụng này đã làm cái gì ư? Bọn họ lừa người ta hai tỷ bảy, bây giờ người ta chuẩn bị đến tận cửa đòi lại kìa!"Xì xào!
Lời Triệu Quốc Ái vừa ra khỏi miệng, người trong phòng bắt đầu xôn xao bàn tán.
Mặt mũi Triệu Mai Hương tái nhợt, không dám tin hỏi lại: "Cái...Cái gì? Lừa người ta hai tỷ bảy?"
Trong lòng Lâm Minh Quang đang cực kỳ sợ hãi, ông ta nhìn chằm chằm vào Sở Quốc Thiên nhỏ giọng hỏi: "Sở Quốc Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, sao chúng tôi không biết gì thế?" "Bố, mẹ, hai người cứ yên tâm, đừng gấp gáp gì hết, chúng ta không lừa tiền ai hết." Sở Quốc Thiên bất đắc dĩ trả lời một câu. "Sở Quốc Thiên, cậu đúng là loại người..., rõ ràng là đã lừa người ta mất trắng hai tỷ bảy mà cũng dám bịa đặt mình không làm, trợn mắt nói dối!” Nào biết được, đúng lúc này, Triệu Lỗi vẫn luôn không nói gì từ đầu đến cuối bỗng lạnh lùng lên giọng trào phúng một câu.
Lâm Thanh Di nghe vậy, lập tức nổi giận: "Triệu Lỗi, người trợn mắt nói lời bịa đặt không phải là ông sao? Ông vẫn luôn ở đây, rõ ràng là Sở Quốc Thiên dựa vào bản lĩnh của mình thắng được hai tỷ bảy, sao ông có thể đổi trắng thay đen?" "Tôi đổi trắng thay đen?"
Triệu Lồi nghe Lâm Thanh Di nói mà tức đến bật cười, ông ta đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, lớn tiếng hỏi tất cả mọi người: "Thưa các vị đi trước, bạn bè thân thích, trong số các vị liệu có ai có thể thắng được hai tỷ bảy trong một giờ không?""Không có..."
Những người có mặt tại đó lắc đầu, tuy bọn họ không phải là người ít tiền nhưng cũng không xa hoa đến mức động một cái là lấy hai tỷ bảy ra đánh cược, như vậy quá khoa trương rồi.
Triệu Lỗi thấy thế, miệng nhếch lên thành điệu cười lạnh lẽo: "Nhưng Sở Quốc Thiên lại nói bản thân cậu thắng, các vị tin không?" "Không tin!"
Hiện. Trận lần nữa nhấc lên một vòng tiếng gầm.
Mặc dù có vài người còn không biết rõ Sở Quốc Thiên nhưng vừa rồi, thứ bọn họ nhìn ra được chính là Sở Quốc Thiên chỉ là một đứa cháu rể không được chào đón của nhà họ Triệu, dù cho anh có chút tiền đi chăng nữa thì cũng không thể nào đánh cược với người ta một ván hai tỷ bảy được, căn bản là không phù hợp với logic.
Triệu Lỗi rất hài lòng với phản ứng của mọi người, ông ta tiếp tục giễu cợt nói: "Thế nhưng Sở Quốc Thiên lại có thể trong vòng một tiếng thắng được đám người cậu Cung, cậu Lương hai tỷ bảy. Tôi thấy chuyện này rất không khoa học, trừ phi cậu ta dùng thủ đoạn mờ ám nào đó!"
Cậu Cung!
Có thể khiến cho Triệu Lỗi gọi một tiếng cậu Cung, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, người đó không thể nghi ngờ gì, chắc chắn là Cung Tường Vân.
Bất kể là có phải thật hay không nhưng một khiliên lụy đến nhà họ Cung, mà bây giờ Triệu Quốc Ái còn nói đối phương sẽ mau tìm tới cửa, đương nhiên là bọn họ không dám nói lung tung.
Chỉ thấy tất cả mọi người lặng lẽ trao đổi ánh mắt, sau đó nhất trí trách cứ Sở Quốc Thiên. "Lừa đảo! Dám đùa nghịch gia tộc lớn, các người thật đúng là ông cụ ăn thạch tín, ngại mạng mình quá dài mà!" "Người có thể đi vào đường cùng, nhưng không thể mất đi chí khí, số tiền bảy tỷ hai này không phải dễ cầm như vậy! "Đã sớm nghe nói gia đình này vì có hành vi không kiềm chế nên bị nhà họ Triệu trục xuất, đuổi khỏi gia tộc. Không ngờ chó không đổi được tính thích ăn phân!" "Người ngay thẳng yêu thích tiền tại những vẫn phải hợp đạo lý, tôi khuyên mấy người mau đem tiền trả lại cho người ta đi..."
Đối mặt với những lời trách cứ và chửi rủa của mọi người, Lâm Thanh Di tức giận đến mức ngực run lên, cặp môi đỏ mọng hơn, cố hết sức giải thích: "Các vị, các vị đừng nghe Triệu Lỗi nói mò, chúng tôi quang minh chính đại đánh cược với nhau, căn bản là không tồn tại hai chữ lừa gạt ở đây như vừa nói." "A, cho tới bây giờ cô còn muốn nói dối, cô coi tất cả mọi người là kẻ ngu sao? Rõ ràng là mấy người muốn có hai tỷ bảy kia!" Bỗng nhiên, Khương Nghi lại dẫn đầu trào phúng một câu.
Tuy cô ta nảy sinh chút hứng thú với Sở Quốc
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương